Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 155

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

“Ông ngoại nghĩ đến gì vậy? Ông biết căn cứ ở đâu sao?”
Ánh mắt của Diệp lão gia trở nên thâm trầm, dáng vẻ nghiêm túc hoàn toàn khác hăn với bình thường, một lúc lâu sau ông ấy mới nói: “Có một lần ông đã... nghe thấy, lúc Khanh gọi điện thoại đã nói nền móng đất gì gì đó, chẳng lẽ con bé chưa ૮ɦếƭ? Mà đi đến căn cứ nào đó?” Sắc mặt của Diệp lão gia đã hoàn toàn thay đổi, Lăng Vi vọi vàng nói: “Chúng cháu tìm dược một phong thư ở trong thư phòng của Louis Tư, là bức thư mẹ cháu viết cho Louis Tư, bức thư này được viết lúc Diệp Đình năm tuổi.”
Diệp lão gia thay đổi sắc mặt, ông ấy chăm chú nhìn cô: “Thật sao?”
“Vô cùng xác thực! Ông chờ cháu, để cháu đi lấy cho ông xem.” Lăng Vi nhanh chóng đi ra ngoài lấy bức thư và quyển nhật ký đến, sau khi Diệp lão gia xem xong, ông ấy thật sự không dám tin vào mắt mình.”Nàng Không phải con bé rất yêu Louis Tư đó sao? A đình còn bị ngược đãi? Không phải Louis Tư đó coi con bé là bảo bối sao? Sao cậu ta lại có thể ngược đãi con trai mình?”
Sắc mặt của Diệp lão gia trở nên trắng bệch...
Lăng Vi không hiểu gì: “Ông ngoại, lúc ấy mẹ đã nói như thế nào với ông?”
Diệp lão gia ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô nói: “ Có một ngày Khanh Nhi trở về nói với ông nó đã mang thai con của một người đàn ông, muốn kết hôn với người đàn ông đó. Sau đó, Louis Tư đó tới cầu hôn, ông đã điều tra rồi phát hiện ra, mặc dù tên súc sinh kia có tiền, nhưng là một kẻ lăng nhăng mê gái, phụ nữ thành xếp thành hàng! Lúc ấy ông kiên quyết phản đối! Nhưng nó nhất quyết đòi gả, còn nói đứa trẻ không thể không có cha! Ông liền hỏi con bé, có phải con bé bị người ta ép buộc hay không? Bởi vì ông hiểu rõ tính cách của Khanh Nhi, con bé 25 tuổi mà ngay cả một người bạn trai cũng đều chưa từng quen, sao đột nhiên có thể mang thai đứa bé được? Ông kiên quyết không đồng ý, ông nói nó sinh con ra ông sẽ nuôi, chứ ông không thể gả con gái con gái mình cho loại tra nam đó được! Lúc ấy nó tức giận đoạn tuyệt quan hệ cha con với ông.”
“Ông ngoại, ý của ông là... Mẹ rất yêu Louis Tư? Nhưng mà... đọc bức thư này của mẹ, sao cháu lại cảm thấy không giống tý nào? Có phải là bên trong có ẩn tình gì hay không? Chẳng lẽ mẹ bị ép buộc? Hoặc có thể là ông có người con rể khác, mà ông không biết?”
Lăng Vi hỏi một loạt câu hỏi, trong lòng cô càng nghi ngờ nhiều hơn, Diệp Đình luôn luôn nói Louis Tư không phải là cha anh, xem thư của mẹ cũng cảm thấy không giống lắm. Nếu Louis Tư thật sự không phải là cha của Diệp Đình, vậy... rốt cuộc cha của Diệp Đình là ai? Đến nay cũng không có ai biết cả?
Ánh mắt của Diệp lão gia trở nên thâm trầm, cố suy nghĩ kỹ lại, tựa như muốn nhớ lại chuyện năm đó.
Nhưng mà, suy nghĩ rất lâu... Vẫn không có ấn tượng gì.
Lăng Vi chỉ có thể ra tay từ quyển nhật ký kia: “Ông ngoại, ông xem quyển nhật ký nàyđi, ông nghĩ thử xem những câu thơ này nói về những nơi nào.” Cô nói cho ông ấy tiểu kiều y liễu (cái cầu nhỏ bắc qua) và lãm khê hoán ảnh tá hà hương(Soi bóng xuống dòng suối mượn bóng sen).
Ánh mắt của Diệp lão gia chợt sáng lên: “Hình như ông có ấn tượng… về cái điệp luyến hoa này... chờ đã...” Ông ấy xoa xoa huyệt Thái dương, làm thế nào cũng không nhớ nổi.
“Chờ đã ——” Ông ấy nhắm mắt lại nghĩ, vẫn không nhớ ra được.
Lăng Vi không quấy rầy ông ấy nữa, nếu ông ngoại có ấn tượng, vậy sớm muộn gì cũng có thể giải được mật mã này. Lăng Vi thấy sắp đi làm muộn, vội vàng ra khỏi phòng của Diệp lão gia.
Sau khi ra khỏi phòng của Diệp lão gia, Lăng Vi cầm bản thảo, lập tức trở về thư phòng, cất bản thảo khóa ở ngăn kéo cuối cùng.
Cô chuẩn bị đồ đạc, chuẩn bị đi làm, vừa mới đi tới cầu thang tầng hai, cô đã bị Diệp Đình chặn ở trên hành lang. Anh chống tay ở bên cạnh cô, chặn cô ở góc tường, sau lưng Lăng Vi là vách tường, cô ngước đầu lên nhìn anh.
Diệp Đình nhìn thẳng vào mặt cô, anh đứng ở nơi cao, bao phủ lấy cả người cô. Giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên ở bên tai cô: “Hôm nay rất lạnh, em đừng đi ra ngoài. Bên ngoài tuyết rất lớn, có nơi đường xe chạy cũng bị phủ kín, hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, anh nháy mắt trái với cô: “Ngoan ngoãn ở nhà, buổi tối chồng trở về lại thương em.”
Lăng Vi biết anh cố tình nói đùa, nhưng gò má vẫn đỏ lên.
Anh nhìn chằm chằm vào cô, thấy mặt cô đã đỏ ửng lên, Diệp Đình nâng tay lên, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của cô, cố tình chọc tức cô nói: “Vợ... dáng vẻ này của em... Khiến anh không thể rời đi được.” Vừa nói, anh vừa sát lại gần người cô, nhìn cô như sói nhìn thấy con mồi.
Cô cực kỳ quen thuộc với cảm giác này, mỗi lần lúc anh cường thế ấn cô ngã, đều là cái dáng vẻ này.
Quyến rũ thâm tình, giống như từng đợt sóng mềm mại ngập chìm cô.
Lăng Vi thật sự không thích nổi cái dáng vẻ này của anh, giống như có thể ăn chắc được cô, hơn nửa đêm quấy rối cô, cô cũng không nói gì... nhưng bây giờ là ban ngày! Vẫn là ở trên hành lang, người ta nhìn thấy không tốt lắm.
Vừa rồi cô bị bản thảo vẽ tay kia kích thích đến phát điên, bây giờ, anh còn tới chọc cô, lửa giận trong lòng Lăng Vi dần bùng cháy lên, cô đẩy tay anh ra, giọng điệu thiếu kiên nhẫn nói: “Đừng làm rộn, mau buông em ra, em còn đi làm nữa, sắp trễ rồi.”
“Sao vậy?” Diệp Đình nhìn ra dường như cô hơi tức giận.
Lăng Vi không nói gì cả, giơ tay lên để ở trên иgự¢ anh, dùng sức đẩy anh ra.
Diệp Đình cố tình cản trở cô, mặc cho cô muốn đẩy thế nào thì đẩy, anh cũng không chịu nhúc nhích.
Anh nhìn về phía cô, nâng cằm của cô lên, để cho cô nhìn thẳng vào đôi mắt của anh: “Không phải đã nói cho em nghỉ rồi sao, em còn đi làm làm gì?”
Lăng Vi cắn răng: “Cấp trên vô cớ bỏ bê công việc thế này, sao có thể khiến cấp dưới phục được? Em vừa mới thăng chức, người ta sẽ lại nói linh tinh đấy.”
“Ai thích nói, thì cứ nói. Năng lực của em mới là cái chính, mỗi lần công ty gặp phải bản thiết kế khó, còn không phải là em ra mặt giải quyết. Em sợ cái gì?”
Lăng Vi đè lửa giận xuống, tận tình nói: “Năng lực là năng lực, thái độ là thái độ... Một người chỉ có năng lực, không có thái độ làm việc tốt, để lãnh đạo nhìn thấy, người ta sẽ nghĩ như thế nào?”
Diệp Đình cười nói: “Anh chính là lãnh đạo lớn nhất công ty, anh còn không làm khó dễ em, vậy ai dám bày sắc mặt ra cho em nhìn? Hôm nay đặc biệt lạnh, đừng đi ra ngoài.”
Anh cố chấp không chịu để cô đi.
“Sao có thể làm vậy được? Em cũng không thích dựa vào quan hệ của anh để giữ được công việc. Ai mà không phải đội gió tuyết lớn đi làm. Em cũng không thể kém hơn so với người khác được.”
“...” Diệp Đình nhìn thẳng vào mắt cô, nhìn vào, liền xuất thần.
Lúc này, trong đôi mắt của cô lộ ra sự quật cường!
Anh thật sự không còn cách nào khác với cô, vừa khiến anh thưởng thức, lại vừa khiến anh đau lòng.
“Được rồi, trẫm chuẩn tấu.”
“Phốc” Lăng Vi chợt cười phì ra, hôn thật kêu lên má anh. Cuộc sống sau khi kết hôn... Thật đúng là thú vị.
“Khụ ——” chính giữa hành lang, Diệp lão gia đứng ở đó... Đi về phía trước cũng không được, mà quay trở lại cũng không được...
Ông làm bộ như không nhìn thấy gì, tằng hắng giọng nói với quản gia Vương: “ Thiếu gia, Thiếu phu nhân nhà ông đi làm hả? Có mặc ấm không đấy?”
Quản gia Vương cúi đầu xuống, cũng làm bộ như không nhìn thấy Diệp Đình và Lăng Vi.
Ông ấy cố gắng trấn định nói: “ Nếu lão gia lo lắng, có thể gọi điện thoại hỏi thử xem, chắc bây giờ thiếu gia, Thiếu phu nhân đang trên đường đến công ty.”
“À... được...”
Diệp lão gia trấn định bình tĩnh quay trở về phòng. Quản gia Vương cũng đi vào theo.
Lăng Vi nhìn hai người kia, ngẩng đầu lên hai mắt nhìn nhau với Diệp Đình.
Diệp Đình vô cùng buồn rầu, nhà nhiều thêm một người, thật đúng là không tiện!
Lăng Vi lại cười nói: “Em thật lòng cảm thấy... người trong nhà chúng ta đều là diễn viên xuất sắc...”
Diệp Đình nhìn cô chằm chằm sau đó mỉm cười, đùng thế… ông ngoại và Vương quản gia hành động đúng là siêu đẳng.
“Đi nhanh đi, còn không đi làm sẽ đến muộn.” đột nhiên Diệp Đình kéo tay Lăng Vi chạy xuống lầu.
Mặc kệ Diệp Đình cưng chiều cô thế nào cũng không thể lười biếng được.
Cô có sự nghiệp của mình, có mộng tưởng của mình, cô muốn kiếm thật nhiều tiền, cô muốn xuất bản nhiều cuốn truyện tranh, cô vẫn muốn trọng chấn Long Đằng.
Tương lai sau này của cô cô phải nắm chắc, sau này công việc của cô còn nhiều lắm.
Diệp Đình lái xe, không nhịn được quan sát nhất cử nhất động của cô.
Nhìn trong mắt cô đầy kiên nghị, cả người hăng hái, anh đột nhiên bị cô làm cho cảm động…
Rõ ràng là cô gái yếu ớt nhưng cứ tự tin và cứng cỏi như vậy.
“Bà xã, cố lên…”
Diệp Đình nắm tay cô, phảng phất như muốn truyền hết năng lượng trong người cho cô.
Lăng Vi nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn vào mắt anh.
Lúc này anh cũng nhìn qua nhưng biểu tình… rõ ràng là động tình rồi.
Cô nhếch môi cười ngọt ngào: “Ông xã, anh cũng cố gắng lên.” Cô nắm lấy tay anh.
Diệp Đình nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy cười với cô một cái, cô cảm giác được lực nắm tay của anh càng tăng thêm.
Đi tới công ty, Diệp Đình đưa Lăng Vi đến cửa kí túc xã.
Lăng Vi xuống xe, Diệp Đình lái xe đến bãi đậu xe dưới đất.
Lăng Vi đi vào đại sảnh, hơi ngước mắt liền thấy ông cụ tinh thần quắc thước đứng trong đại sảnh.
Trợ lý mới A Lam nhanh chóng đi tới: “Quản lý Lăng, vị lão tiên sinh này là lão tổng tài của Hoa Thái, lão tiên sinh đặt của chúng ta 20 vạn chiếc, đơn hàng quá lớn nên có ảnh hưởng rất lớn tới hạn ngạch năm nay của chúng ta. Nhưng mà lão tiên sinh có chút cố kỵ, ông ấy muốn trước khi kí hợp đồng thì gặp nhà thiết kế… cho nên…”
“Được, tôi biết rồi.”
Lăng Vi đi vào đại sảnh, hơi giương mắt, tiện gặp đến trong đại sảnh đứng một vị tinh thần quắc thước lão nhân.
Lăng Vi khẽ gật đầu, nhanh chóng đi về phía lão tiên sinh.
“Nhan lão tiên sinh, ngài mạnh khỏe.” Lăng Vi lễ phép chào hỏi lão tiên sinh.
Lão tiên sinh híp mắt cười: “Quản lý Lăng, nghe danh đã lâu, hôm nay được nhìn thấy thật là vui mừng.”
Nhan lão tiên sinh mỉm cười đánh giá Lăng Vi, thì ra… đây là cô gái nhỏ khiến cháu trai của ông thần hồn điên đảo hả?
Quả nhiên ánh mắt long lanh như nước, gương mặt điềm tĩnh như họa, khí chất thanh dật, có năng lực thiết kế ra chiếc xe cao cấp như vậy… xem ra đầu óc không đơn giản.
Cô gái này không tệ, Mặc Phi nhà ông… quả thật có mắt nhìn lắm.
Cửa hôn nhân này ông nguyện ý bảo vệ.
Ông vươn tay khách khí nói: “Khoản xe quản lý Lăng thiế kế giá cả thấp mà chất lượng lại cao, tạo hình thời thượng, công năng mạnh mẽ. Thật khiến người ta khâm phục, không nghĩ tới tuổi tác của quản lý Lăng còn trẻ như thé, thật khiến cho lão già tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa.”
“Lão tiên sinh, ngài quá khen rồi, mời lên lầu nói chuyện. Tôi tường tận giới thiệu cho ngài về ý niệm thiết kế và chi tiết công năng.” Lăng Vi cung kính ra dấu tay mới lão tiên sinh.
Lão tiên sinh gật đầu, đi về phía thang máy.
Lăng Vi đang muốn tiến vào thang máy thì thấy Diệp Đình đi tới.
Trước kia Lăng Vi và Diệp Đình đến công ty ngẫu nhiên sẽ bị anh kéo tới thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc.
Nhưng mà hôm nay có khách, Lăng Vi mang ông lão đi thẳng tới thang máy chuyên dụng cho khách quý.
Diệp Đình mặt không đổi sắc đi vào thang máy chuyên dụng dành cho tổng giám đốc.
Diệp Đình biết cô không muốn ở công ty biểu hiện quá thân mật với anh, tránh cho bị người ta nói xấu bất tiện cho cô.
Thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc từ từ đóng lại, không ít người nhìn thấy.
“Quản lý Lăng không đi thang máy cùng tổng giám đốc… là vì lão tiên sinh kia sao? Hay là… cãi nhau với tổng giám đốc hả?”
“Này, các người không thấy thái độ của tổng giám đốc hả? Chắc là cãi nhau rồi, nếu không sao khách hàng quan trọng nhưu thế lại không giới thiệu với tổng giám đốc?”
Vừa hay Dung Cẩm nhìn thấy một màn, trong lòng ác độc oán thầm: “Tốt nhất là ly hôn luôn đi, không phải hôn nhân hợp đồng sao? Làm như thật vậy.” Dung Cẩm khinh thường hừ Lăng Vi: “Một thân phận giả mà làm như nữ vương vậy, đúng là làm cho người ta ghê tởm.”
Ngày đó sau khi triển lãm kết thúc, cô ta về nhà bị dọa gần ૮ɦếƭ, một phóng viên là người bạn không tệ của cô ta nói quan hệ của Diệp Đình và Lăng Vi là giả, bọn họ ở bên nhau chỉ là diễn trò cho người ngoài xem, thật ra… giữa bọn họ chẳng có gì.
Dung Cẩm mới từ từ yên lòng.
Đột nhiên như vừa leo qua ngọn núi nguy hiểm vậy.
Dung Cẩm hung hăng trừng Lăng Vi, nếu ánh mắt có thể Gi*t người thì cô ta hận không thể dùng ánh mắt bắn vỡ nát Lăng Vi.
Lăng Vi không biết nhiều người hiểu lầm quan hệ của cô và Diệp Đình.
Cô và Nhan lão gia ngồi thang máy khách quý lên lầu.
Ra khỏi thang máy, đột nhiên nhìn thấy người quen đứng bên ngoài… nhưng không nghĩ ra người này là ai…
Chỉ thấy người này mặc áo sơ mi trắng thời thượng, quần tây sát người, áo khoác gió màu đen. Mái tóc được hất ra sau, hai bên thái dương cạo sạch sẽ, cả người không câu nệ tiểu tiết mà trông cực kì thời thượng, đẹp trai phát ngầu.
Lăng Vi cẩn thận đánh giá anh ta, sau đó nhớ ra… là Nhan Mặc Phi.
Nhan Mặc Phi đứng ngoài cửa thang máu, lúc nhìn thấy Lăng Vi, hai mắt anh sáng lên khác thường.
Nhưng mà lúc nhìn thấy người bên cạnh cô, mày kiếm như dao găm của Nhan Mặc Phi đột nhiên nhíu lại.
“Ông nội…” Nhan Mặc Phi bất mãn lắc đầu, hiển nhiên không ngờ ông nội đến tìm Lăng Vi.
“...” Nhan lão tiên sinh ngượng ngùng cười.
“Nhan tiên sinh, xin chào.” Lăng Vi quen anh liền vươn tay ra bắt tay với anh.
Nhan Mặc Phi vươn tay nắm lấy tay cô: “Quản lý Lăng, xin chào, ông nội tôi đột nhiên tìm cô, quấy nhiễu cho cô ròi, thật có lỗi.”
Lăng Vi sửng sốt: “Quấy nhiễu?”
Quấy nhiễu đâu ra vậy.
Cô mỉm cười nói: “Nhan tiên sinh lo lắng quá rồi… Nhan lão tiên sinh đặt của chúng tôi 20 vạn chiếc xe, sắp thành khách lớn của chúng tôi, sao lại là quấy nhiễu chứ? Nếu thành công không chừng tôi còn được thăng chức, tăng lương đấy.”
“20 Vạn… chiếc xe?”
Đó là gì vậy?
Đột nhiên Nhan Mặc Phi nhìn qua ông nội…
Chỉ thấy ông cụ hất cằm, ý là: “Biết cái gì gọi là gừng càng già càng cay không?”
Lăng Vi thấy hai ông cháu nhà này thật không biết nói gì.
Đột nhiên Nhan lão tiên sinh hỏi Nhan Mặc Phi: “Ông tới nói chuyện làm ăn, cháu tới đây làm gì?”
“...”
Nhan Mặc Phi mím môi, không có trả lời.
Thầm nghĩ: “Còn không phải sợ ông quấy rối sao? Cháu nhìn chằm chằm bức tranh của người ta cả đêm thì ông liền nói cháu nhất kiến chung tình với người ta,… còn sốt ruột bế chắt nội, tìm người ta muốn làm mối người ta…”
Nhan Mặc Phi sợ ông mình dính vào, anh thưởng thức Lăng Vi nhưng mà… căn bản không muốn kết hôn với cô. Một Hàn Linh Tê đã đủ ầm ĩ rồi, anh không muốn lại bị một cô gái khác cuốn lấy….
Hơn nữa hình như cô gái nhà người ta đã có hộ hoa sứ giả rồi… ngày đó ở buổi triển lãm tranh… lúc quản gia giới thiệu không phải đã nói… Thải Vi chính là… Diệp phu nhân sao….
Haiz….
Ông nội thật là…
Ngay cả tình hình không biết rõ đã mù quáng tìm việc cho anh… thật sự là một bên lạnh một bên nóng.
Trong lòng Nhan Mặc Phi thầm nghĩ nhưng ngoài miệng lại nói: “Cháu đương nhiên tới nói chuyện làm ăn với ông..” anh nhìn Nhan lão gia tử, bất đắc dĩ nói: “Ông đột nhiên đầu tư lớn như vậy, cháu phải xem trọng cho ông, liên quan tới lợi ích của công ty, sao cháu lại không tới chứ?”
Lăng Vi mỉm cười với hai người, đi trước, đưa tay mời.
“Mời…” Nhan lão tiên sinh và Nhan Mặc Phi khách khí mới cô đi trước.
Lăng Vi xoay người dẫn đường, nhanh chóng tới bộ phận thiết kế. Nhan lão gia và Nhan Mặc Phi đi theo đằng sau, ông nhìn cháu, cháu nhìn ông hai người trừng nhau.
Đột nhiên truyền tới âm thanh: “Quản lý Lăng… là Thải Vi thật sao?”
“Hả?”
Trên hành lang, Lăng Vi nghe thấy người gọi cô.
Lăng Vi quay đầu phát hiện hành lang không có ai.
Đột nhiên cô cảm thấy…không khí không thích hợp.
………..
Hình như đột nhiên… có cảm giác bị nhiều người vây xem.
Lăng Vi nhìn xung quanh, ngoại trừ NHãn lão gia và Nhan Mặc Phi thì không còn ai khác.
Cô yên lặng đi về phía trước.
Lúc này Lăng Vi nghe thấy trong văn phòng bộ phận thiết kế có người nhỏ giọng nghị luận về cô: “Cô nói gì, quản lý Lăng là Thải Vi sao? Bức tranh kia là cô ấy vẽ sao?”
“Hả? Không phải vậy chứ? Quản lý Lăng lại không thiếu tiền, vẽ truyện tranh làm gì chứ?”
“Ồ sao lại không thể chứ?” Là âm thanh của cô gái khác: “Trước kia cô ta nghèo lắm, hình như phải vẽ truyện tranh để mưu sinh, nếu không leo lên người tổng giám đốc không khéo hiện tại ăn không khí mà sống đấy.”
Sắc mặt Lăng Vi trầm xuống.
Chỉ thấy sắc mặt Nhan lão gia ở bên cạnh cũng thay đổi.
Nhan lão gia thầm nghĩ: “Thái Vi… mà ông quen không phải là Lăng Vi quản lý Lăng ở bên cạnh đấy chứ?” khoản xe này là do cô ấy là tổng phụ trách thiết kế, ngạo khí trời xanh của cô ấy đạt giải nhất ở Phương Chu quốc tế, những thứ này ông biết, còn có bức tranh kẻ đột nhập ông cũng xem qua, cực kì cố gắng. Nhưng mà người đàn bà kia vừa nói…Lăng Vi dính tổng giám đốc… là có ý gì?
Ông ngước mắt nhìn cháu trai nhà mình, ánh mắt sắc bén.
Nhan Mặc Phi nhún vai ý… cháu cũng không biết mà….
Sắc mặt Nhan lão gia hơi khó coi.
Vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lăng Vi, tỉ mỉ đánh giá cô, ánh mắt có tìm tòi, có nghiên cứu.
Lúc này Lăng Vi đứng yên, sắc mặt đen lại, nhếch môi, trong mắt đầy tức giận.
Tuy cô đang vô cùng tức giận nhưng ánh mắt đó còn có cả sự ẩn nhẫn.
Cô mím môi thành đường thẳng, hiển nhien đang vô cùng ẩn nhẫn những lời trào phúng này.
Nhan lão gia đánh giá cô, cảm thấy… có gái này còn có lòng dạ hơn ông tưởng tượng.
Lại nhìn cháu trai nhà mình, chỉ thấy Nhan Mặc Phi cũng đang đánh giá Lăng Vi… chỉ là ánh mắt đó còn có cả sự đau lòng.
“Hừ…” lão gia tử hừ một tiếng, đột nhiên mất hứng thú với Lăng Vi, đàn bà leo lên người đàn ông, ông chướng mắt… khoản xe này nói không chừng cũng không phải công lao của cô,đột nhiên Nhan lão gia không muốn ký hợp đồng làm ăn này.
Mà Lăng Vi…c ăn bản không biết Nhan lão gia đang suy tính gì…
Nhưng cẩn thận như Lăng Vi đã chú ý tới ánh mắt đánh giá tìm tòi của lão gia tử, còn cả thái độ nhiệt tình đột nhiên lãnh đạm của ông.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc