Một tuần học tập cho mùa thi bắt đầu, tạm gác mọi chuyện vui buồn sang một bên tôi lao đầu vào học một cách chăm chỉ đến ngạc nhiên, có lẽ giống như lời Hoán Phi nói tôi đang cố gắng tìm quên chuyện tình cảm bằng mọi cách và sách vỡ chính là phương pháp hữu hiệu nhất trong thời điểm này.
Mọi chuyện cứ tưởng sẽ lắng xuống sau những buồn đau đã qua, bất ngờ hôm nay anh lại đến lớp tìm tôi và nói lời xin lỗi về tất cả những việc mà thời gian trước đây anh đã làm và đối xử lạnh nhạt với tôi, anh còn hứa sẽ thay đổi những thói hư tật xấu sao cho phù hợp với tôi cũng đồng thời xứng đáng với danh hiệu hotboy mà mọi người ưu ái đã phong tặng cho anh.
Giữa cơn gió mùa hạ miên man thổi, những cơn gió không quá êm đềm cũng chẳng chút mạnh bạo cứ thổi làm se lạnh cả lòng người, ngồi bên cạnh anh ở một góc sân bóng của trường tôi ngập ngừng hỏi.
_Anh…đã suy nghĩ kỉ mọi chuyện rồi chứ?
Anh gật đầu dứt khoát.
_Phải, anh đã suy nghĩ rất kỉ và anh quyết định anh sẽ làm lại từ đầu vì em
Nghe anh nói anh sẽ làm lại vì tôi, tôi cảm thấy vui lắm nhưng có ai dám chắc chắn rằng những gì anh nói ra ngày hôm nay thì anh sẽ làm được, người ta nói “giang sơn dễ đổi, bản tánh khó dời” tôi sợ rồi đây sẽ lại hụt hẫng nhiều khi đặt niềm tin vào anh một lần nữa, liệu rồi anh có làm được hay không?, tôi cũng không biết, chỉ biết rồi tôi sẽ cho anh một cơ hội để anh sửa sai những lỗi lầm, anh đã biết ăn năn hối cải thì tôi cũng không đành lòng mà từ bỏ anh, nếu tôi làm điều đó vào lúc này có lẽ anh sẽ ngày càng tồi tệ hơn.
_Anh có chắc mình sẽ thay đổi được chứ?
Tôi hỏi.
Anh có vẻ đắn đó rồi nói.
_Anh cũng không chắc anh sẽ làm được nhưng em hãy tin tưởng ở anh và hãy cho anh một thời gian, anh chắc chắn sẽ thay đổi con người mình sao cho phù hợp với em
Tôi mĩm cười.
_Có gì là chắc chắn chứ?, em không muốn nghe anh nói điều gì vào lúc này cả, một Kỳ Quân mà ngày hôm qua em quen biết đã đi quá xa rồi, tất cả những gì tiếp theo hãy để thời gian trả lời
Anh gật gù.
_Anh biết anh đã làm mất lòng tin nơi em, giá như được sống trong yêu thương và sự đầy đủ từ nhỏ có lẽ anh đã trở thành một người đàn ông tốt
Tôi thấy tức cười khi nghe anh nói ra điều này liền lên tiếng.
_Tại sao anh có thể nói ra điều này được chứ?, cuộc sống của anh như vậy mà anh dám nói là không đầy đủ hay sao?, anh có biết trên đời này có bao nhiêu người muốn được như anh hay không?
Nghe tôi nói vậy anh liền phản ứng có vẻ rất bức xúc.
_Em tưởng anh muốn được như vậy sao?, sống trong một ngôi nhà lớn, được ăn học cao là hạnh phúc hay sao?, nếu được chọn lựa anh cũng muốn được như mọi người sống một cuộc sống bình thường không phải cô đơn lạnh lẽo trong một căn nhà rộng lớn
Im lặng một vài phút anh nói tiếp.
_Đúng là từ nhỏ anh đã sống trong sự đầy đủ về mọi phương diện vật chất, nhưng có một thứ anh không bao giờ có được đó là hạnh phúc gia đình, ba mẹ anh chỉ biết có công việc chẳng quan tâm đến việc học hành của anh, suốt ngày ông bà chỉ biết những mối quan hệ làm ăn và tìm đủ mọi cách sao cho kiếm được thật nhiều tiền mang về cho anh thỏa sức ăn chơi, nhưng ông bà đâu biết thứ anh cần không phải là đồng tiền mà ông bà mang về, đôi khi thèm một bữa cơm ấm áp gia đình mà chẳng khi nào có được, cái duy nhất mà anh có được là đồng tiền, ngoài tiền ra anh chẳng còn thứ gì khác
Nhìn vào mắt anh lúc này tôi thấy nó đã ươn ướt và tim tôi bỗng nhói đau khi đã hiểu sai về con người anh, trước đây tôi cứ nghĩ người giàu thì lúc nào cũng là người đầy đủ và hạnh phúc nhất thế gian, nhưng giờ tôi mới biết chuyện người ta có nhiều tiền với chuyện người ta cô đơn hình như không liên quan gì đến nhau.
Khẽ nắm lấy bàn tay anh tôi an ủi.
_Rồi hạnh phúc sẽ đến với anh mà
Không nói gì anh quàng tay ôm tôi vào lòng.
Sau những hiểu lầm đã qua tôi và anh lại trở nên thân thiết như lúc nào, giờ đây tôi có thể hiểu và cảm thông với anh, tôi sẽ cố gắng giúp anh có được thứ hạnh phúc mà bấy lâu nay anh đang tìm kiếm, với tôi anh giờ đây lại là một hotboy đầy kiêu kì và đáng yêu.
Rồi thời gian êm đềm lướt qua cuối tuần tôi và đám bạn thân lại hẹn nhau tại quán trà sửa để hàn quyên tâm sự, nhưng lần này tôi không đi một mình mà lại cùng anh tay trong tay xuất hiện trước mặt mọi người như một điều bất ngờ dành tặng cho ngày cuối tuần.
Vừa nhìn thấy tôi sánh bước bên cạnh anh nhỏ Nhã Quyên và Vũ Thy tròn mắt đầy kinh ngạc, không biết từ lúc nào tôi và anh trở nên thắm thiết lại cùng nhau, còn Hoán Phi thì chỉ nhìn tôi và mĩm cười như một lời cầu chúc hạnh phúc chưa nói.
Vội vàng bước tới nhìn anh mĩm cười rồi nhỏ Vũ Thy kéo tôi sang một bên hỏi chuyện.
_Cậu với anh ta làm hòa rồi hả?
Tôi chưa kịp trả lời thì nhỏ Nhã Quyên đã chạy tới hấp tấp hỏi.
_Hòa bình rồi sao?
Tôi nhe rằng cười gật đầu.
_Chuyện này ly kì và phức tạp lắm, khi nào có thời gian rảnh tao sẽ kể cho tụi bây nghe
Nói rồi tôi bước đến kéo ghế ngồi cạnh anh rồi nhỏ Nhã Quyên và Vũ Thy cũng bước tới, sau đó tôi giới thiệu lần lượt từng thành viên trong hội bạn thân cho anh được biết, với anh thì nhỏ Nhã Quyên và Vũ Thy là quá quen thuộc, chỉ duy nhất mỗi mình Hoán Phi thì anh không rõ.
_Chào
Hoán Phi gật đầu.
Anh gật đầu đáp trả cũng không quên chìa tay ra để bắt tay người bạn mới tên gọi Hoán Phi, rồi mọi người bắt đầu trò chuyện vui vẻ như lúc nào, nhưng đâu đó tôi nhận thấy ở anh một sự chán chường đầy vẻ coi thường những câu chuyện của chúng tôi, những câu chuyện của đám con nhà nghèo, có lẽ khoảng cách giữa tôi và anh quá xa, anh sẽ không thể nào hòa nhập được vào cuộc sống của tôi và ngược lại tôi cũng sẽ không bao giờ có thể đặt chân vào thế giới của anh.
_Kỳ Quân sao anh không nói gì?
Nhỏ Vũ Thy bất ngờ lên tiếng hỏi.
Anh mĩm cười, nụ cười có chút gượng gạo rồi đáp.
_Anh đâu biết mọi người đang nói chuyện gì
Nhỏ Nhã Quyên thấy vậy liền nói.
_Xin lỗi, có lẽ những câu chuyện của tụi em không hợp để nói với một hotboy con nhà giàu như anh đúng không?
Mĩm cười anh đáp.
_Không có đâu, mọi người đừng nói vậy, cứ mặc kệ anh mọi người cứ nói chuyện cùng nhau đi, anh xin phép ra ngoài một chút
Nói rồi anh đứng dậy bước đi, tôi cũng không biết anh đang muốn đi đâu nhưng có lẽ ở một nơi khác sẽ tạo cho anh một không khí dễ chịu hơn rất nhiều khi phải ngồi cùng đám bạn của tôi, cùng những câu chuyện mà anh không bao giờ có hứng thú.
Nhận ra sự mệt mỏi từ anh tôi đành tạm biệt mọi người mà ra về trước, rồi vội vàng bước theo anh tôi hỏi.
_Hôm nay anh sao vậy?, chẳng phải anh đã hứa với em là sẽ thay đổi vì em, sẽ hòa nhập vào cuộc sống của em hay sao?
_Thì anh đang cố gắng đây
Anh đáp với vẻ chán chường.
Bước đến trước mặt nhìn thẳng vào mắt anh tôi nói.
_Thái độ lúc nảy của anh nói cho em anh không thể làm được điều đó
Anh không nhìn tôi mà quay sang nơi khác không nói một lời, sự im lặng đáng sợ từ anh lại một lần nữa nói cho tôi biết anh sẽ mãi mãi không thuộc về tôi.
Im lặng có nghĩa là anh đồng ý với những gì tôi vừa nói, tôi thất vọng quay mặt bước đi chẳng nói với anh lời nào vì cho dù tôi có nói hay không thì những điều đó bây giờ đã không còn quan trọng.
Anh chạy đến nắm tay tôi kéo lại rồi khẽ nói.
_Anh xin lỗi, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?
Nhìn vào mắt anh tôi đáp.
_Em phải cho anh thêm bao nhiêu cơ hội nữa đây?
Như mọi khi anh lại thề thốt.
_Anh xin thề, lần này anh đảm bảo sẽ không để em thất vọng vì anh nữa