Trong nháy mắt Phù Mỹ Quân và Vu Tình bị nghẹn họng, nhưng may là không có quá nhiều người nghe được.
Vu Tình ác độc trợn mắt trừng Lăng Vi, Phù Mỹ Quân đầy hỏa khí cố ý lớn tiếng hỏi: “Tôi đã nói rồi, nhất định là giả!”
Các bạn học xung quanh Lăng Vi đều nhìn sang chỗ Lăng Vi, rất nhiều ánh mắt gian quang lóe lên, giống như đã dò ra được một bí mật siêu siêu siêu lớn vậy. Nguồn tin của mấy cô gái này cũng đều là từ trên internet mà ra, ai biết được là thật hay giả chứ?
Hứa Tử Huân ngay lập tức nổi giận: “Tiểu Vi cũng đã mang thai rồi! Còn có thể là giả được sao?”
Lý Thiên Mặc ngồi cách đó khá xa, đột nhiên cảm giác bên này có gì đó không đúng, liền đứng lên hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lăng Vi xua tay với anh. Anh lại ngồi xuống, ngay lập tức có mấy nữ sinh mắt như tóe lửa: “Lăng Vi, bạn nói cho bọn mình biết một chút đi mà! Tại sao bạn lại quen biết ông chủ tập đoàn Đỉnh Phong Quốc Tế vậy? Một nhân vật lớn như Diệp tiên sinh, bình thường chúng ta còn ít thấy cả trên ty vi ấy chứ, tại sao bạn lại quen biết anh ta được thế?”
Nữ sinh nay vừa mới hỏi xong, những bạn học khác lại rối rít chen lời, bao nhiêu câu hỏi lung tung lằng nhằng giống như tiết gà đồng loạt bung ra.
“Đúng đó, Lăng Vi, mình còn nghe thấy có tơ báo nói… chú bạn đang ngồi tù, là Diệp tiên sinh đã cứu chú bạn ra, có đúng không?”
“Woa! Diệp tiên sinh kia thật la tốt mà.”
“Xì ——” Vu Tình đột nhiên chen giọng một câu: “Nói không chừng là dùng cái gì đấy để đổi…”
Lăng Vi híp mắt nhìn sang cô ta, lạnh lùng nói: “Chú tôi đúng thật là ngồi tù, đó là bởi vì Long Đằng phá sản, chú ấy vì bồi thường món sợ mới rơi vào vòng lao lý! Còn số tiền kia, chính là do tôi kiếm được từ việc bán bản quyền manga.”
“Xì…” Vu Tình cười nhạt, ai mà tin được!
Nhưng mà lần này cô ta cũng không lên tiếng.
Đám bạn học xung quanh cũng có rất nhiều loại ý nghĩ.
Hứa Tử Huân ngồi ở một bàn khác, hệt như đang ngồi trên bàn chông! Trong lòng uất nghẹn, họng cũng như bị chẹn, thật giống như nuốt phải một quả trứng sống nguyên, giống như bị một hòn đá chặn ngang!
Anh ta hối hận vì đã tổ chức buổi gặp mặt này. Anh ta chỉ muốn tiểu Vi đến để tiễn biện mình, chứ không phải khiến cô bị khó chịu thế này!
Trong lòng Hứa Tử Huân tràn đầy hối hận, anh ta chỉ hi vọng cô thật sự vui vẻ, nhưng chính anh ta lại đẩy cô về phía quẫn bách và khó chịu như vậy!
Phù Mỹ Quân thấy sắc mặt anh ta không tốt, liền lớn tiếng nói một câu: “Không phải chỉ là gả cho người có tiền thôi sao? Có cái gì hay mà khoe khoang? Hiện giờ tôi lại hoài nghi những mẫu xe mà cậu đã thiết kế kia liệu có phải là có người nhà cậu giúp cậu đi lo lót hay không nữa kìa!”
Giọng nói của cô ta chính là thứ giọng trần thuật, không hề có nửa điểm ý tứ nghi vấn.
Thật giống như chém đinh chặt sắt, bác bỏ tất cả bao nhiêu công lao và sự nỗ lực của Lăng Vi.
Đôi mắt đen của Hoa Thiếu Kiền lập tức dâng lên ý giận ngút trời! “Sự quyết đoán của chủ tịch Laroe, còn không bằng cả cô chắc?”
Phù Mỹ Quân bị sợ co rúc một cái.
Hạ Tiểu Hi cũng tức: “Phù Mỹ Quân! Cô nói bậy bạ cái gì?” Lý Thiên Mặc cũng đột nhiên đứng dậy khỏi bàn nam sinh bên kia: “Phù Mỹ Quân! Cô tận mắt thấy Diệp Đình giúp Lăng Vi đi cửa sau chắc? Những lời nói này của cô tất cả chỉ đơn thuần là thứ lời xạo bừa bốc mùi! Cô thử nói lại một câu nữa cho tôi xem!”
Phù Mỹ Quân gắp một đũa thức ăn, thờ ơ hừ một tiếng: “Dù sao chuyện cũng chẳng liên quan đến tôi, cậu ta có làm hay không, trong lòng đương nhiên tự biết hơn những người khác.”
“Cái đồ đàn bà hạ tiện như cô, có phải muốn bị ăn đòn hay không?” Lý Thiên Mặc ngay lập tức nổi giận, anh nắm tay thành quyền, chỉ muốn xông đến đánh Phù Mỹ Quân.
Mấy nam sinh ngồi cùng bàn với anh lập tức kéo anh lại: “Thiên Mặc đừng làm rộn! Chúng tôi tin Lăng Vi không phải loại người như vậy.”
Hốc mắt Thiên Mặc cũng đỏ bừng! Lăng Vi không ba không mẹ, toàn dựa vào chính sự nỗ lực của mình để giành được thành tựu ngày hôm nay, đám người này lại còn đỏ mắt tị nạnh, muốn ức Hi*p một người lẻ loi không nơi nương tựa như cô ấy! Cô ả Phù Mỹ Quân và Vu Tình kia đáng bị đánh vạn lần! Anh không thèm quan tâm xem mấy cô nàng đó là nam hay nữ, mắng chửi bạn anh thì đều không thể chấp nhận được!
Bạn học xung quanh gắng gượng đè Lý Thiên Mặc xuống, lúc này, Hứa Tử Huân đột nhiên trừng đôi mắt đỏ ngầu như máu, dùng sức hất tay cho Phù Mỹ Quân một cái tát!
“Bốp ——” Một âm thanh vang lên, toàn bộ căn phòng Tử Vi đều yên tĩnh.
Mặt Phù Mỹ Quân bị đánh lệch một bên, mái tóc quăn màu nông cũng chạm vào chỗ thức ăn, ngay lập tức dính dầu mỡ thịt sống.
“Loạn cái gì mà loạn?” Cô giáo Đan đột nhiên đập thẳng đôi đũa lên mặt bàn!
Phù Mỹ Quân cũng không phải là học sinh của bà, căn bản không cố kỵ thân phận giáo viên của bà, Phù Mỹ Quân trợn mắt nhìn Phù Mỹ Quân, trở tay tát một cái vào mặt Hứa Tử Huân!
Cô ta cắn răng, che mặt xông ra ngoài.
Hứa Tử Huân quay mặt về, nhẫn đến mức gân xanh cũng nổi giật giật. Anh ta nhìn Lăng Vi chăm chú: “Thật xin lỗi,” nói xong, rồi hít sâu một hơi nói với mọi người: “Mọi người ăn cơm đi, quấy rầy nhã hứng của mọi người rồi, thật sự xin lỗi. Tôi tự phạt mình ba cốc!”
Vừa nói, Hứa Tử Huân liền nâng một cốc bia lên.
“Ừng ực ừng ực…”
Ba cốc bia xuống bụng, các bạn học cũng không nói thêm gì nữa, bầu không khí trầm muộn giống hệt như có phạm nhân bị áp giải lên pháp trường.
Đề tài về chuyện của Lăng Vi và Diệp Đình này cũng không được tiếp tục nữa.
Mọi người đều coi như không có gì từng phát sinh, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nên nói chuyện phiếm nói chuyện phiếm.
Trong căn phòng Tử Vi, bầu không khí đang dần dần trở về quỹ đạo, đột nhiên thấy Phù Mỹ Quân đẩy cửa ra… Không biết cô ta đã uống rượu ở đâu, uống đến mức cả khuôn mặt cũng đỏ bừng, mái tóc quăn dài ngổn ngang, nhưng dầu mỡ trên đó dường như đã được gột rửa.
Cô ta không coi ia ra gì bước đến, khuôn mặt đầy vẻ sát khí tới gần chỗ Hứa Tử Huân, tay nắm lấy góc bàn, thật giống như lúc nào cũng có thể lật úp cả cái bàn đó. Hứa Tử Huân nhìn cô ta chằm chằm: “Xin lỗi, tôi xúc động quá.” Phù Mỹ Quân hừ lạnh: “Giữ cho anh mặt mũi.”
Đoàn người lại trở nên trầm mặc.
Lăng Vi thật sự cảm thấy bữa cơm này… quá mức
Cô muốn gọi điện nói Diệp Đình đến đón cô, nhưng lại quên mang điện thoại ra ngoài mà đặt ở trên xe. Cô liền chọc chọc Hạ Tiểu Hi, bảo cô bạn nghĩ biện pháp.
Hạ Tiểu Hi mặt đầy lo âu nhìn Lăng Vi: “Tiểu Vi, có phải cậu muốn đi rồi không?”
Trong nháy mắt Lăng Vi như sống lại! “Tiểu Hi, cậu đúng là một thiên sứ!” Trước kia Hạ Tiểu Hi thấy đồ ăn đều như không cần mạng, nhưng hôm nay lại tỉnh táo như vậy, an tâm rồi.
Hạ Tiểu Hi vội vàng lôi điện thoại, nhỏ giọng nói: “Mình nói với mẹ gọi điện thoại cho mình…” Cô vẫn còn chưa kịp gọi điện, trên bàn cơm lại bắt đầu mời rượu nhau, hai người không biết làm sao lại bị chúc một lượt.
Cũng may bữa cơm này kết thúc cũng khá nhanh.
Loại không khí như thế này thật sự quá bị đèn nén, nhộn nhạo!
Bữa tiệc rượu đầy khó chịu cuối cùng cũng tàn, Lăng Vi và mấy người bạn học đi cùng cô giáo Đan ra ngoài.
Vừa mới đến cửa khách sạn, Hứa Tử Huân đang từ biệt với bạn học đột nhiên kéo cánh tay Lăng Vi lại: “Tiểu Vi…”
Lăng Vi hơi nhướng mày, ngẩng lên liền thấy khuôn mặt tuấn tú của Hứa Tử Huân tràn đầy vẻ đau thương và hối tiếc.
“Tiểu Vi…” Hứa Tử Huân muốn nói lại thôi, trong mắt đều là vẻ không nỡ.
Lăng Vi lắc đầu nói: “Không sao, hi vọng anh sẽ đạt được thành tựu.”
Hứa Tử Huân gật đầu, hốc mắt như nung đỏ cũng trào ra lệ quang. Anh ta nhớ đến trong “Người xâm nhập” có một câu nói: Cuộc đời con người rất dài, luôn có người đến, cũng có người đi, nói không chừng sẽ có một người nào đó cùng anh dắt tay nhau, đi đến bạc đầu.
Lăng Vi không nói gì nữa, lúc này… xung quanh đột nhiên im ắng đến mức quỷ dị.
Một chiếc xe thể thao Morris Garages lãnh khốc màu đen nhanh như gió dừng lại trước cửa khách sạn.
“Wow —— đó là loại xe gì thế? Thật ngầu!”
Những người trẻ tuổi đang tạm biệt nhau trước cửa khách sạn đều hơi sửng sốt một chút, đồng loạt quay đầu nhìn về phía chiếc xe kia. Wow wow! Chiếc xe thể thao đầy khí phách ngang ngược dỗ lại phía trước, có mấy nữ sinh thấp giọng hô: “Wow! Mau nhìn đi!!” “Thật ngầu ah~!”
“Đó là loại xe gì thế? Mình cũng chưa từng thấy.”
“Đúng vậy, chiếc xe này thật là đẹp! Không biết người lái xe bộ dạng thế nào, hình như trẻ tuổi lại đẹp trai lắm! Nếu như mình quen biết người trong chiếc xe đó thì thật tốt biết bao…” Cõi lòng mấy nữ sinh như nổ tung, những đôi mắt lóe sáng như sao, đang giậm giậm chân.
Mấy nữ sinh này vừa hô xong, ngay lập tức liền nghe thấy Phù Mỹ Quân say rượu lảo đảo bước đến, cười lạnh một tiếng: “Hừ —— có thể lái một chiếc xe thể thao quý giá đẹp đẽ như vậy, thân phận người ta nhất định là bất phàm, làm sao có thể biết các cậu?”
Nói xong, ánh mắt giễu cợt quét một lượt cả mấy nữ sinh kia.
Lại lắc lắc đầu cho đỡ say, còn nói: “Chiếc xe kia của người ta là Morris Garages, cả thế giới chỉ có đúng năm chiếc, chỉ có phú hào bậc nhất thế giới mới có bản lĩnh mua được! Chẳng qua… hình như nghe nói có hai chiếc xe đều bị một người đàn ông mua mất. Giống như là lễ vật người đó muốn tặng cho phu nhân tương lai của mình. Có thể lái một chiếc xe thể thao quý giá như vậy, nhất định là thủ phủ thế giới, các cô đừng có mà nằm mơ giữa ban ngày nữa!”
Nói xong, ánh mắt khinh bỉ lại rơi vào trên mặt Lăng Vi: “Nhân vật lớn được nhiều người chú ý đến như người ta lại có thể tùy tùy tiện tiện để các người mơ ước được hay sao?”
Phù Mỹ Quân vừa dứt lời, lập tức đưa đến sự bất mãn của rất nhiều bạn học nữ: “Phù Mỹ Quân, nói như cậu chẳng có tí phẩm cách nào cả! Cứ như là cậu quen biết người ta không bằng ấy! Không phải ba cậu cũng chỉ là một nhà giàu mới nổi thôi sao, khoe khoang cái gì chứ?”
“Ai nói là nhà giàu mới nổi?” Phù Mỹ Quân uống quá nhiều rượu, cả khuôn mặt đỏ bừng, chủ thẳng vào mũi nữ sinh kia, quát lên: “Cô thử lặp lại lần nữa xem?”
Nữ sinh kia không lên tiếng, Phù Mỹ Quân lại trợn mắt nhìn cô ta: “Cũng không biết tự mạng gương ra mà soi lại chính bản thân mình đi, người vừa lùn lại vừa xấu, còn nghèo rớt, tuổi thì một đống ra đấy, mà vẫn còn muốn tìm anh nhà giàu đẹp trai? Nằm mơ cũng chẳng có loại chuyện tốt như thế đâu!”
Lúc này, đột nhiên có mấy chiếc xe BMW màu đen chạy thành hàng dừng lại phía sau chiếc Morris Garages kia.
Giống hệt như vệ sĩ xếp thành hàng chỉnh tề.
Nam nữ trẻ tuổi ngoài cửa khách sạn Đế Hào đồng loạt hít sâu một hơi.
Loại trận thế này!
Loại sắp xếp thành hàng kiểu này!
Đây là đang muốn làm gì?
Đi ra dọa người sao?
Sau đó, chỉ thấy cửa mười mấy chiếc xe BMW đồng loạt bật mở, bên trong mỗi chiếc xe đều có bốn người đàn ông mặc vest đen đeo kính, dáng người cường tráng bước xuống.
“Đây là muốn làm gì?”
“Giống như kiểu muốn tìm ai để đánh một trận ấy…”
Không ít bạn học không tự chủ lùi về phía sau.
Lúc này, Phù Mỹ Quân đột nhiên cười một tiếng. Cô ta kiêu ngạo hất cằm, ánh mắt nửa say nửa mê vô hạn phong tình nói: “Người trong xe tôi biết, là một người bạn của cha tôi. Các cậu ai muốn biết, tôi có thể giới thiệu cho. Vòng quen biết của chị đây, đương nhiên là không nhỏ hẹp như của các cậu rồi.”
Vừa nói, vừa quay chiếc cìa khóa BMW trong tay mình, hất mái tóc quăn màu nâu ướt nhẹp, đi về phía chiếc Morris Garages màu đen siêu cấp ngầu kia.
Lúc Phù Mỹ Quân đi đến bên cạnh Lăng Vi, liền lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừ… trên thế giới này không có người đàn ông nào là Phù Mỹ Quân tôi không chiếm được! Trừ phi là những người tôi không thèm!” Nói xong, liền trợn mắt nhìn Hứa Tử Huân.
Lăng Vi cảm thấy thật buồn cười, cô chỉ nằm mà cũng trúng đạn sao.
Cô ta nói cái gì cơ?
Tong lòng Lăng Vi thầm cảm thấy buồn cười, bởi vì đại khái Phù Mỹ Quân sắp sửa tự bêu xấu chính mình rồi…
Người trên chiếc xe kia là ai, người khác không biết thì thôi, nhưng cô chắc chắn không thể không biết…
Sau khi Diệp Đình tặng chiếc SUV 8 cho cô làm vật thí nghiệm, vẫn luôn lái chiếc MG này. Loại xe này Diệp Đình mua hai chiếc, một chiếc chìa khóa ở trên xe anh, còn một cái khác đang đặt trong hộp trang sức của cô.
Ha… nếu Phù Mỹ Quân cô có thể cấu kết với Diệp Đình, đầu của bà đây sẽ chặt xuống làm cầu cho cô đá!
Lăng Vi nhìn chằm chằm người trong xe, thầm nghĩ: Ông xã thân thâи áι à, xử ૮ɦếƭ cô ta đi! Làm nhục cô ta! Để cho cô ta cút đi!
Phù Mỹ Quân hừ một tiếng với Lăng Vi, lắc lắc ௱ôЛƓ, bước chậm từng bước về phía chiếc xe MG siêu ngầu màu đen kia.
Xung quanh có mấy bạn học nữ cũng đều ghét Phù Mỹ Quân, cười thành tiếng: “Hứa Tử Huân mà cô ta cũng không thèm ư? Câu nói này, sao lại chua như vậy chứ? Như kiểu cô ta có mị lực lớn lắm ấy, cứ hễ là đàn ông thì đều phải thích cô ta không bằng, đúng là nực cười…”
Sắc mặt Hứa Tử Huân thật sự khó coi, từ trước đến nay anh ta vẫn chưa từng có quan hệ gì với Phù Mỹ Quân, làm sao lại đột nhien trở thành để tài của cô ta rồi? Cảm giác mình giống như một thứ đồ bị người khác ném tới ném lui vậy.
Lúc này, chỉ thấy Phù Mỹ Quân lắc eo, đi đến bên cạnh chiếc xe thể thao MG lãnh khốc kia, gõ ‘cộc cộc cộc’ mấy tiếng lên cửa kính chiếc xe.
Cô ta cúi người xuống, lộ ra khe chữ V sâu trong cổ áo, nhìn vào bên trong chiếc xe, khung cảnh bên trong không được rõ lắm, cô ta lại hất tóc, cười mị hoặc một cái. Trong lòng hơi lạnh đi, chờ cô ta câu được người đàn ông trong xe vào tay, lập tức khiến Hứa Tử Huân và Lăng Vi phải nhìn sắc mặt cho xem!
Hai kẻ tiện nhân kia đều phải ૮ɦếƭ hết đi!
Phù Mỹ Quân cắn cắn đôi môi hồng, lắc eo, phô dáng bên ngoài cửa xe, mấy giây sau, đột nhiên thấy mấy người áo đen kia bước thành nhịp đi về chỗ cô ta. Trong nháy mắt, Phù Mỹ Quân liền cảm thấy áp lực, nếu như là một hai người, hoặc ba bốn người, cô ta sẽ không có cảm giác gì, nhưng bốn mươi mấy người đồng loạt chỉnh tề đi đến chỗ cô ta, giống như là đang ép tương vậy, tiếng động kia, khí thế kia, một mảnh đen sì sì thế kia… cô ta nín thở, đôi chân không tự chủ được mà nhũn ra, lùi lại phía sau hai bước.
Những người mặc đồ đen kia vẫn tiếp tục đi về phía trước, cho đến khi vây xung quanh chiếc MG, ngăn thành một tầng bao ngoài cô ta, một người trong số đó lôi ra một chiếc khăn tay, lau sạch cửa sổ xe, sắc mặt Phù Mỹ Quân lập tức chìm xuống, bởi vì lúc nãy cô ta gõ vào cửa kính xe, vị trí mà người kia vừa mới lau, chính là chỗ cô ta đã gõ.
Hành động của người kia, cứ như vừa rồi cô ta gõ cửa kính, đã để lại rất nhiều vi khuẩn trên đó vậy.
Trên cửa kính có một chút dầu lưu lại, dù lau kiểu gì cũng không sạch.
“Cô gái, mời cô để lại số điện thoại.” Kiệt Sâm bước xuống từ chiếc xe, đi lên trước.
“Hả?” Phù Mỹ Quân đột nhiên vui mừng, đây ý là người trong xe vừa ý cô ta, muốn hẹn cô ta? Cô ta vội vàng gật đầu: “Được được được!” Rồi nhanh chóng đưa danh thi*p của mình ra.
Cô ta cười nũng nịu một tiếng, lại nháy mắt đầy quyến rũ, nói: “Tùy thời gọi đến ah~!”
Sau đó cô ta hất cằm về phía những người bạn đang xem trò vui.
Kiệt Sâm nhanh chóng nhận lấy danh thi*p, khách khí nói: “Cảm ơn đã phối hợp, cô hãy từ từ chờ tòa án cho mời.”
“Cái gì?” Thiếu chút nữa Phù Mỹ Quân cũng há rớt cằm mình.
Kiệt Sâm nói: “Cô đã gõ lên xe của tiên sinh nhà tôi, xe này của tiên sinh chúng tôi là MG v5 bản limited trên toàn thế giới, tiền sửa chữa dù chỉ là một vết nhỏ cũng đã mấy trăm ngàn, thậm chí còn hơn một triệu. Cô nhìn xem, chứng cứ tôi đã lưu lại.” Anh ta chỉ vào cửa sổ xe, đúng cái vị trí mà cô ta vừa mới gõ.
‘Tách tách’ chụp luôn mấy tấm ảnh.
Phù Mỹ Quân bị tức đến choáng váng!
Cô ta cho rằng người ta muốn số điện thoại là bởi vừa ý cô ta… không nghĩ rằng là muốn lừa bịp?
Bạn học xung quanh trong nháy mắt liền cười nổ: “Ha ha ha… khổng tước xòe đuôi, tự mình đa tình…” Lăng Vi muốn vỗ tay khen Diệp Đình! Ha ha —— ông xã thân thâи áι nhà cô đúng là đẹp trai nhất! Đẹp trai đến mức người ૮ɦếƭ không cần mạng!
Sắc mặt Phù Mỹ Quân như bị thiêu đốt, tình cảnh túng quẫn đến mức cô ta muốn đâm vào xe.
Lại thêm một lát, mùi nước hoa gay mũi đã bay bớt, Kiệt Sâm mới bước đến mở cửa xe ra… sau đó, chỉ thấy một người đàn ông đẹp trai lãnh khốc xuất hiện trong tầm mắt.
Phù Mỹ Quân sửng sốt! Trái tim cũng thiếu chút nữa nhảy bật ra khỏi cổ họng.
Người đàn ông này… thật sự đẹp trai đến mức cả người lẫn thần đều phẫn nộ ——
Khuôn mặt anh tuấn, sắc mặt lạnh lùng, đôi tròng mắt sâu đen kia mơ hồ vương chút không vui, tầm mắt trực tiếp vụt qua khuôn mặt cô ta, ngay cả liếc một cái cũng không thèm.
Người đàn ông giơ đôi chân dài, bước xuống mặt đất, lúc anh xuống hẳn rồi đứng cạnh chiếc xe, xung quanh truyền đến từng đợt hít sâu: “Thật đúng là cao ah~ ——”
“Mẹ ơi… người này là minh tinh sao? Thật sự quá cao, quá đẹp trai mất thôi!” “Ông trời của tôi —— chiếc xe kia đẹp như vậy, không nghĩ đến chủ nhân của nó còn đẹp gấp nhiều lần! A —— mọi người không phát hiện ra anh ấy nhìn quen lắm hay sao?”
Có người xì xào bàn tán nói: “Là Diệp tiên sinh, chồng của Lăng Vi.”
Mọi người đi ngang qua nơi này cũng đều rối rít quay đầu nhìn, tất cả ánh mắt đều tập trung đến trên người Diệp Đình. Anh giống như một khối nam châm, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Thân hình anh cao ngất, đứng bên canh chiếc xe, lại khoác chiếc áo choàng dài màu đen đầy khí phách vạn phần, xét về tổng thể, độ tinh xảo đã đạt đến mức cao nhất.
Lăng Vi nhìn Diệp Đình, lòng tràn đầy vui mừng, cô không nghĩ tới anh vừa mới lên đài liền dẫn tới xôn xao như vậy…
Còn chưa xuống xe mà đã khiến khuôn mặt cô ả kia đen như đít nồi, ha ha ha, thật đúng là thoải mái!
Lúc này, tất cả mọi người đứng ngoài cửa khách sạn Đế Hào đều đang nhìn anh.
“Rầm —— ” đột nhiên có nữ sinh đâm sầm vào cây…
Phù Mỹ Quân chợt giật mình, bàn tay nhỏ vẫy vẫy: “Hi… Tiên sinh, tôi thật sự không có ác ý, cũng không làm hỏng xe của ngài… À… hình như tôi đã từng gặp ngài trong bữa tiệc của Tề gia… cho nên muốn chào hỏi ngài một chút.” Ngoài ý muốn, giọng nói của cô ta lại hơi run rẩy…
Thật ra thì cô ta chưa gặp qua người đàn ông này, nhưng vưa nãy cô ta cũng đã khoe khoang đến thế kia, lúc này, cho dù là người đàn ông này chỉ nói một câu, cũng không coi là mất mặt mũi lắm đúng không?
Cô ta toét miệng cười, kết quả đôi môi run đến mức không cười nổi, cô ta muốn bước từng bước muốn đi đến bên cạnh người đàn ông, nhưng áp lực quá lớn lại khiến cô ta chùn bước. Tay vẫn còn đang đặt trong không khí…
Lúc này, hộ vệ chung quanh đột nhiên chặn cô ta lại: “Cô gái, phiền toái nhường một chút, đừng có chắn đường.”
Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm Phù Mỹ Quân, trong đám người liền truyền đến từng tiếng cười lớn không chút cố kị nào…
Phù Mỹ Quân bị nhiều bạn học nhìn chằm chằm như vậy, chỉ cảm thấy cả khuôn mặt nóng bừng như bị thiêu cháy. Bởi vì người đàn ông kia giống như không nhìn thấy người đang đứng bên cạnh anh ta vậy, trực tiếp coi thường cô ta, đi về phía đám người đang nhìn, giống như hoàn toàn không hề nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang nở nụ cười, ném ra ánh mắt quyến rũ chào hỏi mình vậy. Thậm chí sắc mặt anh ta trông còn kém hơn trước, bởi vì ghét cái mùi nước hoa nồng nặc kia, nên liền tránh xa mấy bước.
Phù Mỹ Quân chỉ hận không thể đập đầu ૮ɦếƭ ngay lập tức! Cho dù người này chỉ hỏi cô ta một chút kiểu như ‘cô là ai?’ hoặc trực tiếp bảo cô ta cút đi, ít nhất cũng hơn nhiều bộ dang coi cô ta như không khí giống bây giờ… như thế này, cô ta trong tình cảnh tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, gượng gạo đến mức phải treo ngược cả người lên tự sát mất thôi?
Đôi mắt của người đàn ông vừa sâu vừa trầm, khẽ đảo qau cả đám người, lập tức khóa chặt chặt vào Lăng Vi, Lăng Vi đứng giữa cả đám người, dường như khó thấy được bóng dáng. Xung quanh cô nhiều người như vậy, nhưng anh chỉ khẽ liếc một cái mà đã thấy cô ngay, hệt như trên người cô có con chip định vị vậy.
Trong cả đám người, chỉ có mỗi mình Lăng Vi là khiêm tốn nhất. Vẻ mặt cô bình tĩnh, ánh mắt trong suốt lạnh nhạt, thật giống như không thèm quan tâm đến mọi chuyện xung quanh.
Thế nhưng, anh có thể ngay lập tức cảm nhận được khí tức của cô, giống như có kỹ năng trời sinh thần kỳ vậy, tựa như bất kể giữa thế gian này có bao nhiêu người, anh cũng chỉ có thể liếc một một cái là có thể thấy cô ngay.
Diệp Đình không coi ai ra gì, đi về phía cô.
Đám bạn học lập tức dạt ra hai bên thành một con đường để anh đi.
Diệp Đình đi thẳng về phía Lăng Vi, lúc thấy cô đứng canh Hoa Thiếu Kiền và Hứa Tử Huân, không kìm được khẽ nhíu mày.
Tàm mắt của Hoa Thiếu Kiền và Diệp Đình chạm vào nhau, tình địch gặp mặt, đúng là đỏ mắt! Hai người cũng không cho nhau chút sắc mặt tốt đẹp nào, ánh mắt lạnh ngạnh chiếu thẳng!
Sắc mặt Hứa Tử Huân cũng không tốt lắm, nhưng Diệp Đình hoàn toàn không hề nhìn anh ta một cái.
“Sao lại không đem di động theo?” Diệp Đình chuyển tầm mắt, nhìn về phía Lăng Vi, nhất thời ánh mắt tràn đầy xuân ý, giọng nói cũng vô cùng ấm áp.