Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 114

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lăng Vi chỉ cảm thấy choáng váng một trận, dạ dày như lộn tung hết cả lên, sắp sửa phun ra đến nơi.
Cô không muốn ảnh hưởng đến Diệp Đình, cho nên, liền liều mạng cắn chặt môi, nuốt hết những thứ đã trào đến cổ họng xuống dưới!
Cô nhắm mắt lại, mím chặt đôi môi, đai an toàn cũng thít chặt, cả người cô như cố định tại chỗ ngồi, không thể động đậy gì. Chiếc xe lại nghiêng sang trái, ngả sang phải thêm một lúc, lượn qua lượn lại nhanh đến mức khiến cô cảm thấy nghẹt thở.
Mặc dù cô nhắm mắt lại, nhưng là, không thể giảm bớt sự sợ hãi được một chút nào!
Trước mắt không ngừng hiện lên khung cảnh cha mẹ xảy ra tai nạn xe,, mặc dù cô không chính mắt nhìn thấy cảnh tai nạn đó, thế nhưng cảnh tượng lúc đó lại giống như đã vụt qua trong đầu cô đến mấy vạn mấy triệu lần.
Cô vừa nhắm mắt, cảnh tượng thảm thiết kia bỗng nhiên hiện ra không báo trước.
Cô nắm chặt tay vịn hai bên, bên tai toàn những tiếng xì xì rầm rầm, chấn động đến mức khiến màng nhĩ của cô sắp sửa nổ tung!
“Ùng ùng ——” Chiếc xe đỏ lại đánh tới!
Thân xe ᴆụng nhau, khiến máu trong người Lăng Vi như chảy ngược!
Lúc này cô đột nhiên nghe thấy giọng nói của Diệp Đình, anh nói: “Nhìn về phía trước, anh sắp vượt qua anh ta!”
Lăng Vi mở to hai mắt! Chỉ thấy Diệp Đình đã tháo mũ bảo hiểm xuống!
“Sao anh lại tháo mũ bảo hộ thế hả? Quá nguy hiểm! Mau đội nó lên!” Sẽ xảy ra án mạng đấy!!!Thế nhưng Diệp Đình lại không để ý đến, anh đặt chiếc mũ sắt bảo hộ vào trong lòng cô, cát cao giọng: “Đã chuẩn bị xong!”
Pâng, chiếc xe của Hứa Tử Huân giống hệt quả đại bác bay thẳng ra ngoài.
Mà Diệp Đình cũng chợt tăng tốc độ: “Oong” một tiếng, nhanh hệt tia chớp, chiếc xe đen nhanh chóng lao thẳng về phía trước!
“Tiểu Vi! Em nhìn em có phải cảnh vật xung quanh, đang chạy về phía sau hay không?”
Ánh mắt Lăng Vi cay xè, cô rụt vai nhìn sang bên cạnh. Cô cũng muốn tháo mũ bảo hộ xuống giống như anh, nhưng cả người cô đều cứng ngắc, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích được.
Lúc này, lại nghe thấy anh nói: “Tiểu Vi, em nhìn đi… tất cả mọi thứ đều lui về phía sau! Em phải nhớ rắng, bất kể trước kia từng xảy ra cái gì, chúng ta nhất định đều phải nhìn về phía trước. Tấ cả những không vui, tất cả sự sợ hãi cũng sẽ trở thành quá khứ. Em phải dũng cảm đối mặt với chính mình, dũng cảm đối mặt với những gì mình đã mất đi!”
Câu nói của anh, giống như một quả bom, nổ ‘đoành’ một tiếng trong lòng cô.
Câu nói của anh, giống như một cỗ năng lượng vô cùng lớn, ‘oành’ một tiếng, nổ tung trong cơ thể cô.
Hốc mắt Lăng Vi nóng lên, ngay lập tức trở nên trấn định.
“Tỉnh táo một chút! Người lái xe là Diệp Đình mà, không có gì phải sợ hãi cả! Không có tài xế xe chờ hàng nào, cũng không có tai nạn xe cộ! Đừng sợ, đừng sợ… Mình phải dũng cảm đối mặt, mình phải chiến thắng sự sợ hãi! Ba mẹ rời đi rồi, chẳng qua bọn họ chỉ chuyển sang một địa phương xa xôi khác chờ mình mà thôi, bọn họ vẫn ở trên trời, đang dõi theo mình, cho tới giờ họ vẫn chưa từng rời khỏi mình. Mình biết mà…”
Cô nắm chặt nắm tay, Diệp Đình không ngừng nói chuyện với cô, Lăng Vi sợ sẽ làm anh phân tâm, cố nén sự sợ hãi trong lòng, giọng nói run run kêu lớn: “Em không sợ hãi, anh cứ lo lái xe đi! Không cần để ý đến em! Em chờ anh vượt qua anh ta!”
“Ha…” Diệp Đình cười một tiếng, đột nhiên nói: “Tiểu Vi, anh yêu em! Nếu như anh có mười nghìn cái mạng, anh cũng đều có thể cho em hết! Sau này chồng em sẽ bảo vệ em, dùng thay phần của ba mẹ em, cũng dành cho em hết. Em không cần phải sợ! Anh yêu em——”Câu nói của anh đứt quãng, thế nhưng sức mạnh kia! Giống hệt mưa cơn mưa lớn trên biển, mạnh mẽ tựa sóng trào!
Trong lòng Lăng Vi, lập tức cảm thấy bình tĩnh lại.
Giống như quả cân nặng mười triệu kilogam, vững vừng rơi xuống đất.
Cô tràn đầy nhiệt huyết, sôi trào, gào thét!
Trong đầu như nổ tung một tiếng, cô yêu Diệp Đình mất rồi!
Vừa nghĩ đến đó, cả người cô liền giống như được thiêu đốt. Trong lòng ngập tràn tình yêu, không có chỗ nào không có!
Diệp Đình không nói thêm gì nữa, bàn chân lại đạp ga mạnh hơn, đạp đến cùng, nâng tốc độ lên đến mức cao nhất!
“Xẹt ——” Vượt qua một chiếc xe màu vàng!
“Xẹt xẹt ——” Lại vượt qua một chiếc xe màu xanh!
“Xìii ——” Còn một chiếc cuối cùng nữa! Màu đỏ!
Lăng Vi mở to hai mắt!
“Xì ——” tăng tốc —— tăng tốc —— tăng tốc hết mức ——
Chiếc xe đen lao nhanh như bay!
“Xuy ——” vượt qua —— xe đỏ!
Chiếc xe của Hứa Tử Huân bị tụt lại phía sau.
“Anh đã vượt qua tất cả mọi người rồi!” Lăng Vi kích động hô to: “Chồng, anh là số 1 rồi!”
Diệp Đình cười vui vẻ, số một hay không, không phải là thứ anh muốn, anh chỉ muốn khiến cô chiến thắng được sự sợ hãi, anh chỉ muốn khiến cô tin tưởng anh vô điều kiện. Bất kể sau nay có xảy ra nguy hiểm gì, bất kể có gặp phải khó khăn gì, anh cũng hi vọng cô sẽ dũng cảm đối mặt, cũng có thể sáng vai bên anh vô điều kiện, cùng anh đối mặt với mọi khó khăn, mưa gió cùng thuyền. Anh muốn cho cô biết rằng, bất kể lúc nào anh cũng sẽ ở bên cạnh cô. Cho dù có nguy hiểm đến tính mạng, dù anh có vứt bỏ chiếc mũ bảo hộ rồi, không còn muốn sống nữa, nhưng cũng sẽ bảo vệ cô thật an toàn, cho cô lòng tin, cho cô sự an tâm.
“Pi-pô——” Lăng Vi nghe thấy một tiếng vang, chiếc xe của họ đã lao đến điểm cuối cùng.
Bên cạnh không ngừng có người vẫy vẫy cờ.
“Pi-pô——” Chiếc xe màu xanh cũng vượt qua điểm cuối.Chỉ chậm hơn hai giây so với chiếc xe đen.
Nhưng, trong cuộc đấu kỹ năng chuyên nghiệp, hai giây, đối với một số người mà nói, đó chính là thứu mà cả đời này vượt mãi cũng không xong.
Mà chiếc xe đỏ, đột nhiên chạy ta khỏi đường đua!
“Ùng oàng” lăn lông lốc mấy vòng liên tiếp, đầu xe đập vào thảm cỏ màu xanh.
Sau đó, thân xe đỏ cũng đột nhiên bốc khói đen…
Hứa Tử Huân bị ngã đến mức đầu óc quay cuồng, anh ta cực kỳ giận dữ! Cả người cũng treo ngược trong xe, tư thế khó mà chịu đựng được.
Chiếc xe lăn lông lốc, khiến cả người anh ta cũng lăn theo, đau nhức như bị vỡ vụn, cả người đều đau.
Vừa nãy anh ta luôn một mực áp sát xe đen, lại không nghĩ đến việc chiếc xe đó đột nhiên đẩy anh ta ra, tăng nhanh tốc độ lao về phía trước.
Mà anh ta vẫn khống chế cả thân xe áp sát vào bên phải, không kịp quay trở về giữa đường đua.Khiến cho chiếc xe đua màu đỏ của anh ta mất đi thăng bằng, lao ra khỏi hàng rào bên phải.
Trong lòng anh ta không cam tâm, anh ta tức giận, điên cuồng! Anh ta phẫn nộ gào to: “A a a —— Diệp Đình! Mày ςướק phụ nữ của tao! Đâm vào xe tao, ông đây nhất định sẽ không bỏ qua cho mày!”
Đầu Hứa Tử Huân sung huyết, lỗ mũi cũng như bốc khói, thật giống như có thể phun máu mũi ngay lập tức, thậm chí còn sắp sửa bất tỉnh luôn được.
Cả người anh ta đều đau, ngay cả một tế bào cũng thấy đau. Anh ta hận Diệp Đình! Hận Diệp Đình đã đoạt Lăng Vi đi, hận Diệp Đình thứ gì cũng đều mạnh hơn anh ta! Ngay cả thứ mà anh ta có tự tin nhất là đua xe, cũng không thể sánh bằng Diệp Đình được.
Hứa Tử Huân đột nhiên phun máu mũi, ngất đi.
“Xuống xe! Xuống xe! Cuối cùng cũng có thể xuống xe được rồi!” Lăng Vi như sắp sụp đến nơi!
Chiếc xe màu đen cuối cùng cũng dừng lại, có người mở cửa xe ra, Lăng Vi bị một người kéo ra ngoài: “Tiểu Vi, cậu không sao chứ?” Khuôn mặt Hạ Tiểu Hi đầy vẻ kinh hoảng: “Sao vừa nãy chiếc xe đỏ lại ᴆụng vào các cậu? Anh ta có bệnh sao?”
Hạ Tiểu Hi mở một chai nước suối: “Mau uống chút nước cho đỡ nào.”
Lăng Vi tháo mũ bảo hiểm xuống, nhận lấy nước, chỉ thấy cả khuôn mặt Hạ Tiểu Hi đều trắng bệch. Hiển nhiên là sự mạo hiểm mới vừa rồi đã khiến cô ấy hoảng sợ đến trắng xanh.
Lăng Vi hít một hơi thật sâu, nói: “Chiếc xe kia là của Hứa Tử Huân.”
“Cái gì? Ai cơ?” Hạ Tiểu Hi há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc: “Hứa Tử Huân? Anh ta biết đua xe? Anh ta đua thì cứ đua đi, mắc mớ gì lại đi ᴆụng các cậu? Bị thần kinh chắc?”
“Ai yo… Chị gái, cậu để lát nữa rồi nói tiếp được không, chân mình mềm nhũn hết cả ra rồi này…” Lăng Vi nghiêng người dựa vào vai Hạ Tiểu Hi, Hạ Tiểu Hi vội vàng đỡ cô: “Cậu còn nói mình gan lớn, nhìn xem nhìn xem, mới vừa bắt đầu thôi mà đã không chịu nổi. Cậu nhìn khuôn mặt cậu đi, trắng bệch, còn xanh xanh xao xao nữa!
“Không sao không sao, thêm một thời gian nữa là quen ấy mà. Vạn sự khởi đầu nan ấy mà, bây giờ mình đã không sợ nữa. Lần tới là có thể tự mình lái xe rồi.”
Hạ Tiểu Hi bị cô chọc cười: “Cậu lợi hại! Mình thì sẽ không dám đâu… Ai ya, tiểu Vi, sao cánh tay cậu cũng tím hết cả lên thế này? Có phải đã đập vào đâu rồi không?” Hạ Tiểu Hi lật cánh tay của Lăng Vi ra, soi từ trên xuống dưới: “Cậu xem này, cả cánh tay đều sưng, to hơn bên trái bao nhiêu! Cậu nhìn cậu đi, vừa xanh vừa tím? Có phải là do Hứa Tử Huân khiến cậu bị đập vào đâu không?”
Hạ Tiểu Hi tức giận cắn răng: “Nhất định là do lúc nãy Hứa Tử Huân ᴆụng xe vào các cậu, đã khiến cậu bị đập rồi. Tên khốn kiếp này! Bà đây muốn tìm anh ta tính sổ!”
Lăng Vi kéo kéo cô, cả người cũng dựa sát vào: “Đừng đi, cho mình dựa thêm một lát đã nào… chân mình run hết cả lên rồi đây.”
Hạ Tiểu Hi gấp đến mức lông mày ánh mắt cũng trợn ngược, không còn cách nào khác đành ôm lấy cô.
“Chỗ nào sưng, để tôi xem một chút.” Lúc này, Diệp Đình đi từ phía bên kia xe tới. Sắc mặt anh vô cùng đen, khẩn trương nhìn cánh tay Lăng Vi, quả nhiên đen tím cả một mảng, sưng to.
Hạ Tiểu Hi vội vàng đưa nước cho anh ta, khen một tiếng: “Diệp Đình! Anh thật lợi hại! Anh không biết vừa nãy chúng tôi đều bị hù ૮ɦếƭ mất! Hừ —— hóa ra chiếc xe đỏ kia là của Hứa Tử Huân, anh cũng luôn biết là anh ta sao? Vì sao lúc đầu anh lại phải nhường Hứa Tử Huân? Rõ ràng là anh có thể lái nhanh hơn anh ta mà.”Diệp Đình liếc sang Lôi Tuấn, Lôi Tuấn cố ý ngẩng đầu nhìn trời, tỏ vẻ cái gì cũng không nghe thấy, đột nhiên giơ ngón tay lên chỉ vào bầu trời: “Hey! Hôm nay khí trời tốt thật nhỉ!”
Hạ Tiểu Hi cũng ngẩng đầu: “Tiết trời hôm nay chỗ nào tốt hả? Anh nhìn đi? Không phải là cả một đám mây đen treo lơ lửng trên đó sao?”
Lôi Tuấn nghẹn họng, ngượng ngùng cười một tiếng: “Ngày âm u thì mát mẻ….”
Mới vừa nói xong: “Đùng đùng” mấy tiếng, bỗng nhiên mưa rơi ngay được.
“Miệng quạ đen!”
Diệp Đình nhìn anh ta đầy khinh bỉ, sau đó cúi người xuống, ôm ngang Lăng Vi lên, nhẹ giọng hỏi: “Sợ hả?”
Lăng Vi một tay giữ chặt cổ áo của anh, một tay ôm lấy cổ anh: “Anh đặt em xuống đi, chỗ này bao nhiêu người nhìn như vậy. Bây giờ em không sợ nữa rồi. Em muốn xuống uống nước.”
Diệp Đình nhìn nhìn xung quanh, anh còn lâu mới quan tâm đến ánh mắt người khác. Thấy cô vẫn luôn liếm môi không ngừng, nhất định là cô khát lắm rồi, thế nên anh liền đặt cô xuống.
“Tiểu Vi…” Hứa Tử Huân đột nhiên đi tới: “Tiểu Vi… Sao em lại ở trong xe?”
“Cmm!” Vinh Phỉ đánh một quyền về phía Hứa Tử Huân ——“Hự ——“ Hứa Tử Huân ngã nhào, ôm mũi kêu la thảm thiết. Sau đó lảo đảo đứng lên, Lôii Tuấn lại tàn bạo đạp cho một cước thẳng vào bụng anh ta, gân xanh Hứa Tử Huân cũng nổi rõ, ôm bụng nằm co rúc trên mặt đất.
Vinh Phỉ lại lao lên, Diệp Đình giơ tay ngăn cản anh ta.
Hứa Tử Huân lau máu trên khóe miệng, lại đứng dậy, lảo đảo đi đến trước mặt Lăng Vi.
Anh ta đứng đối diện với Lăng Vi và Diệp Đình, vị trí của ba người tạo thành một thế hình tam giác đều ba cạnh.
Lăng Vi không đáp lại anh ta, giơ chai nước khoáng lên, uống liền mấy ngụm. Chân vẫn còn đang hơi run, cô liền nhích lại gần иgự¢ Diệp Đình. Diệp Đình thuận thế ôm lấy eo cô.
Hình tam giác đều ba cạnh, lập tức biến thành… hình tam giác cân đáy bé tẹo.
Hai người đứng bên kia, ngay lập tức, nhất trí cùng gạt Hứa Tử Huân ra.
Sắc mặt Hứa Tử Huân vô cùng khói coi, chỗ lỗ mũi vẫn còn nguyên tia máu.
Anh ta quệt mũi một cái, ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Diệp Đình, chất vấn: “Cuộc đua nguy hiểm như vậy, tại sao mày lại để tiểu Vi ngồi lên xe? Nguy hiểm như thế, mày không biết?”
Trong đôi mắt Diệp Đình lộ ra một tia hung ác!
“Mày cũng biết là nguy hiểm sao?” Diệp Đình đột nhiên đạp Hứa Tử Huân một cái, khiến cho Hứa Tử Huân bay ra ra hai thước —— cmn!
Một cước này của Diệp Đình như phá lôi, như kình phong vậy!
‘Bành…’ một phát, kinh tâm động phách!!! Lôi Tuấn, Vinh Phỉ lúc này mới nhận ra, Diệp Đình đã muốn đạp một cước này từ rất lâu rồi. Cú đạp vô cùng ngoan độc, xương sườn của Hứa Tử Huân như muốn gãy ra vài chiếc!
“Ách…” Hứa Tử Huân bị ngã nằm trên đất, đau đớn khiến trên trán chảy ra mồ hôi hột, xương như muốn nứt ra…
Vừa rồi anh ta đã ngất đi một lần, nhưng đột nhiên nhìn thấy Lăng Vi đi ra từ trong xe, trong tiềm thức nghĩ đến Lăng Vi có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn… Anh ta cố gắng khiến cho mình tỉnh táo lại, vọt đến trước tiên, kết quả, lại nhìn thấy… Lăng Vi chủ động dựa vào trong иgự¢ Diệp Đình.
Anh ta thật sự không dám tin tưởng vào mắt mình…
Anh ta cũng không muốn tin tưởng vào những gì mình nhìn thấy, nhất định là anh ta hôn mê, là ảo giác, nhất định anh ta vẫn chưa tỉnh táo lại.
Hai vệ sĩ của Hứa Tử Huân vọt đến, Hứa Tử Huân giơ tay ngăn cản bọn họ.
Anh ta cố nén đau bò dậy, Diệp Đình lại đạp một cước lên mặt anh ta!
“Bên kia sao vậy? Đánh nhau sao?” Bảo an trường đua xe cầm gậy chạy qua bên này. Ám vệ bên người Diệp Đình trong nháy mắt chắn trước mặt.Rất nhiều người cũng chen tới xem, mới vừa rồi bọn họ nhìn thấy rõ, lập tức có người nói: “Tiện nam nhân đó thật sự đáng đánh! Thi đấu nguy hiểm như vậy mà còn cố ý ᴆụng vào xe người ta, căn bản cũng không phải là muốn ςướק đường đua! Anh ta là cố ý muốn lấy mạng người ta! Quá rác rưởi, anh ta không xứng là một tay đua xe!”
Hứa Tử Huân nằm trên mặt đất đau đớn không nhúc nhích được, vệ sĩ của anh ta đỡ anh ta dậy.
“Tiểu Vi… Anh có lỗi… Anh thật sự không biết em ở trong xe…” Thanh âm của anh ta run rẩy kịch liệt… lảo đảo bò dậy, đứng ở trước mặt Lăng Vi.
Ngọn lửa trong người Lăng Vi bốc lên ngùn ngụt: “Hứa Tử Huân! Tôi không có ở trong xe, anh liền có thể đâm vào người ta sao? Anh biết người trong xe là Diệp Đình, vì vậy anh muốn đâm ૮ɦếƭ anh ấy!”
Thân thể Hứa Tử Huân chao đảo một cái.
Lăng Vi cắn răng nghiến lợi, hận đến ngứa răng: “Hứa Tử Huân! Chúng ta đã kết thúc, tôi có chồng, tôi yêu anh ấy! Mong anh không cần lấy danh nghĩa yêu tôi để che lấp đi hành vi ghen tỵ trả thù của mình! Anh ác độc với Diệp Đình bao nhiêu, tôi chán ghét anh bấy nhiêu! Tôi hận anh không thể ૮ɦếƭ đi! Hận anh không cút xa tôi một chút, hận sao anh không vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt tôi! Anh chính là đồ nhỏ mọn, ích kỷ, tự đại tự cuồng… một năm qua lại với anh chính là Lăng Vi tôi mù mắt! Anh thay đổi, tôi biết hết, Hứa Tử Huân bây giờ quá đáng sợ! Mong anh cách xa chúng tôi ra một chút!”
“Vi Vi, thật sự em đã hiểu lầm anh… anh là nhất thời xung động…”
“Nhất thời xung động? Thật sự là vậy sao? Nhất thời xung động thì tại sao anh biết Diệp Đình đến đây đua xe? Cơ hội này anh đợi bao nhiêu lâu rồi? Anh ấy lên xe trước anh, còn đội mũ bảo hiểm! Anh cũng biết người trong xe là anh ấy? Anh thật sự là nhất thời đến đây sao?”
Lăng Vi siết chặt quả đấm muốn đấm vào anh ta! Nhưng cô thật sự cảm thấy cả người anh ta đều dơ bẩn không muốn động tay vào!Hứa Tử Huân đau lòng ôm đầu… trong nội tâm đã hoàn toàn tan vỡ!
Lăng Vi nghiến răng nghiêm giọng nói: “Hôm nay chính là Diệp Đình không sao, nếu anh ấy bị chút xíu thương tổn nào, tôi nhất định sẽ tự tay cầm đao Gi*t anh!”
“Vi…”
Hạ Tiểu Hi hung hăng đẩy Hứa Tử Huân một cái: “Từ nay về sao mong anh đứng cách xa Tiểu Vi một chút! Trên người anh có vi khuẩn lây truyền, chính anh không biết sao?”
Cô ta hung tợn cắn răng trợn mắt nhìn Hứa Tử Huân: “Hứa Tử Huân, cho đến bây giờ anh còn không biết rõ sao? Cho dù Tiểu Vi không có ở trên xe, anh cũng không thể tùy tiện đâm người khác! Anh đúng là mất trí rồi! Anh đồ rác rưởi, khốn kiếp, biến thái!”
Huyết dịch Hứa Tử Huân cháy bùng.
Đau đớn trên người không bằng một phần vạn đau đớn trong lòng.
Anh ta biết trong chiếc xe kia là Diệp Đình, anh ta nhìn thấy Diệp Đình liền hận không thể đâm ૮ɦếƭ anh ta!
Mới vừa rồi anh ta hưng phấn đỏ cả mắt lên!
Ngày đó, sau khi anh ta đi ra khỏi phòng làm việc của Lăng Vi, anh ta liền quyết định muốn theo dõi Lăng Vi, anh ta muốn biết một chút rốt cuộc Diệp Đình dùng thủ đoạn gì mà có thể giam cầm Tiểu Vi ở bên người.
Anh ta dám chắc, Diệp Đình nhất định cũng không dùng thủ đoạn tốt đẹp gì.
Tiểu Vi nhất định không phải là tự nguyện ở bên cạnh anh ta.
Hứa Tử Huân tiêu tốn một số tiền lớn mời một thám tử, thám tử kia đưa đến tin tức, nói Lăng Vi cùng Diệp Đình tiếp đó muốn đến trường đua xe tập lái xe.
Nhưng là trường đua xe bị phong tỏa, người không có thân phận không được phép đi vào.
Hứa Tử Huân liền vận dụng danh tiếng của gia tộc, làm một tấm thẻ hội viên kim cương.
Giám đốc trường đua xe cũng không biết ân oán giữa Diệp Đình và Hứa Tử Huân, gia đình của Hứa Tử Huân quả thật rất có thực lực ở Giang Thành, Hứa Tử Huân lại có dáng dấp thư sinh, rất ra dáng là một nhân tài, nhìn thế nào cũng không giống là đến để quấy rối, vì vậy, giám đốc liền mở ra một cửa sau cho anh ta.
Hứa Tử Huân đối với kỹ thuật đua xe của mình vô cùng tự tin.
Thậm chí anh ta đã chiếm được rất nhiều thứ hạng!Hôm nay khi anh ta đến chính là đã chuẩn bị sẵn sàng ᴆụng ngã Diệp Đình!
Vì vậy, anh ta vẫn luôn luôn núp trong bóng tối quan sát Diệp Đình.
Hứa Tử Huân sợ Lăng Vi nhìn thấy anh ta, anh ta ngay cả cửa cũng không dám ra ngoài, vẫn luôn ẩn núp trong phòng thay đồ, âm thầm quan sát động tĩnh ở bên ngoài.
Anh ta ở trong phòng thay đồ ngây ngốc cho đến trưa, Diệp Đình vẫn luôn giúp Lăng Vi tập lái xe.
Tuy nhiên, Hứa Tử Huân cũng không nóng nảy: “Muốn làm chuyện lớn, tất nhiên phải có sức nhẫn nại hơn người thường!”
Thẳng đến buổi chiều, Lăng Vi mệt mỏi mới để cho Diệp Đình đi đua xe.
Hứa Tử Huân rốt cuộc bắt được cơ hội!
Anh ta ‘Đùng’ một cái đứng lên, lúc này mới phát hiện trên trán mình tất cả đều là mồ hôi. Tóc đen đang nhỏ từng giọt nước. Trong quần áo đua xe tất cả cũng đều là mồ hôi.
Anh ta đi vào trong phòng vệ sinh, nhanh chóng rửa mặt, ૮ởเ φµầɳ áo đua xe xuống, cầm một chiếc khăn tay lau mồ hôi.
Chính là lúc này, Lăng Vi lên xe của Diệp Đình.Mà Hứa Tử Huân không nhìn thấy…
Nếu không, anh ta biết hành động như vậy sẽ nguy hiểm, sẽ không ép đến xe của Diệp Đình!
Nhưng là bây giờ… tựa như nói gì cũng là dối trá.
Anh ta vốn cho rằng, Diệp Đình nhất định sẽ bị ép đến lật xe, không đâm ૮ɦếƭ Diệp Đình, cũng phải khiến cho anh ta nếm chịu chút thương tích! Tốt nhất khiến anh ta mất hết mặt mũi trước mặt Lăng Vi.
Hứa Tử Huân cơ hồ xuất ra tất cả khả năng của bản thân, muốn ép xe Diệp Đình ᴆụng vào hàng rào! Kết quả, kỹ thuật của Diệp Đình thật sự quá cao, anh ta làm sao cũng không đâm lật được Diệp Đình.
Cuối cùng, không chỉ không lật được Diệp Đình, còn bị anh ta vượt trước xe chạy về đầu tiên, mà anh ta… không chỉ bị lật xe, còn bị chảy máu, còn ngất đi, bây giờ đầu gối vẫn đang đau, không biết xương có bị gãy hay không.
“Tiểu Vi, chúng ta đi thôi, nói chuyện với loại người như vạy, cũng sẽ bị lây bệnh đó!” Hạ Tiểu Hi kéo Lăng Vi đi ra bên ngoài, Hạ Tiểu Hi cho đến bây giờ chưa từng nói lời cay nghiệt cũng trở nên không khách khí.
Từ sau khi Hứa Tử Huân và Trương Diệc Đình lăn lộn với nhau trên giường, ánh mắt của Hạ Tử Hi nhìn Hứa Tử Huân vẫn giống như đang nhìn đống rác vậy, rất sợ ở cạnh anh ta lâu, mình sẽ bị lây vi khuẩn.
“Tiểu Vi…” Hứa Tử Huân đưa tay về phía Lăng Vi, anh ta muốn đuổi theo, nhưng xương sườn, đầu gối đều vô cùng đau đớn, đau đến gập cả người, không nhấc nổi chân lên.
“Tiểu cái gì Vi? Anh còn có mặt mũi gọi sao? Anh nhìn một chút cánh tay Tiểu Vi bị anh ᴆụng thế nào rồi đi!” Hạ Tiểu Hi đột nhiên quay đầu, cố chấp đưa cánh tay Lăng Vi đến trước mặt Hứa Tử Huân: “Anh nhìn một chút đi! Thật may Diệp Đình cùng Tiểu Vi không sao, nếu không, anh chính là cố ý mưu sát!”&
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc