Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 172

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lên tầng hai, Lăng Vi đẩy anh vào phòng tắm: “Để em tới kiểm tra, nhìn xem có chỗ nào bị thương hai không.”
Diệp Đình đặc biệt phối hợp ૮ởเ φµầɳ áo ra.
Lăng Vi tỉ mỉ, nhìn trước nhìn sau, nhìn từ trên xuống dưới, nhìn tất cả một lần.
Làm Diệp Đình lại... nóng lên...
Con nhóc này chắc chắn cố tình...
Bây giờ cô đang mang thai, không thể sờ, không thể ᴆụng vào, chỉ khổ anh.
Cũng may là vợ mình thân thiện, còn có thể giúp anh giải quyết, thật hạnh phúc.
Diệp Đình tắm xong đi ra. Đến thư phòng xử lý công việc.
Đến chạng vạng tối, anh mới đi ra khỏi thư phòng. Lăng Vi ôm chặt lấy cổ anh, hỏi: “Lần này hành động có nguy hiểm không? Tiểu Đình đã trở về chưa?”
Cô nhìn chằm chằm vào anh, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy lo âu.
Cô đã hỏi mấy người, nhưng không có ai trả lời cô cả. Kết quả, cô lại càng lo lắng hơn!
Diệp Đình là biết, tính tình của cô quật cường như thế nào.
Hôm nay cô không hỏi ra kết quả, sợ rằng sẽ ngủ không yên giấc.
“Có phải... xảy ra chuyện... hay không?” Lăng Vi nhìn sắc mặt của Diệp Đình càng ngày càng nghiêm nghị, cô lại càng lo lắng...
Cô cảm thấy... Trong lòng mình như có hai con thỏ đang chạy nhảy, tim đập càng ngày càng nhanh, cô không có cách nào suy nghĩ không bậy bạ được.
Diệp Đình thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, mím chặt môi.
Anh không trả lời ngay, không ai dám nói cho Lăng Vi, Lôi Đình bị thương.
Lôi Đình bị thương rất nặng, mọi người không dám đưa cô ấy trở lại, trực tiếp để cô ấy lại bệnh viện biên giới cấp cứu.
Diệp Đình đi tới mép giường, vững vàng đặt cô ngồi yên trên giường.
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào anh, biết chuyện anh sắp nói...
Có thể sẽ rất dọa người...
Diệp Đình nửa quỳ ở bên cạnh cô, cầm lấy tay cô. Lăng Vi thấy trong đôi mắt đen của anh lộ ra tia ẩn nhẫn.
Anh nói: “Lôi Đình bị trọng thương, vẫn còn đang cấp cứu ở bệnh viện... Tạm thời chưa trở về.”
“Hả? Trọng thương? Còn phải cấp cứu?”
Vậy chẳng phải là rất nghiêm trọng?
Trái tim của Lăng Vi trở nên căng thẳng, cô cũng đều cảm thấy trái tim của mình sắp nhảy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢!
Cô siết chặt quả đấm, muốn đứng lên: “Em muốn đi thăm cô ấy!”
Diệp Đình giữ cô lại: “Bây giờ cô ấy... Còn ở lại bệnh viện biên giới bên kia, ngày mai tiểu Tuấn sẽ đưa cô ấy trở lại. Chờ ngày mai cô ấy trở lại, em đi thăm cô ấy. Bây giờ em không thể chịu mệt nhọc được. Đường quá xa, rất nguy hiểm.”
Anh giơ tay lên xoa xoa mái tóc của cô: “Đừng lo lắng, tiểu Đình không nguy hiểm đến tính mạng. Lúc đội đặc chiến quốc tế vây công hang ổ của Sa Khôn, khay trà bằng thủy tinh bên cạnh cô ấy bị nổ nát vụn, có mấy mảnh vụn thủy tinh văng vào sau lưng cô ấy, bây giờ đã gắp hết được những mảnh vụn thủy tinh kia ra rồi, ngày mai sẽ đưa cô ấy trở lại.”
“À? Vậy chắc đau lắm nhỉ?” Lăng Vi nắm chặt lấy cổ áo, tiểu Đình đã bị thương thay cô.
Lăng Vi siết chặt quả đấm, trong lòng đặc biệt khó chịu.
Cô thật sự rất muốn đi thăm Lôi Đình...”Ngày mai cô ấy sẽ trở lại à?” Nếu ngày mai cô ấy không trở lại, vậy cô sẽ ngồi máy bay qua thăm!
Diệp Đình gật đầu nói: “Đã phẫu thuật xong rồi, ngày mai trở lại sẽ không thành vấn đề.”
Suy nghĩ lại, vẫn lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại video cho Lôi Tuấn, Lôi Tuấn đứng ở bên cạnh giường bệnh của Lôi Đình, cười ha ha nói: “Tới đây tới đây tới đây, mấy người nhìn xem... Cho mấy người nhìn cái gì gọi là ——bánh chưng lớn!”
Vừa nói, vừa chĩa ống kính về phía đầu của Lôi Đình...
“Anh mới là bánh chưng lớn! Anh là anh ruột của em hả? Anh cút đi cho em——” Lôi Đình nằm sấp ở trên giường, dáng vẻ đặc biệt khó chịu: “Chị dâu —— cứu mạng... ngày nào cũng phải nằm thế này, иgự¢ sẽ đè bẹp mất...”
“Ha ha ha...” Lôi Tuấn, Vinh tứ không tim không phổi cười ngặt nghẽo ở bên cạnh.
“Nhìn thấy không? Ai nha, em gái của anh ơi... Khổ cho em rồi rồi ——
“Anh còn cười nữa! Bà sẽ Gi*t ૮ɦếƭ anh!” Lôi Đình muốn đứng dậy, nhưng lại bất lực không thể đứng dậy nổi.
Lôi Tuấn còn trêu ghẹo: “Tới đây tới đây, anh thích nhìn cái dáng vẻ em hận không thể đạp anh đến ૮ɦếƭ, nhưng lại không thể làm được gì. Ha ha ha —— “
Đúng là bỉ ổi đúng là bỉ ổi! Lôi Đình bi phẫn: “Sao em lại có một người anh ngốc nghếch thế này? Cũng may là Hạ Tiểu Hi đã tiếp quản nửa đời sau của anh.” Nói xong, chính cô lại cảm thấy buồn cười: “Em chợt cảm thất cảm thông cho Hạ Tiểu Hi, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lôi Tuấn muốn đánh vào ௱ôЛƓ của cô, nhưng phát hiện ra không có chỗ ra tay...
Lôi Tuấn hét lên: “Ai nha, cho mấy người nhìn xem này, cả người chỉ có mắt là không bị băng bó, còn lại đều bị gói như cái bánh chưng, ha ha ha...”
Lôi Tuấn chuyển chuyển ống kính máy quay.
Sau đó, Lăng Vi nhìn thấy... trên đầu, trên cổ, sau lưng của Lôi Đình... Tất cả đều bị quấn băng vải màu trắng thật dầy.
Ai nha, ôi trời ơi —— đúng là làm cho người ta đau lòng muốn ૮ɦếƭ!
Diệp Đình đứng ở phía sau Lăng Vi, hai người cùng nhìn về phía Lôi Đình.
“Anh, chị dâu, xin chào...” Lôi Đình toét miệng, cười đùa vẫy vẫy tay với Lăng Vi: “Chị dâu, chị đừng lo lắng cho em, chị nhìn em mạnh như rồng như cọp thế này này! Ai ôi —— “
Cử động quá mạnh, động đến vết thương trên người, cô ây nhe răng toét miệng cười...”Không sao, không sao, chỉ là vấn đề nhỏ mà thôi!”
Lăng Vi nhìn cô ấy, vừa đau lòng lại vừa buồn cười, Lôi Đình đúng là cô gái tốt, cô gái đặc biệt tốt... Cô ấy là sợ cô lo lắng, sợ cô áy náy, vì vậy đang đau đến nhe răng toét miệng, vẫn còn cười hi hi ha được... tâm tính của Lôi Đình đúng là thiện lương.
Hy vọng cô ấy có thể tìm được người đàn ông tốt, nhưng trong lòng Lăng Vi... lại chợt đau đó. Lôi Đình dường như rất thích Hoa Thiểu Kiền... Nhưng có vẻ như, Hoa Thiểu Kiền vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ ý định.
“Haizz...” Lăng Vi càng nghĩ càng khổ sở, trong lòng đè nén lại không thể phun ra được.
Rõ ràng là Lôi Đình thích Hoa Thiểu Kiền, nhưng trong lòng Hoa Thiểu Kiền lại thích chị dâu cô ấy...
Nếu đổi là cô gái khác, không chừng đã hận đến nghiến răng nghiến lợi, thế nhưng Lôi Đình lại chẳng so đo gì cả, còn vào sinh ra tử thay tình địch...
Lăng Vi đang suy nghĩ, Diệp Đình chợt tắt video đi, anh giơ tay lên lau trên khóe mắt của cô, lúc này Lăng Vi mới phát hiện ra, hốc mắt của cô ướt... Cô càng ngày càng khó khống chế được cảm xúc của mình? Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cũng không biết tại sao: “Chồng, tại sao em lại đói?”
Trước khi Diệp Đình trở về, cô vừa mới ăn điểm tâm xong...
“Ôi trời ơi! Đừng nói là em thật sự bị trư bát giới nhập thân đấy chứ?”
“Mập mới tốt: “Diệp Đình nhéo má cô: “Mập lên cảm giác mới tốt.”
“Đi —— “
Diệp Đình cùng cô đi xuông tầng tìm đồ ăn, Bạch Lộ đang đi ra từ khúc quanh cậu thang.
Cô ta phức tạp nhìn chằm chằm vào Diệp Đình một lúc, rồi chậm rãi trở về phòng của mình.
Diệp Đình không lên tiếng.
Lăng Vi cảm giác được không khí cổ quái, cũng không nhiều miệng.
Đứng một lúc, Lăng Vi ᴆụng vào cánh tay của anh.
“Bạch Lộ chắc chắn muốn nói gì đó với anh.”
Diệp Đình gật đầu, nắm nhỏ của cô nói: “Đi ăn cơm trước đã, lát nữa nói sau.”
Lăng Vi lại nói: “Anh đi xem cô ta muốn nói gì trước đi, em thấy vẻ mặt của cô ta hơi kỳ lạ. Có lẽ là có chuyện rất quan trọng muốn nói.”
Diệp Đình vẫn kiên trì nói: “Ăn cơm trước, cơm nước xong, chúng ta cùng đi.”
“...” Lăng Vi gật đầu: “Vậy cũng được.”
Thật ra thì, trong mấy ngày tiếp xúc với Bạch Lộ, Bạch Lộ mang đến cho cô ấn tượng rất tốt. Đặc biệt là, trong mấy ngày Diệp Đình đi truy lùng bắt trùm buôn bán thuốc phiện, Bạch Lộ đặc biệt quan tâm chăm sóc cho cô, giống như một người chị vậy.
Chỉ là... tâm trạng của Bạch Lộ luôn không ổn định, lúc tốt lúc xấu, nhưng cũng không có gì công kích tính, vẫn luôn coi cô làm em gái để chăm sóc.
Ban đầu cô còn hoài nghi Bạch Lộ là nội gián, sau đó cô dần dần từ bỏ cái suy nghĩ này đi, dù sao Diệp Đình đều không phòng bị cô ta, nói rõ ràng là tuyệt đối tim được nhân phẩm của cô ta.
Hai người đi vào phòng ăn, ăn một túi bánh xùi cảo, rồi nắm tay nhau đi đến cửa phòng của Bạch Lộ.
Lăng Vi đưa tay lên gõ cửa.
Bọn họ nghe thấy bên trong truyền tới tiếng bước chân, sau đó: “Cạch” Bạch Lộ kéo cửa ra. Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy hai người bọn họ, miễn cưỡng mỉm cười, hơi nghiêng người ra say, để cho bọn họ đi vào.
Diệp Đình và Lăng Vi đi vào. Bạch Lộ cắn môi, hơi khó xử đứng ở đó, tay siết chặt, lúc buông lỏng lúc lại nắm chặt vào, giống như đang cố gắng tiếp thêm can đảm cho mình... rồi mới có thể nói ra được những lời sắp nói.
“Chị Bạch, chị sao vậy? Chị có lời gì muốn nói với Diệp Đình sao? Nếu em ở đây không tiện, vậy em đi về trước...” Lăng Vi là người đầu tiên phá vỡ sự bế tắc.
Bạch Lộ vội vàng lắc đầu: “Không... chuyện không liên quan đến em.”
Cô ta siết chặt quả đấm, tìm ghế ngồi xuống. Diệp Đình và Lăng Vi đều cùng ở trên hai chiếc ghế bên mép giường.
Bạch Lộ cúi đầu, rồi che mặt, khóc òa lên.
Rồi cô ta lại buông lỏng tay ra, chăm chú nhìn Diệp Đình: “Những lời này, rất quan trọng, nhưng mà, tôi không biết nên nói với anh thế nào...”
Diệp Đình chăm chú nhìn cô ta.
Nước mắt của Bạch Lộ điên cuồng rơi xuống, cô ta khổ khổ sở sở lau nước mắt, rồi chợt nói: “Tiểu Ngũ không ૮ɦếƭ...”
Diệp Đình giật mình: “Ngũ ca không ૮ɦếƭ?” Tim chợt nảy lên!
Ngày đó, Ngũ ca đã chắn đạn thay anh, trên người trúng ít nhất năm sáu phát đạn—— tất cả đều là bộ phận quan trọng!
Lúc ấy anh như phát điên lên, nhào về phía kẻ thù, anh nhặt một khẩu súng trường lên, bắn loạn xạ bắn ba ૮ɦếƭ người kia, sau đó anh kéo ngũ ca đến cây đại thụ cạnh đó, bắt sùng tín hiệu, chờ đợi đội cấp cứu tới đón ngũ ca. Chờ đợi ở đó, hai chiếc máy bay trực thăng có trang bị vũ trang của đội đến, nhanh chóng dẫn độ 27 người kia đi.
Tiểu Ngũ cũng được đưa lên máy bay trực thăng.
Diệp Đình lập tức leo lên một chiếc máy bay trực thăng khác, chạy thẳng tới hang ổ của Lạc Khôn. Lúc ấy anh đang rất kích động, một phát súng thủng dầu Lạc Khôn.
Sau đó, trong đội truyền tới tin tức: “Tiểu Ngũ hy sinh...”
Anh còn tham dự tang lễ của anh ta. Anh đã áy náy, tự trách bao nhiêu năm qua. Mỗi lần nhớ tới ngũ ca, trái tim của anh đều đau như muốn nứt ra.
...
Bây giờ, Bạch Lộ lại nói: “Tiểu Ngũ không ૮ɦếƭ...”
Diệp Đình chợt... như ngừng thở —— tin tức này, làm anh khi*p sợ, thậm chí anh còn không dám tin tưởng!
Bởi vì biểu tình của Bạch Lộ... thật sự không thể làm cho anh mừng rỡ được.
Bạch lộ giơ tay lên, dùng sức nắm tóc, biểu tình của cô ta hơi dữ tợn, giống như sắp không thể khống chế được cảm xúc của mình, giống như sắp sụp đổ!
Tay của cô ta run rẩy, sắc mặt càng ngày càng trắng, đôi môi run rẩy nói: “Tiểu Ngũ không ૮ɦếƭ, anh ta ở trong căn cứ địch... Là một trùm buôn bán thuốc phiện... con của tôi là của anh ta.”
Diệp Đình trắng bệch mặt! Anh đứng bật dậy, cái ghế sau lưng anh bị ngã đổ xuống đất. Lăng Vi lập tức đứng lên, ôm lấy anh: “Đừng nóng đừng nóng, anh nghe cô ta nói xong đã...”
Diệp Đình không thể tưởng tượng nổi, sắc mặt của anh càng ngày càng trắng bệch!
Sao anh có thể tiếp thu được chuyện này?
“Tôi không tin! Nhất định là có nguyên nhân! Có phải anh ấy đi nằm vùng hay không?”
Đó là đồng đội của anh, đó là anh em của anh! Đó là người đã nguyện ý dùng người mình chắn đạn cho anh, đẩy anh trở về từ bờ vực của cái ૮ɦếƭ, mà mình lại hy sinh mạng sống- tiểu Ngũ!
Lồng иgự¢ cuả Diệp Đình như bị chặn lại, làm anh cảm thấy như không thở nổi.
Lăng Vi ôm anh thật chặt: “Chồng, em cũng tuyệt đối không tin chuyện tiểu Ngũ sẽ phản bội! Anh ta chắc chắn đã thoát khỏi cái ૮ɦếƭ, đến phe địch nằm vùng!”
Bạch Lộ đau đớn khóc thành tiếng.
“Tôi cũng không tin anh ta phản bội, nhưng không ai trên thế giới này... có thể hiểu rõ anh ta hơn tôi.”
Bạch lộ thống khổ nói: “Tôi kiên trì bao nhiêu năm qua là vì cái gì? Bởi vì tôi không tin anh ấy ૮ɦếƭ! Năm tháng trước, tôi đã gặp được anh ta ở căn cứ của Sa Khôn, anh ta đã hoàn toàn biến thành một người khác. Nhưng... chỉ cần là anh ta, tôi có thể vừa nhìn là đã nhận ra luôn được. Lúc anh ta nhìn thấy tôi, anh ta cũng ngây người, bởi vì tôi không còn dáng vẻ lúc đầu. Nhưng… chỉ cần một cái liếc mắt anh ta cũng đã nhận ra tôi.”
Bạch Lộ che иgự¢, giống như đau đến muốn nghẹt thở...”Tôi rất nhớ anh ta, rất nhớ anh ta... Nhưng anh ta đã thay đổi rồi. Anh ta đã trở thành người không có tội ác nào không làm! Anh ta Gi*t người không chớp mắt... Không —— cũng không thể nói là anh ta đã thay đổi, anh ta vẫn luôn xấu xa như vậy! Là do mắt chúng ta bị mù —— anh ta chưa bao giờ thuộc về chúng ta! Cha anh ta vốn là trùm buôn bán thuốc phiện khét tiếng nhất vùng tam giác vàng —— Nộ Đăng! Lạc Khôn và Sa Khôn đều là anh em ruột của Ngũ ca... Mặc dù hai người đó là anh em của anh ta, nhưng anh ta không hề thân cận với bọn họ, thậm chí anh ta còn hận bọn họ đến tận xương! Anh ta chỉ muốn xưng vương ở khu vực tam giác vàng! Dáng vẻ bây giờ mới là bộ mặt thật của anh ta! Còn anh ta của trước kia, không phải là anh ta! Đó tất cả đều là lớp ngụy trang của anh ta mà thôi...”
Bạch Lộ nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống như mưa. Cô ta không dám mở mắt ra, giống như chỉ cần vừa mở ra, người nọ sẽ biến thành ma quỷ!
Cô ta ôm mặt khóc, Lăng Vi và Diệp Đình cứ đứng như vậy, nhìn cô ta.
“Không thể nào...” Lăng Vi lắc đầu liên tục, sao cô nghe thế nào, cũng đều cảm thấy đây không phải là thật. Có quá nhiều điểm khả nghi.
Vừa hỗn loạn, lại vừa mơ hồ không rõ.
Hơn nữa cảm xúc của Bạch Lộ cũng đã đến bên bờ sụp đổ.
Lăng Vi khó mà tin tưởng được. Cô không ngừng lắc đầu, sao cô có thể tin tưởng tiểu Ngũ là người xấu được? Mặc dù cô chưa từng gặp tiểu Ngũ, nhưng Diệp Đình đã từng rát tin tưởng tiểu Ngũ, tiểu Ngũ còn chắn đạn cho Diệp Đình, là chắn đạn đó——
Có con trai của trùm buôn bán thuốc phiện nào, dám không muốn sống như vậy?
Con người ta cần phải có bao nhiêu dũng khí và tình cảm mới dám ૮ɦếƭ thay cho người khác! Nếu tiểu Ngũ không coi Diệp Đình là anh em, sao khoảng khắc đó anh ta có thể xông lên lấy người mình đổi mạng cho anh em?
Không thể tin ——
Tuyệt đối không thể tin!
Lăng Vi nói một lần lạ một lần: “Chắc chắn tiểu Ngũ có nỗi khổ riêng. Anh ta nhất định đã nằm vùng ở tận sâu trong nội bộ của kẻ địch.”
Tim Bạch Lộ đau như sắp nứt ra, nhưng cô ta vẫn khóc nức nở nói: “Tôi biết, càng đến gần chân tướng, càng làm cho người ta khó mà tiếp nhận. Nhưng… đó chính là sự thật. Lần này tôi trở lại, bởi vì anh ta cử tôi trở lại. Tôi xin lỗi hai người... Nhưng tôi quá yêu anh ta, cho dù anh ta có biến thành dáng vẻ gì... Tôi cũng không có cách nào ngừng yêu anh ta... Tôi nên làm gì bây giờ?”
Nước mắt của Bạch Lộ chàng chảy nhiều hơn. Không cách nào ức chế được...
Chính Diệp Đình cũng không biết, anh ra khỏi phòng của Bạch Lộ như thế nào. Bên tai anh, tất cả đều là tiếng khóc của Bạch Lộ: “Nộ Đăng, Lạc Khôn, Sa Khôn, kẻ thì ૮ɦếƭ người thì sa lưới, người duy nhất được lợi bây giờ chính là anh ta! Bây giờ anh ta chỉ còn lại một người anh em ruột, chỉ cần Gi*t ૮ɦếƭ người cuối này, anh ta sẽ trở thành vua Mα túч ở khu vực tam giác vàng!”
“Chồng ——” Lăng Vi lắc lắc cánh tay của anh, biểu tình của Diệp Đình rất phức tạp, anh không dám tin, sao anh có thể tiếp nhận những tin tức này được?
Bạch Lộ lặng lẽ đi theo ra ngoài, Diệp Đình quay đầu lại hỏi cô ta: “Bây giờ Ngũ ca đang ở đâu?”
Bạch Lộ nói: “Anh ta có thể bảo tôi trở lại, chắc chắn đã chuẩn bị xong tinh thần tôi phản bội anh ta rồi... vì vậy, cho dù tôi có mang theo đội đặc chiến quốc tế bao vây chỗ đó, thì cũng chỉ vô ích mà thôi. Thuận tiện, anh ta còn có thể kiểm tra mức độ trung thành của tôi với anh ta.”
Cô ta nói xong, Lăng Vi và Diệp Đình đều không hỏi gì nữa...
Đầu óc của Lăng Vi rất loạn, nhưng Diệp Đình cảm thấy không cần thiết hỏi. Người nọ là Ngũ ca của anh, chính là Ngũ ca của anh, tuyệt đối sẽ không thay đổi vì bất cứ lý do gì!
Nếu tiểu Ngũ là người xấu, vậy đã đến lượt Diệp Đình anh xuống địa ngục rồi——
Diệp Đình nhức đầu, mặc dù không tin, nhưng anh không thể nào làm như không biết... tin tức này.
Anh muốn tra rõ chân tướng sự thật!
Đêm nay, Diệp Đình ngủ không ngon giấc, anh không ngừng gặp ác mộng.
Bởi vì, nhân phẩm của Bạch Lộ chính là uy tín bảo đảm... Độ đáng tin cậy trong lời nói của cô ta rất cao. Diệp Đình gần như rơi vào bóng tối, cảm giác đó rấ đau khổ, rất thống khổ!
Lăng Vi thật sự đau lòng cho anh.
Cô ôm anh, hôn anh, hy vọng cô bầu bạn ở bên cạnh có thể xua tan bóng tối trong anh.
Ngày hôm sau là ngày cuối cùng của tháng 12. Ngày mai là năm mới, cuộc họp thường niên của Đỉnh Phong được tổ chức trong ngày hôm nay.
Bình thường cuộc họp thường niên không tổ chức muộn như vậy, năm nay đều vì chuyện bắt Sa Khôn.
Ngày 31 này, Lăng Vi mong đợi Lôi Đình trở lại.
Sáng sớm, Hạ Tiểu Hi đột nhiên gọi điện thoại tới: “Tiểu Vi, tiểu Vi! Có tin tức lớn nè!”
“Tin tức gì có thể làm cho cậu kích động thế này?”
Hạ Tiểu Hi lén lén lút lút nói: “Tối hôm qua mình tới biên giới thăm Lôi Đình, cậu đoán xem ai đi cùng với mình?”
“Thiên Ma cũng đi?”
“Không phải! Mình cho cậu xem đoạn video này, chắc chắn nó sẽ làm cậu sợ hãi!” Hạ Tiểu Hi mở video lên, Lăng Vi nhìn thấy cô ấy đi vào phòng bệnh...
Kết quả...
Cô nhìn thấy Hoa Thiểu Kiền... ở trong ống kính camera của Hạ Tiểu Hi!
Điều đáng ngạc nhiên là, Hoa Thiểu Kiền xin nghỉ phép đến biên giới...
Ha ha ha!
Hey, có có gian tình à?
Hoa Thiểu Kiền đã bị tình cảm của Lôi Đình cảm động?
Đúng là thú vị, đúng là thú vị.
Cô nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Hoa Thiểu Kiền trong ống kính camera, Lăng Vi chợt cảm thấy... mùa xuân của tiểu Đình sắp đến rồi.
Ha ha ha.
Lăng Vi yên tâm cùng Diệp Đình đến công ty, giúp anh trong cuộc họp thường niên. Diệp Đình không muốn để cô chịu mệt, nhưng Lăng Vi hơi lo lắng cho anh, sợ chuyện của tiểu Ngũ, sẽ ảnh hưởng lớn đến anh.
Lúc con người yếu đuối nhất, là lúc họ cần bầu bạn nhất.
Vì vậy, cô muốn ở bên cạnh anh, dịu dàng an ủi tâm hồn anh.
Mặc dù Hoa Thiểu Kiền cố tình chạy mấy nghìn cây số đến thăm Lôi Đình, nhưng với tính cách kia của anh ta, chắc anh ta sẽ không biểu lộ cái gì.
Lôi Tuấn trêu ghẹo anh ta: “Ai nha, con người của công việc, anh nghỉ một ngày thế này, Lan Mị sẽ phải tổn thất bao nhiêu tiền dây?”
Hoa Thiểu Kiền không để ý tới lời trêu ghẹo của anh ta, cứ ngồi ở bên cạnh Lôi Đình, lặng im không nói gì.
Hạ Tiểu Hi kéo Lôi Tuấn ra ngoài. Lôi Tuấn chỉ mong ăn cô ấy, lập tức tìm chỗ gặm cô ấy.
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại Lôi Đình và Hoa Thiểu Kiền. Lôi Đình nằm một lát, rên hừ hừ: “Anh có biết cứ nằm riết thế này, sẽ mệt như thế nào không?”
Hoa Thiểu Kiền ngồi ở đó, nắm chặt quả đấm hỏi cô ấy: “Cô muốn ngồi dậy hả?”
Giọng nói lạnh lùng cứng ngắt, giống như đi bộ ᴆụng phải miếng sắt.
Lôi Đình rên hừ hừ, chơi xấu nói: “Không có ông chồng quốc dân đỡ tôi, tôi không lên nổi...”
Hoa Thiểu Kiền như muốn cười, nhưng nhịn được, đứng lên, đi tới bên cạnh cô ta, đưa tay đỡ lấy cánh tay của cô ta.
Lôi Đình “Gào khóc” lớn tiếng kêu: “Không được, anh đùng kéo tôi thế này, anh đang làm tôi đau đấy—— “
Hoa Thiểu Kiền trở nên căng thẳng...
Lôi Đình mất hứng, nhíu mày nói: “Anh vẫn nên gọi y tá đến đi, cô ấy luôn ôm tôi, mới có thể đỡ tôi dậy.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc