“Uầy, để tớ vào xem thử xem có giúp được gì không” Zoisite hí hửng vào theo, anh tính cách trẻ con lại rất hay tò mò. Vừa nói xong liền ngay lập tức bị gần chục ánh mắt liếc sang, anh tự hiểu ra vấn đề, im lặng, tiếp tục quấn quýt với Ami.
Đồ ăn cũng làm gần xong cả rồi. Trong thời gian chờ đợi nướng bánh và hấp một số dimsum nhẹ, cả bọn có không gian ngồi trò chuyện cùng nhau.
Bắt đầu kể về việc tại sao họ lại xuất hiện. Bản thân họ cũng thực sự mơ hồ về chuyện đó. Chỉ biết khi tỉnh dậy là nằm ở một nơi kì lạ, không thân không phận, mang theo trí nhớ của kiếp trước nên không quá bối rối. Cứ ngỡ bốn người họ tái sinh cùng xuất hiện một chỗ, thì ra là phân tán khắp nơi, sau này nhờ có duyên cùng vài chuyện phát sinh mà gặp lại. Hoàn cảnh đều khó khăn như nhau, cả bọn chỉ đành giúp đỡ lẫn nhau cùng sống sót.
Tìm được mấy tên mờ ám làm giấy tờ giả, họ cũng mau chóng có được cái tên cho riêng mình, kèm theo đó là một vài lý lịch “không biết từ đâu mà có”.
Tiền bỏ ra cho họ cũng không ít, bốn người các anh đều phải lao động cả nửa năm mới trả hết nợ. Nhưng nhờ có những giấy tờ “hợp pháp” đó, việc mưu sinh cũng thuận lợi hơn nhiều.
Các anh đã gặp lại Mamoru từ hai tuần trước, cả năm người cũng cùng nhau đi ăn uống trò chuyện được vài lần. Mamoru vẫn chưa nói cho Usagi vì muốn đợi tình hình thong thả hơn, để các cô tập dần quen với sự xuất hiện của họ. Anh cũng dự đoán trước được, người có phản ứng mạnh mẽ nhất chính là Minako.
A, nhắc đến Minako mới nói, nãy giờ họ ở trong phòng tắm làm gì mà lâu thế?
-----
Bên trong phòng tắm, Minako vùng vằng hét lớn
“Này, thả ra, chưa đủ xấu hổ sao, sao lại bê người ta như thế?” đồng thời giãy giụa liên tục, muốn anh buông cô ra khỏi tư thế xấu hổ này.
“Cứ gọi vào, xem ai mới phải xấu hổ!” – Kunzite bình tĩnh đáp. Anh nhìn cô một vẻ lạnh lùng, rồi thả cô xuống bệ ngồi khô ráo. “Đưa tay đây”, anh ra lệnh, mang đầy vẻ khó chịu.
“A…”, nước lạnh đột ngột đổ vào tay, đối nghịch với vết phỏng nóng bừng của cô, khiến cô ՐêՈ Րỉ âm thanh kì quái. Thật sự đau quá, khó chịu quá. Nhưng nếu không làm thế nhất định sẽ có sẹo. Cô đã không có nhiều ưu điểm rồi, thực sự không thể có thêm sẹo nha.
“Lần sau còn dám bất cẩn như thế, để xem em có bao nhiêu sức chịu đựng.” Anh càng lớn giọng hơn, trong lòng anh lo lắng, nhìn vết phỏng trên tay cô, anh nghĩ nhất định cô đau lắm. Anh còn đau lòng hơn cô.
Dường như nhận ra được tâm ý anh, cô thôi lớn giọng, chuyển sang nói thật nhỏ nhẹ, khe khẽ với anh. “Cảm ơn anh…”, gương mặt bất giác đỏ bừng lên. Anh ngước mắt nhìn cô, bị vẻ e thẹn ngại ngùng ấy làm cho xao xuyến, thật là không kiềm chế nổi mà.
Nước trên tay cứ lần lượt chảy xuống, vòi nước đang cầm trên tay cũng bị gạt xuống đất. Trên bệ ngồi, đôi nam nữ ôm chầm lấy nhau. Lúc anh vừa ngồi lên vô tình chạm tay đến vết phỏng của cô, cô la đau thật khẽ, mắt tuôn giọt nước rưng rưng. Anh đưa tay lau nước mắt cho cô, “đừng khóc, không đau, không đau”, anh nói thầm thì vào tai cô như yểm bùa, chính yếu là để giảm cơn đau cho cô. Mặt hai người áp sát vào nhau, tim cô và tim anh loạn nhịp liên hồi.
Anh ôm lấy cô, dùng cái ôm mạnh mẽ để cô quên đi vết nóng sưng tấy. Mặt vẫn áp sát vào cô, môi dính chặt vào tai cô. Đôi tai nhạy cảm của cô cũng run lên, đo đỏ hệt như má hồng của chủ nhân nó. Nhìn thấy không nhịn được, anh vươn đầu lưỡi liếm lên vành tai cô.
“A, không được”.
Cô đưa tay bấu vào bắp tay anh, nhéo anh thật đau để anh biết cô cảm thấy khó chịu. Anh vẫn mặc kệ, xem vết thương cô làm ra chỉ là mèo cào, đầu lưỡi tiếp tục lươn dài hơn, Lเế๓ láק đôi tai cô nhiều hơn, đi từ vòng ngoài sang gần bên trong tai, làm cô không nhịn được mà thở dốc, phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ. Anh cũng không chịu dừng, còn cắn vào tai cô một cái thật đau.
Bạn đang đọc truyện: Yêu Nhầm Người Gỗ Đá tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (ThíchTruyện.VN). Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ !“Cho chừa cái tật vụng về. Lần sau nếu em còn để bị thương, anh sẽ cắn không chỉ như vậy”, Kunzite dùng con mắt xếch sắc lẻm, giọng nói khàn khàn ra lệnh vào tai cô. Thấy được sự quan tâm của anh, cô ngước lên hỏi “Tại sao? Tại sao… anh lại hôn tôi, ôm tôi, còn đặc biệt quan tâm lo lắng tôi?”. Anh chỉ im lặng, trốn tránh như không nghe thấy.
Vết nóng đã dần chuyển thành âm ấm, không còn sưng tấy như ban đầu. Anh nhanh chóng gạt vòi nước ban nãy để quên. Lau khô cánh tay cô, rồi nắm lấy thật chặt bàn tay ấy. Mở cửa phòng tắm, anh cũng buông bàn tay ấy ra ngay. Để lại cho cô vừa chút tổn thương, vừa chút luyến tiếc.
Bữa tiệc nhanh chóng diễn ra sau khi hai người quay lại. Vừa ăn họ vừa bật nhạc rình rang, hát hò đủ loại. Trước kia chưa từng thử qua cái gọi là Karaoke, bốn người các anh có vẻ lúng túng, phải mất chút thời gian để tập quen. Kunzite cương quyết không hát, Jadeite thấy vậy cười trào phúng, anh biết rõ Kunzite hát dở đến nỗi không dám cho ai nghe, đành để Kunzite phụ họa góp vui.
Bánh kem cũng đã hoàn tất, công của Usagi chỉ được 20% chiếc bánh, nhưng cũng xem là có đi. Cô nàng hớn hở đem bánh ra khoe với Mamoru, để anh thay đổi cái nhìn về cô, không cho là cô hậu đậu vụng về lại vô dụng bếp núc nữa.
Trong không khí vui chơi tưng bừng, Minako bị kéo thành ngồi sát gần Kunzite. Anh không hát nên chỉ trầm ngâm nhìn mọi người. Cô sợ không khí im lặng kéo dài, đành chủ động bắt chuyện.
“Sao anh lại chọn nghề giáo viên?” cô quay sang hỏi.
“Vì nó thích hợp, lại dễ xin việc, cũng dễ kiếm tiền, có thể ổn định lâu.” Anh nói một cách cư nhiên, miệng đều đều như thuyết giảng.
“Còn việc vào trường cô, cũng chỉ là ngẫu nhiên” – ngày trước anh từng gặp hiệu trưởng trường Juban và giúp đỡ ông ta khỏi kẻ ςướק. Hiệu trưởng có vẻ rất thích anh. Mối duyên đó giúp anh dễ dàng vào được ngôi trường này.
Thấy cô im lặng vì không biết hỏi gì nữa, anh quay sang hỏi cô “còn cô, dạo này sao rồi?”. Cũng đã mười bảy tuổi mà còn vô tư như vậy, anh thật không biết nên nể cô hay trách cô. Đối với mọi chuyện cô dường như có suy nghĩ rất giản đơn.
“Sao là… sao.”, cô không hiểu rõ ý anh. “Cái gì cũng vẫn tốt, như bình thường, haha… Chỉ có mỗi đường tình duyên là kém thôi.”, cô thấp giọng buồn. Không phải cô cố tình nói thế cho anh nghe, chỉ vì đó là nỗi bận lòng lớn của cô bây giờ.
Cô bạn bàn trên, bàn dưới cũng đều đã có bạn trai, trong giờ học cứ quay xuống kể cho cô về anh bạn trai này thế này, anh đó thế kia… khiến cô không thể không nghĩ tới việc, đến giờ cũng chưa hề có bạn trai.
Anh thở dài. Chẳng hiểu sao phụ nữ các cô cứ thích nhắc đến tình cảm. Mà cô nói thế không phải đang ngầm ám chỉ anh đấy chứ? Anh biết anh có lỗi vì cứ đến gần cô là lại làm chuyện bậy bạ, không hợp lý, nhưng anh thực lòng không muốn mối quan hệ đi xa hơn. Sợ để càng lâu, cô càng nhầm tưởng. Anh quyết định mau chóng nói rõ.
“Cô lo học cho tốt là được. Chuyện tình cảm để lớn chút hẵng nghĩ đến”.
Nghe thôi cũng biết anh đang từ chối khéo cô.
Cô chạnh lòng, hơi hiểu một chút. Lời không muốn nói, nhưng cô không nhịn được buông ra “Còn anh, anh có nghĩ về tôi không? Anh đã lớn rồi, đủ để nghĩ về tình cảm, đúng không?”.
“Tôi, hiện tại không muốn nghĩ, đừng vì chút quan tâm của tôi mà cô lại hiểu nhầm”. Anh gằn giọng, cố gắng nói một cách thật trôi chảy những điều dối trá của chính mình. “hôn cô, ôm cô… chẳng qua cũng chỉ là chút tiếp xúc vui vẻ của nam nữ, coi như cho cô có chút kinh nghiệm”.
Lời nói ra này làm lòng anh buốt đau. Anh không tự cách nào kiềm chế mình, chỉ đành bày bộ dáng ích kỉ vô trách nhiệm lên cô.
“Ha, hiểu rồi… Tôi, rốt cuộc cũng hiểu một chút rồi.” Cô im lặng, cố lau vài giọt nước mắt chợt tuôn. Uống rượu trái cây rất nhiều, cô làm cho mặt mình bừng đỏ, để không ai nhận ra cô đã khóc. Uống say rồi thì chẳng nghĩ, chẳng mong, cũng chẳng thiết buồn bã gì nữa. Càng nghĩ thế, cô càng uống.
Kunzite nhìn thấy, chỉ có thể lặng im.
Chương trình hát Karaoke kéo dài đến hơn mười giờ tối, hàng xóm sang than phiền nhắc nhở inh ỏi, cả bọn mới bắt đầu chuẩn bị ngủ. Đã khuya lắm rồi, Usagi quyết định mời họ ở lại. Để không bị hàng xóm đàm tiếu, cô để họ ngủ ở phòng khách, còn năm người các cô thì vào phòng Usagi ngủ.
Chuông báo thức inh ỏi lúc sáu giờ. Usagi nheo mắt dậy, ૮ɦếƭ thật, hôm nay là chủ nhật mà cô vẫn vặn đồng hồ sao. Bap! Cô thô lỗ đập nó sang một bên, trùm trong chăn ngủ tiếp.
Minako nghe tiếng báo thức cũng mơ hồ tỉnh dậy. Cô đang rất khát. Quả nhiên là do hôm qua uống nhiều rượu trái cây, hôm nay cổ họng cô khô rất, cơ hồ muốn ho khan. Cô bước xuống nệm, lần mò vào bếp để uống thêm chút nước. Cô buồn ngủ lắm rồi, nhưng lại khát quá chịu không nổi.
“Hey Minako, sao dậy sớm thế? Không ngủ thêm một lát?” – giọng Jadeite hớn hở. Anh dậy sớm vì có lịch chụp hình cho tờ báo nhỏ, công ty muốn anh thử sức để nâng cao trình độ chuyên môn. Minako ngu ngơ quay sang nhìn anh, vì vẫn còn rất buồn ngủ nên cô không có chút sinh khí nào. Ậm ờ trả lời anh, cô quay sang rót đầy ca nước. Ngửa cổ lên, một hơi cô uống sạch ly đầy.
“A Minako. Muỗi cắn em à?” – Jadeite nhìn thấy có dấu đỏ bầm trên cổ, lại gần phía gáy, nơi rất nhạy cảm đối với phái nữ. Anh nhìn thấy liền nghĩ bậy, nhưng cho rằng Minako từ hôm qua đến giờ không tiếp xúc với ai, vậy rõ ràng chỉ có thể là lũ muỗi. Minako ngơ ngác nhìn xuống cổ.
Quả thật có một dấu bầm tròn, nhưng cô không thấy ngứa. Mặc kệ, một hai con muỗi cũng chỉ là bình thường. Sau khi đã hết khát, cô quay lên phía lầu, nhỏ nhẹ gật gù chào Jadeite rồi nhanh chóng về phòng. Vừa đi, cô vừa cúi xuống nhìn vào bên trong áo. A, ở giữa khe иgự¢ của cô cũng có một dấu muỗi đốt. Vừa đỏ lại vừa to, muỗi ở nhà Usagi ghê thật, cô nghĩ vậy.
Chẳng ai biết được rằng, con “muỗi chúa” thật sự vẫn còn nằm ngủ say trên ghế salon, tiếng động ồn ào của buổi sáng vẫn chưa đánh thức hắn được. Nhất định là đêm qua đã ngủ rất trễ.
Mamoru lên tận phòng Usagi. Anh khéo léo gõ cửa chứ không vào thẳng, dù cửa phòng không khóa. “Usagi, Ami, Rei, Makoto, Minako, các em dậy mau lên. Đã hơn bảy giờ rồi, ít nhất cũng phải dậy ăn bữa sáng chứ!” – anh biết rõ tính ngủ nướng của Usagi. Cứ ngỡ sau nhiều năm sang đưa rước đi học, cô đã phải thay đổi ít nhiều. Không dè vẫn là lười biếng như cũ. Ami, Rei và Makoto vốn không có tính ngủ muộn, nhưng có lẽ đêm qua chơi vui quá, làm các cô kiệt sức mới ngủ nhiều như vậy.
“Ưm…Ngon thật đấy!” – Usagi reo lên, lâu lắm rồi cô mới ăn bữa sáng ở ngoài tiệm. Trước giờ ngoại trừ lúc đi học cứ tất bật sớm trễ, cô dành riêng ngày chủ nhật ngủ cho thật đã, cũng quên chẳng ăn sáng. Món bánh mì ốp lết, có phết chút bơ Pháp dai dai dẻo dẻo, bên trên còn có thêm một khoanh pate vuông nho nhỏ nhưng chất lượng, cô thích thú ăn bữa sáng của mình.
Ami thưởng thức bánh mì bơ tỏi cùng với ly trà nóng Eartgrey. Đây là loại trà cô yêu thích, uống có vị là lạ nhưng rất thanh. Makoto chọn cho mình món ăn kiểu Nhật thuần túy là cơm Katsudon loại nhỏ, ăn kèm súp Miso thanh mát. Thức ăn kiểu tây lại phù hợp với Rei, bình thường ở đền cô đã quen ăn các món kiểu Nhật, ra quán cũng nên đổi khẩu vị một chút, dùng mì ý phủ sốt kem bơ cùng vài lát thịt nguội. Minako từ nãy đến giờ vẫn còn nôn ói trong nhà vệ sinh. Rượu trái cây đậm đặc thực sự có tác dụng quá lớn, cổ họng cô vừa nóng vừa khan, bụng cũng cồn cào không thể ăn thêm thứ gì. Cô đành phải nôn cho hết những gì còn lại đêm qua để mau chóng thưởng thức món ăn ngon. Những người ở ngoài thì ung dung dùng bữa, bao gồm cả Mamoru, Kunzite, Nephrite và Zoisite. Sáng sớm họ đều rảnh rỗi chưa có việc để làm, đành cùng nhau ăn luôn bữa sáng.
“Ủa Minako, sao có vết trầy thế?” – Rei để ý nhìn thấy, trên cổ Minako dấu vết ấy thật đậm màu. “Có va vào đâu không?”, cô hỏi tiếp.
Minako nhìn xuống, chợt nhớ ra sáng nay Jadeite cũng hỏi mình như thế, mà vì quá buồn ngủ nên cô chẳng nhìn kĩ, cư nhiên cho là muỗi cắn. Nhưng kì lạ, vết muỗi cắn cũng không có hình dáng kì quặc như vậy. Cô lơ mơ nghĩ không biết hôm qua mình có va phải nơi nào không.
Mamoru mặt ửng đỏ, chỉ cần có chút kinh nghiệm nhìn cũng hiểu đó là vết gì. Usagi nhìn thấy, nhanh nhảu lên tiếng “Á, đó là…” liền bị Mamoru chặn lại. Cả bọn đều ngơ ngác không hiểu. Mà thôi, dù gì cũng không quan trọng lắm.
Zoisite cũng tò mò, anh thực sự ngây thơ. Jadeite càng nghi ngờ nhiều hơn, anh có mấy kinh nghiệm vì từ lúc bắt đầu tái sinh lại, anh bắt đầu quan hệ mập mờ với nhiều nữ nhân. Nephrite chỉ nhoẻn cười, trông anh như biết chuyện gì đó. Kunzite lặng lẽ ngồi uống trà, anh không tham gia vào câu chuyện, chỉ chăm chú nhìn lên cổ Minako. Quả nhiên cô chẳng nhớ gì cả. Rượu trái cây có tác dụng tốt thật.
Nhớ lại đêm hôm qua, lúc cô buồn bã uống rượu rồi say xỉn, cả bọn cũng mệt nhoài nên thu dọn vội vã rồi đi ngủ mau chóng. Cô đã say đến đi không nổi, anh đành bế cô lên phòng, đặt cô lên nệm nhỏ.
Phòng Usagi chỉ có một chiếc giường đơn, nên đành trải thêm vài tấm futon (nệm kiểu Nhật) dưới sàn để cả bọn cùng nhau ngủ. Lúc này các cô gái khác đều đã ngủ say, anh cố gắng đi thật nhẹ nhàng tránh làm họ thức giấc.
Bỗng trong иgự¢ anh có thứ gì ấm áp tỏa ra, thì ra cô đang khóc. Vừa khóc cô vừa vô thức thầm thì “tại sao… nếu không thích, sao lại làm thế…”, cô rõ ràng đang trách anh. Cô buồn đến vậy sao anh không hiểu. Nhưng anh không muốn gần bên cô. Tình cảm trước đây chỉ là trước đây, lòng anh xao xuyến bây giờ cũng chỉ do dư âm của hồi ức cũ, không phải thứ tình cảm thuần chất của hiện tại. Nếu không làm rõ từ đầu, hai người ngập trong mê luyến, rồi đến khi nhận ra chỉ là ngộ nhận còn đau khổ nhiều hơn.
Anh đưa tay gạt nước mắt, mong cô quên chuyện buồn này mà có giấc ngủ ngon, từ ngày mai anh nhất định không làm những gì có thể gây hiểu lầm nữa. Cô vẫn trong lòng anh, ՐêՈ Րỉ, “tôi ghét… tôi ghét anh…”. Lòng anh quặn đau. Anh vừa hứa từ ngày mai sẽ không làm gì cô nữa, nhưng bây giờ chỉ mới mười một giờ, vậy là còn một tiếng nữa mới bắt đầu “ngày mai”.
Anh hôn lên môi cô, rất nhẹ, rất khẽ, tránh không để cô tỉnh giấc. Mà giờ cô cũng đang quá say rồi. Mọi tác động bên ngoài không thể làm cô hồi tỉnh. Làn môi cô mềm quá, ấm áp quá, anh chưa từng có kinh nghiệm với phụ nữ, đối với loại ấm áp này thực sự không có cách điều khiển. Môi anh chạm môi cô, luyến tiếc không rời, buông ra rồi lại chạm vào, cứ như thế nhiều lần, muốn hung hăng cắn vào cô nhưng không nỡ. Anh vòng lưỡi liếm lấy môi cô, nhẹ nhàng lưu lại ánh nước trên đó.
Con người tham lam không chịu dừng lại, anh đưa đầu dời xuống cổ cô, hít lấy mùi hương phấn thơm ngọt ngào quen thuộc. Rồi đặt lên nơi đó một vết cắn. Anh miết cắn da thịt mỏng manh của cô, tựa hồ muốn làm nó rướm máu. Anh thật sự không thể chịu nổi. Ban đầu là giả vờ ngủ mê, lần sau lại vờ như không kiềm chế được, còn bây giờ không ai quản được anh, anh không có cách khắc chế chính mình.
Đôi môi cắn miết lên cái gáy gợi cảm, vừa môi vừa ʍúŧ chặt. Rồi theo đà trượt xuống lớp áo dây mỏng manh. Một ngón tay kéo cổ áo trễ xuống, anh nhìn thấy khe иgự¢ cùng một chút da thịt của иgự¢ non mềm mại. иgự¢ cô không lớn, không đủ hấp dẫn như bao nhiêu cô gái ѕєχy khác, nhưng đủ làm anh tâm động. Bàn tay to lớn của anh chạm lên nó, cách một lớp vải, bắt đầu dùng sức xoa. Cô đã ϲởí áօ иgự¢ từ trước, lúc bắt đầu vừa say vừa chuẩn bị đi ngủ, thế nên bàn tay và gò иgự¢ chỉ cách nhau một tấm vải mỏng manh. Đầu nhụy hoa bắt đầu dựng đứng, cô có phản ứng!
Anh xoa nắn nhẹ nhàng, vẫn cố không cho cô thấy đau. Nhưng cô quá nhạy cảm, miệng bắt đầu phun ra ՐêՈ Րỉ. Ưm… ưm… Cô không biết mình đang mơ cái gì, chỉ thấy hơi khó chịu. Anh đưa đầu lại gần rãnh иgự¢, tùy tiện kéo cổ áo cô trễ thêm một chút, hôn vào giữa nơi đó. Vừa hôn lại vừa liếm, liếm hết những ngọt nhạt ở nơi đó, rồi ra sức cắn. “A…”, cái cắn khá mạnh làm cô nheo mắt lại, cô định giơ tay đẩy thứ gì đang ở иgự¢ mình ra, không để nó làm đau mình nữa. Lý trí của anh theo động tác của cô liền quay lại, buông cô ra, anh đánh vào đầu mình mấy cái, tự khuyên chính mình đừng sa lầy thêm nữa. Bàn tay ở иgự¢ cũng từ từ buông xuống, luyến tiếc chậm rãi.
Anh hướng cửa phòng nhanh chóng ra ngoài, không nhìn thấy có người đã quan sát từ trước đó, Nephrite.