Vương quản gia gật đầu ra ngoài, thầm nghĩ tiên sinh định để thiết bị truy tung vào răng cấm của phu nhân sao? Cũng đúng, tiên sinh đau lòng phu nhân như thế, làm sao đồng ý để thiết bị truy tung trồng trên tay phu nhân đây, nếu cho vào cánh tay trước hết phải cắt da, sau đó trồng vào thịt, khó tránh khỏi chịu đau, tiên sinh làm sao mà nỡ chứ. Cho vào răng cấm thì khác, chỉ cần mài một lỗ trong răng sau đó để thiết bị truy tung vào đó là được.
Vẫn là tiên sinh có biện pháp.
Vương quản gia ra ngoài nhanh chóng mờ nha sĩ Vương tới.
“Tiên sinh, trước hết để tôi làm kiểm tra cho phu nhân đã.” Nha sĩ Vương cung kính nói.
Diệp Đình đưa tay ngăn cản ông ta: “Chờ một chút…”
Diệp Đình không muốn đánh thức Lăng Vi, tiện thể để nha sĩ Vương cho cô một chút thuốc ngủ, Diệp Đình ngồi bên giường nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Anh để cô dựa vào anh, để đầu cô gối lên cánh tay anh, một cánh tay kia nâng lên nắm miệng cô để Vương quản gia mớm thuốc cho cô.
Diệp Đình mở miệng cô ra, hơi nâng cằm cô, nhìn cô lầm bầm nuốt thuốc sau đó để quản gia cho cô uống nước.
Vương quản gia khẩn trương cầm nước cho cô uống, Diệp Đình khép miệng cô lại, thấy cô nuốt nước mới ôm cô như ôm đứa bé, vỗ tay cô ở trong иgự¢ đung đưa.
Lăng Vi vẫn ngủ nhưng ngủ không sâu nên Diệp Đình vẫn ôm cô.
Chờ cô ngủ sâu mới nói: “Kiểm tra răng hỏng cho cô ấy đi.” Diệp Đình ôm cô rời khỏi phòng ngủ đi tới một phòng khám răng.
Vương quản gia và nha sĩ Vương nhìn nhau, nha sĩ Vương nghi hoặc nhìn Diệp Đình, ý của tiên sinh là nếu không sao thì không cần gắn nữa hả?
Vương quản gia bình tĩnh bảo ông ấy không cần lắm miệng.
Chỉ hy vọng phu nhân có răng sâu, vừa hay cho thiết bị truy tung vào chỗ dó.
Nếu không có răng sâu thì phải nghĩ cách khác.
Đi tới phòng khám răng, Diệp Đình đặt Lăng Vi xuống, anh ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô.
Nha sĩ Vương khẩn trương ngồi xuống: “Tiên sinh, mờ tách miệng phu nhân ra, nhìn xem có chiếc răng cấm nào bị sâu không.”
Diệp Đình tách miệng cô ra.
Lăng Vi mở miệng, nha sĩ Vương cầm đèn pin nhỏ trong tay soi vào bên trong, nhìn một hồi cũng không thấy chiếc răng sâu nào.
Trên trán nha sĩ Vương đổ mồ hôi, cái này… có cần nói tình hình thực tế không đây?
Tiên sinh rất hy vọng để thiết bị truy tung vào trong răng cấm của phu nhân, nhưng phu nhân không có răng hư, vậy làm sao cho vào đây?
Cố ý cho vào thì rất… đau.
Tiên sinh nhìn phu nhân, ánh mắt cưng chiều đó tuyệt đối không để ông ta dùng răng của phu nhân tới khai đao.
Tuy trước đó đã cho cô ấy uống thuốc ngủ.
“Không có răng hư sao?” Diệp Đình nhạy cảm, sao lại không hiểu suy nghĩ của nha sĩ Vương cơ chứ?
Anh buông miệng Lăng Vi ra, phất tay với hai người kia.
Vương quản gia lầm bầm, kiên trì khuyên giải: “Tiên sinh, lúc này phu nhân đã uống thuốc ngủ rồi, đau đớn cũng nhẹ đi, vẫn nên để nha sĩ Vương làm giải phẫu cho cô ấy đi, với tính tình của phu nhân rất khó bị khống chế, nhỡ may ngày nào đó cô ấy quên mang theo di động, nếu gặp phải ςướק thì chẳng phải rất nguy hiểm hay sao? Thân phận của cậu không thể so với người bình thường, vẫn nên chuẩn bị chu đáo.”
Đột nhiên Diệp Đình rét căm nhìn ông ta.
Vương quản gia sợ tới mức đổ mồ hôi, Vốn nha sĩ Vương cũng định nói vài câu nhưng nhìn thấy Diệp Đình đã sa sầm mặt thì liền ngậm miệng không dám nói.
Diệp Đình vẫy tay, Vương quản gia và nha sĩ Vương yên lặng lui ra ngoài, hai người không dám nói nhiều một câu.
Vương quản gia khóa cửa, lau trán mới phát hiện đều là mồ hôi rơi xuống. Đây là lần đầu tiên trong thời gian dài ông sống ở biệt thự mà được cho qua như vậy, nếu là người khác dám lắm mồm thì nhất định không thể dễ dàng mà ra ngoài.
Nha sĩ Vương run rẩy cả người: “Nên làm gì tiếp theo đây?”
Vương quản gia vung tay: “Nghe tiên sinh phân phó đi, cậu ấy sẽ có cách.”
Vào ban đêm, Diệp Đình ngồi trước máy tính cả đêm.
Anh thiết kế một chiếc di động mới dành cho Lăng Vi.
Loại di động này có thể đeo ở cổ tay, giống đồng hồ bình thường nhưng có mấy viên kim cương nhỏ có công năng đặc biệt.
Viên kim cương lớn nhất, chạm nhẹ, cánh tay sẽ xuất hiện hình chiếu, trên đó có mấy dòng chữ sẽ tổng hợp tính năng. Tuy là thiết kế ẩn nhưng mà sản xuất ra nhanh nhất cũng cần mấy tháng…
Buổi sáng Lăng Vi tỉnh dậy, doa trán, cảm thấy mình ngủ rát say.
Sờ bên cạnh, thế mà không có Diệp Đình ở bên.
Cô khoác áo choàng xuống lầu, ở trên hành lang nghe thấy Lôi Tuấn và Vương quản gia nói chuyện với nhau. Lăng Vi dừng chân không tiếp tục đi nữa liền nghe Lôi Tuấn nói: “Cả đêm qua Đình ca không ngủ sao? Làm gì vậy chứ?”
Vương quản gia cung kính nói: “Hình như tiên sinh đang nghiên cứu kĩ thuật mới…”
“Cái gì mà quan trọng như vậy? Thậm chí còn chẳng thèm ngủ?”
Vương quản gia nghĩ nghĩ nói: “Bởi vì phu nhân ra ngoài thường không mang theo điện thoại, tiên sinh lo lắng cô ấy xảy ra chuyện ngoài ý muốn… hôm qua tôi đề nghị nói để a Tổ trồng thiết bị truy tung trên tay phu nhân hoặc là để nha sĩ Vương trồng vào răng cấm cho cô ấy… két quả phu nhân không có răng hư… tiên sinh sợ phu nhân không thể chịu đau nên không đồng ý. Tôi nghĩ chắc tiên sinh đang nghĩ ra một thiết bị truy tung mới…”
………
Lăng Vi cả kinh, Diệp Đình lo lắng cho an nguy của cô đến mức này à? Chẳng lẽ gần đây mấy kẻ thù lớn của anh lại có động tác gì sao?
Hai ngày sau, lúc ăn tối, Diệp Đình và cô cùng đi ăn, Lăng Vi cười với anh, nhìn thấy trong mắt anh đầy tơ máu, vẻ mặt hơi mệt mỏi.
Hiển nhiên ban ngày anh bận chuyện công ty, buổi tối còn phải nghiên cứu kĩ thuật mới.
Lăng Vi cắn thức ăn, đột nhiên che má á một tiếng.
“Sao vậy?”
“Á…” cô đau đớn vung tay: “Ăn xương không cẩn thận cắn vào răng rồi…” cô ném đũa, hai tay che mặt: “Á… hình như cắn hỏng mất cái răng rồi.”
Diệp Đình cau mày, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, hôm qua nha sĩ Vương nói cô không có răng hư, hôm nay liền cắn hỏng một cái… là trùng hợp sao?
Chờ nha sĩ Vương tới thì Lăng Vi đã đánh răng chờ ông ấy tới rồi.
Nha sĩ Vương nhìn cô… nói thật loại trùng hợp này ông cũng thấy kỳ quái, nhưng không thể nói gì, để Lăng Vi nằm xuống, dùng dụng cụ soi miệng cô, không nhịn được nhíu mày: “Thật là…” ăn bữa cơm mà có thể cắn hỏng một nửa răng… phu nhân, xem như cô là tiên…
Nha sĩ Vương nhìn tiên sinh, chỉ thấy tiên sinh gật đầu, hiển nhiên ngầm đồng ý gắn thiết bị định vị.
Gài xong thiết bị, nha sĩ Vương gàn răng cho cô.
Lăng Vi che mặt bộ dạng thật xui xwro, hầm hừ mãi mới đi ngủ.
Sáng hôm sau, đầu bếp nữa đi tìm Diệp Đình báo cáo: “Tiên sinh…”
Diệp Đình ngước mắt thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cô ta, không kiên nhẫn nói: “Tôi rất bận rộn.” Nói xong lại cúi đầu đọc báo tài chính và kinh tế.
Đầu bếp nữ khẩn trương nói: “Là về phu nhân.”
Diệp Đình ngước mắt nhìn cô ta, sau đó thả báo xuống. Đầu bếp nữ nhẹ giọng nói: “Không biết có phải phu nhân có thai hai không, hai hôm trước đột nhiên đòi uống dấm chua… còn bảo tôi mua hoa quả thật chua… tôi biết bình thường phu nhân không thích ăn chua, chỉ chua một chút đã không chịu nổi, hôm qua còn bảo tôi mua chanh…thức ăn của phu nhân rất có quy luật, đột nhiên thay đổi, tôi hơi tò mò cho nên báo cáo cho ngài.”
Diệp Đình nhìn cô ta một hồi mới chống tay lên bàn từ từ đứng lên. Anh muốn lên lầu hỏi cô tại sao cứ liều mạng uống dấm, là muốn cắn hỏng răng sao?
…….
“Phu nhân…”
Lúc này trời đã tối, Lăng Vi hưng phấn gọi điện thoại cho chuyên gia Dương: “Chú Dương, xe mới đã có, tôi vừa tham gia thiết kế được giải thưởng, bọn họ cho tôi 28 vạn, hiện tại tôi chuyển qua cho chú, ngày mai chú đi cửa hàng xe nhìn xem, chọn một chiếc tốt một chút.”’
“Được.” Chuyên gia Dương cũng không từ chối.
Muốn làm chuyện lớn thì không được so đo quá nhiều, những thứ đầu tư này vẫn cần phải có.
Lăng Vi thảo luận với chuyên gia Dương khí thét ngất trời, đột nhiên Vương quản gia tới gọi cô một cái: “Phu nhân…”
Lăng Vi hưng phấn, giơ tay ra hiệu Vương quản gia chờ một chút.
Cô nói chuyện với chuyên gia Dương một lúc, xác định kết hoạch tiếp theo mới tắt máy.
Cô nhìn Vương quản gia hỏi: “Có chuyện gì không?” Lăng Vi thấy ông ấy vội vàng, trong lòng nghĩ nghĩ, không biết xảy ra chuyện gì rồi.
Vương quản gia khom lưng: “Phu nhân, có một ông cụ họ Diệp tới chơi.”
Lăng Vi nhíu mày, tròng mắt xoay một vòng: “Họ Diệp?”
“Phải, họ Diệp… ông ấy chỉ đích danh… muốn gặp phu nhân.”
“Muốn gặp tôi?”
Thật là lạ.
“Hiện tại ông ấy ở đâu?” Lăng Vi đứng lên đi tới cửa sổ.
Vương quản gia nói: “Ở bên ngoài trang viên, ở cách đó ba dặm thì bị bảo vệ bắt lại.”
“...” Lăng Vi buồn cười quay đầu nhìn Vương quản gia: “Ông ta là người thân của Diệp Đình hả? Sao không cho ông ta vào?”
Còn dùng từ ‘bắt’ ở đây nữa.
Vương quản gia có chút khó xử, suy nghĩ một hồi mới nói: “Ông cụ này… có thân phận hơi đặc biệt. Tiên sinh cho người điều tra qua, hình như… hình như là … tiên sinh…”
“Là gì của Diệp Đình?” Lăng Vi truy vấn.
Vương quản gia thấy hai mắt cô sáng len, như muốn hỏi đến cùng.
Liền nói thật: “Ông cụ này là… ông ngoại của tiên sinh…”
“Hả?” Lăng Vi rùng mình…
“Ông ngoại của Diệp Đình?” Cô tới trước mặt Vương quản gia, ánh mắt sáng lên hỏi: “Ông ngoại của Diệp Đình thì sao còn bắt lại? Hiểu nhầm gì sao?”
Còn chưa đợi Vương quản gia trả lời, Lăng Vi liền hỏi: “Có phải bọn họ chưa bao giờ gặp qua không? trước kia Diệp Đình vẫn không biết sự tồn tại của ông ngoại hả? Diệp Đình vẫn chưa nhận người thân với ông ấy hả?”
Nếu không sao lại bị ngăn lại ở ngoài ngoài ba dặm chứ?
Nếu Diệp Đình công nhận là ông ngoại, dĩ nhiên là người nhà, sẽ không bị ngăn cản.
Vương quản gia nói: “Cô nói đúng. Trước kia tiên sinh… không muốn nhận lão gia tử. Cuộc triển lãm lần trước, lão gia tử đột nhiên xuất hiện, tiên sinh mới bắt tay điều tra.”
Lăng Vi không hiểu: “Nếu tiên sinh đã biết ông lão đến tìm chúng tôi, tại sao còn lạnh nhạt ông lão như vây?”
Vương quản gia cười nói: “Bởi vì… Trong cuộc triển lãm lần trước, ông lão từng làm khó cô. Nên tiên sinh đang tranh hơn thua với ông ấy.”
“Từng làm khó tôi?” Trong đầu Lăng Vi bỗng thoáng qua một ông lão râu tóc bạc trắng.
Cô cau mày, không chắc chắn hỏi: “Là lão tiên sinh chất vấn tôi?”
Cô còn nhớ, lúc đó… ông lão kia xúi giục mọi người, nói con hùng ưng kia không phải do cô vẽ.
Vương quản gia gật đầu: “Đúng vậy, chính là Diệp Lương Sơn tiên sinh.”
Lăng Vi bừng tỉnh: “Thì ra là vậy…”
Lăng Vi suy nghĩ, vẫn cảm thấy chuyện này không đơn giản như cô nghĩ.
Bây giờ Diệp Đình không có một người thân nào… Lúc anh thấy ông ngoại anh, trong lòng anh phải kích động, hưng phấn biết bao?
Anh luôn tìm tung tích của mẹ anh!
Hiện tại, ông ngoại tìm tới, chẳng phải đây là một thời cơ rất tốt sao?
Nhưng…. Tại sao Diệp Đình không nhận lão gia tử? Cô không tin vì lão gia tử làm khó cô mà không nhận ông.
Nhất định còn có chuyện khác.
Lăng Vi không muốn tùy tiện ra quyết định, nói: “Chuyện này vẫn thông báo tiên sinh trước đi. Ông ấy đồng ý gặp tôi, thì tôi gặp.”
Dù sao… đó là người thân của Diệp Đình.
Nếu Diệp Đình không đồng ý, cô cũng không thể can dự, tránh cho Diệp Đình khó chịu.
Nghĩ tới đây, Lăng Vi kinh ngạc!
“Mình quả thật đã thay đổi…” Lăng Vi ôm иgự¢ nghĩ, hiện tại cô suy nghĩ chuyện gì, đều phải cân nhắc đến cảm nhận của Diệp Đình, còn luôn đặt anh ở vị trí thứ nhất…
Nghĩ tới đây, Vương quản gia đột nhiên nói: “Phu nhân —— lão gia tử muốn xông vào!”
Lăng Vi phục hồi tinh thần, chớp mắt: “Ai u, lão gia tử thật bá đạo…”
Vốn không muốn để ý, nhưng nghĩ lại, dù sao cũng là ông ngoại của Diệp Đình, làm ông bị thương sẽ không tốt, nói: “Mời lão gia tử vào trước đi, tôi gặp ông ấy.” Nếu có hiểu lầm gì, liền tháo gỡ thay bọn họ.
“Dạ, Phu nhân!”
Lăng Vi tắm, sấy khô tóc, mặc áo len ngắn tay màu trắng, váy màu xám nhạt.
Nhàn nhã ngồi đọc manga trong phòng khách.
Một lát sau, một ông lão râu tóc bạc trắng đi vào…
Lão gia tử mặc áo choàng dài màu xám tro, đội mũ màu đen, nói lầm bầm, bọc gió lạnh đi tới.
“Đám con cháu chẳng ra gì này! Hừ —— xem lão già này là cái gì? Cho rằng hai đứa có đống tiền thúi đó thì có thể không coi tôi ra gì? Khi lão tử nghịch súng làm đạn, hai đứa còn mặc tả đấy! Dám khiêu chiến lão tử! Coi như hai nhóc con có bản lĩnh!”
Lão gia tử mặt đầy tức giận đi tới: “Ầm ——” Đập mạnh cửa, trong phòng khách chỉ còn ông, Lăng Vi và Vương quản gia.
Lăng Vi ngẩng đầu nhìn ông, không nghĩ tới lão gia tử nóng tính như vậy.
Để manga xuống, Lăng Vi cười, lẳng lặng đứng nhìn ông.
Lão gia tử nhìn cô, hừ nói:”Cuối cùng còn có người có mắt!”
Lăng Vi khẽ mỉm cười với ông, giọng lễ phép nhưng nhàn nhạt nói: “Mời ông ngồi.”
Sau đó, nói với Vương quản gia: “Vương quản gia, bên ngoài lạnh, ông chuẩn bị chút trà bánh cho ông lão này giảm khí lạnh đi.”
Lão gia tử lập tức không hài lòng.
Nhướng mày, hừ một tiếng, nói: “Ông lão gì? Tôi là ai, cô không biết?”
Lăng Vi kinh ngạc chớp mắt, quan sát ông từ trên xuống dưới: “Tôi phải biết ông sao?”
Diệp lão gia tử phùng mang trợn mắt: “Không phải tiểu tử thúi Diệp Đình từng điều tra tôi sao? Nó không nói với cô —— cô là cháu ngoại dâu của tôi sao?”
Lăng Vi dửng dưng đứng đó, tựa như nghe không hiểu ông nói gì.
Lão gia tử nhìn cô chằm chằm, một lúc sau, đột nhiên híp mắt cười: “Nha đầu này… còn diễn xuất với ông…”
Ông giơ ngón tay lên chỉ Lăng Vi, chọt chọt: “Quỷ nha đầu này! Vừa rồi ông bị ngăn cản, không phải cháu cho ông vào sao? Tiểu tử thúi Diệp Đình không cho ông vào, vẫn là cháu ra lệnh cho người đón ông vào, lão già này nói không sai chứ?”
Lăng Vi cười, không chối.
Mặc dù cô phái người đi, nhưng… Nếu Diệp Đình không cho phép, lão gia tử tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở đây.
“Lão tiên sinh, ông uống chút tra giảm lạnh.”
Người giúp việc bưng một ít trà bánh đặt trên bàn.
Diệp lão gia tử cũng không khách sáo, ϲởí áօ choàng dài màu xám ra, đặt ௱ôЛƓ ngồi xuống sofa: “Hừ —— hai đứa cùng nhau nằm trong nhà ấm áp, cho lão già này ở ngoài hưởng gió lạnh!”
Ông bưng ly trà, uống mấy hớp, biểu tình trên mặt hòa hoãn: “Trà này không tệ.”
Lão gia tử ăn bánh uống trà, khóe mắt liếc Lăng Vi, hỏi cô: “Cháu không tò mò chút nào sao?”
Lăng Vi cười lên, hỏi ông: “Cháu tò mò cái gì?”
Lão gia tử nhất thời cảm thấy khó chịu.
Ông nghẹn một bụng! Chờ cô hỏi, nhưng sao cô gái này có thể bình tĩnh, không hỏi nửa chữ?
Diệp lão gia tử nổi giận: “Cháu không hỏi ông là ai? Cháu không hỏi ông và chồng cháu có quan hệ thế nào? Cháu không hỏi ông là ông ngoại của chồng cháu, nhưng tại sao không nhận nhau? Những chuyện đó, cháu không muốn biết?”
Lăng Vi bưng ly trà, cười nói: “Không phải ông đã nói hết rồi sao? Còn cần cháu hỏi…”
“Phốc ——”
Lão gia tử phun trào…
Cũng không phải chứ… Ông đã nói ra hết!
Nhưng còn có chi tiết chưa nói mà ——
Sao cô không hỏi?
Lão gia tử tỏ vẻ rất tức giận!
Xoay người, không nhìn Lăng Vi nữa.
Lăng Vi buồn cười, lão gia tử này, nhìn qua cũng sắp 70 tuổi… lại giống như một đứa bé bướng bỉnh.
Lăng Vi chọn một chuyện không quá đau lòng hỏi: “Năm nay ông nhìn qua cũng 70 tuổi, Diệp Đình 26 tuổi, khi ba mẹ anh ấy sinh anh ấy, hình hình cũng 26 phải không? Vậy 18 tuổi, ông đã sinh mẹ Diệp Đình sao? Ông kết hôn sớm vậy ạ?”
Gương mặt già nua của lão gia tử biến sắc…
Lập tức giận đến phùng mang trợn mắt.
Cô bé này, có phải là ông trời cố ý phái xuống chọc giận ông không?
Hoặc là không hỏi gì.
Hoặc là… chuyên chọn chuyện xấu của ông để hỏi.
Lão gia tử tức giận không muốn trả lời, nhưng cháu dâu ngoại ít khi mở miệng hỏi, ông cũng không thể làm như không nghe thấy, nếu không, đứa nhỏ này không hỏi tiếp thì sao?
Ông làm bộ ho khan, hắng giọng nói: “Ông ngoại cháu đây lúc còn trẻ được nhiều cô gái vây quanh. Mỗi một người đều muốn động phòng vói ông, ông tuổi trẻ khí thịnh, luôn có lúc không nhịn được.”
Lăng Vi囧…
Đã lớn tuổi, sao còn nói chuyện như vậy?