Lăng Vi đang ngồi bên cạnh Bạch Lộ, cô không có cách nào giải thích tỉ mỉ với cô ấy được, cô nói như trấn an Hạ Tiểu Hi: “Mình biết cô ta là ai, trong này có hiểu lầm, nhưng bây giờ mình không tiện nói với cậu, chờ lát nữa, mình gọi điện thoại lại cho cậu.”
“Hiểu lầm? Rốt cuộc là cái hiểu lầm gì, bây giờ cậu nói luôn với mình đi! Cậu không biết công ty cái đám người trong công ty kia đã nói cậu thành cái dạng gì đâu! Bọn họ nói cậu là tiểu tam, mắng cậu phá hủy gia đình người ta, còn nói Bạch tiểu thư cũng mang thai, cậu còn định ép người ta xảy thai, rồi lên ngồi lên vị trí Tổng tài phu nhân!”
Lăng Vi đỡ trán nói: “Không phải như cậu nghĩ đâu, mình và Diệp Đình...” cô mới nói đến đây, chợt thấy Bạch Lộ nhìn sang mình, Lăng Vi lập tức chuyển đề tài: “Mình và Diệp Đình đang đưa Bạch tiểu thư đến bệnh viện, trước... cậu không cần quan tâm đến chuyện này đâu, ai thích nói thế nào cứ để mặc cho bọn họ nói đi. Bây giờ chúng mình không có tâm tư quan đến đến những chuyện đó, chờ qua mấy ngày nữa rồi hãy nói. Được rồi, mình không nói với cậu nữa, để sau này mình sẽ giải thích chuyện này với cậu.”
Hạ Tiểu Hi nhíu chặt mày lại, cúp điện thoại, vẫn lo lắng. Tiểu Vi đang đưa Bạch Lộ đến bệnh viện? Còn đi cùng với Diệp Đình? Lúc trước Tiểu Vi vẫn luôn nói có hợp đồng hôn nhân với Diệp Đình... Chẳng lẽ Diệp Đình thật sự đã có vợ? Tiểu Vi là đồ thay thế?
Nhưng nhìn cách Diệp Đình đối xử với tiểu Vi... là rất thương rất cưng chiều! Sao có thể là giả được? Trước kia cũng không nghe thấy anh ta nói đã có gia đình gì cả, sao đột nhiên nhảy ra một người phụ nữ mang thai?
Sao chuyện này quỷ dị đến vậy? Chứng tỏ chỉ số thông minh của mình hoàn toàn không đủ dùng! Chắc mình nên đi hỏi Lôi Tuấn, anh ấy nhất định biết chân tướng sự tình! Cô chạy đến cửa phòng làm việc của anh ta, lúc này mới phát hiện ra, Lôi Tuấn đã tới muộn nửa giờ, hay là không đi làm? Cô vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho anh ta, Lôi Tuấn đang bị sốt đến choáng váng đầu óc, vừa nghe thấy Hạ Tiểu Hi gấp đến độ muốn khóc, vội vàng bò dậy chạy đến công ty.
Lôi Tuấn sốt đến choáng đầu, đi tới công ty tổ chức hội nghị cao tầng: “Có phải mọi người đều rảnh rỗi đến mức khó chịu quá hay không?” Anh ta dùng sức gõ bàn: “Tất cả mọi người nghe kỹ cho tôi! Tổng tài phu nhân chỉ có một! Đó chính là Lăng Vi, ai còn dám lan truyền bậy bạ, ngày mai lập tức cút đi! Còn nữa, Hạ Tiểu Hi là vợ tôi, những ai mắng cô ấy vừa nãy, mau lăn ra xin lỗi cô ấy cho tôi! Sau này ai còn dám chọc đến cô ấy, ông đây không tốt tính như thế này đâu!”
Đi ra khỏi phòng họp, Lôi Tuấn mệt lả cả người, hồ ngôn loạn ngữ, không biết anh ta đang chửi ai, Hạ Tiểu Hi thấy anh ta sốt cao, thậm chí mắt cũng đã đỏ ngầu cả lên, lòng chợt nóng như lửa, vội vàng đỡ anh ta đi bệnh viện. Lôi Tuấn dựa vào người cô hừ hừ: “Đi bệnh viện cái gì, cho anh hôn một cái, ông đây sẽ lập tức sinh long hoạt hổ.”
...
Lăng Vi và Diệp Đình đưa Bạch Lộ đến tới bệnh viện tư nhân của Diệp Đình, bác sỹ làm kiểm tra toàn diện cho cô ta, đúng là... Mang thai.
“Thật sự mang thai?” Con của ai?
Diệp Đình và Lăng Vi hai mắt nhìn nhau, đều cùng nghĩ tới vấn đề này. Lăng Vi nhìn ra sự lo âu trong mắt anh: “Anh hoài nghi đứa bé này là... con của trùm buôn bán thuốc phiện đó?”
Đôi mắt của Diệp Đình u tối đến không thể u tối hơn, ánh mắt lạnh như băng, giống như muốn đập vỡ tất cả mọi thứ xung quanh!
Trái tim của Lăng Vi chợt tăng tốc... Bạch Lộ nằm vùng trong căn cứ địch, vẫn luôn sống bên cạnh trùm buôn bán thuốc phiện đó... liên hệ với trạng thái của Bạch Lộ bây giờ... Nhất định là bị kích thích rất lớn mới biến thành dáng vẻ bây giờ...
Lăng Vi che miệng lại, trong lòng không thể tiếp nhận được sự thật này: “Bạch Lộ... mang thai đứa con của tên trùm buôn bán thuốc phiện đó?”
Đến cô còn không thể tiếp nhận được cái ý nghĩ này, Bạch Lộ có thể tiếp chịu được sao?
Bạch Lộ còn đang kiểm tra ở bên trong, Lăng Vi toát hết cả mồ hôi thay cô ta.
“Bây giờ Bạch Lộ còn chưa biết đứa bé là con của trùm buôn bán thuốc phiện, nếu cô ta biết, không biết sẽ suy sụp thế nào?”
Ánh mắt của Diệp Đình dị thường thâm trầm, mày nhíu chặt lại, không biết anh đang suy nghĩ gì, Lăng Vi đau lòng nắm lấy tay anh, lúc này, chợt nghe thấy có người đang gọi anh.
“Vi Vi —— “
“Anh Đình!”
Lăng Vi quay đầu lại, nhìn thấy Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi đang đi về phía bọn họ, cả người Lôi Tuấn mơ mơ hồ hồ, sốt cao đến mức ngay cả mắt cũng không mở ra được.
Sức nặng nửa người Lôi Tuấn đều đè ở trên bả vai của Hạ Tiểu Hi, Hạ Tiểu Hi đỏ bừng mặt, cánh tay nhỏ vòng qua ôm lấy eo của anh ta, tỳ bả vai vào trên иgự¢ anh ta, cũng không biết là Lôi Tuấn vô tình, hay thật sự muốn đè ૮ɦếƭ cô ấy...
Hai người lảo đảo lắc lư đi tới, Lôi Tuấn thấp giọng hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy? Bạch Lộ đã trở lại?”
Diệp Đình trầm mặt nói: “Không cần cậu phải quan tâm, nhanh đi hạ sốt đi.”
“Đều đang tụ tập ở đây rồi?” Vinh tứ đi ra từ khúc quanh cầu thang.
“Tứ ca, anh không trở về Amazon sao?” Lôi Tuấn nhanh chóng buông Hạ Tiểu Hi ra, lập tức đứng thẳng người dậy, giống như lò xo mới bật ra.
Vinh Phỉ tức giận trợn mắt nhìn anh ta, rồi lại nhìn về phía Hạ Tiểu Hi đang biễu môi đầy mặt ủy khuất. Anh ta không nói gì, hất cằm tỏ ý bảo Lôi Tuấn và Diệp Đình đi cùng anh ta.
Diệp Đình kéo Lăng Vi đến cái ghế bên cạnh: “Em ngồi xuống đi, đừng đứng nữa.”
Lại sợ mặt ghế lạnh lẽo, anh ϲởí áօ khoác dài ra trải xuống cho cô ngồi.
Các loại cảm xúc trong lòng Lăng Vi dần đan xen vào nhau.
Cô nhìn chằm chằm vào anh nói: “Anh mau đi đi.”
Diệp Đình nắm lấy tay cô, nắm thật chặt, Lăng Vi đẩy anh ra: “Mau đi đi, em sẽ đợi anh...” Anh chăm chú nhìn cô một lúc lâu, rồi mới bước đi theo lên.
Trong phòng họp nhỏ của bệnh viện, Lôi Tuấn hỏi Diệp Đình: “ Anh, sao lần này Bạch Lộ trở lại, mà lòng em cứ cảm thấy run run...”
Anh ta che иgự¢ nói: “Trong này có thể có chuyện khác hay không? Bạch Lộ đã chạy đi đâu trong một năm qua? Tình hình của cô ta bây giờ thế nào?”
Diệp Đình nói ngắn gọn: “Tôi vừa mới liên lạc với đội trưởng, đội trưởng nói cô ta đi đến căn cứ mới xây dựng của kẻ thủ, Sa Khôn đã hoàn toàn dời hang ổ đến nơi nào đó. Bọn họ đang chuẩn bị bao vây. Nhưng lần này Bạch Lộ trở về... thật đúng là trùng hợp...”
“Anh hoài nghi cô ta đầu hàng Sa Khôn?”
Ánh mắt của Diệp Đình càng ngày càng u tôi: “Cho dù cô ta có không phản bội, thì lần này trở về, cũng sẽ mang đến cho chúng ta phiền toái cực kỳ lớn. Các cậu nhất định phải tăng cường đề phòng.”
Nói xong, sắc mặt của anh đông lại.
Anh nhìn chằm chằmvào Lôi Tuấn và Vinh Phỉ, thấp giọng nói: “Vừa rồi, lúc kiểm tra cho Bạch Lộ, đã tìm được chíp định vị ở trong thân thể cô ta. Nếu cô ta tình táo, chắc chắn sẽ biết, nhưng... cô ta cố ý muốn tới tìm tôi, sợ rằng cô biết bí mật gì đó đặc biệt quan trọng, hoặc là muốn tự mình nói với tôi điều gì đó. Nhưng thần trí của cô ta bây giờ mơ mơ hồ hồ, không thể hỏi ngay được.”
Sắc mặt của Lôi Tuấn trở nên nghiêm túc, nhưng cũng không đặc biệt kinh ngạc lắm: “Chắc chắn là có bí mật cực kỳ lớn... vậy chíp định vị kia thì sao, đã lấy ra chưa?”
Diệp Đình lắc đầu: “Không lấy ra được, chíp định vị bị gắn ở bên ngoài țử çɥñğ, nếu lấy ra làm đứa bé gặp nguy hiểm.”
“Bốp ——” Lôi Tuấn giơ tay lên đỡ trán: “Bạch Lộ mang thai đứa con của... thằng súc sinh Sa khôn kia?”
Trán của Lôi Tuấn đang sốt đến bỏng, nhưng lúc này, anh ta chỉ trực đổ đổ mồ hôi lạnh.
Vinh Phỉ cũng cau mày: “ĐM lão tổ tông nhà thằng đó, ông đây đi Gi*t ૮ɦếƭ cái thằng súc sinh đó!”
Lôi Tuấn lại hỏi: “Tình hình sức khỏe của Bạch Lộ thế nào?
Diệp Đình phân tích nói: “Không khác gì so với trước kia, thậm chí còn tệ hơn trước. Nhưng người và đứa bé đều không sao cả, không có vấn đề gì lớn.”
“ Ừ, em tin tưởng Bạch Lộ sẽ không phản bội chúng ta, chúng ta có thể tin tưởng vào nhân phẩm của cô ta.”
Lôi Tuấn nói xong, vẫn lo âu bổ sung: “Nếu trong thân thể của cô ta có chíp định vị, vậy không phải là Sa Khôn nắm được tất cả lòng bàn tay sao? Bây giờ chị dâu vừa mới mang thai, không thể để cảm xúc dao động được, vẫn đừng nên nói chuyện này cho co ấy biết, phải không? Tránh để cô ấy lo lắng.”
Diệp Đình gật đầu, dặn dò anh ta: “Giai đoạn hiện nay cực kỳ quan trọng với tiểu Vi, nhưng tiểu Vi không yếu ớt như vậy đâu. Cá tính của cô ấy cực kỳ mạnh mẽ, không phải là người dễ dàng bị đánh ngã.”
“ Vâng...” Lôi Tuấn chợt hiểu ra, anh Đình ở công ty không lập tức làm sáng tỏ sự thật ở trong công ty, đại khái là để lại đường sống cho chị dâu. Nếu chị dâu không mang thai, có lẽ anh Đình sẽ mặc kệ tất cả để làm vậy... Nhưng bây giờ là thời kỳ mấu chốt của chị dâu, nếu bị nhóm người của Sa Khôn để mắt tới, bọn họ ở ngoài sáng, kẻ thù ở trong tối, tình cảnh của chị dâu sẽ rất nguy hiểm.
Lôi Tuấn nói: “Bây giờ nhìn lại, công ty bên kia truyền đi càng nhiều tiếng gió càng tốt. Anh, bây giờ anh phải cô gắng lãnh đạm với chị dâu nhiều vào, xung quanh chúng ta chắc chắn có tai mắt của Sa Khôn. Đây thật ra lại là chuyện tốt với chị dâu. Nếu không, kẻ thù mò tới xương sườn mềm của anh, gây bất lợi cho chị dâu thì phiền toái... đặc biệt là bây giờ chị dâu đang mang thai, cũng không thể bước sai bất cứ bước nào đuọc...”
Anh ta còn chưa nói hết lời, sắc mặt của Diệp Đình đã dần lạnh như sương băng.
Anh hung ác híp mắt phượng vào: “Một đám phụ nữ lưỡi dài! Ai dám nói linh tinh nữa, ông đây cắt hết đầu lưỡi!”
Rồi anh lại nói: “Tôi không lập tức làm sáng tỏ chuyện của Bạch Lộ, là vì sợ Sa Khôn hả? Tôi cưng chiều vợ mình thì cần gì quan tâm đến sự tồn tại của anh ta, tôi còn rất nhiều phương diện khác cần lo lắng. Trong khoảng thời gian này, các cậu nhớ phải cẩn thận nhiều hơn, tôi sẽ không cho bọn họ có cơ hội động đến chị dâu của các cậu đâu. Tiểu tuấn, cậu nhanh đi tiêm hạ sốt đi, bước tiếp theo đây tôi sẽ phải đi một bước hiểm cờ, chúng ta và sẽ chơi với Sa Khôn một ván lớn.”
Trái tim của Lôi Tuấn nhảy lên thình thịch, anh ta chợt cảm thấy mình đã giảm sốt đi rất nhiều rồi.
Vinh tứ cũng nhìn thấy mưa rền gió cuốn từ trong mắt của Diệp Đình, xem ra thằng nhóc này muốn đánh thật rồi.
Sa Khôn sắp gặp xui xẻo rồi! ĐM... nhiệt huyết trong người Vinh Phỉ đột nhiên dâng trào lên, đã chuyện gì xảy ra vậy? Anh ta cảm thấy cơ thể như muốn nổ tung, đã rất lâu rồi không có loại cảm xúc thiêu đốt mạnh mẽ này!
Diệp Đình nói: “Lát nữa tôi sẽ cho Vương quản gia tung chuyện tiểu Vi mang thai ra ngoài, rồi nói tôi sẽ tổ chức tiệc trong lễ giáng sinh. Vừa vặn chúc mừng chuyện vui vợ tôi mang thai.”
Lôi Tuấn đang lên cơn sốt, hơi không theo kịp tiết tấu, nhất thời không hiểu anh có ý gì...
Diệp Đình nói: “Lần trước chúng ta cố tình bỏ tên nội gián kia vào, bây giờ có chỗ dùng rồi.”
ĐM... Vinh Phỉ thật sự muốn quỳ lạy Diệp Đình...
Cũng chỉ Diệp Đình có thể làm được... chuyện nuôi nội gián trong nhà mình, anh đã tự tin đến trình độ nào, mới dám làm như vậy?
Diệp Đình cong môi cười nói: “Mấy hôm nữa sẽ cho mọi người xem kịch hay.”
Diệp Đình nói với Lôi Tuấn và Vinh Phỉ bước đầu của kế hoạch,
Diệp Đình nhìn về phía Lôi Tuấn, cảnh giác nói: “Sức khỏe của cậu luôn rất tốt, tôi ở cùng cậu mười năm tám năm cũng không thấy cậu bị bệnh một lần, chuyện này là sao vậy? Sao đột nhiên lại nghiêm trọng thế này? Là có người nào đó để mắt tới cậu? Cậu nhớ phải cẩn thận người bên cạnh mình đấy.”
Thiếu chút nữa là Lôi Tuấn xấu hổ đến ૮ɦếƭ...”Không có... Thật sự không phải...” Anh ta giơ tay lên gãi gãi đầu, hơi xấu hổ nhìn Vinh Phỉ: “Thật ra là... buổi tối em ngủ không yên giấc, nhớ vợ em, em đi đến nhà cô ấy tìm, nhưng tất cả đèn nhà cô ấy đã tắt sạch, em không nhẫn tâm làm ánh hưởng đén giấc ngủ của cô ấy... Em lại không muốn về nhà, nên ngồi cả đêm ở dưới nhà cô ấy...”
Vinh Phỉ tức giận đến muốn đánh ૮ɦếƭ anh ta!
Lôi Tuấn và Hạ Tiểu Hi đi tiêm, Vinh Phỉ cũng đi theo.
Lăng Vi đứng ngồi không yên. Cô vẫn đang miên man suy nghĩ đến chuyện Bạch Lộ mang thai đứa con của trùm buôn bán thuốc phiện, cô nghĩ đến nỗi da đầu cảm thấy tê dại, ngay cả tóc gáy cũng đều dựng cả lên.
Bạch Lộ còn đang ở trong phòng kiểm tra chưa ra, Lăng Vi hạ thấp giọng hỏi Diệp Đình: “Chắc chắn là Bạch Lộ phát hiện ra chuyện mình mang thai, nên mới lén lút trở về, phải không? Bây giờ thần chí của cô ấy không rõ, còn tưởng rằng đứa nhỏ này là của anh... Chờ cô ấy tỉnh táo lại... Nhớ ra đứa nhỏ này là của Độc Kiêu, cô ấy sẽ thế nào? Có chịu nổi không? Bạch Lộ có còn giữ đứa bé này lại không?”
Diệp Đình không biết đang tính toán cái gì, trong mắt của anh để đều là lệ khí!
Lăng Vi đau lòng nắm lấy tay anh... Lắc lắc. Diệp Đình hoàn hồn, nắm lấy tay nhỏ của cô: “Không sao, giao tất cả cho anh. Em không cần phải lo lắng. Chồng sẽ làm mọi việc ổn thỏa.” Đúng lúc ấy, Bạch Lộ đi ra khỏi phòng kiểm tra, nhìn thấy hai người nắm chặt tay nhau...
Cô ta chợt mở to hai mắt, trong đôi mắt tràn đầy khi*p sợ!
Cô ta đưa tay níu lấy tóc.
Vẻ mặt hoảng loạn đến độ cực đoan, ánh mắt sụp đổ như muốn lập tức tan vỡ ——
Lăng Vi vội vàng rút tay mình về, giải thích với cô ta: “Tôi đưa cho anh ấy ít đồ, cô đừng hiểu lầm...”
Biểu tình của Bạch Lộ thật sự quá đáng sợ, giống như có thể ૮ɦếƭ bất cứ lúc nào... Lăng Vi sợ cô ta bị đả kích, vội vàng bổ xung thêm: “Khách hàng gọi điện thoại tới, tôi đưa điện thoại di động cho Diệp tổng.”
Nghe Lăng Vi nói xong, hiển nhiên là Bạch Lộ thở phào nhẹ nhõm, biểu tình như sắp sụp đổ dần hòa hoãn lại.
Lăng Vi nhìn về phía Diệp Đình, anh đang nhìn chằm chằm vào Bạch Lộ, cẩn thận nhìn kỹ cô ta.
Không biết tại sao, Lăng Vi luôn cảm thấy như sắp phát sinh chuyện lớn!
Bạch Lộ cắn môi, nhìn chằm chằm Diệp vào Đình nói: “Chồng, vừa rồi em còn chưa xem kết quả siêu âm, em muốn nhìn con của chúng ta...”
Cô ta đột nhiên cười vui vẻ, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc đưa tay đi lấy tờ kết quả trong tay Diệp Đình.
Điều làm cho Lăng Vi cảm thấy vui mừng là, mặc dù cô ta gọi Diệp Đình chồng, nhưng cô ta không ôm lấy cánh tay của Diệp Đình, cũng không kéo tay của anh.
Không biết là do trước kia Diệp Đình vẫn luôn không để cho cô ta ᴆụng vào anh, hay là... Có nguyên nhân gì khác, từ lúc Bạch Lộ xuất hiện đến bây giờ, mặc dù cô ta đặc biệt lệ thuộc vào Diệp Đình, nhưng cô ta vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với Diệp Đình.
Hai người không tiếp xúc tay chân một tý nào.
Bạch Lộ xem trên tờ kết quả viết “Đã mang thai 12 tuần...”
Ba tháng! Cô ta hạnh phúc nhìn chằm chằm vào chữ kia, lại chăm chú nhìn vào hình ảnh nhỏ nhỏ trên tờ kết quả siêu âm... Thật ra thì mới mang thai 12 tuần sẽ không thể nhìn thấy rõ hình dáng của đứa bé, chỉ thấy một điểm đen thui có chút ánh sáng màu trắng trong hình ảnh siêu âm. Nhìn hình dáng giống như dáng vẻ của một đứa trẻ, Bạch Lộ nhìn chằm chằm vào hình ảnh đứa bé kia, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên giấy, nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, đột nhiên nước mắt chảy xuống...
Không biết tại sao, trong lòng lại quặn đau.
Cơn đau đó khiến cô ta gần như không thể đứng vững được...
Cô ta lại chợt đưa tay lên nắm tóc, rồi bắt lấy tay của Diệp Đình nói: “Nguy hiểm! Nguy hiểm! Anh ta phản bội, anh phải cẩn thận!”
Diệp Đình nhìn chăm chú vào cô ta hỏi: “Ai?”
Bạch Lộ bị dọa sợ đến nỗi run rẩy cả người: “Mật mã... Á...”
Cô ta kéo tóc, khẽ kêu lên...
“Đừng sợ đừng sợ“ Lăng Vi đau lòng đưa tay ôm lấy cô ta, Bạch Lộ tỳ vào bả vai của cô khóc nức nở.
Lăng Vi khẽ vuốt lưng của cô ta, nhẹ nhàng trấn an cô ta, dịu dàng nói với Bạch Lộ: “Không có chuyện gì, không có chuyện gì...”
Cô cố tình nói sang chuyện khác: “ Cục cưng, mang thai bảo bảo là chuyện tốt, đừng khóc, bây giờ luôn luôn phải giữ tâm trạng ổn định... Nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của bảo bảo.”
Bạch Lộ chấn động mạnh, rồi mới tỉnh táo lại, cô ta phối hợp gật đầu: “Ừ ừ ừ, tôi không khóc... Không thể khóc được, sẽ không tốt với bảo bảo...”
“Bạch tiểu thư: “Bên kia, y tá lại gọi đến tên cô ta, gọi cô ta đi vào xét nghiệm máu, Bạch Lộ lại vội vàng bước nhanh tới.
Tổ đội ngầm đã phong tỏa bệnh viện, bảo vệ toàn bộ hành trình của Bạch Lộ 720 độ không góc ૮ɦếƭ.
Những lời Bạch Lộ vừa mới nói, giống như khoan điện chui vào trong đầu Diệp Đình.
“Phản bội, mật mã...” Kẻ thù đã có hành động, nếu không Bạch Lộ sẽ không liều ૮ɦếƭ tới gặp anh...
Diệp Đình nhắm mắt lại, ngón tay ấn thật nhanh trên bàn phím.
Não bộ cũng đang làm việc nhanh chóng...
Vì vợ, vì con của anh, anh phải cân nhắc chu đáo mỗi một chi tiết trong chuyện này! Không thể để xảy ra bất kỳ chuyện gì!
Lăng Vi xoa trán, ngẩng đầu lên nhìn về phía Diệp Đình: “Chồng, làm sao bây giờ?”
Thành thật mà nói, tình huống của Bạch Lộ rất khó giải quyết. Cảm xúc của cô ta cực kỳ không ổn định... Hơn nữa, cô ta đột nhiên biến mất, trùm buôn bán thuốc phiện bên kia không thể nào không đi tìm cô ta.
Nếu để cô ta ở bên ngoài một mình, thì thật sự không an toàn: “Hay là đưa cô ấy về nhà chúng ta đi?” Lăng Vi ngẩng đầu lên, nhìn về phía Diệp Đình. Anh vẫn đang nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau, Diệp Đình từ từ mở mắt ra nhìn cô.
Ánh mắt của anh thâm trầm, trong mắt lóe lên ánh sáng khôn ngoan, nhìn đặc biệt chói mắt.
Anh cẩn thận suy nghĩ, rồi gọi điện thoại cho quản gia Vương, nói: “Chuẩn bị cho Bạch tiểu thư một phòng dưỡng thai.”
Anh cúp điện thoại, sắc mặt vẫn không tốt hơn là mấy.
Dường như tâm tình đặc biệt nặng nề.
Lăng Vi biết trách nhiệm và sự áy náy trong lòng anh quá nặng nề, cô nắm lấy tay anh, lúc kéo anh đến cửa cầu thang, cô nhón chân lên đưa tay ôm lấy cổ anh, an ủi hôn lên trên môi anh, anh ôm eo của cô. Lăng Vi dán lên môi anh, nhiệt tình trao anh nụ hôn nóng bỏng.
Diệp Đình ôm cô vào trong иgự¢: “Vợ... Để em phải chịu ủy khuất rồi...”
“Sao anh lại nói ra lời ngu ngốc này, em là người phụ nữ của anh...”
Trái tim của Diệp Đình đập loạn nhịn, phụ nữ phụ nữ... càng tinh tế cũng càng kích thích người ta muốn bảo vệ hơn so với vợ. Phụ nữ... hai chữ giống như chứa đựng tất cả sự dịu dàng của cô, tới xua tan tất cả mệt mỏi trong anh...
Diệp Đình nhắm mắt lại, ôm chặt lấy cô: “Sẽ không lâu lắm đâu, sẽ nhanh chóng ổn thôi.”
Lăng Vi không biết tại sao anh bỗng nói câu nói này, nhưng cô tin tưởng anh, không cần bất kỳ lý do gì cả, cô biết tất cả những thứ anh làm đều vì tốt cho cô, anh thà phụ lòng mình, cũng sẽ không phụ lòng cô.
Thậm chí không cần một câu giải thích của anh, cô cũng có thể tiếp nhận được tất cả những chuyện anh làm, cũng kiên định đứng ở bên cạnh anh, cho anh sự hỗ trợ và tin tưởng mạnh mẽ nhất!
Ngay chính Lăng Vi cũng không ngờ rằng, mình lại tín nhiệm, yêu Diệp Đình sâu đến mức này...
Lăng Vi mỉm cười nói: “Tại sao sẽ không lâu lắm? Anh luôn luôn rất kéo dài a... Đừng khiêm tốn!”
Diệp Đình cũng cười theo, vào lúc bầu không khí nghiêm túc thế này, kể chuyện cười xua tan đi sự ngột ngạt là lựa chọn tốt nhất.
“Vợ, anh rất yêu em...” Anh xoay người áp cô đến trên tường, anh hôn lên môi cô, cuồng nhiệt hôn: “Cả đời này anh chẳng muốn gì cả, duy chỉ không thể không có em. Anh đã làm ra rất nhiều quyết định, chỉ có duy nhất một quyết định khiến anh vui vẻ là cưới em về nhà.”
Lăng Vi ôm anh, hôn thật sâu lên môi anh: “Anh khen tiếp đi, em thích nghe...”
Diệp Đình mỉm cười, lệ khí muốn phun ra trong lòng vừa nãy kia, cũng dần tiêu tan mất.
Anh hôn cô nói: “Em là người phụ nữ vừa thông minh, lại vừa kiên cường...”
“Còn gì nữa không?”
“Vừa xinh đẹp, lại vừa hiền lành...”
“ Ừ, anh cũng là người đàn ông vừa thông minh lại vừa tài năng, vừa đẹp trai lại vừa tốt bụng.”
Diệp Đình chợt nói: “Những cái khác anh đều có thể nhận, nhưng cái cuối cùng thì... Gần đây đều không thể thỏa mãn em... Lão tiên sinh nói trong ba tháng, không thể vận động kịch liệt, phải làm thế nào?”
Lăng Vi muốn cười phá lên, nhẫn nhịn nói: “Em sẽ đưa cho anh con 乃úp bê bơm hơi, ha ha...”