Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Tử Thành ra khỏi phòng bệnh, làm thủ tục xuất viện. Hạ Tiểu Hi cùng làm thủ tục thuê phòng ở một khách sạn gần đó. Giang Tử Thành nhìn chằm chằm vào cô ấy nói: “Giúp tôi dọn hành lý lên đi?”
Hạ Tiểu Hi nhìn vào vết thương của anh ta, vội vàng đáp ứng, vội vàng kéo valy của anh ta đi về phía thang máy.
Giang Tử Thành mượn của nhân viên phục vụ cái bảng “Xin chớ quấy rầy “.
Sau khi Hạ Tiểu Hi vào phòng, Giang Tử Thành liền treo bảng ở ngoài cửa. Khóa cửa lại.
Hạ Tiểu Hi giúp anh ta cất valy hành lý, vỗ vỗ tay nói: “Hoàn cảnh ở chỗ này khá ổn, anh nghỉ ngơi đi trước. Bây giờ em phải đi làm rồi.”
Giang Tử Thành mỉm cười, nói: “Em nhìn mặt của tôi này, vừa xanh lại vừa tím đích, em không giúp tôi bôi thuốc sao?”
“À...” Hạ Tiểu Hi ngoan ngoãn đi lấy thuốc.
Cô ấy lấy bông băng, chấm ít nước thuốc ở trong lọ thuốc, bôi lên giúp anh ta, Giang Tử Thành lập tức ôm lấy cô: “ Tiểu Hi, làm sao em tốt như vậy?”
Hạ Tiểu Hi bị dọa sợ hết hồn: “Á —— anh làm gì vậy?”
“Bộp ——” Lọ thuốc trong tay rơi xuống đất, vỡ tan!
Giang Tử Thành dùng sức cánh tay, thuận thế áp đảo cô: “Chúng ta đều là người lớn, đừng lãng phí thời gian của mọi người được không? Tôi đi một quãng đường xa đến đây để gặp em, chắc chắn là vì rất thấy em. Em thấy tôi thế nào? Em có thể cân nhắc thử chung một chỗ với tôi được không?”
Hạ Tiểu Hi bị dọa sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch ra: “Cái gì?” Giang Tử Thành nhìn chằm chằm vào cô, không lên tiếng. Hạ Tiểu Hi liên tục đá loạn, đẩy anh ta nhưng không thể đẩy được, cô run rẩy nói: “ Không phải chúng ta mới chỉ là bạn bè thôi sao? Cho dù biết tên họ đối phương thì cũng chỉ là bạn bè bình thường thôi chứ mấy? Anh buông tôi ra trước đi, được không? Xin anh...”
Giang Tử Thành nhìn chằm chằm vào mặt cô, trực bạch nói: “Em không đáp ứng tôi, vậy em vào khách sạn thuê phòng với tôi làm gì?”
“...” Hạ Tiểu Hi bị dọa sợ há to mồm, cô sợ hãi thét lên âm thanh bén nhọn chói tai “Á —— buông tôi ra!”
Giang Tử Thành cảm thấy hai lỗ tai của mình như thủng đến nơi, đột nhiên, cửa phòng sau lưng anh ta bị ai đó đạp mạnh ra!
Hạ Tiểu Hi ngẩng đầu lên nhìn thấy Lôi Tuấn vọt vào, sau lưng Lôi Tuấn là hai cảnh sát cùng theo vào, phía sau cảnh sát, còn có mười mấy người mặc âu phục đen. Lôi Tuấn xốc cổ áo Giang Tử Thành lên, sau khi tiếng đánh “Bốp bốp bốp bốp” ngừng lại, anh ta nói “Cảnh sát! Người này dụ dỗ thiếu nữ vị thành niên!”
Hai cảnh sát kia nhìn về phía Hạ Tiểu Hi, quả thật giống trẻ vị thành niên. Bọn họ hỏi Hạ Tiểu Hi: “Bao nhiêu tuổi rồi? Có phải tự nguyện hay không?”
Hạ Tiểu Hi vọt vào trong иgự¢ Lôi Tuấn, oa oa khóc lớn.
Lôi Tuấn tức giận gõ vào đầu cô ấy: “Có phải cô bị ngốc hay không? Không phải tôi đã nói với cô, người này không là người tốt rồi sao?”
Hạ Tiểu Hi vội vàng nói: “Tôi biết mà, vì vậy tôi định đưa anh ta lên đây, rồi tôi đi luôn.”
“...” Lôi Tuấn tức muốn ૮ɦếƭ đi được! Cái con thỏ trắng xuẩn manh này! Dùng chữ nào với cô, đều không thua thiệt!
Nhìn dáng vẻ khóc lóc đáng thương của Hạ Tiểu Hi, anh ta đưa tay ra ôm cô vào trong иgự¢, giơ tay lên nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Đừng khóc... lần sau phải chú ý...” Này, nếu sau này thật sự ở cùng cô gái này, anh ta sẽ phải lo lắng nhiều thêm sao?
...
Trong biệt thự của Lôi Tuấn, Hạ Tiểu Hi sắp khóc đến mức hôn mê. Nhà của Lôi Tuấn, có một phòng được thiết kế giống như quán bar. Lôi Tuấn ngồi ở bên cạnh quầy bar. Hạ Tiểu Hi ngồi ở trên ghế sa lon, cô cầm cốc bia đặt ở trên bàn trà nhỏ lên uống.
Lôi Tuấn đi tới an ủi cô: “Khóc làm cái gì? Loại đàn ông này không đáng để cô phải khóc! Mấy loại tra nam này có thể gặp đầy trong 《 ba chàng lính ngự lâm》, cô chưa ăn thua thiệt là được. Đừng khóc.”
Hạ Tiểu Hi ngẩng đầu lên, hai mắt ngấn lệ ௱ôЛƓ lung nhìn anh ta hỏi: “ Cái gì mà nhìn thấy nhiều ở trong《 Ba chàng lính ngự lâm 》?”
Lôi Tuấn cười: “Không phải tác giả của《 Ba chàng lính ngự lâm 》... là Đại Trọng Mã(*) sao?”
(*) Tên tác giả Alexandre Dumas theo phiên âm tiếng Trung là Đại Trọng Mã
Phốc... Đại, Trọng, Mã... Hạ Tiểu Hi cười phá lên.
Chắc mắt cô bị mù rồi, không tại sao lại biết tra như vậy?
Lôi Tuấn nhéo cái má hồng hào của cô: “Vẫn còn cười được...”
“Á... là do tôi quá ngu ngốc.” Cô nức nở nói.
“Không phải là do cô đần, mà là đơn thuần, không rành thế sự.” Lời này của anh ta... Lập tức, chọc cho nước mắt của cô rơi xuống, Lôi Tuấn vội vàng cầm giấy ăn lên che đôi mắt của cô, lực tay hơi lớn, như muốn chặn nước mắt của cô lại.
Hạ Tiểu Hi choáng váng đẩy tay của anh ta ra, sụt sịt mũi nói: “Đau mắt!”
“À à à... xin lỗi.” Lôi Tuấn thấy cô sụt sịt mũi, lại vội vàng lấy khăn giấy che lỗ mũi của cô, Hạ Tiểu Hi vừa tức lại vừa buồn cười. Cô cầm lấy tay của anh ta, hung hăng cắn xuống.
Lôi Tuấn không cảm thấy đau, ngược lại còn cảm giác như bị mèo cắn, hơi hơi ngứa.
Anh ta để mặc cho cô cắn, nước mắt nước mũi của cô đều dính trên mu bàn tay của anh ta, anh ta cũng không ngại bẩn.
“Khóc đi khóc đi, dùng sức mà khóc, lát nữa sẽ ổn thôi.” Anh ta ngồi xuống ở bên cạnh cô, trên sàn nhà có thảm, cũng không cảm giác lạnh.
Hạ Tiểu Hi cầm lấy giấy ăn lau nước mũi, nước mắt, tức giận nói: “Anh có biết dỗ người khác không đấy? Anh nói như vậy, tôi sẽ không khóc nữa sao?” giọng nói của cô mềm mại, mà tràn đầy ủy khuất.
Lôi Tuấn nhìn dáng vẻ cô khóc, trong lòng thầm hoảng hốt. Nghiêm túc suy nghĩ lại, cũng đúng... Nào có ai lúc khuyên người, còn bảo người ta dùng sức mà khóc? Anh ta cầm một lon bia lên, cụng lon với cô, uống hết một lon lại mở một lon: “Thật ra thì hai người vẫn chưa có gì, cô cũng không thích anh ta, cũng không bị anh ta lừa gạt. Anh ta vẫn chưa chiếm được tiện nghi gì, vì vậy cô không cần phải khóc...”
Hạ Tiểu Hi sụt sịt mũi nói: “Tại tôi thấy mình quá ngu ngốc, gặp ai cũng đều nhẹ dạ cả tin! Nếu không nhờ anh tới kịp thời, vậy không phải là tôi đã để anh ta chiếm tiện nghi rồi sao?”
Lôi Tuấn nhìn cô, ánh mắt đột nhiên thay đổi, anh ta nở nụ cười ấm áp, nói: “Ngốc cũng có cái hay của ngốc. Nếu ngốc đáng yêu thế này... thì cần phải khôn khéo làm gì? Không phải là càng sống mệt mỏi hơn sao? Tôi biết người đàn ông đó có vấn đề, nên nhiều ngày qua, tôi vẫn không buông lỏng cảnh giác, vị vậy, cô chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện. Cô không cần phải sợ điều này.”
Hạ Tiểu Hi nhỏ giọng nức nở nói: “ Sao anh lại tốt với tôi như vậy?”
“...” Lôi Tuấn nhích lại gần bên cạnh cô. Giọng nói trầm thấp của anh ta truyền vào lỗ tai của cô: “Không phải là với ai tôi cũng tốt như vậy đâu...”
Hạ Tiểu Hi cảm thấy cả người mình nóng bừng lên, giống như vừa bị ai đó ném vào trong lò hỏa thiêu. Hơi men làm cho cô choáng váng đầu óc trì độn, hơi không suy nghĩ kịp.
Cô ngước mắt lên, nhìn vào khuôn mặt của anh ta
Nụ cười vui vẻ, như dính vào hơi thở của ánh mặt trời, nhìn sáng ngời đến chói mắt. Ngũ quan tuấn mỹ, khuôn mặt đẹp trai, bờ môi mỏng hơi cong lên, mang theo vẻ khoe khoang không kiềm chế được.
Cô vừa nhìn anh ta, vừa uống rượu. Đôi mắt như không thể rút ra được khỏi anh ta.
Cần thận nhìn kỹ, cô dần phát hiện ra... Gương mặt tuấn tú của anh ta, đang ửng đỏ, không biết là do vừa uống rượu, hay bởi vì nguyên nhân khác.
“Anh quá đẹp trai, nên không chớp mắt được, có phải không?” Lôi Tuấn giữ nguyên tư thế bất động, cô nhìn anh ta khoảng hai phút, ngay cả con ngươi Lôi Tuấn cũng không chuyển, như đã xác định hỏi cô.
“Phốc xích —— khụ ——” Hạ Tiểu Hi phun bia ra, liên tục ho khan!
Lôi Tuấn vội vàng lại gần, vỗ vỗ lưng cô. Bàn tay của anh ta có lực, ấm áp, từng lần từng lần, theo từng nhịp một.
Cánh tay của anh ta đang choàng trên lưng cô, nhìn có vẻ như đang ôm cô vậy.
Hạ Tiểu Hi vừa ho khan vừa nhìn chung quanh, máy điều hòa không khí mở nhiệt độ không cao lắm, nhưng sao cô đột nhiên cảm thấy nóng nực vậy?
Cô dùng sức ho khan, một lúc lâu sau, mới hết ho khan.
Cô đẩy tay của Lôi Tuấn ra, ngồi nhích sang bên cạnh, thẹn thùng xấu hổ nói: “Lúc người ta uống rượu, đừng nói mấy chuyện buồn cười...” Nói xong cô mới phát hiện ra, cái miệng không nghe theo sự điều khiển của mình, giọng điệu nói chuyện cũng hơi khàn khàn. Tầm mắt trở nên mơ hồ không rõ: “Này? Có phải bia nhà anh tác dụng chậm hay không?” Nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ.
Vừa rồi cô chẳng sao cả, mà sao đột nhiên lại thấy mặt nóng bừng lên, đầu óc choáng váng?
“Có vẻ như chất lượng của rượu này có vấn đề.”
Lôi Tuấn nói: “Vừa rồi cô uống nửa ly rượu, là rượu trắng!”
“Á —— “Cô hét lên, men rượu xộc lên, khuôn mặt chợt đỏ bừng.
Lôi Tuấn chăm chú nhìn khuôn mặt đỏ bừng xinh đẹp của cô, cảm giác mình cũng bắt đầu choáng váng rồi: “ uống không được, còn khoe mẽ.”Anh ta đưa tay ra ςướק lấy cái ly trong tay cô.
Cô trừng mắt nhìn anh nói: “ Hẹp hòi! Anh không nỡ bỏ rượu ra, đúng không?”
Lôi Tuấn muốn đánh cô. Nhưng mà, lúc đôi mắt ngập nước tràn đầy men say kia của cô nhìn về phía anh ta, anh ta lại chợt mềm lòng xuống, không thể tức giận nổi. Hô hấp cũng trở nên rối loạn... Thậm chí anh ta còn cảm giác thấy từng tế bào trong cơ thể mình như đang gào thét muốn vùng lên.
Lúc này, cô đang nhìn chằm chằm vào mặt anh ta, đôi mắt ௱ôЛƓ lung trong men say, hàng lông mi dài giống như cây quạt nhỏ, làm trái tim anh ta lúc lên cao lúc lại xuống thấp.
Lôi Tuấn đột nhiên hỏi cô: “ Hạ Tiểu Hi, Cô thích mẫu đàn ông như thế nào?”
“Hả?” Hạ Tiểu Hi mơ mơ màng màng nói: “Tôi thích người đàn ông cao lớn, đẹp trai!” Cô nói đặc biệt chính nghĩa, giống như nếu mình nói trái với lương tâm thì đúng là phải xin lỗi đảng xin lỗi nhân dân vậy.
Lôi Tuấn cầm lấy điện thoại ra, mở chức năng chụp ảnh ra, chụp một bên gò má hoàn mỹ của mình: “Tôi rất cao lớn, rất đẹp trai.”
Nói xong, anh ta đặt điện thoại di động lên trên bàn, nhích gần về phía cô. Anh ta khoe đôi chân dài ra. Tầm mắt của Hạ Tiểu Hi liền rơi vào trên đôi chân dài của anh ta, quả đúng dài thật... Cô lại từ từ nhìn lên, từ bắp chân đến đùi, đến bên hông, đến Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc... Ánh mắt của cô như ngọn đuốc đang bùng cháy, đến mức, có thể đốt cháy tất cả tế bào trong cơ thể anh ta.
Hạ Tiểu Hi không phát hiện ra sự khác thường của anh ta, tiếp tục nhìn lên, cô chăm chú nhìn vào hầu kết ở cổ họng anh ta, ngây ngô cười nói: “Chỗ này của anh không giống của tôi.”
Lôi Tuấn nắm lấy tay nhỏ của cô, đặt lên hầu kết ở cổ họng: “ Có rất nhiều chỗ của tôi không giống cô.”
Hạ Tiểu Hi “A” lên, rút tay về, tầm mắt lại đi lên nhìn vào mặt anh ta. Đôi môi mỏng của anh ta đặc biệt đẹp mắt, anh ta liếm liếm môi, cô lại nhìn lên, thấy sống mũi cao và đôi mắt sáng ngời mang theo sự bất cần đời của anh ta.
“Đẹp trai không?”
Cô gật đầu thật mạnh, nói đặc biệt nghiêm túc: “Đẹp trai!”
Lôi Tuấn nói: “Tôi vừa cao, lại vừa đẹp trai, em có thể thích tôi.”
Hạ Tiểu Hi không nhịn được cười phá lên, đưa tay cầm lấy lon bia đã đổ hơn nửa: “ Bạch mã của Đường Tăng còn cao lớn hơn, đẹp trai thì sao... Tôi cũng không thể thích tất cả được.”
Lôi Tuấn hít một hơi, lại hỏi: “Vậy cô... còn thích kiểu người nào nữa?”
“À...” Hạ Tiểu Hi cẩn thận nghĩ: “Tôi còn thích người có trách nhiệm, có nghĩa khí.”
“Oh! Thật đúng dịp.” Lôi Tuấn vỗ vào иgự¢ mình, cực kỳ kiêu ngạo nói: “Tôi cũng rất có trách nhiệm, rất có nghĩa khí. Cô mau đến thích tôi đi.”
“Phốc ——” Hạ Tiểu Hi quệt miệng nói: “Anh đừng chọc cười tôi vậy chứ.”
“Ai chọc cười cô? Anh đang nói thật đấy. Này? Chẳng lẽ cô không hiếu kỳ tôi thích mẫu con gái thế nào sao?”
“Tò mò chứ!” Đôi mắt của cô đột nhiên sáng lên: “Anh thích mẫu con gái thế nào?”
Lôi Tuấn thần thần bí bí nói: “Thật ra thì tôi thích kiểu con gái ngốc nghếch, giống như cô vậy...”
“Phốc —— ĐM! Khụ ——” Hạ Tiểu Hi ho khan hai tiếng: “Anh đang... đang chọc cười tôi sao? Hay là muốn mắng tôi ngốc?” Cô nắm chặt quả đấm nhỏ nện cho anh ta một cái: “Đừng lấy tôi làm trò đùa.”
Lôi Tuấn muốn nói, tôi đâu có nói đùa? Nhìn mặt anh đẹp trai thế này, giống kiểu người thích nói đùa hay sau? Thấy thái độ của cô hơi mâu thuẫn, Lôi Tuấn làm bộ như nói đùa, nói: “Chọc cô đó, tôi thích kiểu người hơi ngốc, hơi ngọt ngào, vừa ngây ngô, vừa manh lại hơi ngốc nghếch...” Cô gái ngốc nghếch ngọt ngào xuẩn manh.
Hạ Tiểu Hi cười ha ha: “Vậy anh có thể thích chính anh!”
ĐM, mệt lòng quá!
Cô gái này... ngốc đến hơi đáng giận.
“Khụ ——” Lôi Tuấn muốn phát điên! Này, anh ta đang nói chuyện với cô đấy, sao cô lại không nghe rõ vậy?
Anh ta nhìn chằm chằm vào vào cô. Chị dâu vẫn luôn nói là do anh ta không bày tỏ, nhưng bây giờ anh ta bày tỏ, sao con gái nhà người ta lại không hiểu?
Phải làm sao bây giờ? Đúng là đau đầu!
Chẳng lẽ anh ta buộc phải ra chiêu lớn?
Anh ta đột nhiên nói: “Đừng quay đầu, có ma!”
Hạ Tiểu Hi vừa thét chói tai “á”, vừa nhào vào trong иgự¢ anh ta.
Lôi Tuấn ôm lấy cô, thân thể mềm mại rúc vào trong иgự¢ anh ta, làm trái tim anh ta như bay lên.
Hạ Tiểu Hi đột nhiên hỏi anh ta: “Ma đâu?”
Lôi Tuấn tức giận nói: “Bị làm cho tức ૮ɦếƭ rồi!”
Lôi Tuấn chăm chú nhìn Hạ Tiểu Hi, hận không thể lấy dao mở hộp sọ của cô ra, xem trong đầu cô chứa cái gì. Hận không thể trực tiếp dùng ánh mắt nhét hết tất cả những lời muốn nói trong lòng mình vào đầu cô.
Hạ Tiểu Hi không hiểu tại sao bị anh quát, buông cổ anh ta ra, ngồi lại trên sàn, rồi đưa mắt nhìn ra bên ngoài nói: “Tôi muốn về nhà...”
Lôi Tuấn “ừ” đáp lại: “Cô khen tôi mấy câu, làm tôi thấy vui vẻ, thì tôi sẽ đưa em về. Bây giờ tôi mất hứng, lười động đậy.”
Hạ Tiểu Hi lập tức hăng như đánh máu gà, mở miệng nói: “Lôi Tuấn! Anh là đẹp trai, à, còn là người tốt nhất thế giới nữa, vừa hài hước vừa rộng lượng lại vừa sáng chói như ánh mặt trời... Anh có biết không... Tôi cảm thấy anh rất có bản lĩnh, cứ thế này thêm lúc nữa, chắc chắn anh sẽ làm tôi cười vỡ bụng mất.”
“Khen rất tốt! Tới đây, cạn lý, rồi anh sẽ đưa cô về nhà.” Anh ta vừa nói, vừa với lấy chai rượu màu xanh. Hạ Tiểu Hi uống một hớp: “Oa! Thật là ngọt.” Cô cầm lấy ly rượu, chuyên tâm uống.
Lôi Tuấn nhìn cái cằm mịn màng đang nâng lên của cô, xuống nữa xuống nữa đến cổ họng. anh ta đột nhiên sát lại gần cô, chăm chú nhìn vào đôi môi của cô, trầm khàn nói: “ Hạ Tiểu Hi, cô có biết, một người phụ nữ... đơn độc uống rượu với một người đàn ông, sẽ cực kỳ nguy hiểm hay không?”
Toàn thân Hạ Tiểu Hi dần nóng lên! Giọng nói của anh ta giống như thỏi nam châm, hút lấy ánh mắt của cô, khiến cô không tự chủ được nhìn về phía anh ta. Giọng nói của anh ta vừa trầm thấp lại vừa dễ nghe, khiến cô không tự chủ được run lên. Tay của Hạ Tiểu Hi run rẩy cầm không vững ly rượu. Có phải là do mình đã uống quá nhiều rồi hay không? Cô lắc lắc đầu, chớp chớp đôi mắt ngập nước mờ mịt vì men say, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Nguy hiểm gì? Anh không phải là con trai của tôi sao?”
Đại gia!
“...” Lôi Tuấn nhức đầu: Cô gái này đã thật sự uống quá nhiều rồi...
Lần trước cũng vậy, uống nhiều, rồi ôm lấy đầu anh ta gọi con trai: “Mẹ sẽ hát Ngôi sao nhỏ cho con...” Chuyện cũ đau thương vẫn còn hiện lên rành rành ở trước mắt!
Lôi Tuấn chưa từ bỏ ý định, đưa tay nắm lấy cằm của cô, chăm chú nhìn khuôn mặt của cô.
Lúc này, đôi môi anh đào nhỏ nhắn của cô chu lên, khuôn mặt nhỏ phấn lộn, đôi mắt ướƭ áƭ phủ đầy sương mù. Nhìn dáng vẻ manh manh của cô cực kỳ dễ thương.
Lôi Tuấn kề sát bên lỗ tai của cô, nói bằng chất giọng trầm trầm đặc biệt có từ tính: “ Hạ Tiểu Hi, cô đến đây mà xem, tôi là đàn ông.”
Lỗ tai của Hạ Tiểu Hi nóng bừng lên, tim đập loạn nhịp, ngoan ngoãn sát lại gần anh ta, cẩn thận nhìn.
Nhìn không rõ, cô lại nhích gần hơn, đến nỗi lỗ mũi của cô gần như dán lên lỗ mũi của anh ta. Cô chớp chớp đôi mắt ngập nước phủ đầy sương mù chăm chú nhìn vào anh ta, chỉ thấy ánh sáng trong đôi mắt của anh ta sáng như ngọn đuốc.
Anh ta cách cô cực gần, hơi thở của phái nam, mãnh liệt, bá đạo, ép khiến cho cô không thở nổi.
Cô nhìn thấy đôi mắt ௱ôЛƓ lung vì men say của anh ta, đang nhìn chằm chằm môi của cô, cô nuốt nuốt nước miếng, khẩn trương đến nỗi cả người đều nóng bừng lên.
Anh ta nhìn chằm chằm vào cô, nghiêm túc nói: “ tôi thích cô, cô có thích tôi không?”
Hạ Tiểu Hi ngây ngốc hé miệng, lại thấy Lôi Tuấn dán về phía cô: “Em có thích tôi không?”Anh ta lại hỏi. Trái tim của Hạ Tiểu Hi nhảy lên “ bình bịch “! Cô đang được tỏ tỉnh —— thật là hạnh phúc, hình như cô có điểm thích anh ta! Cô dùng sức gật đầu nói: “ Hơi hơi thích có được không?”
Lôi Tuấn chợt sát lại gần, bất ngờ hôn lên môi cô. Hơi thở ấm áp của anh ta phả lên cánh mũi của cô. Đôi môi ấm áp, mềm mại của anh ta dán lên môi của cô... Cô a lên, anh thuận thế thăm dò trong khoang miệng của cô.
Cô muốn tránh, nhưng men say làm cho cô không thể nào nhúc nhích được, hoặc cũng không thể hoàn toàn trách men say được.
Cô đờ đẫn, giơ hai tay lên trời, nhìn giống như tư thế đầu hàng, đôi mắt ௱ôЛƓ lung ngập nước tràn đầy kinh hoảng mở lớn nhìn chằm chằm vào anh ta.
Lôi Tuấn vốn định hôn xuống, rồi rời đi, nhưng lại chợt phát hiện ra mình đã bị hút vào. Hương vị ngọt ngào kia, đã làm anh ta say đến ૮ɦếƭ.
Lôi Tuấn đưa một tay ra giữ lấy sau ót của cô, một tay ôm lấy eo cô, chuyên tâm hôn cô. Đây là lần đầu tiên anh ta hôn con gái, đây cũng là lần đầu tiên Hạ Tiểu Hi bị hôn, răng hai người ᴆụng vào nhau gây ra tiếng vang, mũi ᴆụng vào nhau không biết làm thế nào.
Đầu óc của anh ta hoàn toàn trống rỗng, hô hấp loạn nhịp, tai vang lên tiếng ong ong, anh ta đột nhiên không thể khống chế được mình, lập tức áp cô xuống, Hạ Tiểu Hi sợ hết hồn: “A “ lên, lời nói còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị anh ta nuốt xuống bụng.
Lôi Tuấn duỗi thẳng chân dài, hai người nằm trên đất, anh ta hoàn toàn áp trên người cô, điên cuồng hôn xuống.
Một tay Lôi Tuấn nắm lấy cằm của cô, một tay nắm lấy tay nhỏ. тһô Ьạᴏ đưa đầu lưỡi của mình vào trong miệng cô. Hạ Tiểu Hi bị hôn đến không thể thở nổi nữa, Lôi Tuấn cũng không biết làm thế nào để lấy hơi, không hôn được nữa, liền buông ra, sau khi thở hổn hển lấy hơi xong lại tiếp tục gặm loạn.
Cũng không biết là do men say quấy phá, hay là do tính khí của anh ta bốc đồng, anh ta đột nhiên cảm thấy hơi phấn kích.
Mỗi một tế bào trong cơ thể của anh ta đều gào thét: “Lôi Tuấn! Cô gái này là định mệnh của anh!”
Nhiệt huyết của Lôi Tuấn dâng lên đến tận đỉnh đầu, mơ mơ hồ hồ nói ở bên tai cô: “ Hạ Tiểu Hi! Cô mau đi đi, đi nhanh đi...” Anh ta sắp không thể khống chế được mình rồi.
Hạ Tiểu Hi cũng say đến mơ mơ hồ hồ: “Ừ ừ “ đáp lại, nhưng vẫn nằm trên sàn, hoàn toàn không nhúc nhích, để mặc cho anh ta gặm.
“Cô… có phải ngốc rồi hay không? Cô mau đẩy tôi ra!” Lôi Tuấn vừa hôn cô, vừa kéo cô lên. Anh ta đưa tay ra ôm lấy cô, cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô vào trong иgự¢.
Nếu bình thường Hạ Tiểu Hi sẽ muốn chạy, nhưng lúc này cô đã say đến nỗi ngay cả mí mắt cũng không mở nổi nữa rồi, chứ đừng nói là cử động tay với cả chân, cô rên hừ hừ nói: “Tôi không có sức lực...” Nói xong, cô nghiêng người, thoát ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ của anh ta: “Bốp” ngã xuống đất: “Á ——” thật là đau!
Lôi Tuấn còn đang giữ nguyên tư thế để hai tay giữa không trung, đột nhiên phát hiện ra trong vòng tay không có người? Nhìn lên trên sàn nhà, cô gái kia đang nằm xiên xẹo trên đất miệng rên “Hừ hừ.”
“Mau dậy đi, trên sàn lạnh lắm.” Anh ta lại khom người ôm lấy cô, ôm cô đi lên phòng ngủ.