Nephrite nhìn ra tình ý của Minako từ lúc đầu bước vào nhà. Anh cũng nhìn thấy nét mặt có chút bối rối đang cố giấu kín của Kunzite. Chuyện hai người ở kiếp trước ai cũng đều biết rõ. Vốn bọn họ đều phân biệt rất rõ trước đây và bây giờ, thành ra cùng các cô gái nói chuyện vô cùng tự nhiên, không có khoảng cách.
Anh nghĩ nếu lỡ bây giờ có yêu lại như trước, cũng hoàn toàn không có vấn đề gì. Nhưng có vẻ với Kunzite và Minako, đó lại là chuyện không dễ.
Makoto để quên kẹp tóc ở dưới lầu nên anh mang lên cho cô, vô tình lại chứng kiến cảnh ấy. Nhìn thấy Kunzite ra sức kiềm chế, lại không muốn tự mình thừa nhận, anh cũng lấy làm hết cách. Bản tính Kunzite trước nay đều lì lợm, trừ khi có chuyện gì đó tác động mạnh, may ra hắn mới thay đổi suy nghĩ. Vậy nên anh không hề có ý định khuyên răn, kẻo còn dây thêm phiền phức.
Mặt khác với cá tính cũng thích trêu hoa ghẹo nguyệt, Nephrite không thực sự nhận thức đúng bản chất của tình cảm. Trước đây ở bên Makoto cũng vì cô thương anh, lại không ràng buộc anh. Anh có cảm giác dễ chịu khi ở gần, liền quyết định tiến xa cùng cô ấy. Thế nên kiểu tình cảm phải mâu thuẫn, phải khó xử của Kunzite, anh chẳng cách gì thấu hiểu được.
Thôi thì chờ đón xem trò vui của hai người, anh cũng không thấy chán đâu!
--- ------
Cả lớp Minako tổ chức một chuyến tham quan đến Kyoto, đó là nơi có nhiều di tích cổ và nổi tiếng với nhiều đền thờ. Còn vài tuần nữa là đã thi học kỳ nên chủ nhiệm các lớp muốn tranh thủ cho các bạn thư giãn. Lần này là sự kết hợp giữa lớp 2G và 2C.
Năm nay cô không cùng lớp với ai trong số bạn bè thân, nên với cô chuyến đi này cũng không hào hứng lắm. Chưa kể bên lớp 2C cô cũng chẳng quen ai cả.
Ngày chuẩn bị khởi hành, cô đến trễ hơn giờ hẹn mười lăm phút. Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, cô chạy phía sau kêu gào thảm thiết, khiến bạn bè ngồi cuối xe nhìn thấy, mới kịp báo bác tài ngưng lại. Cô thở phì phào khi vừa lên được xe, may quá, suýt chút nữa là bỏ dở rồi. Không hào hứng lắm, nhưng ai mà lại chê đi chơi chứ.
Cả xe đã lấp kín chỗ, chẳng còn khoảng dư nào cho cô, trừ bên cạnh chủ nhiệm. Lần này đi cùng xe chỉ có anh là Giáo Viên, không còn ai giám hộ đi theo, nên kế bên anh cũng không có ai ngồi. Tình thế bắt đắc dĩ buộc cô phải rơi vào cạnh anh.
“Cứ nghĩ cô sẽ không đi” – Kunzite tựa lên cánh tay để trên thành cửa sổ. Vì nghĩ cô không đi nên anh mới không lo lắng chờ cô đến.
“Ai nói… là không đi. Chỉ là trên đường có chút việc” Cô cố gắng bịa lý do, không thể lại để người khác biết mình đi trễ là vì ngủ quên, thật quá sức mất mặt.
Biết tỏng lý do cô đến trễ, anh phì cười, chẳng buồn dò hỏi thêm. Không khí trên xe ồn ào huyên náo, chẳng ai biết trên này không khí lại vô cùng ảm đảm, chẳng ai buồn trò chuyện cùng ai. Anh tựa đầu vào cửa sổ, ngủ bù cho sáng nay phải thức dậy sớm chuẩn bị nhiều thứ. Cô thì rảnh rỗi nên mở vài bài nhạc yêu thích, đeo headphone vào, đung đưa theo điệu nhạc, tay thì gấp rút đưa vài chiếc snack vào miệng. Sáng nay cô không kịp ăn sáng, bây giờ phải ăn bù thôi. Dù sao hoạt động liên tục như vậy có thể không cần chú ý người bên cạnh.
Sau lần uống say ở nhà Usagi, khoảng cách hai người hiện rõ mồn một. Nhiều người biết cả hai không hợp nhau, nhưng vẻ xa cách bày ra trước mặt này lại hoàn toàn khác trước đây, biểu thị cho một mối quan hệ không thể hàn gắn.
Cô đã suy nghĩ rất nhiều. Anh là người đầu gỗ, dù kiếp này có khá tinh ranh trong những chuyện nhạy cảm, nhưng về mặt bản chất vẫn là kẻ rất thiếu kinh nghiệm. Sự nghiệp với anh hiện tại lại đặt lên trên hết, cô không muốn cùng anh vướng vào mối quan hệ học đường. Trước sau cô vẫn mong bình yên mà trôi qua những năm trung học.
Mà cô cũng không muốn, anh vì cô mà dính lấy rắc rối ngoài ý. Sự kiện Naoko kia vẫn còn làm cô bị chán ghét, Naoko bày thái độ khó chịu với cô rành rành, chẳng qua cô cứ xem như không có, lơ đi để bình yên.
Rõ ràng là còn quan tâm anh, nhưng giờ đây cô chỉ muốn nó dừng lại ở đấy thôi, tuyệt không để mọi thứ đi xa hơn nữa. Tình cảm kiếp trước hay tình cảm của mấy tuần trước, đều gọi chung là “quá khứ”. Mà nó đã qua rồi, cô cũng không mong nhắc lại.
Xe khách đã đến nơi. Trước mặt các cô là khách sạn kiểu cổ, làm bằng gỗ trông rất cổ điển. Nghe đâu trong khách sạn còn có cả hồ nước nóng để tắm tiên, dĩ nhiên có chia phòng nam nữ.
Minako ôm túi của mình vào phòng, trước mặt bỗng xuất hiện một nhóm nam, mặt mũi trông rất lạ, nhất định là người của lớp C rồi. Họ đang trêu chọc một cậu bạn khác. Không phải là bắt nạt, nhưng trông kiểu chọc ấy đúng thật là kì quái. Vậy mà cậu ấy vẫn cười vui như không có chuyện gì.
Nghĩ không phải chuyện của mình, cô vội vàng đi tiếp. Mặt sàn vẫn còn trơn ướt, cô phải cẩn thận lắm mới không té ngã. A, vừa nói xong, cậu bạn bị chọc ghẹo kia liền ngã, khi cậu ta đang cố với lấy cái gì đó dưới chân.
Bản tính nhanh nhẹn, Minako vội quăng hành lý của mình về nơi cậu ta sẽ đáp xuống. Vừa in, đầu cậu ta đập vào hành lý chứa đầy quần áo của cô, vừa mềm lại vừa êm, nếu không hôm nay nhất định sẽ có án mạng.
“Cậu không sao đấy chứ?” Minako chạy lại, quan tâm hỏi han
“Mình… không sao. Cái túi này… là của cậu?” – Cậu ta chỉ vào chiếc túi. Thầm cảm ơn người đã đẩy nó đến phía này.
“À ừ. Sợ cậu té ngã nên mới làm thế. Không sao là tốt rồi!” Minako cười tươi, gương mặt như bông hoa nở rộ. Cô thích bản thân làm được việc có ích, giúp đỡ được ai khác.
Cậu bạn đỏ mặt khi nhìn thấy nụ cười tươi ấy. Bỗng chốc tim đập rộn ràng. Chưa kịp quay sang nói lời cảm ơn, Minako đã đi mất.
Nhìn thấy dưới chân mình là một con nhồi bông được tạo hình y hệt cô gái ấy, cậu thầm nghĩ nhất định cô ấy đánh rơi rồi. Hẹn một dịp nào đó trả lại.
Woa…
Trước mặt họ là ngôi đền nổi tiếng bậc nhất ở Kyoto.
Không khí ở đây vừa trang nghiêm vừa đông đúc, bởi có rất nhiều người cũng đến tham quan cầu nguyện. Nghe đâu nơi đây nổi tiếng với những lời cầu thi cử, chỉ cần thành tâm cầu ắt sẽ thành hiện thực. Chẳng trách mà trước khi thi các thầy cô lại muốn dẫn đến, vì lớp G chỉ cách F 1 con số mà thôi, học hành thì tệ cũng ngang ngửa, đối với nhà trường cũng là hết cách.
Minako lầm rầm cầu nguyện, gương mặt cô vô cùng thành tâm, cô năm nào cũng phải học phụ đạo, chỉ mong năm nay có thể lập kì tích một lần.
Thông thường chỉ cần bỏ 5 yên, cô lại bỏ đến 5 đồng 5 yên, với mong muốn có thể hiển linh gấp năm lần. Tiện thể cũng cầu cho bạn bè được qua môn suôn sẻ, nhất là Usagi, cũng tệ không kém cô.
“Này, ở đây cầu duyên có được không nhỉ?”, cô bạn của Minako hỏi thăm.
“Ai mà biết. Nhưng đều là đền thờ, chắc cầu cũng tốt như nhau haha”
Minako trả lời đại, cô cũng chẳng chắc là có cầu được không. Lục lục túi mình, cô hết đồng 5 yên mất rồi.
Teng! Một đồng 5 yên được thả vào. “Tớ tặng cậu đấy, muốn cầu gì cứ cầu.”
Cô quay sang nhìn người bên cạnh, là cậu bạn hôm qua đây mà.
“Cảm ơn cậu vì đã giúp tớ hôm qua. Cậu chạy vội quá… Tớ không kịp đuổi theo. Chút nữa tớ mời cậu ăn trưa nhé!” – Cậu trai mỉm cười ngây ngô, tay vẫn không quên gãi đầu, tỏ vẻ e ngại.
Được đãi đúng là sung sướng, Minako không ngại gì mà phải từ chối. Ông trời ơi, không lẽ nhân duyên của cô đã đến thật rồi. Kagami Hatori – tên của cậu ta. Nhìn kĩ trông cũng bảnh bao. Có thể là không được cao lắm, nhưng ít nhất cũng hơn cô nửa cái đầu, cô chỉ hơn một mét sáu. Dáng người khá ốm nên trong gầy gò, nhưng gương mặt có chút bầu bĩnh và trẻ con, có nét gì đó rất thu hút. Mái tóc cậu ta có màu nâu, trùng hợp với đôi mắt cũng ngả nâu đậm. Nếu không biết còn nghĩ là có lai nước ngoài.
Cậu dẫn cô vào một cửa hàng ăn nổi tiếng ở Kyoto, chuyên bán rất nhiều đồ ăn ngọt. Warabi Mochi, Shiratama, hay cả Parfait cũng đều thuộc hàng nổi tiếng ở đây. Nhìn món nào cũng trang trí bắt mắt cầu kì, cô thực sự rất thích nha.
“Cậu cứ gọi thoải mái, tớ mời”, Hatori cười tươi. Cậu cười hiền quá, vừa ấm áp vừa rạng rỡ.
“Ưm… cảm ơn Kagami-kun. Chẳng qua tớ chỉ giúp cậu một chút. Không cần phải đãi tớ chỗ sang trọng như vậy”, Minako khéo léo từ chối, mặc dù thực ra cô thích mê lên được.
“Không có cậu tớ đã ngã đập đầu rồi, vậy mà gọi là một-chút sao”
“A… thì.. Haha. Cơ mà bạn bè cậu giỡn sao mà để cậu té thế. Tớ trông có vẻ họ không tốt với cậu.”
“À họ không có làm gì cả, tại tớ vụng về rớt đồ mới bị trượt ngã”. Hatori phân bua giải thích. Cậu chơi với họ từ năm cao trung (THCS), sau này thì cùng nhau lên trung học, nên mối quan hệ có thể nói là “dù không bằng lòng cũng bằng mặt”, họ hay đùa giỡn quá trớn vì cậu rất hiền, lại gầy nhỏ, nhưng hoàn toàn không hề có ác ý.
Cả hai nói chuyện hồi lâu, Minako nhận ra mình nói chuyện với cậu ta rất hợp, có thể thoải mái kể về mọi điều, thực sự là thấy rất vui. Vài bữa trước có nhiều chuyện làm tâm trạng cô rất tệ. Cũng may gặp được người này, cô thấy dễ chịu hẳn.
Xa xa có ba người giáo viên đang đi đến, họ cũng muốn thử ăn đồ ngọt của tiệm nổi tiếng này.
“A, cậu Kagami học sinh lớp tôi kìa. Đúng là gia đình khá giả có khác, ăn trưa cũng lựa chỗ tốt” – thầy chủ nhiệm lớp C cười hài lòng, Hatori là một trong những học sinh học rất khá, lại ngoan ngoãn vâng lời nên ông rất quý mến cậu.
“Ngồi chung với một cô gái cơ đấy. Này thầy Aoki, có phải Aino Minako lớp thầy không?” – cô giáo quản nhiệm khối năm hai lên tiếng. Cô đã vài lần nhìn thấy Minako, vì thành tích học thể dục xuất sắc nên được đưa vào danh sách dự thi giao lưu các trường, chỉ tiếc sức học các môn còn lại yếu nên vuột mất cơ hội.
Kunzite nhìn sang, phát hiện cô gái của mình đang cười vui vẻ bên người khác. Anh nheo mắt lại, lộ chút vẻ khó chịu, rồi quay sang giả vờ như không có việc gì, im lặng lảng sang chuyện khác.
Mối quan hệ của Hatori và Minako trở nên thân thiết từ sau chuyến đi ấy.
Makoto nhìn cũng hài lòng, vì cô có nghe bạn bè mình nói Hatori thực là người hiền lành tử tế.
Ami nghe một số người bảo, vì quá hiền lành nên đôi khi cậu ta bị bắt nạt, nhưng bản thân cũng chẳng để tâm lắm, đúng là hiền thật.
Usagi và Rei lại phản đối, họ thích mẫu người nghiêm túc chững chạc, có thể làm chỗ dựa cho mình, nên nhìn thấy Hatori gầy gầy nhỏ nhỏ, lại cho rằng cậu không hợp với Minako tính tình trẻ con.
Dù sao cũng chỉ là ý kiến cá nhân. Quyền quyết định vẫn ở Minako. Mà Minako trông cũng có vẻ rất thích. Sáng nay cô nàng đi học sớm được, cũng nhờ có Hatori sang đón cùng đi.
Người duy nhất thấy khó chịu, có lẽ là hắn, Kunzite.