Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 139

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Đây thật sự là Lăng Tiêu?
Lại qua một lúc lâu sau, Lăng Vi hỏi anh lần nữa: “Anh xem đi xem lại à?”
Diệp Đình trầm giọng hỏi: “Đây là Jennifer đưa cho em? Cô ta có nói mục đích của cô ta là gì không?”
Lăng Vi nắm lấy cổ áo của anh, ngẩng đầu lên nhìn anh, lúc nhìn thấy vẻ mặt trầm tĩnh của anh, cô mới ổn định lại cảm xúc nói: “Là Jennifer đưa cho em, cô ta muốn em giúp cô ta Gi*t ૮ɦếƭ Rose. Còn muốn em nhường lại quyền tác giả của ngựa hoang, cô ta còn nói có anh làm chỗ dựa cũng không hiệu quả, không biết cô ta nắm được chứng cứ gì của anh trong tay... Nếu không, cô ta sao có gan nói vậy?”
“Cô ta và Rose là chị em?”
“ Đúng vậy!” Lăng Vi gật đầu: “Bọn họ là chị em ruột, Jennifer muốn nuốt trọn tài sản của Rose, nhưng lại không muốn tự ra tay. Thế lực của gia tộc cô ta rất lớn, cô ta sợ nếu tự mình ra tay, sẽ chọc cho người trong gia tộc hoài nghi.”
Ánh mắt của Diệp Đình trầm xuống: “Dám táy máy tay chân ở dưới mí mắt của anh, cô ta thật là có gan.”
Lăng Vi nói: “Em không biết cô ta nắm được cái chuôi gì của anh, hay vẫn cho rằng em không nói chuyện này cho anh biết. Lúc ở quần đảo Avery, tin tức của hai chúng ta đã làm huyên náo cả quần đảo. Cô ta cho rằng, em sẽ cố kỵ thân phận của anh, không muốn để cho anh biết em có người họ hàng "Kinh tởm " như vậy? Nếu không, cô ta sao dám táy máy chân tay ở dưới mí mắt của anh, làm vậy chỉ có nước đâm đầu vào chỗ ૮ɦếƭ. Nếu cô ta không nắm được cái chuôi nào của anh, vậy chắc chắn là cô ta không ngờ rằng em sẽ nói tất cả mọi chuyện cho anh biết. Bây giờ mối quan hệ giữa hai chúng ta cực kỳ chặc chẽ, anh sẽ không quan tâm đến những thứ này, em cũng không quan tâm đến chuyện sau khi anh biết chuyện này sẽ ra sao. Cô ta đã đánh giá thấp tình yêu của anh và em, cũng đã đánh giá thấp sự tín nhiệm giữa hai chúng ta.”
Diệp Đình mỉm cười, đưa tay lên xoa xoa đầu cô, mâu đôi mắt chăm chú nhìn cô. Anh rất vui mừng vì cô có thể tín nhiệm, lệ thuộc vào anh thế này.
Anh tắt màn hình máy vi tính đi, kéo cô vào trong иgự¢, ngồi xuống: “Em nghĩ người này, có phải là an hem không?”
Lăng Vi cắn môi, cẩn thận suy nghĩ lại, như có điều suy nghĩ nói: “Mặc dù cực kỳ giống với anh ấy, nhưng mà... em có cảm giác không phải. Em cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác này. Em còn nhớ, lần đầu tiên em gặp được anh tiểu Tiêu, trái tim của em đột nhiên nhảy lên. Lúc ở đồn cảnh sát cũng vậy, cái cảm giác tình thân đó cực kỳ mãnh liền! Nhưng mà, người này... chỉ làm em cảm thấy chán ghét, cũng không làm cho em cảm thấy đau lòng.”
Diệp Đình hơi rủ mi mắt xuống, như đang chìm đắm trong suy tư.
Anh suy nghĩ thật kỹ, rồi ngước mắt lên chăm chú tiệp cô, nói: “Vi vi, Mặc kệ người này có phải là anh em hay không. Đoạn video này cũng không thể uy Hi*p được em. Nói khó nghe là, tòa án không có cách nào kết án… người bị bệnh tâm thần phạm pháp được.”
“Em biết rồi...”
Diệp Đình nghe cô nói như vậy, đột nhiên, anh nâng tầm mắt lên, chăm chú nhìn cô: “Trong tay Jennifer còn có cái chuôi nào khác không?”
Lăng Vi gật đầu nói: “Cô ta nói, cô ta còn có không ít tài liệu trong tay. Cái này chỉ là món ăn khai vị mà thôi.”
Nhưng Diệp Đình khinh thường cười nói: “Em đừng nghe cô ta. Cô ta muốn nắm được thóp của em, chắc chắn sẽ lấy ra chứng cứ thuyết phục nhất, sao còn có thể giấu chứng cứ hữu dụng khác đi, đưa thứ vô dụng cho em xem.”
Lăng Vi nhìn thẳng vào anh, Diệp Đình tự tin cười nói: “Em cứ tin tưởng anh, cô ta tuyệt đối không có gì trong tay cả...”
Lăng Vi nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, đôi mắt của anh trong suốt mà sáng ngời, tràn đầy sự cơ trí và tự tin.
“Được, chồng em là người giỏi nhất, anh nói gì điều đó chắc chắn đúng!” Lăng Vi ôm lấy cổ anh, dán gò má đến trên mặt anh. Mặc dù cô cảm giác người này không phải là BILL, nhưng hình ảnh này, giống như cái gai trong lòng cô, không rút ra được, nó sẽ vĩnh viễn đâm ở trong lòng cô. Lúc nhổ ra, cũng phải chịu đựng cơn đau giống như dao cắt!
Diệp Đình thấy trong lòng cô không bình tĩnh, anh không nói gì nữa.
Anh mang cô đi ra ngoài ăn cơm, sau đó mỗi người lại trở về phòng làm việc của mình bận rộn với công việc.
Lăng Vi muốn điều tra rõ, xem rốt cuộc người này có phải là BILL hay không, liền gọi điện thoại cho Thiên Ma, xem anh ta có cách nào tìm được nguồn gốc của đoạn video này không.
Sau đó, để phòng ngừa Jennifer giữ lại hậu chước, cô phải nhanh chóng tìm được cái chuôi của Jennifer! Đối phó với loại tiểu nhân âm hiểm như Jennifer, cô không thể dùng thủ đoạn thông thường được!
Lăng Vi liên lạc với hai văn phòng thám tử tưu ở quần đảo Avery, yêu cầu bọn họ hỗ trợ thu thập tài liệu đen của Jennifer hoặc là của người nhà cô ta.
Mà Diệp Đình trở về phòng làm việc, tiện tay điều tra chân tướng của video.
Mặc dù đoạn video này, không có hiệu lực về pháp lý.
Nhưng mà, tiểu Vi cực kỳ quan tâm xem rốt cuộc người trong video có phải là anh của cô hay không.
Diệp Đình gọi mấy cuộc điện thoại, sắp xếp người điều tra ra nguồn gốc của đoạn video này.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, anh đột nhiên híp mắt lại, ánh mắt càng ngày càng lạnh: “Jennifer...” Với cái công phu mèo quào của cô, còn muốn nắm cái chuôi của tôi? Có mơ cũng không đẹp được đến thế đâu.
*
Buổi chiều, bầu không khí trong phòng làm việc đột nhiên trở nên ngột ngạt.
“Trưởng phòng —— giám đốc gọi cô lên văn phòng...” giọng nói của Tiểu Cầm càng nói càng nhỏ: “ Sắc mặt của giám đốc không được tốt lắm...”
Lăng Vi không sợ cô ta: “ Được, tôi sẽ lập tức đi ngay.”
Tiểu Cầm yếu ớt nhìn cô hỏi: “ Trưởng phòng, có phải giám đốc muốn làm khó cô hay không? Một ngày gọi cô những hai lần...”
“Không sao, hôm nay là ngày kiểm kê, đều là công việc mà thôi. Cô đừng lo lắng. Có chuyện gì tôi sẽ nói cho cô biết.”
“Được.” Tiểu Cầm ra khỏi phòng làm việc.
Lăng Vi đứng lên, lấy một chiếc máy quay phim bỏ túi từ trong ngăn kéo ra. Chiếc máy quay phim này có hình dáng như chiếc trâm cài. Là thứ cô chuẩn bị vì Chu Vân trước đây rất lâu rồi, không ngờ rằng thứ này không dùng với Chu Vân, mà lại dùng với Jennifer ở chỗ này.
Cô cài chiếc trâm lên áo khoác màu xám tro. Đi vào phòng vệ sinh, cô cẩn thận nhìn chiếc trâm cài trong gương. Chiếc trâm cài này cực kỳ đắt tiền, kim cương đính trên trâm cài đều là thật, cực kỳ chói mắt, vì vậy cái lỗ kim quay phim đã hoàn toàn bị ánh sáng che khuất đi. Cẩn thận nhìn kỹ, cũng không nhìn ra sơ hở, Lăng Vi yên lòng sửa sang lại quần áo, đi ra ngoài.
Lăng Vi đi tới cửa phòng làm việc của Jennifer, đè vào một viên kim cương, viên kim cương này có chức năng quay phim.
Gõ cửa, cô nghe thấy tiếng của Jennifer truyền tới từ bên trong: “Mời vào.”
Lăng Vi nắm lấy chốt mở cửa ra, đi vào.
Jennifer không mào đầu trước đã hỏi: “Cô cân nhắc thế nào rồi? Sự kiên nhẫn của tôi có hạn thôi đấy.”
Lăng Vi làm ra vẻ giật mình: “Cân nhắc cái gì?”
Ánh mắt của Jennifer lạnh dần đi: “ Trưởng phòng Lăng, cô thật đúng là mau quên! Còn phải bắt tôi nhắc nhở cô lần nữa sao?” Cô ta gõ ngón tay vào túi giấy da trâu trên bàn, giọng điệu cực kỳ thiếu kiên nhẫn.
Lăng Vi “A “ lên: “Giám đóc, tôi còn chưa xem đoạn video cô đưa cho tôi. Hôm nay tôi quá bận rộn. Vừa rồi Tổng giám đốc còn tìm tôi bảo đổi bản vẽ.”
Jennifer híp mắt quan sát cô, thấy thái độ của Lăng Vi hơi nóng nảy, không giống như đang diễn trò, cô ta bình tĩnh lại nói: “Tốt nhất là cô đừng có mà đùa bỡn tôi!”
“Sao tôi dám đùa bỡn cô? Có cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám đâu.”
Jennifer nhìn cô nói: “Tốt nhất là cô nên thông minh hơn đi!”
Lăng Vi nuốt nuốt nước miếng, làm ra vẻ hốt hoảng lén lút liếc nhìn Jennifer: “Giám đốc, cô có thể cho tôi xem tất cả các cái chuôi cô đang cầm trong tay, được không? Nếu không, lần này cô bắt tôi hại chị cô, lần sau, cô lại bắt tôi hại mem gái của cô, còn lần sau nữa, cô lại bắt tôi hại cha của cô... vậy cả đời này của tôi...”
“Im miệng.” đột nhiên Jennifer đập tay lên bàn.
Lăng Vi rụt cổ làm bộ giật mình.
Âm thanh của Jennifer lạnh lẽo, hai mắt như hai thanh dao sắc bén: “Bảo cô làm cái gì thì cô làm cái đó, nói lời vô nghĩa làm cái gì”
“…” Lăng Vi đổ mồ hôi gật đầu không dám cãi.
Jennifer vừa nhìn thấy bộ dạng này của cô ngược lại yên lòng, người như vậy là dễ khống chế nhất, hòa hoãn một chút mới nói: “Tư liệu tôi đã đưa hết cho cô rồi, cô làm xong vụ này tôi lại đưa cho cô tiếp.”
Lăng Vi khẩn trương gật đầu, cô cắn môi, đỏ mặt, hít một hơi thật sâu mới hỏi: “Quản lý… cô muốn để tôi giúp cô hại Rose nhưng mà… tôi không hiểu…”
Jennifer nhìn cô như nhìn tên ngu: “Cô về trước đi, cụ thế làm sao tôi sẽ thông báo lại cho cô. Cô ở trong văn phòng của tôi lâu rồi, người khác sẽ nghi ngờ, hai ngày nữa tôi lại tới tìm cô.”
“Vâng, quản lý.”
Lăng Vi nơm nớp lùi ra sau, đột nhiên Jennifer lạnh giọng hỏi: “Cô sẽ không báo cho tổng giám đốc đấy chứ?”
Cô ta hỏi rất cẩn thận, ngay cả ánh mắt cũng lúc sáng lúc tối, hiển nhiên rất cố kị Diệp Đình.
Lăng Vi vội vàng xua tay: “Tôi không dám nói cho anh ấy… thân phận này của tôi đã bị anh ấy ghét bỏ rồi… lại thêm chuyện chú tôi từng ngồi tù, làm anh ấy mất mặt không ít, sau đó còn cô em họ kia nữa, bị người ta từ hôn đã gây nên gièm pha.. cả người thân thích toàn hàng cực phẩm đủ cho anh ấy không chịu nổi, hiện tại còn thêm ông anh họ là tội phạm Gi*t người nữa…”
“Ừ, cô biết thế là tốt rồi.”
Lăng Vi từ văn phòng của Jennifer ra ngoài, tắt máy quay lén.
Lăng Vi cảm thấy bị đồ ngu ngốc như Jennifer làm cho phát khóc: “Mặt hàng này, chỉ số thông minh này làm sao mà làm được quản lý của Laroe đây? Chẳng lẽ đều dựa vào chồng cô ta sao? Nghe nói chồng cô ta rất giỏi, với mức độ thông minh này còn tự đi tìm ngược, đúng là bội phục khả năng của cô ta.”
Thật ra không thể nói chỉ số thông minh của cô ta thấp mà là vì quá tham, tham quá mới mất đi lý trí.
Lăng Vi nhanh chóng về phòng của mình khóa chặt cửa lại, lấy khuy cài áo xuống, mở một chiếc khóa chìm ra, bên trong khuy cài áo có một đầu usb nhỏ.
Lăng Vi lấy nó ra kết nối với máy tính nhanh chóng lưu đoạn quay lén vào máy tính.
Xong xuôi liền gửi cho Diệp Đình.
Sau đó mở clip ra xem lại.
Gương mặt của Jennifer được quay rõ ràng.
Âm thanh không rõ nhưng mà độ sắc nét cực kì cao, không ảnh hưởng là bao.
Lăng Vi có chút kích động, tim đập thình thịch. Cô lưu vào mười mấy chỗ, lại lưu vào usb mang theo bên mình.
Lúc này di động đúng lúc vang lên.
Lăng Vi vừa nhìn, là thám tử Aili.
“V tiểu thư, xin chào, tôi đã gửi một phần tư liệu tới hộp thư của cô.”
“Được.” Lăng Vi mở hòm thư, ấn mở hộp thư mới, bên trong là clip Jennifer và một người đàn ông đi thuê phòng, hiển nhiên người đàn ông này không phải là chồng của Jennifer.
Jennifer leo được lên vị trí này đều nhờ chồng mình… để người đàn ông kia nhìn thấy đoạn clip này nhất định thú vị lắm đây.
Lăng Vi nói: “Cực kì tốt, đoạn clip này giá bao nhiêu?”
Đối phương nói: “Một phần này đưa cho cô, chúng ta vừa hợp tác, xem như bày tỏ thành ý của tôi, còn một phần nữa gửi cho cô lại tính phí của cô. Nhưng mà giá cả tư liệu tiếp theo hơi cao, vì tốc độ và chất lượng ở chỗ chúng tôi tốt hơn chỗ khác rất nhiều.”
“Ừ, tôi biết rồi, trước khi liên lạc với anh tôi đã hiểu về tính cách nhân phẩm của anh rồi.”
“Được rồi, V tiểu thư, vậy tôi tắt máy đây.”
Lăng Vi tắt máy, tâm tình đột nhiên tốt lên.
Haha.. hình như việc này ngày càng thú vị
Mà bên kia, vị thảm tử kia liền bấm số của Diệp Đình: “Lão đại, tự liệu đã chuyển cho chị dâu, theo anh nói không thu tiền.”
“Ừ, tiếp tục điều tra, sau này cô ấy muốn mua tin tình báo gì đều bán cho cô ấy để tránh cho cô ấys uy nghĩ nhiều, có tình huống gì đặc biệt thì báo cáo với tôi trước.”
“Vâng.”
Diệp Đình tắt máy, không mở clip của Jennifer ra cũng biết là gì, anh lại càng chán ghét.
…..
Buổi tối, Lăng Vi hứng thú xuất hiện ngoài cửa văn phòng của Diệp Đình.
Diệp Đình đang phê duyệt văn kiện, thấy cô đáng nhìn anh, Ⱡồ₦g иgự¢ anh nóng lên, ngoắc tay với cô: “Sao lại không vào?”
Lăng Vi mím môi cười, đi vào, khóa chặt cửa, thần bí nói: “Có tin tức tốt… tội phạm Gi*t người không phải là anh trai em.”
Diệp Đình nhíu mày làm bộ chấn kinh mỉm cười: “Em đi điều tra chuyện này?”
“Ừ.” Lăng Vi hất cằm đắc ý.
Diệp Đình nhìn bộ dạng kiêu ngạo của cô rất muốn cười, thật ra anh đã biết chuyện đó… chính là anh để người ta đi điều tra.
Nhưng mà hiện tại nhìn thấy cô cười như vậy thật đúng là đáng yêu, thật muốn ôm một cái.
“Anh còn làm bao lâu nữa?” Lăng Vi đi tới bên cạnh anh.
Diệp Đình đưa tay kéo cô ngồi xuống đùi mình: “Sắp xong rồi.” anh phê duyệt văn kiện, Lăng Vi ôm cổ anh nhìn anh, anh chăm chú làm việc, không hề suy nghĩ đến chuyện khác mà rất chăm chú làm, ừ… đều nói đàn bà đẹp nhất… thật ra… đàn ông mới đúng là hấp dẫn nhất…
Bộ dạng anh làm việc quá quyến rũ rồi…
Nhìn nhìn, Lăng Vi lại bị mê mẩn.
Tuy Diệp Đình chuyên tâm phê văn kiện nhưng mà ánh mắt si mê cua rcoo như ngọn lửa thiêu đốt mặt anh vậy.
Sao anh lại không cảm nhận được chứ.
Diệp Đình không nhìn cô mà điều chỉnh góc mặt đẹp trai của mình cho cô hưởng thụ tình yêu say đắm.
Anh chưa bao giờ cảm thấy… bị một người phụ nữ nhìn chằm chằm mà trong lòng dâng lên… cảm giác ngọt ngào.
Vị ngọt chảy dọc toàn thần.
Ngay cả không khí hít vào cũng đều thấy ngọt.
Cảm giác này…
Thật là…
Chưa bao giờ ngọt ngào như vậy.
Lăng Vi cứ thế nhìn anh mãi đến khi anh phê xong một phần văn kiện cuối cùng.
Anh khép văn kiện lại, Ⱡồ₦g иgự¢ nóng lên, lúc anh nhìn cô, ánh mắt cô… si mê như hoa tình độc.
Gương mặt cô dưới ánh đèn sáng như châu như ngọc, như phủ lên một tầng ánh sáng.
Đôi mắt như giọt nước lưu chuyển, nhẹ nhàng xao động như sóng nước.
Đột nhiên Diệp Đình cười nhẹ: “Nhìn đến mê muội rồi sao?”
“Hả?” Lăng Vi hoàn hồn.. cô mới phát hiện ra cô nhìn anh thật lâu… nhìn đồng hồ treo tường mới cảm thấy giật mình cô nhìn anh đến 30ph?
Trời ạ… thật là xáu hổ… Lăng Vi che mặt, cảm thấy mặt mình thật nóng.
Diệp Đình nhéo mũi cô: “Đi ăn trước, cho em ăn no em lại cho đút cho anh.”
Lăng Vi hiểu ý của anh, vừa nãy còn cảm thấy anh đẹp trai… huhu hiện tại cảm thấy… ngoại trừ đẹp trai còn xấu tính.
Lăng Vi hỏi anh: “Anh đã bao giờ thấy người già lái xe chưa?”
“Gìa lái xe thì sao, em nói nghe xem.”
Lăng Vi cười nói: “Thu danh sơn ngược lên nhân hiếm, thường có xa thần mạnh đấu cao thấp, hiện tại ngoài đường đầy xe cũ nhưng chẳng thấy người lái xe già năm đó ở đâu.”
“Phụt... khụ... khụ...” Bình tĩnh như Diệp Đình cũng không nhịn được phun ra.
Anh nhéo má cô: “Học được ở đâu ra mấy thứ vớ vẩn này hả?”
Lăng Vi nhếch môi cười: “Ông xã em hư hỏng như vậy, em không cần phải ngây thơ, trong sáng làm gì.”
Diệp Đình hôn cô một cái sau đó kéo cô đi ăn cơm.
Ăn tối xong, bọn họ không gấp gáp về nhà ngay mà kéo nhau tới công viên tản bộ.
Các đôi trai gái ở công viên cực kì nhiều, hai người bọn họ nắm tay nhau, vai dựa vai. Bọn họ quen nhau lâu như thế nhưng chưa bao giờ nắm tay nhau từ từ đi bộ trong công viên.
Đột nhiên Lăng Vi cảm thấy... cô thật sự kết hôn rồi...
Thật sự gả cho người ta rồi.
Trước kia, cảm giác này không được mạnh liệt rõ ràng.
Nhưng hôm nay thì đúng, chính là buổi tối này, đột nhiên cô có cảm giác mãnh liệt bọn họ giống như đôi vợ chồng hoạn nạn giúp đỡ nhau, nắm tay nhau đi trên đường, người kia chính là người cô muốn nắm tay nhau, thương yêu cả đời.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, anh cúi đầu nhìn cô...
Buổi tối gió lạnh, anh cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô hỏi: “Có lạnh không?”
Lăng Vi xoa mũi: “Anh ôm em, em sẽ không thấy lạnh nữa.”
Diệp Đình cười cười.
Nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô, rất sâu rất sáng.
Như ngôi sao trên trời bị hái xuống hòa vào mắt anh.
Lăng Vi ngất ngây trong đôi mắt của anh: “Phía trước có bán khăn lụa, đi mua một cái đi.” Lăng Vi chỉ về phía trước, hai người cùng nhau đi qua.
Diệp Đình chọn cho cô một chiếc khăn lụa màu hồng, Lăng Vi ghét bỏ: “Màu này quá trẻ, không hợp với em, em không cần.”
Cô gái bán khăn lụa hâm mộ nhìn cô, chân thành nói: “Chị, màu này rất hợp với chị đấy. Chị xinh đẹp như vậy, đeo khăn màu hồng là đẹp nhất. Chị nhìn em đen chưa này... nếu em có thể trắng như chị, đẹp như chị, em cũng muốn đeo khăn màu hồng.”
Cô vẫn muốn mua chiếc màu lam trong tay mình.
Lăng Vi nhìn cô gái một cái, thật ra cô gái này không đen, chỉ là gió thổi cộng thâm ngày ngày bán hàng ở bên ngoài.
Cô gái kia cười nói: “Chị đeo chiếc màu hồng nhất định sẽ rất đẹp, chị phải tin tưởng vào ánh mắt của chồng mình.”
Lúc này đột nhiên Diệp Đình nhìn cô ta.
Lăng Vi đang muốn quàng khăn lên cổ thử thì đột nhiên... Diệp Đình ôm cô ngã sang bên cạnh, hai người ngã xuống đất, hai người lăn mấy vòng dưới mặt đất.
Bùm, bùm, bùm... bên tai vang lên tiếng súng, Lăng Vi nghe thấy mùi thuốc súng trong không khí.
“Đi nhanh.” Diệp Đình kéo cô lên, một chân đá bàn gỗ bên cạnh lên.
Phập... tiếng viên đạn ghim vào bàn gỗ.
“Áaa.... Gi*t người.” Người tản bộ trong công viên chạy khắp nơi, buổi tối trời lạnh, người đi bộ không nhiều, nháy mắt mọi người chạy sạch sẽ.
“Chạy nhanh, có Gi*t người.”
Bùm bùm... tiếng súng như bùa đòi mạng vang lên bên tai.
Cả đầu Lăng Vi tê dại nhưng cô không hề hoảng sợ, trấn định nhìn xung quanh, cô nhìn thấy... thì ra người nổ súng bọn họ... lại là cô gái bán khăn lụa?
Vừa nãy cô còn cảm thấy cô gái kia rất đáng thương, trời lạnh như vậy còn phải bàn hàng kiếm kế sinh nhai, lại không nghĩ tới... cô ta là sát thủ sao?
Còn may Diệp Đình cảnh giác.
Nhưng mà sao Diệp Đình phát hiện được cô gái kia có vấn đề?
Lăng Vi vừa chạy theo Diệp Đình, trong đầu lật tung trời.
Đột nhiên xung quanh nhảy ra mấy chục người áo đen cao to.
Lăng Vi hít một hơi thật sâu, trái tim vọt ra khỏi cổ họng.
Sau đó đám người kia bảo vệ Diệp Đình: “Tiên sinh, nhìn tác phong làm việc của đối phương, là người của Hoắc Ân lão quỷ.”
Diệp Đình ôm chặt Lăng Vi, cảnh giác nhìn xung quanh: “Bắt cô ta lại, tìm ra chỗ ẩn nấp của Hoắc Ân.”
“Vâng, thưa tiên sinh. Ngài và phu nhân rời khỏi chỗ này trước đi, chỗ này giao cho chúng tôi.”
“Két...” một chiếc xe thể thao dừng trước mặt Diệp Đình, Diệp Đình kéo Lăng Vi lên xe.
Xe nhanh chóng rời đi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc