Yêu Phải Kẻ Thù - Chương 40

Tác giả: Trân PeaTea

 "Này, Tống Đại Lâm. Cậu ngồi nghệch mặt ra vậy... không nghe tôi nói à?"
"Nhưng chúng nó là ai chứ?" Đại Lâm miệng thì nói nhưng trong đầu không ngừng suy luận về Nguyên Nguyên. "Tôi chỉ về nước được vài tháng, làm gì có việc gây thù với ai kia chứ?"
"Sao lại không? Có thể..... cậu gây thù trước khi đi nước ngoài....." ánh mắt của Nguyên Nguyên đột nhiên liền toát lên về kinh kỉnh.
"Không hề." tui ngoài mặt rất cương quyết nhưng Đại Lâm đã nhanh chóng suy nghĩ về một cái tên đã khắc sâu trong đầu cậu.
Rồi bổng Đại Lâm liền đạp ga, chiếc xe lao nhanh về phía trước. Vận tốc của xe thay đổi bất ngờ khiến Nguyên Nguyên đỗ người về phía sau, giằng mạnh vào chiếc ghế tựa khiến lưng cô hơi nhói.
"Tống Đại Lâm. Cậu không nói một câu trước khi hành động được sao?" Nguyên Nguyên tức giận đưa ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Đại Lâm.
"Im lặng. Đừng quay lại phía sau, đừng để những người phía sau thấy rõ mặt cậu." Đại Lâm nghiêm giọng nói.
"Bọn chúng đang ở xa thế kia mà, cậu lo xa vậy."
"Không xa, đang rất gần. Bọn chúng có súng."
Nguyên Nguyên giật mình khi tiếng súng chợt nổ lên. Cô không co quắp người lại mà cố ý đưa đôi mắt sang phải ra ngoài nhìn.... một chiếc xe hạng sang màu xám, có lớp chống đạn dày. Một tên đưa khuôn mặt và khẩu súng ra khỏi ô cửa và nhắm thẳng vào Đại Lâm.
"Choang." tiếng vang chói tai khi viên mũi đạn lao thẳg vài tấm kính. Có thể do chiếc xe của Đại Lâm cũng được lắp lớp chống đạn nên viên đạn chỉ lao vào rồi lại rơi xuống, chiếc kính chỉ bị trầy xước nhưng cũng không hề nhẹ.
Đại Lâm liền chuyển hướng từ phía trung tâm thành phố sang phía Tây của thành phố. Chiếc xe của Đại Lâm vừa di chuyển vào một nơi vắng lặng của phía Tây thành phố thì chiếc xe đó cũng tự động chuyển sang hướng khác. Không bám theo nữa.
Manh động là manh động, giới hạn lãnh địa là giới hạn lãnh địa. Có gan bằng trời thì cứ việc xâm chiếm thuộc địa của đối phương, đều đó có thể xảy ra. Nhưng đối với một thế lực đã tồn tại rất lâu năm như vậy, tuy có cùng đẳng cấp đi chăng nữa nhưng lực lượng chưa chắc đã đặt ngang hàng với Tống gia. Chỉ nội việc Tống gia đem quân thẳng sang Lâm gia để cảnh cáo cũng đã hiểu họ ngông và ngang đến độ nào.
"Cậu đưa tôi đi đâu đấy?" Nguyên Nguyên đưa mắt liên tục nhìn thành phố hoang vắng, cũng như đường đến lãnh địa của cô.
"Chỉ là tránh địch một chút thôi, tôi cũng không biết nơi này là nơi nào." Đại Lâm khẽ nhún vai, vờ như không biết.
"Vậy... hôm nay cậu có ý định muốn đưa tôi đi đâu?"
"Ăn tiệc mừng thành lập chi nhánh Tống gia."
"Vậy sao tôi phải đi?" Nguyên Nguyên bổng nhiên cảm thấy bất mãn.
"Một gia thế đã làm tri kỷ với Đại Tống mà lại không có một ai đến tham dự thì chẳng phải là khiến dư luận bàn tán sao?"
"Bố tôi đấy, sao cậu lại gọi tôi đi."
"Bố cậu hôm nay đi Mỹ, cậu bất hiếu đến nổi không biết công việc của bố mình sao?"
Nghe câu này của Đại Lâm, Nguyên Nguyên chợt im lặng. Thực sự cô không biết hôm nay công việc bố cô là ở Mỹ, đúng là cô cũng vô tâm thật.
"Vậy tôi thành người thay thế sao?"
"Đúng!!" Đại Lâm vừa ngắt lời liền quay đầu xe lao về hướng cũ.
Chiếc xe lao nhanh vun vυ"t về phía trước, rồi bỗng đổ xịch ngay một cửa hàng thời trang rộng lớn và sang trọng.
Sau một hồi lôi kéo Nguyên Nguyên, cuối cùng cô cùng phải làm theo Tống Đại Lâm mặt dù chẳng muốn chút nào. Trong lòng lại trách bố sao lại không nói cho cô biết trước chuyện này.
Lâm Nguyên Nguyên đã thử cả chục cái váy, cái cô thích thì Đại Lâm lại lắc đầu, cái Đại Lâm muốn thì cô lại không chịu. Cuối cùng cô cũng tự khoác cho mình một vẻ quyến rũ nhưng lại rất kính đáo và thanh lịch. Trên khuôn mặt của Đại Lâm cũng thoát ra vẻ hài lòng.

Vừa thấy chiếc xe thể thao sang trọng của Đại Lâm đổ trước cửa công ty của Đại Tống. Cả hai hàng người nam nữ hai bên ăn vận sang trọng cúi đầu hành lễ, đồng thời không quên đồng thanh gọi ba từ "Tổng Giám Đốc".
"Tổng Giám Đốc?" Nguyên Nguyên đánh mắt sang nhìn Đại Lâm "Chỉ mới 17 tuổi mà cậu đã là Tổng Giám Đốc sao? Lại một con người không biết nghĩ như cậu..... không sớm thì muộn, bác Tống sẽ khóc ròng vì công ty này đi xuống mất." Nguyên Nguyên thản nhiên nói.
"Cậu..... cậu xem thường tôi quá rồi đấy." Đại Lâm bình tỉnh đáp lại "Với lại tôi đã 18 tuổi."
"Vốn dĩ tôi chưa bao giờ coi trọng tên tiểu nhân là cậu."
"Tiểu.... tiểu nhân?" Đại Lâm trừng mắt nhìn Nguyên Nguyên.
Ngay lúc ấy, ông Lâm cũng tiến đến, nở một nụ cười nhìn Đại Lâm. Dù sao hai cha ông cũng đã lâu chưa gặp. Đại Lâm chỉ khẽ nhếch mép, không tỏ ra bất kì cảm xúc nào trên khuôn mặt của cậu.
"Anh Đại Lâm." từ phía sau, một cô gái bước đến, nắm lấy cánh tay Đại Lâm "Em nhớ anh quá à."
"Tiểu Dạ, cô buông tôi ra. Cô không thấy người lớn ở đây sao? Không lẽ cô muốn tôi tỏ thái độ trước mặt bố cô?" Đại Lâm liền đá mắt sang ông Hồng đang đứ cùng bố cậu.
Tiểu Dạ cảm thấy quặng lòng, rồi chợt cô nhìn thấy Nguyên Nguyên thì khuôn mặt cô từ tủi thành tức "Sao chị lại ở đây?"
"Sao cô ấy không thể ở đây?" Đại Lâm liền nhếch nửa môi tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Tiểu Dạ.
"Là anh đưa chị ta đến?" đôi mắt Tiểu Dạ đột nhiên lóng lánh ánh nước, khiến người ngoài nhìn vào trông cô rất đáng thương.
"Chuyện đó không liên quan đến cô."
Đột nhiên trước mặt Đại Lâm xuất hiện một người đang cúi đầu kính cẩn chào Đại Lâm "Tổng Giám Đốc, mời ngài về hậu trường để chuẩn bị buổi tiệc."
"Được." Đại Lâm nói rồi quay sang Nguyên Nguyên, nắm lấy bàn tay cô kéo đi về phía khán đài.
"Cậu đưa tôi đi đâu đấy."
"Vừa rồi cậu không nghe người kia nói gì sao?"
"Nhưng sao tôi lại phải đi cùng cậu?"
"Hãy trang điểm cho cô ấy." Đại Lâm trầm giọng ra lệnh cho nữ nhân viên trang điểm.
"Vâng." cô nhân viên họ Ngô liền cúi đầu đáp lễ rồi quay sang nhìn Nguyên Nguyên. Cô ta khẽ thở dài "Chắc là lại một cô tiểu thư dư tiền lắm của, đanh đá không xem ai ra gì nữa đây."
"Trang..... trang điểm???" Nguyên Nguyên khẽ cau mày, cô thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình.
Chưa kịp phản ứng gì, cô đã bị nữ nhân viên kéo ngồi vào ghế và bắt đầu lấy hộp trang điểm ra. Cô ta vừa tính chậm phấn cho Nguyên Nguyên thì liền bị ngăn lại.
"Làm tông nhẹ giúp em với nha." Nguyên Nguyên khẽ mĩm cười.
Nhân viên họ Ngô chợt sững người, chỉ biết cười ngượng và trong lòng tự cảm thấy xấu hổ vì nghĩ sai về Nguyên Nguyên.
Vừa mới đây, Tống Đại Lâm đã biến mất tăm mất tích. Vừa trang điểm xong, Nguyên Nguyên vừa tính đi tìm Đại Lâm nhưng cô vừa đứng dậy thì lại có một nữ mỹ nhân bước lại "Em là Lâm Nguyên Nguyên?"
Nguyên Nguyên gật gật đầu, cô đang ngất ngư với vẻ đẹp của chị ta. Con gái nhìn còn mê huống hồ gì đến bọn con trai chứ.
"Chị là thư kí của Tổng Giám Đốc Tống." nói rồi chị ta đưa tay ra ngõ ý hợp tác "Chị là Lương Khả Lưu, gọi chị là Lưu Lưu."
Nguyên Nguyên cũng bắt tay đáp lễ "Chị là thư kí của..... Tổng giám đốc Tống? Có nghĩa là Tống Đại Lâm?"
"Uhm."
"Cái tên biếи ŧɦái ấy là Tổng Giám Đốc ở đây sao?" Nguyên Nguyên nói trong sự bất ngờ của mọi người. "Em nghĩ hắn ta chỉ làm ở một chi nhánh nhỏ nào đó thôi chứ? Không ngờ lại được làm Tổng Giám Đốc ở chi nhánh đứng thứ hai này." Nguyên Nguyên lắc đầu ra vẻ tiếc nuối như tỏ ra lo cho sự an nguy của tập đoàn.
Lần đầu tiên có người dám nói xấu Đại Lâm, mà lại còn là người con gái mà cậu ta dẫn đến.
"Em gọi.... Tổng Giám Đốc là tên biếи ŧɦái?" Khả Lưu tỏ ra hứng thú với Nguyên Nguyên.
"Đúng, hắn ta không những biếи ŧɦái mà còn đê tiện, xảo......"
Nguyên Nguyên chưa nói hết lời đã bị giọng nói của ai kia vang lên làm giật mình "Lâm Nguyên Nguyên, cậu rảnh rỗi đến mức đứng đây nói xấu tôi sao?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc