Vẫn biết nghe lén Tiểu Mai nói chuyện điện thoại làkhông tốt chút nào, nhưng tôi lại chả thể ngăn được mình rời đi trong lúc này bởicái tên mà nàng vừa nhắc đến cũng chính là thắc mắc mà tôi vẫn mang hôm giờ, lạicòn vừa hỏi Tiểu Mai cách đây không lâu.
- “Là đang nói chuyện với Uyển Nhi ư? Lúc sáng vừamới nói là không quen biết cơ mà?” – Tôi hoang mang tột độ.
Bị sự tò mò thôi thúc, tôi quyết định ngưng thần bếkhí, nín thở dỏng tai lên nghe ngóng.
- Ừa, chị nói mà em có tin đâu, chỉ có thể là UyểnNhi thôi! – Tiểu Mai không hề phát giác ra sự có mặt của tôi ở đằng sau, nàng vẫnthản nhiên nói qua điện thoại.
- “Vậy là đang nói chuyện với ai, mà lại đề cập tớiUyển Nhi à?” – Tôi đã thấy lùng bùng đầu óc.
Tiểu Mai thả cành trúc trên tay xuống đất rồi tiếplời:
- Làm gì có chuyện giấu được mãi, sẽ có ngày bịphát hiện ra thôi. Đến lúc đó, hậu quả càng lớn hơn, em cũng xem đó mà rút rabài học nghen!
Cái gì mà… bí mật dữ vậy? Lại còn cả phát hiện vớicả hậu quả nữa chứ ??!!!
Và tôi có lẽ sẽ còn chôn chân đứng mãi nơi cửa bếpmà tiếp tục nghe lén nếu như không chợt cảm thấy nhột nhột dưới chân mà giật bắnngười lên, phát ra tiếng động:
- Hấc….!
Quay ngoắt người nhìn xuống thì tôi tẽn tò nhận rađó là con mèo đần Leo đang dụi đầu vào chân tôi, đoạn rồi nó ngẩng mặt lên màngước nhìn tôi bằng vẻ mũm mĩm của một con mèo “công tử” quen được nâng niu chiềuchuộng:
- Miao…..!
Tiếng kêu của Leo cũng là hồi chuông để Tiểu Maiphát hiện ra sự có mặt của tôi nãy giờ, và dĩ nhiên là nàng biết thừa tôi đãnghe lén điện thoại.
- Vậy thôi, nói chuyện sau nhé!
Nàng ậm ừ kết thúc cuộc nói chuyện rồi tắt điệnthoại, quay sang nhíu mày nhìn tôi:
- Nghe lén, xấu tính!
Vừa quê vừa nhục, tôi bất quá phải gồng mình nói cứngđể chữa thẹn:
- Ai… ai bảo, do em cả thôi!
Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên, sững người lại mộtgiây rồi bước vào nhà:
- Sao mà do em? Chuyện gì cơ?
- Thì em bảo là không quen biết gì nhỏ Uyển Nhianh hỏi hồi sáng, thế sao nãy giờ lại nói chuyện từa lưa đó! – Tôi xổ ra nỗinghi hoặc của mình.
- Vậy là anh thừa nhận nãy giờ nghe lén? – TiểuMai nhìn xoáy vào tôi.
- Ừ… cực chẳng đã mới vậy! – Tôi tự bào chữa, dù rằngnghe chả hợp lí tí ti ông cụ nào.
Nhẹ nhàng bế con mèo đần lên tay, Tiểu Mai khẽ lắcđầu, ngán ngẩm trả lời:
- Em không có nhắc đến người anh hỏi, vừa nãy làem nói chuyện với Trân về nhân vật Thượng Quan Uyển Nhi trong phim Võ Tắc Thiên!
- Hả? – Tôi ngẩn tò te.
- Trân có tranh luận với em về dấu ấn đỏ son trêntrán của một người phụ nữ quyền lực trong lịch sử Trung Quốc. Em bảo đó là ThượngQuan Uyển Nhi mà con bé không tin! – Nàng nhún vai.
- Thế… thế không phải Uyển Nhi kia à? – Tôi há hốcmồm vì bị bé cái lầm.
Thoáng cười lạnh, Tiểu Mai đáp:
- Anh có vẻ để tâm đến cô Diệp-Hoàng-Uyển-Nhi đóquá nhỉ?
Nàng cố ý nhấn nhá từng từ một trong cái tên mà tôicho rằng… khá là đẹp này bằng một giọng điệu nghe như có băng phách kết tinhtrong đó, bất giác tôi cảm thấy hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Và như có ông bànhập, tôi quíu cả lên mà nói:
- Đâu… đâu có, anh chỉ quan tâm mình bé Mai nhàanh thôi, bé Mai nhà anh là nhất…!!!!
Thánh nhân đãi kẻ khù khờ, thường cứ cho rằng phảilà những lời nói hoa mỹ, bay bổng lãng mạn mới có thể lay động được nhân tâm,thế nhưng hôm nay tôi buộc phải đổi lại quan điểm của mình đó là trong một vàikhoảnh khắc bất chợt nào đó, một câu nói vụng về cũng có thể giúp ta gỡ rối tìnhhình không thể nào hoàn hảo hơn được nữa.
Tôi nói bừa, thế mà Tiểu Mai lại ngượng ngùng đếnbất động cả người, đến khi con mèo Leo phóng xuống đất lủi vô gầm bàn thì nàngmới thẫn thờ ngồi xuống ghế, đôi gò má ửng hồng lên, thẹn thùng nói:
- Thôi… ai là bé nhà anh..!!!
- Em đó! – Tôi tròn mắt ngạc nhiên, mồm đáp tỉnh bơ.
- Đã… đã về nhà anh ở đâu..!
- Thì sau này sớm muộn gì chả về, em là vợ, anh làchồng, nhỉ ?!
- Thôi… vô duyên!
- ………..!
Nói sao nhỉ? Tiểu Mai lúc này đan tay vào nhau, àhá, vậy là đang bối rối lắm đây. Thêm cả đôi gò má ửng hồng thế kia là đang xấuhổ đây mà!
Đến đây thì tôi phải gọi là sau bao gian khó, nhờcơ duyên xảo hợp mà cuối cùng đã biết được nhược điểm đầu tiên của Tiểu Mai làgì rồi: Dễ xấu hổ, hay bối rối nếu bị đề cập đến chuyện… làm dâu gia đình, chuẩnmiễn chỉnh!
Phải vậy chứ, Tiểu Mai dù có lạnh lùng cách mấy cũngđâu nằm ngoài quy luật tạo hóa đã định sẵn về cảm xúc con người, cũng phải có lúcbị… tác động chứ. Băng giá còn phải tan kia mà, đâu có lạnh mãi được.
Quá tốt ấy chứ, tôi thích vẻ xấu hổ này của TiểuMai nè, thường ngày nhìn nàng xinh đẹp kiêu kỳ mãi cũng quen rồi, giờ trông yểuđiệu thẹn thùng mới đáng yêu làm sao.
- Ê… sao đấy? – Tôi vờ tò mò, khom người ngồi bệtxuống sàn nhà để thấp hơn Tiểu Mai rồi ngước mắt nhìn nàng.
- Không… không có! – Nàng lắc đầu nguầy nguậy.
- Xấu hổ, phỏng? – Tôi nhại giọng trêu.
- ……!
- …………..!
Dường như bị tôi áp đảo, Tiểu Mai không cam tâm chịubị trêu nên đành phá tan khoảng lặng, vụt đứng dậy đi đến tủ lạnh mà đánh trốnglảng:
- Quên… quên pha thêm trà rồi, anh uống nhiều quá!
- Ơ hay… sáng giờ đã uống giọt nào đâu? – Tôi chưnghửng, tiếp tục cù nhây.
- Thì giờ em pha cho anh uống… ! – Nàng đưa tay lấychai trà lạnh còn nguyên ra, để rồi lại nhanh chóng cất trở lại vô tủ.
Đến đây thì tôi đã muốn phá ra cười lắm rồi, nhưngráng nhịn mà tủm tỉm nháy mắt:
- Sao? Cả mấy chai trong đó đều còn đầy nhóc mà!
- ……..! - Tiểu Mai lại đỏ mặt, tựa người vào tủ,những ngón tay cứ miết mãi vào bề mặt mica.
- ………!
- ……………!
Cố ý không nói gì trong một vài giây rồi tôi bấtthần gọi:
- Bé Mai!
Trên cả mong đợi, Tiểu Mai giật mình trả lời theophản xạ:
- Dạ ?
- Ngoan…. Ha ha ha ! - Chịu không nổi, tôi phá racười sằng sặc.
Biết mình bị tên con trai phía trước này giỡn nhây,Tiểu Mai nửa thẹn nửa giận, cô nàng với tay lấy hai miếng khăn bông giảm nhiệttrên bếp mà ném thật lực:
- Gì chứ, tôi với anh bằng tuổi mà !!!!!!!
- Ha ha, tự em nói nha, chịu “dạ” luôn mới ghê! –Tôi cười gập bụng, kịp né “ám khí” khăn bông vừa vèo đến trước mặt.
- Tranh thủ thì hay lắm! – Nàng lườm tôi.
- Hê, em giống chị hai anh cả năm rồi, hôm nay phảicho vùng lên một bữa chứ! – Tôi vẫn còn cười, rung cả vai vì khoái chí.
- Làm gì mà giống chị hai?
- Thì dữ quá mà, kèm bài vở, cấm đi chơi, giờ cấmthêm cả khô bò, ghê quá, sợ quá!
- Vậy mới trị được ông, ông à, muốn tốt cho ông hếtđó, chứ người khác tui không thèm quan tâm chi cho mệt!
- Đó, hồi mới quen hiền bao nhiêu, giờ bắt đầu ha…!
Trước giọng điệu “xỉa xói” của tôi, Tiểu Mai chẳnghề nao núng, nàng hừ nhạt đáp trả:
- Ừa vậy đó, giờ hối hận rồi à?
- Đâu có, anh phải chịu ăn tát mới được như bây giờ,ngu gì hối hận! – Tôi cười cười nhắc lại hôm tỏ tình kinh điển, đồng thời nhíchchân lên cho mèo Leo nhảy vụt qua.
- Người thì học võ, bị con gái tát nhẹ hều mà saokêu ca hoài vậy ta? – Tiểu Mai nghiêng mái đầu, nháy mắt trêu.
- Tát vỡ mồm ra còn bảo nhẹ! – Tôi sửng sốt, đồ rằngchính Tiểu Mai cũng không biết là hôm đó nàng tát tôi mạnh tay cỡ nào.
- Thôi đi đừng có….!
- Reeng…. Reeng!!!!
Trả lời nửa chừng thì bị tiếng chuông điện thoại cắtngang, Tiểu Mai có vẻ hơi phật ý, dù vậy nàng cũng bước đến nhấc máy lên:
- À…ừ… của anh nè! – Nàng nói rồi chìa ống nghe vềphía tôi.
- Ai ế? – Tôi thắc mắc.
- Trân! – Tiểu Mai nhún vai đáp gọn lỏn.
Thoáng phân vân rồi tôi cũng cầm máy:
- A nô!
- Về chưa? Ăn cơm nè! – Giọng Trân nghe qua điệnthoại không hiểu sao mà cực kì tươi tỉnh.
- Sắp, mà nay ăn sớm thế? – Tôi ngạc nhiên hỏi lại.
- Thi xong rảnh nên em trổ tài bếp đó mà, phải đềnbù cho thầy vụ bò khô chứ, hí hí! – Con bé cười thích thú.
- Hừ, chưa xử vụ đó nhé, dám bán đứng cả anh! –Tôi vẫn còn tiêng tiếc vụ khô bò bị tịch thu trực tiếp có sự dính dáng củaTrân.
- Thôi về nhà nói sau, lẹ nha, rủ chị Mai qua luônnha!
- Ừm, giờ về nè!
Cúp máy xong tôi quay sang Tiểu Mai đề nghị:
- Qua nhà anh ăn cơm luôn nhé? Bữa nay nhỏ Trânnghe nói trổ tài nấu ăn gì đó!
- Thôi, anh cứ về đi! – Nào ngờ nàng lắc đầu từ chốingay lập tức.
- Sao thế? Qua cho vui, ở nhà một mình làm gì! –Tôi tròn mắt ngạc nhiên nhìn nàng, nãy giờ cứ chắc mẩm là rủ phát thì sẽ đicùng luôn chứ.
- Em còn dọn dẹp với thu xếp nhà cửa nữa! – TiểuMai trả lời.
- Thu xếp gì?
- Hè rồi, anh quên à?
Đến đây thì tôi ngớ người ra, sực nhớ rằng mùa hèđã đến, cũng tức là Tiểu Mai sẽ phải trở về Nhật để thăm gia đình trong kỳ nghỉdài 3 tháng này. Việc gì đến cũng đến, con gái xa gia đình thì phải có ngày vềthăm, không thể trách được. Nhưng sao nghĩ tới là tôi lại đâm ra… buồn hiu hắt,nghĩ tới cảnh không gặp Tiểu Mai trong một thời gian dài là tôi chịu hết xiết.
- Ừm… thế chừng nào em đi? – Tôi hỏi giọng rầu rầu,không thiết tha gì cho lắm, chỉ mong được hỏi tiếp câu sau.
- Chắc là… sau lễ tổng kết khoảng một hai ngày gìđó thôi! – Tiểu Mai cười gượng, nàng cũng đang cùng tâm trạng với tôi, không hẹnmà hai đứa cùng buồn.
- Rồi chừng nào về lại đây…? – Tôi lí nhí hỏi.
- Có lẽ… hết hè, gần nhập học! – Nàng đáp mà tránhnhìn vào tôi.
- Ừ……!
- ………….!
Tôi rất muốn bảo nàng về nhà chừng mười ngày nửatháng gì đó thôi, rồi hãy quay lại Phan Thiết. Nhưng tôi cũng biết rằng vậy thìmình quá ích kỷ rồi, Tiểu Mai còn có gia đình của nàng, dẫu sao ba mẹ nàng mớilà người quan trọng nhất, xa cách gần năm trời giờ mới gặp mặt thì so ra yêu cầunàng trở lại Việt Nam càng sớm càng tốt của tôi là chuyện không tưởng.
Nhận ra mình không thể làm gì khác hơn, tôi đànhthở hắt ra:
- Thì… bữa nay cứ qua nhà anh đi, rồi mai anh quadọn nhà phụ cũng được mà!
- Em thu xếp đồ đạc cá nhân thôi, khi nào đến phầndọn dẹp em sẽ nhờ anh! – Tiểu Mai mỉm cười.
- Ừm… cũng được!
Ít phút sau, tôi chầm chậm dắt xe ra khỏi nhà TiểuMai mà lòng tự ý thức được rằng kể từ lúc này đây, mình càng phải trân trọnghơn những giây phút được ở gần nàng hơn nữa. Vì sắp tới có lẽ sẽ là một khoảngthời gian khá là khó khăn của cả hai đứa.
- Anh về đây, mai gặp! – Tôi đưa hẹn luôn.
- Ừa, đi đường cẩn thận! – Tiểu Mai gật đầu, nàngtiễn tôi ra đến tận cổng.
Người ngoài trông vào cảnh này chắc sẽ buồn cười lắm,ai đời từ thềm nhà ra đến cổng chỉ vỏn vẹn vài bước chân mà hai đứa này cứ bịnrịn chia tay hệt như vợ tiễn chồng ra mặt trận không hẹn ngày về. Nhưng trongchúng tôi thì cảnh này lại chẳng có gì gọi là sến súa hay lãng xẹt nữa, bởi… tuổitrẻ mà, không cảm nhận, không bồng bột sao gọi là tình yêu học trò.
- À, còn vụ Uyển Nhi gì đó em sẽ hỏi lại, mà chắclà nhầm lẫn hay trùng hợp gì thôi! – Tiểu Mai bất ngờ nhắc lại.
- Ờ, em nói vậy thì là vậy chứ sao! – Tôi giờ hãycòn đang rầu rĩ vì sắp giã biệt người yêu nên buột miệng nói bâng quơ.
- Anh nói kỳ vậy? Không tin em à? – Nàng nhíu màyvẻ không vừa ý.
- Đâu có, tin chứ! – Tôi giật thót người.
Và Tiểu Mai lườm tôi bằng ánh nhìn sắc lạnh, nàngnói như thoảng vào gió, bật ra một lời hững hờ không quan tâm đầy kiểu cách:
- Anh không tin em thì về hỏi bé Trân ấy!