“Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng Giám đốc Lăng.”
“Chúc mừng chúc mừng ——”
“Bộ trưởng, chị thăng chức rồi!” Tiểu Cầm kích động đến mức hai mắt sáng lên, Tiểu Trương vỗ đầu cô ta: “Sao còn kêu Bộ trưởng chứ? Kêu Giám đốc!”
Tiểu Cầm liền gật đầu sửa lời: “Giám đốc Lăng!”
Lăng Vi lắc đầu, bật cười: “Kêu chị Lăng.”
“Chị Lăng.” Tiểu Cầm toét miệng. Tiểu Trương lại gần hỏi: “Chị Lăng, sau này chị thăng làm Giám đốc, vậy tách ra Bộ thiết kế chúng em rồi…”
Lăng Vi suy nghĩ một lát, nói: “Chị tìm Hoa tổng thương lượng thử xem có thể đừng dời phòng làm việc của chị không, chị còn cùng một chỗ với mọi người. Nếu một nhà thiết kế rời khỏi bộ thiết kế thì chẳng khác nào mất đi động lực vốn có. Chị nghĩ anh ta sẽ hiểu.”
“Chị Lăng! Chị thật giỏi!”
Lăng Vi đi tìm Hoa Thiếu Kiền, nói suy nghĩ của cô. Hoa Thiếu Kiền gật đầu: “Có thể, cô vẫn muốn ở Bộ thiết kế thì phòng làm việc của cô cũng không cần dời.”
Lăng Vi vui vẻ hỏi anh ta: “Bây giờ vị trí Bộ trưởng Bộ thiết kế trống, do ai thay thế?”
Hoa Thiếu Kiền hỏi cô: “Em có đề cử tốt nào không?”
Hoa Thiếu Kiền nhìn qua Bộ thiết kế, quản lý cấp cao vẫn chưa quyết định bổ nhiệm ai làm Bộ trưởng Bộ thiết kế.
Lăng Vi suy nghĩ, nói: “Thật ra tôi cảm thấy Tiểu Cầm rất có thiên phú thiết kể, cho cô ấy làm trợ lý có chút không trọng dụng nhân tài. Nhưng tính cách cô ấy yếu đuối, trước mắt không thích hợp làm Bộ trưởng. Những người khác, tôi cảm thấy… tạm thời không thích hợp lắm.”
Hoa Thiếu Kiền đồng ý gật đầu: “Không sai… Hay là như vậy đi. Điều Tiểu Cầm về Bộ thiết kế, chính tay em dẫn dắt cô ấy, sau này để cô ấy thay thế vị trí của em.”
“Được, tôi cũng có ý đó.”
Lăng Vi quyết định phải chăm sóc dạy bảo Tiểu Cầm thật tốt, để tính tình cô ta đừng mềm yếu như vậy!
“Giám đốc Lăng, chúc mừng nha!”
“Cảm ơn.”
Lăng Vi đột nhiên được thăng làm Giám đốc, một vài nhà thiết kế lâu năm không ứng phó kịp!
Những nhân viên kỳ cựu này đã dán mắt vào vị trí này rất lâu, bỗng nhiên nửa đường lòi ra một Trình Giảo Kim, bọn họ ghen tỵ đến đỏ mắt.
Mặc dù Lăng Vi thăng chức lần nữa làm người ta ghen tỵ, nóng mắt, nhưng thành tích của Lăng Vi bày ở đó, ai cũng không nói gì.
Cô vừa trở lại khu vực Trung Quốc hơn một tháng đã tiếp nhận và giải quyết nhiều nguy cơ, nhất là lần “Xe cho người già”, thật sự vô cùng khó giải quyết.
Hơn nữa, Lăng Vi còn được bổ nhiệm làm nhà thiết kế chính “Xe cho người già”.
Sau khi thiết kế này đưa vào sản xuất, mọi người đều rất hài lòng!
Giá thấp, chất lượng cao, đáng tin, chức năng lớn mạnh thay đi ộ, nhất định sẽ tạo kỳ tích mới!
Cũng chính lần thiết kế này giúp Lăng Vi nâng cao địa vị ở Bộ thiết kế.
Phần lớn nhà thiết kế có tài ở Bộ thiết kế đều nhất trí cho rằng Lăng Vi thăng chức làm Giám đốc Bộ thiết kế là thực tới danh quy.
Nhưng cũng nhất định sẽ có bất mãn: “Các người nói xem, có phải Lăng Vi rất quá đáng không? Mình thăng làm Giám đốc còn phải bá chiếm vị trí Bộ trưởng.”
“Đúng vậy! Thật quá đáng!”
Lăng Vi bịt tai không nghe, đặt toàn bộ tinh lực lên người Tiểu Cầm, hy vọng cô ta nhanh chóng mạnh mẽ lên.
Nhân tài như Tiểu Cầm, cô không nỡ chôn vùi.
…
Đầu tháng 12, thời tiết cực kỳ lạnh, nhưng không có tuyết rơi. Hôm nay, bầu trời mờ mờ, giống như sắp có tuyết rơi.
Buổi trưa, cô đến nhà kho. Thầy Dương vui mừng hớn hở cho cô xem thành quả: “Tiểu Vi, ý tưởng cháu nói lần trước đã thực hiện được! Động cơ của chúng ta thật sự rất chất, aiya, nếu có thể lấy được một chiếc xe, chúng ta thí nghiệm động cơ này thì tốt rồi.”
Lăng Vi vui vẻ muốn thét chói tai, nhưng cũng buồn rầu…
Bây giờ… túi tiền cô cạn sạch, thẻ ngân hàng lại trống rỗng. Nếu mua xe mới, phải lấy tiền từ mua chứng khoán.
Cô đang buồn rầu, điện thoại đột nhiên vang lên.
Bắt máy, là người đứng ra tổ chức một triển lãm tranh gọi tới.
“Xin chào, tôi là người đứng ra tổ chức triển lãm tranh Phương Chu Quốc Tế, xin hỏi cô là Lăng tiểu thư phải không?”
Phương Chu Quốc Tế?
Lăng Vi kinh ngạc!
Danh tiếng Phương Chu Quốc Tế lớn đến rung trời ——
Họa sĩ phái hiện đại không có ai không muốn tranh của mình được triển lãm ở Phương Chu Quốc Tế!
Lăng Vi khẩn trương nói: “Tôi là… Lăng Vi, xin hỏi cô có chuyện gì không?”
Đối phương nói: “Vi Vi tiểu thư, có thể liên lạc với cô thật tốt. Tôi là nhân viên phục vụ khách hàng của Phương Chu Quốc Tế, tôi tên Daisy. Tranh cô gửi tới đã vào vòng xuất sắc…”
Không đợi cô ta nói xong, Lăng Vi “a” một tiếng. Cô chưa từng gửi tranh cho Phương Chu Quốc Tế mà…
Sao đối phương có thể tìm tới cô?
Cô sửng sốt, đối phương nói tiếp: “Tác phẩm vào vòng xuất sắc đợt này sẽ được triển làm vào tuần tới, nếu cô có thời gian hay tới dự triển lãm, ba tác phẩm vào vòng xuất sắc sẽ được khen thưởng từng cái một. Rất nhiều tiền nha!”
“Chờ chút… Tôi nghĩ có phải các người lầm rồi không?” Lăng Vi che miệng, nghĩ cẩn thận, quả thật chưa từng gửi tranh cho Phương Chu Quốc Tế…
“Thế nào? Tiểu thư?”
Lăng Vi xoa trán nói: “Các người chắc chắn là tìm tôi sao? Tôi không gửi tranh cho các người…”
Đối phương hiển nhiên dừng lại: “Cô chờ một lát…”
Lăng Vi nghe tiếng lật giấy bên kia.
Một lúc sau, đối phương nói: “Không sai, chính là cô. Có lẽ bạn cô đăng ký giúp cô… Vậy đi, tôi gửi tranh của cô cho cô, cô xem có phải do cô vẽ hay không.”
“Được…”
Lăng Vi cúp điện thoại.
Chốc lát, Daisy gửi một tấm hình.
Trời ạ!
Đây là… con hùng ưng giương cánh cao tường, ngạo mạn giữa bầu trời cô vẽ trong phòng vẽ!
“Chẳng lẽ là Diệp Đình đăng ký giúp cô?”
Lăng Vi lập tức gọi cho Diệp Đình, Diệp Đình đang họp, anh giơ tay tỏ ý mọi người chờ anh một lúc. Anh nhấn nút trả lời, Lăng Vi không biết anh đang họp, lầm bầm hỏi anh: “Triển lãm tranh Phương Chu Quốc Tế là anh đăng ký giúp em?”
Diệp Đình sửng sốt: “Không được em đồng ý, sao anh có thể làm chuyện này…”
Lăng Vi suy nghĩ, cũng đúng, với tính cách của Diệp Đình, tuyệt đối sẽ không tùy tiện lấy tác phẩm cô đi triển lãm khắp nơi. Trừ Diệp Đình, vẫy chỉ còn… Jim?
“Bạn” dạy cô vẽ graffiti! Người nọ làm việc tùy tính nhất, cũng không đáng tin cậy nhất, quả thật có thể là anh ta làm.
Xế chiều hôm đó, Lăng Vi liên lạc Jim, Jim hưng phấn gào khóc kêu to: “Vào vòng trong rồi? Ha ha ha ha —— coi như đám cổ lỗ sĩ kia tinh mắt! Nhưng mà… vào vòng thôi chưa là gì đâu, mục tiêu của tôi là giải nhất —— ngôi sao vinh quang! Tác phẩm của cô là tác phẩm sinh động, ngang ngược, có nội hàm nhất tôi đã thấy từ trước đến nay, giải nhất không cho cô, tôi phải đích thân đi “thăm hỏi sức khỏe” đám ranh già kia!
“…” Lăng Vi như bị sét đánh.
Cô ngắt lời Jim đang lải nhải không ngừng: “Xế chiều hôm nay, anh đến Phương Chu Đế Quốc cùng tôi một chuyến đi. Hình như bọn họ có chuyện muốn tìm tôi thương lượng.”
“Được! Không thành vấn đề!”
Buổi chiều, Lăng Vi và Jim cùng đến Phương Chu Đế Quốc.
Làm Lăng Vi hộc máu là, tranh triển lãm của cô… lại chính là…
MỘT, TẤM, HÌNH…
“Em chụp một tấm hình tới triển lãm?” Lăng Vi dùng ánh mắt thần kỳ nhìn Jame, cấu tạo não người này không giống người bình thường, cho nên chuyện làm ra cũng khác với người thường!
Jame đắc ý hất cằm: “Đúng thế! Nếu không thì sao?”
Nói xong, khoác tay lên vai Lăng Vi, phong nhã nháy mắt với cô.
Anh ta nhếch môi, vẫy vẫy tóc quăn màu vàng, cười nói: “Tranh của cô là vẽ trên tường, tôi cũng không thể khiêng tường tới… Cho nên chụp một tấm hình gửi tới… Ha ha…”
Lăng Vi lau mồ hôi: “Đây là triển lãm… hình cũng có thể triển lãm sao?”
“Không sao, dù gì cũng là tác phẩm hội họa.”
Lăng Vi vẫn cảm thấy như bị sét đánh.
Trước khi tới còn buồn bực… Những người này làm sao thấy tranh cô vẽ được?
Lại không nghĩ rằng, chỉ bằng một tấm hình lại vào vòng xuất sắc của cuộc thi Phương Chu Quốc Tế? Ý của Daisy là muốn Lăng Vi mang tranh gốc tới triển lãm, lại không ngờ… Lăng Vi nói: “Bức tranh đó của tôi là vẽ trên tường…” Cô cười khổ, bất đắc dĩ nhìn Daisy.
Jame còn thản nhiên nói: “Mặt tường kia là tường chịu lực.” Ý là: Không tháo được… Không có cách đem bản gốc tới. Cho nên mới chụp hình.
“Ách…” Daisy nhíu chặt mày.
Cô ta rất nhức đầu.
Cô ta rất muốn nói với Jame: “Anh… Anh thật sự không phải đang chơi chúng em sao?”
Lăng Vi không nhịn được cười lên.
Trong đầu nghĩ, anh giai Jame! Anh còn biết đó là tường chịu lực? Anh biết rõ bức tranh kia không thể nào đem tới đây, anh còn muốn triển lãm cái gì?
Lăng Vi áy náy cười nói với Daisy: “Hay là hủy bỏ tư cách dự thi của tôi đi.”
Daisy cực kỳ tiếc nuối nói: “Vậy thì thật sự quá đáng tiệc, bức tranh này của cô vẽ rất đẹp! Khí thế và vẻ kiêu ngạo của hùng ưng được biểu thị tinh thế, nhất là đôi mắt! Vô cùng khi*p người, chúng tôi chỉ nhìn hình đã có thể cảm nhận được khí thế sắc bén, nếu chính mắt nhìn thấy tác phẩm của cô, tôi nghĩ nhất định sẽ càng rung động! Đặc biệt hơn là bức tranh này của cô là graffiti, rất tùy hứng, nhưng trong tùy hứng lại lộ ra sự dẻo dai. Họa sĩ không thể làm giống vậy.”
Daisy thấy Jame cũng gật đầu, tựa như đồng ý lời giải thích của cô ta, cảm thấy tiếc nuối…
Daisy nhìn Lăng Vi, cực kỳ nghiêm túc nói: “Nếu tranh của cô có thể tới triển lãm, tôi cảm thấy rất có lực thực vị trí á quân.”
Lăng Vi cũng rất muốn, vừa rồi cô đi vào, nhìn thấy bảng hiệu trước cửa viết: “Tiền thưởng đạt được vinh quang là 2 vạn, nếu cô có thể nhận được số tiền này, sẽ có tiền mua xe mới. Cho dù không được quán quân, được giải á quân cũng có 12 vạn…”
Lăng Vi thật tiếc.
Thật ra tiền thưởng là chuyện nhỏ, Phương Chu Quốc Tế thật sự rất nổi tiếng… truyền thuyết trong giới hội họa nha…
Được quán quân hoặc á quân cuộc thi của Phương Chu Quốc Tế đồng nghĩa với danh lợi tăng gấp đôi! Cuộc thi thế giới như vậy, rất nhiều người chú ý, tiền thưởng căn bản không là gì, quan trọng chính là cơ hội sau này!
Sẽ quen biết rất nhiều nhân vật nổi tiếng giới hội họa trong buổi triển lãm như vậy, sẽ có rất nhiều cơ hội trao đổi với bậc thầy quốc tế.
Nhưng cô không có cách tham gia.
Thật muốn khóc mà… Cả đời người, cơ hội trọng đại có thể có mấy lần?
Lăng Vi buồn phiền, thậm chí vô cùng sốt ruột, mất mác…
Tại sao ban đầu cô lại vẽ tranh lên tường… Nếu vẽ lên miếng bố to thì sẽ không bỏ qua cơ hội này…
Lăng Vi đau lòng đến rỉ máu.
Dù sao, cơ hội như vậy, cả đời… cũng không gặp mấy lần.
…
Buổi tối, Lăng Vi phiền não.
Cô khoác áo dài ngồi trên ghế mây… cái ghế này… ừm… cô và anh từng âи áι ở đây…
Nghĩ tới chuyện hôm đó, mặt cô đỏ bừng như đang sốt.
Hôm đó, cô cầu xin anh, nói muốn xin nghỉ, anh ngoài miệng đáp ứng, kết quả… anh đè cô dưới ghế mà làm. Cô thở hổn hển cào anh, anh lại nói: “Em xin ngày mai… Dĩ nhiên hôm nay phải vận động thật tốt mới được…”
Lăng Vi che mặt, người này… thật hư! Sáng hôm sau cô phải đi làm! Anh tính toán tốt lắm! Mới cho cô nghỉ nửa ngày! Trưa hôm sau ăn trưa xong, lại đè cô trên bàn làm việc!
Lăng Vi thật sự cảm thấy mình gả cho một con cầm thú… Sao anh ưa chuộng vận động này như vậy chứ?
Lăng Vi che mặt nóng bừng, đột nhiên nghe bên tai vang lên giọng nói dịu dàng: “Đang nghĩ gì?”
“Hả?” Cô quay đầu, thấy Diệp Đình nhìn cô chằm chằm, dưới ánh trăng, mặt anh cực kỳ anh tuấn, nhất là đôi mắt kia, giống như bậc thầy hạ 乃út vẽ ra!
Tim Lăng Vi đập loạn lên, đã thân mật với anh như vậy, bây giờ nhìn mặt anh, lại còn có thể đỏ mặt tim đập nhanh! Thậm chí càng dữ dội hơn trước kia!
Anh đưa tay ôm cô, ngồi xuống bên cạnh cô: “Lạnh không?”
Cô lắc đầu: “Không lạnh, hôm nay trời ấm, rất dễ chịu.”
Anh xoa đầu cô: “Sao ngồi một mình ở đây? Nhớ anh hửm?”
Anh nhếch môi cười xấu xa, Lăng Vi liền nghe ra vết bẩn trong lời nói của anh! Nhưng mà… không thể phủ nhận… vừa rồi cô thật sự nhớ đến ngày ấy bọn họ ở đây kích tình một đêm…
Che mặt. Cô vùi mặt vào hõm vai anh. Diệp Đình trầm giọng cười lên, anh vuốt tóc cô, thanh âm trầm thấp ôn nhu nói: “Vừa rồi Jame gọi điện thoại cho anh, nói bức tranh của em được Phương Chu Quốc Tế chọn vào vòng xuất sắc, ngày mốt còn có thể tranh giải quán quân, á quân, quý quân?”
“Ừ…”
Lăng Vi không có gì, nói: “Không sao, cũng không phải cuộc thi quan trọng gì, em chính là một tác giả manga, triển lãm tranh như vậy, em không hề nghĩ tới.”
Diệp Đình ôm cô, cằm đặt trên bả vai cô, ʍúŧ tai cô nói: “Có cơ hội thì hãy nắm chắc. Bây giờ em vẫn là tác giả manga nhỏ. Nếu lần này tranh giải có thể nhận được giải thưởng lớn, danh tiếng em sẽ lớn hơn nhiều, sau này, giá trị con người em cũng có thể không chỉ tăng gấp mấy trăm lần.”
Lăng Vi bị anh hôn đến run rẩy…
Mỗi lần anh cắn rái tai cô, đều khiến cô run rẩy, ngay cả đầu ngón chân cũng run.
Cô đỏ mặt đẩy anh ra, bĩu môi nói: “Bức tranh kia… em cũng vẽ trên tường rồi, cũng không thể phá tường đi triển lãm.”
Diệp Đình cười nói: “Nếu em muốn thì tháo một mặt tường, có gì đâu? Toàn bộ trang viên đều là của em… Anh cũng là của em, cái nhà này, tùy em dày vò.”
Trong lòng Lăng Vi nóng lên.
Cô vươn tay ôm anh, hôn môi anh, giọng nói cũng mang theo mật ngọt: “Em biết anh tốt với em, em biết anh chiều chuộng em, nhưng bây giờ tháo tường cũng không kịp nữa.”
Diệp Đình bị giọng nói nhỏ nhẹ của cô khiêu khích đến nỗi cả người nóng lên, anh đưa tay ra kéo cô đến trên đùi: “Vậy em có muốn tham gia không? Nếu muốn tham gia, chồng sẽ nghĩ cách cho em.” Vừa nói, anh vừa luồn tay vào váy cô, chiếc váy len của Lăng Vi bị anh kéo đến ngang hông. Lăng Vi sợ hết hồn, kéo váy xuống thật nhanh: “Đừng gấp như vậy, được không? Nếu anh muốn, chờ đến nhà gỗ nhỏ đi...”
Cô đang cực kỳ xấu hổ.
Diệp Đình cười tà ác. Tay không ngừng cù lét cô: “Ở chỗ này cực kỳ tốt, trước hoa dưới trăng, nào có chỗ nào phù hợp hơn.”
“Hoa ở đâu ra mà hoa? Bây giờ là tháng mười hai rồi! Thâи áι...”
Diệp Đình cười nói: “Vậy thì trước đèn dưới trăng.” Anh chỉ chỉ lên đèn đường...
Lăng Vi ngồi ở trên đùi anh, vừa cười, vừa tránh né.”Đừng làm rộn! Nhột lắm đấy!”
“Anh cũng nhột...” cô cứ lắc lư thế này, anh lại càng cảm thấy khô nóng trong người. Anh đột nhiên cắn lỗ tai của cô, dùng giọng nói từ tính trầm thấp nói: “Vợ ơi, em thật là thơm.”
“...” Lăng Vi nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ thấy anh nhìn cô như đang say.
Lăng Vi nắm lấy cái tay đang sờ loạn của anh nói: “Anh đừng làm rộn nữa, bên ngoài lạnh lắm...” Diệp Đình nắm lấy bàn tay của cô, hôn lên môi cô nói: “Hôm nay lạnh lắm à? Không sao, vận động một lúc là người sẽ nóng lên, tin anh đi...”
Lăng Vi liền nhớ tới chuyện cưỡi ngựa lần trước, anh nói vận động một lúc là nóng lên, cô còn tưởng rằng anh muốn làm chuyện xấu, nào ai ngờ, anh kéo cô chạy hai cây số...
Lăng Vi bật cười ra tiếng. Đang nghĩ không biết anh có kéo cô chạy mấy chục cây số không, nghĩ đến đây cô lại cười phá lên...
Lần này, anh không kéo cô chạy bộ, mà là, ôm cô đứng lên ngồi xuống. Người này... đúng là luôn không hành động theo lẽ thường.
Lăng Vi khẽ cử động ở trong иgự¢ anh, buổi tối tháng mười hai, cũng không lạnh như trong tưởng tượng, có lẽ là do anh quá nóng, đã truyền nhiệt lượng sang cho cô.
Trên trời... Đột nhiên có bông tuyết bay xuống, thật là kỳ quái... tuyết không lạnh. Tuyết rơi ngày hôm nay rất ấm áp, lúc tuyết rơi xuống, như muốn hòa tan ra, sẽ hòa lẫn với nhiệt lượng trong không khí, đó mới thật sự lạnh.
Trong đêm khuya thanh vắng, Lăng Vi ngẩng đầu lên nhìn tuyết rơi trên bầu trời, không ngờ anh lại nói đúng... trước hoa dưới trăng, thật sự không có chỗ nào phù hợp hơn... Tựa như người đàn ông này được lượng thân định tố vì cô, hai người ở chung với nhau không có hiềm khích gì.
Gió, cuốn bông tuyết đi, từng bông tuyết nhảy múa trên không trung, đẹp đến mức nao lòng! Cả người Lăng Vi như muốn nổ tung! Từ lúc sinh ra đến giờ, cô chưa bao giờ qua cảm thấy cả thị giác lẫn các giác quan khác đều bùng nổ như vậy!
Cô cũng có thể cảm giác được sự hài lòng của Diệp Đình.
...
“Vợ ơi, em xem... biết em không được tham gia buổi triển lãm, ông trời cũng khóc thương cho em đấy.”
Lăng Vi cắn răng, nắm lấy bả vai cảu anh: “Em thật sự không sao mà, không được tham gia cũng không sao cả.”
“Phải không? Em lại không thành thực rồi.” Giọng nói của anh cao lên mấy quãng.
Lăng Vi nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, mím môi cười nói: “Đúng vậy, vẫn là anh hiểu em nhất... Thật ra thì, em rất muốn tham gia. Ha ha...”
Trái tim của Diệp Đình bị lay động bởi tiếng cười của cô, con tiểu hồ yêu này... sao có thế làm cho anh hồn điên phách đảo như vậy?
Đừng nói là bảo anh dỡ tường, mà dù có bảo anh đập tan căn biệt thự, anh cũng tuyệt đối không nói hai lời!
Lăng Vi nằm ở trong иgự¢ anh, trong lòng hơi lo lắng cho cái ghế này... Cái ghế dài đã bị động tác lắc lư của anh làm cho kêu “Kẽo kẹt kẽo kẹt“...
Lăng Vi bị anh chơi đùa đến mệt, mệt đến nỗi tay chân đều mềm nhũn, trên người đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng: “Vậy anh có cách gì... anh thật sự muốn dỡ tường?”
Cô đặt tay lên bả vai của anh.
Anh hôn lên môi cô, dùng giọng điệu quyến rũ nói: “Có cách khác còn tốt hơn so với cách này. Nhưng phải xem biểu hiện của em.”
Lăng Vi trừng mắt nhìn anh: “Biểu hiện của em còn kém sao? Đi dã ngoại, ngồi giữa trời đông buốt giá em cũng phối hợp với anh, anh còn muốn em phải làm thế nào nữa?”
“Em đừng nói vô tội như vậy, không phải em cũng thích sao?”
“Sao em lại thích được?” Lăng Vi tức muốn ૮ɦếƭ đi được! Cô trợn mắt nhìn anh, đôi mắt nhu tình cũng bắt đầu phủ một tầng hơi nước.