Lão gia tử thấy cô lúng túng đến mặt đỏ rần, tự giác im lặng. Đột nhiên vui vẻ, lại bổ sung thêm: “Chuyện này không thể trách ông, chính là vì… dáng dấp bà ngoại cháu quá xinh đẹp…” Nói xong, ánh mắt thay đổi…
Biểu tình kia của lão gia tử rất say mê, tựa như say mê.
Lăng Vi khó hiểu hỏi: “Ông và bà ngoại tách ra rất lâu sao?”
Sắc mặt lão gia tử chợt âm trầm, ngay cả ánh mắt cũng ảm đạm.
Lăng Vi vội nói sang chuyện khác: “Bà ngoại nhất định rất thông minh.”
“A?” Lão gia tử chớp mắt: “Sao nói vậy?”
Lăng Vi suy nghĩ một lát, nói: “Ông anh tuấn tiêu sái, nhiều cô gái thích ông, nhưnh chỉ có bà ngoại làm ông động lòng, có thể thấy bà ngoại nhất định là cô gái băng tuyết thông minh.”
“Ha ha…” Lão gia tử bật cười, tiểu nha đầu này thật biết nói chuyện.
Trong nháy mắt xua đuổi buồn bã trong lòng ông.
Sau đó, lại nghe cô không biết sống ૮ɦếƭ bổ sung thêm: “Hơn nữa… Con gái ông, Diệp Đình là một nhà sinh vật học tế bào làm người ta tôn kính. Mà ông là họa sĩ, như vậy… đầu óc thông minh của con gái ông cp1 lẽ được di truyền từ phu nhân ông đúng không ạ?”
“Phốc ——”
Lão gia tử lại hộc máu!
“Khụ —— khụ ——” Lão gia tử sặc đến đỏ mặt, ngón tay run rẩy chỉ Lăng Vi: “Nha đầu này! Không phải chính cháu cũng là họa sĩ sao? Cháu đây là thừa nhận chính cháu không thông minh phải không?”
Lăng Vi cười nói: “Cháu chắc chắn không thông minh như Diệp Đình.”
Lão gia tử tức giận.
Cô nói thật, ông lại không vui nổi.
Tức giận nửa ngày, đột nhiên hừ nói: “Hừ! Coi như tiểu tử Diệp Đình có lương tâm, nếu đổi theo họ mẹ, vậy ông chính là ông nội nó, chứ không phải ông ngoại gì. Sau này, cháu cũng phải gọi ông là ông nội, biết chưa? Cái đó… phòng ở đâu? Ông muốn đi tắm đi ngủ!”
Lăng Vi và ông đứng lên, ân cần hỏi: “Ông nội, không phải ông còn rất nhiều lời muốn nói sao? Ông không tính tán gẫu với cháu?”
Lão gia tử trợn trắng mắt, khoát tay: “Thôi khỏi, ông không muốn ૮ɦếƭ ngộp! Tán gẫu với cháu, ông sẽ ૮ɦếƭ sớm 10 năm!”
Nói xong: “hừ” một tiếng, mặt đầy bất mãn.
Vừa muốn đi, chợt thấy một cuốn manga cạnh Lăng Vi.
Mắt lão gia tử sáng lên: “A? Đây là cháu vẽ đúng không?”
Lăng Vi cầm cuốn manga, nói: “Đúng vậy. Ông muốn đọc sao?”
Lão gia tử cười ha ha, cố ý hừ một tiếng: “Ai muốn đọc?”
Nói xong, xoay người đi theo Vương quản gia lên lầu.
Sau đó, Lăng Vi nghe lão gia tử lén nói với Vương quản gia: “Lát nữa ông đi trộm manga trong tay nó… Đúng đúng, thêm mấy cuốn.”
Lăng Vi nghe ông nói, khóe miệng cong lên. Cô cố ý đặt manga trên bàn trà.
Xoay người lên lầu. Cuốn manga cô để lại không phải là “Người xâm nhập”, mà là manga những thiếu nữ vô vẽ trước kia…
Vì không để cho lão gia tử cho rằng cô là tác giả vẽ bạo lực chuyên nghiệp.
Cho nên, cô cố ý lấy cuốn manga thiếu nữ cực kỳ trong sáng…
Bởi vì “Người xâm nhập” thuộc kiểu nhiệt huyết, phần lớn hình ảnh là đánh nhau, quan trọng nhất là… có hơi bẩn. Dĩ nhiên không phải quá bẩn… khi cô in bản thảo, cũng từng đổi hình ảnh bẩn thành phong trào vẽ bình thường. Cho nên, trừ nam chính lộ cơ bụng tám múi ra, không có gì cả, chẳng qua đối thoại rất lộ liễu.
Nếu để cho ông nội Diệp Đình thấy… cô thật sự hơi lúng túng.
Vừa lên lầu hai liền nghe thanh âm huyên náo từ phòng khách* truyền ra, Lăng Vi loáng thoáng nghe được giọng chê bai của lão gia tử: “Tiểu tử này! Biệt thự này là lão tử để lại, bây giờ lão tử muốn vào còn phải trải qua sự đồng ý của nó?”
(*) Phòng ngủ dành cho khách.
Lăng Vi đi tới cửa, thấy cửa phòng mở rộng.
Tiếp đó, nghe Vương quản gia nói: “Thiếu gia chưa từng gặp ông, đương nhiên không hiểu rõ ông. Chờ ông quen thuộc với hai người họ, dĩ nhiên cậu ấy sẽ gần gũi với ông.”
Lão gia tử “hừ” một tiếng: “Không phải nó giận tôi đoạn tuyệt quan hệ với mẹ nó sao? Nhưng đó cũng là A Khanh làm chuyện có lỗi với tôi trước! Nếu không phải nó cố ý gả cho tên kia, tôi có thể đoạn tuyệt quan hệ với nó sao?”
Lăng Vi dừng chân…
Thì ra là vậy.
Sau đó, Vương quản gia nói tiếp: “Thiếu gia quật cường, muốn nói cho cậu ấy hiểu, rất khó. Không bằng… để Thiếu phu nhân đi tới với cậu ấy. Thiếu phu nhân luôn rất thông tình đạt lý.”
“Hừ —— cô ta thông tình đạt lý? Ông đang trêu chọc tôi sao?” Lão gia tử cả giận: “Tính cách nha đầu kia cũng không quật cường sao? Ông không nhìn thấy vừa rồi cô ta có thái độ gì với tôi? Cô ta hoàn toàn đứng về phe chồng.”
Lăng Vi đứng bên ngoài bĩu môi: “Cháu có thái độ gì? Thái độ cháu rất tốt có được không? Sợ ông ở ngoài bị lạnh, còn phái người đón ông vào. Nếu không nhờ cháu, bây giờ ông còn không có gì ăn đúng không?”
Cô hừ trong cửa một tiếng. Cô còn nghĩ thời tiết lạnh, cho lão gia tử thêm một cái chăn.
Bây giờ nhìn lại, miễn đi! Lăng Vi xoay người đi về phòng mình.
Sau khi Lăng Vi đi, hai người bên trong rối rít nhìn quanh ra ngoài.
Diệp lão gia tử nhẹ giọng hỏi: “Nó nghe không?”
Vương quản gia nói: “Chắc nghe được, cửa mở lớn như vậy, không thể nào không nghe…”
Diệp lão gia tử yên tâm: “Nghe thì tốt. Ha ha ha ha…”
Vương quản gia lau mồ hôi, thật khó hiểu, tại sao lão gia tử phải làm vậy… Nói xấu người ta thì cũng được đi, kỳ quái là, nói xấu người ta, còn muốn người ta nghe được…
“Ông ra ngoài trước đi, tôi nhìn xem tiếp theo nha đầu đó đối với tôi thế nào.”
Ông muốn khảo nghiệm Lăng Vi, làm cháu dâu của Diệp gia ông, cũng không dễ dàng như vậy.
Cha mẹ Diệp Đình đều không có ở đây, ông là ông nội, tất nhiên muốn kiểm định thay anh. Nếu không phải thấy tin tức khắp nơi đều nói tiểu tử thúi nàykết hôn, ông sẽ không bẽ mặt tiếp cận.
Vương quản gia vừa đi tới cửa, lão gia tử đột nhiên gọi ông ta lại: “Này! Tiên sinh và Phu nhân nhà ông kết hôn bao lâu rồi?”
Vương quản gia nói đúng sự thật: “Gần nửa năm…”
“Gần nửa năm rồi?” Lão tử không vui! Nói tiếp: Cũng kết hôn gần nửa năm, sao vợ nó không thấy động tĩnh gì?”
“Cái gì không thấy động tĩnh?” Vương quản gia nhất thời không theo kịp.
Diệp lão gia tử vội la lên: “Tôi nói bụng cô ta, sao không thấy động tĩnh gì? Gần nửa năm rồi còn chưa mang thai?”
“…” Vương quản gia nghẹn lời, thầm nghĩ, chuyện này chúng tôi không quản được, ai dám quản? Ai dám hỏi?
“Là bọn chúng không muốn? Hay là có vấn đề gì không mang thai được?”
Vương quản gia hấp tấp nói: “Lão gia, ông đừng đoán mò… Người trẻ tuổi bây giờ đều thích sống thế giới hai người, không muốn có con sớm như vậy.”
“Vậy sao được? Chuyện này không thể trễ nãi! Phải nắm chắc!”
Lão gia tử nóng nảy, chớp mắt: “Chắc chắn là các người không làm việc hết lòng! Mau lấy thực đon cho tiên sinh, phu nhân các người tới đây cho tôi xem! Tôi sửa thực đơn cho bọn chúng, đảm bảo có thai trong vòng hai tháng.”
Vương quản gia chảy mồ hôi… thầm nghĩ: Ông muốn cho họ uống… thuốc kích tình sao?
Ông không nhiều lời, thật sự đi lấy tờ thực đơn.
Lão gia tử cầm 乃út ghi thêm mấy món “đại bổ”, sau đó lại len lén nói với Vương quản gia: “Mỗi tối ông cho thêm một món canh, ngày mai ông đi mua thêm một ít hương về xông. Còn có tinh dầu, sữa tắm… đều thêm tác dụng kích tình.”
“…” Vương quản gia đầu sắt đặt câu hỏi: “Những thứ ông nói đều đáng tin không? Đừng tổn hại thân thể tiên sinh, phu nhân…”
“Yên tâm! Sẽ không! Đảm bảo bọn chúng càng ngày càng chắc khỏe!”
“Phốc…” Càng ngày càng chắc khỏe, là heo sao?
“Ông mau đi làm đi!” Lão gia tử đuổi ông ta đi.
Hài lòng cười cười.
Lão gia tử quen cửa quen nẻo tìm được phòng tắm, đi tắm.
Căn nhà này là ông tự thiết kế, giám sát xây dựng, cửa nào hướng nào, ông nắm trong lòng bàn tay.
Chẳng qua sau đó mẹ Diệp Đình bỏ nhà ra đi, vợ lại bệnh qua đời. Ông quả thực thương tâm, liền bỏ lại căn nhà, một mình đi vòng quanh thế giới. Ông nhìn chung quanh, Diệp Đình thiết kế thêm không ít phòng, cũng sửa trang viên cả biệt thự rộng ra rất nhiều.
Lão gia tử khoan khoái nằm trên giường, đột nhiên phiền não.
Nhấn chuông tìm Vương quản gia, hỏi: “Manga tôi kêu ông lấy đâu?”
Vương quản gia liền nói: “Phòng khách dưới lầu có mấy cuốn manga, đều là phu nhân vẽ, tôi mang lên giúp ông?”
“Mau mau mau ——” Lão gia tử vung tay, Vương quản gia bước nhanh ra ngoài.
“Tiểu nha đầu này…” Lão gia tử xoa xoa tay: “Hừ hừ… muốn hiểu một người, bắt đầu từ nét vẽ của người đó.”
Vương quản gia nhanh chóng đi vào phòng.
“Lão gia, manga đây.”
Vương quản gia đặt trước mặt lão gia tử, lão gia tử làm bộ khinh thường “hừ” một tiếng: “Không làm họa sĩ cho tốt, còn đi vẽ manga gì? Diệp gia bạc đãi cô ta à? Là Diệp Đình không nuôi nổi cô ta sao?”
“Hừ ——” Lão gia tử hất cằm về phía tủ đầu giường: “Để đó đi!”
Vương quản gia đặt manga xuống, lão gia tử khoát tay, đuổi ông ta đi: “Ông đi ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Dạ, lão gia. Ông nghỉ ngơi sớm, có chuyện gì, ông trực tiếp kêu tôi.”
Lão gia tử không kiên nhẫn khoát tay.
Vương quản gia cung kính lui ra ngoài, trong nháy mắt cửa được đóng lại, lão gia tử liền nhìn chồng manga, mắt sáng lên!
Diệp lão gia tử cười ha ha, nhảy qua, cầm một cuốn manga lên đọc.
Mắt ông sáng quắc nhìn chăm chú trang đầu tiên.
“Đây là cái gì?” Ông nhướng mày: “Sao toàn là nam nữ nói yêu đương?”
Ông lật sách từ đầu đến cuối, lúc này mới nhận ra… hình như bị trêu chọc?!
Cuốn manga ông thấy trong triển lãm rõ ràng không phải cuốn này.
“Nha đầu thúi này ——” Lão gia tử cắn răng nghiến lợi.
Biết rất rõ ràng ông muốn quyển đánh đấm kia, sao cô lại lấy mấy thứ rách rưới này lừa bịp ông?
Tức ૮ɦếƭ tứ ૮ɦếƭ tức ૮ɦếƭ!
Ném manga xuống đất, tiểu tử thúi Diệp Đình dám đối nghịch với ông, nha đầu thúi này cũng dám trêu chọc ông! Cho là ông già này là người dễ trêu chọc vậy sao?
Hừ hừ hừ —— nha đầu thúi, cháu chờ đó!
Lão gia tử lăn qua lộn lại không ngủ được, nhấn chuông kêu Vương quản gia.
Lúc này không giả vờ nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Những cuốn manga rách rưới này thật sự không có ý nghĩa, ông đi trộm cuốn “Người xâm nhập” kia! Chính là cuống đó, hình như có vẽ cháu tôi, tôi phải nhìn xem A Đình có bộ dạng gì trong lòng cô gái đó.”
Vương quản gia cười như không cười đi ra ngoài.
“Phốc ——” Rốt cuộc không nhịn được, sau khi đóng cửa liền bật cười.
Tính cách lão gia tử vẫn vậy… không hề thay đổi… quan tâm người ta thì cứ nói thẳng đi, làm thế nào cũng phải giấu diếm, thế nào cũng phải làm bộ không có vấn đề.
Tính cách kỳ quặc này nha…
Vương quản gia tới thư phòng lấy bản thảo “Người xâm nhập” cho lão gia tử.
Thật ra ông từng đọc bộ manga “Người xâm nhập”, một câu chuyện vô cùng tuyệt vời, nhiệt huyết, tích cực, khích lệ người khác, cực kỳ đáng đọc.
Nhưng… Vương quản gia không nghĩ tới… nội dung của bản thảo… ách, và nội dung công bố khác rất nhiều… trong đón còn có… lần đầu hai người giao chiến vào ngày sinh nhật Diệp Đình.
Lăng Vi về phòng, mở sáng tất cả đèn trong phòng.
Cô ngồi trên giường vẽ bản thảo, nghĩ tới vừa rồi, chỉ cảm thấy buồn cười.
Ông nội Diệp Đình, đúng là tính cách kỳ quặc.
Nhưng mà người rất tốt đúng không? Chẳng qua quá mặt mũi, miệng nói một đường lòng nghĩ một nẻo.
Lăng Vi chuẩn bị đi tắm đi ngủ, nghe Tiểu Nhu gõ cửa nói: “Phu nhân, tôi tới đổi sữa tắm.”
Lăng Vi thầm nghĩ, sữa tắm còn rất nhiều, sao phải đổi?
Cô cũng không nghĩ nhiều, mở cửa, thấy Tiểu Nhu bưng hai mâm đồ, Tiểu Khiết đi theo sau cô ta, bưng một chén canh vào. Lăng Vi ăn canh, Tiểu Khiết và Tiểu Nhu vào phòng tắm, đổi dầu gội đầu, sữa tắm, tinh dầu, đổi tất cả đồ dùng trong phòng tắm.
Lăng Vi muốn hỏi bọn họ sao lại đổi hết? Kaya gọi tới: “Thâи áι! Tôi và Tần Sênh sắp kết hôn rồi!”
“Hả? Lúc nào?” Lăng Vi thiếu chút nữa bị hù ૮ɦếƭ, cũng quá nhanh rồi?
“Ngày nào thế?”
“A ——” Giọng Kaya kích động: “Tần Sênh nói mùng sáu năm sau! Anh ấy nói mùng sáu có đầy đủ người nhà, vừa vặn tổ chức hôn lễ.”
Trời ạ… ha ha…
Lăng Vi ôm иgự¢: “Chúc mừng cô…” Lăng Vi kích động không nói nên lời.
Kaya đã chờ Tần Sênh bao nhiêu năm ah, hôm qua còn là bạn bình thường, hôm nay đã tuyên bố kết hôn. Quả thật khiến người khác khó tin, có điều, hai người họ kết hôn, cô không quá bất ngờ, chỉ cảm thấy vui vẻ, cực kỳ cực kỳ vui vẻ.
Thật lòng hy vọng người có tình trong thiên hạ đều có thể trở thành người một nhà.
Lăng Vi liền hỏi: “Hai người đã xảy ra chuyện gì sao? Sao anh ấy đột nhiên muốn kết hôn với cô?”
Kaya hắng giọng: “Chờ gặp mặt rồi nói.”
“Được.”
Lăng Vi vừa cúp điện thoại, Hoa Đào lại gọi tới.
Lăng Vi nhận điện thoại.
Nghe Hoa Đào nói: “Bảo bối, hôm nay tôi phải về rồi, sao đây…”
Lăng Vi “a” một tiếng.
“Không phải chuyến bay của cô là sáng mai sao? Cô đổi thời gian? Cô ở sân bay à? Tôi đến tiễn cô!”
Hoa Đào ấp úng nửa ngày mới ấp a ấp úng nói: “Không cần cô tiễn tôi, cái đó… có người tiễn tôi…”
“Hả?” Lăng Vi kinh ngạc: “Ai tiễn cô?”
Hoa Đào nuốt nước miếng: “Bạn cô… Hàn Yến.”
“Hàn Yến muốn tiễn cô?”
Đây là tình huống gì?
Lăng Vi bị kinh động.
Giọng nói của Peach trở nên lúng túng: “Mình cũng không biết... anh ta nói, vừa vặn muốn đến đế đô gặp bạn... thuận đường đi cùng mình luôn.”
“...” Lăng Vi hơi sửng sốt.
Hàn Yến... anh ta thật sự muốn tới?
“Cậu chờ tôi với, tôi sẽ tới sân bay ngay.”
Lăng Vi đứng lên, cầm điện thoại di động đi tới phòng thay đồ, Peach muốn đi về, mặc kệ nói thế nào, cô cũng phải đưa cô ấy đi.
Peach nói ở đầu điện thoại bên kia: “Vi Vi, cậu không cần phải tới đâu, chúng mình sắp đi rồi.”
Đầu điện thoại bên kia như truyền tới tiếng gió rất to, giọng nói của Peach cũng bị thổi tan.
Lăng Vi dừng động tác lại, chống eo, hỏi cô ấy: “Sao cậu đột nhiên đi gấp như vậy? Bây giờ các cậu đang ở sân bay à? Đã trễ thế này rồi, có máy bay cất cánh sao?”
Peach không biết nên nói làm sao, rất lâu sau, cô ấymới yếu ớt nói: “Hàn Yến nói... Ngồi máy bay tư nhân của anh ta...”
... Một người hai người đều có tiền như vậy sao? Máy bay tư nhân, mà giống như xe đạp tư nhân vậy. Nói đi là đi được?
Cúp điện thoại.
Lăng Vi Không biết phải hình dung... tâm tình của mình như thế nào...
Đột nhiên nghĩ tới, ngày đó Diệp Đình nói: “Peach... sắp có số đào hoa.”
Ha ha... nhân phẩm của Hàn Yến không tệ, Peach cũng rất tốt.
Nếu bọn họ thật sự có thể chung một chỗ, vậy đúng... đúng là không tệ.
Hàn Yến là người phúc hắc... Peach là cô gái thích quậy phá, mặc dù tính cách của hai người này không có một điểm chung nào, nhưng mà, nếu ᴆụng vào nhau, chắc chắn sẽ rất thú vị, chắc chắn sẽ.
Chỉ là, công việc của Hàn Yến là công việc quanh năm không được nhìn thấy người... Thật khiến cho người ta lo lắng. Cô còn cảm thấy hơi sợ, sợ Peach sẽ thua thiệt... chỉ là... Hàn Yến vẫn có thể tin tưởng được. Nếu anh ta có tâm tư với Peach, vậy anh ta sẽ nhất định suy nghĩ kỹ rồi mới hành động. Nếu không, anh ta sẽ không đi chọc cô ấy.
Lăng Vi yên lòng. Có vẻ như năm nay có rất nhiều chuyện vui? Một chuyện lại nối tiếp một chuyện...
Đặt quyển sách xuống, đi tắm.
Tắm xong, sao cô cứ có cảm giác nóng nực... cô chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh mà vẫn cảm thấy nóng, cô cầm remote điều khiển từ xa lên, hạ nhiệt độ thấp hơn hai độ.
Sấy khô tóc xong, cô lại nghĩ tới một chuyện... ấn chuông, gọi tiểu Nhu đi vào.
“Phu nhân, có gì căn dặn?” sau khi tiểu Nhu đi vào, hỏi Lăng Vi.
Lăng Vi ngoái đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy bông tuyết đang bay lượn trên bầu trời.
Cô nói với tiểu Nhu: “Thời tiết bây giờ khá lạnh, chăn trong phòng khách hơi mỏng, cô mang một chiếc chăn dày đến cho ông ngoại đi.”
“Dạ, phu nhân!”
“Đúng rồi: “ Lăng Vi vừa cầm quạt quạt gió, vừa gọi cô ta lại, nói: “Sau này ông ngoại sẽ sống chung một nhà với chúng ta, trong nhà có người lớn, vì vậy phải chú cách xưng hô.”
Tiểu Nhu hơi sửng sốt, sau đó cô ta gật đầu nói: “Dạ, Thiếu phu nhân. Tôi sẽ nói rõ ràng với những người khác.”
“Được.”
Chín giờ tối, lúc Diệp Đình trở về, Lăng Vi đang bật đèn ngủ.
Cô ngủ đặc biệt không yên giấc... Đang mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy có người tắt đèn. Vị trí bên cạnh lún xuống, mang theo một luồng gió lạnh, đôi tay ôm lấy cô, rồi chiếc cằm cọ cọ lên môi cô.
“Đừng làm rộn... lạnh lắm...” Lăng Vi đưa tay ra nắm lấy cổ tay của anh.
Diệp Đình luồn tay vào trong quần áo của cô, yêu thích không buông nỡ tay, cũng không chịu buông tay ra. Rồi anh cúi đầu ngửi tới ngửi lui ở trên cổ cô.
“Vợ... em thơm ghê... em đổi nước hoa rồi à?” Mùi thơm này chợt khiến anh xao động. Lăng Vi bị anh làm cho nhột, hơi hé mắt nhìn anh, tay nhỏ vô lực đẩy anh ta, rồi nói: “Anh biến thành chó rồi à?”
Giọng nói của cô nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến cho cả người Diệp Đình đều cảm thấy tê dại.
“Nhớ anh không?” Anh luồn bàn tay đi xuống, níu lấy vạt áo của cô, tay hơi dùng lực, làm bộ đồ ngủ của cô trượt xuống.