Bội phản
“Thì sao? Em thích thế, anh có gan thì đừng đến xem pha này, Diệp Tử và lão khợm kia đang ngồi ở quán cà phê trong khách sạn xx, chúng đang ở đây, lát đi đâu nữa thì không biết rồi, ha ha……Cảnh phim hay thế này mà để lỡ thật uổng!” Tiểu Ngọc phá lên cười và ngắt máy.
Cứ cho Tiểu Ngọc cố ý chia rẽ tôi và Diệp Tử, nhưng không có gió làm sao có sóng dậy, tôi bừng tỉnh nhận ra đây chính là cơ hội để làm rõ sự việc.
Tôi lao xe đến nơi Tiểu Ngọc cung cấp địa chỉ.
Trên đường đi tôi tự trấn an mình: Nhất định không được quá xúc động, không được quá xúc động, Tiểu Ngọc là con yêu nữ, lời cô ta có đáng tin không? Phải để sự thật nói lên sự thật
Tôi bước vào đại sảnh, quán cà phê nằm sâu bên trong, tôi đi vào, sợ nhỡ Diệp Tử trông thấy thì tôi không biết phải giải thích ra sao. Hay là nói: Tôi đến bắt kẻ thông *********?
Bước vào quán cà phê rộng rãi, tôi nhận ra Diệp Tử ngồi ở góc xa, đối diện với cô ta quả nhiên là lão Hà, chúng nó cười cười nói nói, còn tôi đang nghiến răng nghiến lợi
Giữa quán cà phê có một chiếc cột lớn màu vàng, tôi chọn vị trí chiếc sa-lông ở đại sảnh, kiếm một tờ báo che mặt.
May mà Diệp Tử ngồi quay lưng lại, nếu không với con mắt tinh anh kia, thể nào cô cũng phát hiện ra tôi.
Ôi, bỗng nhiên tôi biến mình thành tên trộm.
Bọn họ vẫn say sưa trò trò chuyện chuyện, Diệp Tử hớn hở cười, tim tôi chập chờn đau nhói.
Một lát sau tay Hà gọi thanh toán, nói nhỏ gì đó với Diệp Tử, Diệp Tử gật đầu, hai người đứng dậy rời khỏi quá, đi về phía thang máy.
Lão Hà vô ý sượt tay qua chiếc eo thon của Diệp Tử, nhìn thấy từ xa tôi chỉ muốn mua một con dao thái thịt chặt đứt tay hắn.
Đợi họ bước vào thang máy, tôi rón rén bám theo, con số trên thang máy không ngừng dịch chuyển, cuối cùng dừng lại ở tầng 22.
“22,22,22” Tôi vừa lẩm nhẩm vừa bước vào thang máy.
Lòng tôi run rật, đầu lấp loáng hình ảnh Diệp Tử và tay Hà quấn rịt, tôi nghiến tay thành nắm đấm.
Đến tầng 22, tôi nghĩ tất cả đã kết thúc, bắt quả tang vụ thông ********* này không hề dễ, cả tầng toàn phòng thượng hạng, nhưng có đến 30 phòng, nếu đi từng phòng mà gõ cửa, sợ rằng Diệp Tử chưa thấy đâu tôi đã bị bảo vệ tóm.
Làm sao đây? Tôi tần ngần bên thang máy nhìn theo những dãy cửa.
Có rồi! Gọi điện cho Diệp Tử, cố nghe xem tiếng chuông phát ra từ phòng nào! Thông minh thật!
Tôi gọi ngay cho Diệp Tử, nghĩ bụng chỉ cần cô ta nhấc máy là tôi sẽ dập, tôi giả vờ thong dong đi qua từng phòng, hai tai căng đến sắp đứt ra.
Nói thật, ý tưởng này không phải tối ưu, khách sạn năm sao, cách âm rất tốt, giờ chỉ còn cách thành tâm cầu khẩn thôi.
Tôi dừng lại ở phòng 2218, lờ mờ nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, mỗi lúc một rõ hơn. Bên ngoài căn phòng bật đèn đỏ “ Xin đừng làm phiền”, tôi muốn nổ mắt vì tức giận.
Tôi đập cửa, lấy ngón tay bịt cái mắt mèo trên cửa lại.
Một lát sau mới có tiếng người nói vọng ra: “Ai đấy?”
Tao là cha nội mày đây, tôi thầm nghĩ, nhưng không lên tiếng, tiếp tục đập cửa.
Chắc người trong phòng đi từ xa tới, nhìn vào cái mắt mèo, chẳng thấy gì lại hỏi: “ Ai đấy?”
“Nhân viên phục vụ, đưa báo cuối ngày!” Tôi đáp.
“ Anh nhét qua khe cửa là được rồi!”
“ Nhét cái mẹ mày!” Tôi không chịu nổi, lấy chân đá vào cửa, “ Diệp Linh Lung, mở cửa! Tôi biết cô đang ở bên trong!”
Cửa mở ra, Diệp Tử đứng trước mặt tôi, khuôn mặt giận dữ và khó hiểu, cô ta hỏi: “ Sao anh đến được đây?”
Tôi nhìn cô ta từ đầu đến chân, áo khoác ngoài đã được cởi, bên trong là một chiếc váy ngắn rời,cánh tay trắng nuột như hai 乃úp sen lộ ra ngoài, đứng đằng sau là tau Hà, tay này đã cởi bỏ chiếc áo com-lê, cà vạt long lỏng nơi cổ, hai mắt chớp lia lịa như sao nháy trên trời.
Tôi mường tượng lại cái đêm Diệp Tử từ Singapore trở về, vừa hôn vừa giật đứt chiếc cà vạt của tôi .Nhớ đến đây trong lòng bùng lên ngọn lửa căm hận.
“Hừ!” Tôi rên lên, túm lấy tay Diệp Tử, “ Cuối cùng bị tôi bắt rồi? Cô còn nói gì nữa?”
Diệp Tử hất tay tôi ra, “ Anh điên à? Anh nói gì thế? Em đến bàn với ông Hà về kịch bản!”
“Nói gì? Bàn kịch bản mà phải chui vào đây bàn à? Vừa nãy ở quán cà phê chưa bàn xong à?”
“Anh theo dõi em?” Diệp Tử tròn mắt.
“Đừng nhiều lời! Không theo cô sao biết được sự thật?”
Tay Hà lúc này mới xen vào: “ Anh Lý phải không ạ? Linh Lung nhắc về anh rất nhiều,hình như anh đang hiểu nhầm? Đúng là tôi mời cô ấy lên đây, anh xem kịch bản chúng tôi vẫn để trên bàn kia.”
“Xem cái C ông, cứ đứng đấy! Tôi với ông sẽ thanh toán sau!” Tôi đẩy gã khọm ra, kéo Diệp Tử đi, “ Cô về nhà giải thích rõ cho tôi!”
“Bỏ tay em ra, anh thần kinh à!” Diệp Tử vùng ra, “ Anh dựa vào đâu mà nói nhảm?”
“Nói nhảm? Chuyện khác không nói, cô vào phòng thằng kia thì thà thì thụt làm cái gì?”
Diệp Tử nghiến răng, quay đầu vớt vát với tay Hà: “ Xin lỗi, ông Hà, tôi có việc phải đi trước, tôi sẽ gọi cho ông sau.”
Nói rồi cô ta quay lại lấy chiếc áo khoác, đi theo tôi ra khỏi cửa.
Ông Hà đương định giải thích, bị tôi đẩy dúi dụi ra xa.
Cuối cùng chúng tôi đã đẩy cửa về nhà.
Diệp Tử bắt đầu gói ghém đồ đạc, tôi khoanh tay đứng đằng sau: “ Thế nào, toại nguyện rồi chứ?”
“Sao anh lại có thể đa nghi như thế?” Diệp Tử hạ tay xuống quay về phía tôi.
“ Đa nghi? Ừ đấy! Gã Hà đó ngày nào chả nhắn tin bảo cô bỏ tôi Lý Hải Đào? Còn hôn cô vạn lần, ĐM cô! Tôi là thằng đàn ông, tôi đã không chấp chuyện quá khứ của cô, nhưng tôi không cho phép cô đến bây giờ vẫn lừa dối tôi.”
“Lý Hải Đào, Sao anh lại hẹp hòi như thế? Anh còn kiểm tra điện thoại của em?!”
“ Cô lén lút người khác, còn tôi chỉ xem điện thoại của cô thôi!”
“ Anh tự dưng dựng chuyện, nói vớ nói vẩn!”
“Ô! Ô! Ô! Tự dưng dựng chuyện? Nói vớ nói vẩn?” Tôi lôi di động của mình ra đọc: “Cưng, anh mong em muốn ૮ɦếƭ, nhớ đến đêm ấy, anh không thể tự kiềm chế. Em bỏ ngày cái thằng họ Lý kia đi, không phải em đã nói em không còn yêu cái thằng đó nữa? Trở về bên anh Diệp Tử bé bỏng ơi, để anh được yêu em, hôn em một vạn lần.”
Chưa đợi tôi đọc hết, Diệp Tử hất điện thoại khỏi tay tôi: “ Em không biết ai gửi cho em!”
“ Chả lẽ ma nó gửi? Hả?”
“ Anh lố trớn lắm, Lý Hải Đào!”
“ Tôi lố trớn? Đúng, tôi lố trớn, tôi lố trớn một lòng cuồng dại, hết lòng hết dạ vì cô kiếm tiền, hết lòng hết dạ mong cô sống những ngày tươi đẹp, tôi không hề chấp nhặt việc cô đã từng làm cái nghề không sạch sẽ gì ở Đá quí trần gian, cũng không chấp việc cô lấy thằng khác, tôi đã làm gì có lỗi với cô ? Cô nói đi! Thế mà để hơn người, cô lên giường với thằng khọm ấy! Cô có còn liêm sỉ không cô?”
“Em không như thế!” Diệp Tử ngước mắt lên tha thiết tiến lại phía tôi.
“Không có! Không có cô rúc vào phòng nó? Quần áo không chỉnh tề? Cô rủa tôi tới sớm? Hay là tôi phải đợi cho đến khi cô tụt váy xuống mới gõ cửa?”
“Anh!” Diệp Tử lao đến tát tôi, tôi trở tay không kịp, lãnh trọn một cái vả vào mặt.
Tôi bất thần giơ tay đánh trả, “ Bốp!” Diệp Tử bị đánh loạng choạng người, lúc ngẩng mặt , bên má hằn lên vết năm ngón tay.
Cô ta uất ức nhìn tôi, tôi cũng trừng trừng nhìn cô ta, lòng tôi bắt đầu nhũn ra, tôi vội vã chạy lại xoa lên má, Diệp Tử nghiêng đầu tránh, nước mắt tràn ra hai bên khóe mắt.
Cô xô cửa bỏ đi, tôi đứng im không cựa, muốn dùng mọi loại lí do để thuyết phục bản thân hãy tha thứ cho cô ta, hãy giữ cô ta lại, nhưng tôi không thể. Cô ta có thể chửi tôi, đánh tôi, nhổ nước bọt vào mặt tôi, nhưng tôi không thể khoan nhượng cho người đàn bà tôi yêu bội phản.
Ngày hôm sau tôi từ công ty trở về nhà, phát hiện ra mọi đồ đạc của Diệp Tử đã biến mất, đến tuýp nước rửa mặt cũng không để lại. Con đàn bà này là thế, sẵn sàng tuyệt tình.
Tôi suy nghĩ đúng một đêm, vẫn không thể thuyết phục bản thân tha thứ cho cô ta. Tình trả lại cho tình, ý trả lại cho ý, đàn ông hễ gặp chuyện thế này là hoàn toàn bị đánh gục, muốn gượng dậy cũng không gượng dậy được. Tôi không biết liệu thời gian có làm mờ nhòa đi tất cả hay không, quan trọng nhất là, liệu tôi còn có thể thu nạp cô ta không?
Tôi đã trả giá tất cả vì cô ta, cái tôi nhận được là sự phản bội.
Tôi hận cô!
Các tin tức về Diệp Tử thay mới liên tục.
Ngày ngày, tôi đều có thể nghe thấy cái tên đó, muốn cự tuyệt chỉ còn cách bịt tai, nhắm mắt. Tôi đã đập tan cái ti vi, ban đầu cũng định đập nốt cái vi tính, hồi tâm chuyển ý thấy tin tức về Diệp Tử đang trào nóng, không xem cũng uổng, có khi lại để lỡ mấy cái tin nực cười.
Trên mạng có nguồn tin cho biết, Diệp Linh Lung và tay Hà đã chính thức sống chung, tay trong tay tham dự các cuộc họp báo. Có mạng xì xào rằng Diệp Tử vốn là một tiếp viên “cấp cao”, ở với tay Hà chẳng phải sự gì hiếm lạ!
Tôi bấm bật máu môi đọc cái tin đó, không biết máu nó là thứ mùi vị gì, răng lợi đau ê ẩm.
Một bữa không nhịn được nữa tôi gọi cho Diệp Tử, chưa nói được đôi câu đã chửi nhau ỏm tỏi qua điện thoại, cô ta mắng tôi ngu, đần, thối, tôi chửi cô ta là đĩ, điếm, bỉ ổi.
Đập máy xuống tôi ngẫm lại thấy có khi chúng tôi chửi nhau rất chuẩn, nếu tôi không phải thằng đần ᴆụt thì tại sao lại ở bên cô ta? Trương Bác đã từng nói, Diệp Tử chỉ đùa bỡn chuyện tình cảm thôi, tôi không phải đối thủ.
World Cup 2002, công ty bắt đầu bán ra các hạng mục nhà đất, ban đầu tôi định mua một căn để cùng Diệp Tử kết hôn vào dịp Quốc Khánh, nhưng thế gian ai học được chữ ngờ! Hệt như cái đội Trung Quốc mỗi lần tấn công đều nhằm cột gôn mà sút, chỉ biết mình không biết người, không biết nắm lấy thời cơ, xong quay sang oán tạo hóa.
Nỗi đau đớn trong lòng chỉ biết tan chảy thành sông hồ, bức bách quá tôi lại gọi cho Diệp Tử, Diệp Tử vừa nghe thấy giọng tôi, “bộp”, dập máy.
Tiếng “bộp” ấy rút hết của tôi sức lực, có lẽ sự thật, Lửa lòng tưới tắt mọi đường trần duyên.
Thôi yêu ai đó đó khác đi, tuyệt tình đoạn nghĩa! Con đường sự nghiệp mở ra sáng lạn, cớ gì phải băn khoăn chuyện cưới xin?
Nhưng, không bao giờ còn người đàn bà nào, có thể làm khuấy động vò xé trái tim tôi.
Bởi không còn đau đớn nào lớn hơn trái tim đã ૮ɦếƭ.
Bỗng chốc mọi tin bài về Diệp Tử trở thành tít đầu của mọi loại báo giải trí, rải rác khắp nơi. Những thứ thịnh hành luôn vượng theo chiều gió, ai không theo kịp sẽ bị sự thịnh hành đó đào thải. Còn ai cũng không muốn bị đào thải, phải biết Diệp Tử, vì thế cô ta bỗng chốc trở nên nổi tiếng.
Cùng lúc đó, một luồng thông tin trái chiều trên mạng thu hút dư luận, loài người đã phát minh ra internet, cái thứ tuyên truyền thần tốc những loại tin thật thật giả giả.
Trên mạng không chỉ nói Diệp Tử đã từng là gái bán hoa, còn nói trước đây Diệp Tử nghiện, vào tù, les, đã từng kết hôn vvv và vvv, thậm chí giá đi khách của Diệp Tử ở Đá quí trần gian cũng được đăng tải công khai, những tin tức trái chiều đầy rẫy trên các trang báo, những lời bình luận chua chát, đòi trục xuất Diệp Tử khỏi lãnh thổ, công kích đủ điều để làm nhụt chí cô.
Có lẽ đây là thời khắc khó khăn nhất của Diệp Tử, biết đâu em đang rất cần một ai đó đứng đằng sau khích lệ và ủng hộ, cái lão khọm Hà có bộ иgự¢ lép kẹp, liệu có thể chắn gió gạt mưa cho em?
Cho dù em đã làm gì lừa dối tôi, cho dù em đã phản bội tôi như thế nào, tôi cảm thấy đây là lúc cần giúp em vượt qua đầm trũng của cuộc sống.
Vì thế một lần nữa tôi lại gọi cho Diệp Tử.
Người nhận điện thoại là quản lí của em, tôi chưa nói gì, đầu máy bên kia đã trả lời: “ Xin lỗi, Diệp Linh Lung không tiếp nhận bất kì cuộc phỏng vấn nào.” Rồi dập máy.
Tôi tần ngần cầm chiếc điện thoại, cuối cùng vuốt mặt, đi vào nhà tắm vốc nước lạnh lên mặt.
Tôi đã nói tôi không tin vào số phận, tôi đã nói trăm nghìn lần tôi tin vào nhân quả luân hồi, thiện ác báo ứng.
Đúng lúc này Ức Đình lại xuất hiện, khiến Diệp Tử đang lún trong tình trạng bị dèm pha bơm dệt đến sứt đầu mẻ trán hứng trọn một đòn chí mạng.
Tối hôm ấy tôi dẫn mấy khách hàng đến một hộp đêm, nghiêm túc mà nói đây chưa hẳn là một hộp đêm, làm sao để phân loại? Nó vừa là sàn nhảy, vừa là quán KTV và cà phê, quán cà phê là một góc bọc kính, nhưng cách âm rất tốt, ngồi đó có thể nhìn thấy cảnh trí của toàn bộ sàn nhảy, tôi thích nơi này, động- tĩnh kết hợp
Tôi rời KTV, đưa khách ra quán cà phê bàn chuyện.
Một người đàn bà uyển chuyện sượt qua người tôi, một bộ đồ đen tuyền bó toàn thân, đeo một chiếc túi khoác to màu đỏ, tôi hơi xéo mắt nhìn theo.
Tôi tóm lấy tay người ấy, “ Ức Đình, cô đấy à?” Tôi hỏi.
Cô ả khựng lại, nhìn, thờ ơ đáp: “ Không phải tôi.” Rồi hất mạnh tay tôi ra, hấp tấp lẩn vào sàn.
“Anh biết ả điếm đấy à?” Khách hàng tiện hỏi.
Tôi cười trừ, cũng không trả lời, lòng cồn cào tiếng gào tội lỗi, tôi chắc chắn đấy là Ức Đình, nhưng cô ả biến mất đã nửa năm nay, tại sao giờ lại xuất hiện ? Đến đây làm gì? Cô ta đã gọi cho Diệp Tử chưa? Diệp Tử biết hay không biết cô ta về Bắc Kinh rồi?
“Anh có yêu cầu gì trong cách tiến hành điều khoản này không?” Khách hàng nhấp một ngụm cà phê hỏi tôi.
Tôi lấy lại tập trung, thôi, không nghĩ về Ức Đình nữa, đến Diệp Tử giờ cũng không quan trọng, tôi còn lo làm gì? Cô ta đâu phải chị ruột tôi.
Vừa trao đổi được mấy câu, tôi cảm thấy có gì đó không ổn,xung quanh bỗng im bặt, sàn sân khấu không còn rung, mắt vị khách hàng căng to hơn cái lục lạc, đang nói với tôi cũng dừng lại, chăm chú nhìn ra bên ngoài, rồi đứng bật dậy.
Tôi quay phắt ra xem, bên ngoài hỗn loạn, tiếng nhạc đã dứt, toàn bộ hệ thống đèn được bật sáng, bao nhiều người xô vào nhau như điên, chạy trốn một người đàn bà mặc váy đen.
Trong tiếng kêu náo loạn, người đàn bà váy đen vướng chân mình vào ghế, ngã xuống.
Tôi xin thề, đó là Ức Đình.
Cô ta ngã sấp xuống sàn nhà, người từ bốn phía bâu lại xung quanh, tôi kinh ngạc nhìn đám đông rồi chạy đến lách vào đám người, Ức Đình đứng bật dậy, cái túi đỏ chỏng chơ rơi bên cạnh.
Hai tay cô ta đang nắm chặt một thứ, nhìn không rõ, tôi cứ chen ngược vào đám đông người.
Thứ Ức Đình đang nắm trong tay, là một khẩu súng, một khẩu súng lục đen. Bằng nhận biết bốn năm tại trường quân sự, tôi khẳng định khẩu súng là thật.
“Tránh ra!” Cô ta hét lên: “ Ai lại gần tao bắn!”
Cả sàn nhảy huyên náo, hầu như ai cũng lùi về phía sau nấp thân, người núp lúc nhúc dưới gầm bàn, Nhưng ngoài nỗi sợ hãi, có lẽ họ đều hi vọng được xem một màn trình diễn nghìn năm có một sẽ được kết thúc thế nào. Không nghe thấy tiếng ai ngoài tiếng thở dốc của Ức Đình.
Tôi buột miệng lên tiếng: “ Ức Đình, đừng làm liều!” Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía tôi, tôi bắt đầu ân hận đến muốn đập đầu vào tường.
Đôi mắt to sáng ngời của Ức Đình đảo về phía tôi, chĩa súng vào mặt tôi, vì tôi rất lộ, người khác đều đang ngồi xổm, chỉ có tôi là đứng, hiên ngang, một thằng đàn ông.
Ức Đình trừng trừng nhìn tôi, trong vài giây, rồi cô ta nở nụ cười buồn rầu, nụ cười ấy, đẹp không gì thấu, như con bướm đen sắp ૮ɦếƭ lao mình vào đám lửa cháy.
Nụ cười vừa tắt cô ta đột nhiên giơ khẩu súng lên.
“Pằng!” Tiếng súng vang khắp sàn nhảy, nếu không vì đã từng ở trường quân sự học xạ kích, tôi đã giống như tất cả mọi người kinh hãi rít lên.
Lúc định thần lại, Ức Đình đã nằm vật ra trong đống máu, dòng máu ướt thắm đỏ lòm chảy ra từ đầu cô, nhanh chóng đọng thành vũng trên sàn nhà.
Tôi muốn phát điên! Tôi chưa từng bao giờ chứng kiến một người tôi quen biết phải ૮ɦếƭ, nhưng hôm nay tôi đã tận mắt chứng kiến một người tôi quen thân ૮ɦếƭ ngay trước mặt tôi, và câu cuối cùng cô nói với tôi là: Không phải tôi.
Trên hành lang lối vào nhà vệ sinh, có thêm một cái xác ૮ɦếƭ nằm đấy: Cao Thiền.
Hậu quả trực tiếp sau cái ૮ɦếƭ của Ức Đình là tôi phải ngồi một đêm ở đồn. Điều tra viên cho tôi hơn một tiếng đồng hồ trấn tĩnh lại mới hỏi cặn kẽ nguồn cơn.
Tôi đã định giấu biệt cái tên Diệp Linh Lung, nhưng thực lòng tôi không thể tự bào chữa, chỉ còn cách khai báo toàn bộ những gì biết được, tôi thèm ngủ, tôi mệt, nhắc đến cái tên ấy tôi vẫn cảm thấy mệt.
Tôi không thể hình dung trong nửa năm trước khi ૮ɦếƭ Ức Đình đã làm gì, càngkhông thể đoán ra vì sao ân oán ba năm đã qua giờ cô ta mới Gi*t Cao Thiền, và lí do gì khiến cô ta bất cần mọi việc quyết định làm như thế, cuối cùng lại giơ súng tự sát, câu cô ta buột miệng nói với tôi ở mức độ nào đó hẳn có mối liên quan nhất định?
Và còn, khẩu súng ấy, Ức Đình kiếm đâu ra?
Bất kì ai cũng có những câu đố phải trả giá cả đời mà không thể lí giải, với tôi, Ức Đình là như thế. Chắc là 100 năm nữa ở một thế giới khác tôi mới có thể hỏi rõ Ức Đình.
Tảng sáng, tôi mệt mỏi cực độ trở về nhà, đặt lưng xuống sa-lông ngủ thi*p đi.
Vũng máu đỏ lòm dìm ngập trong giấc mơ.
Vào thời điểm mấu chốt của sự nghiệp, cái ૮ɦếƭ của Ức Đình phơi bày sự thật về Diệp Tử ra ngoài ánh sáng, chỉ qua một đêm, dưới con mắt của dư luận mọi lời đồn thổi thêu dệt trước đó đã được nghiệm chứng. Tôi không thể biết Diệp Tử đã phải khóc bao lâu, mà có lẽ, em không còn khóc được nữa.
Tôi gọi gọi gọi, máy đều tắt.
Tôi tìm mọi cách để liên lạc với em, và nhận ra hầu như ai cũng không thể liên hệ với Diệp Tử.
Trong cuộc họp báo tại Hồng Công trước ngày bấm máy bộ phim, một kí giả ép Diệp Tử phải trả lời thành thật, Diệp tử gần như mất hết lí trí và hoàn toàn sụp đổ, không kiềm chế được đã giận dữ ném chai nước khoáng về phía tay nhà báo.
Tôi gọi về nhà em ở Thanh Đảo, bố em nhận điện, khóc lóc trong điện thoại, ai oán: “Ông trời ơi, tôi có gây nên tội lỗi gì đâu, mà lại nuôi lớn cái thứ không biết nhục ấy……”Mẹ Diệp Tử phải đỡ lấy ống nghe, thông báo hôm kia Diệp Tử có gọi về, chỉ nói muốn yên tĩnh một mình, đợi mọi việc lắng xuống, sẽ về nhà. Những lời đồn đại đã làm tổn hại đến cả người thân Diệp Tử.
Tôi hỏi dò khắp nơi, mà không tìm được bất cứ một thông tin đáng tin cậy nào.
Có người nói em đã theo một tay người Mỹ gốc Hoa sang Mỹ, có người nói em đã di cư, có người nói em bị điên rồi, thậm chí có người nói em đã nhảy lầu, và chẳng bao lâu, mọi người bắt đầu quên lãng em.
Như hoa quỳnh trong đêm nở rồi tàn.
Tình người mỏng nhạt như một tờ giấy, những đề tài đàm tiếu chốn trà dư tửu hậu càng ngày càng đầy ắp, càng ngày càng phong phú.
Không như tôi, mất đi một Diệp Lung Linh, như sinh mệnh mất đi sự sống.