Lăng Vi ngồi trên ghế dài, nhướng mày nhìn Diệp Đình. Anh mặc đồ đua ngựa trắng đen phối hợp, đặc biệt tiêu sái tuán dật.
Diệp Đình nhìn qua cô.
Lăng Vi trợn mắt nhìn anh, ánh mắt sáng ngời làm người ta kinh hãi!
Diệp Đình nhìn thẳng vào mắt cô.
Tất cả mọi người đều nhìn hai người bọn họ.
“Diệp tiên sinh…” Ba Lưu Mỹ Hinh còn chưa biết nội tình.
Nâng roi ngựa, chỉ nước non, nói: “Tân Á chúng tôi và Đỉnh Phong hợp tác, nhất định độc bộ khắp thiên hạ!”
Vẻ mặt Diệp Đình lãnh đạm, trào phúng nói: “Lưu Tân Á tiên sinh, thiên kim nhà ông, thật khiến người ta chán ghét.”
“A? Cái gì…” Lưu Tân Á thiếu chút nữa té ngựa.
Mặt ông ta đầy mờ mịt nhìn Diệp Đình, lại nhìn Lưu Mỹ Hinh.
Mặt Lưu Mỹ Hinh đầy bi phẫn!
Diệp Đình nói gì? Nói cô ta đáng ghét?
Lại nói cô ta đáng ghét?
Diệp Đình liếc cô ta, trong đôi mắt đen tràn đầy vẻ chán ghét!
Thanh âm anh vô cùng lạnh, nói: “Khách tôi, tùy tiện để cô coi thường? Hạng mục đầu tư này, tôi còn cần cân nhắc. Mời các vị về trước.”
Nói xong, anh vỗ ngựa đi tới bên cạnh Lăng Vi, khom người, đưa tay về phía cô.Lăng Vi không phản ứng, trực tiếp đưa tay ra.
Còn chưa kịp phản ứng, Lăng Vi đã bị Diệp Đình kéo lên ngựa.
Anh ôm chặt cô, con ngựa “lóc cóc” bay nhanh, gió thổi vù vù bên tai…
Con ngựa chạy thật nhanh! Tóc Lăng Vi bị gió thổi quấn lên cổ anh, hơi ngứa.
Điều khiến Lăng Vi lúng túng là cô mặc đầm… Gió thổi một cái, tung váy lên rồi. Vội kẹp váy dưới chân.
Ngựa này cưỡi… thật…
Diệp Đình ở sau cười không ngừng. Anh đột nhiên ôm chặt cô: “Ngồi vững!”
“Lóc cóc lóc cóc ——” Con ngựa càng chạy càng nhanh, Lăng Vi chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều sắp bay ra ngoài.
Ngựa chạy quá nhanh, cô bị xóc muốn nôn. Cô chưa từng cưỡi ngựa, không biết nên làm gì.
“Kẹp chặt hai chân! Người nghiêng về trước, nắm chặt dây cương! ௱ôЛƓ nâng lên một chút!”
Lăng Vi vội kẹp chặt hai chân, nhưng ௱ôЛƓ căn bản không cách nào nâng lên.
Sau đó, cô cảm giác được có một bàn tay ấm áp đưa tới dưới ௱ôЛƓ cô, hơi dùng lực, nâng người cô lên nửa tấc!
Nhiệt độ lòng bàn tay anh chảy tót lên toàn thân như dòng điện.
Lăng Vi giật mình, dưới sự xấu hổ, dùng cùi chỏ huých mạnh vào bụng anh.
Không thấy anh tức giận, ngược lại nghe tiếng cười của Diệp Đình vang lên bên tai.
Lăng Vi bị xóc muốn nôn. Mặc dù nâng ௱ôЛƓ lên, nhưng… con ngựa chạy quá nhanh, cô cảm thấy trong Ⱡồ₦g иgự¢ phiên giang đảo hải một trận, giống như mỗi bộ phận đều sắp lệch vị trí vậy!Hai cánh tay của anh ôm chặt cô. Ngựa kề sát sau lưng cô, cô có thể cảm nhận được khi anh cười, Ⱡồ₦g иgự¢ hơi rung rung.
иgự¢ anh rất nóng, làm nóng lưng cô.
Cô nghiêng người tới trước, không muốn dựa vào anh quá sát.
Đột nhiên ——
“Hi ——” Diệp Đình ra sức kéo dây cương, con ngựa đau đến cất vó hí.
Người Lăng Vi chợt ngả ra sau, ᴆụng vào иgự¢ anh.
Diệp Đình cười rất ngông cuồng! Anh vừa kéo dây cương, con ngựa nhảy khỏi trường đua ngựa, chạy vào trong rừng rậm.
Cũng không biết chạy bao lâu, Lăng Vi suýt chút nữa bị xóc tàn tạ, ngũ tạng lục phủ của cô cũng sắp lệch vị trí, cô nắm cánh tay anh thật chặt, khó chịu nói: “Mau dừng lại! Tôi khó chịu!”
Diệp Đình cười bên tai cô: “Chưa từng nghe nói, không nên nói dừng lại với đàn ông sao?”
Bây giờ Lăng Vi chỉ muốn Gi*t ૮ɦếƭ anh!
Con ngựa chạy đến một bờ sông nhỏ, Diệp Đình rốt cuộc kéo dây cương.
Anh nhảy xuống ngựa, đưa tay về phía cô. Cô mặc đầm, ngồi trên lưng ngựa, chân dài tuyết trắng gần như lộ ra bên ngoài.
Đầu óc Lăng Vi quay cuồng, đã hoàn toàn không nhận ra người trước mặt. Cô nghiêng người, đầu ngã xuống dưới, đập vào trong иgự¢ anh.
Diệp Đình không nghĩ tới cô khó chịu đến vậy, không chút phòng bị ngã nhào xuống đất.
Hai người ngã trên sỏi, đá lớn cỡ trứng ngỗng ᴆụng vết thương anh, mơ hồ đau.
“Bịch ——” Trán cô đập vào trán anh, mũi, miệng hai người, va vào nhau.
Một cái va chạm này, nước mắt Lăng Vi thiếu chút nữa mãnh liệt trào ra.
Diệp Đình khó chịu hừ một tiếng, hiển nhiên vết thương đạn bắn còn chưa khỏi hẳn.
Lăng Vi muốn bò dậy, nhưng nằm trên người anh, cả người mệt lả, không có chút sức lực nào.
Diệp Đình xoay người, đè cô ở dưới. Gương mặt tuấn tú kề sát mặt cô.
Thân thể hai người dán vào nhau như vậy, tư thế rất lúng túng. Hơi thở của anh cũng phả lên mặt cô, làm mặt cô dần ấm lên.
“Bị ngựa xóc ૮ɦếƭ, cô là người đầu tiên, có thể ghi vào kỷ lục Guinness thế giới.” Anh trêu đùa nhìn cô chằm chằm, thấy hai tai cô vì tức giận mà đỏ lên, mới nhỏm dậy.
Lăng Vi không lo được nhiều như vậy. Che miệng, bước chân lảo đảo chạy ra bờ sông.
Cô lăn một vòng, chạy đến bờ sông.
Nôn thật lâu, mới dần ổn định.
Quay đầu, lại thấy Diệp Đình cười như không cười, đút một tay vào túi quần nhìn cô.
Cô mệt lả, sắc mặt trắng bệch.
Diệp Đình ném roi ngựa, đi tới cô: “Phá hư vụ làm ăn của tôi, coi như em trả lại cho tôi rồi.”
Anh đứng bên cạnh cô rửa tay, nghe cô “hừ” một tiếng.
“Có bệnh!”Diệp Đình xoay tay, vẩy nước lên người cô.
“Rào rào ——” Nước làm ướt mặt cô.
“Rào rào ——” Nước làm ướt tóc cô.
“Rào rào——” Nước làm ướt trước иgự¢ cô…
Lăng Vi trong nháy mắt giống như quỷ rơi xuống nước.
“Anh tự tìm cái ૮ɦếƭ!” Lăng Vi nhảy cỡn lên, trực tiếp đẩy Diệp Đình xuống nước!
Dám khi dễ phụ nữ!
Anh cho anh là ai? Anh còn thiếu bà đây một mạng đó!
Lăng Vi quay đầu, chỉ thấy Diệp Đình ướt dầm dề từ trong nước lên, anh mặc đồ đua ngựa trắng đen phối hợp, cực kỳ bó sát người, lần này dính sát vào.
Thân hình anh cao ngất, đột nhiên từ trong nước đứng lên, mang theo chút nước, đặc biệt mỹ cảm.
Chậc chậc, vóc người này không đi làm minh tinh, thật quá đáng tiếc.
“Bái bai~” Lăng Vi phất tay với anh, nhanh chóng leo lên ngựa. Tay cầm roi ngựa, đắc ý vẫy tay bái bai anh.
Diệp Đình giũ đồ, thấy cô đã leo lên ngựa, thúc ngựa chạy chậm.
Tốc độ này, cô có thể thích ứng, hoàn toàn không cảm thấy khó chịu.Diệp Đình đứng trong nước, thấy con ngựa càng chạy càng xa…
Nha đầu này… Đây là… Bỏ mặc anh ở đây?
Anh thay đồ đua ngựa, không mang theo điện thoại bên người. Vừa rồi con ngựa chạy hối hả mười mấy phút… Nếu dựa vào hai chân đi về lại, phải đi hơn một giờ…
Diệp Đình lắc đầu, cười tự giễu.
Không nghĩ tới bị nha đầu này chơi một vố.
Cả người anh ướt dầm dề, vừa huýt sáo vừa đi về.
Nội tâm mãnh liệt tỏ ý, đối với nữ hán tử Lăng Vi, nhất định phải phòng bị nhiều hơn, hơn nữa, cương quyết không thể nuông chiều!
Bi kịch hơn anh là… Lăng Vi vòng tới vòng lui trong rừng cây, căn bản không tìm được đường ra… Con ngựa này dường như không nghe lời cô lắm, luôn muốn quay đầu tìm Diệp Đình.
“Xảy ra chuyện gì? Đi tới trước!” Lăng Vi nóng nảy! Sao con ngựa này luôn muốn quay đầu!
Càng bi kịch là…
Chỉ một lát sau, con ngựa vòng tới vòng lui, đi tới cạnh Diệp Đình.
Quần áo Diệp Đình vẫn ướt, Lăng Vi cũng không tốt gì.
Hai người một trên, một dưới ngựa…
Mắt to nhìn mắt nhỏ.
Lăng Vi nhìn thấy anh, toét miệng cười: “Thật có duyên…”
Diệp Đình hai ba bước đi tới trước ngựa, dứt khoát phóng lên ngựa, một tay ôm eo cô, một tay Ϧóþ cằm cô: “Đi về một mình? Hửm?”
Lăng Vi giận đén tai mắt bốc lửa! Vì tiếng cười đáng giận của anh vang lên bên tai cô.
“Cầu xin tôi, tôi mang em đi.” Anh phả ra hơi thở lên cổ cô, rái tai cô, làm cho Lăng Vi run rẩy một trận.
“BIẾN, THÁI!” Lăng Vi ghét giọng điệu này của anh, ghét anh tỏ vẻ như vậy! Cô quay qua một bên, cực kỳ anh dũng nhảy xuống.
“Bịch ——” Cô ngã xuống đất.
Diệp Đình nhàn hạ liếc cô, khóe miệng khẽ nhếch, giống như muốn cười.
Anh không nói gì, vỗ ngựa đi.
Lăng Vi hung hăng đá không trung: “Tôi không cần anh đưa đi! Chân tôi cũng không phải không dài!”
Lăng Vi kéo đầm, theo đường mòn đi tới trước, cô đột nhiên ngây dại! Trước mắt lại xuất hiện mấy cái ngã ba! Nên đi con đường nào mới đúng?
Da đầu Lăng Vi tề dại, cô nghe tiếng rắn lè lưỡi!
Cô nơm nớp lo sợ quay đầu, chỉ thấy một con rắn hổ mang cách cô chỉ có hai thước!
“A——” Rắn độc! Lăng Vi thét lên! Rắn ah! Cô sợ rắn nhất!
A a a —— Tiếng thét chói tai của Lăng Vi vang khắp rừng cây.Con rắn kia bị tiếng thét chói tai kinh động, ngóc đầu lên.
Lăng Vi sợ hãi đứng sững sờ, chỉ thấy con rắn dồn sức nhào tới cô.
Lúc này, cô muốn chạy căn bản không còn kịp.
Sau đó, đột nhiên nghe “phốc” vang dội! Lăng Vi trơ mắt nhìn con rắn dài bảy tấc kia bị một cái dao nhọn đâm ૮ɦếƭ!
“Đi lên!” Diệp Đình thúc ngựa chạy tới bên cạnh cô, đưa tay, kéo cô lên ngựa: “Còn khoe tài không?”
Sắc mặt Lăng Vi trắng bệch, cô liều mạng lắc đầu, ôm cánh tay anh, ૮ɦếƭ cũng không chịu buông tay!
“Hí ——” Không chờ cô trấn định lại, Diệp Đình đã hất roi, giụa ngựa chạy như điên.
Lăng Vi ôm chặt cánh tay anh… Anh lại không bỏ mặc cô? Anh lại luôn ở gần bên cô? Anh lại ra tay cứu cô trong giây phút nguy hiểm nhất!
Tim Lăng Vi đột nhiên đập loạn lên! Người này… Còn chưa đáng ghét đến cực điểm!
Gió thổi qua, vạt áo ướt đẫm lạnh lẽo, Lăng Vi nổi da gà.
Trong chốc lát, tay Diệp Đình kéo dây cương, thả chậm tốc độ.
Anh ϲởí áօ khoác mặc để đua ngựa, khoác lên vai cô. Ánh mắt trời chiếu xuống, áo khoác ấm áp của anh bao lấy cô, Lăng Vi nắm vạt áo…
Áo của anh thật ấm, không bị ướt.
Người cô ấm áp trở lại.Lòng, cũng dần ấm lên…
Con ngựa nhàn nhã đi từng bước từng bước.
Cưỡi ngựa như vậy, thật thoải mái.
“Diệp đại nhân, sao anh bỗng dưng tìm ra lương tâm vậy?” Lăng Vi quay đầu, quan sát anh như nhìn quái vật. Anh lại ϲởí áօ khoác cho cô, còn thả chậm tốc độ ngựa, là lo cô không biết cưỡi ngựa sao?
Diệp Đình “hừ” một tiếng: “Đừng tự mình đa tình, quần áo tôi đều ướt đẫm, tôi phải hơ khô! Trở về như vậy, bị người khác thấy không mất mặt sao?!”
Lăng Vi khinh thường trừng anh: “Vậy anh hãy chờ phơi thành cá khô rồi về!”
Diệp Đình trừng lại cô. Hai người trừng anh, một lúc sau, đều bị biểu tình của đối phương chọc cười.
Lăng Vi quay đầu, mắt nhìn phía trước.
Mặt trời xuyên qua lá cây rọi lên mặt, đúng là thật dễ chịu.
Ngồi trên lưng ngựa lảo đảo lắc lư, Lăng Vi mệt rả rời, nhưng mạnh mẽ chống đỡ, không ngủ. Cánh tay Diệp Đình ôm lấy cô, ngược lại không cảm thấy lạnh. Nhưng mà… tên ở sau không ngừng nhảy mũi…
Lăng Vi muốn trả áo khoác lại cho anh, anh lại vạn phần chê bai không chịu lấy: “Trên áo đều là mùi nước hoa, tôi không chịu nổi!”
Tật xấu!
Lăng Vi tức giận giơ tay để trước mũi ngửi, cô căn bản không có dùng nước hoa!
Mùi nước hoa ở đâu ra?