Yêu Nữa Được Không - Chương 06

Tác giả: HaleyZz

Một ngày mới bắt đầu, Duy lại bộ vòng quanh khu nhà mình. Anh không có thói quen chạy bộ lúc ở nước ngoài nhưng về Việt Nam, cảm giác nóng nực ít làm Duy có thể ngủ ngon giấc. Cộng với công việc mệt mỏi, dù không bị stress nhưng đôi khi anh chàng cũng gặp nhiều phiền muộn. Chạy bộ một hơi vài vòng rồi về nhà, Duy thấy trên cửa sổ bà Quế cũng vừa thức và đang mở cửa sổ ngắm bình minh. Anh chàng mỉm cười chào mẹ, chợt nghĩ tới chuyện tối qua, Duy nhớ chuyện tối qua. Lúc bà Quế say xỉn đã nói những lời không bình thường với anh. Tắm thật nhanh rồi lẻn vào phòng làm việc riêng của ông Đoàn. Mọi thứ vẫn rất sạch sẽ và ngăn nắp, Duy chẳng biết tìm gì ở trong này. Ngồi lên chiếc ghế của ba, ngắm nhìn xung quanh. Căn phòng làm việc chứa rất nhiều sách mà chỉ có doanh nhân lâu năm trong nghề lắm mới có thể ngốn những cuốn sách khô khan này. Duy lật mấy cuốn sổ sách ở trên bàn, chẳng có gì quan trọng. Anh lật trong ngăn kéo, cuốn sổ tay đã cũ nhưng đó là loại hiếm có. Loại sổ tay ngày trông rất lạ, anh định hỏi mẹ nhưng nghĩ gì đó, Duy lại cất nó vào mà không lật ra. Tiếng chuông đồng hồ quả lắc treo ở phía đối diện làm Duy giật mình rơi cuốn sổ tay xuống đất. Rơi ra trong đó là một tấm ảnh. Một tấm ảnh của một người phụ nữ, một người phụ nữ chụp cạnh ông Đoàn lúc còn trẻ. Cả hai ôm ấp nhau rất thân mật, Duy nhìn tấm ảnh mãi rồi lật ra phía sau. Chỉ có một dòng ngắn ngủi “Gia Đoàn, tình yêu lớn của em. Mãi yêu anh! Đà Lạt, 14/2/1982”. Duy ngạc nhiên, chẳng lẽ ba anh có người đàn bà nào khác ngoài mẹ anh. Từ nhỏ tới lớn Duy luôn sống trong một gia đình hạnh phúc kia mà. Càng ngày anh càng phát hiện ra còn rất nhiều uẩn khúc của gia đình sau cái ૮ɦếƭ của ông Gia Đoàn. Duy lẻn cất tấm ảnh vào túi rồi bước ra ngoài…
Lái xe đi làm, Duy không ngừng nghĩ về chuyện đó. Thật ra thì chuyện một đại gia có thêm nhiều mối tư tình. Duy ngồi suy nghĩ cả buổi trời, tiếng gõ cửa làm anh giật mình :
- Vào đi !
- Đoàn Duy … à không … Chủ tịch, chúc mừng con !
- À, chú Vĩnh. Chuyện gì thế ạ ?
- Kế hoạch xoay trở của con cực hiệu quả. Chúng ta đã có đầu ra cho mớ hàng bị ứ động rồi. Con khá lắm !
- Con may mắn thôi mà chú.
- Phong cách làm việc của con rất giống Gia Đoàn.
- Con là con trai ông ấy mà.
Ông Vĩnh đưa bản kế hoạch rồi định rời khỏi phòng. Sẵn đang tuồng suy nghĩ, Duy gọi với lại :
- Chú Vĩnh, cho con hỏi điều này !
- Sao vậy ?
- Chúng làm việc với ba con đã lâu chưa ?
- Từ lúc Lý Đoàn chỉ là chiếc xe chở thực phẩm đóng hộp dọc từ Bắc vào Nam.
- Ba cháu đã từng làm việc ở Đà Lạt không ?
- Sao cháu lại hỏi vậy ?
Duy nhanh trí :
- À không … Con muốn phát triển thêm chi nhánh ở Đà Lạt. Con muốn hỏi để xem đã từng làm ở đó chưa vì con nghĩ chú đã làm việc với ba con lâu rồi.
- Không. Chú chưa phải là người lâu nhất đâu con trai !
- Chứ là ai ạ ?
- Người này con biết mà.
- Trần Kiên ư ?
Ông Vĩnh gật đầu. Mặt ông đăm chiêu :
- Trần Kiên giúp đỡ ba con rất nhiều. Nhiệt tình đến nỗi người ta vẫn tự hỏi tại sao ông ta theo Gia Đoàn đã gần 40 năm mà giờ vẫn chỉ an phận ở kẻ dưới quyền.
- Vậy là Trần Kiên cũng có thời gian cùng ba còn ở Đà Lạt hả chú ?
- Gần như là vậy. Thôi có gì con hỏi ông ta đi nhé !
Duy lại che miệng ngồi suy nghĩ kiểu thám tử. Anh càng ngày càng cảm thấy phải đề phòng Trần Kiên mọi nơi mọi lúc. Nhìn sang phía phòng đối diện, hôm nay Trần Kiên vắng mặt không lý do. Duy cũng không quan tâm. Cố hoàn tất xấp hồ sơ, chợt, anh chàng nhận được một dòng tin nhắn. Duy thở dài rồi bỏ dở công việc, lái xe ra sân bay Tân Sơn Nhất. Phương Thy quay lại nở một nụ cười héo hon cho Duy :
Cuối cùng thì anh cũng đến !
Mặt Duy lạnh như băng, anh hỏi :
- Chừng nào em bay ?
- Không lâu nữa đâu. Em muốn tạm biệt anh.
- Em đã là người có gia đình. Không nên đâu. À … Tuấn Phi đâu ?
- Anh ấy đã đi mua sắm vài thứ...
- Chúc em hạnh phúc.
- Anh Duy, có chuyện này em muốn anh biết …
Không thể biểu lộ cảm xúc của mình lúc này. Duy đành nén xuống và lùi lại. Phương Thy hơi buồn nhưng cô chỉ vui vẻ giao cho Duy cái hộp khá to. Cô nói :
- Có thể những vật trong đây sẽ một phần nào làm em hiểu, em không phản bội anh để kết hôn với anh Phi.
- Thy à, em không cần phải giải thích.
- Có chứ. Em không thể yên lòng ra đi mà không để anh hiểu mọi chuyện.
Nói rồi Phương Thy nhắm mắt lại, ôm hôn Duy thật nhanh rồi kéo hành lý mà bỏ chạy. Duy cũng chẳng có lý do gì để đuổi theo. Anh thở dài ôm chiếc hộp ra xe, anh cảm thấy không vui nhưng đau khổ thì có lẽ là không phải. Bởi, trước khi về Việt Nam và nhận được thiệp hồng báo tin vui của Phương Thy, ít ra, Duy đã chấp nhận thực tế. Có một chút bồi hồi cho hoài niệm xưa, anh mở nhạc thật to và lái xe chạy… chạy … và chạy.
Duy dừng chân tại một quán bar. Anh chắc chắn là một quán bar khác với quán bar đã từng sock với cảnh Tuệ Lâm ϲởí áօ quậy tới bến. Anh uống một vài ly rượu nhẹ, để dễ dàng chấp nhận cơn buồn ngủ. Hơn 3 tiếng đồng hồ sau, lưng đã bắt đầu mỏi, Duy đứng dậy và bỏ về. Anh quay lưng tính tiền thì lại trông thấy Tuệ Lâm, cô nàng hôm nay rất lạ, không ồn ào và gây chú ý. Chỉ ngồi một mình ở góc khuất với ly bia lớn. Duy quay lại hỏi cậu bồi bàn :
- Này, cô ta đã vào đây bao lâu rồi ?
- Sau anh vài phút.
- Lâu thế rồi cơ à ? Cô ta uống nhiều không ?
- 8 ly bia rồi. Hơn chục lần vào toilet. Khước từ cũng hàng tá đàn ông.
- Sao mà chú ý nhiều thế hả ?
- Anh à, em là con trai mà. Mê nhìn gái đẹp đâu phải là cái tội.
- Cậu cho là cô ta đẹp hả ?
- Em thấy anh chú ý cô ấy còn nhiều hơn cả em.
Duy đứng dậy và tiến lại bàn của Tuệ Lâm, Duy hỏi :
- Này, sao cô lại ngồi ở đây ?
Ngước lên nhìn, thấy Lâm không có vẻ gì là muốn nói chuyện với Duy. Nhưng có lẽ là cô đang gặp chuyện buồn, Duy hỏi :
- Bị đuổi việc rồi hả?
- Nhìn tôi giống bị đuổi việc lắm hả?
- Không… Thảm hơn cả thế.
Duy nắm lấy tay Tuệ Lâm và nói :
- Về thôi. Tôi đã thanh toán tiền cho cô rồi.
- Ai cần anh ra vẻ ga lăng?
- Tôi không ga lăng. Nhưng ở đây không ai thích nhìn cô ϲởí áօ.
- Tôi rẻ mạc vậy sao ?
Duy hơi ngạc nhiên khi trông thấy mắt Tuệ Lâm ươn ướt. Anh tặc lưỡi nắm kéo Tuệ Lâm rời khỏi quán bar. Lái xe chở cô nàng đi, Tuệ Lâm đột nhiên quay sang ôm hôn Đoàn Duy đắm đuối. Nếu anh chàng phanh không kịp thì cả hai đã đi chầu trời, Duy không phản kháng. Nhưng Tuệ Lâm đã dừng lại, nhìn Duy say đắm rồi hỏi :
- Tôi có đẹp không ?
- Cô say rồi.
- Tôi hỏi anh tôi đẹp hay là tôi xấu ?
- Ừ… thì đẹp.
- Anh nói dối. Anh đã không nhìn vào mắt tôi để trả lời.
- Cô điên hả ? Sao cô phải bắt người khác làm theo lời nói mình muốn. Tôi đã nghe một số người nói cô đẹp.
Tự nhiên Tuệ Lâm khóc nức nở, không hiểu vì lí do gì. Duy hỏi :
- Này, có chuyện gì thế ?
- Không có gì. Cảm ơn vì anh đã nói thật.
- Nói cái gì ?
- Anh là người đàn ông duy nhất không ngó ngàng đến tôi trong quán bar này. Mặc cho hôm nay tôi có mặc bộ cánh mà tôi cho là gợi cảm nhất.
- Cô làm vậy để đi quyến rũ đàn ông hả ?
- Có được không ? Tôi thích như vậy đấy.
Trông Duy không có vẻ gì là hiểu điều mình nói. Tuệ Lâm im lặng, đưa cô đến một bờ sông hóng mát. Duy nói với Tuệ Lâm :
- Cô gặp chuyện buồn à ?
- Phải.
- Cô có muốn khóc không ?
- Không hẳn.
- Tại sao ? Vì muốn cho tôi thấy cô là Huỳnh Tuệ Lâm đáng ghét mà tôi biết à ?
- Vậy là anh ghét tôi ?
- Không. Tôi chỉ nói đáng ghét.
- Duy à …
- Hả ?
- Anh có thể làm điều này không ?
- Điều gì ?
- Cõng tôi về nhà đi.
- Hả ?
- Cõng tôi về nhà.
Duy nhìn Tuệ Lâm lại bằng ánh mắt ngẩng ngơ trông khá buồn cười. Duy nháy mắt :
- Tôi sẽ cõng cô. Với một điều kiện !
- Là gì ?
- Tôi phải biết được chuyện không vui hôm nay của cô.
Không hiểu Tuệ Lâm có từng được ai nghĩ thế không nhưng với Đoàn Duy, trông cô cực đáng yêu trong lúc đắn đo suy nghĩ. Ánh mắt sắc sảo đưa ngang đưa dọc và đôi môi mỏng mím lại làm Duy luôn muốn nhìn. Rồi cái gật đầu của Tuệ Lâm làm anh cảm thấy vui. Đi một đoạn, Tuệ Lâm hỏi :
- Tôi bắt đầu chia sẻ điều đó với anh nhé !
- Ừ. Nói đi. Là gì ?
Tuệ Lâm đặt vào tai Duy một chiếc phone, chiếc còn lại thì cô đặt vào tai mình. Duy hơi bất ngờ nhưng anh vẫn im lặng và tiếp tục đi. Bắt đầu là một giọng nói trong trẻo tràn đầy sinh khí hạnh phúc :
- Hôm nay là ngày 14/2 đầu tiên của em và anh. Anh nói gì đi ?
- Nói gì bây giờ nhỉ … ? … Nói là anh đang đi và cõng một công chúa heo trên lưng à?
- Đáng ghét. Dám gọi em là heo hả ?
- Thế không phải em nói em thích heo nhất trong cái loài động vật à ?
- Em thích heo vì con heo to con giống anh đấy.
- Vậy à?
- Ừ. Thì đã sao?
- Vậy thì …
- Thì sao? Anh nói nhanh đi.
- Vậy thì anh biết một chú heo thường dân như anh có một công chúa heo yêu thương như thế thì anh sẽ giữ công chúa heo mãi mãi bên mình. Không bao giờ để công chúa heo của anh phải buồn và phải khóc. Để ngày nào cũng là ngày Valentine của cặp đôi heo này. Valentine vui vẻ ! Công chúa heo của anh !
Duy ngạc nhiên, anh đang nghe cái gì thế này. Đây không phải một bộ phim, nhưng lời lẽ của chàng trai trong đoạn ghi âm anh vừa nghe thấy dường như còn lãng mạn và ngọt ngào hơn rất nhiều. Nụ cười của cô gái phát ra đủ làm nhiều người ghen tị. Đây là một cặp đôi hạnh phúc nếu chỉ nghe qua đoạn ghi âm nay. Cực kỳ hạnh phúc. Duy định cất lời nói thì đoạn ghi âm lại tiếp tục :
- Có trời đất làm chứng, trải qua bao nhiêu khó khăn Anh mới biết là anh yêu em rất nhiều. Anh hứa, nếu có một điều ước, anh sẽ ước thời gian quay trở lại, để anh có thể yêu em sớm hơn. Em biết không, anh cảm thấy mình là đứa hạnh phúc nhất trên đời khi có em bên cạnh. Nếu không được yêu em, sẽ không ai biết em là cô gái tuyệt vời như thế nào. Hứa với anh điều này em nhé !
- Điều gì ?
- Chấp nhận chiếc nhẫn của anh vào một ngày nào đó ở toàn nhà Empire State.
- Ôi … Anh yêu !
- Baby, hôn em nhé !
Lại một đoạn audio sực nước mùi hạnh phúc. Duy và Phương Thy trước kia cũng yêu nhau, nhưng anh làm gì nói được những lời như thế. Có phải vì thế mà Duy mất người yêu không nhỉ? Dòng suy nghĩ của anh chợt ngừng lại khi thấy gương mặt đang áp vào bờ vai mình chuyển động nhẹ nhàng. Lần này, đoạn audio phát lên lại là một đoạn như là tin vắn :
- Một vụ hỏa hoạn đáng tiếc đã xảy ra ở trường Đại học New York đã làm 1 người thiệt mạng và 5 người khác bị thương. Nguyên nhân bắt nguồn từ một điếu thuốc phát cháy tại phòng thí nghiệm, một nam sinh viên đã phải bỏ mạng lại trong biển lửa khi anh đang cố đưa con trai của một giáo sư ra ngoài. Chúng tôi sẽ tiếp tục cập nhật thông tin …
Mắt Duy bắt đầu ướt vì cảm động, nhưng đó cũng là lúc anh kịp nhận ra vai áo của anh cũng đang ướt. Dòng nước nóng hỏi chảy xuống áo anh, Duy cũng cảm thấy lòng nóng bừng. Thì ra, đằng sau một vẻ ngoài cau có, đanh đá và khó chịu là cả một câu chuyện đau thương. Duy đang cảm thấy mình là nạn nhân của một tình yêu, còn người sau lưng của anh thì sao ? Còn thảm thương hơn thế nhiều.
Duy ngừng lại, đặt Tuệ Lâm xuống. Nhìn thấy cô đang khóc, anh nhăn mặt vẻ đồng cảm. Ôm Tuệ Lâm vào lòng, Duy nhẹ nhàng :
- Em đừng khóc …
Một cái ôm không nói lên bất cứ điều gì nhưng nó có thể kéo lại gần lại những cái đầu cứng luôn muốn đối chọi nhau. Cũng khá lâu kể từ sau cái ôm đó, hai tuần lễ rồi còn gì. Cảm giác vẫn còn đọng lại trong cả người cho lẫn người nhận. Duy không còn nghĩ Tuệ Lâm là một cô gái khó ưa, và Tuệ Lâm cũng đã thôi nhìn Duy bằng ánh mắt muốn quăng giày vào người. Chỉ có điều, cả Duy và Lâm đều ái ngại gặp lại nhau.
Vẫn là một ngày như mọi ngày, Tuệ Lâm vi vu trên chiếc xe đạp điện để đi trên M&N tiếp tục công việc. Lúc vừa đến đây đã thấy mọi người đứng tập tụ ở trước cửa phòng Khiết Nhã. Thấy tò mò, Tuệ Lâm bước vào xem thử, Tiến Mạnh bước ra ngoài với vẻ mặt hầm hầm. Khiết Nhã cũng với vẻ mặt giận dữ :
- Anh làm ơn rời khỏi đây dùm tôi đi !
- Tôi đến để làm ăn thôi. Tôi muốn mua giày !
- Ok ! Vậy mời anh xuống chọn lựa, sẽ có nhân viên hướng dẫn anh nhiệt tình. Còn đây là phòng làm việc của tôi.
- Anh Mạnh …
Trông thấy Tuệ Lâm, Tiến Mạnh hơi ngạc nhiên. Rồi mặt anh lại biến sắc, Khiết Nhã vội vã bỏ vào phòng và Mạnh theo Tuệ Lâm bước xuống tầng dưới. Tuệ Lâm hỏi :
- Anh biết giám đốc của em hả ?
- Không.
- Anh đến đây chọn giày. Anh thích loại nào ?
- Em chọn giúp anh đi !
Tiến Mạnh hơi lạ, còn Tuệ Lâm thì hơi hí hửng và chọn một kiểu giày mà mình ưng ý đưa cho anh chàng thử. Nhưng tâm trí anh chàng kia thì có để ý đến chuyện kiểu giày đẹp hay là xấu. Tuệ Lâm nói :
- Đây là kiểu giày mới nhập từ Đức. Anh thử đi !
- Kiểu này hả ?
Trở lại với gian phòng chọn giày sau một tràn ấm ức, Mạnh cười gượng :
- Thôi em gói lại cho anh. Kiểu gì em chọn thì anh cũng thích !
- Ôi thế à, vậy thì em cũng có mắt thẩm mĩ nhỉ ?
- Ừ.
Tiến Mạnh vừa định bước vào thang máy thì Khiết Nhã cũng bước vào cùng. Thấy thế anh chàng kéo tay Tuệ Lâm vào và dí sát cô vào người :
- Em đưa anh xuống dưới nhé !
- Ơ … được ạ !
Khiết Nhã vẫn làm mặt lạnh và chú ý vào chiếc điện thoại để nhắn tin. Thấy không ăn thua gì, Tiến Mạnh làm liều chọc tức cô người yêu. Tiến Mạnh hỏi :
- Tuệ Lâm, có người trong thang máy. Em có ngại để anh hôn tạm biệt không ?
- Hôn hả ?
Tuệ Lâm hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười rồi nhắm mắt để Mạnh hôn lên trán. Xong rồi anh chàng bỏ ra ngoài không quên để lại một câu :
- Anh sẽ đón em đi ăn kem Fanny vào mỗi dịp rãnh nhé ! Không được từ chối đâu đấy !
Tuệ Lâm mỉm cười vẫy tay chào Tiến Mạnh. Cô quay vào trông thấy Khiết Nhã không được vui, Tuệ Lâm hỏi :
- Chị biết anh ấy à ?
- Không. Là bạn trai em đó hả ?
- Không phải. Chỉ là bạn thôi ạ.
Nhưng vẻ mặt Tuệ Lâm vui lộ rõ. Rồi buổi chiều, đang ra sức đo thể lực với cái máy đi bộ. Tiến Mạnh kể lại mọi chuyện cho Đoàn Duy nghe. Tiến Mạnh hả hê :
- Tớ nghĩ tớ có thể làm gì đó để Khiết Nhã ít nhất ngó ngàng tới tớ dù chỉ một lần. Nhưng xem ra, không được Duy ạ !
- Vậy cậu đem Huỳnh Tuệ Lâm ra làm nền cho trò đùa của cậu đó ư ?
- Không phũ phàng như vậy. Nhưng ít ra cô bé vẫn đang mường tượng tớ có ý định với cô bé. Khôi hài quá phải không hả ?
Duy không trả lời. Vẻ mặt nghiêm lên hẳn. Bỏ ra ngoài và tu chai nước ừng ực. Tiến Mạnh cũng bỏ ra theo rồi hỏi :
- Mấy giờ rồi ?
- 2h. Chi ?
- 4h là cô nàng ra khỏi công ty. Bọn tớ đi ăn kem Fanny. Thôi, để về nhà chuẩn bị. Về sau nhé !
Đoàn Duy im lặng không nói gì cả. Nhưng anh chàng cảm thấy không vui với trò đùa của Tiến Mạnh. Rồi Duy cũng leo lên xe tức tốc ra về ngay sau đó. Rồi cả buổi chiều, không làm gì hết. Chỉ để bí mật đậu xe ở bên kia đường nhìn vào quán kem, nơi một chàng trai chỉ ngồi im nghe cô gái huyên thuyên mọi chuyện. Vẻ mặt cô gái thì tràn ngập niềm vui trong khi chàng trai đó chỉ im lặng ngồi nghe, thỉnh thoảng cười nhạt đáp lại cái miệng chúm chím nhiệt thành kia. Đó là Mạnh và Lâm. Hai ly kem đã cạn từ lâu mà cả hai vẫn ngồi đó hàng giờ. Và một người ngồi theo dõi trên xe hơi cũng vẫn im lặng ngồi đó. Đến lúc chiếc Ducati màu đỏ vụt đi trong đêm thì chiếc xe này mới bắt đầu chuyển bánh. Duy thấy mình muốn làm một điều gì đó, nhưng anh không biết là cản trở Tiến Mạnh làm như vậy hay là nói cho Tuệ Lâm biết sự thật rằng đó chỉ là một trò đùa của Tiến Mạnh. Đấu tranh tư tưởng, Duy không hiểu tại sao mình lại lo lắng cái chuyện chẳng liên quan gì đến anh. Nhưng không suy nghĩ thì Duy lại cảm thấy khó chịu làm sao ấy…
Im lặng. Để cho qua chuyện có lẽ sẽ tốt hơn. Nhiều khi cố muốn làm chuyện tốt thì đâm ra lại là thằng dở hơi. Nghĩ thế, Duy quay xe, lái một mạch về nhà rồi đi ngủ.
Nhưng những chuyện sau đó lại càng làm Duy cảm thấy bực tức. Tiến Mạnh ngày càng đùa giỡn một cách quá trớn trong khi Tuệ Lâm thì vẫn ngất ngây với những lời nói ngọt như mía lùi. Vẫn cố tình không để tâm tới nhưng thực chất Duy rất giận cậu bạn. Hôm nay cả hai cùng nhau đi uống bia ôm, cả Tiến Mạnh và Đoàn Duy đều không thuộc tuýp đàn ông thích nơi này nhưng theo lời Tiến Mạnh là lâu lâu đổi gió. Hai anh chàng đẹp trai bên cạnh cả chục cô tiếp viên ăn mặc thiếu vải. Tiến Mạnh hỏi :
- Hôm nay vui ! Cậu biết không ? Khiết Nhã đã dần lộ rõ sự khó chịu.
- Cậu làm gì ?
- Tớ đem hoa tới tặng Tuệ Lâm.
- Tặng hoa ? Tại sao lại tặng ? Có dịp lễ gì đâu.
- Đừng cứng nhắc như người Đức. Cậu chỉ là người Việt Nam sống lâu năm bên đó thôi. Tặng hoa thể hiện sự lãng mạn đàn ông dành cho phụ nữ mà mình đang theo đuổi.
- Vậy cậu đang theo đuổi Tuệ Lâm à ?
- Gần như thế.
- Tại sao lại là gần như thế ?
Duy hét to làm Tiến Mạnh giật mình đổ cả ly bia lớn vào người. Tiến Mạnh nhăn mặt :
- Cậu say rồi hả ? Sao mà hét to vậy ? Đã bao giờ cậu đá động tới chuyện tình cảm của tớ đâu.
- Cậu làm như thế chỉ để Khiết Nhã chú ý đến cậu. Tuệ Lâm nghĩ gì khi nghe cậu nói điều này.
- Nếu cậu không ghi âm lại thì chả có ai biết ngoài tớ và cậu. Sao vậy ? Yêu rồi hả ? Chơi cái trò yêu đơn phương hả Đoàn Duy ?
Duy im lặng. Đứng dậy uống hết ly bia rồi quăng vào tường làm cái ly vỡ vụn. Duy bỏ về. Tiến Mạnh đuổi theo kéo Duy lại và hỏi :
- Sao vậy ? Cậu giận tớ à ?
- Không.
- Duy à, chúng ta biết nhau không phải mới hôm qua. Đập đồ là cái khiếu của cậu khi giận mà.
- Ừ. Tớ đang giận đấy.
- Cái quái gì thế ? Cậu yêu Huỳnh Tuệ Lâm ư ?
- Không cần phải yêu mới có thể bất mãn như vậy. Cậu không hiểu nguyên nhân vì sao Khiết Nhã chia tay cậu thì cậu hãy cố đi tìm hiểu bằng cách thực tế nhất là hỏi chính cô ấy. Còn dùng cách này thì không ổn đâu. Nếu vì lí do đơn giản là không còn yêu nữa chia tay thì không sao. Còn nếu vì lí do nào đó mà Khiết Nhã có nỗi khổ tâm riêng thì có thể cậu sẽ mất người cậu yêu trong cơn hối tiếc cả đời đấy. Chúng ta không phải mới biết nhau hôm qua. Điều đó đúng. Và tớ cũng biết chính xác cậu yêu Khiết Nhã đến mức nào. Đừng làm thế với Huỳnh Tuệ Lâm. Nếu còn xem tớ là bạn. Tránh xa cô ấy ra !
Tiến Mạnh im lặng nhìn theo. Không biết anh chàng nghĩ gì nữa. Khiết Nhã lái chiếc mini Cooper màu trắng đến bệnh viện mắt. Trông mặt cô hơi buồn khi bác sĩ kiểm tra giác mạc cho mình. Khiết Nhã hỏi :
- Bác sĩ à, tôi có thể không cần phẫu thuật vẫn có thể cứu lại đôi mắt không ?
- Khối u đã lớn rồi. Nếu nó đè lên dây thần kinh lâu quá, có ngày tai họa sẽ diễn ra. Dù ca phẫu thuật chỉ mang đúng 50% cơ hội cứu lấy đôi mắt, còn hơn là cô ngồi im chờ bị lấy đi ánh sáng vĩnh viễn. Cô Nhã ! Tôi cũng chỉ có 50% cơ hội thành công bởi tôi cũng chỉ hơn 7 năm làm việc này. Nhưng mà … Tôi sẵn sàng chăm sóc cô đến suốt đời nếu như tôi thất bại.
Khiết Nhã ngạc nhiên, đúng là anh chàng bác sĩ này đã theo dõi bệnh của Khiết Nhã hơn hai năm qua. Nhưng lần đầu tiên cô mới để ý kỹ gương mặt của anh chàng, rất chân thành và hiền hậu. Khiết Nhã vội rút tay lại khi bàn tay kia đặt lên, cô đứng dậy và vội vàng bỏ về :
- Xin lỗi. Tôi có việc gấp !
Khiết Nhã buồn bã bỏ đi. Cô biết thời gian nhìn thấy Tiến Mạnh và cuộc sống xung quanh sắp khép lại. Cô biết rằng tình yêu dành cho Tiến Mạnh vẫn còn rất mãnh liệt nhưng cũng chính vì lẽ đó mà Khiết Nhã không nở để Tiến Mạnh gắn bó với một người sắp phải bị mù vĩnh viễn như cô. Hoặc nếu có phẫu thuật thì cũng chỉ có 50% cơ hội nhìn thấy ánh sáng. Cô trở về công ty và ngồi nhốt mình với công việc. Lặng lẽ nhìn hoàng hôn buông xuống, Khiết Nhã cũng vội vã sửa soạn ra về. Bởi cô không muốn có bất cứ tai nạn nào xảy ra với mình vào đêm tối. Cả bóng tối của cô lẫn bóng tối của cuộc sống. Vừa bước xuống cửa công ty thì thấy Tuệ Lâm đang được Tiến Mạnh đội nón bảo hiểm vào một cách âu yếm. Tiến Mạnh hả hê khi thấy gương mặt không vui của Khiết Nhã. Tuệ Lâm trông thấy vẫy tay chào :
- Chào chị em về nhé !
- Ừ. Chào em !
- Đây là anh Mạnh. Bạn của em.
- Chào !
Mạnh đáp nhanh gọn. Tuệ Lâm cũng cảm thấy có gì đó là lạ khi ánh mắt hai người này nhìn nhau. Khiết Nhã đột nhiên thấy đầu óc quay cuồng, mặt đất bỗng tối đen làm cô bị choáng. Cô lùi lại vài bước, Tuệ Lâm hỏi :
- Chị Nhã, chị không sao chứ ?
- Không. Không có gì. Chị hơi choáng. Chắc tại vì công việc nhiều quá.
- Từ lúc vào làm tới nay em thấy chị đã choáng nhiều lần rồi đấy. Chị đã đi khám bác sĩ chưa ?
- Chị đi rồi. Thôi chị đi trước. Chúc hai người đi vui vẻ.
Khiết Nhã sải bước rất nhanh. Cố không để Tiến Mạnh phát hiện ra mọi chuyện, cô rất lo bởi ánh mắt của Tiến Mạnh thông thái hơn vẻ ngoài của anh rất nhiều. Trên đường về, Tiến Mạnh gạ hỏi :
- Sức khỏe giám đốc của em trông không được tốt.
- Chị ấy hay bị choáng. Lần nào cũng phải sử dụng thuốc.
- Thật vậy à ?
- Phải. À mà sao anh lại thắc mắc thế ?
- Em là người mới. Biết quan tâm cấp trên vậy là tốt. Có cơ hội thăng quan tiến chức đấy.
- Thôi em đói rồi, chúng ta đừng nói chuyện ấy nữa. Đi ăn lẩu kem anh nhé ! Lâu rồi em chưa ăn.
- Ok !
Nói thế chứ lòng Tiến Mạnh cứ hướng đau đáu về đồng hồ. Anh mong sao trời thật tối để lái xe đến tìm Khiết Nhã. Vừa đưa Tuệ Lâm về nhà thì anh chàng đã rú ga chạy đến kiểm tra xem. Tiến Mạnh đã dừng lại và không bấm chuông khi có một chiếc xe hơi đậu trước nhà Khiết Nhã. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi để xem người đó là ai. Trời lại đổ mưa. Mặc cho mưa gió, Mạnh vẫn ở bên ngoài và chờ đợi để thấy được người trên xe. Nào ngờ, trước mặt anh, một đôi người đi cùng nhau dưới cái ô che mưa. Khiết Nhã ngạc nhiên dừng lại trước mặt Tiến Mạnh, anh chàng bác sĩ hỏi :
- Anh là ai ? Sao lại dựng xe trước cửa nhà Khiết Nhã vậy ?
- Còn anh là ai ?
- Tôi là bạn của Khiết Nhã.
- Bạn thôi thì cớ gì đến giờ này cũng chưa trả tự do cho người ta hả ?
- Anh ăn nói gì kỳ vậy ? Chúng tôi là bạn. Tại sao tôi không có quyền ….
Tiếng nói của anh chàng bác sĩ bị chặn đứng bởi một cú đấm trời giáng vào thẳng mặt của Tiến Mạnh. Anh chàng bác sĩ ngã xuống làn mưa ướt sũng. Khiết Nhã hốt hoảng đỡ anh chàng kia :
- Khải An, anh không sao chứ ?
- Không. Không …
Tiến Mạnh bước xuống xe và xách áo bác sĩ Khải An rồi dữ dằn :
- Tránh xa bạn gái tôi ra ! Nghe rõ chưa ?
- Cái gì ? Bạn gái … Khiết Nhã …
- Trang Khiết Nhã là bạn gái của tôi. Tôi yêu cầu anh tránh xa cô ấy ra. Nếu anh …
Đến lượt lời nói của Tiến Mạnh ngắt quãng bởi cái tát Khiết Nhã dành cho anh. Mạnh liếc nhìn Khiết Nhã, cô nàng ấm ức :
- Anh mới là người nên tránh xa tôi ra đấy. Anh cư xử như những tên đầu gấu. Chúng ta chia tay rồi ! Anh nghe rõ không ? Chúng ta không còn là gì cả. Anh ấm ức vì lúc trước tôi chưa nói. Ok ! Bây giờ thì tôi sẽ nói. Tôi nói giữa chúng ta không còn bất cứ mối quan hệ nào nữa. Dù chỉ là bạn bè ! Anh làm ơn nghe rõ và đừng đá động gì đến cuộc sống của tôi nữa. Xin anh !
Tiến Mạnh ૮ɦếƭ lặng với lời nói đó. Anh biết mình đã cư xử không đúng. Nhưng không ngờ Khiết Nhã lại giận đến như vậy. Nhưng sự việc đã không thể quay lại, Tiến Mạnh đứng dậy nhìn Khiết Nhã, cô lặp lại thêm một lần nữa :
- Chia tay đi ! Tôi quá mệt mỏi rồi.
- Ok ! Thích thì chiều. Nhớ ! Lời nói ra không rút lại được. Tôn trọng em ! Mãi mãi không phiền đến cuộc sống của em nữa.
Không thèm đội mũ bảo hiểm. Tiến Mạnh lái xe bỏ về. Khiết Nhã đã khóc nức nở, rồi cô cũng ngất đi. Cơn mưa đêm ấy to lắm. Như khóc cho một cuộc tình ** le và đầy trắc trở. Nước mưa hòa lẫn nước mắt. Khiết Nhã khóc. Tiến Mạnh cũng khóc.
Những tiếng khóc ấy nào có ai thấu. Vì nó quá nhạt nhòa so với con mưa to ngoài kia …
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc