Lăng Vi run rẩy, cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh.
Ánh mắt của cô như sóng nước lưu chuyển, rực rỡ như thủy tinh dưới ánh sáng mặt trời.
Cô nhẹ nhàng mở miệng, dịu dàng gọi tên anh: “Diệp Đình...”
Anh dịu dàng nhìn về phía cô. Từ từ nắm lấy tay cô, đặt ở bên mép, cẩn thận hôn xuống.
Cả trái tim của Lăng Vi đều như tan thành nước, Diệp Đình... Sao anh lại tốt với em đến vậy?
Anh tốt với em như vậy, em phải yêu anh thế nào... mới có thể đền đáp được anh?
Mặc kệ mình bỏ ra bao nhiêu, cũng vẫn cảm thấy tình yêu của em, không đuổi kịp được một phần vạn của anh!
Diệp Đình, anh có biết không? Lúc anh dịu dàng bày tỏ tình cảm với em, lớp phòng ngự trong trái tim em từ từ sụp đổ, toàn bộ trái tim em đều trao hết cho anh. Trong lòng em, trong nỗi nhớ của em, tất cả đều là anh.
Cô đột nhiên nhón mũi chân lên, đưa tay ôm lấy cổ anh.
Lúc môi của cô càng ngày càng gần kề anh, Diệp Đình đặt đôi môi xuống đáp lại nụ hôn của cô, bá đạo si mê!
Anh chợt cảm giác được tình yêu bất tận trong trái tim cô, dường như muốn giao phó sinh mạng của cô cho anh!
“Tiên sinh, các khách mời đều đã đến đông đủ cả rồi, cậu có muốn mời bọn họ lên tầng hai hay không?”
Diệp Đình buông Lăng Vi ra, phất phất tay với Vương quản gia.
Quản gia Vương liền đi ra ngoài phòng khách.
Lăng Vi lấy đôi môi bị anh hôn đến sưng đỏ, nhìn quản gia Vương đi xuống phòng khách tầng một, nói với mọi người: “Hoan nghênh các vị đã đến Diệp gia, mời các vị cùng lên tầng.”
Quản gia Vương ôn nhã cúi người mời mọi người đi lên tầng hai.
“Được được được, cực khổ cho ông rồi.”
Quản gia Vương dẫn đường đi trước, ông ta bước lên chiếc thảm len màu trắng.
Lăng Vi nhìn đám người này bước từng bước lên thảm, trong đầu nghĩ, lại phải thay chiếc thảm này rồi.
Sau đó, quản gia Vương dẫn mọi người đi vào phòng triển lãm ở tầng hai.
Quản gia Vương kính cẩn nói: “Các vị, nơi này chính là phòng triển lãm, xin các vị cứ tùy tiện.”
“Được được được, xin ông cứ tự nhiên.”
Phòng triển lãm ở tầng hai, đặc biệt có phong cách, vô cùng lớn. Đây là căn phòng Diệp Đình cố tình giành ra cho tập đoàn đa quốc gia Phương Chu tổ chức buổi triển lãm.
Chờ lúc mọi người đi tới phòng triển lãm, bọn họ lại kinh hãi lần nữa, diện tích của nơi này rất lớn, hơn nữa phòng triển lãm nầy được bố trí vô cùng chuyên nghiệp, giống như phòng triển lãm thực sự vậy.
Những bức tranh được trưng bày ở trong phòng triển lãm này, đều là những tác phẩm xuất sắc trong cuộc thi lần này.
*
“ Anh, buổi triển lãm lần này khá thú vị.” Một người cô gái mặc chiếc váy thời thượng màu be kiêu ngạo hất cằm nói: “Chỉ là, không có một bức tranh nào có thể so sánh được với bức tranh của anh Mặc Phi.” Nói xong, cô ta quay đầu tìm gì đó ở trong đám người: “Anh Mặc Phi... còn chưa tới...”
Người dàn ông anh tuấn mặc bộ âu phục màu trắng thẳng thớm lãnh đạm nhìn vào bức tranh trên tường, quả đúng như em gái anh ta nói, những bức tranh ở đây, không có bức tranh nào có thể so sanh đực với bức “Thành phố phế tích” của Mặc Phi!
Triển lãm hội họa quốc tế, cũng chỉ là thế này mà thôi.
Cô gái đang đi vòng quanh một vòng trong phòng triển lãm, hơi thiếu kiên nhẫn nói: “Anh Đình đi đâu rồi? Anh từ bắc cực xa xôi chạy về tìm anh ấy, mà anh ấy lại trốn không thèm gặp anh.”
Người đàn ông nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén, tựa như đang cảnh cáo.
Cô gái lập tức ngậm miệng lại: “Em đi ra cửa nhìn xem, chắc anh Mặc Phi cũng sắp đến rồi.” Nói xong, cô ta chạy biến đi như một làn khói.
“Lão Thất!”
Người đàn ông mặc âu phục trắng nghe thấy có người gọi mình, nghiêng đầu sang, chỉ thấy Diệp Đình đang tiêu sái đi về phía anh ta.
Anh ta con môi cười, giang hai cánh tay với Diệp Đình, hai người nhiệt tình ôm nhau, Diệp Đình chăm chú nhìn anh ta: “Bắc cực đúng là thiếu ánh mặt trời, mới ngây người nửa năm ở đó, cậu đã trắng thành thế này rồi.”
Hàn Yến cười nói: “Là do quần áo thôi...”
Lăng Vi nhìn về phía người đàn ông âu phục trắng, thật lòng cảm thấy người này khá là thú vị. Vừa rồi Diệp Đình gọi anh ta là lão Thất, hẳn là anh em trong “Tổ đội mười người “?
Diệp Đình giới thiệu với anh ta: “Lão thập nhất, vợ tôi, Lăng Vi.”
Lăng Vi 囧, từ lúc nào mà cô có cái biệt hiệu siêu cấp biến thái này.
Hàn Yến đưa tay ra, gọi cô: “Chị dâu.”
Lăng Vi bắt tay với anh ta: “Xin chào. Diệp Đình thường xuyên nhắc tới anh, nói anh đi bắc cực, tôi cũng rất tò mò, hy vọng có một ngày có thể đến nhìn xem.”
Hàn Yến thu tay về, gật đầu, ánh mắt thâm thúy khó dò: “Quả thật nên đi một lần cho biết...”
“Anh Đình!”
Cô gái mặc váy màu be vừa nãy tên là Hàn Linh Tê, cô ta cười ngọt ngào nói với Diệp Đình: “Anh Đình, em quen biết anh bao nhiêu lâu rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tới nhà anh đấy! Thì ra nhà anh sang trọng thế này, lớn thế này!”
Diệp Đình không nói gì cả, chỉ khẽ gật đầu.
Hàn Linh Tê đột nhiên “A “ lên: “Anh Mặc Phi đến rồi!” Cô ta nở nụ cười rạng rỡ.
Đạp giày cao gót: “cạch cạch cạch” chạy về phía Mặc Phi. Nhan Mặc Phi kiêu ngạo nhìn xung quanh, dáng vẻ bất cần đời, như muốn nhìn thế giới bằng nửa con mắt vậy!
Nhan Mặc Phi là?
Lăng Vi hơi kinh ngạc!
Nhan Mặc Phi… lại cũng tham dự buổi triển lãm lần này?
Anh ta… là họa sỹ đẳng cấp thế giới. Những bức tranh được vẽ theo trường phái hiện đại của anh ta nhận được rất nhiều lời ca ngợi!
Bây giờ Nhan Mặc Phi là họa sỹ nổi tiếng thế giới rồi.
Lăng Vi vẫn cho rằng anh ta có phong thái nhẹ nhàng của một học giả, nhưng hôm nay gặp mặt, mới biết thì ra anh ta là người rất hợp mốt.Kiểu tóc của anh ta rất khốc, mái tóc uốn xoăn, vén ra sau ót, tóc mái được hất sang một bên, lộ ra cái trán sáng bóng, còn cạo một phần tóc bên trái đầu nữa, làm nổi bật lên vẻ bướng bỉnh trên mặt, tầm mắt chuyên tâm nhìn về phía những bức tranh trên tường.
Anh ta cong môi, nở nụ cười giễu cợt như có như không, bộ ria mép phác thảo lên hơi thở quyến rũ, cực kỳ có sức cuốn hút.
Cả người đều tỏa ra hơi thở nghệ thuật.
Lăng Vi nhìn về phía anh ta, đột nhiên cảm thấy Nhan Mặc Phi hẳn nên có cái dáng vẻ này.
Mặc kệ tham dự buổi triển lãm hội họa có hình thức thế nào, anh ta cũng đều ăn mặc theo phong cách thoải mái này. Người khác đều mặc âu phục thắt cà vạt, chỉ có mình anh ta mặc bộ đồ đơn giản, nhưng lại không đánh mất thần thái riêng của mình.
Lăng Vi nhìn theo tầm mắt của anh ta, nhìn lên trên tường.
Chỗ bọn họ đứng bây giờ, chính là bức tranh Nhan Mặc Phi đã vẽ —— thành phố phế tích!
Lăng Vi chăm chú nhìn bức tranh anh ta vẽ, cẩn thận nhìn từng chi tiết. Đường nét mềm mại mà tráng lệ, bố cục rộng lớn, lối vẽ kỳ lạ, nhưng lại đặc biệt có sức công phá!
Quả nhiên là thiên tài hội họa!
Nhan Mặc Phi! Lăng Vi nhìn bức tranh anh ta vẽ, lại nhìn về phía anh ta, trong đầu đột nhiên hiện ra một hình ảnh, Nhan Mặc Phi đang cầm cọ vẽ, màu vẽ vương ra khắp người, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào trong bức tranh đang vẽ dở.
“Anh Mặc Phi, trong tất cả các bức tranh trưng bày ở buổi triển lãm này, chỉ có bức tranh của anh là xuất sắc nhất. Anh xem tác phẩm của anh này, xuất sắc hơn so với tác phẩm của những người khác không biết bao nhiêu lần! Đúng là có thể Gi*t ૮ɦếƭ hết tất cả chỉ trong giây lát!”
Hàn Yến chợt nhìn về phía Hàn Linh Tê bằng ánh mắt sắc như dao: “Mỗi một người đều ý tưởng sáng tạo riêng của mình, em cảm thấy em đánh giá tác phẩm của những người khác như vậy, là lịch sự hả?”
Từ nhỏ, cô em gái này của anh ta đã bị nuông chiều hư, không xấu bụng, mồm miệng nhanh nhảu, nhưng lại không suy nghĩ nên nói gì trước khi nói, nói mà không thèm cân nhắc, không quan tâm đến cảm thụ của người khác.
Hàn Linh Tê dẩu miệng, cúi đầu nhỏ xuống thấp.
Nhan Mặc Phi hơi cong khóe miệng lên, bắt tay với Diệp Đình, Hàn Yến, và Lăng Vi.
“Anh Mặc Phi, chúng ta qua bên kia xem đi.” Hàn Linh Tê sợ Hàn Yến lại mắng mình nữa, vội vàng ôm lấy cánh tay của Nhan Mặc Phi, lôi anh ta đi.
Chỉ chốc lát sau, biên tập bộ manga của Lăng Vi gửi cho cô một tin nhắn: “Mẹ già tới cửa rồi! Ôi mẹ của tôi ơi! Đang có chương trình gì vậy?”
Hoa Đào gọi tới, run rẩy nói: “Tiểu Thải Vi à… cô để tôi tới chỗ nào đây? Bà mặc bộ quần áo 200 tệ, thật không dám vào á.”
Lăng Vi khẩn trương nói với Diệp Đình: “Hoa Đào đến, em đi đón cô ấy.”
Hoa Đào tới Giang thành làm việc, hành trình rất kín, các cô muốn gặp nhau, Lăng Vi không thể gặp cô ấy liền để cô ấy tới tham gia triển lãm tranh.
“Cô chờ tôi, tôi lập tức ra ngay.” Lăng Vi bảo Hoa Đào chờ cô ngoài cửa, cô vội vàng xuống lầu.
Nửa đường lại thấy Hứa Tử Huân.
Lăng Vi cảm thấy hơi xấu hổ… muốn làm bộ không phát hiện ra anh ta, hiện tại cô không muốn để anh ta nhìn thấy liền đi vào đám đông.
Hứa Tử Huân không nhìn thấy cô, chờ chiếc xe thương vụ màu đen chạy tới thì đưa tay đỡ cô gái trong xe xuống.
Lăng Vi nhìn thấy mỹ nữ xinh đpẹ mặc váy đỏ lộ vai tên Dung Cẩm, lần trước chính là cô ấy kéo Hứa Tử Huân đi thuê phòng.
Hiện tại hai người quan hệ thân mật như vậy, tuy còn chưa cong khai nhưng cũng xem như là người yêu.
Hứa Tử Huân nắm tay Dung Cẩm đi vào đại sảnh.
Dung Cẩm giống như Vương phi được gả cho Vương gia, hất cằm, biểu tình tự phụ, nhìn người khác đầy khinh thường.
Dung Cẩm nhìn đại sảnh xa hoa, trong lòng trào dâng.
Thật không nghĩ tới… bạn trai của cô ta giỏi như vậy.
Thế mà có thể đến được bữa tiệc xa hoa như thế.
Cô ta chỉ biết gia tộc của Hứa Tử Huân ở Giang thành là số 1, số 2 nhưng lại không nghĩ tới… Hứa Tử Huân có nhân lực như vậy, còn có thể quen biết đại gia đến mức này?
Dung Cẩm và Hứa Tử Huân còn chưa biết đây là nhà của Diệp Đình, bọn họ chỉ biết chủ nhân nơi này họ Diệp.
Lăng Vi đi ra cửa nhìn thấy Hoa Đào bị lạnh đang trốn một góc.
“Hoa Đào…”
Lăng Vi vẫy tay với cô ấy, Hoa Đào mặc áo lông trắng, bên trong lộ ra lễ phục màu đen.
“Lạnh hả? Mau tới đây, tôi chuẩn bị lễ phục cho cô rồi, tôi mang cô đi thay quần áo.” Lăng Vi đi tới nắm tay Hoa Đào.
Lần đầu tiên hai người gặp mặt, Hoa Đào hoảng sợ.
Tuy nhìn qua hình nhưng mà…” Cô là Thải Vi sao?”
Lăng Vi trang điểm và mặt mộc có hơi giống… lại không giống.
“Ôi, trừ tôi ra còn ai quen cô sao?” Lăng Vi buồn cười nhìn cô ấy.
“Á.. đúng vậy.” Hoa Đào là người vừa mơ hồ vừa tùy tiện, tính cách sảng khoái.
“Đi nhanh lên, bên ngoài trời lạnh.” Lăng Vi không mặc áo khoác, chỉ mặc lễ phục nên bị lạnh run lên rồi.
“Được.” lần đầu tiên Hoa Đào đến lễ hội xa hoa như avyaj, đột nhiên cảm thấy hơi choáng váng.
Tiểu Vi sắp xếp như thế nào cô nghe vậy là được.
Lăng Vi dẫn cô vòng bên gnaofi đi vào, không trực tiếp đi qua đại sảnh, sợ Hoa Đào xấu hổ.
Hoa Đào sợ cô bị lạnh nên ϲởí áօ lông ra, bọc cho hai người. Lăng Vi được hơi ấm bao lấy.
Lúc này đột nhiên nhìn thấy một cô gái, người này mặc váy đỏ lộ vai, đúng là Dung Cẩm đang đứng trong góc gọi điện thoại.
Biểu tình của Dung Cẩm cực kì khoa trương: “Nơi này như cung điện vậy, quá xa hoa… đúng thế, là bạn của bạn trai tôi. Có là gì chứ, lần tới có cơ hội mang các cô đi cùng.”
Cô ta biểu hiện đầy hư binh nói phét đám người ở đây xa hoa đến mức nào.
Thấy Lăng Vi đi tới liền vội vàng tắt máy cười: “Không phải quản lý Lăng sao?”
Lăng Vi gật đầu.
Dung Cẩm mỉm cười: “Mặt mũi quản lý Lăng thật lớn, dạng người này mà cũng được mới tới.” Nói xong còn lườm hai người khoác chung áo khoác lông.
Sau đó bĩu môi cười.
Như chiếm được thượng phong xoay người rời đi.
Hoa Đào muốn bùng nổ, người đàn bà này cố ý tới gây khó dễ Lăng Vi sao?
Lăng Vi giữ tay cô: “Cô ta có bệnh, đừng để ý đến cô ta làm gì, làm như ba mình là hoàng đế vậy, không ngại đau răng. Người có thể nói ra lời này chắc chắn nhân cách chẳng cao quý gì, đừng chấp nhăt với cô ta làm gì mà hạ thấp cấp bậc của chúng ta.”
“Ừ.”
Đi vào bên trong, Lăng Vi ấy ra ba bộ lễ phục cho cô ấy: “Tôi đã chuẩn bị cho cô xong rồi, không biết cô thích loại nào, cô tự chọn đi.”
Hoa Đào không hiểu là nhãn hiệu gì, tùy tiện chọn chiếc váy ngắn màu đen: “Tôi mặc màu đen trông có vẻ gầy hơn.”
Lăng Vi cười lớn: “Cô gầy như vậy rồi còn muốn gầy hơn hả?”
Hoa Đào đứng lên cho Lăng Vi nhìn bụng mình: “Cô nhìn cái bụng này xem, đều là thịt… tôi lại béo hơn rồi, không biết còn tưởng tôi có thai năm tháng ấy.”
“Làm gì đến mức như cô nói chứ.” Lăng Vi kéo cô ấy nhìn một lần: “Làm gì có, căn bản không có bụng luôn. Đều là cô đoán mò thôi. Cô đừng mặc màu đen, tôi mặc màu trắng rồi, cô mặc đen nữa nhìn chúng ta như Hắc Bạch vô thương vậy… cô mặc màu hồng phấn nha, tôi cảm thấy cô mặc màu này còn gầy hơn.”
Lăng Vi cầm váy công chúa màu hồng phấn lên đo với người cô ấy: “Thật xinh đẹp, cô trắng trẻo như vậy mặc hồng phấn rất đẹp, nhanh thay đi, một lúc nữa tôi 乃úi tóc giúp cô.”
Hoa Đào mù mờ cầm váy đi thay, thay xong, hai mắt Lăng Vi sáng lên: “Qúa đẹp…. Rất hợp với cô..” đôi mắt Hoa Đào rất đpẹ, như hai quả hạch đào vậy.
Lăng Vi nhanh chóng cho người trang điểm, làm tóc cho cô ấy.
Hoa Đào yếu ớt nói: “Tiểu Vi, đây là chỗ nào vậy? Sao cô lại ở đây?”
Lăng Vi nghĩ nghĩ một chút nói: “Đây là nhà chồng tôi.”
“…” Hoa Đào rụt cổ: “Chồng cô có tiền như vậy…” đột nhiên nhìn Lăng Vi đang cười, Hoa Đào thầm nghĩ, cô ấy nói là nhà chồng cũng không nói là nhà mình… chắc là bên trong có uẩn khúc.
Hoa Đào không hỏi nhiều, hóa trang xong liền theo Lăng Vi đi triểm làm tranh.
Hai người tay trong tay rời đi.
Đến tiền thính liền nghe Dung Cẩm nói chuyện với một người đàn bà: “Xí, xem mình là ai, chơi với bạn thế nào… mặc thành như vậy dám tới buôi triển lãm tranh cao cấp này?”
“Lễ phục gì?” cô gái kia hỏi.
Dung Cẩm nói: “Áo lông.”
Cô gái kia cười ra tiếng.
Lăng Vi đi tới gần Dung Cẩm, chỉ thấy Dung Cẩm cao ngạo nói chuyện với một cô gái.
Dung Cẩm trợn mắt, nhếch lên nụ cười chán ghét.
Lăng Vi và Hoa Đào đi tới trước mặt Dung Cẩm.
“Quản lý Dung, sao lại nói xấu sau lưng người khác vậy? Qúa thất lễ rồi.”
Âm thanh của Lăng Vi cực lạnh lẽo, như luyện ra từ hầm băng vậy.”
Dung Cẩm quay đầu, cả người sững lại.
Chỉ thấy Lăng Vi không vui trừng cô ta, Dung Cẩm đối với Lăng Vi là bản năng đối nghịch, Lăng Vi là bạn gái trước của Hứa Tử Huân, cho tới giờ hvh vẫn nhớ mãi không quên Lăng Vi.
Dung Cẩm thấy Lăng Vi sẽ sinh lòng chán ghét, cô ta hận không thể hung hăng cấu mặt Lăng Vi.
“À.. quản lý Lăng, cô giận gì chứ? Tôi chưa nói là bạn cô, nhìn cô giận thành cái dạng gì rồi này.”
Lăng Vi hừ lạnh: “Dám nói không dám nhận sao? Mặc áo lông thì làm sao? Mùa đông lạnh như vậy cô không mặc sao? Cô dám nói cô chưa bao giờ mặc? Cô dám nói trong nhà cô không có áo lông nào sao? Chẳng lẽ quản lý Dung tự động phát điện nên không sợ lạnh?”
“Cô…” Dung Cẩm cắn răng không phản bác được một lời.
Lăng Vi nhìn cô ta, cười khinh thường: “Trách không được quản lý Dung ăn mặc ít vải như vậy, thì ra là quản lý Dung có thể tự động nóng lên.”
Không hiểu sao có cô gái nào đó thêm một câu: “Đâu chỉ tự nóng lên, cô ta còn có thể tự động phát dục.”
“Miệng cô thúi lắm sao?” Dung Cẩm trừng mắt.
Gương mặt vừa đỏ vừa đen như gan heo.
Dung Cẩm không khách khí trừng Lăng Vi: “Quản lý Lăng, sao cô nói quá đáng vậy, tôi ở trước mặt cô nói bạn cô sao?”
“À…” Lăng Vi cười lạnh: “Cho nên nói xấu sau lưng mới đáng xấu hổ không phải sao?”
Dung Cẩm hung hăng trừng Lăng Vi, cô ta vô tình nhìn người bên cạnh Lăng Vi thì sửng sốt.
Cô gái này là ai, mắt tròn như hạch đào, sáng lấp lánh như vậy? Làn da trắng mịn, mặc váy hồng như công chút, mềm mại như có thể vắt ra nước vậy.
Hiển nhiên cô ta không nhận ra đó là Hoa Đào vừa nãy bị cô ta cười nhạp…
Lăng Vi chẳng thèm nói lời vô nghĩa với cô ta.
Lúc này Diệp Đình và Hàn Yến từ lầu hai đi xuống.
Nhìn thấy Lăng Vi ở đại sảnh, sắc mặt cô không tốt, sắc mặt Diệp Đình cũng trầm xuống.
“Vi Vi, sao em ở đây?” Lúc này Hứa Tử Huân đột nhiên đi tới bên cạnh Lăng Vi.
Ánh mắt của anh ta nhìn chằm chằm Lăng Vi, muốn nói gì đó lại nuốt trở lại.
Hứa Tử Huân nhớ thương nói: “Trời lạnh, đừng mặc ít như vậy, em sẽ đau bụng đấy.” Anh ta vừa nói, biểu tình càng trở nên phức tạp.
Dung Cẩm kéo tay anh ta: “Anh nói cái gì vậy?”
Hứa Tử Huân lấy lại tinh thần vội vàng sửa lời, lễ phép cười với Lăng Vi: “Vi Vi, em cũng đến xem triển lãm tranh sao? Triển lãm tranh hôm nay cực kì thành công, anh còn mời bạn của anh tới chẳng qua cậu ấy chưa tới. Em muốn đi xem không, nghe nói hôm nay người vẽ tranh cực giỏi.”
Lăng Vi chẳng thèm muốn nói vói anh ta, gật đầu liền kéo Hoa Đào lên lầu.
Đến đầu cầu thang liền thấy Diệp Đình và hy từ trên cầu thang đi xuống.
Lúc đi qua hai người, thi nhr thoảng có thương nhân muốn chào hỏi bọn họ nhưng sợ bị Diệp Đình cự tuyệ tnên không dám lại gần…
Bên cạnh cũng có nhiều cô gái do dự đi tới đi lui.
Hiển nhiên mong muốn được Diệp Đình và hy chú ý.
Lăng Vi và Hoa Đào đi tới: “Xin giới thiệu cho mọi người, vị này là biên tập truyện tranh của tôi, gọi là Hoa Đào.”
Diệp Đình và Hàn Yếnthay nhau bắt tay cô ấy, giới thiệu chính mình. hy nhìn chằm chằm Hoa Đào một lúc mới nói: “Có phải hai tháng trước cô mới đi du lịch ở Bắc cực không?”
Tính tình Hoa Đào cực kì rộng rãi, cười nói: “Đó là chị sinh đôi của tôi, chị ấy thích mạo hiểm, đi khắp nơi trên thế giới, lần trước đi Bắc cực suýt chút nữa thì không về được, bị nhốt ở chỗ kia cả tháng, may mắn được một con thuyền cứu giúp, nếu không chị ấy đã không về được rồi… chị tôi nói lần đó thật nguy hiểm vì con thuyền cứu bọn họ cũng suýt chút nữa gặp chuyện không may…”
Hoa Đào vừa nói xong lại thấy kỳ quái: “Sao anh lại biết?”
Hàn Yến nói: “Không có gì.”
Nháy mắt Lăng Vi nhớ tới Hàn Yến vừa từ bắc cực trở về, chẳng lẽ có chuyện gì với chị của Hoa Đào sao?
Lăng Vi sợ Hoa Đào xấu hổ nên nói với Diệp Đình và Hàn Yến: “Em mang cô ấy đi dạo, hai người nói chuyện nhé.”
“Ừ.” Hoa Đào muốn nhanh chóng rời đi, lúc này Hứa Tử Huân đi tới, Dung Cẩm ở bên cạnh anh ta cũng đi theo.