Lăng Vi lim dim buồn ngủ, bị gió lạnh thổi qua, mắt còn không mở ra, đã bị anh cuồng nhiệt hôn lên môi. Anh đắp kín chăn cho cô, thân thể nóng bỏng sát lại gần cô.
“Sao không đợi anh về? Còn tự ý ngủ trước nữa? Ừ? Hôm nay là ngày phúc lợi hai chiều, em lại không tuân thủ ước định...” giọng nói trầm thấp dễ nghe của anh làm cho từng sợi dây thần kinh của cô đều lay động.
Lăng Vi mơ mơ màng màng nhớ tới lời anh nói nói...”Mỗi tuần, ba năm bảy là ngày một phúc lợi chiều. Hai tư sáu là ngày phúc lợi hai chiều.”
Cái gọi là ngày phúc lợi một chiều... là, anh có thể táy máy chân tay có thể làm bất cứ điều gì với cô một chiều.
Cái gọi là ngày phúc lợi hai chiều... là, anh không những có thể táy máy chân tay, làm bất cứ điều gì với cô, mà cô còn phải phối hợp với anh! Hơn nữa cô còn táy máy chân tay, làm bất cứ điều gì với anh!
Lăng Vi phẫn hận muốn cắn anh.
Hai tư sáu, ba năm bảy… ngày nào cũng vận động thế này, anh thật sự không biết mệt mỏi sao? Vốn, cô còn hơi vui mừng... cũng may là còn có một ngày chủ nhật để nghỉ ngơi.
Kết quả... ĐM, anh đã đặt cho ngày —— chủ nhật là ngày phúc lợi đại tiệc “Phong hỏa luân vô địch “!
Vừa nghe thấy cái tên này, cô đã biết là sẽ không có chuyện tốt gì rồi...
Chỉ là, còn chưa tới cuối tuần, nên cô chưa biết cái ngày phúc lợi đại tiệc “Phong hỏa luân vô địch “ này như thế nào.
Hôm nay mới là thứ ba, cô còn có thời gian mấy ngày để chiến đấu.
Cô phân tâm suy nghĩ chuyện này, làm cho Diệp Đình cực kỳ bất mãn.
Diệp Đình hôn lên môi cô thật mạnh, chút bỏ hết tất cả khao khát của mình. Mấy tiếng không gặp, anh nhớ cô nhớ đến phát điên lên được.
Thậm chí anh còn cảm giác mình giống như là trúng tà!
Nếu không... thì là trúng độc của cô.
Lăng Vi bị anh hôn đến choáng váng, cảm giác buồn bực trong thân thể cũng nhất thời trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
“Cộc cộc cộc ——” Bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng gõ cửa: “ Nhóc con! Đã trở lại rồi à? Hừ —— không biết ông ngoại của cháu đã tới đây sao? Hừ, cái thằng nhóc thối nhà cháu, về nhà cũng không qua chào hỏi ông một tiếng —— cút ra nhanh lên, ông có lời muốn nói!”
Lăng Vi mở hẳn mắt ra, hơi xấu hổ nói: “Là ông ngoại anh.”
“Không cần quan tâm đến ông ấy, lúc ông ấy ném xuống bỏ mặc mẹ con anh, sao ông ấy không đến chào anh.”
Diệp Đình bịt tai không nghe tiếng gõ cửa này. Anh hôn lên đôi môi ngọt ngào của cô, hô hấp cũng trở nên rối loạn lên.”Cộc cộc cộc —— thằng nhóc thối này! Có phải cháu giả ૮ɦếƭ ở bên trong hay không? Mau ra đây cho ông! Lớn đầu rồi còn không biết tôn trọng người lớn! Ông ngoại đây sẽ dạy dỗ cháu một trận cho biết mặt!”
“Diệp Đình... Mau dậy đi, đừng làm rộn.” Lăng Vi đưa tay đẩy anh ta: “Anh cũng không thể để ông ấy đứng ở bên ngoài gõ cửa được?”
Diệp Đình không hài lòng, bất ngờ cắn lên môi của cô.
Lăng Vi không để ý gì cả: “A —— “ lên.
Tiếng gõ cửa bên ngoài, đột nhiên dừng lại. Diệp lão gia không biết… đây là phòng của Lăng Vi, vừa rồi ông ấy nhìn thấy Diệp Đình đi vào, sau đó không thấy đi ra. Ông ấy đương nhiên cho rằng đây là phòng của Diệp Đình...
Mà, ông ấy càng không ngờ rằng... Bên trong còn có một người khác...
Hừ hừ... hai người này, muốn đi ngủ hả? Bây giờ mới mấy giờ? Chín giờ mười lăm phút... giờ này mà đã ngủ rồi? Đúng là không thể chịu nổi?
Lăng Vi 囧, bây giờ cô có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch... Lăng Vi nghiến răng nghiến lợi trừng anh: “Diệp Đình! Hình tượng của em —— “
Hình tượng của cô đã hoàn toàn bị phá hủy rồi, phải không? Không biết ông ngoại sẽ nghĩ cô như thế nào?
Còn chưa đến đêm, đã cuốn drap trải giường với chồng... Mới chín giờ, trời ơi!
Lăng Vi che mặt. Sau này cô phải lăn lộn thế nào ở cái nhà này đây?
Diệp Đình chợt cười phá lên, nói: “Em còn có hình tượng hả? Ông ngoại có thể đều đã xem xong mấy bộ manga em vẽ rồi đấy.”
“Hừ ——” Lăng Vi tức giận nói: “Trong mấy quyển manga của em có gì nào? Chẳng có gì cả! Lúc em gửi bản thảo, em đã bảo Peach xóa đi rồi. Ngoài nam chính lộ cơ bụng ra, những cái khác đều không có gì cả, không có gì cả!”
“Phải không?” Diệp Đình cười tà nói: “Vậy không phải là anh hy sinh vô ích rồi sao?”
Lăng Vi vừa tức vừa buồn cười.
Cô xoay mình, áp lên người anh chế trụ anh: “Đừng làm rộn, đi ra mở cửa đi. Anh cứ thế này nữa em sẽ tức giận đấy.”
Sau lưng cô còn quấn drap trải giường, mặc dù đã tắt đèn, nhưng tuyết trắng xóa bay bay bên ngoài, phản chiếu làn da trắng như tuyết của cô. Đôi mắt của Diệp Đình chợt dấy lên ánh lửa: “Vợ ơi, thấy em chủ động thế này, anh rất vui vẻ. Xem ra em rất thích phúc lợi hai chiều này...”
Lăng Vi giận đến nghiến răng trèo trẹo, đưa tay Ϧóþ cổ anh: “Anh có thể không nháo được không? Ông ngoại đứng ở bên ngoài nghe thấy bây giờ!”
“Không—— ông đã đi rồi! Ông chẳng nghe thấy gì cả!” Bên ngoài, Diệp lão gia dí sát vào cửa rống lên.
Lăng Vi hận không thể đào hố chui xuống...
Ông ngoại ơi! Có phải ông không mang chỉ số thông minh ra cửa rồi hay không?
Ông nghe lén, thì cứ lén lút nghe đi...
Ông còn nói ra lời làm gì!
Lăng Vi trợn trắng mắt, nhéo cổ tay của Diệp Đình, hơi dùng lực: “Anh mau dậy đi!”
Diệp Đình cười đểu nói: “Đã dậy rồi, em không cảm giác được sao?”
Lăng Vi chợt có cảm giác không thể yêu thương nổi...
Sau đó, cô lại nghe thấy tiếng Diệp lão gia gầm nhẹ ở bên ngoài: “Các cháu cứ làm việc đi! Có chuyện gì, cứ để sáng sớm ngày mai nói tiếp!” Vừa đi, còn vừa lớn tiếng rêu rao: “Người trẻ tuổi bây giờ, đúng là lúc nào cũng vội vàng, bây giờ mới có mấy giờ? Đúng là!”
Lăng Vi cảm thấy nóng bừng cả người.
Nhất thời... cảm thấy khó chịu!
“Diệp Đình —— anh cái tên khốn kiếp này —— đều do anh cả, hình tượng của em đã bị mất sạch sành sanh rồi! Còn cả chuyện manga đó, em chưa tìm anh tính sổ đâu.”
“Ha ha...” Diệp Đình cười phá lên: “ hình tượng có ích lợi gì? Đều là giả CẢ... Mình sống thoải mái mới là chuyện đứng đắn. Hơn nữa... quyển manga đó là do em vẽ... Tại sao em lại trách anh?”
Lăng Vi cúi người cắn mạnh ở trên cổ anh: “Đều là anh dạy em vẽ!”
“...” Diệp Đình ủy khuất: “Vậy em cũng phải phối hợp mà... em chưa từng nghe qua, một cái bạt tai đánh không vang sao? Không có em phối hợp, anh có thể làm được chuyện gì?”
“Á á á —— anh đừng nói nữa!”
Lăng Vi bịt kín lỗ tai.
Ba câu không rời khỏi công việc, không bẩn anh không gọi là Diệp Đình nữa!
Diệp Đình duỗi tay ra, đẩy ngã cô xuống, giữ lấy cô. Anh lấn người áp mình lên cô, cọ cọ vành tai nhỏ đáng yêu của cô, cười xấu xa nói: “Không muốn nghe anh nói? Vậy anh chỉ có thể làm...”
Lăng Vi vùi tay vào tóc anh, khều khều ngón tay: “Tới đây! Em sợ anh hả?” Diệp Đình hôn cô, mở hết hỏa lực. Cảm giác hôm nay cô hơi không giống thường ngày, hôm nay cô đặc biệt chủ động, dường như cởi mở hơn so với trước kia?
Lăng Vi cũng không hiểu tại sao, cả người đều nóng như lửa đốt, giống như trúng thuốc gì đó vậy, ngọn lửa kia từ từ trào ra ngoài. Cô mệt mỏi đến tê liệt, Diệp Đình còn chưa hài lòng: “Không phải đã nói phúc lợi hai chiều rồi sao? Em chẳng phối hợp gì cả.” Lăng Vi nhéo mạnh đầu ti của anh: “Anh lặp lại lần nữa thửu xem? Bà đây chưa cho anh hưởng phúc lợi hai chiều?”
Diệp Đình híp mắt lại: “Hình như là đã cho một hai lần thì phải...”
“Anh lặp lại lần nữa xem? Bà bị anh giơ đến ngang hông, mấy lần rồi?”
“Ặc... Bốn năm lần thì phải. Chỉ là... biểu hiện còn chưa đủ nhiệt tình, hy vọng lần sau em tiếp tục cố gắng!”
“Cố gắng cái đầu anh ấy ——” Lăng Vi cho anh ăn “Phật sơn vô ảnh cước”...
Sáng sớm ngày hôm sau, Lăng Vi vác theo đôi mắt thâm quầng xuống tầng.
“Khụ ——” Diệp lão gia không hài lòng chép miệng: “Người trẻ tuổi, sao không hiểu tiết chế là thế nào?”
Lăng Vi lập tức tức giận nói: “Ông ngoại! Theo như ông nói! Vậy ông không phải là người biết xấu hổ à? Dù sao Diệp Đình đã giữ gìn trinh tiết được 26 năm, còn ông thì sao? 18 tuổi, đã có một đàn con rồi!”
“Phốc...” Diệp lão gia đang cầm ly sữa bò uống, chợt phun sữa ra đầy bàn...
Con nhóc này... Tính khí còn nóng nảy hơn cả thằng cháu nhà ông...
Chọc cô, còn không bằng chọc Diệp Đình.
Diệp lão gia làm ra vẻ hung dữ, đập mạnh ly sữa xuống trên bàn: “Thằng nhóc con đâu rồi Sáng sớm, chúng ta đã ngồi đây rồi, nó còn nằm ườn ra trên giường hả? Lão Vương! Mau chuẩn bị roi da cho tôi, xem tôi có đánh ૮ɦếƭ nó không!”
Quản gia Vương toát hết cả mồ hôi hột, trong đầu nghĩ: “Lão gia, ông cứ nháo đi... Ông nói ông xem, ai là người bảo đưa canh tối hôm qua? Ai là người bảo đổi tinh dầu? Người ta cố gắng cháu trai sinh chắt trai cho ông, ông còn làm mình làm mẩy, ông không thể dừng lại được sao?”
Sau đó, đột nhiên nghe thấy tiếng cười lạnh của Diệp Đình, mọi người ngẩng đầu lên, thấy anh mặc âu phục màu đen, ung dung đứng ở trên cầu thang. Đôi mắt đen phủ một tầng sương băng, nhìn về phía Diệp lão gia.
Diệp lão gia cũng đang ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh nở nụ cười nhàn nhạt, bước từng bước từ trên cầu thang đi xuống.
Bởi vì vóc dáng của Diệp Đình rất cao, anh lại đứng ở chỗ cao, khí chất mạnh mẽ, nhìn càng đặc biệt đẹp trai!
Diệp lão gia “ Hừ “: “Nhân mô cẩu dạng, còn không phải là theo ông...”
Diệp Đình đi đến trước mặt Diệp lão gia, bình tĩnh hỏi: “Ông là ai vậy? HInfh như tôi chưa gặp ông bao giờ? Xin hỏi ông là thần thánh phương nào?”
Diệp lão gia bị làm cho nghẹn họng, trơ mắt nhìn Diệp Đình đi qua bên cạnh mình, bước từng bước từng đi tới.
Diệp Đình ngồi vào bên cạnh Lăng Vi, phất phất tay với nữ đầu bếp, nữ đầu bếp nhanh chóng cho người bưng bữa sáng tới.
Diệp Đình vừa muốn chạy, Lăng Vi đã nắm lấy tay anh, nhẹ giọng nói: “Đều là người một nhà, có gì cứ thẳng thắn nói với nhau.”
Diệp Đình ngước mắt nhìn cô.
Lăng Vi nhìn chăm chú anh.
Hai người đối mặt với nhau, Lăng Vi nghiêm túc nói: “Có lời gì, anh cố gắng nói hết ra. Đều là máu mủ ruột già, không có gì là không thể nói.”
Diệp Đình mím chặt môi lại, hiển nhiên là đang tức giận.
Lăng Vi giơ tay lên, xoa xoa иgự¢ anh, đôi mắt trong suốt như thủy tinh nhìn thẳng vào anh.
“Ăn đi!” Diệp Đình múc tổ yến đút cho Lăng Vi: “Tối hôm qua em đã mệt lả rồi, chồng sẽ bồi bổ cho em.”
...
Hiển nhiên, anh không muốn nói những chuyện này.
Sắc mặt của Diệp lão gia không được tốt lắm.
Lăng Vi bị kẹp ở giữa hơi khó chịu...
Cô không có người thân, vì vậy... cô quan tâm đến chuyện, ông ngoại đột nhiên xuất hiện này.
Từ lúc Diệp Đình mới sinh ra, anh đã cô độc một mình, chưa từng được hưởng tình thương của cha, tình thương của mẹ.
Có lẽ anh không cố ý bài xích ông ngoại, mà là... có lẽ anh không biết nên sống chung với ông thế nào. Quan trọng hơn là, Diệp Đình hơi khó có thể vượt qua nổi cửa ải trong lòng kia... sau khi mẹ Diệp Khanh của anh rời đi, không có ai trong Diệp gia quan tâm đến chuyện của Diệp Đình... Nếu không, anh cũng sẽ không bị lão Louis Tư ngược đãi nhiều như vậy. Nhưng, trong đó có chuyện gì... cô cũng không biết được, cũng không thể kết luận được.
“Ăn cơm trước đi.” Lăng Vi nắm lấy tay của Diệp Đình, cô rất hy vọng có người thân quan tâm đến anh, rất hy vọng anh cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Cho dù là ông ngoại, anh em chú bác... hay là những quan hệ khác.
Chỉ cần... anh không còn cô độc như trước nữa.
Diệp lão gia đại khái cũng nghĩ tới những chuyện này, vì vậy, ông ấy không rối rắm trong chuyện này nữa.
Một lúc lâu, Diệp Đình nói với Lăng Vi: anh đã xem xong chương mới của “《 Người xâm nhập 》 rồi, rất hay.”
“Hả?” Diệp lão gia chợt mở to hai mắt, vui mừng hỏi: “Có chương mới rồi sao? Ở đâu ở đâu? Cho ông nhìn xem!”
Lăng Vi 囧 囧 nhìn Diệp lão gia.
Vừa rồi còn làm ra vẻ coi đây là kẻ thù đấy, sao bây giờ lại đột nhiên quên mất rồi.
Lăng Vi cảm thấy bất lực, Diệp lão gia đã bằng tuổi này rồi... còn thích xem manga... Đây là sở thích gì vậy?
Lăng Vi muốn đập bàn, đúng là một ông lão không bình thường!
Cô lại nhìn về phía Diệp Đình, thấy môi của anh vểnh lên, rõ ràng là đang cười vui vẻ.
Chắc chắn là anh cố ý nói như vậy...
Diệp Đình đột nhiên gian trá híp mắt lại: “À à... Cháu xem bản thảo gốc, còn phải chờ một tuần nữa mới xuất bản...”
“Phốc ——” Rốt cuộc Diệp lão gia cũng hiểu rõ! Con thỏ nhỏ ૮ɦếƭ bầm này xem bản thảo Lăng Vi vừa mới vẽ! Còn chờ phát hành, thì phải chờ một tuần nữa!
“Đúng là đám cháu chắt không biết tôn trọng người lớn! Hừ —— “
Diệp lão gia nhảy cỡn lên, không thèm ăn sáng nữa, phất tay áo ròi đi!
Lăng Vi u oán nhìn về phía Diệp Đình, giống như đang nói: “Ngươi Sao anh lại làm quá mức vậy... Người ta là ông ngoại của anh đấy... Không biết kính già yêu trẻ hả?”
Diệp Đình học dáng vẻ của Diệp lão gia: “ Hừ “, nhíu mày nhìn cô, như muốn đáp lại: “Ai bảo nửa đêm ông ấy tới gõ cửa phòng anh! Tối hôm qua ông ấy tới gõ bảy lần! Nếu không phải ông ấy tới gõ cửa, đánh thức anh dậy, anh có thể chiến đấu với em nhiều lần như vậy sao?
Lăng Vi che mặt, mặt nóng bừng lên... Cũng không biết có phải là Diệp lão gia bị úng não hay không, tối hôm qua tới gõ cửa mấy lần, như sợ bọn họ ngủ mất. Không ngừng tới làm ầm ĩ...
Diệp Đình nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nóng bỏng, khiến cô hết cả hồn...
Lăng Vi ᴆụng ᴆụng vào tay anh, mở miệng nói: “Dù sao ông ấy cũng là ông ngoại của anh, có hiểu lầm gì, cứ nói ra là được.”
Diệp Đình khoác tay ra sau lưng cô, lãnh đạm nói: “Em che chở cho ông ấy làm gì? Em có biết ngày hôm qua ông ấy làm gì em không? Hết làm khó em, lại muốn kiểm tra em. Em còn nói chuyện giúp ông ấy?”
“Ông ấy kiểm tra em, cũng vì muốn tốt cho anh... lỡ như em thật sự là một con hồ ly tinh, ông ấy vừa vặn có thể giúp anh kiểm tra. Nhiều lúc người ngoài thường sáng suốt hơn người trong cuộc, anh thích em, em làm gì anh cũng đều cảm thấy tốt. Bây giờ có người nhìn giúp anh, chẳng phải là chuyện tốt sao.”
Hai người đang tìm bậc thang cho nhau, chợt thấy Diệp lão gia lại đi từ trên tầng xuống.
Ông âm trầm trợn mắt nhìn Diệp Đình.
Sau đó, quay mặt sáng, liền mỉm cười nói với Lăng Vi: “Cháu dâu, cái... cái chương cháu mới vẽ đâu, cho ông nhìn thử có được không? Nói thế nào đi nữa, ông cũng là ông ngoại của cháu, chắc có cái đặc quyền... được xem trước này chứ?”
Lăng Vi chỉ cảm thấy “Bộp”, bị 乃úa tạ đập trúng đầu!
Có phải ông ngoại trở mặt quá nhanh không?
Vừa rồi còn làm bộ “Ông muốn Gi*t ૮ɦếƭ hai người các cháu”, làm bây giờ đã trở thành “Cháu là áo bông nhỏ thân thiết của ông” rồi?
Nhìn cái nụ cười đó...
Lăng Vi 囧 囧, gật đầu nói: “ Vâng, lát nữa cháu sẽ lấy cho ông xem.”
Diệp lão gia lập tức mất hứng!
“Sao lát nữa mới lấy đưa cho ông? Bây giờ lấy cho ông không được sao?”
“...”
Tâm tình của Lăng Vi vô cùng phức tạp... thấy có người thích manga của mình như vậy, cô hẳn nên cao hứng mới đúng chứ ——
Nhưng mà, tại sao cô lại cảm thấy có áp lực lớn như thế này?
Sau này, sao cô còn có thể làm “Bẩn bẩn bẩn bẩn bẩn” được nữa?
Được rồi, cô vốn không hợp với phong cách vẽ “bẩn”, bây giờ cô càng có cớ để chuyển sang phong cách vẽ “sạch”.
Lăng Vi lặng lẽ đi lên tầng, sau khi đưa bản thảo vào phòng cho Diệp lão gia, Diệp lão gia vui vẻ gật đầu nói: “À! Cháu cứ yên tâm đi làm đi! Nhưng mà, cũng không thể trì hoãn không vẽ manga được, hắc, mặc dù tác giả truyện tranh không phải là nghề đứng đắn gì, nhưng mà... nếu đã làm, phải làm đến cùng! Không thể bỏ cuộc giữa trừng được!”
“Phi ——” Lăng Vi trợn trắng mắt, trong đầu nghĩ: “Ông ngoại ơi, rốt cuộc thì cháu phải nghe câu nào của ông đây?”
Lăng Vi cười giả lả với ông, chợt nhìn thấy một xấp... bản thảo nằm ngổn ngang trên mặt tủ đầu giường!
“Ôi —— chúa ơi ——” Lăng Vi rít lên.
Đó là... Tay tay tay tay... Bản thảo...
Che mặt! 囧 ૮ɦếƭ mất, mặc dù cô đã sửa đi sửa lại nội dung rất nhiều lần, nhưng trong bản thảo này... ngổn ngang cái gì cũng có!
Ôi chúa ơi!
Lăng Vi vội vàng lấy xấp bản thảo đặt ở trên tủ đầu giường, bi phẫn muốn ૮ɦếƭ.”A ——sao còn có một phần ở đây?” Phốc —— những thứ… cô vẽ đó... là phiên bản hạn chế cô và Diệp Đình làm... hôm sinh nhật của Diệp Đình! Lăng Vi muốn nổ tung! Cô lật xem đống bản thảo này, phát hiện có mấy trang đã thay đổi vị trí, hiển nhiên Diệp lão gia đã xem rồi.
Oh my goddddd—— Lăng Vi muốn phát điên!
Nhưng Diệp lão gia bình tĩnh nói: “Công lực còn chưa đủ, cần tiếp tục cố gắng.”
Ý là, mấy cái phiên bản ‘bẩn’ cháu vẽ kia, chẳng là gì so với một ông lão đã trải qua bao sóng to gió lớn như ông.
ĐM, trời ơi là trời... điều này có nghĩa là gì vậy? Lăng Vi bày tỏ mình không thể tiếp nhận nổi...
Cô cầm lấy bản thảo, mặt lại đỏ bừng lên... cô mang theo biểu tình phức tạp đi ra khỏi phòng của Diệp lão gia.
Trong lòng cực kỳ hỗn loạn. Sau này cô phải đối mặt với ông ngoại thế nào đây?
Thấy cháu dâu mình vẽ thể loại manga đó, ông không giận đến mức chảy máu não sao?
Nhưng mà, khoảng khắc lúc Lăng Vi đi ra khỏi cửa kia, cô lại đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, bởi vì, dường như Diệp lão gia không ghét cô, ngược lại còn khích lệ cô mấy câu... suy nghĩ của ông ngoại không giống với người bình thường, thôi quên đi, cứ như vậy đi, chậc chậc.
Dù sao cũng là người nhà, nếu xấp bản thảo này bị người ngoài nhìn thấy, đó mới thật sự là phiền toái.
Cô vừa muốn trở về phòng, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, lại quay trở lại đường cũ: “Ông ngoại ơi, cháu muốn hỏi ông một số chuyện.”
Diệp lão gia đang chuyên tâm xem chương mới của cô, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên: “Ừ, nói mau.” Rõ ràng là cực kỳ thiếu kiên nhẫn, nhưng Lăng Vi vẫn đè tâm tình kích động xuống, kiên nhẫn hỏi: “Ông ngoại, ông có biết "Điệp luyến hoa tùng uyển nhược tiên, nghê thường vũ y vũ phiên thiên"(*) có nghĩa gì không?”
(*) Dịch nôm na là: Bướm yêu hoa quấn quýt như thần tiên quyến lữ, điệu múa nghê thường vũ y uyển chuyển tung bay.
Diệp lão gia tùy tiện hừ bằng giọng mũi: “Không biết. Đống lộn xộn đó là cái gì, nghe không hiểu.”
Lăng Vi đưa tay ra, cầm lấy bản thảo: “Ông có thể nghe cháu nói không? Nếu ông không nghe, vậy sau này vẽ xong bản thảo, cháu sẽ không cho ông xem trước nữa.”
Cô nói bằng giọng điệu rất nghiêm túc, rốt cuộc Diệp lão gia cũng ngẩng đầu lên, cực kỳ không kiên nhẫn nhìn cô: “Nói đi, có chuyện gì.”
“Ông ngoại, ông cố gắng suy nghĩ thử xem, trong nhà chúng ta còn có chỗ nào tương xứng với câu thơ này không? Câu thơ cháu vừa mới đọc là đầu mối con gái ông để lại, trước đó chúng cháu đã tìm được hai nơi, lấy được hai bản mật mã, sau khi giải được mật mã thì lấy được hai chữ: Bí mật và căn cứ.”
Diệp lão gia chợt nhíu mày lại, biểu tình kia khiến Lăng Vi rất kinh ngạc, chẳng lẽ ông ngoại biết chỗ này?