Tôi vẫn ngồi yên bất động trong màn đêm đen như mựcvì cúp điện, thì thào qua hơi thở:
- Giờ nào không cúp lại nhè ngay lúc này !
- Để em lấy điện thoại ! – Tiểu Mai trả lời rồi khẽ đứng dậy.
Đang định hỏi Tiểu Mai lúc cúp điện thế này mà lấy điện thoại di động làm gì thì tôi chợt ngớ người ra vì biết chỉ cần bật điện thoại lên là sẽ có ánh sáng từ màn hình dù ít hay nhiều. Chỉ ngồi yên không dám vọng động vì mắt mình còn chưa kịp thích ứng với bóng đêm đột ngột, tôi đợi gần phút sau thì Tiểu Mai đã mò mẫm tìm được điện thoại nàng để trên nắp đàn dương cầm gần cửa sổ.
- Ấy… chói anh … ! – Tôi đưa tay che mắt lại theophản xạ vì bất ngờ bị Tiểu Mai mở điện thoại, hắt thẳng ánh sáng vào mặt mình.
- Hi hi…. ! – Nàng cười khúc khích rồi bước lại gầntôi.
- Lấy nến ra đi em, tối thui thế này thấy gì chứ !– Tôi hé mắt ra vì đã dần thích ứng được với ánh sáng.
- Giờ cũng hơn 2 giờ khuya rồi, ngủ thôi mai sángcòn đi học, thắp nến làm gì nữa ! – Tiểu Mai nhìn đồng hồ trong điện thoại đáplại.
- Thế… không thức canh…” cái kia “ à ? – Tôi thắcmắc dù rằng cũng không biết phải gọi “cái kia “ chính xác là “cái gì “.
- Không… em nhờ anh qua ngủ cùng cho đỡ sợ thôi chứ…ngồi canh “cái đó “ làm gì cho thêm sợ ! – Nàng ngần ngại trả lời.
Đưa tay vỗ vỗ trán vì nhận ra mình vừa rồi hơi bịlẩn thẩn, đúng là thay vì mong cho không có chuyện gì xảy ra thì tự nãy giờ đầuóc tôi lại hướng theo suy nghĩ ngồi canh gác mà cầu nguyện có điều gì đó bấtthường xảy ra:
- Ừ, thế ngủ thôi !
- Anh cầm điện thoại đi ! – Tiểu Mai chìa điện thoạidi động cho tôi.
- Chi vậy ? – Tôi ngạc nhiên.
- Thì soi đèn để lên lầu chứ chi, em vào phòng anhđể chỉ cho chỗ cất đèn pin ! – Nàng đáp.
- Ghê, phòng anh cũng có à ? – Tôi thắc mắc nhưngcũng đứng dậy.
- Ừa, phòng nào cũng có hết…khoan, đợi em đóng cửalại !
Nói rồi Tiểu Mai bước ra bậc thềm và kéo hai cánhcửa phòng khách lại, cài then khóa chốt cẩn thận hết rồi thì nàng mới thả rèmche xuống rồi quay lại cười:
- Rồi, anh !
- Đằng sau có khóa cửa gì không ? Em kiểm tra hếtchưa ? – Tôi cẩn thận hỏi cho chắc cú.
- Nhà sau có cửa đâu, hì, cửa hành lang ra vườnthì khóa từ chiều rồi, mấy thanh sắt nhỏ đó thì ai mà chui lọt được chứ. Có mỗiô cửa sổ trên bếp anh cũng đóng luôn, em làm gì nữa đâu chứ ! – Tiểu Mai trả lờirồi đẩy vai tôi. – Ngủ thôi, mai dậy trễ mệt lắm đó chàng !
Vậy là theo ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoạidi động, tôi nắm tay Tiểu Mai, hai đứa cứ thế bước lên cầu thang.
- Ể… đèn sắp tắt rồi kìa !
- Anh nhấn vào một phím bất kì là sáng lại thôi,chức năng khóa bàn phím ấy mà !
- À…ừ… anh chưa dùng điện thoại di động bao giờ !
Lên đến cầu thang tầng 1, tôi lại hỏi thêm TiểuMai một lần nữa:
- Cửa sân thượng, em đóng chưa ?
- Rồi, từ chiều đến giờ mà ! – Nàng sửng sốt đáp.
- Ừm…. ! – Tôi gật đầu, vẫn còn hơi ám ảnh bởi giấcmơ hồi tối.
Bước tới trước cửa phòng Tiểu Mai, tôi… lại ngứamiệng hỏi:
- Vậy… phòng ai nấy ngủ hả ?
- Chứ… chứ còn sao nữa ! – Nàng thoáng ấp úng rồiđập tay vào vai tôi. – Anh chả có phòng riêng là gì, hay muốn xuống phòng kháchngủ ?
- Đâu, hỏi vậy thôi ! – Tôi gãi đầu đáp.
Giây lát sau, khi hai đứa đã vào phòng tôi rồi thìTiểu Mai mới chầm chậm mở ngăn kéo tủ, rồi như đã biết trước, nàng lấy ra mộtchiếc đèn pin cỡ nhỏ, bật tắt thử hai lần rồi mới đưa cho tôi.
- Của anh nè, có cần gì xuống nhà dưới thì cầm đènpin, nếu còn cúp điện !
- Ngủ luôn chứ cần làm gì nữa ! – Tôi rụt cổ đáp,nhưng cũng lấy chiếc đèn pin sáng choang rồi trả lại điện thoại cho Tiểu Mai.
- Vậy em về phòng đây ! – Nàng cười đáp.
Như không yên tâm, tôi cứ từ phòng mình mà tò tòđi ra hành lang bên ngoài rồi lẽo đẽo theo Tiểu Mai đến tận trước cửa phòngnàng mới dừng lại:
- Có gì thì… la lên nhé, phòng anh ở kế bên ! –Tôi vừa gãi đầu vừa nói dù rằng biết mình đã hớ khi đang yên đang lành lại tựdưng nhắc đến chuyện “có gì là có gì ‘.
- Hi, được rồi, anh về ngủ đi ! – Tiểu Mai tủm tỉmtựa cửa phòng.
- Ừm…. ! – Cũng không hiểu sao dù đã bên nhau cảngày, và bây giờ chỉ ngủ cách nhau có một bức tường mà tôi lúc này lại trở nên…mềm yếu, đâm ra quyến luyến Tiểu Mai quá thể.
- Sao thế ? – Nàng tròn mắt ngạc nhiên.
- Không… đâu có gì, anh… về phòng đây ! – Tôi lúng乃úng nói, mặc dù hai chân cứ cứng đờ ra như khúc gỗ mà bất động tại chỗ.
- …..!
- ………!
Bị màn đêm bao phủ, ánh đèn pin cầm tay chiếu theohướng khác không đủ làm tôi nhận ra những thái độ thay đổi của Tiểu Mai trênkhuôn mặt. Chỉ biết trong một khoảnh khắc, nàng khẽ nhón chân đặt một chiếc hônnhẹ nhàng dịu ngọt vào má tôi:
- Ngủ ngon, anh yêu !
- ……. !
Quá bất ngờ trước nụ hôn không thể dịu dàng và bấtngờ hơn được nữa, tôi ૮ɦếƭ đứng mất mấy giây rồi mới tỉnh hồn:
- Ah…ừ… em ngủ ngon… !
- Hì… ! – Phì cười trước bộ dạng ngắc ngứ của tôi,Tiểu Mai lắc đầu rồi nàng kéo cửa phòng đóng lại.
Đi ngẩn ngơ về phòng mình rồi tôi đóng cửa lại, nằmphịch ra giường mà toét miệng cười ngây ngất. Vì càng quen thân với Tiểu Mai,tôi càng nhận ra nàng tinh ý đến dường nào, và cũng rất lãng mạn giống tôi. Mỗicâu nói “anh yêu ngủ ngon “ mà tôi nghe cứ như rót mật vào tai, êm dịu không thểnào tả xiết, nhẹ nhàng say đắm hệt như một bản dương cầm trong đêm vậy.
Không còn gì có thể vui hơn được nữa, tôi mãn nguyệnđặt chiếc đèn pin lên bàn rồi lăn ra định đánh một giấc đến sáng cho đã để cònmai tới trường. Ấy thế mà lạ lùng thay, cứ đinh ninh là mình sẽ dễ dàng ngủ đượcvậy mà tôi cứ trằn trọc mãi không yên, đã bao lần cố chợp mắt lại để rồi bất lựckhi biết hai mắt mình đang mở thao láo.
Cố đổ thừa là do cúp điện làm trời nóng bức khiếnmình khó ngủ, nhưng sự thật là trong phòng đang rất mát bởi từ đầu là toàn bộ cửasổ đều được đóng lại và bật máy điều hòa, thế nên dù có cúp điện đi nữa thìkhông khí trong phòng vẫn mát lạnh như thường. Chăn mát nệm êm, màn đêm yêntĩnh nhưng tôi vẫn không tài nào có thể ngủ được.
Đoán rằng cho hồi tối học bài ngủ quên đã ngủ mấtmột giấc nên giờ khó ngủ, tôi đành tặc lưỡi gác tay lên trán mà chuyển quaphương pháp ru ngủ… cổ truyền, đó là đếm cừu.
- “Một con.. hai con… ba con… mười lăm… mười chín…૮ɦếƭ… tới đâu rồi… ! “
Cứ thế, tôi đếm số lần những con cừu nhảy qua hàngrào không bao giờ vượt quá con số hàng trăm bởi trong đầu cứ nghĩ đâu đâu. Lúcthì nhớ đến nụ hôn dễ thương của Tiểu Mai vừa nãy, tôi lại thầm hỏi:
- “Chắc giờ em đã ngủ rồi nhỉ ? Có mơ thấy anhkhông ta ? “
Vừa nhắc đến từ “mơ “ là tôi lại rùng mình nhớ lạigiấc mơ đầy ám ảnh hồi tối, khi mà Tiểu Mai sau lưng tôi đích thực là một bónghình bí ẩn chợt cười khanh khách rồi xô ngã tôi xuống lầu. Thần hồn nát thầntính, đầu óc nhanh nhạy của tôi lại liên tưởng đến câu chuyện Lục Bộ Bảo Tạng củanàng vừa nãy, thế là… tôi vụt ngồi dậy, tựa lưng luôn vào thành giường và biếtrằng mình… còn lâu mới có thể ngủ được.
Liếc nhìn đồng hồ, tôi biết được lúc này đã gần 3giờ khuya nhờ vào ánh sáng lân tinh trên hai cây kim dài ngắn, thở hắt ra vìmình không thể ngủ được, tôi lại gác tay lên trán mà cố nghĩ ngợi vẩn vơ đểkhông liên tưởng đến mấy chuyện ma cỏ nữa.
- “Tuần sau là đá trận chung kết rồi… không biếtcó thắng không đây ta ? Mình còn chưa tập xong lá vàng rơi nữa ! “
- “Khổ, trong tuần lại kiểm tra Toán với Địa lí, lạithức đêm nữa rồi ! “
- “À, há, thằng mập còn nợ mình dĩa cơm sườn, maitúm đầu nó bắt trả lễ mới được, gì chứ chuyện ăn uống là không thể xao nhãng !“
Nằm nghĩ linh tinh giữa đêm khuya yên tĩnh, tôi lạiđâm ra thèm hít bầu không khí trong lành của gió trời, của hương hoa sữa miênman vườn nhà Tiểu Mai. Thế là quên cả luôn lúc tối gió còn thổi mạnh như bão,tôi rón rén đặt chân xuống giường bước ra hướng cửa sổ trong phòng.
Nhưng còn chưa kịp đặt tay vào chốt cửa thì tôi độtngột nghe đánh rầm một âm thanh rõ to :
- Uỳnh… lạch cạch… lạch cạch….. !
Giật thót mình vì âm thanh to tổ bố này, rõ là nóvừa phát ra từ nhà dưới, và căn cứ theo âm thanh sau cùng thì là tiếng của cáikhay gỗ ở phòng bếp mà Tiểu Mai vẫn hay dùng để bê cơm. Không kịp suy nghĩ gìhơn vì biết mục đích của tối hôm nay mình ngủ lại đây là gì, tôi nuốt nước bọtđánh ực một cái rồi bắt đầu vận khí đề công, tay cầm đèn pin, tay còn lại mở chốtcửa phòng một cách cẩn thận và chạy ra hành lang.
Cố gắng hết mức để không phát ra tiếng động nào vềsự di chuyển của mình để “tên trộm đạo” bên dưới không thể nhận biết, tôi nhónchân phóng từng bước dài qua hành lang. Nhưng có lẽ âm thanh to tướng vừa rồikhông chỉ làm kinh động mỗi tôi mà còn làm Tiểu Mai thức giấc, ngang qua phòngnàng đã thấy cửa phòng thoáng hé mở và nàng sợ hãi nhìn tôi.
Trong màn đêm, theo lí thì không thể thấy bất cứgì nhưng do mắt đã quen với bóng tối, và cũng biết được Tiểu Mai đang nghĩ gì,tôi đưa tay lên môi nhìn nàng ra dấu im lặng. Rồi tôi hít một hơi dài, bật đènpin lên và lao nhanh xuống cầu thang quát lớn:
- Ai đó ????
Quên mất cả là tình hình đang cúp điện, tôi đậptay vào công tắc đèn nhà bếp đánh ầm một cái mà dè đâu ánh sáng lại bật lên,hóa ra là nhà đèn đã cho điện về lại buôn làng tự lúc nào. Mặc dù vậy theo phảnxạ, tôi vẫn chìa đèn pin mà quơ dáo dáo, khẽ nhắm mắt lại trong một sát na rồilập tức mở to mắt ra đề phòng giới bị.
Thế nhưng ngay khi tôi nhận biết được… “tên kia “là ai, và đích thực thủ phạm của tiếng động vừa nãy là gì thì tôi cũng ngây ngườira ૮ɦếƭ sững.
Trước mắt tôi lúc này là một con mèo có bộ lônghình như màu xám, vâng… đích thực là một con mèo con nhỏ thó nhưng lại rất lanhlẹ, nó đang loay hoay trên chạn bếp ở gần bồn rửa mặt. Con mèo giật thót nhậnra có người xuống dưới nhà, nó hoảng hốt nhảy phốc xuống thềm dáo dác tìm chỗtrốn :
- Phịch…. !
Chạy thật nhanh đến ghế gỗ, nó nhảy lên trên rồi cứthế mà lao lên lối thoát cuối cùng. Thế nhưng cứu cánh của con mèo là cái ô cửathoát khí nhỏ trong nhà bếp đã bị tôi đóng lại từ chiều, vậy là nó lao đầu đánhbum vô ô cửa rồi té oạch xuống bếp.
- Méo….. !
Lồm cồm quệt đầu bò dậy, nó lại phốc xuống thềmnhà.
Nhưng nhìn quanh quất một hồi mà chả biết trốn vàođâu, thế là tiện đường nó lủi luôn vào phòng tắm gần bếp. Lại nhún chân nhảylên như đã rất quen thuộc với địa hình địa lợi trong nhà, con mèo thoắt cái đãphốc lên bồn tắm nhưng lại trượt chân mất đà tạt người vào vòi nước, thế là mộtít nước rỉ ra từ vòi tạo thành âm thanh… nước chảy ban đêm nhưng chủ nhà lạikhông hề bật.
Sự việc kể ra thì có vẻ dài dòng nhưng lại xảy rarất nhanh, và tôi đã trong phút chốc xâu chuỗi lại tình huống trước mắt mìnhcùng với những sự lạ lùng xảy ra trong nhà Tiểu Mai từ những ngày qua, và tôiđã đi đến một kết luận cuối cùng. Đó là đầu cua tai nheo, ngọn nguồn mọi chuyệnđều là từ con mèo đang chạy loanh quanh trong bồn tắm này mà ra. Hẳn là vớithân thủ lanh lẹ vốn có, con mèo này đã “đột nhập “ vào nhà Tiểu Mai bằng cáchnhảy qua những song sắt nhỏ ở cửa thông ra vườn nhà, dù rằng khoảng cách giữanhững song sắt này chả đủ cho trẻ sơ sinh lọt qua.
Rồi sau khi hoành hành bá đạo chán chê một hồi, cólẽ con mèo này đã quậy quọ sao đó mà bật nước bồn tắm, nghịch giỡn chán chê sauđó nó lại còn bạo gan chạy lên cầu thang mà nhẹ nhàng lẻn vào phòng Tiểu Mai.Do chốt cửa phòng nàng bị hư nên nó dễ dàng huých người đẩy ra khẽ khàng, có thểnó cũng đã nhảy lên bàn học Tiểu Mai mà… ngắm nàng ngủ. Thế rồi sau chuyến “mèocon phiêu lưu ký “, nó lại chạy xuống cầu thang, theo lối cũ là thoát ra bằng cửasau hành lang. Nhưng cũng có lúc nó muốn thử tài khinh công của mình mà nhảylên ghế, rồi từ ghế thoát ra ngoài theo ô cửa sổ thoát khí vuông vức. Thế nhưngđêm nay con mèo này không hoành hánh bá đạo được lâu khi mà tôi đang đứng án ngữngay trước cửa sau vườn, và ô cửa thoát khí còn lại cũng đã bị đóng.
Vậy là mọi sự đã rõ, chả có trộm hay ma gì sất, tấtcả mọi âm thanh khả nghi diễn ra hàng đêm vừa qua ở nhà Tiểu Mai mà nàng vẫnkhông bị tổn hại gì đích xác đều là do con tiểu hổ này mà ra, tuy vẫn chưa biếtlí do tại sao nó thích du hí vào nhà nàng. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười gằn rồitiện tay vớ luôn cây chổi gần đó :
- Ngự miêu Triển Chiêu ha… cho mày nếm lục điểmbán côn của tao đây !
Vốn dĩ chỉ định dọa cho con mèo này sợ mà chạythoát ra ngoài, thế nhưng thực chất tự nãy đến giờ Tiểu Mai cũng cắn răng màrón rén đi theo tôi. Và lúc này đây thì nàng đang đứng ở giữa cầu thang, chỉtrong thấy một nửa người tôi khuất sau tường bếp, tay cầm chổi mà lại nói đến“ngự miêu “ thì nàng vội chạy xuống, nép vào sau lưng tôi để mục kích chuyện gìđang diễn ra.
- Em nè…. !
- Woa…. Mèo kìa anh… woa…. !
Tôi còn chưa kịp nói cho Tiểu Mai biết đó là chuyệngì thì nàng đã xuýt xoa không ngớt, thiếu điều nhảy cẫng lên vì vui mừng như trẻcon được người lớn cho kẹo. Đè tay đang cầm chổi của tôi như ý bảo đừng đánhnó, Tiểu Mai từ từ bước lại gần con mèo mà sà nhẹ xuống, nàng bĩu môi dụ nó đến:
- Hi… mèo con….. !
Khỏi phải nói, tôi lúc này chỉ biết há hốc mồm ravì quá sức ngạc nhiên, hổng dè Tiểu Mai nhà tôi lại yêu thương động vật đến vậy.Dù rằng trước đó cả tuần con mèo này còn quậy phá báo hại nàng không ngủ được mấyđêm liền, ấy thế mà giờ này Tiểu Mai lại động lòng trước con tiểu hổ đang chạyloanh quanh trong bồn tắm.
Trông thấy người lạ tiến lại gần, con mèo nhỏ xíulại càng hoảng vía hơn nữa, nó lùi lại mà khóc ré lên :
- Mi áo…mi…méo….. !
Tiểu Mai quên cả cột tóc, nàng cứ để tóc dài liễurủ mà tiếp tục chìa hai tay ra để… dụ mèo :
- Hi hi… nào, chị không làm gì cưng đâu…nào…. !
Nhưng cũng đồng thời lúc đó, từ điểm tiếp giáp giữatường phòng tắm và phần bếp có một bóng đen từ dưới sàn vụt ra thật nhanh.