Một tuần học tập vất vả trôi qua cuối tuần đến hẹn lại lên, tôi và nhỏ Nhã Quyên lại đèo nhau trên chiếc xe trước công nguyên của nó dạo một vòng sài gòn rồi tấp vào một quán ăn bên đường vừa sạch sẽ vừa hợp túi tiền.
Nhỏ Nhã Quyên vừa bước chân vào quán nó gọi liền một lèo các món ăn, tôi ngồi nghe nó gọi mà chỉ biết đưa mắt nhìn nó trong sự ngơ ngác, gọi thức ăn xong nó quay sang nhìn tôi rồi than thở.
_Buồn quá mày ơi
_Sao tự nhiên lại buồn?
Tôi hỏi.
Nó đáp không chút đắn đo.
_Cuối tuần người ta đi chơi với người yêu còn tao với mày thì lại ngồi ở đây
Câu nói của nó vừa dứt tôi nhe răng cười hô hố như một phản xạ tự nhiên của cơ thể, tôi không ngờ ngày hôm nay nó lại có thể nói được câu này, trước đây tôi cứ tưởng được ăn được ngủ như vậy đã là niềm hạnh phúc bất duyệt của nó rồi vậy mà hôm nay đột ngột nó lại buồn chỉ vì không có tình yêu, nhưng sau đó tôi chợt suy nghĩ đến câu nói của nó sâu hơn một chút và cảm thấy quả thật nó nói có lý, đã là sinh viên rồi mà tôi và nó vẫn chưa có được một mối vắt vai điều này thật sự là rất thất bại.
Trời càng về đêm tôi và nó vẫn đèo nhau trên chiếc xe quái gở, lặng thầm nhìn những cặp tình nhân tay trong tay chỉ biết riêng hai người đi qua mà lòng buồn không kể siết.
_Nếu buồn như vậy sao mày không tìm cho mình một tình yêu đi?
Tôi hỏi.
Nó lắc đầu.
_Bộ mày tưởng để có được một tình yêu dể lắm hay sao?
Tôi gật gù.
_Uhm…nhưng mà tao thấy trong trường cũng có nhiều anh chàng thích mày sao mày không chịu?
Nó ngạc nhiên nhìn tôi hỏi.
_Có sao? Là ai vậy? Sao tao không biết?
Tôi đẩy nhẹ đầu nó một cái dứt khoát rồi nói.
_Mày đúng là cái đồ mê trai mới nghe nói vậy hai con mắt đã sáng lên rồi
Chẳng có phản ứng gì kịch kiệt, nó nhe hàm răng trắng giả cười khì khì.
_Tao mê trai giống mày chứ bộ
Nghe nó nói vậy tôi nhanh miệng bào chữa.
_Tao mê trai hồi nào mày đừng nói bậy
Nó vẫn nhe răng cười khì khì khẳng định.
_Bộ không phải à? Cái anh chàng hotboy Kỳ Quân đó chẳng phải mày rất thích anh ta đó sao?
Vội vàng tôi giải thích.
_Cái con người đó là kẻ thù của tao thì được chứ ở đó mà thích
Thấy tôi phản ứng như vậy nó liền nói thêm.
_Không thích người ta mà tìm đủ cách phá người ta để gây sự chú ý
Tôi thở dài thậm thượt rồi tiếp tục giải thích cho nó hiểu.
_Tao làm vậy là để trả thù cái tội hắn ta dám làm nước bắn tung tóe vào người tao thôi, ngoài ra tao không có chút tình cảm gì với hắn ta cả, hắn ta là một con người rất chảnh, kể từ ngày bôi mắc mèo trả hận hắn ta tới giờ tao delete hắn ra khỏi bộ nhớ của tao lâu rồi, sau này mày đứng nhắc đến hắn ta trước mặt tao nữa
Nó ậm ừ gật gù.
_Oh…vậy thì thôi, nhưng mà tao thấy anh ta rất đẹp trai mày bỏ qua như vậy không cảm thấy tiệc sao?
Tôi gật đầu dứt khoát.
_Đúng là hắn ta rất đẹp trai nhưng đẹp trai mà tính tình như thế thì có cho không tao cũng không thèm đâu, thật sự thì lúc đầu tao rất thích hắn ta nhưng giờ thì không còn nữa rồi
Nghe tôi nói vậy nó im lặng một lúc khá lâu rồi đột ngột lên tiếng.
_Nếu như anh ta thích mày và chủ động tấn công thì sao?
Câu hỏi nó đưa ra có vẻ hóc 乃úa làm cho tôi phải suy nghĩ đến hơn năm phút đồng hồ mới đưa ra được câu trả lời.
_Nếu anh ta chủ động thì tao sẽ suy nghĩ lại
Lời nói của tôi vừa dứt ngay tức thì nó thẳng tay đánh vào vai tôi một cái chan chát.
_Vậy mà nói không mê trai hả mày?
Không trách cứ gì nó tôi nhe răng cười trừ vì thật sự tôi cũng không thể nào cưởng lại được nét đẹp baby mà nam tính của hắn ta, và tôi có thể chắc chắn rằng nếu hắn chủ động tấn công thì thể nào trái tim tôi cũng sẽ không còn nghe theo lời tôi nữa.
****
Tiếng đồng hồ reo lên báo hiệu cho tôi biết đã đến giờ phải thức dậy đi học, nhưng vì mệt mỏi và không muốn phải dậy sớm như thế này tôi đưa tay tắt chuông và tiếp tục ngủ nướng được giây nào hay giây đó, với tôi những lúc ngủ nướng như thế này thời gian một giây cũng rất quý giá hơn bất kể thứ gì khác.
Sau tiếng chuông báo thức của đồng hồ là tiếng chuông điện thoại tôi hát vang, khẽ mở mắt từ tốn tôi quơ tay lấy chiếc điện thoại rồi mệt mỏi nghe máy, đầu dây bên kia là giọng con gái tưởng ai xa lạ thì ra ra là nhỏ Nhã Quyên, trời ạ, nó thông báo cho tôi biết một chuyện động trời là nó vừa tìm được một tình yêu trên mạng và ngay sáng hôm nay nó sẽ không đến trường chỉ vì bận đi gặp người con trai ảo đó.
Khuyên ngăn đủ điều thậm chí là đe dọe, tôi dùng đủ mọi thủ đoạn chỉ mong nó đừng đi mà hãy cùng tôi đến trường, nhưng dù tôi có nói thế nào nó vẫn quyết tâm với tình yêu thứ nhất, nó dứt khoát không đến trường, nó nghỉ học một ngày và sẽ làm theo những gì con tim nó mách bảo, nó còn rất tự tin lần này nhất định nó sẽ có được tình yêu, nó tin đây là tình yêu đích thực, thứ tình yêu mà nó đang tìm kiếm suốt mười mấy năm qua.
Điện thoại kêu lên vài tiếng tút tút tút rồi tắt hẳn, tôi thất bại, hoàn toàn thất bại vì đã không khuyên ngăn được nó, chẳng lẽ tình yêu có sức mạnh ghê gớm đến như vậy hay sao, chẳng lẽ có tình yêu rồi thì quên cả bạn bè quên cả việc học hành vậy à?, tôi thật không hiểu nỗi tình yêu là gì mà lại có sức mạnh mãnh liệt đến như thế?.
Nhỏ Nhã Quyên nghỉ học đồng nghĩa với việc tôi phải tự thân mình đến trường bằng đôi chân của chính mình, một ngày thật chán chường.
Khung cảnh trên con đường từ nhà tôi đến trường những lần đi bộ như thế này tôi đều cảm thấy nó rất đẹp, nhưng không hiểu vì sao sáng hôm nay tôi lại không cảm thấy như thế nữa mà trái lại nó rất điêu tàn, hoang sơ, vắng lặng, buồn tủi, có lẽ giống như Nguyên Du đã từng nói “cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu, người buồn cảnh có vui đâu bao giờ”.
Có rơi vào hoàn cảnh như thế con người ta mới cảm nhận được hết ý nghĩa của câu thơ này, câu thơ như xoáy sâu vào đúng nỗi buồn chán của tôi khi phải đi bộ đến trường và dường như câu thơ này ra đời là để dành tặng riêng tôi thì phải?.
Khi buồn không biết mọi người sẽ làm gì riêng tôi, tôi sẽ ca hát để dồn hết nỗi buồn vào từng lời ca tiếng hát, để khi kết thúc một ca khúc nỗi buồn của tôi cũng sẽ theo đó mà vơi dần, và tôi bắt đầu hát, hát với tâm trạng không thể nào chán hơn được nữa “hát bụi nào hóa kiếp thân tôi để một mai tôi về làm cát bụi…”.
Tiếng kèn xe của một ai đó vội vàng cắt ngang lời tôi, xuất hiện trước mắt tôi là một anh chàng vô cùng đẹp trai, là hắn, sau giây phút choáng ngộp tôi lấy lại phong độ rồi quát.
_Cái đồ đáng ghét như anh, mỗi lần gặp tôi anh đều phải làm cho tôi giật mình như vậy sao mới vui sao?
Không nói gì nhiều hắn nhe răng cười xinh.
_Sorry baby
_Đồ điên
Tôi mắng rồi tiếp tục bước đi, hắn lên ga đuổi theo chặn đường tôi rồi nói.
_Lên xe đi anh chở em đến trường
Hành động lạ thường của hắn làm tôi giật mình kinh ngạc, sao tự nhiên hắn lại tốt với tôi bất thường như vậy, chắc chắn trong chuyện này phải có một âm mưu gì đó ghê gớm lắm, tôi gặp hắn thì nhiều nhưng hắn thì chỉ gặp được tôi có hai lần và đây là lần thứ ba tại sao lại có ấn tượng với tôi và đối xử tốt với tôi mà chở tôi đến trường trong khi rất nhiều cô gái khác muốn mà lại không được, thấy tôi nhìn hắn vẻ nghi ngờ hắn lên tiếng.
_Lên xe đi nếu không muốn trễ học
Nghe đến hai từ trễ học tôi vội nhìn vào đồng hồ thì quả thật là sắp trễ thật, nhưng cũng không vì vậy mà tôi chấp nhận lên xe của hắn, tôi mĩm cười đầy nghi ngờ bước đến gần hắn hỏi nhỏ.
_Mình là bạn hay sao? Chúng ta quen biết nhau à? Đã gặp bao nhiêu lần rồi? Nói chuyện với nhau được mấy câu mà sao tự nhiên lại tốt với tôi vậy hả anh chàng hotboy Kỳ Quân?
Hắn bật cười to tiếng trông thật тһô Ьạᴏ rồi đáp.
_Lần trước anh có hơi quá đáng về nhà cảm thấy rất ấy nấy cho nên quyết định hôm nay lên trường tìm gặp em để sorry đó mà, không ngờ gặp được em ở đây thì hay quá rồi, cho anh sorry baby chuyện lần trước nha?
Thái độ chân thành cộng với gượng mặt hối lỗi của hắn tôi thật không biết hắn đang đùa hay thật, chỉ biết hình như là tôi đã có chút rung động trước lời xin lỗi của hắn rồi thì phải, tôi lên tiếng thăm dò.
_Có thật là anh muốn xin lỗi tôi không vậy?
Hắn gật đầu thay cho việc phải mở miệng trả lời, tôi hỏi tiếp.
_Sao tự dưng anh lại muốn xin lỗi tôi, trước đây anh đâu có như vậy
Hắn cười nhếch môi trả lời.
_Tại vì anh không muốn làm xấu đi hình tượng hotboy mà mọi người đã dành cho anh thôi
Nghe hắn nói cũng có lý, tôi mĩm cười gật đầu.
_Thôi được rồi tôi quên chuyện đó rồi, anh đi đi
Hắn nhìn tôi lắc đầu.
_No đi được, nếu em chịu tha thứ cho anh thì lên xe đi anh chở em đến trường
Được ngồi trên xe của hotboy thì dại gì mà không lên, đi bên cạnh hotboy chắc chắn sẽ được rất nhiều người ngưỡng mộ và ghanh tỵ, biết đâu sau ngày hôm nay thì tôi cũng sẽ nổi tiếng và trở thành một hotgirl thì sao?, Nghĩ như vậy tôi liền bước lên xe nhưng ૮ɦếƭ tiệt cái xe SH sang trọng của hắn quá cao tôi thì lại quá thấp nên phải cố gắng lắm và thậm chí là nhờ đến sự nâng đỡ từ cách tay khá khỏe khoắn của hắn tôi mới có thể lên xe một cách mệt nhọc, thế rồi tôi cũng lên được xe và đi cùng hắn đến trường trong lòng thật vui, đúng là xe đắt tiền có khác ngồi rất êm và thoải mái không như chiếc xe của nhỏ Nhã Quyên ngồi đau cả ௱ôЛƓ, ngày hôm nay cũng không đến nỗi xui sẻo cho lắm.
_Em là sinh viên năm nhất sao?
Hắn bất ngờ hỏi.
Tôi giật mình đáp.
_Phải rồi, còn anh là sinh viên năm hai có đúng không?
Hắn gật đầu rất dứt khoát.
_Không sai
Không biết sao ngồi trên xe cộng với thái độ khá chân thành của hắn tôi lại có một cảm giác rất tội lỗi, tội lỗi vì những việc tôi đã gây trước đây đối với hắn, hắn đã mở lời xin lỗi tôi thì tôi cũng không thể nào cứ giấu kín bí mật này mãi được, nhìn đồng hồ còn đúng năm phút nữa là đến giờ vào lớp con đường đến trường thì cũng không còn xa xôi gì cho mấy, tôi quyết định nói lời xin lỗi hắn về những chuyện vừa qua, lấy hết can đảm tôi ngập ngừng.
_Ờ…xin…lỗi..anh…nha
Hắn ngạc nhiên dừng xe lại bên đường quay sang nhìn tôi lạ lung rồi hỏi.
_Xin lỗi chuyện gì?
Đến nước này rồi thôi thì tôi sẽ nói luôn vậy, hít thở thật sâu tôi ngước mặt lên nhìn hắn rồi thẳng thắng nói.
_Thật ra trước đây tôi đã xì bánh xe của anh còn bôi mắc mèo vào yên xe và tay ga của anh nữa, mục đích là để trả thù anh, anh không giận tôi chứ?
Hắn nhìn tôi không có chút gì phản ứng, thấy lạ tôi liền hỏi.
_Anh sao vậy? Có phải là đang giận lắm phải không? Tôi biết là anh giận lắm nhưng anh cũng phải thông cảm cho tôi chứ, trước đây tại vì anh gây tai họa cho tôi trước mà nên tôi mới…
Bất ngờ hắn chen ngang lời tôi.
_Không cần nói nữa
Tôi cuối mắt hối lỗi.
_Xin lỗi nha
Hắn bước xuống xe chống nạnh nhìn tôi rồi hỏi.
_Mà sao em lại nói cho anh biết chuyện này?
Vẫn cuối mặt tôi đáp.
_Tại vì anh xin lỗi tôi nên tôi cảm thấy mình cũng cần phải xin lỗi anh
Hắn vẫn nhìn tôi rồi thở dài.
_Em là một cô gái rất lạ
Nói rồi hắn bước lên xe và tiếp tục chở tôi đến trường trong sự im lặng đến đáng sợ của cả hai.
Chiếc xe vừa rẽ vào cổng trường trước mắt tôi là một đám nữ sinh đứng chật cả lối ra vào, vừa nhìn thấy bóng dáng hotboy Kỳ Quân xuất hiện đám nữ sinh nhảy nhót la hét om sòm, tách tách tiếng chụp ảnh cùng tiếng reo hò làm náo động cả một góc sân trường, nhưng tiếng reo hò tắt hẳn đi rất nhanh những gương mặt đang tươi cười bỗng chóc hằn học nghiêm chỉnh khi phát hiện ra ngày hôm nay hotboy Kỳ Quân chở một đứa con gái lạ chẳng có chút gì gọi là ấn tượng.
Thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt đầy sát khí thay vì sự thích thú lúc nảy tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, bước xuống xe tôi cuối mặt đi nép bên cạnh hắn như đang cần sự bảo bọc chở che.
Dường như nhận ra sự lo lắng từ vóc dáng của tôi, hắn khẽ cuối người nói nhỏ vào tai tôi.
_Đừng lo lắng cô bé họ là fan hâm mộ của anh thôi
Không cần giới thiệu thì tôi vẫn thừa sức biết rằng đó là fan hâm hộ của hắn còn đối với tôi thì lại là fan hâm dọa, kể từ giây phút này tôi cũng biết những ngày tháng còn lại của mình sẽ diễn ra như thế nào khi dám sánh bước bên cạnh một hotboy nổi tiếng toàn trường.