Vừa đi dạo trung tâm thương mại, Lăng Vi vừa mâu thuẫn, Diệp Đình vẫn không để ý đến cô..
Co có nên về biệt thự không?
Diệp Đình còn dỗi, không kéo thấy cô còn muốn đánh cô một trận đấy…
Haiz…
Tạo nghiệt gì không biết, cô thành thật ngoan ngoãn, giữ khuôn phép không gây chuyện, thế mà hết chuyện này đến chuyện khác cứ tới tìm cô.
Lòng thật mệt mỏi.
Cô cũng hơi tức giận, Diệp Đình biết rõ cô và Giang Quân không có gì sao còn giận dỗi chứ.
Cô đối với anh như thế nào anh còn không biết sao?
Giang Quân là người thân của cô, mua quần áo, mua hai đôi dép lê thì là có gian tình hả? Qúa buồn cười rồi. Anh ghen, anh dỗi cô đều có thể hiểu, nếu đổi lại là anh mua cho người khác mấy thứ náy, nói không chừng cô còn đánh nhau với anh một trận ấy chứ…
Đột nhiên Lăng Vi bật cười, lại đột nhiên tức giận. Anh chính là bá đạo như thế, có gì cũng chẳng thèm hỏi, không cãi nhau với cô, chỉ tự mình giận dỗi, chọc giận mình.
Không ép cô cường ngạnh với anh.
Hừ.
Thật ra chiến tranh với Diệp Đình cô cũng khó chịu lắm… tuy giả vờ kiên cường thế thôi nhưng chỉ có… cô mới biết cô muốn khóc như thế nào….
Cô muốn gọi điện thoại cho Diệp Đình hỏi anh tối nay có ăn cơm không, tên kia cả ngày hôm nay giận dỗi nói không chừng giống cô còn chưa ăn gì đâu.
Nghĩ thế lại có chút đau lòng anh…
Lăng Vi cầm di động gọi cho anh.
Lúc này Diệp Đình vẫn chưa về nhà mà ở trong văn phòng phê duyệt văn kiện.
Điện thoại vang lên, anh nhìn lướt qua, là Lôi Tuấn, anh lười nghe, ấn nội tuyến để Jayson nghe.
Jayson nơm nớp lo sợ tới nghe điện thoại, nghe thấy Lôi Tuấn ở đầu dây bên kia nói: “Chị dâu mua một căn nhà…”
Thật sự Jayson có lòng muốn ૮ɦếƭ, rất muốn mắng anh ta: “Anh có bị ngu không vậy, mua thì mua, anh *** nó so còn gọi cho lão đại, anh làm vậy không phải đổ thêm dầu vào lửa sao?”
Sau đó liền nghe Lôi Tuấn nói: “Thật ra chỉ là hiểu lầm thôi… anh biết chị dâu mà… 10 tuổi đã trở thành cô nhi đúng không?”
Jayson á mộ ttieengs.
Lôi Tuấn dừng một chút lại nói: “Sau khi ba mẹ chị dâu qua đời thì ở nhà chú, nhưng thím của cô ấy không tốt với cô ấy, dời hết tài sản đi, hại chú cô ấy bị vào tù.”
Jayson không nói một câu mà ấn loa ngoài.
Lôi Tuấn lại nói: “Lúc 14 tuổi thì chú của chị dâu bị bắt vào tù, cô ấy bị đuổi ra khỏi nhà… sau này chính là vị cảnh sát kia vẫn luôn giúp đỡ tiền học phí và sinh hoạt của cô ấy…”
“…”
Jayson ừ một tiếng, Lôi Tuấn nghe thấy đầu kia mở loa ngoài cố ý nói: “Việc này ấy… nếu là em, em cũng làm vậy. Em cảm thấy chị dâu không làm gì sai cả. 14 tuổi đó, nhà tan cửa nát… ba mẹ không còn, chú thì ngồi tù, Lăng thị phá sản, cô ấy hai bàn tay trắng, điều duy nhất có thể dựa vào chính là vị cảnh sát này.”
“Ừ.”
Lôi Tuấn thở dài nói: “Nếu đổi lại là em thì em không còn lựa chọn nào tốt hơn.”
“Ừ.”
“……”đầu dây bên kia Lôi tuấn im lặng một hồi lại nói: “Chuyện này cậu đừng có gạt anh ấy, có gì hiểu lầm thì nói ra. Chị dâu cũng chưa nói muốn làm gì với người ta, chỉ là lâu rồi không gặp đột nhiên nhận người thân, có thể không kích động sao? Hai người người ta là thanh mai trúc mã, là cây trụ tinh thần, không ôm hôn đã là may rồi. Theo tôi biết mấy hôm trước chị dâu mới nhận anh trai với người ta, hai người chẳng làm gì cả, chỉ đi uống rượu, ăn bữa cơm, chưa từng ở cạnh nhau, nếu là tôi chẳng phải mỗi ngày lì lợm la liếm dính người ta ấy chứ.”
“Ừ..”
Hai người im lặng một hồi, Jayson hỏi anh ta: “Hiện tại phu nhân về nhà chưa?”
Lôi Tuấn cười haha: “Tôi đoán… hôm nay chắc chị dâu không về nhà đâu, tính tình cô ấy quật cường như vậy, anh tôi không chủ động tìm cô ấy thì cô ấy cũng không chủ động đi tìm anh tôi đâu.”
Nói xong còn cười haha.
Jayson nghe mà phát hoảng.
Lôi Tuấn nghĩ nghĩ lại nói: “Cậu xem hiện tại đã 10h30, tôi định vị vị trí của cô ấy, cô ấy vẫn đang ở bên ngoài… có lẽ tối nay không về. Cậu nói với anh tôi một tiếng, vẫn nhanh nói chuyện với chị dâu đi, nói ra là được. Vât vả mới gặp được người mình thích… lại nói.. chị dâu tôi… rất tốt. Hơn nữa… hiện tại nhiều tình địch như vậy… để ai đó tận dụng cơ hội… sau này ai và ai ở bên nhau thì chưa biết chừng. Dù sao… tôi cảm thấy chiến tranh lạnh tuyệt đối không phải là cách làm thông minh.”
Jayson thầm nghĩ, nghe anh nói thật đơn giản, đạo lý này ai mà không biết?
Lúc làm được thì mới biết là khó.
Jayson tắt máy, nghĩ nghĩ vẫn báo cáo với Diệp Đình: “Là Lôi thiếu gia gọi tới, anh ấy nói… phu nhân…”
Còn chưa nói xong, Diệp Đình đã vung tay tỏ vé không nghe.
Jayson biết anh đều nghe được nhưng vẫn căng da đầu báo cáo: Thật ra… cảnh sát kia đối với phu nhân…” có ơn.
Đột nhiên Diệp Đình ngước mắt hung ác trừng anh ta một cái.
Jayson hoảng sợ, hai chữ có ơn còn chưa nói đã nuốt trở về.
“Ra ngoài.” Diệp Đình tiếp tục phê duyệt văn kiện.
Jayson căng da đầu lùi ra sau vừa nói: “Thật ra vị cảnh sát kia có…”
Hai tay Diệp Đình dùng sức bẻ gãy 乃út máy trong tay.
Trái tim của Jayson sắp vọt ra khỏi họng, lúc này biểu tình của Boss thật khủng bố, Jayson không nghi ngờ mình nói thêm chữ nào nữa, Boss tuyệt đối sẽ dùng 乃út máy đâm ૮ɦếƭ mình.
Jayson lộc cộc chảy ra cửa, lúc anh ta hoàn toàn ra ngoài đóng cưa rlaiJayson, Jayson hét một tiếng: “Vị cảnh sát kia có ơn với phu nhân…”
“——” cửa đóng lại, Jayson nghe thấy tiếng 乃út máy ném vào cửa.
Jayson sợ tới mức lùi ra sau, may mắn nhanh chân đóng cửa lại.
Anh ta vừa ra thì Irên xông tói nắm tay anh ta: “Jayson, không hay rồi, có chuyện lớn rồi.” Irene sắp khóc tới nơi rồi.
Jayson vội la lên: “Xảy ra chuyện gì hả?”
Irene khóc nức nở nói: “Vừa mới nhận được điện thoại…… Nói phu nhân vừa mua nhà ở. Tiền đã giao xong rồi! Đó là muốn ly hôn với lão đại sao?”
“Tôi biết chuyện này, còn có chuyện khác sao?”
Irene đột nhiên sửng sốt: “Chuyện này còn chưa phải chuyện lớn sao?”
Jayson vẫy vẫy tay “Không có việc gì…… Tôi đoán không tới 30ph nữa căn hộ kia phải đổi chủ rồi… cái đó, nhanh gọi xe cho lão đại, tôi nghĩ chắc lát nữa anh ấy ra cửa rồi.”
Irene ngây ngốc nhìn Jayson, đột nhiên cảm thấy Jayson thật bình tĩnh.
Thần tượng.
Giống như Jayson đã dự liệu hết từ trước vậy.
Ngay cả lúc lão đại muốn Gi*t người anh ta cũng dám tiến lên vuốt râu hổ, đúng là lợi hại.
Irene còn chưa cảm thán xong thì cửa phòng Boss mở ra.
Sau đó thấy Boss mặt không beieur cảm từ bên trong đi ra.
“Tổng giám đốc… ngài muốn về nhà sao? Tôi gọi xe giúp ngài…” Irene nơm nớp rụt cổ.
Ánh mắt Diệp Đình lạnh như băng không thèm trả lời.
Irene khẩn trương gọi cho lái xe.
Lúc này Lôi Tuấn, Tần Sênh đột nhiên chạy tới.
“Đình ca…”
Diệp Đình vung tay lên ý bảo bọn họ không cần nhiều lời.
Lôi Tuấn ngậm miệng lại, ba người đi vào khu nghỉ ngơi.
Tần Sênh mở một chai rượu đỏ hỏi Diệp Đình: “Rốt cuộc anh nghĩ thế nào?”
Diệp Đình nâng ly rượu, lắc chất lỏng bên trong, lãnh đạm nói: “Chẳng nghĩ sao cả.”
Tần Sênh hừ một tiếng: “Sao lại không nghĩ, vậy thì ly hôn thôi. Người ta giá trị thị trường tốt, anh cũng đừng làm chậm trễ người ta, em thấy Hoa Thiếu Kiền với vị cảnh sát kia đều yêu Lăng Vi… nếu không ngại hai người có hôn ước thì người ta đã theo đuổi từ lâu rồi.”
Diệp Đình Ϧóþ bể ly rượu, chất lỏng thấm ướt bàn tay, miểng thủy tinh đâm vào bàn tay, máu từ bàn tay chảy ra.
Tần Sênh lại nói: “Anh không thích nghe nhưng em cũng phải nói, em thấy Lăng Vi rất tốt với anh, anh còn chẳng biết đủ. Anh tự đại quen rồi, ai làm gì khiến cho anh không hài lòng, anh liền tìm người ta gây phiền toái. Người ta cũng không nợ anh cái gì, lúc ở cùng với anh thì cố gắng làm việc, không lấy một phân tiền của anh, anh tặng người ta cái gì người ta đểu biến đổi cách khác để tặng lại cho anh. Tình cảm mà anh trả giá người ta còn trả giá nhiều hơn, tuyệt đối không ít hơn anh, người ta và ân nhân quen nhau, mua bộ quần áo, mua đổi dép anh liền không vừa ý, sao anh nhỏ nhen như vậy?”
“Cậu có yên lặng được không?” đột nhiên Diệp Đình đứng lên, đôi mắt lạnh như băng: “Cậu nhận Đường Tăng làm ba rồi hả, nghĩ tỗi chỉ vì vậy mà tức giận sao?”
“Vậy anh còn giận dỗi cái gì chứ?” Tần Sênh cũng đứng lên, nhìn anh, hai người đứng sóng đôi cùng nhau.
Lúc này Lôi Tuấn cũng đứng lên: “Anh, có chuyện gì thì anh phải nói ra chứ, anh đã biết chị dâu và cảnh sát kia quen nhau rồi hả?”
Diệp Đình mặt lạnh chẳng muốn nói chuyện.
Tần Sênh lại ói: “Nếu anh đã biết từ lâu thì anh hỏi cô ấy, người ta là người có tình có nghĩa, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo*** thì có gì sai chứ, tức giận như vậy anh có ngây thơ không hả?”
***: nhận một giọt nước ân nghĩa thì phải dùng cả con suối để báo đền
Diệp Đình có nhịn nói: “Việc này tôi biết, tôi chỉ giận bà xã của tôi đặt người đàn ông khác lên thứ nhất, đặt tôi thứ hai.”
Tần Sênh buồn cười nói: “Vậy anh đặt mẹ anh thứ nhất hay là bà xã thứ nhất hả? Theo em thấy đàn ông với cô ấy mà nói chẳng khác gì ba cô ấy, hơn nữa Lăng Vi đặt anh ở vị trí thứ hai hả? Em thấy chỉ thiếu nâng anh lên trời thì có.”
Lôi Tuấn thấy Diệp Đình muốn bạo tẩu vội vàng giải hòa: “Ôi chao, bớt tranh cãi chút đi, hiện tại chị dâu đang ở bên ngoài đấy. Nhanh đón người ta về nhà thôi, nhỡ may bị người khác theo dõi, chúng ta còn phải gây chiến đấy.”
Diệp Đình lại nói: “Cô ấy vừa ở nhà rồi, lúc nãy mới gọi cho tôi.””
Ôi chao…
Lôi Tuấn và Tần Sênh thật muốn xông tới đánh anh một trận, không ngờ người ta đã sớm làm lành, Tần Sênh trừng mắt hỏi anh: “Vừa nãy anh từ văn phòng ra ngoài là vì nghe điện thoại của cô ấyh ả?”
“Ừ.”
Tần Sênh: “…” thật *** nó… Tần Sênh giận quá hóa cười: “Vậy mà anh còn không nói sớm, cô ấy giải thích với anh rồi hả?”
“…Không có… cô ấy hỏi tôi ăn cơm chưa.”
“Chao ôi, anh *** nó chỉ có chút tiền đồ đó thôi hả?” Tần Sênh không định để ý đến anh nữa: “Anh nhanh về nhà đi, hãi ông đây lo lắng uổng công.”
Diệp Đình thấy anh ta rời đi liền nói: “Nếu cậu không thích Tạp Nhã thì đừng có để uổng công người ta chờ, người ta có giá trị trường tốt, lần trước không phải có người đàn ông trên Albert muốn theo đuổi cô ấy sao? Tôi thấy người đàn ông kia thật lòng với cô ấy, nếu cậu không muốn ở bên cạnh cô ấy thì sớm nói rõ với người ta đi.”
Tần Sênh nghẹn họng, được lắm… vừa nãy anh ta vừa nói gì hiện tại bị trả lại hết rồi.
Diệp Đình còn nói: “Cậu không thích nghe tôi cũng phải nói, Tạp Nhã đối với cậu tốt không thể chê, cậu còn không biết đủ, Tạp Nhã người ta chẳng nợ cậu cái gì, nhiều năm như vậy thủ thân như ngọc vì cậu, người ta cần cậu báo đáp cái gì? Làm anh em với nhau tôi đều hy vọng các người hạnh phúc, đừng để đến lúc đó người ta chạy theo người khác mới hối hận.”
Tần Sênh trợn mắt tức giận nói: “Anh vẫn tự lo cho mình đi, việc của em em tự có chừng mực.”
“Anh, về nhà hả?”
“Ừ.” Diệp Đình gât đầu, đột nhiên nói: “Tôi phải đi mua dưa hấu đã.”
“…” Lôi Tuấn thật muốn quỳ với anh ta: “Anh, hiện tại là tháng 10, kiếm đâu ra dưa hấu.”
Diệp Đình nói: “Không, vừa mới chuyển tới, giờ tôi đi lấy.”
Tần Sênh và Lôi Tuấn nhìn nhau, từ trong mắt đối phương nhìn ra được mấy chữ: “Ngu chưa? Ai bảo cứ xen vào chuyện của người khác, hai tên ngốc.”
Diệp Đình đi lấy dưa hấu đưa về nhà để đầu bếp nữ làm salad hoa quả để người ta đưa đến phòng phu nhân.
Tâm tình của Lăng Vi phức tạp, ngay chính cô cũng không nghĩ tới vậy mà cô lại trở về như vậy.
Vốn đã hạ quyết tâm đi ở khách sạn nhưng nghe đến âm thanh của Diệp Đình, lòng cô lại mềm nhũn rồi.
Cả ngày anh còn chưa căn cơm, âm thanh cô đơn, vừa nghe máy, nghe được âm thanh của cô, cô có thể nghe thấy anh kích động.
Á… ngu ngốc.. âm thanh đáng yêu như vậy, cô thật muốn ôm một cái.
Lăng Vi nằm sấp trên giường, nửa quỳ dưới đất, đau bụng chẳng muốn động đậy, quần áo chẳng thèm thay mà nằm giả ૮ɦếƭ trên giường.
“Cốc cốc…” cửa mở nhưng Lăng Vi chằng buồn quay đầu: “Phu nhân, tôi mang salad hoa quả tới đây.”
Đầu bếp nữa mang hoa quả và các món ăn đặt lên bàn trà: “Phu nhân, người muốn ăn khuya không?” Lăng Vi ừ một tiếng nói: “Tiên sinh nhà cô cũng chưa ăn, cô nấu chút thức ăn loãng, cả ngày anh ấy chưa ăn gì, nấu chút nước canh lót dạ cho anh ấy đi.”
Đầu bếp nữa dịu dàng nói: “Vừa nãy tiên sinh cũng bảo vậy, ngài ấy nói cả ngày cô chưa ăn gì, bảo tôi nấu gì đó loãng như nước canh lót dạ, đồ ăn đã chuẩn bị xong, lúc nào cô cũng có thể xuống ăn.”
Lăng Vi: “…”
Cô nắm chặt ga giường, thầm nghĩ: “Diệp Đình chỉ được cái mạnh miệng, thật ra anh vẫn cực kì yêu thương cô, quỷ đáng ghét.”
Lăng Vi đói muốn ૮ɦếƭ, bụng thì đau, ôm dưa hấu ăn mấy miếng, đột nhiên cảm thấy kì quái: “Hiện tại là tháng mười, dưa hấu đâu ra vậy.”
Đầu bếp nữ nhỏ giọng nói: “Phu nhân, dưa có ngọt không?”
Lăng Vi gật gật đầu.
Dưa hấu thật ngọt, ăn vào miệng mát rượi, không giống mùi trong siêu thị, ăn đồ ngọt xong tâm tình ủ dột của Lăng Vi cũng tốt hơn.
Đầu bếp nữ mỉm cười: “Đây là tiên sinh cố ý đặt dưa qua đường hàng không chở tới, cô thích là được rồi.”
“Cái gì? Đường hàng không sao?”
Cánh tay Lăng Vi ngừng lại…
Cô nhìn mâm trái cây đựng thịt quả màu đỏ… đột nhiên cổ họng nghẹn lại.
Lăng Vi nằm sấp trên giường, một tay ôm dạ dày, một tay đặt lên ga giường.
Đột nheien một đôi tay ôm lấy eo cô, hơi thở quen thuốc bủa vây quanh cô, Ⱡồ₦g иgự¢ rắn chắc của anh dán lên lưng cô: “Xuống lầu ăn cơm đi.”
Nháy mắt Lăng Vi muốn rơi nước mắt.
Âm thanh của anh cực kì dịu dàng, không giống bộ dạng cãi nhau chút nào.
Lăng Vi từ từ nhắm mắt, không hề động đậy. Anh quỳ một chân dưới đất, hai tay ôm eo cô, cả người đè nặng lên người cô, cảm giác cực kì phong phú, anh hôn vành tai cô nói: “Muốn ăn cơm trước hay là thay quần áo rồi đi ngủ trước?”
Lăng Vi tránh sang bên cạnh, rầu rĩ nói: “Em còn đang giận đấy, anh không dỗ em hả?”
“Được.” đột nhiên anh vươn tay cho vào áo cô, Lăng Vi cả kinh vội vàng giữ tay anh lại nhưng đột nhiên anh trượt tay, chỉ dùng hai ngón tay cởi khuy cài áo cho cô: “Cởi xong, đến lượt em dỗ anh đi.”
Lăng Vi trừng mắt.
Cô đang dỗi có được không hả? Muốn để anh dỗ omjot cái anh liền cởi khuy áo của cô.
Người này đúng là thiếu đòn mà.
“Đến lượt em dỗ anh rồi đấy.” anh nắm tay cô đặt lên dây lưng của mình.
Lăng Vi vùng vẫy kêu: “Em đang giận dỗi đấy.”
“Ờ…” Diệp Đình ngồi xuống cạnh cô, dán mặt lên mặt cô, gương mặt có râu cọ cọ má cô, âm thanh trầm thấp: “Anh cũng giận dỗi, ăn xong hai chúng ta có sức mới tiếp tục giận dỗi.”
“Hừ, vậy cũng không được.” Lăng Vi không chịu đựng được nhất là bộ dạng này của anh, anh cọ cọ râu lên má cô, cả người cô liền nóng lên… cô trừng anh: “Hừ…” sau đó … đánh vào vai anh một cái, anh ôm eo cô, hơi dùng sức một cái bế cô lên.
Hai người đối mặt với nhau, anh ôm cô đột nhiên cúi đầu hôn cô.
Lăng Vi hoảng sợ, bàn tay ôm chặt eo anh, bàn tay anh rất không thành thật, nhanh chóng cởi khuy cài áo của cô, Lăng Vi thấy иgự¢ trống không, liền nghe thấy anh nói: “Thay quần áo đi, em mặc thế này ăn cơm thì có thể ăn hết được sao?” Anh mang cô vào phòng thay quần áo, mở tủ quần áo chọn một chiếc áo иgự¢ và bộ quần áo thoải mái, tiện tay nhét vào иgự¢ cô.
Lăng Vi muốn trực tiếp thay áo ngủ nhưng chẳng thèm mở miệng, vào phòng, thay quần áo, sau đó anh nhàn nhạt nói: “Ăn xong anh mang em đi vận động, để cho em phát tiết…”
“…”
Miệng anh chẳng nói được lời gì hay, ba chữ thì hai chữ đều nghĩ đến chuyện đen tối, cô có thể kiên quyết nói không sao?
Diệp Đình kéo tay cô xuống lầu ăn cơm.
Đầu bếp nữ đã chuẩn bị sáu món ăn, canh cà rốt loãng, đương nhiên bên trong còn có gì cô không biết, thì thấy bên trong có cà rốt và ngô thôi.
Diệp Đình múc canh cho cô, Lăng Vi uống hớp nhỏ, nhỏ giọng nói: “Cái đó… em và Giang Quân…”
Cô vừa nói đột nhiên Diệp Đình cắt ngang lời cô: “Lúc ăn cơm không cần nghĩ tới chuyện phiền lòng, sẽ đau dạ dày, ăn trước đi, ăn xong lại nói.”
“Ồ…” Lăng Vi không nói nữa, ngoan ngoãn ăn canh.
Hai người uống canh, dạ dày không đau nữa.
Diệp Đình gắp thức ăn cho cô, Lăng Vi cũng gắp cho anh.
Anh ngước mắt nhìn cô mỉm cười, Lăng Vi cũng cười, anh xoa xoa lúm đồng tiền trên má cô: “Vẫn là cười mới xinh đẹp.”
Lăng Vi cố ý dùng tay ᴆụng anh, anh làm bộ tức giận ᴆụng lại, hai người ᴆụng tới ᴆụng lui cười cười.