Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 11

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Lại nghe người chung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ: “Mới hơn 20 tuổi, làm việc xấu, không biết xấu hổ, đi làm tiểu tam người ta.”
“Chí phải chí phải! Mấy ngày trước, tôi chính mắt thấy có một người đàn ông ở trong nhà cô ta.”
“A? Cô chính mắt nhìn thấy?”
“Ách… Tôi nghe nói, không thấy trên lầu đang ném đồ sao, chính chủ người ta cũng tìm tới, còn có thể là giả?”
Cô gái mập ăn không nói có tiếp tục nói: “Hình như cô gái này còn bị người ta bắt gian tại trận, mấy cô gái bây giờ thật là quá không biết xấu hổ.”
“…”
Lăng Vi nổi giận, gương mặt xinh đẹp đỏ bừng!
Mỗi câu nói của các bạn hàng xóm không biết chân tướng đều giống như đâm và xương sống cô!
Lăng Vi đứng giữa đống quần áo hỗn loạn, hung thần mắt lạnh quét nhìn mọi người: “Các người có thể người ta bị bắt gian trên đường chính chưa?”
Người vây xem nhìn chăm chú vào cô, lúc này mới hiểu, cô gái người ta căn bản không có ở nhà, làm sao có thể bị người khác bắt gian, đây là tung tin vịt, đây là bêu xấu ah!
Tiếng nghị luận ngày càng nhỏ.
Lăng Vi ngửa mặt, đi tới thang máy, thang máy lên tới tầng 15, đứng ở hành lang, chợt nghe tiếng cáu kỉnh chửi rủa sắc bén chói tai của một người đàn bà trung niên: “Không biết xấu hổ! Tuổi không lớn lắm, dám nuôi đàn ông trong nhà!”
Lăng Vi đi tới cửa, nhìn nhà mình bị lục lọi hỗn loạn.
Bình hoa ngã xuống đất, sách trên kệ cũng rơi đầy đất.
Lăng Vi giận đến đỏ mắt, mặt lạnh như đá!
“Vương Hân Bình! Lăng Vân! Hai người lấn Hi*p người quá đáng!”
Hai mẹ con trong phòng nghe tiếng, tay ngừng lại, quay đầu nhìn, lại là Lăng Vi.
“Ai u… Không biết xấu hổ về rồi!” Vương Hân Bình trừng mắt lạnh, nghiêm mặt, mặt đầy nếp nhăn: “Lăng Vi! Cô ném bao nhiêu mặt mũi Lăng gia? Hôm nay tôi làm thế nào cũng phải thay chú cô, thay ba mẹ cô dạy dỗ cô thật tốt!”
“Vương Hân Bình, bà còn không biết xấu hổ nhắc tới chú tôi! Chú tôi ngồi tù là bị bà làm hại!”
“Lăng Vi! Cô lớn tiếng cái gì?” Lăng Vân liếc mắt: “Cô dám dùng giọng điệu này nói chuyện với mẹ tôi! Mẹ là thím cô, cô lại dám liên tục gọi thẳng tên!” Mắt phượng yêu mị hung hăng trừng Lăng Vi, giống như muốn dùng ánh mắt kẹp ૮ɦếƭ cô.
“Thím? Hừ, bà ta xứng đáng sao?” Lăng Vi giận đến giọng phát run.
Vương Hân Bình chính là một tiểu tam! Bà ta phá hoại hôn nhân của Lăng Trí, hại vợ cả của Lăng Trí rất thảm hại, rồi ςướק ổ!
Lăng Vân là em họ của Lăng Vi.
Giống như mẹ cô ta, cũng là một kẻ thối nát! Một lòng muốn làm đại minh tinh, bị người khác dùng quy tắc ngầm mấy lần mới chụp được mấy quảng cáo nhỏ, thành nữ nghệ sĩ hạng ba.
Nói đến chú Lăng Trí, Lăng Vi thật lòng cảm thấy bi ai.
Vợ cả của ông, Phương Di là vị danh môn khuê tú, xinh đẹp ôn nhu, có tri thức hiểu lễ nghĩa, hiền hòa thân thiết, kết hôn hai nằm liền sinh cho ông một đứa con trai.
Gia đình vô cùng hạnh phúc.
Nhưng mà, một mỹ nhân tuyệt thế như vậy lại bị tiện nhân Vương Hân Bình đào góc tường.
Lăng Trí thảm hại hơn, hôm nay ông ở trong ngục, cũng là bị Vương Hân Bình làm hại.
Lăng Vi hít một hơi thật sâu, chuyện cũ lướt qua trong đầu. Năm Lăng Vi ra đời, ba mẹ cô sáng lập công xưởng “Long Đằng” chế tạo xe hơi trong nước, từ máy đến thân xe, đến dụng cụ điện, trang thiết bị kỹ thuật quan trong đều là sản phẩm trong nước.
Khi đó, nhập khẩu xe hơi thịnh hành toàn cầu. Mấy năm ngắn ngủi, nhưng “Long Đằng” với giá tiền thấp chất lượng cao, trong nháy mắt chiếm lĩnh thị trường trong nước, trở thành vật phẩm được tiêu thụ nhiều nhất cả nước.
Năm ấy, cô mười tuổi.
Cô còn nhớ, Thủ tướng từng đích thân đi gặp mặt ba mẹ cô, trao tặng danh hiệu người dẫn đường xu hướng tự tạo ra sản phẩm chất lượng cao trong nước cho “Long Đằng”.
Ngay lúc “Long Đằng” phát triển, ba mẹ cô đột nhiên gặp tai nạn giao thông, bọn họ lái xe hơi của “Long Đằng”, vì máy tự cháy, dẫn tới đại họa!
Ba mẹ cô… rời khỏi nhân thế nằm cô mười tuổi.
Hai chủ song song qua đời, danh tiếng “Long Đằng” trong nháy mắt rơi vào đáy cốc.
“Long Đằng” lập tức bị lên án.
Khi đó, Lăng Vi còn nhỏ, chú nhận nuôi cô, tất cả sản nghiệp đều chuyển giao cho chú thay mặt quản lý.
Nhưng Lăng Trí không có đầu óc làm kinh tế, Vương Hân Bình liền nghĩ kế bảo ông đầu tư, làm tới làm đi, sản nghiệp Lăng gia bị suy yếu, sản nghiệp của Vương gia ngược lại lớn mạnh không ít!
Lúc Lăng Trí phản ứng được, mới phát hiện căn bản không phải đầu tư thất bại, mà là Vương Hân Bình giở trò quỷ trong bóng tối, ςướק hết gia sản Lăng gia!
Lăng thị phá sản – Lăng Trí phải trả nợ, bị giải vào tù.
Lăng Trí hối hận!
Nhưng mà… Hối hận đã muộn rồi!
Đồng thời, Lăng Vi bị Vương Hân Bình đuổi ra khỏi cửa! Khi đó, cô mới 14 tuổi.
Cô không có đồng nào trong người, nếu không có người tốt bụng tài trợ học phí, tiền sinh hoạt cho cô, e là bây giờ cô đang đi xin ăn.
Ngày hôm nay, tất cả cảnh ngộ cô gặp phải, đều là do Vương Hân Bình ban tặng!
Lăng Vi nhìn hai người này, liền cảm thấy chán ghét.
Còn chán ghét hơn ăn 1000 con ruồi!
“Mẹ, bớt nói nhảm với cô ta đi, mau ném đồ cô ta ra, mau kêu cô ta cút khỏi nhà chúng ta! Cũng may bây giờ con không còn họ Lăng nữa, bằng không, một minh tinh như con có chị là hồ ly tinh, mặt cũng phải ném xuống Đại Tây Dương!”
Lăng Vi đưa tay Ϧóþ cằm Lăng Vân, ánh mắt hung dữ: “Cô còn dám nói bậy, tôi bẻ răng cô!”
Lăng Vi bị dọa sợ, nắm lấy tay cô, hét rầm lên: “Miệng ở trên mặt tôi, tôi muốn nói gì thì nói đó! Cô quản được tôi sao?”
Lăng Vân đẩy Lăng Vi ra, cười lạnh, nghiêm giọng nói: “Hừ! Cô không thích nghe đúng không? Cô càng không thích nghe, tôi càng muốn nói! Tôi càng muốn nói tôi tên Chu Vân, tôi không còn mang họ Lăng nữa! Tôi không có người chị hồ ly tinh như cô! Cô buông tôi ra! Mẹ, cô ta Ϧóþ cằm con!”
Vương Hân Bình nhào tới kéo tóc Lăng Vi.
Lăng Vi đẩy Vương Hân Bình ra, vọt đến bàn uống trà nhỏ bên kia.
Ba người hung tợn đối mặt.
Lăng Vi trợn mắt nhìn Lăng Vân, sớm biết cô ta không còn mang họ Lăng nữa, năm Lăng Trí ở tù, Vương Hân Bình liền tái giá.
Lăng Vân không biết xấu hổ, lập tức nhận nhận tên thổ hào họ Chu kia là cha!
Lăng Vi thiếu chút nữa đã quên mất, cô em họ này của cô tên là Chu Vân, cô ta không còn họ Lăng!
Nhưng cô không bị chuyện này chọc tức. Mà vừa rồi Chu Vân kiêu ngạo ngang ngược nói: “Mẹ, mau bảo cô ta cút ra khỏi nhà chúng ta!”
Lăng Vi nhiệt huyết cuồn cuộn. Nhà của cô thành nhà bọn họ hồi nào?
“Hai người cút ra ngoài cho tôi ——”
Lăng Vi giơ tay, chỉ ra cửa.
Vương Hân Bình mở to mắt, cười giả dối: “Bảo chúng tôi cút ra ngoài? Cô lấy dũng khí từ đâu? Đây là nhà tôi! Lăng Vi, tôi nói cho cô, nhà này đã là của Vương gia chúng tôi rồi! Hôm qua vừa sang tên! Cô mở to hai mắt nhìn đi! Tên trên giấy chứng nhận bất động sản này là tên ai!”
Vương Hân Bình ném tấm giấy bất động sản tới trước mặt Lăng Vi.
“Lăng Vi! Tôi cho cô ở đây cũng là vì thương hại cô! Nếu không phải nể mặt chú cô, hôm qua tôi đã đuổi cô ra ngoài! Cô đừng có không biết điều, thừa dịp còn sớm cút đi cho tôi!”
Lăng Vi nhặt lên tờ giấy… trên đó viết ba chữ to “Vương Hân Bình”!
Tài sản ba mẹ để lại chỉ còn lại căn nhà này…
Trước kia, khi chú ở tù, Vương Hân Bình từng thế chấp căn nhà này cho ngân hàng.
Lăng Vi vì chuộc lại căn nhà này, liều mạng vẽ. Trước đây không lâu, cô có hai bộ manga được công ty trò chơi nhìn trúng, lúc chuẩn bị ký hợp đồng… Công ty trò chơi đột nhiên đổi ý, nói manga cô không tốt mọi mặt.
Tiền không tới tay, nhà bị thế chấp, đáng hận hơn chính là, căn nhà bị Vương Hân Bình mua mất.
Mắt Lăng Vi đỏ ngầu, tức giận chỉ vào Vương Hân Bình: “Là bà làm cho công ty trò chơi hủy hợp đồng?”
“Không sai! Lăng Vi, cô ở ngay dưới mí mắt tôi, đừng nghĩ sống tốt qua ngày!”
Lăng Vi nheo mắt, trong mắt tràn đầy lửa giận: “Vương Hân Bình! Bà đây là muốn đuổi cùng Gi*t tận?”
“Đúng! Tôi muốn đuổi cùng Gi*t tận cô, tôi muốn làm cho tất cả mọi người trong Lăng gia đều ૮ɦếƭ không được tử tế! Thế nào?”
“Vương Hân Bình! Bà mới ૮ɦếƭ không được tử tế!”
“Ha ha! Sao tôi có thể ૮ɦếƭ không được tử tế? Lăng Đại tiểu thư… Cô đang nói đùa sao? Tôi sống rất tốt!” Vương Hân Bình cắn răng nghiến lợi!
Bà ta nhấc tay, chỉ mũi Lăng Vi, mắt lạnh châm chọc: “Cô nhìn lại Lăng gia các người đi! Người thì ૮ɦếƭ, người thì ngồi tù, còn lại phế vật như cô, tôi thấy cũng không sống được bao lâu! Hừ —— toàn bộ Lăng gia các người đều ૮ɦếƭ không được tử tế!”
Vương Hân Bình chưa hết giận, hung tợn cộng thêm một câu: “Ba mẹ cô bị xe ᴆụng ૮ɦếƭ, đáng đời!”
Lăng Vi giận đến cả người run rẩy, hai mắt đỏ như máu.
Ác khí Vương Hân Bình nhẫn nại nhiều năm, không phát tiết sẽ bị ngộp ૮ɦếƭ.
Bà ta khinh thường Lăng Vi.
Cắn răng nghiến lợi hừ lạnh: “Đây là Lăng gia các người thiếu chúng tôi!”
Vương Hân Bình siết quả đấm, da thịt trên mặt cũng run rẩy: “Ban đầu kinh tế Vương thị chúng tôi liên tục bị thiếu hụt, ba cô không chịu cho tôi mượn tiền, còn tàn nhẫn thu mua Vương thị chúng tôi! Nếu không phải tại tôi, Lăng gia các người còn đang hô phong hoán vũ! Ha ha… Phong thủy luân lưu chuyển, bây giờ Vương thị chúng tôi phát triển, Lăng gia các người nhà tan cửa nát! Đây là báo ứng của các người! Đây là các người đáng đời!”
Lăng Vi nhắm mắt, đã sớm biết… Vương Hân Bình trăm phương nghìn kế gả cho Lăng Trí, chính là che giấu lòng dạ bò cạp này.
Trước kia Lăng Vi từng nghe ba mẹ nói tới chuyện Vương thị, sở dĩ ba thu mua Vương thị là vì Chủ tịch Vương thị không giữ lời hứa, lừa gạt một nhóm khí giới lớn của “Long Đằng”. Lần đó, thiếu chút nữa hại dây truyền sản xuất của “Long Đằng” bị đứt, cũng may ba mẹ cô được trợ giúp, kéo bọn họ lại.
Mà Lăng thị thu mua Vương thị là vì ba mẹ muốn lấy lại số khí giới vốn thuộc về bọn họ.
Hôm nay, trong miệng Vương Hân Bình lại trở thành Lăng gia có lỗi với Vương gia rồi!
Vương Hân Bình cón nói: “Lăng Đại tiểu thư, cô còn tưởng rằng cô là Đại tiểu thư sống trong nhung lụa sao? Cô còn muốn ở nhà lớn? Đừng có nằm mơ! Căn nhà này tôi đã mua lại, hôm nay cô lập tức cút ra ngoài cho tôi. Bên trường cô, tôi cũng đã gọi xong, cô muốn thuận lợi tốt nghiệp… Muốn cũng không được! Hừ —— tôi xem cô sau này làm sao lăn lộn!”
Lăng Vi cười nhạt, thật sự muốn đẩy cô vào chỗ ૮ɦếƭ!
Vương Hân Bình đột nhiên cười gian liếc cô, cay nghiệt tốt khổ: “Lăng Vi à… Dáng dấp cô ti tiện, da lại trắng mềm, đi ra ngoài làm tiểu thư bán hoa, nhất định làm ăn rất tốt. Tôi đặc biệt muốn nhìn thấy dángvẻ cô bị người khác làm nhục! Ha…. Chỉ mới nghĩ tới cô bị người khác làm cho sống đi ૮ɦếƭ lại, hèn hạ quỳ liếm cho người ta, bà đây cũng cảm thấy sảng khoái!”
Vương Hân Bình ác độc trợn mắt nhìn cô! Đối với Lăng Vi lòng tự ái mạnh, tính cách đặc biệt quật cường, bán cô đi làm tiểu thư bán hoa, còn tàn nhẫn hơn trực tiếp Gi*t ૮ɦếƭ cô mười triệu lần!
Nếu không phải muốn nhìn thấy Lăng Vi sống bị giày vò, bà đã sớm Gi*t ૮ɦếƭ tiểu tiện nhân này rồi!
“Cốc cốc cốc”
Lúc này, đột nhiên có người gõ cửa.
Ai?
Lăng Vi, Vương Hân Bình, Chu Vân quay đầu.
Vừa rồi Lăng Vi vội đi vào, căn bản không khóa cửa.
Cánh cửa nhà cô khép hờ, người bên ngoài không trực tiếp đi vào, mà là gõ cửa, chứng tỏ rất có giáo dưỡng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc