Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 148

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Mọi người xung quanh đều nhìn các cô, Lăng Vi không muốn nói nhiều, thành thật gật đầu.
Diệp Đình nắm ta cô, cảm thấy đầu ngón tay của cô lạnh lẽo.
Lăng Vi nắm tây nh, nháy mắt cảm thấy ấm áp hẳn lên. Vừa nãy khi đánh nhau, áo choàng của cô bẩn rồi, cô không mặc nữa nên hơi lạnh.
Bàn tay cô lạnh lẽo, ᴆụng vào bàn tay ấm áp của anh đột nhiên nổi da gà.
Diệp Đình ϲởí áօ khoác của mình ra khoác lên vai cô.
Lăng Vi nắm chăt áo khoác của anh, chỉ thấy gương mặt của Diệp Đình trầm xuống, nói nhỏ bên tai cô:”Mấy người này cũng không phải tình huống khẩn cấp không cần em phải ra tay, lần tới tìm chỗ nghỉ ngơi ant oàn, cố gắng rời xa cái chỗ này một chút.”
Lăng Vi bĩu môi: “Em chỉ muốn nghiệm chứng một chút thành quả luyện tập mấy ngày này…”
Diệp Đình bất mãn đưa tay nhéo má cô: “Muốn kiểm nghiệm thành quá thật không dễ, anh tìm người cho em luyện chẳng phải sẽ biết sao? Lần tới không cần đánh nhau với đám lưu mạnh, xảy ra ngoài ý muốn không ai cứu được biết chưa?”
“Vâng.”
Lăng Vi không muốn nhiều lời, tài ăn ói của anh ba ngày ba đêm cũng không nói lại anh.
Diệp Đình thuyết phục được cô lúc này mới cúi đầu trầm mặt nhìn chằm chằm Báo đầu trọc: “Không biết cô ấy là ai hả? Tay nào dám làm chuyện bỉ ổi?” âm thanh của Diệp Đình phiêu phiêu… dọa Báo đầu trọc sợ tới mức mém đái ra quần, Diệp thiếu đang muốn phế tay anh ta sao? Báo đầu trọc chịu đựng đau đớn khó khăn đứng lên run run giải thích: “Diệp thiếu, tiểu nhân không biết tốt xấu, tiểu nhân có mắt như mù, không biết phu nhân tới chơi…”
Diệp Đình không còn kiên nhẫn: “Tay nào?”
Báo đầu trọc ra sức dập đầu: “Diệp thiếu bớt giận, Diệp thiếu bớt giận, tiểu nhân không dám nữa.”
Lăng Vi kéo tay Diệp Đình nhỏ giọng: “Nhanh cho hắn ta đi đi, nhìn thật phiền.”
Loại du côn này nhìn thêm một chút thật chán, hơn nữa lần đầu tiên Hoa Đào tới nơi này chơi lại gặp chuyện này, chẳng chơi vui gì cả.
Diệp Đình ôm cô vào lòng, thờ ơ nhìn Báo đầu trọc: “Phu nhân rộng lượng không so đo, cút.”
“Vâng, Diệp thiếu yên tâm, cảm ơn Phu nhân khai ân, cảm ơn Diệp thiếu khai an.” Báo đầu trọc đứng lên cúi chào Lăng Vi: “Phu nhân, sau này tiểu Báo nguyện lý làm chó ngựa phục vụ cho ngài.”
Đám nam nữ trẻ tuổi xung quanh không khỏi chấn động, bình thương Báo đầu trọc tác oai tác quái… vậy mà nguyện ý làm đàn em cho người ta hả?
Thấy Lăng Vi ghét bỏ xí một tiếng.
Cô nhíu mày ghét bỏ nói: “Chó ngựa phục vụ? Tôi cũng không tìm anh, bộ dáng khó coi như vậy làm tôi sợ hãi…”
“Phụt…”
Xung quanh tiếng cười vang lên.
Lăng Vi nghĩ nghĩ đột nhiên nói: “Không đúng, không nên thả anh đi, loại người xấu chuyên ỷ thế Hi*p người như anh nên bị bắt lại.” Cô nói hồn nhiên như vậy lại khiến đám người xung quanh ồn ào hẳn lên.
Báo đầu trọc mặt xám mày trò nhanh chân bỏ chạy, lúc này có hai chiếc xe cảnh sát rú còi chạy tới.
“Những người tụ tập đều mang đi hết..”
Không ít thủ hạ của Báo đầu trọc bị bắt, Báo đầu trọc nhân cơ hội chui vào đám người chạy ra cửa sau, kết quả… cửa sau vừa hay Lôi Tuấn chờ ở đó. Lôi Tuấn đá mấy cái vào người Báo đầu trọc bay đến cửa, xui xẻo bị bắt lại mang lên xe cảnh sát.
“Chúng ta về nhà hả?” Hạ Tiểu Hi yếu ớt hỏi Lăng Vi.
Hạ Tiểu Hi sợ nhất là Diệp Đình… cứ luôn cảm thấy ánh mắt Diệp Đình có thể Gi*t người.
Cô rất bội phục, sao tiểu Vi có thể chịu đựng được áp lực như vậy cơ chứ, lại ở bên cạnh người nguy hiểm như Diệp Đình.
Lăng Vi vung tay lên: “Về nhà làm gì? Khó khăn lắm mới ra ngoài được, nhanh lên lầu uống rượu. Không cần để đám người này phá hủy hứng thú của chúng ta. Đúng rồi, không phải vừa nãy Hoa Đào nói muốn hỏi Tarot sao?”
“Đúng vậy, sư phụ, cô xem tôi giải bài nha.”
Nháy mắt bốn cô gái vui vẻ chơi đùa.
Diệp Đình thấy các cô lộc cộc lên lầu liền quay đầu nhìn Lôi Tuấn và Hàn Yến ngoài cửa: “Sao đột nhiên lão Tứ lại về Châu Á?”
Lôi Tuấn xấu hổ nói: “Cái đó…” Hai ngày trước Vinh Tứ tới công ty tìm Hạ Tiểu Hi, kết quả gặp được anh ta và Hạ Tiểu Hi… hôn nhau, chắc là thương tâm rồi…
Hàn Yến nhìn xung quanh: “Sao cậu ta không ở đây? Tốt xấu gì tôi cũng ở xa trở về, đã nửa năm không gặp cậu ta rồi.”
Diệp Đình nhìn Lôi Tuấn, híp mắt nói: “Nếu cậu ta không ở đây, tại sao Vi Vi và Tạp Nhã toàn thân mà lui?”
“Ừ…” Hàn Yến gật đầu, nhưng mà người đâu?
Trong lòng Lôi Tuấn chột dạ, vội vàng kéo đề tài: “Cũng đúng, chỉ bằng thân thủ của chị dâu và Tạp Nhã… hù dọa vài người thì được chứ nếu đánh nhau thật sự là hai người sẽ chịu thiệt.”
Mười mấy anh em của Báo đầu trọc nếu không kiêng kị lão tứ sao lại đi rồi.
Diệp Đình mím môi không nói gì, cho tay vào túi đi lên lầu.
Vừa đi được hai bước liền nghe phía sau có người kêu: “Cảnh sát Giang, hôm nay rảnh thì qua nhé.”
Diệp Đình quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt Giang Quân nghiêm túc đi tới, Diệp Đình lại gần, anh cũng lại gần Diệp Đình, hai người nhìn nhau.
Sau đó Giang Quân lên lầu nói với quản lý: “Vừa nãy có người tụ tập đánh nhau ở đâu đều phải mang đi ghi chép.”
Quản lý khẩn trương nói: “Mọi người đánh nhau đều bị mang đi, cảnh sát Giang không phải vừa tiến vào sao? Anh không thấy sao? Báo đầu trọc vừa bị mang đi rồi.”
Giang Quân nói: “Có người nói còn hai cô gái.”
“Hả?” Quản lý nhìn thoáng qua Diệp Đình, yếu ớt nói: “Hình như có hai cô gái nhỏ… không cẩn thận đá Báo đầu trọc một cái…”
Giang Quân hừ một tiếng: “Hình như dùng giày cao gót đúng không? Đi giày chỉ để giẫm đất thôi sao? Sao dưới đất có máu đây?”
Lúc này Lăng Vi nhìn xuống lâu, vui vẻ gọi Giang Quân: “Anh, sao anh cũng tới đây?”
Giang Quân vừa nhìn lên lầu: “Sao em lại ở đây?”
Lăng Vi nói: “Em có vẽ một bức tranh được giải nhất, em muốn mời mọi người đến chung vui một chút, anh tan việc rồi sao? Lên đây đi.”
Giang Quân khó xử: “Anh còn phải trực, em chơi đi.”
Nói xong nhìn Lăng Vi một lúc.
Lăng Vi gật đầu hơi thất vọng.
Quản lý khẩn trương nói: “Thật sự không ai đánh nhau đâu, vừa nãy là Báo đầu trọc gây chuyện, bị người ta thu thập một chút, Những người đó đều đi không thấy người nữa… chúng tôi không tìm thấy người ta.”
Giang Quân không nói gì mà xoay người rời đi.
Lầu dưới khổi phục làm ăn, âm nhạc lại vang lên, quán bar từ từ náo nhiệt lên.
Lăng Vi vẫn nhìn theo Giang Quân ra cửa bar.
Ngoài cửa bar, Giang Quân và đồng đội nói chuyện sau đó ném chìa khóa cho người nọ, người nọ lái xe rời đi.
Giang Quân quay trở lại bar.
Lăng Vi vẫy tay với anh: “Xong việc rồi hả?”
Giang Quân gật đầu nhanh chân lên lầu, anh thong thả đi tới chỗ cô nói: “Vừa nãy đang sắp hết giờ, bọn họ về đồn, anh không còn chuyện gì nữa.”
Giang Quân nói xong nháy mắt cảm thấy tầm mắt không có ý tốt nhìn anh.
Ánh mắt đầu tiên là Diệp Đình, như lưỡi hái tử thần nhìn anh.
Ánh mắt khác đương nhiên là anh em của Diệp Đình.
Ghế số 16 trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người.
Chỉ thấy bốn người đàn ông ngồi bên cạnh bốn cô gái: Diệp Đình, Giang Quân, Lôi Tuấn, Hàn Yến.
Bốn người đàn ông này khí thế cường đại, anh tuấn đẹp trai, giống như đại minh tinh trong phim thần tượng vậy.
Dưới lầu, các cô gái thét chói tai, điên cuồng lắc eo hy vọng mấy người đàn ông trên lầu chú ý.
Nháy mắt không khí quản bar tăng vọt.
Nhưng mà chỉ những người gần đó mới thấy sắc mặt bốn người đàn ông không vui vẻ sáng sủa gì, bốn người như tứ đại kim cương, ánh mắt hung mãnh, giương cung bạt kiếm.
Bốn cô gái bên cạnh họ chẳng hề chú ý mà hưng trí bừng bừng đoán tarot.
……
“Hoa Đào, em nói về lý giải lá bài này đi.”
Tạp Nhã rút ra một lá bài, để cho Hoa Đào giải, sau đó để Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi lý giải lá bài của mình.
Tạp Nhã lấy một lá bài ngẫu nhiên: “Người ngốc, nhìn hình trên đầu đội vòng nguyệt kế, không có vách núi đen, đầu ngẩng lên, tay phải cầm đóa hoa hồng trắng, tay phải cầm quyền trượng đầy quyền lực, phía trên còn có túi quần áo tượng trưng cho kinh nghiệm.”
Tạp Nhã rút bài để các cô nói ra phân tích của bản thân.
Hoa Đào nghĩ nghĩ nói: “Một người đàn ông đeo bao, muốn nhảy vực. Nhưng mà không muốn nhảy, trong lòng kêu rên: Tôi đến từ đâu, tôi nên đi đâu đây?” Sau đó nói một câu: Xin hỏi đường ở đâu, đường dưới chân á…” người kia kêu lên.
Trên trán Tạp Nhã chảy ba vạch đen: “Cô đang hát khúc Trung Hoa hả?”
“Haha…” Lôi Tuấn cười văng.
Hàn Yến nhìn anh ta cười lớn, ánh mắt khinh bỉ nhìn Lôi Tuấn, định lực đâu, định lực đâu?
Lôi Tuấn vội vàng che miệng, làm bộ không thấy gì.
Diệp Đình và Giang Quân chẳng có biểu hiện gì, ánh mắt nhìn nhau xoẹt xoẹt.
“Tiểu Hi, cô lý giải thế nào?” Tạp Nhã hỏi Hạ Tiểu Hi.
Hạ Tiểu Hi nhìn chăm chằm người đàn ông trên lá bài, ấp a ấp úng nói: “Anh ta và ba mẹ cãi nhau, muốn mang theo đồ ăn vặt trốn nhà rời đi….”
“Hahaha…” Lôi Tuấn lại cười văng lên, ôi chao má ơi… cô vợ nhỏ của anh ta ngoại trừ ăn thì chẳng nghĩ được gì khác.
(*) Tâm vô bàng vụ: Không để ý những chuyện khác, chuyên tâm làm chuyện của mình.
Lôi Tuấn vừa phun liền phun đầy mặt Hàn Yến.
Hàn Yến giơ tay lau mặt, sát trùng 360 độ mạnh mẽ Gi*t Lôi Tuấn! Phun đâu thế? Đây là mặt! Không phải bồn cầu!
Lôi Tuấn vội cầm khăn giấy lau mặt cho anh ta. Hàn Yến đẩy tay anh ra, đi rửa mặt.
Kaya nhìn ý nghĩa lá bài của hai người, trong nháy mắt đen mặt… Lá bài biểu thị không thể yêu…
Cô nhìn Lăng Vi: “Của Tiểu Vi thì sao?”
Lăng Vi nhìn tranh ảnh, nghiêm túc nói: “Người đàn ông này hái một đóa hoa, đang hát…”
Kaya nhức đầu… Đúng là 1000 độc giả thì có 1000 Hamlet*.
(*) Không rõ có từ lúc nào, là ai nói. Có lẽ là một cảm nhận thông thường của độc giả, câu này còn nửa đoạn sau: “1000 độc giả thì có 1000 Hamlet, nhưng Hamlet sẽ không biến thành vua Lear.” Người đó cho thấy tính khác biệt khách quan và tính nhất trí chủ quan trong thưởng thức văn nghệ, sát hợp quy luật thẩm mỹ của mọi người, vì vậy nó trở thành ngạn ngữ một mực truyền tụng đến nay.
Không có mức hiểu biết!
Sau đó nghe Lôi Tuấn đột nhiên hát lên: “Hoa dại ven đường, em không muốn ngắt… không ngắt thì không ngắt…”

Hát xong, nhìn thấy mọi người đều nhìn anh ta bằng ánh mắt khinh thường.
Lôi Tuấn lập tức im lặng, ngượng ngùng cười: “Tiếp tục tiếp tục…”
Kaya hung ác trợn mắt nhìn anh ta. Nói ý nghĩa lá bài cho mọi người.
Tiếp đó, Kaya rút lá thứ hai, The Holy Grail.
Mọi người nhìn chằm chằm hình vẽ trên lá bài. Rối rít lắc đầu, tỏ ý không hiểu…
Hình vẽ trên lá bài này là một người mặc đồ hoa, nhìn một con có trong ly. Cá tượng trưng cho trí tưởng tượng, đầu cá thò ra, biểu thị người này có trí tưởng tượng hơn người.
Hoa Đào chưa nghĩ ra nói thế nào, cô chống cằm nhìn chung quanh, thấy Hàn Yến trở lại, đầu lóa sáng, cười ha ha cười: “Cho anh chạy! Cho anh chạy! Nhìn xem tôi bắt anh!”
Hàn Yến ý vị thâm trường nhìn cô.
Mặt Hoa Đào đầy tranh công nhìn Kaya.
Kaya muốn khen cô vài câu, nhưng… thật sự không mở miệng được…
Kaya nhíu mày…
Mức hiểu biết này… quá kém!
Kaya hơi thất vọng, mức hiểu biết của Hoa Đào, hoàn toàn chịu thua ——
Sau đó lại hỏi Hạ Tiểu Hi.
Hạ Tiểu Hi suy nghĩ một lát, nói: “Ha ha —— bắt một con cá, tối có thể nấu canh ăn rồi!”
Mặt Kaya xanh mét!
Hôm nay cô mang bài ra chính là một sai lầm!
Cô đã không hy vọng với câu trả lời của Lăng Vi, nghe Lăng Vi nghiêm túc nói: “Cái này không khoa học nha! Trong ly không có nước, sao con cá này không ૮ɦếƭ?”
Kaya khóc không ra nước mắt, hãy cho cô ૮ɦếƭ đi…
Kiếp sau, cô sẽ không dạy người khác bói bài Tarot nữa!
Lúc này, Lôi Tuấn đột nhiên hát: “Không có em., giống như rời khỏi nước… sẽ không sống nổi… không thể ở bên nhau, bơi qua bơi lại…”

Kaya bị ђàภђ ђạ đến hơn chín giờ tối, Tần Sênh tới mới giải cứu Kaya…
Kaya đi ra ngoài, giơ tay nhéo cánh tay Tần Sênh: “Đều tại anh!”
Tần Sanh thật vô tội: “Là anh cứu em ra ngoài, sao lại trách anh? Anh từ vùng khác chạy về, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn nữa.”
Kaya tức giận, trong lòng lặng lẽ hừ một tiếng, còn không phải vì anh, em mới đến Trung Quốc sao!
Nhưng cô sẽ không nói lời này ra ngoài.
Bất kể người ở nơi nào, bất kể cô học gì, làm gì, đều là cô cam tâm tình nguyện…
Cam tâm tình nguyện làm bất cứ chuyện gì vì anh ta.
Không oán không hối.
Tần Sênh lái xe tìm quán ăn, Kaya bỗng nhiên cong môi, cười ấm áp với anh: “Về nhà, em nấu cơm cho anh. Em vừa học một món cay Tứ Xuyên!”
Tần Sênh thích ăn cay, Kaya cố ý đi học.
Tần Sênh ấm áp trong lòng, chuẩn bị quay đầu xe về nhà, đột nhiên nhìn tay nhỏ bé mềm mại của cô, lại đổ ý: “Hay là ăn ở ngoài đi.”
Tay cô ngay cả chén cũng chưa từng rửa, mềm mại đến mức có thể vắt ra nước.
Nấu cơm? Làm thức ăn? Anh khó có thể tưởng tượng, cũng không muốn ђàภђ ђạ đôi tay nhỏ bé kia của cô.
Tần Sênh tiếp tục tìm quán ăn.
Kaya nhất thời đen mặt.
Quay đầu đi, không chịu nói nữa. Tần Sênh nghiêng đầu thấy cô tức giận, cười cười, định quay đầu xe về nhà. Lúc này, điện thoại anh vang lên, cầm lên nghe, là người trong đội gọi tới: “200 thước phía trước, trung tâm thương mại Phú Dân, chỗ A, xin lập tức rời khỏi trước! Hiện trường có nhân viên tháo gỡ bom đạn, nhưng quả bom này vô cùng phức tạp, rất khó gỡ. Thời gian còn lại 4 phút 27 giây ——”
Sắc mặt Tần Sênh ngưng trọng, ném điện thoại, đạp mạnh cần ga.
Đến trung tâm thương mại Phú Dân, có người lập tức mặc trang phục chống chất nổ cho anh: “Mau mau mau —— cũng may có đứa bé chui vào dưới piano, khi mẹ kéo ra, phát hiện bom, bằng không… Tòa cao ốc này sẽ gặp nguy hiểm.”
Kaya không nghe trong điện thoại Tần Sênh nói gì, đến nơi mới biết… Anh tới để gỡ bom! Cô kéo tay anh: “Anh Sênh…” Nước mắt trong mắt cô sắp tràn ra, tuy có mặc đồ chống chất nổ, nhưng một khi bom nổ, người gỡ bom hầu như không có cơ hội sống sót…
Tần Sênh nhìn cô, môi Kaya run run: “Anh Sênh, đừng đi mà, không phải còn người khác sao?”
Tần Sênh không lên tiếng, gỡ bom phải tranh thủ từng giây từng phút! Chậm một giây, hậu quả ắt sẽ không tưởng tượng nổi! Bom còn lại một phút, Tần Sênh không mặc đồ chống chất nổ, trực tiếp đeo nút cách âm vào tai, đi gỡ bom. Kaya liền theo sau, đột nhiên bị người khác ngăn cản: “Tiểu thư, xin cô lui đến khu an toàn!”
“Không ——”
Cô hất tay người kia ra, thái độ vô cùng tàn bạo!
Cảnh sát kia nhìn cô, không rảnh xen vào nữa. Vội đi giải cứu đám người.
Hiện trường hỗn loạn, thương gia trên lầu năm liều mạng chạy ra ngoài, còn có nhiều người dân đi dạo trong trung tâm thương mại.
Khu piano ở sân thượng, may mắn không có ai xông tới ảnh hưởng Tần Sênh, tình hình vô cùng cấp bách —— thời gian trôi qua từng giây từng giây. Còn 32 giây ——
“Có bom —— Chạy mau đi! Tôi không muốn ૮ɦếƭ ——” Mọi người khủng hoảng thét lên chạy ra ngoài.
Mặc dù có một khu vực gần bom, nhưng nếu bom nổ, cả tầng lầu kia sẽ bị nổ tung.
Trong lòng Kaya tràn đầy sợ hãi, sắc mặt trắng bệch, cả người phát run, cô siết chặt quả đấm! Tần Sênh ở đây, cô cũng phải ở đây!
Cảnh sát đang khẩn trương giải tán đám người, thời gian trôi qua từng giây từng phút. Kaya cũng đi theo cảnh sát giải tán đám đông, người càng ít, áp lực của anh Sênh càng nhỏ.
“Mọi người đừng chen chút, xin trật tự! Xin mọi người trật tự ——” Kaya vừa lau nước mắt vừa giơ tay chỉ cửa an toàn: “Bên kia có cửa an toàn, đừng chạy ra cửa chính toàn bộ ——”
Cô vừa hô xong, liền có người chạy qua.
Mọi người thét chói tai, túi giấy khắp nơi. Có vài người vì chạy thoát thân mà đồ mới mua bị rớt: “A —— Túi xách của tôi!”
“Còn túi gì? Bom sắp nổ —— Chạy mau! Túi xách quan trọng hơn mạng sao?”
Chung quanh hét tán loạn.
Mọi người kinh hoàng muôn dạng, chỉ có một người tâm vô bàng vụ…
Kaya nhìn Tần Sênh, nước mắt rơi xuống: “Xin mọi người đừng kinh hoảng, hãy trật tự…” Cô lau nước mắt, hít mũi, lớn tiếng kêu, nhưng bản thân lại không có sức lực… Tim quá đau… quá đau…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc