Hạ Tiểu Hi hít hít mũi, tỏ ý: “Bây giờ biết cũng đã muộn rồi, chờ qua kỳ nghỉ nguyên đán, anh ấy muốn kéo mình đi lĩnh chứng, mình còn không biết mẹ mình có đồng ý hay không.”
Lăng Vi cầm dưa hấu, cười lên: “Dì chỉ mong gả cậu đi thôi… Cậu đừng lo, ha ha —— không chừng dì vui vẻ biết bao đâu! Rốt cuộc có người lấy con gái ngốc nghếch của tôi rồi!”
Hạ Tiểu Hi cắn răng chống nạnh, muốn cắn cô: “Mẹ mình không nỡ gả mình đi đâu, nếu mình kết hôn rồi, ai ở cùng mẹ?”
Lôi Tuấn đứng sau lưng cô, cúi người nói bên tai cô: “Đến lúc đó có thể đón mẹ, chúng ta ở chung. Cũng không phải nhà anh không có đủ chỗ.”
“A ——” Hạ Tiểu Hi quay đầu, bị dọa giật mình: “Anh tới hồi nào?” Anh nghe bao nhiêu rồi?
Lôi Tuấn cười tà mị: “Anh đứng đây từ đầu đến giờ…”
“Phốc ——” Tên này đều nghe hết?
Hạ Tiểu Hi lúng túng đỏ mặt, Lôi Tuấn hừ một tiếng: “Phụ nữ đã lập gia đình nói chuyện phiếm lại đáng sợ như vậy…” Cảm thán lại đồng tình với anh Đình, chị em thân mật đều đàm luận vấn đề này?
Anh giơ tay nâng mặt Hạ Tiểu Hi: “Vậy là em không thích lâu? Không thích sức lực hay không thích tốc độ?”
“Ách… Cái đó cái đó…” Vẻ mặt Hạ Tiểu Hi đau khổ, nhét dĩa trái cây vào trong tay anh, sau đó toét miệng cười: “Chồng… Xin lấy giúp em chút trái cây, phải thêm nhiều quả, ít chanh…”
Lôi Tuấn nghẹn họng, thẳng người, bưng dĩa trái cây đi lấy.
“Ai u!” Lăng Vi rất kinh ngạc: “Mới vài ngày, Lôi Tuấn đã bị cậu trị đến ngoan ngoãn nghe lời rồi? Ai nói cậu ngốc ngếch? Cậu rất khôn khéo nha Tiểu Hi.”
Hạ Tiểu Hi chu miệng, trợn trắng mắt: “Đừng khen mình… Là Lôi Tuấn nói với mình, anh ấy nói lát nữa về khi anh ấy không nhịn được khi dễ mình, sẽ cho mình nũng nịu đáng yêu sai bảo anh ấy làm việc…”
“Ha ha…” Lăng Vi cười lớn: “Aiya, Nhị Tuấn chúng ta đúng là chồng tốt quốc dân, không tệ không tệ. Mình nể phục hai người.”
Trên khán đài, người chủ trị cuộc họp thuòng niên nói sơ bộ xong, kích động tuyên bố: “Cuộc họp thường niên của Tập đoàn Đỉnh Phong Quốc Tế chính thức bắt đầu! Xin mời người gây dưng kiêm Tổng giám đốc Đỉnh Phong Quốc Tế —— Diệp Đình tiên sinh khui rượu vang, đọc diễn văn cho chúng ta!”
Một khắc Diệp Đình bước lên đài, tất cả mọi người bên dưới rối rít ngẩng đầu, dời tầm mắt lên người anh.
Tiếng nghị luận vốn náo nhiệt trong nháy mắt bị đè xuống, âm nhạc êm ái, che đậy tiếng hít thở của mọi người. Gương mặt Diệp Đình tuấn tú nghiêm túc, lộ ra tia lạnh lùng không gần gũi, còn có tia cao ngạo trong mắt. Trên khuôn mặt anh tuấn cao quý của anh, mắt phượng tối đen như mực, sắc bén, vô cùng có lực uy Hi*p.
Anh chậm rãi đi lên khán đài, dáng người cao ngất đứng giữa khán đài. Áo sơ mi trắng, tây trang đen, tôn dáng người anh cực kỳ thon dài khỏe đẹp.
Tròng mắt đen sắc bén của anh liếc nhìn bên dưới, tiếng hít thở bên dưới ngừng lại.
Trên mặt anh lộ ra khí chất hoa lệ sang trọng khó che giấu, tuấn mỹ bức người!
Diệp Đình nói gì, Lăng Vi căn bản không nghe vào, chỉ cảm thấy trái tim bị anh trêu ghẹo mà đập loạn.
Chồng mình thật sự rất đẹp trai rất đẹp trai! Không chỉ phụ nữ nhìn thấy anh muốn thét chói tai, mà ngay cả đàn ông nhìn thấy anh cũng không nhịn được vỗ tay khen anh, khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc đẹp trai đó, khí chất kinh tài phong dật đó! Trở thành tâm điểm của tất cả mọi người, toàn bộ hội trường, không ai có thể sáng bằng!
Lăng Vi đang ôm trái tim thiếu nữ mơ mộng, cắn môi nhìn trên sân khấu, chợt phát hiện ra... Tất cả mọi người đều đang quay đầu nhìn về góc cô đang ngồi...
Đám đông ngồi phía trước, toàn bộ đều nghiêng đầu, như cơn sóng trào tới, hết đợt sóng này đến đợt sóng khác, tầm mắt đều dừng ở trên mặt cô.
Lăng Vi cả kinh: “Sao vậy?” Cô hỏi Hạ Tiểu Hi bên cạnh, Hạ Tiểu Hi đang xiên một miếng xỏa bỏ vào trong miệng, rõ ràng cũng không biết chuyện gì.
Lúc này, lại nghe thấy Diệp Đình đang đứng trên sân khấu dịu dàng nói: “Xin mời phu nhân của tôi lên sân khấu, cùng song ca khúc mở đầu với tôi.”
“Bộp bộp bộp ——” tiếng vỗ tay vang lên như sấm!
Lăng Vi mờ mờ mịt mịt...
Ca hát? Đó không phải là sở trường của cô! Đến bây giờ mà cô còn không điều chỉnh được ngũ âm của mình chứ nói gì đến hát! Còn đọc nhạc thì cô biết, nhưng cô chưa bao giờ xem nhạc phổ...
Lăng Vi mờ mờ mịt mịt bị người ta đẩy lên sân khấu, cô nhìn chằm chằm vào Diệp Đình, giống như muốn nói: “Chồng ơi, sao anh không nói trước với em... Em không có tý chuẩn bị nào cả.”
Diệp Đình ném cho cô ánh mắt an tâm, ý là có anh ở đây, đừng sợ.
Anh bước về phía cô, đưa tay nắm lấy tay cô.
Bàn tay lạnh như băng của Lăng Vi, nằm trong bàn tay ấm áp của anh, làm cô dần cảm thấy an tâm.
Tất cả mọi người phía dưới sân khấu đều lấy ánh mắt quan sát nhìn chằm chằm vào Lăng Vi.
Máy quay phim phía dưới sân khấu, cũng sắp chĩa ống kính về phía Lăng Vi, trong màn hình phóng đại phía trên sân khấu, hôm nay cô trang điểm đặc biệt đẹp, chiếc váy màu hồng nhạt càng làm nổi bật làn da trắng không tỳ vết của cô.
Diệp Đình nắm lấy tay cô, sát lại gần bên tai cô nói: “Vợ ơi, hôm nay em rất đẹp...”
Cô ngước mắt lên, đôi mắt đào hoa xinh đẹp giận dỗi nhìn anh, lại nghe thấy anh nói: “Vợ, anh yêu em.” Lăng Vi mỉm cười, cô lấy khuỷu tay đẩy đẩy anh, trước mặt nhiều người thế này, còn không đứng đắn như vậy. Dáng vẻ cao lãnh vừa nãy đâu rồi? Sao lại nhắng nhít như con mèo con này?
Anh thâm tình hôn lên trán cô. Ánh đèn flash của máy ảnh liên tục chớp giật! Đây chính là tin tức lớn ngàn năm có một! Nếu tin tức này được truyền ra ngoài, có thể trở thành tin tức nóng hổi!
Lần trước Bạch Lộ xuất hiện, giới truyền thông đã viết bậy viết bạ, giờ xem kỹ lại, có thể thấy đó chỉ là sự hiểu lầm, thân phận thật sự của Bạch Lộ đã bị bày ra ngoài ánh sáng, người ta là vợ của người anh em của tổng tài Diệp, vì vậy, cũng được gọi là phu nhân.
Lăng Vi vẫn luôn là đệ nhất phu nhân Diệp thị, cho tới bây giờ đều không có cái gì gọi là tiểu tam, với cả chánh cung.
Tình cảm của hai người rất tốt, còn có những cử chỉ thân mật trong buổi họp năm mới của quốc tế Đỉnh Phong, ngược ૮ɦếƭ đám cẩu độc thân mấy người!
Hai người nhìn nhìn nhau mỉm cười, thật sự có thể thắng được thiên ngôn vạn ngữ trên đời này...
Ngọt đến nỗi… khiến người ta phải ê răng!
Âm nhạc từ từ vang lên, Diệp Đình đưa cho cô một tờ giấy, Lăng Vi mở ra, thấy phía trên viết lời ca khúc, điều làm cô cảm thấy vui vẻ là... lời của cô chỉ có mấy câu, ha ha ——
Giọng hát dễ nghe của Diệp Đình hát một đoạn dài, hát đến: Anh hy vọng em sẽ thật sự hài lòng...
Lăng Vi hát xem vào: (Hy vọng anh có thể lắng nghe em)
Diệp Đình lại hát: “Em chính là ngôi sao nhỏ của anh, treo ở trên bầu trời rực rỡ. Anh đã quyết định muốn yêu em, thì sẽ không dễ dàng buông tay.”
Lăng Vi lại hát: (Hy vọng anh có thể lắng nghe em)
Diệp Đình lại hát: “Hóa bi thương thành khúc ca. lặng lẽ đứng trong góc đánh đành cho em. Cho dù em có không nghe rõ, cũng đại biểu cho tâm ý của anh...”
Lăng Vi lại hát: (cũng đại biểu cho tâm ý của anh...)
Người phía dưới sân khấu nghe hát, vừa bàn luận sôi nổi: “Này? Lão Vương, ông nói xem, có phải bài hát này quá gần gũi hay không...”
“Đúng vậy! Hoàn toàn không phù hợp với hình tượng khiêm tốn cao lãnh của đại BOSS Diệp.”
“Khác với ngày thường...” Bình thường Diệp Đình cao lãnh thế nào, cao ngạo bao nhiêu, khiêm tốn đến nhường nào, sao có thể hát tình ca ở trước mặt nhiều người được?
Có vài người bày tỏ, hình ảnh này ngọt ngào, cũng quá nóng mắt!
Máy quay phim cũng bày tỏ... Ống kính sắp bị hỏng rồi, bị thương không dậy nổi...
Lôi Tuấn mặt đầy ngạo kiều, hừ hừ hừ —— anh ta là người chọn bài hát này đấy, mấy người có biết ông đây chọn bài hát cho anh Đình và chị dâu, đã mệt ૮ɦếƭ bao nhiêu tế bào não không?
Vừa phải mang đến nhiều cảm xúc sâu sắc, vừa phải có ý nghĩa, còn phải dễ nghe nữa!
Quan trọng nhất là, lời nữ phải đặc biệt ít... Tốt nhất là không cần hát, không phải...
Trái tim của Lôi Tuấn cũng đã bị treo ngược lên đấy, được không?
Anh ta nghe hai người hát bài hát này, đắc ý hất cằm, bày tỏ mình vô cùng hài lòng… với bài hát mình đã chọn này—— ha ha ha...
Giọng hát của Diệp Đình có thể khiến cho người nghe phát điên, rõ ràng là một ca khúc sôi động, qua giọng hát của anh lại biết thành một bản tình ca chan chứa tình cảm, động lòng người.
Tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc vang vọng khắp hội trường!
Lúc Lăng Vi nâng nâng đi xuống sân khấu, người xung quanh đều chân thành tán dương cô: “Phu nhân, hát rất hay!” “Phu nhân hát rất hay!”
“Giọng hát của phu nhân thật là hay —— “
Lăng Vi cảm thấy bội phục những người này, bội phục sát đất luôn! Khó trách bọn họ có thể leo lên vị trí quản lý cấp cao các chi nhánh công ty của tập đoàn Đỉnh Phong, toàn người có bản lĩnh mở mắt nói mò, bọn họ ào ào nói —— hết người trước lại đến người sau... mặt không đỏ, tim không đập mạnh, nói như chuyện thật vậy. Giống như kiểu cô không đi lấy giải kim khúc(*), thì đúng là xin lỗi mấy câu từ cô hát đệm vào.
(*) Kim khúc: giải thưởng âm nhạc của TQ
Lăng Vi im lặng mỉm cười, khẽ gật đầu với mọi người, ra vẻ “Tôi hát hay như vậy đấy, cám ơn mọi người đã khen ngợi “, rồi bình tĩnh trở về bên cạnh Hạ Tiểu Hi.
Hạ Tiểu Hi vừa ăn một miếng dưa hấu, vừa nói: “Tiểu Vi, mấy cái câu từ cậu hát đệm vào kia, có ý nghĩa gì vậy? Mình hoàn toàn không nghe rõ.”
Lăng Vi cũng cầm một miếng dưa hấu lên ăn, trong đầu nghĩ: Đây mới là chị em ruột...
Tuyệt đối không ném cho bạn viên kẹo.
Diệp Đình cầm chai sâm panh, đi tới bên cạnh xe sâm panh, nghiêng chai đổ từ trên xuống dưới, tư thế cực kỳ đẹp trai... Lăng Vi thật sự muốn nuốt nước miếng, ai nha! Ông trời đúng là thiên vị cho cô! Người đẹp trai như vậy, lại là chồng cô! Ha ha ha —— cô nhìn một vòng sang bên cạnh, trong lòng nghi: Mình không biết xấu hổ thế này, có thể bị đánh hay không?
Cũng may, người tham dự tiệc, phần lớn đều là nam, còn không đều là mấy ông lão...
Chỉ chốc lát sau, Lôi Tuấn cũng kéo Hạ Tiểu Hi lên hát, bài hát Lôi Tuấn chọn kia đặc biệt sôi động—— Vợ lớn nhất chồng thứ hai, ngươi em là trái tim của anh, em là tâm can của anh,
Anh không làm giàu anh cũng không làm quan, cả đời này của anh đã định sẽ lởn vởn xung quanh em...
Hạ Tiểu Hi hát: “Vợ lớn nhất chồng thứ hai, anh phải đáp ứng em không tìm tiểu tam, làm bạn từ lúc trẻ tuổi cho đến khi về già, em muốn sinh con cho anh...”
“Phốc —— ha ha ha ——” một đám các ông lão đều cười không thở được...
Bài hát gì vậy? Đến sinh con cũng viết vào lời bài hát?
Hai người bọn họ càng hát, tiếng cười kia càng cao, có mấy ông lão cười đến sặc cả ra: “khụ khụ” ho khan. Không ngừng ho khan.
“Ai má ơi, người ta ca hát đòi tiền, hai người bọn họ ca hát đòi mạng...”
Lăng Vi che mặt: “Tôi không quen biết hai kẻ ngốc này, tôi không quen biết hai kẻ ngốc này...”
Hai người này hát như kiểu gào khóc.
Cái gì mà chồng nhất chồng nhị gì gì đó... đúng là đủ nhị(*)...
(*) Tác giả chơi chữ: chữ hai (nhị) đồng âm với từ ngốc
Hai người này, hợp lại, chính là một cái “Giếng” a!
(*) Cái giếng (井) bốn nét, 2 chữ nhị (二) cũng bốn nét
Dù sao cũng đều là “Nhị“...
Lăng Vi cười như điên...
“Ai ôi...” ông đây đã cười đến ê hết cả răng rồi: “Người trẻ tuổi bây giờ cởi mở thế này sao? Tiểu tam, sinh con cũng cho vào bài hát...”
“Đúng vậy, ai nha... đúng là thú vị...” Có những lời khác cũng không dám nói nhiều, dù sao thân phận của Lôi Tuấn người ta cũng là đặc biệt.
Ha ha... đám người còn muốn khen, một ông lão nói: “Hát rất hay! Chỉ có Lôi thiếu mới hát được bài hát này thôi, chứ người khác sao có thể hát ra mùi vị thế này.”
“Đúng vậy đúng vậy...”
Đúng là gừng càng già càng cay, da mặt của ông đúng là dầy! Nếu thật sự khen... Bọn họ muốn khen, cũng không tìm được ra từ...
Cuộc họp thường niên nghiêm túc, đã bị Lôi Tuấn làm cho “Sụp đổ “ chỉ trong giây lát...
Rõ ràng là một đại hội nghiêm túc, chợt biến thành đại hội hài hướng, hai kẻ ngốc Lôi Tuấn Hạ Tiểu Hi này đúng là có bản lĩnh!
Tiếp theo, bầu không khí trở nên sôi động, mấy người trẻ tuổi khác cũng nhảy lên sân khấu biểu diễn màn sói tru quỷ gào.
Trái tim của mấy ông cụ...
Nhảy lên thình thịch.
Lúc cuộc họp thường niên sắp kết thúc, bầu không khí rất sôi động.
Diệp Đình đi tới bên cạnh Lăng Vi, nắm lấy tay nhỏ của cô, kéo cô lên giữa sân khấu.
Anh nhìn chằm chằm vào mọi người, trịnh trọng tuyên bố trước tất cả phương tiện truyền thông: “Mùa xuân tới đây, chúng tôi sẽ cử hành hôn lễ, đến lúc đó xin mời các vị đến tham dự.”
Nói xong, anh nâng mu bàn tay của Lăng Vi lên, nhẹ nhàng hôn xuống.
Lăng Vi rung động, lúc trước anh đã nói, đợi đến khi nào tìm được mẹ, sẽ mời bà đến chứng kiến hôn lễ của hai người bọn họ... Bây giờ anh lại bất ngờ tuyên bố tin tức này, đúng là dọa cô giật cả mình.
Mặc dù cô rất ngạc nhiên rất hạnh phúc, nhưng cũng thật sự rất kinh sợ.
Diệp Đình nắm tay cô thật chặt, anh biết cô đang suy nghĩ cái gì, anh cúi người sát lại gần bên tai cô, thâm tình tỏ tình ở bên tai cô: “Anh không muốn chờ, cũng không chờ được nữa.”
Em ủy khuất, trái tim anh sẽ đau. Anh chỉ muốn thấy em vui vẻ, hạnh phúc. Nếu mẹ biết, bà ấy sẽ hiểu.
Lăng Vi dần đỏ ửng mặt lên... Những lời này đúng là quen tai. Giống như trong ngày sinh nhật của anh, lúc anh không kịp chờ đợi áp đảo cô, anh cũng nói như vậy.
Lăng Vi ngước mắt lên nhìn anh, thấy anh vểnh môi cười. Á! Cái tên bại hoại này cố tình!
Khuôn mặt đỏ ửng của cô, đặc biệt quyến rũ.
Diệp Đình cười xấu xa.
Lăng Vi cũng cười xấu xa theo, cô nhón mũi chân lên, hôn lên má cuả anh. Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Đình lập tức được một tầng ánh sáng nhu hòa phủ xuống, cô cười đắc ý, lỗ tai của ông chồng nhà cô đang đỏ dần lên, ha ha ha ha...
Mấy nguyên lão dưới sân khấu, đám ký giả truyền thông đều phát điên lên ——
“Rào rào ——” Hội trường như muốn nổ tung!
Ánh đèn flash của máy ảnh không ngừng lóe lên! Tin tức này còn nóng hổi hơn so với chuyện hát tình ca kia nhiều!
ĐM, hai người này hôn đi hôn lại vui lắm sao?
Ống kính phát hoảng, có bồi thường tiền không?
“Qúa điệu cao —— đây thật sự là tổng tài quốc tế Đỉnh Phong... Diệp Đình sao?” Bao nhiêu năm qua, đến nửa tin tức giới truyền thông cũng không sờ được, người ta điệu thấp đến mức làm cho đám người muốn bịa chuyện vô căn cứ không có tý tài liệu thực tế nào!
Vậy mà trong sáu tháng qua, kể từ khi có người phụ nữ kia bên cạnh... anh thường xuyên phơi bày chuyện riêng tư của mình ra ngoài ánh sáng... Với người điệu thấp như anh, đây là lựa chọn gian nan đến nhường nào?
Mà bọn họ thấy Diệp đại BOSS, tựa như những thứ này cũng không coi vào đâu.
Lúc khuôn mặt tuấn tú như băng sơn vạn năm nhìn về phía người phụ nữ đó, chợt giống như ánh nắng tươi sáng.
Đôi mắt tạc từ huyền băng nghìn năm, cũng dịu dàng như hóa thành nước trong khoảng khắc này.
Có không ít quản lý cấp cao nhìn thấy Lăng Vi chỉnh lại tóc tai BOSS cho ở trong cuộc họp video...
Đúng rồi! Từ sau lần đó, đãi ngộ của chi nhánh công ty bọn họ đã cao lên rõ rệt!
Có thể đây đều là công lao của phu nhân——
Ai ôi... Bồ Tát sống!
“ Chúc mừng chúc mừng —— Phu nhân —— “
“Chúc mừng chúc mừng! Chúc mừng tiên sinh phu nhân! Chúc hai người bạc đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm!”
Đám ký giả truyền thông, hưng phấn đến mức đôi mắt cũng trở nên xanh biếc——
Chương trình yêu đương này, ngọt đến rụng cả răng người ta!
Bầu không khí bị đẩy lên đến điểm cao nhất.
Sau đó, chương trình khiêu vũ bắt đầu.
Bây giờ Lăng Vi không dám khiêu vũ, vì vậy trước khi rời sân khấu, Diệp Đình cũng đặc biệt tiêu sái phất tay đi.
Ý là: Vợ tôi ở đâu, tôi ở đấy. Xin lỗi, các vị cứ từ từ chơi, anh đây phải về nhà với vợ, không tiếp các vị được...
Trở lại biệt thự, trong lòng Lăng Vi ngọt như uống mật.
Quá hạnh phúc! Đây có phải là sự thật hay không? Đến hít thở không khí cô cũng thấy ngọt.
Cô ôm anh, ngọt ngào mật ôm hôn anh, một lần lại một lần, anh vuốt ve cô nói: “Vợ ơi, từ sau khi em mang thai, da thịt càng ngày càng nhẵn nhụi...”
Làm cho anh yêu thích không nỡ buông tay...
Lăng Vi cười nói: “Bởi vì tay anh ít kén đi.”
Anh lại cười nói: “Chủ yếu là bởi vì em mang thai đôi...”
“Hả? Cái gì?”
Lăng Vi khó tin!
Cô vuốt ve bụng mình—— trời ơi! Khó trách bây giờ cô giống như bị “Hạ Tiểu Hi” nhập thân... lúc nào cũng cảm thấy đói, đến mức chỉ hận không thể gặm cả cửa.
Nữ đầu bếp nhìn thấy cô cũng cảm thấy kinh ngạc, mỗi lần nhìn cô ăn gì đó, nữ đầu bếp đều lo lắng cô sẽ nuốt luôn cả cái đĩa!
Thì ra là sinh đôi!
Ngao —— “Chồng mau đỡ em đi, em muốn ngất xỉu...”
“Yên tâm, chồng vẫn luôn vòng tay qua người em.” Diệp Đình muốn bật cười, cái dáng vẻ này của cô... rất đáng yêu.
Diệp Đình kéo cô vào phòng bếp, lấy mứt quả cho cô ăn.
Anh đã ra lệnh cho đội quân ngầm tìm ra người phụ nữ viết thư đó xin bài thuốc bí truyền.
Lúc đội quân ngầm tìm được người phụ nữ kia, đã thật sự chứng minh tình huống của người phụ nữ kia cũng giống với tiểu Vi, đều có thành țử çɥñğ mỏng, lại mang thai đôi, sau đó, người ta uống thuốc bắc điều dưỡng, đã giữ được con.
Đây chính là vòng tuần hoàn nhân quả...
Nếu lúc ấy anh không quyên tặng tiền, chắc cũng không nhận được hồi báo tốt thế này... Vì vậy, người sống trên thế giới này, phải làm hết khả năng của mình. Đừng thấy việc từ thiện nhỏ bé mà không làm, đừng thấy việc ác nhỏ mà nghĩ rằng không sao.
Lăng Vi cực kỳ vui vẻ, cô muốn ca hát, giai điệu của bài hát “Ngôi sao nhỏ” nhanh chóng cuất hiện: “Anh chính là ngôi sao nhỏ của em. Treo lơ lửng tỏa sáng trên bầu trời. Em đã quyết định muốn yêu anh, sẽ không dễ dàng buông tay.”
Diệp Đình ôm cô, dịu dàng hôn cô...
Chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, cắt đứt lời bài hát, Lôi Đình khóc lóc hỏi Lăng Vi: “Chị dâu! Tại sao lúc trước chị ngã nhào vào lòng anh Đình?”
Lăng Vi cầm điện thoại di động ra xa, nhìn số điện thoại, đúng là Lôi Đình... con nhóc này bị sao vậy? Sao tự dưng lại hỏi vấn đề riêng tư này.
Lăng Vi lúng túng mỉm cười với Diệp Đình, đưa tay đẩy anh ra khỏi phòng bếp...”Sao vậy? Em muốn đẩy ngã ai? Hoa Thiểu Kiền?”
“Vâng!” Lôi Đình nói chữ “Vâng” này như chém đinh chặt sắt!
Lăng Vi nói: “Chị và anh em đã trải qua rất nhiều trắc trở...” Nghĩ đến cái tháng đẫm máu kia...”Tuy nhiên, đúng là chị đã đẩy ngã anh em, hừ hừ hừ...”
Ngày đó, vết thương ở chân của cô đã hoàn toàn lành lặn, đến sinh nhật của Diệp Đình, rồi cô hát bài hát chúc mừng sinh nhật, rồi đủ các lần tán tỉnh, ha ha... nghĩ đến đây cô lại bật cười.
Lôi Đình nóng nảy hỏi: “Chị dâu, rốt cuộc là chị có nói cho em không?”
Lăng Vi “ Hừ “: “Đần!”
Còn nói: “Em thật sụ đã nghĩ kỹ muốn ở cùng một chỗ với anh ta?”
Lôi Đình giơ tay lên trời thề: “Vâng! Không phải là anh ấy thì không lấy chồng!”
“Người kia cũng không phải là em sẽ không lập gia đình sao?”
Lôi Đình cười cực kỳ tự tin: “Đó là đương nhiên!”
Lăng Vi vỗ tay tỏ vẻ vui mừng: “Vậy lại chẳng quá đơn giản rồi sao, em lột sạch, đứng ở trước mặt anh ta, nhìn xem anh ta kích động hay không kích động!”
“Phốc ——” Lôi Đình run run: “Chị dâu, bạo lực như vậy, có tốt không?”
Lăng Vi nói như chém đinh chặt sắt: “Chắc chắn!”
“Được rồi... Chị dâu, chị cứ chờ thiệp mừng của em đi...”