Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 160

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi lái xe ra khỏi Laroe, đi về phương hướng Đế Hào, nhịn một lúc, sau đó hít sâu một hơi rồi nói: “Một ngày là thầy, suốt đời làm cha. Sinh nhật của cô giáo, làm sao chúng ta lại có thể không đến được. Thế nhưng trong tiệc rượu, mình sẽ không nói với Hứa Tử Huân một chữ!”
“Được!” Hạ Tiểu Hi bày tỏ sẽ luôn ủng hộ quyết định của bạn. Vừa lái xe, Lăng Vi vừa cảm thấy có chút không thoải mái, lại muốn ói… liệu có phải là có rồi hay không? “Tiểu Hi… Mình không biết là có phải mình mang thai rồi hay không nữa, mình thật khó chịu, thật sự rất muốn ói…”
“Hả?” Hạ Tiểu Hi kinh ngạc hô một tiếng, cả người hoàn toàn mơ màng: “Bên kia có một chỗ đậu xe, cậu có muốn dừng một chút không?”
“Không cần, mình có thể nhịn được, cậu giúp mình tìm hiểu thử xem có thứ đồ gì không thể ăn lung tung không nhé. Mình cũng không quá hiểu về vấn đề này.” Trong đầu Lăng Vi nghĩ, lát nữa ăn thứ gì cũng phải chú ý, không thể ăn đồ lạnh, cũng không thể uống rượu. Hạ Tiểu Hi vội vàng lấy điện thoại di động search mạng, sau đó đọc cho cô nghe một loạt.
Đến cửa Đế Hào, Hạ Tiểu Hi xuống xe.
Lúc này, đột nhiên có người phụ vụ đi đến, hỏi Lăng Vi xem có cần phải đỗ xe giúp cô không. Lăng Vi lắc đầu một cái, tự mình lái xe đến bãi. Bởi vì cô không có thói quen để người xa lạ ngồi vao vị trí của mình.
Đậu xe xong xuôi, Lăng Vi khoác chiếc áo màu xám tro,đi về phía chỗ cửa vào đèn đuốc sáng trưng.
Tháng mười hai trời đông giá rét, thời tiết vô cùng lạnh.
Khí thở ra cũng là một tầng sương trắng.
Đi được mấy bước, liền nghe thấy Hạ Tiểu Hi đang nói chuyện với người khác.
Lăng Vi ngẩng đầu, chỉ thấy có một người phụ nữ mặc chiếc áo choàng dài màu đỏ hợp mốt đang tán gẫu với Hạ Tiểu Hi, trên mặt người phụ nữ kia như tràn đầy gió xuân.
Người phụ nữ kia lái một chiếc xe thể thao BMW hơn hai trăm vạn đến, thấy Lăng Vi đi về phía mình, khóe môi cô ta cong lên cười một tiếng, đưa chìa khóa xe cho người phục vụ, lại móc ra một trăm đồng làm phí.
“Cảm ơn quý cô.”
Người phụ nữ kia khoát tay một cái, tỏ vẻ không thèm để ý.
“Yo… Lăng Vi, đã lâu không gặp!”
“Đúng nha, Phù Mỹ Quân, đã lâu không gặp.”
Hai người nhìn nhau trân trân, đều là vẻ mặt ngoài cười nhưng trong thì không.
Thái độ của Phù Mỹ Quân cũng không phải rất tốt, Lăng Vi cũng không cho cô ta sắc mặt gì tốt. ngay cả Hạ Tiểu Hi cũng cảm thấy được mùi thuốc súng giữa đôi bên.
Người phụ nữ này nhà cũng khá khẩm, vẫn luôn luôn thích Hạ Tiểu Hi. Khi đó, theo đuổi Hứa Tử Huân bao nhiêu lâu, thế nhưng… Hứa Tử Huân lại mặt dày mày dạn theo đuổi Lăng Vi, cứ thế mà cũng đã theo đuổi suốt hai năm trời.
Ngày Lăng Vi nhận lời Hứa Tử Huân, trong cơn tức giận Phù Mỹ Quân đã tạt mực khắp người Lăng Vi, sau đó nghỉ học luôn, chuyển ra nước ngoài học tập.
Lúc này, Phù Mỹ Quân thấy Lăng Vi bước từ một chiếc xe kém cỏi xuống, đi trong gió tuyết đến phía mình, cô ta liền bĩu môi cười một tiếng… Chiếc xe này chính là một kiểu xe thường thấy, giá cũng chỉ mấy trăm nghìn.
Cô ta liếc mắt nhìn Lăng Vi, lại nhìn sang quần áo Lăng Vi mặc.
Lăng Vi khoác một chiếc áo dài màu xám, nhìn kiểu dáng, giống như là sản phẩm độc quyền do nha thiết kế hãng Giordano nổi tiếng trên thế giới làm ra… Phù Mỹ Quân cẩn thận quan sát Lăng Vi, lại nhìn sang chiếc xe mà Lăng Vi vừa mới bước xuống, trong đầu nghĩ: lái một chiếc xe tồi tàn như vậy, làm sao có thể mặc được sản phầm thời trang độc quyền của Giordano cơ chứ? Hừ… bộ trang phục này làm nhái cũng không tồi, khá đủ để hư vinh đấy.
“Thưa cô, chìa khóa xe của cô.” Người phục vụ đưa chiếc chìa khóa cho Phù Mỹ Quân bằng hai tay.
Phù Mỹ Quân nhận lấy chìa khóa, bỏ vào trong chiếc túi xách Lăng Vi mới nhất. Cô ta nhìn vào tay Lăng Vi, ngay cả một chiếc túi xách cũng không có, Lăng Vi… cô ta đã nghèo kiết xác đến như vậy rồi ư?
Đáy mắt Phù Mỹ Quân bỗng nhiên lồ lộ ra một vẻ khinh miệt cực kỳ ghét bỏ.
Hạ Tiểu Hi thấy Lăng Vi đến, giơ tay kéo lấy cánh tay Lăng Vi.
Phù Mỹ Quân cười lạnh một tiếng, trong đàu nghĩ, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Cô ta lười nói chuyện với hai kẻ nghèo kiết ác này, liền nhấc chân đi về phía thang máy.
“Để cậu ta đi trước, lát nữa chúng ta đi.”
Lăng Vi ghét mùi nước hoa trên người Phù Mỹ Quân, quá nồng nặc!
Giống như là đổ cả lọ nước hoa lên người vậy. Hiện giờ ngửi thấy thứ mùi này, cô cũng muốn nói, trong dạ dày cũng dâng lên một chút vị chua…
“Lăng Vi…”
Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi từ từ đi vào trong, đột nhiên nghe thấy phía sau có người gọi cô. Giọng nói kia nghe trong nhuận mà lại tư tính, vô cùng quen thuộc dễ nghe, giống như…
Hoa Thiếu Kiền? Lăng Vi quay đầu… liền thấy ở cửa ra vào có một người đàn ông đẹp trai khí thế hiên ngang, phong thần anh tuấn, đôi tròng mắt đen sâu của anh ta đang nhìn cô chằm chằm.
Anh ta mặc một bộ vest màu xám tro thẳng thướm, lại càng bộc lộ rõ dáng người thon dài thẳng tắp.
Anh ta khẽ mím môi, nói một tiếng: “Cô cũng mới đến sao?” sau đó, liền đi về phía Lăng Vi.
Lăng Vi gật đầu với anh ta.
Hoa Thiếu Kiền bước chân vững vàng đi đến bên cạnh cô, đoi tròng mắt đen nhìn chằm chằm vào ánh mắt cô: “Đến tham gia họp lớp?”
“Ừ.” Lăng Vi gật đầu một cái.
Hoa Thiếu Kiền nói: “Hứa Tử Huân cũng mời tôi.”
Lăng Vi biết anh ta có quan hệ thân thích với Hứa Tử Huân.
Nhưng, Hoa Thiếu Kiền lại nói: “Cô Đan cũng là giáo viên hướng dẫn của tôi.”
Lăng Vi gật đầu, những người học thiết kế, đương nhiên cũng đều học qua lớp của cô giáo Đan.
“Vậy chúng ta lên thôi.”
Phù Mỹ Quân đang đợi thang máy, nghe thấy phía sau có tiếng nói chuyện, cô ta từ từ quay đầu… đột nhiên mở to mắt, kinh ngạc bật thốt một tiếng: “Hoa Thần ——”
Hoa Thiếu Kiền nhìn về phía Phù Mỹ Quân, lịch sự gật đầu một cái.
Anh ta không quen biết người phụ nữ này, cho nên cũng không nói gì, nhanh chóng bước vào thang máy với Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi.
Phù Mỹ Quân vội vàng vào theo: “Hoa Thần, đã lâu không gặp…”
Hoa Thiếu Kiền tùy ý gật đầu một cái, hiển nhiên là không có ý định tán gẫu với cô ta. Cửa thang máy vừa mới khép lại, đột nhiên lại bị một người nhấn mở, Lăng Vi thấy bên ngoài có một cô gái lao nhanh đến, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác ngắn màu hồng, mặc quần da màu đen đi giày cao gót, trên đầu cô gái đó cũng đội một chiếc mũ nhỏ màu hồng. Cô gái trang điểm xinh đẹp, tóc uốn quăn, phong cách ăn mặc hợp mốt.
“Người thương à anh muốn vứt bỏ em sao? Hi hi, bị em đuổi kịp rồi.” Người phụ nữ đó cười ngọt ngào với Hoa Thiếu Kiền. Khuôn mặt Hoa Thiếu Kiền đen như đít nồi.
Trong nháy mắt Lăng Vi liền nghĩ ra… này này… đây không phải là Lôi Đình đó chứ?
Chỉ thấy cô gái đó quay mặt sang, ngọt ngào gọi một tiếng: “Chị dâu, chị nhận ra em rồi sao? Ừm… hôm nay hóa trang có chút thất bại mất rồi…”
Lăng Vi hấp tấp nói: “Không, chị đâu có nhận ra… bởi vì lần trước Lôi Tuấn nói em bám theo Hoa Thiếu Kiền, nên chị vừa mới nghĩ đến xem liệu có phải là em không thôi.”
Lôi Đình nhìn cô chăm chú, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Chị thật sự không nhận ra em?”
Lăng Vi bảo đảm: “Chị thật không nhận ra là em.”
Lôi Đình nhíu mày một cái: “Vậy sao Hoa Thiếu Kiền lại nhậ ra em được nhỉ? Hôm nay em đã cố ý đổi một chiếc xe, mới đi ngang qua cửa nhà anh ấy, còn chưa xuống xe, cũng không nói chuyện câu này. Vậy mà anh ấy liếc mắt một cái đã nhận ra, nhanh chóng lái xe bỏ chạy luôn, cũng may lại bị em đuổi kịp.”
“…”
Lăng Vi ngước mắt nhìn Hoa Thiếu Kiền một cái.
Sắc mặt Hoa Thiếu Kiền vô cùng cổ quái, tối sầm lại, nhưng hoàn toàn không phải dáng vẻ tức giận.
Lăng Vi hơi cười, không lên tiếng. Người thành phố cũng thạt chịu chơi ghê… Không phải hai người này có cái gì đó mà sét đánh chứ? Còn nhớ lần trước Lôi Tuấn giả gái quấn lấy Hoa Thiếu Kiền, trạng thái lúc đó của Hoa Thiếu Kiền có thể nói là kêu la như sấm! Mà hôm nay… lại là một trạng thái hoàn toàn khác, có vẻ quẫn bách, nhưng cũng không quá kìm nén phiền hà?
Thú vị rồi đây… chuyện này thật sự khiến cô vô cùng bất ngờ. nhưng mà… tính cách ngây ngốc này của Lôi Đình, thật sự khiến người khác đau đầu… mặc niệm thay Hoa Thiếu Kiền ba giây…
Đi đến cửa sảnh Đế Hào, cuối cùng Hoa Thiếu Kiền cũng mở miệng nói với Lôi Đình: “Hôm nay là sinh nhật cô giáo của cô, tôi đến đây gặp mặt, cô không tiện vào đâu.”
Mặc dù giọng nói của anh ta cũng không quá ôn hòa, nhưng cũng không mang theo ác ý ghét bỏ.
Lôi Đình hiểu chuyện gật đầu một cái: “Ừ, vậy em ở bên ngoài chờ anh.”
“Trời lạnh lắm, cô chờ cái gì mà chờ? Mau về nhà gì.”
“Em không về.” Nói xong liền lộp cộp chạy đi trên đôi giày cao gót của mình.
Lăng Vi đứng đối diện với Hoa Thiếu Kiền, thấy trong đôi mắt anh ta thoáng qua vẻ lúng túng, Phù Mỹ Quân là người đầu tiên bước vào.
Sau đó, Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi mới mở cửa đi vào trong.
Trong căn phòng Tử Vi, tám chiếc bàn tròn lớn đều đã có người ngồi kín.
Vốn dĩ Hứa Tử Huân không học chung lớp với Lăng Vi, lại cũng không cùng một khóa, cho nên những người mà bọn họ quen biết, cũng đều không giống nhau.
Đi vào cửa phòng Tử Vi, Lăng Vi nhìn lướt qua một lượt, bạn học cùng lớp với cô chỉ có hai bàn, sáu bàn còn lại đều là bạn học và bạn bè của Hứa Tử Huân.
“A! Chị dâu đến rồi.”
Một người bạn của Hứa Tử Huân cố ý lớn tiếng kêu lên.
Lăng Vi lạnh lùng trừng anh ta một cái, Hứa Tử Huân vội vàng đẩy người nọ, nói: “Đừng có gọi linh tinh! Tiểu Vi, Tiểu Hi, mau vào đi…”
Người bạn kia của Hứa Tử Huân nghe thấy, nhún vai một cái, cầm ly trà lên uống ừng ực, hiển nhiên vẫn còn tức giận vì chuyện Lăng Vi và Hứa Tử Huân chia tay, lại còn rất có oán khí là đằng khác.
Lúc này, Hoa Thiếu Kiền bước vào, khuôn mặt mới vừa rồi còn khoáng đạt đột nhiên cũng hiện đầy sương lạnh. Anh ta liếc mắt nhìn cái chàng vừa mới gọi ‘chị dâu’ kia.
“Tổng giám đốc Hoa, tiểu Vi, sao lúc mọi người lên không gọi điện thoại cho tôi, để tôi xuống đón mọi người.” Hứa Tử Huân liền vội vàng đứng dậy, nói: “Mau mời vào.” Bên cạnh Hứa Tử Huân còn cố ý giữ một vị trí cho Hoa Thiếu Kiền, Hoa Thiếu Kiền đi về phía đó.
Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi đi về chỗ máy bạn học, Lý Thiên Mặc gọi một tiếng với Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi: “Tiểu Vi, Tiểu Hi, mau tới đây.” Chỗ Lý Thiên Mặc ngồi, cả bàn đều là nam sinh… qua đó ngồi cũng không hay lắm…
Lúc này, bạn học của Lăng Vi cũng ngoắc tay với cô: “A… Lăng Vi! Mau tới đây mau tới đây!”
“Đến bên này đi,..” Bên cạnh cô giáo Đan vẫn còn để trống hai vị trí.
Cô giáo Đan vẫy tay với Lăng Vi, Lăng Vi liền kéo tay Hạ Tiểu Hi, đi đến ôm lấy cô giáo Đan: “Tiểu Vi à, cũng trưởng thành thật rồi. Con gái mười tám thay đổi, càng đổi càng thấy đẹp.” Lăng Vi ôm cô giáo, thân thiết nói: “Cô, cô thì không hề thay đổi chút nào. Nửa năm nay cũng không đến thăm cô, em thật đáng đánh mà.” Cô giáo Đan vô cùng vui mừng, ánh mắt nhìn Lăng Vi cũng tràn đầy kiêu ngạo, tất cả đều là sự trìu mến: “Mới vừa bước vào xã hội, cần phải làm việc cho tốt, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho cô là được, không cần cứ phải đến thăm cô thường xuyên đâu. Cô cũng chỉ hi vọng các em có thể thành công.”
Tất cả bạn học của Lăng Vi cũng đều chào hỏi cô. Nhân duyên thời còn đi học của Lăng Vi không hề tệ, quan hệ với các bạn học cũng rất tốt.
Trừ mỗi cô nàng Vu Tình ngồi gần đó, sắc mặt luôn mng theo vẻ khó chịu trừng mắt nhìn Lăng Vi.
“Tưởng mình là ai cơ chứ? Chả ra sao mà còn làm giá, nhiều người như vậy vây xung quanh, còn oai hơn cả minh tinh ấy.” Vu Tình ‘hừ’ một tiếng bằng lỗ mũi, miệng hếch một cái, khinh thường liếc mắt.
Lăng Vi vịn vào chiếc ghế, vừa cởi chiếc áo khoác dài xuống, vừa nhìn về phía Vu Tình đang trợn mắt. Vu Tình ngồi cách cô hai bàn, chỗ bàn đó chính là hai mươi mấy người lần trước nhận được lời mời của Laroe. Những người khác đều làm việc ở Laroe, chỉ có mỗi mình Vu Tình không trúng tuyển, thế mà cô ta vẫn còn dám đến.
Lăng Vi lạnh lùng liếc cô ta, cười một tiếng rồi nói: “Tôi tưởng là ai cơ chứ, hóa ra là Vu Tình. Laroe không nhận cô vào, cô ghen tị với tôi đúng không?”
Vu Tình nghẹn họng, kinh ngạc nhìn về phía Lăng Vi. Hoàn toàn không nghĩ rằng Lăng Vi sẽ nói thẳng hết tất cả ra như vậy.
Cô ta càng tức, mặt đỏ bừng bừng, mắt híp chặt nhìn Lăng Vi: “Tôi ghen tị với cô? Dáng dấp cô đẹp lắm ấy?”
Lăng Vi từ chối cho ý kiến, cười nhạt: “Cũng đâu phải thế, đẹp hơn cô một chút mà thôi.”
“Phụt —— ” có một bạn học nữ bị sặc, bạn học bên cạnh vội vàng lấy khăn giấy lau hộ: “Lúc Lăng Vi nói chuyện, nghiêm cấm uống nước, cậu đã quên rồi sao?”
Vu Tình tức giận đến mức cả khuôn mặt cũng xanh luôn, Lăng Vi nhìn cằm của Vu Tình, lơ đãng nói: “Cái này cũng được mấy tháng rồi, cằm của cô đã khỏi hay chưa thế? Ăn cơm có bị rớt không? Nói chuyện cũng không được để đầu lưỡi thẳng, chắc là thều thào nhỉ?”
“Ha ha ha ——” Bạn học xung quanh đồng loạt cười thành một tràng dài.
Lăng Vi ấy mà… nữ thần băng sơn của bọn họ vẫn luôn sắc bén như vậy đấy.
Lăng Vi ϲởí áօ khoác ra, người phục vụ mang áo khoác dài của cô đi treo.
Cô vừa mới nói chuyện với cô giáo Đan được hai ba câu, đột nhiên nghe thấy Phù Mỹ Quân ở phía sau hỏi: “Aizz, Lăng Vi, lúc đi học thành tích của cậu tốt nhất, tốt nghiệp rồi, giờ đang làm ở chỗ cao nào vậy? Cậu xem, tôi mới vừa từ nước ngoài trở về, cũng không biết rõ tình hình của các cậu.”
Lăng Vi nâng ly trà lên, thờ ơ uống một ngụm, cười với cô giáo một tiếng, sau đó mới lãnh đạm nói: “Trong lễ tốt nghiệp đã nhận được thông báo tuyển dụng, được Laroe mời đi.”
Phù Mỹ Quân ‘ồ’ một tiếng như có điều hơi suy nghĩ: “Đi nghiên cứu động cơ sao?” Nói xong, cô ta lại cười đầy ý vị thâm trường.
Vón tưởng rằng những lời này sẽ kéo theo một loạt những tiếng cười nhạo, thế nhưng lại không nghĩ đến trên mặt bàn vẫn vô cùng bình tĩnh, không hề có lấy một người đáp lời.
Phù Mỹ Quân có chút kinh ngạc...
Bởi vì, chuyên ngành của Lăng Vi từ trước tới giờ vẫn luôn bị người ta mang ra cười nhạo.
Lúc đi học, Lăng Vi vẫn luô dựa vào học bổng, chuyện cô vẽ manga cũng không ít người biết. Khi đó, toàn bộ số tiền cô kiếm được nhờ vẽ manga tất cả đều bị mang đi để trả nợ.
Thế nên căn bản cô cũng chẳng còn lại mấy đồng, cuộc sống vô cùng mộc mạc.
Hơn nữa, cô lại còn học cái chuyên ngành kia, thuộc về mảng kỹ thuật, phần lớn là nam sinh chọn.
Còn những người nhà có tiền, vì mặt mũi của mình, đều chọn học mấy chuyên ngành như nghệ thuật, thiết ekes.
Thế nên đương nhiên chuyên ngành nghiên cứu máy móc như Lăng Vi học, trong mắt những con nhà giàu đều thuộc về công nặng việc nhọc, cho nên có rất ít người chọn nó.
Nhưng mà Phù Mỹ Quân đã quên mất, những người ngồi cùng bàn với Lăng Vi đều cùng học chế tạo động cơ, ai nghe xong những lời này đều cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Cho nên, hai bàn gần chỗ Lăng Vi cũng khinh bỉ trợn mắt nhìn qua chỗ Phù Mỹ Quân.
Lăng Vi biết ý tứ nằm ngoài câu nói của Phù Mỹ Quân chính là tràn đầy giễu cợt.
Cô mím môi, không đáp lại.
Mặc dù cô không nói chuyện, nhưng tất cả mọi người trong đại học Yến Kinh đều biết vì sao Lăng Vi lại vào được Laroe.
Ngày thông báo tuyển dụng kia, Lăng Vi dùng chính thiết kế của mình, đạt được hạng nhất trong cuộc thi, sau đó được Laroe nhận vào!
Bản thiết kế “ngựa hoang” kia của cô được đánh giá cao, rất có khí thế.
Trong nháy mắt liền Gi*t hết tất cả.
Tác phẩm đó cũng được xưng là —— do ông trời chế tác!
Ngày hôm đó, Lăng Vi là tiêu điểm của toàn trường, là sự kiêu ngạo của Yến đại!
Ngày hôm đó, cái tên Lăng Vi đã trở thành ký hiệu của đại học Yến Kinh.
Lăng Vi, ở Yến đại, chính là người đứng đầu ngọn gió không ai chen nổi!
Phù Mỹ Quân vẫn luôn ở nước ngoài, đương nhiên không biết đến mấy chuyện này, vốn còn muốn mượn chuyên ngành của Lăng Vi để cười nhạo cô một phen, lại không nghĩ rằng, Lăng Vi là một trong những sinh viên xuất sắc trong buổi tốt nghiệp của cả hai ngành bọn họ.
Lúc này, Hoa Thiếu Kiền bỗng lạnh nhạt nói: “Lăng Vi là một trong những nhà thiết kế xuất sắc nhất của tập đoàn Laroe. Lần trước, trong buổi đại hội thông báo tueyern dụng của Laroe, Lăng Vi giành được hạng nhất trong cuộc thi so tài. Cô ấy là hữu danh hữu thực.”
Phù Mỹ Quân cảm thấy chấn động!
Cái gì? Lăng Vi đang làm việc ở Laroe?
Laroe, đó chính là tập đoàn chế tạo xe hơi nổi tiếng nhát toàn cầu ——
Ngưỡng cửa cao của Laroe —— khiến người người luôn ngước mắt trông lên!
Có thể bước vào trụ sở chính của Laroe thực tập, cũng như cá chép vượt qua Long Môn vậy.
Còn nữa, không phải Lăng Vi học ngành chế tạo động cơ hay sao? Sao đột nhiên lại đi làm nhà thiết kế?
Còn xếp thứ nhất trong cuộc thi thiết kế nữa?
Chuyện này là học chế tạo động cơ, dù là tám cái sào cũng với không đến đúng không?
Có một bạn học tò mò hỏi: “Đúng rồi, Lăng Vi, trong cuộc so tài buổi đại hội tuyển dụng tốt nghiệp, cậu được nhận vào trụ sở chính của Laroe thực tập, sau đó thế nào? Kể cho bọn mình biết một chút đi?”
Lăng Vi vẫn nhàn nhạt nói: “Nhà thiết kế của Laroe đều là tài nghệ hàng đầu, mỗi một nhà thiết kế đều có rất nhiều ý tưởng, cả đội nhóm cũng rất đồng lòng. Trên phương diện công việc, có thể giúp cho mọi người nhanh chóng lớn mạnh.”
Phù Mỹ Quân thực sự ngốc đơ luôn rồi…
Lăng Vi lại thực tập tại trụ sở chính của Laroe?
Khuôn mặt Phù Mỹ Quân đầy vẻ ngờ vực, sắc mặt biến đổi liên tục.
Lúc này, một bạn học nữ đột nhiên nói với Lăng Vi: “Lăng Vi, cậu có thể cho mình một tấm danh thi*p được không? Rảnh rỗi mình tìm cậu đi dạo phố cùng.”
Lăng Vi đang do dự, Hạ Tiểu Hi đã đưa danh thi*p của cô ra ngoài.
“Tập đoàn Laroe – bộ phận thiết kế khu đông —— giám đốc!”
“Oa —— tiểu Vi, cậu đã làm đến giám đốc rồi sao?”
Các bạn học của Lăng Vi đều khẽ kêu thành tiếng, rối rít truyền nhau danh thi*p của Lăng Vi để nhìn. Lăng Vi túng quẫn, cô tham gia bữa tiệc tập họp này, không hiểu sao cứ như tới để làm tượng vậy… nhưng, cô thật sự không phải cố ý…
Phù Mỹ Quân bỗng nhiên nhìn thẳng vào Lăng Vi, cô ta thực sự không dám tin!
Mới làm việc có mấy tháng, mà Lăng Vi đã lên đến chức giám đốc, Laroe cũng đâu có phải là công ty nhỏ bình thường cơ chứ…
Một công ty nổi tiếng khắp toàn cầu như Laroe, chuyện thăng chức còn khó hơn cả lên trời!
Hạ Tiểu Hi đầy kiêu ngạo cười một tiếng: “Tiểu Vi không chỉ làm đến giám đốc, kiểu xe cậu ấy thiết kế cho tổng bộ Laroe, còn dùng tên cậu ấy để đặt!’
“Lợi hại như vậy sao?”
Lấy tên mình để đặt cho kiểu xe, đói với một nhà thiết kế mà nói, đó chính là vinh dự rất lớn ——
Các bạn học đều kinh ngạc nhìn Lăng Vi, ngay cả cô giáo Đan cũng lộ ra nụ cười vui mừng.
Cô giáo Đan nói với Lăng Vi: “Em phải thật cố gắng nhé, không được kiêu ngạo.”
Lăng Vi khiêm tốn gật đầu một cái: “Vâng ạ.”
Có bạn học lại tò mò hỏi Lăng Vi: “Lăng Vi, kiểu xe mà cậu thiết kế, được đặt tên là gì vậy? Chờ xe đó được sản xuất, chúng mình sẽ cùng đi ủng hộ!”
Lăng Vi lãnh đạm nói: “Có hai khoản xe dùng tên mình để đặt, một loại là bản giới hạn 1-v1, kiểu còn lại là bản thường 1-v2.”
“Wow? Còn có tận hai loại?”
Cả hai loại cũng đều lấy tên của Lăng Vi để đặt?
Ông trời ơi… không chỉ lấy tên mình để đặt cho hai khoản xe, mà trong đó còn có một cái là bản giới hạn?
“Bản giới hạn?”
Phù Mỹ Quân mặt đầy nghi ngờ ‘hừ’ một tiếng: “Cậu cho rằng đó là trò chơi giả vờ sao? Cậu có biết muốn sản xuất được một chiếc xe phiên bản giới hạn phải cần bao nhiêu nhà thiết kế khổ cực thức đêm không? Cần đến bao nhiêu tâm lực và suy nghĩ của rất nhiều nhà thiết kế không? Cậu mới vừa đến Laroe nửa năm là có thể thiết kế chiếc xe phiên bản giới hạn được chắc? Khoác lác cũng đừng có mà quá đà thế chứ?”
Hạ Tiểu Hi nhíu chawjtloong mày, khuôn mặt đầy vẻ tức giận, vừa muốn nói chuyện thay Lăng Vi, lại nghe thấy Lăng Vi tự mình lên tiếng: “Sản xuất một chiếc xe hơi quả thực cần cả nhóm thiết kế khổ cực thức đêm, lại là thành quả mà mỗi nhân viên trong công ty vất cả làm ra, không chỉ là mỗi bản giới hạn, mà ngay cả kiểu xe bình thường cũng phải lao tâm lao lực. Thế nhưng thiết kế mẫu xe, hoàn toàn là nhờ ý tưởng của nhà thiết kế. Những người làm thiết kế đều biết, phong cách của mỗi nhà thiết kế cũng không ai giống ai, từ đường cong đến hình dáng, mỗi mục đều có thể cho thấy được phong cách sáng tác khác biệt của các nhà thiết kế.”
Có mấy bạn học cùng gật đầu.
Phù Mỹ Quân không phục, hừ một tiếng: “Ý của cậu chính là, ý tưởng thiết kế của cậu chính là thứ mà toàn thế giới phải ca tụng chắc?”
Lăng Vi nhàn nhạt đáp lời: “Ít nhất thì Laroe cũng thưởng thức thiết kế của tôi.”
Đầy khí phách!
Câu nói của Lăng Vi vừa dứt, trên bàn ăn bỗng vang lên những tiếng bàn luận.
“Lăng Vi người ta, lợi hại chính là lợi hại mà, mấy chuyện kiểu này cũng không thể tùy tiện chém gió được! Đến lúc xe hơi được sản xuất, đương nhiên sẽ biết là có phải cô ấy khoác lác hay không rồi. Hơn nữa, Hoa Thần vẫn còn đang ngồi đây mà, Hoa Thần chính là tổng giám bộ phận thiết kế của tổng bộ Laroe đó! Người ta làm sao có thể khoác lác trước mặt Hoa Thần được chứ?”
Cả đám người đều đưa mắt nhìn về phía Hoa Thiếu Kiền.
Hoa Hoa Thiếu Kiền đang uống trà, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, không ý định lên tiếng.
Phù Mỹ Quân thoáng cái như có thêm sức mạnh!
Hừ! Hoa Thần cũng không hề giải thích cho Lăng Vi, xem ra chuyện này thật hay giả vẫn còn chưa chắc đâu!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc