Cảm xúc xao xuyến lúc đó vẫn còn đọng lại, kéo dài đến cả trong giấc mơ. Trong giấc mơ, cô nhớ lại ngày trước khi cùng công chúa hạ giới, lấy lý do là đi theo quản chặt công chúa, thực sự là vì muốn gặp ai kia.
Nhưng tên đó ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái. Báo hại cô vừa buồn bã vừa cứ muốn gặp lại hắn, nhìn hắn mãi cho đến khi hắn quay lại nhìn cô mới thôi. Giấc mơ đáng ૮ɦếƭ này làm cô thức dậy sớm, bây giờ mới chỉ là sáu giờ kém. Dù muốn đắp chăn ấm để ngủ tiếp, nhưng thực sự nghĩ đến khi ngủ rồi lại gặp hắn trong mơ thì sao, chưa kể nếu ngủ muộn chắc chắn hình phạt hôm nay còn thê thảm hơn quét dọn vườn hoa hôm trước.
Lần đầu tiên cô vào trường lúc sáng sớm thế này. Chỉ mới khoảng bảy giờ, trong khi tám giờ rưỡi mới bắt đầu vào học. Sáng sớm nay lúc xuống lầu ăn sáng, mẹ cô đã phải đánh vào mặt mình mấy cái để chắc chắn rằng, cô con gái siêu lười biếng của mình không lập thêm kỷ lục đi trễ ngày thứ 30, vì trước giờ dù có dùng cách gì, kéo hết chăn bông hay lấy chiêng gõ vào tai, hay thậm chí dùng máy hút bụi để ủi thì cô vẫn quyết không bao giờ dậy sớm, họa chăng lắm là vừa kịp lúc đến trường…
Nhìn quang cảnh xung quanh vắng vẻ, cô thầm nghĩ biết thế sang nhà Usagi hay Rei để cùng đi học chung, như vậy sẽ có người để trò chuyện rồi. Bây giờ lại phải ngồi đây, vừa ngái ngủ vừa chẳng có gì chơi. Thế là cô quyết định đi dạo quanh một lát.
Từ lúc nhập học đến nay, ngoại trừ mấy lần bị bắt phạt chạy vòng quanh trường, hầu như cô chưa bao giờ tham quan nơi này. Trường Juban rộng lớn nằm ở gần đỉnh đồi, do diện tích khu đất này còn rộng rãi nên chia làm nhiều khu. Khu lớp học, khu tập thể dục thể thao bao gồm khu bơi lội, khu bóng đá và còn có cả một nhà thi đấu lớn. Đi được một lúc, cô dừng chân tại khu thể dục thể thao. Nơi đây là một sân rộng lớn, vừa có nhiều thanh xà để bật qua, vừa có nhiều rào chắn để dựng lên cho cuộc thi chạy vượt rào. Nhớ hồi cấp 2 cô thường chơi trò này rất nhiều, cô giáo cũng khen đây là ưu điểm duy nhất. Nghĩ thế, cô liền bước vào trong, để cặp sang một góc khuất rồi nắm lấy thanh xà, lộn nhào qua thanh.
“A ha! Thật dễ chịu! Lâu rồi không được làm như vậy!”
Khoảnh khắc bật hết sức mình, lộn ngược qua thanh xà cao gần ngang đầu, nhìn thấy bầu trời trong xanh đậm nét, Minako cảm thấy mùa xuân tuổi trẻ đang tràn về. Nhớ năm nhất còn thỉnh thoảng được học đu xà. Lên năm hai rồi, thầy cô giáo muốn các bạn nữ học những môn “trông có vẻ thiếu nữ hơn”, thế là toàn bộ nữ sinh năm hai – ba đều chuyển sang người thì học bơi, người thì học thể dục dụng cụ, người thì điền kinh hoặc bóng chuyền.
Ami trong câu lạc bộ bơi lội, Usagi với Rei học thể dục dụng cụ. Và cô với Makoto là hai thành viên chủ lực của đội bóng chuyền năm hai này.
Trong lúc đang mải mê với thanh xà cao, bỗng một bóng dáng từ đâu đi đến làm đứt đoạn suy nghĩ vui tươi trong lòng cô:
“Quần Doraemon cũng đáng yêu đấy. Có điều hơi thiếu nữ tính.”
Hả! Cái gì! Có người nhìn thấy cô đang tập luyện sao. ૮ɦếƭ tiệt! Cứ nghĩ là giờ này còn rất sớm, lại còn đang ở sân vận động vắng vẻ thế này, không đoán được sẽ có người ở gần đây. Khoan đã, giọng nói ấy cũng rất quen. Dường như đã nghe ở đâu rồi.
Giọng nói ấy tiếp lời, âm vực trầm mặc có chút giễu cợt:
“Một chút nữa sẽ có loạt ảnh nóng đem bán rồi.”
Minako bắt đầu nổi giận
“Này, ai mà vô duyên thế hả?” – đang xoay người trên không trung, cô ngoái đầu sang để nhìn xem người nào mà lại dám trêu chọc mình. Tức thì mất thăng bằng, cô loạng choạng rơi xuống đất.
Phịch! Tiếng vật nặng rơi xuống, nặng còn hơn tiếng bao cát. Nếu thực sự là nặng như bao cát, lại gặp sân vận động đất cứng rắn gấp mấy lần đường thường, rơi xuống kiểu đấy chắc chắn cái “bàn tọa” của cô khó mà yên thân. Nhắm chặt hai mắt mà rơi xuống, thình lình có một đôi tay to khỏe bắt kịp lấy cô, ôm cô đặt vào tấm иgự¢ rộng lớn.
Nhìn từ xa, khung cảnh ấy chẳng khác nào “hoàng tử bế công chúa” mà cô thường xem trong truyện cổ tích, trong câu chuyện ấy, hoàng tử với đôi tay rắn chắc ôm thật chặt lấy công chúa, khẽ thì thầm vào đôi tai nhạy cảm của thiếu nữ: “Đừng sợ, ta sẽ bảo vệ nàng, không để nàng có bất kì thương tổn.”
“Định ngắm đến bao giờ. Nặng như cái bao tải.”
Suy nghĩ đẹp như tranh bỗng dưng đứt đoạn, Minako mở mắt thật to để nhìn vào hiện thực. Đúng là cô đang được bế bởi một người đàn ông, được tựa đầu vào khuôn иgự¢ rắn chắn, còn được bế đúng kiểu công chúa: một tay vòng qua ôm chặt thắt lưng, một tay vòng qua đùi nhỏ ôm trọn lấy đôi chân ngọc. Chỉ có điều, giọng nói đúng là có hơi vô duyên một chút. Ai đời lại gọi thiếu nữ người ta là “bao tải” cơ chứ! Cô phụng phịu ngước lên nhìn cho thật rõ gương mặt người đàn ông này.
“Áaaaaaaaa! Là… là anh!” – Minako hét toáng lên, âm thanh hoảng hốt như gặp phải quỷ.
Tiết đầu tiên là tiết sinh hoạt chủ nhiệm, nhưng mãi vẫn chưa thấy cô đâu. Cả lớp 2B bắt đầu ồn ào mất trật tự, người thì đem đồ ăn sáng còn đang dang dở ra thưởng thức những miếng cuối cùng, nhóm thì quây quần nhau bên một cuốn tập đã được làm đầy đủ, không nói cũng biết chắc chắn là đang chép bài.
Chỉ riêng Minako thẫn thờ nhìn ra cửa sổ. Cô đang vắt óc suy nghĩ lại rốt cuộc hôm nay bước khỏi nhà bằng cái chân nào, để mà bây giờ đúng là xui tận mạng. Từ giờ đến hết ngày nếu mà còn xui nữa, chắc cô trốn chui trong nhà chẳng gặp ai để giải hạn mất.
Xoạc!
Tiếng mở cửa khá mạnh làm cả lớp quay lại nhìn về một hướng. Một người đàn ông còn trẻ tuổi, mái tóc dài ngang vai có cột lại một chút tóc ở sau đuôi, đeo cặp mắt kính đầy chất thư sinh, mái tóc hơi ánh kim và đôi tai có lấp lánh một chiếc bông nhỏ, điệu bộ và dáng vẻ y hệt những nhân vật lớn đang bước vào sảnh tiệc dùng bữa cùng giới thượng lưu.
Nhưng điều đặc biệt nhất phải kể đến gương mặt, từng nét đều sắc sảo và gây ấn tượng ngay từ lần đầu nhìn thấy. Anh ta chầm chậm bước vào lớp, không đoái hoài cái nhìn của những người học sinh. Gương mặt góc cạnh, khá gầy cùng với đôi mắt sắc, hơi nhếch lên một chút, chiếc mũi cao vừa phải cùng cái miệng không nở ra nụ cười. Thực sự mà nói, trong môi trường học đường tìm ra được người như vậy còn khó hơn thi đậu đại học K.
Bởi người đẹp hay dáng dấp xuất chúng đều đi làm diễn viên, người mẫu cả rồi, còn không thì trở thành nhà kinh doanh tài ba, giám đốc độc thân đẹp trai, giấc mơ của ngàn cô thiếu nữ, chứ làm sao còn ngồi ở đây quây quần với đống sách vở và lũ học sinh nhất quỷ nhì ma này.
Ai ai cũng dành một tia ngưỡng mộ cho con người vừa bước vào cửa lớp, còn tia nhìn hoảng hốt chắc chắn chỉ dành cho mỗi Minako. Cô thực sự tin chắc chắn mình bước sai chân thật rồi.
“Này Minako Minako, nhìn kìa, anh ta đẹp trai quá ha!” – cô bạn bàn dưới gõ vai cô. Trước giờ cô không phải dễ khen người khác.
“Đúng đó, sao lại xuất thần như vậy chứ! Bộ anh ta là giáo viên mới à?” – cô gái bàn trên xoay xuống hỏi dồn.
“Mình… không biết gì hết” – Minako như hồn lìa khỏi xác, giờ cô chỉ muốn mau chóng tìm một quyển tập nào đó, che ngay lên mặt mình, để không phải bị ai đó nhận ra.
Hèn chi sáng nay lúc vội vàng xách cặp bỏ đi, cô nghe anh ta nói nhỏ “chút nữa gặp lại”…
Đặt sách vở lên bàn, người đàn ông nhìn xuống lớp học vẫn còn ồn ào xao động. Ngay lập tức đôi mắt sắc của anh nheo lại, càng nhìn rõ hơn tia hung ác đầy khó chịu.
“Trật tự.” – anh gằn giọng.
Không khí cả lớp bỗng dưng im ắng. Anh ta có giọng nói trầm đặc, hơi khan, nghe có chút đáng sợ, giống như đang đe dọa người khác. Cũng không bất ngờ mấy, với dáng vẻ khó gần đó, chắc chắn giọng nói cũng phải khó chịu như vậy, chứ chẳng lẽ là trong trẻo như giọng thiếu nữ sao. Cả lớp xoay người về vị trí, trật tự như xếp hàng quân đội, không dám ho he một tiếng nào.
“Cô chủ nhiệm Miura Aki có việc đột xuất phải cùng chồng sang nước ngoài một thời gian. Vì vậy từ hôm nay, tôi sẽ là chủ nhiệm mới của các bạn. Tên tôi là Aoki Kunzite” – vừa nói, anh ta vừa cầm phấn viết tên lên bảng đen – “Từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng hợp tác giúp đỡ lẫn nhau. Còn ai có thắc mắc gì nữa không?”
Một vài cánh tay giơ lên vội vàng, còn một số khác thì đang phân vân không biết người này có dễ tính không, sợ rằng nói vài lời không hay, lại mau chóng trở thành kẻ bị gai mắt.
“Thầy sẽ dạy môn gì ạ?”
“Tôi thay thế cô Miura, nên sẽ dạy môn Hóa thay cho cô ấy.”
“Thầy! Thầy có bạn gái chưa ạ?” – một cô bạn có mái tóc xoăn chải chuốt, điệu đàng đứng lên hỏi. Đó là Naoko – cô gái nổi tiếng thay người yêu như thay áo, không thể đếm xuể số “tình lang học đường” của cô ta.
“Tôi không có quan tâm chuyện bạn gái” – Kunzite mỉm cười đáp, nhưng rõ ràng nhìn thấy sự khó chịu hiện lên trên gương mặt.
Cả lớp vì câu trả lời này mà bỗng nhiên im bặt. Cứ nghĩ kì này Naoko tiêu thật rồi, lại dám đùa với ông thầy mặt sắt này. Minako nhìn sang, thầm nghĩ, tốt nhất cứ để tên đấy bị ghét, rồi bị đuổi khỏi trường, thế là khỏi phải gặp lại. Nghĩ vậy rồi cô lại vội che sách lên mặt, giả đò như học chăm không quan tâm sự đời.
Naoko cảm thấy tức giận vì bị xúc phạm, nhìn thấy Kunzite vừa định ra khỏi lớp, cô đập bàn đứng dậy nói:
“Nếu thầy không thích “bạn gái”, phải chăng ý thầy là không thích phụ nữ?”
Cả lớp tái mặt, Naoko ơi là Naoko, thực sự muốn bị ở lại lớp năm nay hay sao. Một số người nghe thế cũng buồn cười, nhưng thực sự không dám phát ra khỏi miệng, chỉ sợ bị cái nhìn gay gắt đó một chiêu làm cho tim thòng mà ૮ɦếƭ.
Kunzite mặt lạnh như tiền, không còn cười nữa, dù rõ ràng là nụ cười giả tạo. Anh chỉ trầm ổn đáp lại một câu, rồi chậm rãi ra khỏi lớp:
“Tôi không có hứng thú với phụ nữ, và cả đàn ông.”
Thân ảnh ấy vừa bước ra khỏi lớp, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm. Có thế mới thấy cô Miura trước kia tuy hay la rầy càu nhàu, nhưng thực sự không phải là giáo viên đáng sợ. Học cô chẳng có chút áp lực nào, vì thế mà có hơi lơ là, thậm chí không xem trọng lắm. Giờ mới biết cô thật đáng yêu biết bao.
Đúng là trong khổ mới biết khi nào là vui sướng. Trong lòng Minako lúc này thầm nghĩ, cô ơi trước khi đi có lẽ nào lại ђàภђ ђạ em quét tước vườn hoa hôm trước, để giờ em vừa mệt cái lưng, vừa khổ tấm thân thế này.
Giờ nghỉ trưa, trên sân thượng…
“Quần Doraemon phấp phới,
bay,
trông đẹp như cảnh xuân,
của lũ con nít.”
“Này này, anh thôi làm thơ chế nhạo đi nhé. Thơ Haiku để làm ra những tuyệt tác, không phải để anh dùng nó châm biếm tôi đâu.” – Minako bực dọc, uất ức sáng giờ đến lúc này mới có dịp tỏ bày. Cô thực sự là vừa xấu hổ vừa tức giận không để đâu cho hết.
“Nào có. Tôi chỉ thấy cảnh thế nào thì làm thơ thế ấy. “Tức cảnh sinh tình”, cô chưa từng nghe qua?” – Kunzite với mái tóc cột lỏng lẻo sau gáy, vừa nhìn cô gái nhỏ trước mắt, vừa trêu đùa hệt như đã thân từ lâu lắm.
“Chả hiểu sao anh lại xuất hiện được ở đây nữa. Rõ ràng anh đã tèo từ phần một rồi mà.”
“Các cô có thể tái sinh, chúng tôi cũng có thể. Hay là, cô sợ tôi xuất hiện làm cô không thoải mái?”
“Hừ… Quả nhiên anh đúng là cũng được tái sinh từ nơi đó. Vậy mà hơn một năm nay có thấy bóng anh xuất hiện đâu.”
“Cô tò mò những ngày tháng qua tôi ở đâu à? Hay để tôi nói cho cô biết nhỉ.” – giảo hoạt cười đểu.
Cái tên này, dù là kiếp trước hay kiếp này, rõ ràng đều là nói một câu trả lời mười câu, không bao giờ có thể cãi lại hắn. Và không biết hắn dùng cách gì mà luôn nhìn thấu rõ lòng cô, đến nỗi cô thực sự không biết phải dùng lá chắn nào để che đậy suy nghĩ trong lòng mình. Dịu dàng ôn nhu cùng hắn, không phải cô không muốn, nhưng thực sự gặp nhau không thể không cãi vã.
Hệt như sáng nay vậy. Nhớ lại chuyện sáng nay, cô thật xấu hổ muốn ૮ɦếƭ. Bị nhìn thấy ҨЦầЛ ŁóŤ, lại còn té ngã trước mặt hắn, báo hại bị hắn ôm vào lòng không cách nào kháng cự, chỉ có thể mặc cho hắn trêu chọc, cười cợt một lát mới chịu thả cô xuống. Giống hệt như trước đây, dù có cự cãi hay thách đấu, người thua trận không nói cũng rõ chắc chắn là cô.
Bây giờ mặt đối mặt thế này, tình cảm và bao nhiêu hồi ức của kiếp trước cứ hiện về. Cô rõ đã biết tính mình hay xao động, nhưng lại không thể ực một cái nuốt hết như không có chuyện gì. Bởi trong kiếp trước, người duy nhất cô yêu là hắn, mà người duy nhất có khả năng làm cô đau khổ cũng chỉ có hắn.
Hắn thì, cũng chưa bao giờ quên hồi ức về cô. Nhưng hắn khác cô, hắn sống lý trí hơn là tình cảm. Ngày trước hắn từng yêu cô là sự thực, nhưng không đồng nghĩa với việc bây giờ hắn vẫn sẽ yêu cô. Hắn phân biệt rất rõ ràng đâu là quá khứ, và đâu là thực tại cần đối mặt. Chỉ sợ với tính cách ấy, dù hắn có thêm lần nữa yêu cô, cũng sẽ sớm ngộ nhận đó là trước kia, không phải là bây giờ.
“Đã không tránh khỏi anh thì… được thôi. Từ giờ xem như lúc cần gặp thì gặp, còn lúc không có chuyện gì, mong anh cứ xem như không quen biết.”
“Cách lấy sách che mặt giả vờ không quen, tôi làm không được.” – Anh cười khẩy.
“Á, anh thấy sao?!” – Sao lần nào cô làm cái gì đáng xấu hổ cũng đều bị bóc trần thế này.
“Cô chẳng làm gì ra hồn trừ lúc biến thân cả. Sao cũng được, tôi cũng không có ý định làm thân, chỉ là muốn chào hỏi đôi chút.”
Trong lòng Minako bỗng nhói lên một chút. Dĩ nhiên cô biết cảm giác này không phải vì yêu, mà chỉ vì tự tôn của một cô gái bị động phạm. Ai đời lại đi nói không hề muốn làm thân, lại nói người ta làm gì cũng không ra hồn. Thẹn quá hóa giận, cô gắt gao to tiếng rồi nhanh chóng bỏ đi:
“Vậy thôi tôi đi! Cầu mong không gặp lại anh nữa”. Cô lè lưỡi trêu chọc anh.
Bỏ chạy thật nhanh, trong lòng cô có chút ủy khuất. Gương mặt đỏ bừng bừng vì giận. Cầu mong không ai nhìn thấy cô lúc này.
Trên sân thượng lúc ấy, người đàn ông sau khi cô gái rời khỏi, buông xuống gương mặt lạnh lùng giễu cợt, chỉ để lại dáng vẻ buồn bã, bi thương. Chuyện trước đây nhớ càng rõ, bây giờ càng không thể kết thân.
Minako chỉ mới mười bảy tuổi, cảm xúc rất dễ bị những điều này mà ảnh hưởng. Nếu cô ngộ nhận tình cảm cho anh, chẳng khác gì dây anh vào phiền phức. Anh thực sự muốn có công việc ổn định để không phải phân vân sau này, cũng không muốn nghĩ tới chuyện tình cảm bây giờ.
Ngộ nhỡ cô thích anh, trong trường đồn đãi, thực sự không đảm bảo rằng anh không bị chuyển công tác. Khó khăn lắm sau hơn một năm mới hoàn thành những giấy tờ để chứng minh anh là một người bình thường (vì sau khi tái sinh không còn thân phận như trước), lại còn mất thời gian học tập để tìm cách lo cho sinh hoạt. Nếu vướng phải những phiền phức không đáng có này, quả thực là khó xử cho đôi bên.
Tránh được thì tránh, kẻo hậu họa về sau khó phòng.