Sau khi tháo băng gạc ra, Hoa Thiếu Kiền chỉ cảm thấy ánh mắt đau đớn! Phía sau lưng cô, trên làn da tuyết trắng như vậy, tất cả đều là... vết rạch chằng chịt máu chảy đầm đìa...
Ngón tay thon dài của anh chấm thuốc mỡ, bôi lên miệng vết thương của cô.
Ngón tay anh mỗi chạm đến miệng vết thương của cô lại không tự giác lui một chút.
Hoa Thiếu Kiền cuối cùng bôi không nổi nữa...
Tay anh dừng lại, Lôi Đình quay đầu lại nhìn anh. Chỉ thấy nhăn mặt nhìu mày thành hình chữ xuyên (川): “Anh đi gọi y tá.”
Nghĩ cô đau, anh làm thế nào cũng không xuống tay được.
Nhưng, lại tưởng tượng... Y tá càng không biết nặng nhẹ, bởi vì bọn họ sẽ không giống anh để ý đau đớn của cô như vậy.
Anh lại cầm lấy thuốc mỡ, chậm rãi bôi cho cô.
Lôi Đình đột nhiên cầm chặt tay trái của anh, anh bôi thuốc bằng tay phải.
Cô lại quay đầu lại nhìn anh. Sau lưng cô lộ ra, đằng trước mặc áo sơmi cũng bởi vì cô xoay lại nắm tay anh mà trượt xuống cổ tay. Hai người bọn họ đồng thời nhìn áo sơ mi trượt xuống... Tiếp theo, ánh mắt cùng nhau hướng về phía trước... Nhìn thẳng ——
Sắc mặt Lôi Đình đỏ bừng, nâng tay phải lên che. Kéo áo sơ mi lại.
Hoa Thiếu Kiền ngẩng đầu, hình như mũi sắp chảy máu... Đây là phản ứng bình thường của đàn ông con trai đi?
Lôi Đình đột nhiên nhéo lên tay trái anh một cái.
Hoa Thiếu Kiền hít sâu, tâm không tạp niệm chuyên tâm tiếp tục bôi thuốc mỡ cho cô.
Lôi Đình đột nhiên nói: “Anh tới gần chút nữa, em có lời muốn nói với anh.”
Anh nghe lời lại gần, cô đột nhiên hôn lên mặt anh một cái...
Tim Hoa Thiếu Kiền như muốn bùng chát, anh nghe thấy tiếng trái tim mình đập “thình thịch“.
Anh quăng thuốc mỡ đi, lập tức ôm cô vào lòng, điên cuồng hôn.
“Tiểu Đình... Đàn ông không thể trêu chọc như vậy, biết không?”
“Em biết chứ, người khác không thể trêu chọc như vậy. Nhưng anh là của em mà...”
Hoa Thiếu Kiền hôn cổ cô, tay nâng lên: “Anh... sẽ khinh nhờn em.”
Lôi Đình mặt đỏ tim đập ôm anh, ngón tay vói vào áo anh, ngượng ngùng lại ngọt ngào ghé vào lỗ tai anh nói: “Người yêu nhau, không thể gọi là khinh nhờn, đó gọi là tình nồng khó tan...”
Cảm thụ được nụ hôn nóng rực của anh, trong lòng Lôi Đình tràn đầy ngọt ngào... Cô thích anh thật lâu thật lâu... Thật sự lâu lắm rồi... Từ lúc cô biết trên thế giới này có một người tên là Hoa Thiếu Kiền mà bắt đầu...
Anh, vẫn giống như thiên thần, nơi nơi đều truyền kỳ về anh.
Cô nhìn lên anh.
Thật sự động tình, là ngày đó anh uống rượu, anh tham gia họp mặt bạn bè, anh biết chị dâu có thai con của anh Đình.
Anh liên tục ba ngày, uống say đến không còn biết gì. Anh nằm ở trên sân thượng biệt thự, ngửa mặt chỉ vào sao trời xa xa, từng chữ từng chữ, đâm sâu vào tim máu chảy đầm đìa: “Lăng Vi, Diệp Đình. Hai người có thể yêu nhau, nắm tay, gắn bó... Vì sao tôi lại vui vẻ như vậy? Trong lòng ngọt ngào, giống như chính mình đang yêu vậy, tôi có phải biến thái không? Diệp Đình, lẽ ra tôi nên hận cậu, ghen tị với cậu, Gi*t ૮ɦếƭ cậu! Nhưng vì sao tôi lại muốn cậu đối xử tốt với cô ấy, không được phụ cô ấy... Tôi hy vọng hai người sống với nhau hạnh phúc, tôi hy vọng cậu và cô ấy đầu bạc răng long... Nhưng tình yêu của tôi thì sao? Yêu, không phải nên ích kỷ sao? Yêu, không phải muốn chiếm lấy toàn bộ sao? Có phải tôi điên rồi không? Ghen tị của tôi đâu? Oán hận của tôi đâu? Tình yêu của tôi cũng đi đâu mất rồi?”
Anh nâng tay: “Choang——” quăng vỡ bình rượu.
Anh lảo đảo đứng lên, đi đến bên cạnh mái nhà. Tự sinh ra nghi ngờ với tình cảm của mình.
Gió, đặc biệt lạnh, anh lại đứng một giờ.
Cô không đành lòng, cầm tay anh, đưa anh quay về phòng ngủ, anh lại đột nhiên áp đảo cô, giống như vô cùng bất ngờ khi thấy cô. Anh lắc đầu: “Sao cô lại ở đây? Nhà tôi chưa từng có phụ nữ tới.”
Lôi Đình nâng mặt anh, nghiêm túc nói: “Là anh kéo tôi tới...”
Cô biết con gái hẳn nên rụt rè, nhưng cô rất muốn cho anh biết, tình yêu chân chính là sẽ oán hận, thật sự sẽ ghen tị! Thật sự muốn chiếm lấy toàn bộ!
Nụ hôn của Hoa Thiếu Kiền ngày càng cuồng nhiệt.
Muốn dùng sức ôm cô, sợ miệng vết thương của cô bị đau.
Vừa muốn buông cô ra lại không nỡ.
Quá nhanh, quá nhanh rồi...
Hoa Thiếu Kiền buông môi cô ra, thầm mắng mình cầm thú. Anh thật muốn đánh ૮ɦếƭ mình, tiểu Đình đang bị thương, vậy mà anh… không khống chế được mình.
Anh vẫn là người vô cùng tự chủ, đừng nói ngồi trong lòng không loạn, ngay cả đàn bà còn chưa chạm qua. Nhiều đàn bà theo đuổi anh như vậy anh còn chưa bao giờ nhìn qua bọn họ.
Hôm nay cô nghịch ngợm hôn anh làm cho anh hoàn toàn không khống chế được, còn hôn lên mặt anh nữa chứ… nếu mà hôn môi thì anh có phát điên luôn không?
Hoa Thiếu Kiền buông cô ra, đi vào nhà vệ sinh để lấy lại bình tĩnh.
Lôi Đình nhìn anh, đột nhiên đỏ mặt…
Trái tim thiếu nữ bay mất rồi….
Ôi chao, người đàn ông của cô thật đẹp trai, thật có khí độ có phong độ, vừa săn sóc lại hiểu chuyện, có tài hoa còn tinh mắt, cô nhìn… haha, đều là ưu điểm.
Một lúc sau anh ra khỏi toilet, sắc mặt ửng hồng.
Anh tiếp tục bôi thuốc mỡ cho cô.
Anh vừa rửa tay xong, xoa xoa tay, mãi đến khi tay khô ấm mới tiếp tục bôi thuốc cho cô.
Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi vẫn chưa quay lại.
Hai người đang chạy đến rạp chiếu phim chơi đùa.
Tay trái Hạ Tiểu Hi ôm thùng Popcorn, tay phải cầm coca, bên cạnh Lôi Tuấn cầm túi khoai tây chiên lớn, sợi cá mực, thịt bò khô, chocalate, sữa chua… cô ăn ăn uống uống, hết phim cũng không biết đang xem cái gì dù sao cũng ăn no rồi.
Hết phim, Lôi Tuấn kéo cô ra ngoài.
Vừa ra tới đại sảnh đột nhiên có một cô gái nhét hộp chocalate vào tay Lôi Tuấn.
Lôi Tuấn theo bản năng giữ chặt cánh tay kia…
Vệ sĩ ở chỗ tối nhanh chóng vọt tới bảo vệ anh.
“Á.. xã hội đen?” rạp chiếu phim bùng nổ rồi…
“Anh làm gì vậy? Buông tôi ra.” Cô gái bạn thân chạy tới, run run tay mắng: “Anh là ai? Không phải cho anh số điện thoại thôi sao? Cần anh Gi*t cô ấy sao?”
Lôi Tuấn xấu hổ buông tay…
Hai ngày này vây bắt Sa Khôn, tinh thần quá khẩn trương, đột nhiên có người tiếp cận anh, anh theo bản năng chế trụ đối thủ.
“Không thấy tôi có vợ rồi hả?” Lôi Tuấn ôm Hạ Tiểu Hi ra ngoài, không nghĩ tới dân phong ở đây trâu bò như vậy.
Anh tiện tay ném chococalate cho thủ hạ kiểm tra, xác nhận bên trong an toàn, chỉ có chocolate và số điện thoại, Lôi Tuấn ôm Hạ Tiểu Hi ra ngoài.
Cô gái kia ngây ngốc tại chỗ.
Trong lòng có chút buồn bực, bọn họ quan sát đôi nam nữ này, cô gái vẫn mải ăn, người đàn ông chẳng chạm vào cô ta, vừa nhìn liền thấy giống anh em.
Nếu là tình nhân đối với bộ phim vừa rồi đã sớm ôm hôn nhau rồi.
Thật đáng giận.
Rời khỏi rạp chiếu phim, Hạ Tiểu Hi ôm cánh tay Lôi Tuấn khen ngợi: “Lôi Tuấn, anh thật đẹp trai…”
Lôi Tuấn đẹp trai cười nói: “Đương nhiên, chồng em là ai chứ, ngọc thụ lâm phong hơn cả Phan An, là hoa lê áp chế hải đường.”
Hạ Tiểu Hi cười haha, vẻ mặt sáng lạn: “Đúng thế.”
Trong lòng Lôi Tuấn vui vẻ.
Hạ Tiểu Hi than nhẹ, nghịch ngợm nói: “Đáng tiếc hộp chocolate đó giữ lại thì hay rồi, em ăn hết hộp này rồi.”
Lôi Tuấn gõ đầu cô: “Tiền đồ đâu hả? Người ta tặng quà đính ước cho chồng em, em cũng cần hả?” Lôi Tuấn thật muốn đánh cô.
Hạ Tiểu Hi cười haha: “Em đùa anh thôi, nhìn anh thật dễ đùa.”
Lôi Tuấn thật muốn đánh ௱ôЛƓ cô: “Em cái đồ tham ăn còn biết nói đùa.”
Anh cũng không hiểu sao nghĩ tới gì đó, đột nhiên sa sầm mặt, đưa tay nhéo má cô: “Chúng ta là quan hệ gì rồi hả? Sao cứ gọi anh là Lôi Tuấn? Không thể đổi xưng sao?”
Hạ Tiểu Hi nháy mắt nhìn anh: “Không gọi là Lôi Tuấn thì gọi là gì? Là Tuấn Tuấn hả?”
“Haha…”
Lôi Tuấn buồn bực: “Chúng ta ở Hoa Hạ, có thể gọi là: Thâи áι… ông xã… gì gì đó…”
Hạ Tiểu Hi đỏ mặt, nhăn mặt với anh: “Gọi không được.” Buồn nôn như thế… thật xấu hổ….
Lôi Tuấn nói: “Chúng ta đặt tên yêu đi… ví dụ như bảo bối, điềm điềm gì đó… dù sao cũng không thể gọi cả họ được.”
Giọng điệu anh vô cùng ác độc, giống như tức giận chuyện này lâu rồi.
Hạ Tiểu Hi gật đầu: “Cũng được, nhưng mà… bảo bối, điềm điềm gì đó nghe tục quá, chúng ta gọi gì tươi mới hơn đi.”
Lôi Tuấn nhìn cô cười cười: “Em thích ăn như vậy, gọi là cơm cơm cũng được, thật đúng, chuẩn tươi mới luôn.”
Hạ Tiểu Hi trừng anh: “Hừ, gọi em là cơm cơm thì anh là đản đản đi.”
Vệ sĩ ở bên cạnh nén cười, nhìn trời… làm vệ sĩ cho hai người này thật ** nó mệt lòng…
Mỗi ngày nén cười, nhịn nội thương rồi…
Lôi Tuấn trừng bọn họ, lá gan càng ngày càng lớn rồi, cũng dám cười ra tiếng.
Anh nắm tay Hạ Tiểu Hi: “Đã trưa rồi, đi ăn cơm nhé?”
Hạ Tiểu Hi sờ bụng: “Em ăn no nhưng mà đi cùng anh, anh muốn ăn gì?”
Lôi Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cơm rang trứng.”
“Haha…” nháy mắt đám vệ sĩ cười văng…
Cơm cơm, đản đản… cơm rang trứng… haha….
Không để ý Hạ Tiểu Hi đang lờ mờ… có gì buồn cười sao?
Sau đó chỉ thấy Lôi Tuấn kéo cô vào nhà hàng năm sao….
“Đến ăn cơm rang trứng sao?” Hạ Tiểu Hi xoay người rời đi.
Lôi Tuấn ôm eo cô, quẹt thẻ, muốn một gian phòng tổng thống. Kết quả phòng tổng thống đã bị đặt rồi: “Tiên sinh, nơi này của chúng tôi chỉ còn một gian phòng trăng mật, ngài muốn không?”
Lôi Tuấn nói: “Vậy thì càng tốt.”
Nhân viên lễ tân dẫn bọn họ đến tầng cao lớn, htj sống ૮ɦếƭ không chịu vào.
Lôi Tuấn cường ngành đẩy cô vào sau đó khóa cửa.
Hạ Tiểu Hi muốn khóc…
Đột nhiên Lôi Tuấn mỉm cười: “Anh đuổi theo Sa Khôn, đuổi theo năm ngày, quá mệt mỏi, em vào cùng anh nghỉ ngơi đi…”
“Hả?...” sao không nói sớm, cô còn tưởng anh muốn làm gì kia.
Lôi Tuấn xoa mặt cô: “Ngốc…” Nói xong tiến vào phòng tắm rửa.
Lúc ra ngoài, cô gái kia lại không để tâm mà ngồi xem tivi… yên tâm với anh như vậy hả?
Gian phòng trăng mật này, phòng tắm đều là thủy tinh trong suốt: “Vừa nãy em nhìn lén anh hả?”
Vẻ mặt Lôi Tuấn đầy mong chờ.
Hạ Tiểu Hi chính trực lắc đầu: “Em không thấy gì.”
“Hừ…” Lôi Tuấn tức giận, anh bày cơ bụng của mình, bắp thịt trên người ném đi đâu rồi hả…
Đột nhiên anh đi tới trước mặt cô, khom lưng nhìn cô, chỉ thấy cô đỏ mặt, anh cố ý chỉ quấn một chiếc khăn tắm, hơi thở bá đạo của người đàn ông, bắp thịt chắc nịch rơi vào mắt cô, Hạ Tiểu Hi cụp mắt lại.
Lôi Tuấn kéo tay cô, cô dùng tay kia cản lại, Lôi Tuấn giữ cả hai tay cô để cô nhìn anh.
Hạ Tiểu Hi càng đỏ mặt, được thôi, không phải muốn dùng sắc quyến rũ sao? Cô ấy hả? Thành toàn cho anh thôi.
Cô cắn răng đẩy anh đứng lên… hùng dũng khí phách đi vào phòng tắm.
Hạ Tiểu Hi vừa tắm vừa giao chiến với thiên thần trong người… mày là con gái, anh ấy là bạn trai máy, là ông xã tương lại… động phòng trước mà thôi.
Phòng tắm này thiết kế thật không an toàn…
270 độ đều là trong suốt (ý ngoài mặt tường thì 3 mặt còn lại đều trong suốt).
Không tệ, Lôi Tuấn ở bên ngoài gọi điện thoại, nếu không cô quẫn bách muốn ૮ɦếƭ rồi.
Phòng tắm này có rèm che màu trắng nhạt, cô kéo lại nhưng có cảm giác cái này chẳng khác gì đang chơi đùa.
Càng như ẩn như hiện.
Gian phòng tuần trăng mật này trang trí đúng là dẹp, màu phần hồng, rất có tình điệu.
Trong phòng tắm có một cái giá, bên trong có rất nhiều chai lọ nhỏ.
Mỗi chai đều có nhãn hiệu tiếng Anh, giới thiệu vật dụng tắm gội…
Cô nhìn qua một lần.
Cẩn thận nghiên cứu một chút, có một chai khắc hoa cực kì thơm, phía dưới viết tên nước hoa. Cô nhỏ một giọt, xoa xoa: “Ôi thật là thơm….”
Cô cẩn thận nhìn, có sữa tắm, có dầu gội, tinh dầu hoa hồng, còn nhiều nhãn hiệu khác, cô không hiểu, chắc là tinh dầu an thần chăng?
Ôi thật giỏi, Hạ Tiểu Hi không dám sờ, khó trách phòng tuần trăng mật, thật đúng là thỏa mãn nhu cầu tình nhân.
Cô cẩn thận cầm lấy một lọ sữa tắm: “Ồ, lạ thật, Lôi Tuấn không dùng sữa tắm sao? Sao lọ này còn chưa mở ra?”
Cô quơ quơ, thầm nghĩ: “Đàn ông không thích dùng sữa tắm sao?”
Bên ngoài, Lôi Tuấn nói với người trong điện thoại: “Bye.” Hạ Tiểu Hi quay đầu, không thấy anh đi vào, đây không phải là phong cách của Lôi Tuấn á, vốn cô còn nghĩ, lấy tinh cách thích chơi đùa của Lôi Tuấn nói không chừng sẽ giả quỷ dọa cô.. kết quả không biết người chạy đi đâu rồi.
Cô yên tâm từ từ tắm.
Tắm xong, quấn khăn tắm ra ngoài, phát hiện Lôi Tuấn nằm trên giường.. ngủ rồi. Hình như anh mệt lắm, sáng hôm nay không có tinh thần. Hiển nhiên mấy hôm trước bắt kẻ xấu căn bản không ngủ đủ.
Cô nhẹ nhàng đi tới, nhìn tóc anh vẫn còn ướt: “Cái con người này, chẳng biết chăm sóc mình chút nào cả.”
Cô cầm hai chiếc khăn sạch sẽ ngồi bên cạnh lau tóc cho anh, tóc anh rất ngắn, lau một lúc thì đã khô.
Cô cầm chăn đắp cho anh, anh nhíu mày, sắc mặt mệt mỏi, cô nâng tay, xoa trán, xoa huyệt thái dương cho anh.
Lôi Tuấn tỉnh lại, biết là cô nhưng chắc mở mắt mà nhắm mắt ngủ tiếp, chẳng có ý làm gì với cô, Hạ Tiểu Hi nhìn anh, ấm lòng mỉm cười.
Cúi người hôn má anh một cái lại tiếp tục mát xa.
Trong phòng có điều hoa nhưng không ấm lắm vì phòng quá lớn, cô đi chân trần, cảm thấy hơi lạnh. Cô sợ quấy rầy anh ngủ liền không sấy tóc, chỉ cầm khăn bọc tóc lại.
Cô run rẩy bò lên giường chui vào chăn.
Chiếc giường này thật là lớn.
Cô nằm bên cạnh anh, tùy tiện lắc lắc người, tránh ᴆụng vào anh nhưng chiếc chăn này không rộng.
Cô lại gần anh.
Lôi Tuấn đưa lưng về phía cô, cô có chút yên lòng, thật ra không phải lần đầu đắp chăn ngủ với anh… hì hì… nhưng cô không đồng ý nên Lôi Tuấn không ᴆụng vào cô.
Tuy anh thích trêu đùa nhưng rất quân tử, cực kì tôn trọng cô.
Cô ăn no, nằm ấp liền cảm thấy mệt nhọc.
Cô đúng là cầm tinh con heo, ăn no thì ngủ, ngủ đủ thì ăn.
Lôi Tuấn nghe thấy tiếng hít thở đều đều của cô lúc này mới mở mắt ra, xoay người lại ôm cô, mũi hít hà bên vai cô.
Hả? sao lại dùng sữa tắm khác loại anh dùng, cứ là lạ.
Anh mơ màng, chẳng thèm để ý, trong lòng ôn hương nhuyễn ngọc, thật là thích..
Đầu óc miên man.
Nhưng lý trí vẫn chiến thắng t*ng trùng, cứ thể ôm cô ngủ mất.
Mới ngủ một lúc đã thấy người trong lòng cử động, tay thì gãi chỗ này gãi chỗ kia… giống như không gãi không được.
Trước kia anh cũng từng ôm cô ngủ nhưng không giống như hôm nay.
Lôi Tuấn cảnh giác mở mắt ra, chỉ thấy sắc mặt cô ửng hồng, bàn tay không ngừng gãi cổ, иgự¢.
“Ôi…” cô buồn bực đạp chăn.
“Vợ à, em sao vậy?” Lôi Tuấn lắc vai cô, Hạ Tiểu Hi không kiên nhẫn nhíu mày, hé mắt: “Em thật khát nước, không biết tại sao mà người rất ngứa, có phải áo tắm không sạch bị mẫn cảm không?”
Lôi Tuấn cúi đầu nhìn áo tắm của cô, suýt chút nữa thì phụt máu mũi, sau đó khẩn trương đắp kín người cô…
Anh chịu đựng mệt mỏi đi rót nước cho cô.
Cô ngồi dậy, uống nước xong mà vẫn ngứa.
Lôi Tuấn cảnh giác, anh đi tới ngửi cổ cô sau đó cười haha, cười muốn điên rồi: “Em tắm cái gì vậy hả?”
Anh cầm một cái bình nhỏ đưa ra: “Đây là…” đây là cái gì đây… anh thật không nói nên lời, nhưng mà công hiệu của nó chẳng khác gì thôi tình.
Anh hưng phấn đi tới: “Em sốt ruột ngủ với anh như vậy hả?”
Hạ Tiểu Hi hận không thể đạp ૮ɦếƭ anh, tức giận bĩu môi: “Lúc em lấy nó… nó đặt ngay chỗ để sữa tắm mà.”
Lôi Tuấn cứng người: “À… có thể lúc anh tắm không cẩn thận để lung tung… vừa nãy anh nhìn, chắc để sai chỗ. Anh không nghĩ tới em lại vào tắm…”
Hạ Tiểu Hi trừng anh, vểnh môi lên: “Là anh cố ý.”
Lôi Tuấn vội vàng giải thích: “Anh không cố ý đâu, anh không nghĩ em sẽ vào tắm rửa.”
Hạ Tiểu Hi hít mũi, quả thật… cô nảy lòng tham muốn ngủ với anh mới hùng dũng hiên ngang vào tắm.
Lôi Tuấn nhìn cô không ngừng cong cổ gãi liền đau lòng, khuôn mặt cô nhỏ nhắn ửng hồng thật muốn hạ gục cô hung hăng cắn một ngụm.
Anh cúi người gãi giúp cô: “Nếu không em vaò tắm lần nữa đi, chắc lọ này có tác dụng xúc tiết tuần hoàn máu, không có tác dụng ra mồ hôi, em tắm một chút sẽ không sao đâu.”
Hạ Tiểu Hi trừng mắt, mím môi nói: “Em không muốn tắm, anh làm cho em ra mồ hôi đi.”
“Hả?” Lôi Tuấn sửng sốt, đột nhiên cảm thấy xoang mũi vừa mỏi vừa sưng là sao thế này? Ra mồ hôi? Làm sao mà ra? Vận động hả? haha…
Đột nhiên Hạ Tiểu Hi quỳ gối, nhấc chăn che kín hai người, trong chăn khá nóng, Lôi Tuấn cảm thấy trên trán đổ mồ hôi.
Trời ạ… sao đổ mồ hôi rồi?
Được rồi… vợ nguyện ý thế nào thì thế đó, anh là thê nô thì nguyện ý chịu khổ chiều cô.
Đang suy nghĩ miên man lại cảm thấy có một đôi tay đặt lên eo mình.