Yêu Sâu Nặng: Đế Thiếu Âm Thầm Cưng Chiều Vợ - Chương 07

Tác giả: Bạo Mễ Hoa

Tay chân Lăng Vi đều bị trói, không có dùng sức. Lần này ngã quá thực!
Cô đau đến cắn răng.
Cánh tay bên trái chạm đất đã tê rần.
Dưới người đều là cành cây khô, đâm cánh tay cô rách da như dao nhọn, máu theo cánh tay chảy xuống.
Cho dù đau như dao cắt, Lăng Vi vẫn cắn răng, không lên tiếng.
Cô giùng giằng ngồi dậy, trừng người trước mặt. Ánh mắt cô lạnh như băng, lộ ra tia quật cường.
“Nói đi, Simon nói gì với cô? Có để lại thứ gì cho cô không? Nha đầu, đừng vì một người không quen biết mà mất mạng.”
Lăng Vi lạnh lùng liếc cô ta.
Amanda âm lãnh cười một tiếng: “Không nói thì hời cho đám anh em này của tôi rồi…”
“Ha ha ha ——” Mấy người đàn ông mặc áo đen cười xấu xa, trong nháy mắt bao vây cô.
Trong mắt Lăng Vi dấy lên lửa giận! Nhưng cô chỉ lạnh giọng cười: “Hừ, đồ à, đúng là có giữ.”
“Mau giao ra!”
Lăng Vi lười biếng nhún vai: “Trói tôi, tôi làm sao lấy đồ.”
Amanda hất cằm, lập tức có người cởi dây trói tay cho cô.
Lăng Vi xoa xoa cổ tay, đưa tay cởi sợi dây dưới chân, Amanda cầm súng chỉa về phía cô: “Lấy đồ, còn dùng chân?”
Lăng Vi đành phải bỏ qua.
“Nhanh lên!”
Lăng Vi không để ý, chầm rãi lấy balô, lấy một hộp trang sức, mở ra, lấy đạn ra, ném xuống đất.
“Anh ta chỉ để lại vật này.”
Lập tức có người nhặt đạn lên, đưa tới trước mặt Amanda.
Amanda cẩn thận nhìn chằm chằm viên đạn này, viên đạn này chính là viên đạn cô ta bắn Simon.
“Còn có gì khác không?” Đạn này vô dụng, cũng không phải là đồ cô ta muốn tìm.
“Không có.”
Amanda híp mắt.
“Chôn cô ta, đồ vô dụng!”
Hai người áo đen tiến lên, đè Lăng Vi vào thân cây. Một người khác cầm súng lục, chỉa vào đầu Lăng Vi.
Lăng Vi nhìn họng súng màu đen kia, hoảng sợ như dòng điện lưu, chạy từ xương sống thẳng lên đầu!
“Xử lý xong!”
Sợ hãi trong nháy mắt bao trùm Lăng Vi!
Những người này thật sự muốn Gi*t cô!
Lăng Vi thầm mắng Diệp Đình 180 lần!
Diệp Đình! Đại ôn thần nhà anh!
Khốn kiếp, anh gây chuyện xong, phủi ௱ôЛƓ đi mất, hại bà ở đây bị súng bắn ૮ɦếƭ.
“Ra tay!”
Người mặc áo đen kia mặt không thay đổi nhìn cô chằm chằm, Ϧóþ cò.
“Đùng ——”
Tim Lăng Vi bỗng dừng đập! Ba hồn bảy vía bị sợ bay!
Cô nhắm chặt mắt, rụt vao, nghe tiếng súng, cô giật mình. 
Nhưng mà không đau!
Đầu cô không nở hoa, tim cũng không đau… Cô mở mắt ra, định thần nhìn lại, đầu người đàn ông giơ súng định bắn cô… nở hoa!
Màu đỏ tươi văng đầy đất.
Người nọ nằm giữa vũng máu, óc nứt ra, Lăng Vi không nhịn được muốn nôn.
“Có tay súng bắn tỉa, tránh mau!” Amanda rống lên, nhanh chóng tìm chỗ núp.
“Simon tới! Có quân mai phục —— mau trốn!” Bọn họ trong nháy mắt trốn ra sau cây đại thụ.
Lăng Vi cởi sợi dây dưới chân, vội ôm lấy đầu, lui ra sau cây đại thụ.
Bắn nhau ah! Kẻ ngu mới chịu đi ăn đạn!
Vừa trốn kỹ, sau lưng truyền tới tiếng đạn càn quét.
“Đùng đùng đùng…”
Nghe tiếng súng, tim Lăng Vi nhảy loạn.
Tiếng súng bên tai vang lên như sấm——
Chẳng qua nghe được tiếng “lộc cộc”, Lăng Vi run rẩy. Cây bị đạn bắn trúng, xẹt qua mặt, lập tức chảy máu.
Cô bất chấp đau đớn, hai tay run rẩy ôm lấy đầu, không dám lộn xộn.
“Đùng ——” Tay súng bắn tỉa ấn núp đánh gục một tên áo đen.
“Đùng——” Lại một súng, lại có người nằm trong vũng máu.
Trong chốc lát, thuộc hạ của Amanda không còn mấy người.
Amanda nổi nóng! Đưa tay nổ súng chỉ thiên.
“Đùng đùng đùng…” Lại một chuỗi đạn bay tới, lại có một người ngã xuống.
Amanda trốn sâu nhất, cây đại thụ chỗ cô ta đều là vết đạn, mạt gỗ bay đầy trời như bông tuyết.
Cách đó không xa, truyền tới tiếng bước chân.
Amanda ló đầu nhìn, sau lưng có ba mươi mấy người chạy tới bên này! Phía sau còn có mười mấy người mặc chiến phục màu đen của đội đặc chiến quốc tế!
“Simon đáng ૮ɦếƭ! Anh ta lại liên hiệp với đội đặc chiến quốc tế tới bắt tôi!” Amanda giận đến cắn răng nghiến lợi.
Lăng Vi cũng cả kinh, Diệp Đình rốt cuộc có thân phận gì? Chẳng lẽ là đội viên của đội đặc chiến quốc tế? Nhưng mà nhìn ngôn ngữ, cử chỉ và tác phong làm việc của anh không giống lắm.
Nếu không phải, sao đội đặc chiến quốc tế lại đi cùng anh?
Lăng Vi nghĩ tới bắp thịt và vết sẹo khắp người anh… có mấy phần tương tự.
Amanda giận đến siết chặt quả đấm.
“Mẹ nó! Đây là cái bẫy! Bị lừa!”
Simon đáng ૮ɦếƭ này, là anh cố ý dẫn cô ta ra ngoài.
Đầu Amanda ong ong, giống như có người đập sau ót cô ta!
Là Simon cố ý giữ lại đầu mối, lừa cô ta tới nhà cô bé kia.
Anh đã sớm thiết kế thiên la địa võng!
Amanda hận muốn ૮ɦếƭ. Nhưng cô ta không dám lộn xộn, chỗ tối nhất định còn có tay súng bắn tỉa kia!”
“Mau rút lui ——” Tiếng súng ngừng lại, cô ta lập tức ôm đầu, liều ૮ɦếƭ chạy trốn.
Thấy cô ta khom người chạy, Lăng Vi nhanh chóng đưa chân, quẹt chân cô ta.
“Fuck!” Amanda bị vấp chân ngã xuống bùn.
Lực chú ý của cô ta hoàn toàn đặt ở tay súng bắn tỉa mà bỏ quên Lăng Vi, càng không nghĩ tới Lăng Vi lại có lá gan quẹt chân cô ta.
Sơ hở này, sau lưng truyền tới tiếng bước chân. Diệp Đình đã dẫn người bao vây!
Amanda hung ác trợn mắt nhìn Lăng Vi, cô ta tàn bạo hung ác, giơ súng bắn Lăng Vi.
“Đùng ——” Một phát súng bắn hụt! Có người đá trúng cổ tay Amanda, súng thiếu chút nữa rớt xuống.
Amanda kinh ngạc, không tưởng tượng nổi quay đầu nhìn.
“Lăng Vi cũng ngẩng đầu, chỉ thấy Lôi Tuấn đang giơ súng, nhắm ngay đầu Amanda.
Lăng Vi kinh ngạc!
Lôi Tuấn… và Amanda không phải một phe sao?
Nội gián?
“Lôi Tuấn! Anh, anh, tên phản đồ!”
“Sai! Tôi không phải phản đồ. A… Lão tử xưa nay không thuộc về các người.”
Lăng Vi lập tức nghĩ tới lúc ở nhà, Amanda sắp Ϧóþ ૮ɦếƭ cô, Lôi Tuấn đột nhiên đi ra nói chuyện, Amanda buông tay, cô mới tránh được một kiếp.
Amanda hận đến cắn răng nghiến lợi, cô ta lăn một vòng, đột nhiên nhảy tới bên cạnh Lăng Vi, Ϧóþ cổ cô.
Nhắm súng vào mi tâm Lăng Vi: “Đừng tới đây, tới nữa, tôi liền đánh ૮ɦếƭ cô ta!”
Thời gian tựa như ngừng lại, tất cả người trước mặt đều dừng bước.
Amanda cười nhạt: “Bắt tôi, không dễ dàng như vậy!”
Nói xong, kéo Lăng Vi lui về sau. Lôi Tuấn sau lưng cô ta chỉ có thể ném súng, tránh đường. Vì anh Đình giao phó, vạn ngàn lần không được đả thương tới Lăng Vi.
Lăng Vi lại bị bắt giữ, lửa giận trong lòng bay lên!
Cô đè nén lửa giận trong lòng, không sợ hãi ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm đám người đối diện. Nhìn gương mặt tuấn tú quen thuộc, Lăng Vi nháy mắt phải với anh.
Ánh mắt Diệp Đình chợt rét, nhìn cô chăm chú.
Cô muốn làm gì?
“Đừng làm loạn!” Anh quát khẽ.
Nhưng cô không nghe khuyên bảo, vẫn quật cường nhìn anh.
Lăng Vi đột nhiên kéo tóc Amanda, dùng sức kéo xuống.
“A!” Amanda bị kéo tóc đau hét lên!
Tất cả mọi người đều hút khí lạnh.
Amanda vừa tức vừa hận, ngón tay phát lực, Ϧóþ cò về phía Lăng Vi.
“Đùng ——” Một tiếng súng vang!
“A!” Nhưng Amanda kêu thảm thiết.
Diệp Đình nổ súng bắn trúng tay phải của Amanda!
Tay phải Amanda bị đạn bắn trúng, máu dính đầy mặt Lăng Vi.
“A! Fuck!” Tay phải Amanda bị thương, máu chảy ra ngoài như suối, đau đến mức cô ta gào khóc thảm thiết.
Súng trong tay rơi xuống đất, viên đạn lướt qua da đầu Lăng Vi, róc một lọn tóc của cô.
Mặc dù đau, nhưng Amanda xoay người lăn một vòng, tay trái lấy súng, lại nhắm vào Lăng Vi.
Với tính cảnh giác của Simon, muốn bắn trúng anh là tuyệt không thể nào, nên Amanda liều ૮ɦếƭ phải kéo một người theo cô ta chịu tội thay.
Lăng Vi thấy cô ta giơ súng, trong lòng cả kinh!
Lúc này, cô không chuẩn bị, muốn tránh đã không còn kịp.
Mạng nguy cấp, đột nhiên thấy người đàn ông mạnh mẽ áp mình xuống như vạn quân đo núi!
Diệp Đình giống như con sư tử nổi giận! Anh đưa tay đấm vào mắt Amanda giống như sấm sét.
Khí thế anh mạnh mẽ, đằng đằng sát khí, một quyền liền ghim Amanda lên cây.
“Ách… Ư…”
Mặt Amanda đầy máu…
Cô ta hung tợn trừng mắt nhìn Diệp Đình, lúc này, súng của cô ta đã rời tay, mắt trái bị Diệp Đình đánh bầm đen, khóe mắt cũng nứt toác.
Một dòng máu đỏ tươi theo khóe mắt chảy xuống.
Amanda tràn đầy lửa giận, không để ý đau đớn, nhấc chân quét ngang qua trước mặt.
“Mau tránh ra——” Diệp Đình vươn cánh tay dài về phía Lăng Vi, lại không nghĩ rằng, Lăng Vi đã sớm phòng bị, đột nhiên tránh sang một bên, vô cùng linh hoạt.
Người chung quanh chấn động.
Chẳng ai nghĩ tới, cô phản ứng anh như vậy.
Sau đó, Lăng Vi nắm tay thành quyền, vung ra!
“A——” Đau! Amanda che mắt.
Một quyền này của Lăng Vi lại đánh vào con mắt trái đang chảy máu đầm đìa của Amanda.
Máu lại chảy ra một lượng lớn!
Tất cả mọi người đều kinh sợ, chẳng ai nghĩ tới, Lăng Vi không chỉ có thể tránh thoát, còn có thể đánh trả…
Diệp Đình không thể tin nhìn cô chằm chằm. Nha đầu này không chỏ có xử sự bình tĩnh, đối mặt với kẻ thù, còn có thể mạnh mẽ như vậy!
Lăng Vi lại vung hai quyền, đánh thẳng vào mắt Amanda.
Mắt Amanda nổ đom đóm.
Thật ra là Lăng Vi cố ý đánh mắt cô ta. Sức lực cô nhỏ, đánh chỗ khác vô dũng, nên cô chuyên đánh vào mắt Amanda.
Amanda giận điên lên!
Đau đớn kích thích cô ta như sư tử cái nổi cơn điên!
Cô ta giương nanh múa vuốt vung tới Lăng Vi. Diệp Đình ôm vai Lăng Vi, nhấc chân, xoay một vòng, đá bay Amanda.
“Ầm!” Amanda ᴆụng vào thân cây, đau đến ôm bụng co rúc lăn lộn trên mặt đất, mồ hôi lạnh chảy ròng.
Lúc này, bỗng nhiên có một tiểu đội áo đen xông vào rừng cây!
Bọn họ vừa nhận được tín hiệu Amanda truyền ra, biết cô ta bị bao cây, cho nên lập tức tập hợp đi cứu viện trước.
Người mặc áo đen kia lập tức giơ súng, nhắm vào Lăng Vi và Diệp Đình.
“Đùng đùng đùng…” Ba phát súng liên tiếp.
Diệp Đình đè đầu Lăng Vi, ôm cô vào trong иgự¢, lăn một vòng, trốn sau cây đại thụ, đạn lướt qua bên người, khảm vào trong bùn đất.
Thân cây không to thô, nên hai người phải tận lực dựa sát vào nhau.
Đầu Lăng Vi bị anh đè lại, cả người cô ngồi trên đùi anh, hai đầu gối quỵ xuống đất.
Môi mềm mại dán chặt gò má anh.
Trước иgự¢ bị bắp thịt иgự¢ bền chắc của anh đè ép, lúc Lăng Vi hô hấp cũng có thể cảm giác được sự cứng rắn của bắp thịt иgự¢ đối phương. Dĩ nhiên, Diệp Đình nhất định cũng cảm giác được sự mềm mại của cô.
Tư thế lúng túng này khiến cô muốn cào ૮ɦếƭ người này. 
Cô nhúc nhích, cánh tay anh ôm cô chặt hơn, làm hại cô ngay cả thở cũng thở không nổi.
Cô dùng sức giãy giụa: “Buông tôi ——”
Lăng Vi không thở được, đang giãy giụa, đột nhiên nghe Diệp Đình hít sâu một hơi.
“Không muốn ૮ɦếƭ thì đừng lộn xộn!” Bên tai là tiếng thở dồn dập của anh.”
“Buông tôi ra!” Cô nói: “Chưa bị súng bắn ૮ɦếƭ đã bị anh ôm nghẹt thở ૮ɦếƭ!”
“Đùng đùng đùng ——” Lại mấy phát súng bắn tới.
Diệp Đình ôm chặt cô, đột nhiên ý thức được sắp ôm cô nghẹt thở ૮ɦếƭ, lúc này mơi hơi buông lỏng.
Lăng Vi trợn trắng mắt, hít một hơi dài.
Bên tai là hai bên giao đấu kịch liệt.
Chốc lát, thuộc hạ của Diệp Đình đánh bọc*, bao vây đám người Amanda.
(*) Vây đánh sau lưng hoặc bên hông địch.
“Không được nhúc nhích! Để súng xuống!”
“Đừng nổ súng ——” Đám người áo đen lập tức nộp νũ кнí đầu hàng.
“Một đám phế vật! Hừ—— Simon, bà xui xẻo, bị anh tính kế!” Amanda quỳ xuống đất, tức giận gầm thét.
Trên mặt cô ta dính đầy máu tươi, dáng vẻ cười lạnh đặc biệt dữ tợn đáng sợ.
Lăng Vi nhìn cô ta chằm chằm, nhảy cỡn lên, vung một quyền vào mắt Amanda, sau đó cười nhạt: “Cú đấm này, rất hưởng thụ đúng không?”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc