Kiệt sâm cảm giác rõ ánh mắt sức như dao của Lăng Vi quét tới!
Anh ta rụt cổ lại, bị dọa sợ đến nỗi thiếu chút nữa bị sặc nước miếng ૮ɦếƭ, nhưng vẫn nhắm mắt nói với người phụ nữ kia: “Cô chờ ở đây một lát... Tổng tài sẽ tới đây ngay lập tức.”
“Ừ...” Người phụ nữ kia cắn môi, mang theo biểu tình cô đơn trở về cái góc vừa nãy cô ta chờ.
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào cô ta, thấy cô ta lặng lẽ ngồi ở trên ghế sa lon, vẫn là cái vị trí vừa nãy, vẫn lo lắng vặn vạt áo.
Lăng Vi chợt muốn nổ tung! Ông chủ —— Mau mang đến cho bà đây một đĩa gà xào cay!
Lồng иgự¢ của cô không ngừng phập phồng, hiển nhiên là lửa giận đã lan tràn khắp иgự¢! Bình tĩnh bình tĩnh —— không thể tức giận, không thể kích động! Nhưng tại sao mình lại cảm thấy tức giận như vậy?
Kiệt sâm vội vàng nói: “Phu nhân, cô đừng tức giận... trong giai đoạn mang thai, cảm xúc dễ dàng bị dao động, cô phải cố gắng kiềm chế kh...”
Kiềm chế cái đầu anh! Lăng Vi giận đến nỗi lỗ mũi đều muốn phun ra lửa, cô không nói gì thêm, nhưng hơi muốn chửi tục!!
Kiệt sâm bị dọa sợ lui về sau một bước, không dám nói nhiều nữa.
Lăng Vi nhìn chòng chọc vào anh ta hỏi: “ Rốt cuộc người phụ nữ này là ai? Tại sao anh lại gọi cô ta là phu nhân?”
Kiệt sâm nuốt nước miếng nói: “Người phụ nữ này tên là Bạch Lộ...”
“Bạch Lộ?” Ai ôi... nghe cái tên đến là lẳng lơ! Hừ —— hoàn toàn chưa từng nghe qua! Lăng Vi lạnh giọng hỏi: “Cô ta có quan hệ với Diệp Đình?”
“ Dạ: “ Kiệt Sâm gật đầu: “Là có quan hệ, nhưng... Cụ thể là quan hệ như thế nào, tôi thật sự không biết... tôi cũng không biết rõ về tiểu thư Bạch Lộ.”
Lăng Vi hơi cứng người, vẫn hỏi tiếp: “Bạn gái... trước?”
Kiệt Sâm lắc đầu: “Không phải...”
“Cái gì gọi là không phải?”
Lăng Vi lập tức muốn nổ tung!
“Chỉ phúc vi hôn? Hứa hôn từ nhỏ?”
Kiệt sâm vội vàng nói: “ Tôi thật không biết thân phận cụ thể của cô ta là gì... Nhưng cô ta đều luôn gọi boss nhà tôi là... chồng... boss... cũng... không nói gì...”
Lăng Vi cảm thấy иgự¢ rất khó chịu, cả người cũng nóng lên như thiêu như đốt!
“Cô ta gọi Diệp Đình là chồng? Diệp Đình còn không phản đối?!”
*** kiếp, cô muốn đánh nhau với Diệp Đình, ai cũng đừng cản! Người nào ngăn cản, cô sẽ đập ૮ɦếƭ kẻ đó!
Kiệt Sâm liên tục xua tay: “Phu nhân đừng hiểu lầm! Bọn họ không có quan hệ vợ chồng giống bình thường đâu, nhưng trong này có chuyện gì, tôi cũng thật sự không biết... Hơn nữa cô ta đã biến mất một năm rồi... Không biết tại sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện...”
Lăng Vi cảm thấy sắp hít thở không thông, chắc chắn trong này cất giấu một chuyện động trời, nhưng cô cũng không ép nổi cơn tức này xuống, được không?
Chính cô cũng có thể ngửi được mùi dấm đang bốc lên ngùn ngụt!
Mặc dù cô hơi muốn nổ tung, nhưng cô vẫn phải tin tưởng vào Diệp Đình, cô tuyệt đối sẽ không hiểu lầm anh gì cả, cho dù là nợ cũ, cô cũng tin tưởng Diệp Đình chắc chắn sẽ xử lý tốt.
Mặc kệ phát sinh chuyện gì, cô vẫn tuyệt đối tín nhiệm vô điều kiện với Diệp Đình!
Cô không tin là anh có thể làm bậy ở bên ngoài, cũng không nghĩ rằng trước kia anh có khoản nợ nào.
Nhưng, làm thế nào, cô cũng không đè bình dấm kia xuống được! Cũng không phải nói khống chế cảm xúc trong giai đoạn mang thai là có thể khống chế được.
Cô phất phất tay, đè nén nói: “Anh đi gọi điện thoại cho tiên sinh đi, nói cho anh ấy biết Bạch Lộ tới, bảo anh ấy mau chóng qua xử lý!”
“Dạ, phu nhân...” Kiệt sâm vội vàng gọi điện thoại cho boss, nhưng vẫn không gọi được, số máy của đối phương đang báo bận.
Đợi khoảng hai mươi phút, Diệp Đình mới xuất hiện.
Lăng Vi vẫn ôm vai đứng ở bên cạnh cửa sổ sát đất, mấy nhân viên dè dặt đi qua phòng khách, vừa vào thang máy đã lập tức muốn nổ tung, cả tòa cao ốc đều đang đồn ầm chuyện này lên.
“Quản lý Lăng của chúng ta không phải là Tổng tài phu nhân sao? Tại sao hôm nay lại nhảy ra thêm một Tổng tài phu nhân nữa?”
“Đúng vậy! Sau khi người phụ nữ kia tới, tin tức cũng truyền khắp công ty. Tôi còn tưởng rằng là giả... thì ra lại là thật? Cô nhìn sắc mặt của quản lý Lăng chúng ta kìa... Có thể ăn thịt người đấy —— “
“Đúng vậy đúng vậy, tôi cũng thấy vậy, chỉ là... giữa quản lý Lăng của chúng ta và người phụ nữ kia, ai mới là Tổng tài phu nhân?”
“Sao tôi biết được... Vừa rồi tôi nhìn thấy sắc mặt của quản lý đặc Lăng biệt dọa người, tôi đoán nhất định là tổng tài và người phụ nữ kia có chuyện...
Đợi một lúc lâu sau, Lăng Vi từ từ bình tĩnh lại, cô vẫn không hoài nghi Diệp Đình, nhưng... cô hơi tức giận, có chuyện gì thì anh có thể nói trước cho cô mà... Chứ đột nhiên nhảy ra một bà vợ thế này, ai có thể chịu được? Cô cố gắng đè nén lửa giận, cố gắng nghĩ tới mốt số chuyện Diệp Đình làm cho cô vui.
Nhưng mà... càng nghĩ lại càng cảm thấy khó thở.
Lúc chiếc Rolls Royce màu đen đỗ ở cửa công ty, Lăng Vi cũng nghe thấy tiếng răng mình nghiến trèo trẹo.
Nhưng lúc cửa xe mở ra, khoảng khắc lúc Diệp Đình bước đôi chân thon dài xuống, tất cả lửa giận trong lòng cô chợt biến mất, anh đứng ở phía ngược ánh sáng nhìn sang phía cô. Vóc người cao ráo của anh dị thường cao ngất, gương mặt tuấn tú ngược theo chiều ánh sáng, đôi mắt thâm thúy cực kỳ quyến rũ; mày kiếm, chiếc mũi cao, môi mỏng quyến rũ khẽ nở nụ cười nhạt say lòng người. Nhìn vào khuôn mặt anh tuấn đẹp trai, khí chất kinh tài phong dật của anh, ai có thể tức giận với anh cho được? Lăng Vi rất muốn đánh thức mình dây! Sao mình lại có tiền đồ nhỏ thế này...
Thế nhưng thật sự không có cách nào...
Diệp Đình thấy cô đứng ở cạnh cửa sổ sát đất, lập tức đưa tay về phía cô.
Lăng Vi đứng ở trong cửa sổ sát đất, nhìn anh, lại không tự chủ đi về phía anh.
Diệp Đình tràn đầy ý cười, bước nhanh tiến lên đón cô, nhưng đúng lúc này, người phụ nữ trong góc đột nhiên kích động kêu “A Đình ——“.
Tay của Diệp Đình và Lăng Vi gần chạm vào nhau, nhưng lúc nghe thấy tiếng gọi này, hai người đều cùng dừng lại. Quay đầu...
“Bạch Lộ...” Giọng nói của Diệp Đình có vẻ kinh ngạc, Lăng Vi lập tức quay đầu nhìn anh, chỉ thấy anh làm ra biểu tình phức tạp nhíu mày lại, rồi anh chợt quay mặt về phía cô, giải thích trước: “Không phải như em nghĩ đâu!”
Còn không đợi Lăng Vi nói gì, Bạch Lộ đã chạy đến bên cạnh Diệp Đình, nhìn anh bằng đôi mắt đẹp ngậm nước mắt nói: “A Đình, không phải anh vẫn muốn có con sao? Hình như em đã mang thai... Anh có vui không? Gần đây em luôn nôn nghén... rất khó chịu, em muốn đi đến bệnh viện để bác sỹ khám xem thế nào, xem nên điều trị như thế nào...”
Lăng Vi nhìn Bạch Lộ, rồi lại nhìn Diệp Đình, cô cho rằng Diệp Đình sẽ nói cự tuyệt, nhưng mà... anh lại gật đầu, nhỏ nhẹ an ủi cô ta: “Em mang thai, mà anh lại không biết... Đúng là khổ cực cho em rồi, bây giờ anh sẽ đưa em đến bệnh viện.”
Bạch Lộ lập tức khóc òa lên.
Lăng Vi nhìn Diệp Đình nhìn như quái vật, Diệp Đình bảo Bạch Lộ lên xe trước, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lăng Vi. Anh nhìn thấy đôi mắt đào hoa xinh đẹp của cô chợt ứa ra một giọt nước mắt, nhưng lại nhanh chóng bị cô ép trở về.
Lăng Vi nhếch mép, nở nụ cười méo xệch: “Anh mau đưa cô ta đi đi, lát nữa em sẽ nghe anh giải thích.”
Diệp Đình nắm lấy tay cô, đặc biệt trịnh trọng nắm thật chặc: “Chờ anh.”
Diệp Đình mở cửa xe giúp Bạch Lộ.
Bạch lộ vừa muốn lên xe, lại chợt quay đầu nhìn về phía Lăng Vi, cô ta kéo kéo ống tay áo của Diệp Đình, nhẹ giọng nói: “Cô ta là thư ký của anh hả? Cô ấy thật sự rất tốt... Người khác đều không để ý đến em, chỉ có một mình cô ta nói chuyện với em.”
“Ừ, cô ấy vẫn luôn rất tốt...” Cô ấy là người phụ nữ tốt nhất trên đời ở trong lòng anh... nhưng anh lại bỗng không thể nói lời này ra khỏi miệng.
Lăng Vi đứng thẳng tắp ở đó, tựa như tất cả mọi thứ trong thế giới đều đồ nát. Cô không nghi ngờ Diệp Đình, nhưng... chuyện trước mắt này, lại làm cho cô rất khó chịu...
Rốt cuộc cô phải hiểu chuyện này như thế nào? Người phụ nữ kia nói mang thai, Diệp Đình lại thừa nhận? Còn đưa cô ta đi bệnh viện?
Ngay trước mặt cô...
Cô thật sự rất khó chịu, rất khó chịu, khó chịu đến nỗi Ⱡồ₦g иgự¢ quặn đau! Mặc dù cô đang tìm đủ mọi loại lý do cho anh, nhưng làm cách nào cũng không thể rút cái gai trong иgự¢ ra được.
Lăng Vi cắn môi, thấy Diệp Đình nhìn về phía cô, trong đôi mắt đen của anh tràn đầy áy náy và không biết phải làm sao, anh xoay người, bóng lưng cô độc, như lại chìm vào trong bóng tối!
Lăng Vi chợt bước anh mấy bước, đuổi theo chiếc xe, dũng khí trong người bùng lên! Cô nắm lấy tay của Diệp Đình: “Em đi với anh!”
Đôi mắt của Diệp Đình nóng bừng lên, anh nuốt nước miếng, rồi thấy Lăng Vi cũng chui vào trong xe.
Anh hít thật sâu, ngồi lên xe.
Diệp Đình nhức đầu ngồi lên xe, hai người phụ nữ trong xe, Bạch Lộ ngồi phía trên ghế dài bên trái, Lăng Vi ngồi ở phía cuối, anh ngồi ở phía bên phải...
Bạch lộ nhìn Diệp Đình rồi lại nhìn Lăng Vi...
Cô ta nói với Diệp Đình: “Chồng, nếu anh bận rộn, cứ để thư ký của anh đi cùng em cũng được. Anh không cần phải để ý đến em đâu...”
Diệp Đình nhẹ giọng an ủi cô ta: “Không có chuyện gì, anh không bận.”
Bạch Lộ thấp thỏm cười, lo lắng ngồi, không nói gì thêm nữa.
Diệp Đình nhìn về phía Lăng Vi, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho cô.
“Tít tít tít ——” Chuông điện thoại di động của Lăng Vi reo lên, cô lấy điện thoại ra xem, là Diệp Đình gửi tới...
Cô cắn môi, mở tin nhắn ra, nhìn thấy nội dung tin nhắn: “Cô ta là... vợ của đồng đội anh...”
Nước mắt rớt xuống. Trái tim của Lăng Vi run lên bần bật! Nước mắt đang treo trên khóe mắt, chợt chảy xuống, giống như rèm châu đứt dây, rơi đến trên màn hình điện thoại di động, cô vội vàng đưa tay xoa xoa, cô không ngờ rằng tâm trạng của mình thay đổi đột ngột như vậy. Cô run rẩy ấn bàn phím: “Đồng đội của anh... đã qua đời?”
“Ừ... anh ấy là tiểu Ngũ... Lúc ấy, anh và anh ấy cùng bao vây trùm buôn bán thuốc phiện.”
Lăng Vi sụt sịt mũi, cô nhớ rằng anh đã từng nói... Lúc anh và đồng đội cùng bao vây trùm buôn bán thuốc phiện, đồng đội của anh đã ૮ɦếƭ ở ngay trước mặt anh! Đích thân anh đã xử lý băng đảng Mα túч đó... rồi rời khỏi đội đặc chiến quốc tế.
Cô biết, chuyện này đã đả kích đặc biệt lớn với Diệp Đình!
Tiểu Ngũ hy sinh ở trong nhiệm vụ, khiến anh đã từng cho rằng trong đội đặc chiến quốc tế có nội gián! Thậm chí sau khi anh giải ngũ ra khỏi đội đặc chiến quốc tế, nhân sinh quan của anh cũng đã thay đổi cực lớn!
Lăng Vi nắm chặt điện thoại di động, đau lòng cho Diệp Đình. Cô rất muốn nhẹ nhàng ôm anh.
Nhưng Bạch Lộ đang ngồi ở đó, cô không thể... cô che Ⱡồ₦g иgự¢ đang đau nhói, ấn xuống mấy chữ: “Vậy sao cô ấy... lại gọi anh là chồng? Chuyện gì đã xảy ra?”
Diệp Đình hít thật sâu, viết mấy chữ, ngẩng đầu lên nhìn Bạch Lộ, lại nhìn cô, rồi mới cúi đầu viết tiếp: “Lúc tiểu Ngũ lâm chung, anh đã từng hứa sẽ giúp anh ấy chăm sóc cho người nhà của anh ấy, anh và anh ấy là anh em vào sinh ra tử... Tiểu Ngũ qua đời, Bạch Lộ bị kích thích mạnh, đầu óc hơi không tỉnh táo.”
Lăng Vi biết, bọn họ là anh em vào sinh ra tử, vậy mà anh phải bất lực nhìn anh em mình tắt thở... Chắn chắn lúc đó Diệp Đình đã cực kỳ cực kỳ đau khổ, cô gần như có thể tưởng tượng được nội tâm của anh đã chìm trong sụp đổ và tự trách.
Anh lại tiếp tục viết: “Tin tức tiểu Ngũ hy sinh truyền tới... Bạch lộ bị rất đả kích nghiêm trọng, cô ta vẫn luôn không chịu tin tiểu Ngũ đã ૮ɦếƭ. Bạch Lộ đã trở thành đặc công. Nhằm điều tra rõ cái ૮ɦếƭ ngoài ý muốn của tiểu Ngũ, cô ta đã nằm vùng ở bên cạnh em trai trùm buôn bán thuốc phiện đã bị anh xử lý, cô ta bị tra tấn đến mức tinh thần có hơi vấn đề...”
Lăng Vi hít hơi, không ngờ rằng chuyện lại là như vậy...
Diệp Đình lại gửi tin nhắn tới, cô mở ra đọc, thấy: “Trong thời gian cô ta nằm vùng ở bên kia, đã mang về cho đội đặc chiến quốc tế nhiều tin tình báo hữu ích, nhưng cô ta thường bị tra tấn đến mức người không giống người, quỷ không giống quỷ... Anh vẫn luôn không biết cô ta thay đổi tướng mạo làm nằm vùng ở căn cứ của địch, cho đến hai năm trước, cô ta bị bại lộ, anh mới hao hết trắc trở cứu cô ta lại được. Anh đưa cô ta đến một bệnh viện dưỡng bệnh, tình hình của cô ta vẫn luôn không quá ổn định, cực kỳ sợ bị người ta vứt bỏ, tinh thần hoảng loạn, vì vậy đoạn thời gian đó anh vẫn luôn ở bên cạnh cô ta...”
“Vì vậy, cô ta vẫn luôn coi anh là chồng?”
“Ừ...”
Lăng Vi không trả lời lại...
Diệp Đình nhắm mắt lại.
Rất lâu sau, anh mới mở mắt ra, tiếp tục viết: “Đầu óc của cô ấy đã bị tổn thương, không thể chịu được đả kích... sau khi anh tìm được cô ta, đã đưa cô ta đến bệnh viện dưỡng bệnh, bệnh tình của cô ta đã có tiến triển rất lớn. Cha mẹ cô ta cũng giúp cô ta tìm nhà chồng khác, nhưng cô ta vẫn luôn không chịu tái hôn. Sau khi họ nói đến chuyện tái hôn, cô ta điên điên khùng khùng đến tìm anh. Anh chỉ có thể dùng hết khả năng của mình để an ủi cô ta, chờ bệnh tình của cô ta ổn định lại, rồi đưa cô ta trở về nhà điều dưỡng. Nhưng... Một năm trước, cô ta lại thay đổi tướng mạo lần nữa, trộm trộm chạy ra ngoài. Anh biết cô ta nhất định là không cam lòng, cô ta không thể cam tâm tiếp nhận sự thật tiểu Ngũ đã hy sinh! Bạch Lộ là cao thủ thay hình đổi dạng, cô ta muốn chạy trốn khỏi tầm mắt của người nào đó, thì chắc chắn không có ai có thể nhận ra cô ta, vì vậy, anh tìm cô ta khắp thế giới, cũng không có tìm được tung tích của cô ta. Ai biết được bây giờ cô ta lại đột nhiên trở lại...”
“Cô ta có thể gặp phải nguy hiểm gì hay không?”
“Chắc nguy hiểm không lớn lớn, cô ta có thể an toàn trở lại, nói rõ là cô ta đã quyết định trong lúc tỉnh táo. Nếu cô ta tỉnh táo, có thể tùy tiện hóa trang thành một người khác, cũng có thể tùy tiện bỏ rơi người giám sát cô ta. Về điều này, anh rất tự tin về cô ấy.”
Lăng Vi đọc tin nhắn, trong lòng ngũ vị tạp trần. Nói cho cùng, Bạch Lộ thật sự là một người vì yêu có thể bỏ ra tất cả đáng để tôn kính, cho dù cô ta là một người phụ nữ kỳ lạ dám bỏ ra sinh mạng của mình! Lăng Vi càng cảm thấy khâm phục và thương tiếc cô ta nhiều hơn.
Bạch Lộ... để cô ta có thể đến căn cứ địch nằm vùng vì người mình yêu, cô ấy đã phải có dũng khí và quyết tâm là như thế nào?
Lăng Vi rút khăn giấy ra xoa xoa lỗ mũi, Bạch Lộ chợt hỏi cô: “Cô thư ký ơi, cô sao vậy? Cô khó chịu ở đâu à?” Giọng nói của cô ta đặc biệt êm ái, Lăng Vi bỗng muốn khóc, những bực bội trong lòng dần hóa thành nước... Cô xua xua tay, cười nói với Bạch Lộ: “Tôi không sao, mấy nay thời tiết trở lạnh, nên hơi cảm mạo...”
“Ừ“ Bạch Lộ ộ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Cô phải chú ý đến sức khỏe của mình nhiều vào, ngày nào cũng phải khổ cực đi làm, nhớ phải chú ý đến thời gian nghỉ ngơi, nếu không sẽ rất dễ bị bệnh.”
Lăng Vi mỉm cười nói: “Cô cũng phải chăm sóc tốt cho sức khỏe của mình, bây giờ cô đang mang thau, sức đề kháng cũng giảm xuống, càng phải chú ý nhiều vào.”
Bạch Lộ dịu dàng cười nói: “Cô thật là chu đáo, tôi thật sự rất muốn cùng làm bạn với cô... Tôi không có người bạn nào cả, không biết có phải là do tôi đáng ghét, nên không có một người nào nguyện ý đến gần tôi hay không?... Tôi cũng không dám kết bạn với anh nữa, sợ người khác ghét tôi.”
Lăng Vi nhíu mày, ngồi vào bên cạnh cô ta, cầm tay cô ta nói: “Không phải vậy, cô rất giỏi, tôi nguyện ý kết bạn với cô.”
“Thư ký, cô thật tốt.” Bạch Lộ vui vẻ vểnh môi cười, cô ta thật sự rất đẹp, vẻ đẹp tự nhiên, không cần phải trang điểm gì cả...
Mặc dù cô ta đang cười, nhưng Lăng Vi có thể nhìn thấy rõ sự đau khổ trong nụ cười đó, hơn nữa, sau khi tiếp xúc với Bạch Lộ một lát, Lăng Vi phát hiện ra... Bạch Lộ rất yếu đuối, hơn nữa... từ cách nói chuyện, ánh mắt và thần thái, thật sự không giống với người bình thường lắm.
Cô ta cực kỳ nhạy cảm, giống như chỉ cần có người nào đó nói chuyện hơi lớn tiếng, cũng sẽ dọa cô ta sợ hãi co rúc người lại.
Lăng Vi hơi lo lắng cho cô ta. Người phụ nữ này là người rất tốt, bởi vì chồng mình qua đời, mà đầu óc trở nên thất thường... Cô không thể nào căm thù được người phụ nữ trọng tình trọng nghĩa như vậy được.
Dưới sự trấn an của cô, Bạch Lộ dần bình tĩnh lại. Ba người trong xe ba biểu tình khác nhau, không ai mở miệng ra nói.
Bọn họ không biết rằng, khoảng khắc lúc cửa chiếc Rolls Royce đóng lại, toàn bộ Lan Mị đều sôi trào!
“Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tổng giám đốc có hai phu nhân?”
“Không biết, vừa rồi vị tiểu thư họ Bạch kia gọi tổng tài là... chồng? Tôi có nghe lầm hay không?”
“Không nghe lầm đâu... Tôi cũng nghe thấy. Cô ta thật sự gọi tổng tài là chồng, tổng tài lại không phủ nhận, cũng không tức giận nữa đấy?”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Càng ngày càng có nhiều người tụ tập ở trong đại sảnh, tiếng nghị luận nhưn làn sóng đợt này cao hơn đợt trước: “Quản lý Lăng xong rồi, là bị tam(*) hả?”
(*) Ý nói là bị tiểu tam chen chân vào.
Trong đám người, đột nhiên cười khẩy, Lộ Toa chanh chua nói: “Cô ta bị tam, hay là tam của người khác? Tôi thấy có vẻ như tổng tài càng tôn trọng vị Bạch tiểu thư kia hơn! Hơn nữa người ta đã có con, tổng tài còn dịu dàng nói chuyện với người phụ nữ kia ngay trước mặt quản lý Lăng nữa, không phải kết quả đã quá rõ ràng rồi sao!”
“Đúng vậy... Hơn nữa, người phụ nữ kia đang mang thai, quản lý Lăng còn chưa mang thai, chắc chắn địa vị của cô gái kia là cao hơn so với quản lý Lăng...”
Sau đó mùi dấm chua tràn ngập khắp phòng, những lời ghen tị, chê bai nổ vang như pháo nỏ, truyền khắp toàn bộ cao ốc Lan Mị.
“Lăng Vi đúng là người không biết xấu hổ! Tổng tài phu nhân cũng đã mang thai rồi, cô ta còn mặt dày mày dạn theo lên xe, đúng là kinh tởm!”
“Nào chỉ có như vậy! Tôi thấy cô ta đang muốn làm Tổng tài phu nhân tức ૮ɦếƭ, nếu đứa bé bị xảy, cô ta có thể đánh rụng vợ cả, mình thì ngồi lên vị trí Tổng tài phu nhân!”
“Ôi mẹ ơi... Người phụ này thật là ác độc! Cũng may là hôn lễ lần trước của bọn họ không thành, nếu không, không phải là tổng tài sẽ bị cô ta hố trong tay sao?”
“Lại chẳng phải, đúng là con đĩ tâm cơ!”
“Này? Sao các cô cô thể nói như vậy được? Lăng Vi là người tốt... Người ta không đắc tội gì với các cô, sao các cô có thể nói người ta khó nghe như vậy?”
“Cô cảm thấy cô ta tốt, vậy cô đi mách với cô ta luôn đi! Nói chúng tôi nói xấu cô ta! Con đĩ tâm cơ chính là con đĩ tâm cơ, còn không để cho người ta nói sao?”
Hai phe mang hai thái độ khác nhau tranh cãi đến đỏ mặt tía tai.
Sau khi Hạ Tiểu Hi, Lý Thiên Mặc, tiểu Cầm nghe thấy những lời nói bóng gió này, giận đến mức cọng tóc cũng sắp phát nổ!
“Các cô có bằng chứng cụ thể nào không mà nói?” Hạ Tiểu Hi giống như con gà chọi gân cổ lên nói: “Chân tướng mọi việc còn chưa rõ, các cô nói bậy bạ gì vậy?” Lý Thiên Mặc và tiểu Cẩm cũng cãi nhau với người khác, cả phòng thiết kế đều rơi vào hai thế lưỡng cực, một bên bênh vực Lăng Vi, một bên đạp Lăng Vi, nhưng chỉ có mấy cái miệng của bọn họ thì không đè ép được nhiều lưu ngôn phỉ ngữ như vậy.
“Sao đột nhiên lại nhảy ra một Bạch Lộ vậy?” Hạ Tiểu Hi tức đến phát khóc, lập tức gọi điện thoại cho Lăng Vi. Lăng Vi nhận, Hạ Tiểu Hi tức giận hỏi: “Tiểu Vi, hôm nay có một người phụ nữ kỳ quái đến công ty, cậu có nhìn thấy cô ta không? Cậu có biết Bạch Lộ là ai không? Mọi người đều đang đồn thổi cô ta là Tổng tài phu nhân? Đây rốt cuộc là chuyện gì?”