Anh ôm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, để mặc cho cô khóc nức nở.
“Về nhà trước đã, chồng ở đây, em đừng thương tâm...” Anh ôm cô, không ngừng vuốt ve tóc cô, hôn lên trán cô: “Anh yêu em, anh yêu em. Em đừng thương tâm nữa...”
Anh kéo cô lên xe, giơ tay lên lau nước mắt cho cô. Lồng иgự¢… đau đến nỗi ngay cả hít thở cũng khó khăn.
Anh vuốt ve khóe mắt của cô: “Đừng sợ đừng sợ, chồng ở đây, chồng thương em.”
Lăng Vi gật đầu, ngả đầu ở trên bả vai của anh khóc sụt sùi.
Cô muốn nhẫn, nhưng không nhịn được.
Diệp Đình lái xe về nhà, đưa cô trở về trên giường nghỉ ngơi đâu vào đấy, anh dịu dàng hôn cô, nhẹ nhàng bưng mặt cô lên: “Cứ giao việc này cho anh, em nghỉ ngơi cho khỏe đi, được chứ?”
Lăng Vi gật đầu, cuối cùng nước mắt cũng ngừng rơi.
Nhưng đôi mắt của cô đã đỏ bừng lên.
Diệp Đình đau lòng hôn cô, tay vuốt ve mái tóc của cô, hôn lên trán cô: “Em đi ngủ trước đi, lát nữa anh sẽ trở lại.”
Anh không nỡ để cô lại một mình, nhưng không điều tra ra chân tướng chuyện này, sao cô có thể an tâm!
Chuyện có nhẹ, nặng, chậm, khẩn cấp.
Điều quan trọng nhất bây giờ là điều tra ra chân tướng!
Anh đã gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Hi và Lý Thiên Mặc, nếu hai người bọn họ tới đây, chắc tâm trạng của tiểu Vi sẽ khá hơn, ít nhất có hai người bạn để tố khổ, tâm tình sẽ không bị đè nén nữa.
Diệp Đình đi tới thư phòng, Lôi Tuấn đã chạy tới.
Lần trước anh ta đi thi hành một nhiệm vụ, mới trở về.
Phong trần mệt mỏi, cả đêm không ngủ.
“Sao lại có thể xảy ra loại chuyện này?” Lôi Tuấn bách tư bất đắc kỳ giải(*)...
(*)Bách tư bất đắc kỳ giải: Suy nghĩ nhiều lần cũng không có hướng giải quyết
Mấy người cùng phấn đấu với Lăng Vi, không thể nào làm ra loại chuyện này được ——
Bọn họ bán trộm bản quyền ra ngoài, đây tuyệt đối là trăm hại mà không có lợi!
Chỉ chốc lát sau, đội quân ngầm gửi tin nhắn tới.
“Thương hiệu đăng ký bản quyền là—— công ty trách nhiệm hữu hạn Ý Vinh Thành, đây là một công ty mới thành lập, vốn đăng ký chỉ có hai mươi triệu, người đăng ký thành lập công ty là một chủ doanh nghiệp thông thường, tổng tài sản trị giá 22 vạn.”
Rõ ràng là có người đã mua ông chủ này...
Chủ công ty này chỉ dùng để ngụy trang mà thôi.
“Tiếp tục điều tra!” ánh mắt của Diệp Đình trở nên u tối khó dò, đôi mắt dị thường đáng sợ!
Lôi Tuấn cảm thấy áp lực xung quanh cực kỳ lớn.
Đã lâu lắm rồi anh Đình không tức giận, anh thật sự rất thương chị dâu.
Chuyện này phát sinh, đến Lôi Tuấn còn cảm thấy đau lòng, huống chi là anh Đình.
Mặc dù chị dâu là người phụ nữ yếu đuối. Nhưng cô ấy vẫn luôn bền bỉ, cố gắng chăm chỉ ——
Bách chiết bất nạo(*)!
(*)Bách chiết bất nạo”百折不撓trăm lần bẻ không cong (tức là không chịu khuất phục)
Cuối cùng cũng làm ra được thành tích từ trí tuệ của mình, cuối cùng cũng có thể thực hiện mơ ước, hoàn thành lời trăn trối của cha mẹ...
Lôi Tuấn không đành lòng nghĩ đến nữa.
Bây giờ anh ta chỉ lo lắng cho đứa bé trong bụng chị dâu.
Nếu chị ấy bị sảy thai...
Sợ rằng chị ấy sẽ không muốn sống nữa?
Anh ta vội vàng gọi điện thoại cho Hạ Tiểu Hi: “Vợ ơi, em đã tới chưa?”
“Đến rồi, em vừa mới đến, Thiên Ma, Kaya đều tới. Bên anh thế nào rồi?”
“Đang có tiến triển rồi, em đừng lo lắng bên này, cố gắng an ủi cô ấy.”
“ Ừ, em biết rồi...” Hạ Tiểu Hi đột nhiên khóc òa lên: “Ai lại thất đức như vậy, nhìn thấy tiểu Vi khó chịu, em đau lòng muốn ૮ɦếƭ đi được... Cô ấy nghiên cứu động cơ, đã nghiên cứu bao nhiêu năm trời... Cô ấy là người chăm chỉ cố gắng hơn so với bất kỳ ai khác! Sao người ta có thể đánh cắp thành quả nghiên cứu của cô ấy được chứ? Chồng, em tức muốn ૮ɦếƭ đi được!”
Lôi Tuấn cũng đau lòng: “Vợ ơi, em đừng quá lo lắng, em mà khóc, chẳng phải chị dâu lại càng khó chịu hơn sao? Mau lau nước mắt đi, em cứ nói chuyện phiếm với cô ấy, cố gắng phân tán sự chú ý của cô ấy.”
“Ừ... em biết rồi. Em đang gọi điện thoại ở bên ngoài, thiên ma, Kaya đang nói chuyện với cô ấy, chúng em thay phiên nhau nhìn cô ấy, không để cho cô ấy ở một mình.”
“ Được...” Lôi Tuấn nghe thấy tiếng khóc thút thít của cô ấy, cảm thấy rất đau lòng: “Vợ ơi, em đừng khóc nữa. Người sống trên đời này ai cũng đều phải chịu rất nhiều ủy khuất, bây giờ còn chưa đến mức sơn cùng thủy tận(*). Chờ điều tra ra người này, chúng ta vẫn có thể lấy lại bản quyền, em cố gắng khuyên bảo cô ấy nhiều vòa. Các em chờ tin tức của bọn anh, có chồng em ở đây, có anh Đình ở đây, những chuyện này đều trở thành chuyện nhỏ, được chứ?”
(*)Sơn cùng thủy tận: là nơi cuối cùng. Cái cuối cùng của con đường, của kế sinh nhai đồng nhất với sự bế tắc, không lối thoát và tuyệt vọng. Đó là khi hoàn cảnh, cuộc sống dồn con người đến chân tường, vào ngõ hẻm, không còn con đường nào khác ngoài con đường duy nhất, con đường cuối cùng.
“Ừ, được. Anh phải cố gắng lên.”
“Được, em mau vào phòng đi.” Lôi Tuấn thật sự rất muốn hôn cô ấy, ôm cô ấy, bảo cô ấy đừng thương tâm.
Anh ta cũng lo lắng cho Lăng Vi...
Haizzzz, cực khổ bao nhiêu năm... Quay đầu lại, thành quả lại biến thành số không?
Tuyệt đối không thể!
Lôi Tuấn vội vàng bắt tay vào việc điều tra. Năng lực điều tra của đội quân ngầm rất tốt.
Nhưng mức độ tiến triển vẫn không lớn.
Trong thư phòng, Tần Sinh và Vinh tứ cũng tới.
“Đây là kẻ tiểu nhân?”
Dưới góc nhìn của Vinh tứ, chuyện này càng giống như là trả thù hơn.
Nhưng ai trong mấy người kia là người trả thù Lăng Vi? Anh ta khá hiểu tính cách của cô gái đó, vừa rộng lượng, vừa lễ phép, vừa tốt bụng lại hiểu lý lẽ.
Hơn nữa, Diệp Đình đã điều tra tất cả mấy người kia, đáng tin cậy 10000%!
Lúc này, Hàn Yến gọi điện thoại tới: “Sao rồi? Chị dâu xảy ra chuyện?”
Diệp Đình không thông báo cho anh ta, anh ta nghe thấy Peach nói. Peach nói hôm nay tâm tình của tiểu Vi không tốt, giống như bị đả kích gì đó, cô ấy còn muốn chờ đến cuối tuần tới thăm cô.
Diệp Đình nói tóm tắt cho anh ta nghe, bây giờ vừa nghĩ tới Lăng Vi, Hàn Yến sẽ nghĩ ngay đến con chim ưng cô ấy vẽ kia ——
Đúng vậy, ngạo thế bầu trời! Cái khí phách kia, trái tim đó! Nghĩ tới đây, anh ta nhất thời cảm thấy an tâm. Người phụ nữ như vậy chắc chắn sẽ không dễ dàng bị đánh ngã.
Anh ta không lo lắng lắm.
Cúp điện thoại, đội quân ngầm kết nối.
A1: Ông chủ, đầu mối lại bị gãy rồi. Người phía sau màn này, cực kỳ bí ẩn...
Không giống như... nhà giàu, phú hào... mà giống như là một tổ chức bí ẩn hơn.
Có thế lực rất lớn.
“Có nghĩa là sao?” Lôi Tuấn chưa bao giờ nghe thấy đội quân ngầm báo cáo tình huống thế này, mập mập mờ mờ không rõ đầu không rõ đuôi.
Bây giờ nhìn lại, chuyện có vẻ hơi khó giải quyết.
Diệp Đình nheo mắt lại, tiểu Vi đắc tội với người như vậy từ lúc nào?
Nếu nói là kẻ thù của anh lại không giống, bởi vì không có sự nguy hiểm.
*
Lôi Đình bị Hoa Thiểu Kiền kéo vào trong xe, bầu không khí trong xe khá ẩm ướt.
Một đôi mắt núp trong bóng tối, lóe lên ánh sáng khinh bỉ, cười nhạo.
“A, người phụ nữ hèn hạ!” Người phụ nữ núp trong bóng tối là tay sai đắc lực của Hoắc Ân. Cô ta bĩu môi khinh thường, làn da ngăm đen của cô ta chìm nghỉm ở trong bóng tối, cô ta há miệng nói chuyện, lộ ra hàm răng, mới có thể nhìn thấy nơi này có một người.
Người phụ nữ da đen khinh miệt nói: “Cô ta cho rằng hóa trang, thì tôi không nhận ra được?”
“Thừa dịp cô ta bị bệnh, phải lấy được mạng của cô ta! Ở trên địa bàn của bà dây, để cho cô ta biết biết bà đây lợi hại thế nào!” Người phụ nữ ra lệnh: “Lên! Gi*t ૮ɦếƭ hai người trong chiếc xe kia cho tôi!”
Người đàn ông vạch kế hoạch cho người phụ nữ đó lo âu nói: “Đại tỷ, người phụ nữ trong xe rất lợi hại... Chúng ta còn không biết cô ta mang theo bao nhiêu người tới, có cần chờ hay không? Chờ thăm dò lai lịch của đối phương, rồi mới quyết định?”
Người phụ nữ rất thô lỗ: “Phi “: “Có biết cái gì gọi là xuất kỳ bất ý(*) không? Con gái điếm kia cho rằng sau khi hóa trang, có thể thần không biết quỷ không hay tới Ikuer, nhưng cô ta không biết, mỗi một hồ sơ lưu trữ nhập cảnh, đều bị chúng ta kiểm soát! Cô ta không mang theo ai cả. Chỉ đi cùng với người đàn ông kia. Chắc bọn họ tới đây để hoàn thành nhiệm vụ nào đó, nhưng không biết đã bị chúng ta theo dõi!”
(*)Nguyên nói đem quân đánh nhân lúc đối phương không phòng bị. ◇Tôn Tử孫子: “Công kì vô bị, xuất kì bất ý”攻其無備,出其不意(Kế計). § Sau dùng “xuất kì bất ý”出其不意chỉ hành động bất ngờ ngoài ý liệu của người khác.
(*)Binh bất yếm trá: câu trong Tam Quốc này là câu thành ngữ gốc Hán 兵不厌诈/ Xuất xứ câu này là của Hàn Phi Tử trong bộ “Hàn Phi Tử, chương Nan Nhất” viết: “战阵之间,不厌诈伪” (Chiến trận chia gian, bất yếm trá ngụy) nghĩa là: Khi chiến tranh, đánh nhau thì không loại bỏ mưu kế lừa dối.
Người đàn ông vạch kế hoạch vẫn lo âu nói: “Tốt nhất là chúng ta nên thăm dò lai lịch của đối phương trước rồi mới hành động.”
Nhưng người phụ nữ da đen khinh miệt hừ bằng giọng mũ: “Không nhìn thấy người phụ nữ kia bị người đàn ông kéo lên xe sao? Gái điếm chính là gái điếm! Ở dưới mắt bà đây, còn dám hành động gì, thừa dịp cô ta không phòng bị, Gi*t ૮ɦếƭ cô ta!”
“Dạ! Đại tỷ!”
Người phụ nữ trợn mắt nhìn tham mưu của mình: “Người làm chuyện lớn, thì phải biết nắm lấy cơ hội! Có mỗi hai con chó này cũng làm cho cậu bị dọa sợ đến nỗi tiểu ra quần?”
“Lên cho tôi!” Người phụ nữ hạ lệnh, bảy tám người dưới trướng cô ta nhanh chóng vây lại.
Chiếc xe Jeep nhanh chóng bị vây lấy, hai người ngồi trong xe dường như phát hiện ra không đúng, ngừng động tác lại, sau đó, chỉ thấy người trong xe hoảng loạn lên.
Người phụ nữ da đen cười to “Ha ha”, bước ra khỏi bóng tối: “Nổ súng! Gi*t ૮ɦếƭ bọn họ cho tôi!”
“Đoàng đoàng đoàng ——” tiếng súng nổ vang ——
“Á —— “
“Á...”
Nhưng chiếc xe Jeep không sao, mà bảy tám người do người phụ nữ da đen mang tới lại bị trúng đạn, vùng vẫy ở trong vũng máu, người phụ nữ da đen kia cũng bị trúng đạn ——
“Á...” Người phụ nữ da đen ngã xuống đất, miệng phun ra 乃úng máu...
Cô ta nhìn thấy cửa chiếc xe Jeep xe mở bằng đôi mắt ௱ôЛƓ lung sắc máu, người đàn ông và người phụ nữ bên trong bước chân dài ra, từ trên xe bước xuống, người phụ nữ “ cười Hì hì”, xua tay một cái dặm thêm ướt khí: “Óc heo... tôi rất cảm thông cho cô.”
Hoa Thiểu Kiền cũng đi ra, nhìn chung quanh, tất cả thuộc hạ của người phụ nữ kia đều đã bị phục kích!
Tiểu Đình và anh ta cố ý tiết lộ hành tung cho kẻ địch biết, lại làm bộ âи áι ở trong xe, chỉ vì muốn dẫn xà xuất động, xem ra kế hoạch này của tiểu Đình rất tốt!
Cô thật sự đúng là người thân kinh bách chiến(*).
(*)Thân kinh bách chiến: trải qua trăm trận chiến, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú
Nghĩ như vậy, Hoa Thiểu Kiền lại cảm thấy đau lòng. Có nhiều kinh nghiệm... có nghĩa là cô đã phải vào sinh ra tử vô số lần!
Cũng may là anh quen biết cô, sau này có anh ta ở bên cạnh, anh ta nhất định sẽ bảo vệ thật tốt cho cô, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, anh ta cũng nhất định sẽ nắm tay cô cùng xông lên!
Anh ta muốn cám ơn ông trời đã cho cô hoàn hảo không hao tổn xuất hiện ở trong cuộc sống của anh ta, anh ta chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ cho cô chu toàn, cho dù có ngăn đạn giúp cô cũng được, chỉ cần cô bình an.
“Con heo tiện nhân! Chờ bị lột da đi!” Lôi Đình đạp mạnh một cước vào người phụ nữ đang nằm ՐêՈ Րỉ trên đất——
“Á —— “
“Mang tất cả đi!”
Lôi Đình hất cằm, nhìn Hoa Thiểu Kiền, cô ấy mỉm cười nói: “Anh thấy hành trình trăng mật này... thế nào?”
Anh ta mím môi, dán vào bên tai cô ấy nói: “Rất kích… thích.”
Giọng nói của anh ta trầm trầm, cực kỳ dễ nghe, hai chữ kích… thích kia được nhấn rất mạnh, đặc biệt có cảm xúc!
Lôi Đình lập tức muốn say, đúng là người xấu! Hừ ——
Cô ấy nhón chân lên, hôn lên má anh ta. Hoa Thiểu Kiền mỉm cười.
Trái tim của Lôi Đình đập “Thình thịch”, lúc làm nhiệm vụ, tim cô cũng không đập nhanh đến vậy.
Sao cái tên oan gia này... đẹp trai như vậy làm gì? Giọng nói còn dễ nghe muốn ૮ɦếƭ đi được nữa chứ! Chờ về nhà em sẽ đẩy ngã anh: “Hừ!” Anh là của bà đây!
“Chồng, chúng ta đi!” Nơi này vừa có tiếng súng vang lên, sẽ nhanh chóng có nguwofi đến.
Lôi Đình và Hoa Thiểu Kiền lập tức biến mất ở trong màn đêm.
Nước Ikuer đang trong tình trạng hỗn loạn, càng đi vào trung tâm, càng nguy hiểm! Xung quanh khắp nơi là tiếng súng, tiếng bom nổ ——
Có thể nhìn thấy những người bị súng bắn ở khắp nơi, thi thể ૮ɦếƭ la liệt ở ven đường.
Phía trước là một biển lửa, khói đen cuồn cuộn, tiếng bom nổ ầm ầm!
Một chiếc xe Jeep khác của phóng viên chiến trường chạy qua đám khỏi đen như con lươn trườn qua.
Lôi Đình chỉ về phía trước: “Bà ấy ở đây!” Lôi Đình bị dọa sợ đến ngây người: “Người phụ nữ Trần Tư Uyển này thật sự không muốn sống nữa rồi! Bao nhiêu năm qua, bà ấy ở đây mà không ૮ɦếƭ, thật đúng là mạng lớn!”
Hoa Thiểu Kiền trấn định, nắm chặt tay lái, chú ý trận đánh bất ngờ, tránh qua một đống lửa khác, anh ta tăng tốc độ lái, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách với chiếc xe Jeep phía trên.
“Oanh ——” Tiếng bom điếc tai nhức óc nổ bên tai—— khói đen cuồn cuộn bốc lên, không thể nhìn thấy gì ở phía trước cả, trong xe cũng tràn ngập mùi thuốc nổ!
Lôi Đình đã thành thói quen, mặc dù Hoa Thiểu Kiền chưa thích ứng, nhưng anh ta hoàn toàn có thể chịu được.
Bởi vì đang ở chiến khu, bọn họ không dám bật đèn.
Mặc dù không nhìn thấy phía trước, nhưng anh ta vọt ra khỏi đống khói đen kia dựa vào trí nhớ và trực giác của mình, lúc xe chạy ra khỏi, còn không bị mất dầu vết!
Chiếc xe Jeep của Trần Tư Uyển ở ngay ở phía trước, hơn nữa cách càng ngày càng gần!
“Chồng ơi, anh thật là lợi hại!” Lôi Đình cực kỳ vui vẻ, trời sinh chồng cô đã mang theo radar sao?
Cô ấy nghiêng người, hôn thật mạnh lên má anh ta, đôi mắt của Hoa Thiểu Kiền sáng lên, càng chuyên chú nhìn phía trước.
“Pằng pằng pàng ——” một băng đạn bắn tới cửa sổ phía trước. May mà chiếc xe jeep của bọn họ đã được cải tiến, có thể chống đạn.
Năng lực đi trên địa hình hiểm trở cực mạnh, nhưng lại không dễ kiểm soát.
Hoa Thiểu Kiền lái rất khá, thông thạo, dáng vẻ tự tin lúc lái xe, đặc biệt cuốn hút, đặc biệt nam tính.
Rất nhanh, chiếc xe Jeep của bọn họ, đuổi kịp chiếc xe Jeep của Trần Tư Uyển.
Bọn họ ép bà ấy dừng xe ở trong một con hẻm nhỏ, Trần Tư Uyển kêu la như sấm!
Bà ấy nhảy từ trên xe xuống, đi về phía bọn họ, đạp mạnh vào trên thân chiếc xe Jeep của bọn họ!
Lửa giận kia ——
Quá lớn!
Lôi Đình cười nói: “Dì này, thật là khốc.”
Trong bóng đêm u tối, không nhìn thấy rõ dáng vẻ người đối diện, Lôi Đình xuống xe, nhìn thấy Trần Tư Uyển giơ súng lên, chĩa về phía đầu cô ấy, Lôi Đình nhìn thấy đại khái dáng vẻ của Trần Tư Uyển, đúng là bà ấy, nhưng trời quá tối, không thấy nhìn rõ dáng vẻ cụ thể.
Chỉ thấy... trên mặt Trần Tư Uyển, có hai vết sẹo rất dài!
Một cái từ chân mày đến lỗ tai, khác một cái, từ khóe miệng dọc xuống cằm.
Lôi Đình kinh sợ!
Người phụn nữ này đã từng phong hoa tuyệt đại...
Nhưng bây giờ...
Lôi Đình cầm một sợi dây chuyền ra nói: “Cháu là cháu ngoại của Diệp Khanh. Cháu là Lôi Đình, đây là chồng cháu, Hoa Thiểu Kiền.”
“A Khanh?”
Trần Tư Uyển đoạt lấy sợi dây chuyền trong tay cô ấy, một chùm ánh sáng chiếu thẳng vào trên mặt Lôi Đình, Lôi Đình híp mắt, nhưng không ngăn cản.
Trần Tư Uyển cẩn thận quan sát Lôi Đình: “Gật đầu, bây giờ dì đang phải đuổi theo bản thảo, ở quanh khu vực này, các cháu chờ dì ở đây.”
Lôi Đình lại nói: “Cháu đi cùng với dì.”
Trần Tư Uyển lạnh giọng cứng rắn nói: “Đừng theo dì, dì bận rộn rất nhiều việc, không có thời gian quan tâm đến các cháu đâu!”
Bà ấy nói xong, cầm máy ảnh, nhấc chân chạy.
Lôi Đình và Hoa Thiểu Kiền lập tức đuổi theo.
Trần Tư Uyển chạy rất nhanh, giống như đang tránh đạnh, hết tránh bên trái lại tránh bên phải.
Viên đạn kia như đi vòng qua người bà ấy, Lôi Đình cảm thấy cực kỳ rung động!
Thành thật mà nói, cô ấy tham gia huấn luyện từ rất lâu rồi, đã làm rất nhiều nhiệm vụ vào sinh ra tử, nhưng cũng không có được sự dũng mãnh như của bà ấy... Lại dám liều mạng chui đầu vào bão đạn!
Hoa Thiểu Kiền cũng cả kinh trợn mắt nhìn bà ấy, tuy nhiên anh ta cũng có thể hiểu được, dù sao bà ấy cũng đã ở đây rất nhiều năm rồi. Bà ấy cũng cực kỳ quen thuộc với mỗi một tấc đất ở đây.
Chỗ nào có thể giấu người, chỗ nào có thể phục kích, bà ấy biết rất rõ!
Hai người chạy theo bà ấy, mặc dù tiếng súng “Pằng pằng pằng” ở bên tai, nhưng cũng là hữu kinh vô hiểm(*), vấn đề không lớn.
(*)Hữu kinh vô hiểm: cókinhngạc và sợ hãi nhưng không gặp nguyhiểm
Hoa Thiểu Kiền bảo vệ ở sau lưng Lôi Đình, dùng thân thể ngăn đường đạn bắn lén thay cô.
Anh ta rất sợ, viên đạn nào không có mắt bắn trúng vợ mình!
“Trốn vào trong cái nhà kia! Dì đi chụp bức ảnh, rồi trở lại —— “
Trần Tư Uyển chạy ra ngoài, Lôi Đình và Hoa Thiểu Kiền giơ súng lên, che chở cho bà ấy.
Trần Tư Uyển giơ máy ảnh lên chụp anh.
Đột nhiên, Lôi Đình nhìn thấy chiếc xe quân sự lái từ khúc quanh cách đó không xa——
Lôi Đình gọi bà ấy: “Dì Uyển di, có xe quân sự!”
Trần Tư Uyển quay đầu, nghiêm chính nhìn chằm chằm vào cô ấy, tỏ ý cô ấy đừng chạy loạn đến đây!
Ánh mắt của bà ấy cực kỳ ác liệt, Lôi Đình vội vàng gật đầu.
Chiếc xe quân sự kia lái tới, mười mấy sỹ quan trên xe đồng loạt giơ súng lên, chĩa vào đầu Trần Tư Uyển!
Vẻ mặt của Trần Tư Uyển trở nên nghiêm nghị, vội vàng giơ bảng tên trước иgự¢ lên, đầu hàng nói với quân nhân trên xe: “I am Chinese! I love Ikuer——” (Tôi là người Trung quốc, tôi yêu Ikuer!)
Sỹ quan trên xe, đều hung thần ác sát trợn mắt nhìn bà ấy! Ngón tay móc cò súng!
“Đây là khu vực chiến sự! Ký giả không thể tiến vào.”
Trần Tư Uyển đặt tay ở иgự¢, chân thành nói: (Tôi muốn đưa tin tức này đến trên toàn thế giới, để người trên toàn thế giới đều cầu nguyện cho Ikuer được hòa bình!)
Sĩ quan trên xe kia xem giấy chứng nhận của bà ấy, gật đầu: (Mời cô nhanh chóng rời đi, có phần tử khủng bố ở khu vực lân cận, nơi này vô cùng nguy hiểm!)
Trần Tư Uyển gật đầu, làm động tác tay OK.
Chiếc xe quân sự kia lại gào thét lái qua bên cạnh bà ấy!
Trần tư uyển vội vàng cầm máy ảnh chụp ảnh, đột nhiên —— Lôi Đình nhìn thấy trong góc đối diện tràn đầy khói đen, lộ ra một đoạn đầu súng AM4s1!
Trong khói dầy đặc cuồn cuộn, đầu súng kia nhắm ngay kia chiếc xe quân sự kia, muốn nổ súng.
Kết quả chiếc xe quân sự kia lái đi, họng súng liền nhắm ngay vào Trần Tư Uyển ——
Đó là phần tử khủng bố!
Lôi Đình mở lớn hai mắt, chăm chú nhìn đầu súng đối diện kia, cô ấy điều chỉnh phương hướng giơ súng, tính toán đo lường khoảng cách giữa khẩu súng và thân thể, trước khi đối phương Ϧóþ cò: “Pằng ——” cô ấy quả quyết nổ súng!
“ Ầm ——” vang lên cùng lúc với tiếng nổ súng của cô, là tiếng súng ở bên cạnh khác, Hoa Thiểu Kiền cũng nổ súng?!
“Á ——” bọn họ nghe thấy người phía đối diện kêu gào thảm thiết —— súng trong tay rơi xuống đất.
Người nọ ngã ở trong đám khói dầy đặc! Khói đen cuồn cuộn bị người nọ xua tan, Lôi Đình thấy... cổ tay của người nọ trúng hai phát súng! Nói rõ... Hoa Thiểu Kiền cũng bắn trúng cổ tay của người đó...
Lôi Đình cực kỳ kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn về phía Hoa Thiểu Kiền.
Trước khi người này tới đây, có tham gia huấn luyện đặc biệt một ngày, kết quả... lúc bắn bia... bắn mấy phát súng, duy chỉ bắn trúng một phát, mà còn là ở “Vòng thứ ba” nữa chứ.
Lôi Đình không ôm hy vọng gì với anh ta! Không ngờ rằng... Lên chiến trường, lại đột nhiên trở thành tay thiện xạ?
“ Pằng ——” Hoa Thiểu Kiền lại nổ súng, phần tử khủng bố bên cạnh người nọ bị bắn gụp!
Lôi Đình cũng nhìn thấy, cô đang muốn nổ súng, không ngờ rằng... Hoa Thiểu Kiền còn ςướק công nổi súng trước cô?! Lợi hại lợi hại! Lôi Đình nhanh chóng phục anh sát đất.
Trần Tư Uyển không kinh ngạc tý nào, vừa chụp hình, vừa rút lui về phía bọn họ, những bức ảnh này rất quan trọng! Nó đã hoàn toàn ghi chép lại hình hình nguy hiểm của khu vực chiến sự!
“Chụp xong rồi, đi mau!”
Bà ấy trở lại giữa hai người.
Ba người nhanh chóng rút lui: “ Pằng —— “
“Pằng ——” Lôi Đình và Hoa Thiểu Kiền chia nhau bắn trúng tay phải của hai người khác.
“Bùm ——” đột nhiên có người ném lựu đạn về phía bọn họ!
Hoa Thiểu Kiền nhanh chóng ôm lấy Lôi Đình và dì Uyển. Anh ta bảo vệ hai người, kéo bọn họ chạy ra phía sau bức tường bên cạnh—— quả lựu đạn kia nổ tung ở sau lưng anh ta, sóng nhiệt đập vào mặt —— có thể nổ tan người!
Cũng may là Hoa Thiểu Kiền đã kéo bọn họ tránh ở phía sau bức tường, tiếng đinh tai nhức óc ầm ầm nổ bên tai!
Đầu của Hoa Thiểu Kiền bị chấn động, tiếng “Vo ve” chỉ trực vang lên trong đầu!
Lồng иgự¢ như bị một cái 乃úa tạ đập mạnh cả trăm cái! Anh ta hoa mắt choáng đầu, chỉ cảm thấy Lôi Đình và Trần Tư Uyển cùng nâng anh ta lên, chạy thật nhanh.