10 kém 15 phút tối, ngày 24 tháng 12 năm 2005…
Tôi ba chân bốn cẳng dốc hết sức đạp xe thẳng hướng xóm Lạc Đạo mà chẳng hiểu sao hôm nay con đường cứ như dài ra, chạy hoài ko tới nơi, lại thêm đường phố đông đúc vì người dân vẫn còn đang đi xem lễ nhà thờ, tôi chật vật lắm mới chen qua được cầu THD. Xem nào, hẻm nhà cô Hai cách nhà thờ Lạc Đạo khoảng 2 dãy nhà, vừa trờ xe đến nhà thờ là tôi căng mắt nhìn và đếm, khổ nỗi đầu mỗi hẻm chẳng có đèn đuốc gì, phải chạy thật chậm mới mong dò ra. Tôi tàn tàn đạp xe sát vào lề nhà thờ dòm lom lom hướng trên xem hẻm đầu tiên ở đâu thì phía bên lề, cạnh biển tên đường Lạc Đạo tôi thấy ai trông như Tiểu Mai đang đứng, vẻ như đợi ai đó, nhưng tôi không chắc lắm vì nhà Tiểu Mai là ở phía bên kia cầu về hướng biển chứ bên tận đây là xa tít tắp nhà nàng rồi.
Thế nên tôi đạp xe chầm chậm, càng gần càng giống Tiểu Mai, và hoá ra là em ấy thật, vì nàng tự xác nhận với tôi trước.
- Ủa ? N cũng đi lễ nhà thờ à ? – Tiểu Mai thoáng bất ngờ khi nhận ra tôi.
- Không, N vừa đi chơi với lớp về, còn Tiểu Mai ? – Tôi đầy ngạc nhiên vì trang phục nàng đang mặc.
- Mình vừa đi lễ, giờ đứng đợi taxi ! – Nàng cười nhẹ đáp, hôm nay Tiểu Mai diện sơmi trắng dài tay khoác gile đen, cổ đeo nơ đen và váy lễ cũng màu đen, nhìn y như thiếu nữ Tây phương trong các bộ phim tôi hay xem, trông lịch lãm thật.
- Ừ… N chạy qua nhà cô N lấy đồ về ! – Tôi chỉ tay hướng trên giải thích.
- Vậy N đi i ! – Nàng hấp háy mắt.
- Ừa, bye ha !
- Ừ, hi ! – Tiểu Mai gật đầu.
Đoạn rồi tôi tiếp tục đạp xe lên hướng trên, lần mò mãi cũng ra nhà cô Hai, may quá đèn nhà vẫn còn sáng và chưa đóng cửa.
- Ủa N, giờ này mới tới hở ? – Cô Hai đang ngồi trước hiên nhà với vài người nữa.
- Dạ con bận chút việc, cô cho con lấy xấp vải mẹ con nhờ hôm bữa ! – Tôi gãi đầu.
- Ừ, đợi cô chút ! – Rồi cô quay vào trong.
- Đại ka, lâu quá ko lên thăm thằng em này nghen ! – Thằng con cô Hai nghe giọng tôi thì từ trong nhà tót ra.
Nhóc này khoái chơi với tôi lắm, vì hồi học thêm lớp 3 tôi học nhà cô chủ nhiện trên đây, ra về thì đến nhà cô Hai ngồi chơi đợi ba đón về, rồi hai thằng làm quen bày trò chơi Gi*t thời gian. Nó nhỏ hơn tôi 2 tuổi, toàn gọi tôi là đại ka, dạo trước thỉnh thoảng tôi có lên rủ nó đi đá banh, sau này tôi bận học thêm từa lưa nên cũng lâu quá ko gặp nó.
- Chà, dạo này mày lớn tướng dữ hen, học hành sao rồi ? – Tôi cười cười.
- Bình thường, hôm nào đá banh đi đại ka, dạo này em toàn đá thua ! – Nó rủ rê.
- Èo, tao vầy mà đi đá với tụi con nít sao ? – Tôi làm bộ chảnh.
- Hic, chứ thua mãi em hết tiền chơi net ! – Nó làm mặt thảm.
- Ờ, để tao coi sao đã ! – Tôi quệt mũi.
- Đồ của mẹ con nè N, cô gói trong bọc đấy ! – Cô Hai bước ra ngoài đưa tôi bọc đồ.
- Dạ cảm ơn cô , con về ! – Tôi để bọc đồ lên xe rồi quay đi.
- Ế đại ka , tiện đường chở em ra nhà thờ chơi chút đi ! – Nhóc con phốc luôn lên xe tôi.
- Tối rồi còn đi gì nữa ? – Cô Hai nạt nó.
- Con đi chút thôi mà, ra xem mấy thằng xóm dưới có ko thôi ! – Rồi nó thúc vai tôi – Nhanh đại ka ơi !
- Vậy N chở nó ra giúp cô ha ! – Cô Hai lắc đầu cười.
- Dạ ko có gì đâu cô, con đi ! – Tôi chào cô rồi đạp đi.
Ra đến nhà thờ, tôi chạy từ từ rồi tấp vô lề thả thằng nhóc con cô Hai xuống.
- Xong, bye ku, tao về trước ! – Tôi vỗ lên sau đầu nó.
- Dạ, bữa nào lên đá banh nha đại ka ! – Rồi nó chạy biến đâu mất.
Tôi nhìn đồng hồ, đã 22h hơn rồi, dù còn khá sớm nhưng thôi kệ, về nhà ngủ 1 giấc cho đã cũng được, nghĩ đoạn tôi thong thả co chân đạp đi, đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì vô tình tôi nhìn sang bên góc đường khi nãy, Tiểu Mai vẫn còn đang đứng tại chỗ, vẻ như nãy giờ chẳng có chiếc taxi nào tới đón.
- Chưa đón được taxi à Mai ? – Tôi trờ xe đến, ngạc nhiên hỏi.
- Ừ…sao mà mọi khi đứng đợi một lúc sẽ có mà bữa nay lâu quá.. ! – Nàng cắn môi lo lắng đáp.
- Chắc tối nay lễ, hãng taxi ưu tiên đón tại gia hơn, chứ đâu có vắng khách mà chạy lòng vòng tìm ! – Tôi tặc lưỡi suy đoán.
- Hic, chắc vậy rồi ! – Tiểu Mai thở dài.
- Thôi để N chở về cho, cũng gần khuya rồi, đứng đợi tới bao giờ ! – Tôi cười đưa mắt nhìn nàng.
- ……Vậy cảm ơn N trước ha ! – Rồi nàng ngồi một bên yên sau xe, một tay vịn, hệt như lần đầu tiên tôi đưa nàng về nhà vào buổi chiều đầu năm học.
Đường phố vẫn không có vẻ gì là thưa dần như mọi khi lẽ ra là thế, trái lại giờ này ở các khu vực có nhà thờ thì người dân đổ ra đường thật đông, hầu hết là tản bộ đi dạo hoặc xem lễ lúc 12 giờ đêm. Tôi chở Tiểu Mai nên đạp thật chậm, ko dám chạy nhanh vì nàng vận áo váy chỉ ngồi một bên, nhỡ té thì…tôi ko dám tưởng tượng tiếp.
- Nãy lớp mình đi chơi đông không N ? – Tiểu Mai mở lời trước.
- Thì cũng chỉ tầm 15 người thôi, nhưng cũng vui, mà sao Tiểu Mai ko đi ? – Tôi hỏi.
- Mình bận đàn piano trong dàn đồng ca của nhà thờ, tận 9h mới xong nên ko đi được ! – Nàng trả lời.
- Hèn gì, hôm nay N thấy Mai mặc đồ trông lạ quá, hoá ra là phong cách nước ngoài ! – Tôi hiểu ra đáp. – Trông….xinh ghê, hì hì !
- Vậy à ? N khen thì mình nhận, hi ! – Nàng cười mỉm.
- Ơ, mà như vậy là 9h xong mà Mai đứng đợi taxi đến gần 10h luôn à ? – Tôi ngạc nhiên.
- Ừ…thì vậy, chứ xong lễ là phải 12h, mà giờ đó đâu còn taxi nữa ! – Tiểu Mai ngập ngừng đáp.
- Èo ôi, mà… sao Mai ko nhờ người nhà đến chở ? Ba hoặc mẹ chẳng hạn ? – Tôi thắc mắc hỏi.
- Ba mình hay bận công tác xa, còn mẹ thì ở nước ngoài….! – Đến đây giọng nàng trầm xuống hẳn.
- Ừ… ra vậy ! – Tự nhiên tôi cảm thấy buồn giùm Tiểu Mai, ngày thường khỏi kể, đến ngày lễ mà nàng cũng phải một thân một mình.
- Nhưng mà hôm qua ba nói là tối nay sẽ về đón Noel với Mai, chắc là giờ đang ở nhà đợi Mai đó, hì ! – Nàng cười tươi, trông vui hẳn lên.
- Vậy à ? Ừ, để N đạp nhanh hơn chút, bám chắc ha ! – Tôi quay đầu lại nhắc.
- Ừa, hi ! – Tiểu Mai nghiêng mái đầu nhìn và tay khẽ níu áo tôi.
Nhà Tiểu Mai đèn sáng trong nhà lẫn ngoài sân, lại còn có cả đèn Ⱡồ₦g sao năm cánh và các dãy ruy-bang trên lầu và treo ngoài cửa sổ, tôi nghĩ cũng phải thôi, nàng khéo tay thế thì trang trí mấy vụ này cũng chỉ là chuyện vặt thôi.
- Vậy cảm ơn N nhiều ha ! – Nàng mỉm cười, đôi bàn tay líu ríu khẽ đan vào nhau.
- Ừ, N về nha, giáng sinh vui vẻ ! – Tôi gật đầu đáp.
- Hì, N về cẩn thận ! – Rồi nàng quay bước về phía cổng.
Tôi hí hoáy cúi đầu xuống sườn xe sửa lại bọc đồ cho chắc rồi định quay xe chạy về nhà, nhưng lúc ngẩng mặt lên thì tôi ngớ người ra.
Tiểu Mai đứng quay mặt vào hướng cổng nhà, đôi bờ vai hao gầy khẽ run lên, tay nàng cầm chìa khoá mà mãi vẫn ko cất lên được, tôi nhận ra…cửa nhà nàng vẫn khoá ngoài, tức là hiện thời ko có ai trong nhà, cũng có nghĩa… ba Tiểu Mai đã không về đúng hẹn.
Tôi liếc nhìn đồng hồ đeo tay…
10 giờ 45 phút tối, ngày 24 tháng 12 năm 2005…
“ Đêm giáng sinh an lành, cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay, nhà nào cũng vui vẻ, ấm cúng và trang hoàng rực rỡ. Chỗ thì đèn màu nhấp nháy, chỗ có cây giáng sinh với những quà bánh đầy mầu. Có nhà dọn lên bàn gà tây, rượu, bánh trái trông thật ngon lành, và mọi người trong gia đình hạnh phúc quây quần bên nhau. “
Trích từ Cô bé bán diêm của Andersen.
Tiểu Mai vẫn đứng bất động trước cổng nhà, tay phải run run nắm chặt chùm chìa khoá, và từ sau lưng nàng tôi vẫn đang nhìn theo mà chẳng biết phải nên làm gì lúc này. Nhìn hình bóng người con gái cô độc đứng trước căn nhà to rộng nhưng ko một thành viên gia đình hiện hữu, màn đêm đã phủ xuống như đông cứng khoảng không gian tĩnh mịch buổi khuya, tôi chợt nghe tim mình đập mạnh, một cảm xúc dâng trào mà tôi không thể định nghĩa được đó là gì, hoặc giả có lẽ chỉ là sự cảm thông của một người con trai với một người con gái đang buồn khổ.
Tôi dựng xe, khẽ bước đến gần Tiểu Mai :
- Ơ…N…, về..đi N.., khuya rồi…! – Nàng chợt nhận ra tôi, nấc lên từng từ một, tay đang cầm một phong thư chuyển phát nhanh có lẽ vừa được bóc ra.
- Có chuyện vì vậy Mai ? – Vừa hỏi xong tôi liền tự rủa thầm mình ngu ngốc, đã biết chuyện gì đang xảy ra rồi mà lại còn chạm vào nỗi đau của nàng lần nữa, lúc này sao mà có thể nói ra được.
- …… ! – Nàng ngập ngừng đưa tôi lá thư vừa bóc ra, đôi mắt đã ngân ngấn nước như chỉ chực trào ra.
“ Gửi bé Mai của ba.
Ba thật xin lỗi con vì có lẽ ba sẽ không về kịp giáng sinh cùng con như đã hứa, bởi có điện khẩn của thuyền trưởng cho biết nhiều người trên tàu đang rất không ổn định về sức khoẻ do thời tiết quá lạnh nơi đây. Vậy nên ba cần phải có mặt, con gái đừng giận ba nhé, ba nhất định sẽ về vào dịp Tết nguyên đán cùng con.
Ôm con thật lâu, ba của con ! “
Bức thư chỉ vỏn vẹn vài dòng, nhưng nếu là tôi trong hoàn cảnh này thì dù có là con trai cứng rắn đến đâu cũng không khỏi buồn và tủi thân. Tiểu Mai vai run run nấc lên thành tiếng, đôi chân tựa hồ sắp khuỵa xuống …. Và chẳng phải là sách báo hay phim ảnh đã dạy, hay là những lời kể trong những cuộc vui của các bậc đàn anh già đời đi trước, mà là bản năng của một người con trai khi đứng trước một người con gái đang cần được chở che, bạn sẽ tự biết những gì bạn phải và nên làm, tôi không do dự ôm lấy Tiểu Mai, khẽ tựa mái đầu nàng vào vai mình, và đó là lần đầu tiên trong đời tôi ôm một người con gái.
- Không sao, cứ khóc đi, không sao đâu ! – Tôi khẽ nói.
Và Tiểu Mai khóc thật, nàng khóc một cách chân nguyên mộc mạc nhất, từng giọt nước mắt ấm nóng trên bờ vai mà hơn lúc nào hết tôi có thể cảm nhận được, thẩm thấu được rằng những lúc này người con gái chỉ cần một bờ vai chở che để họ có thể an tâm bộc lộ hết những gì vốn đã kìm nén tận trong tâm.
Và tôi lúc này, tôi đang nghĩ gì, tự bản thân tôi có biết chăng? Hay là tôi không dám phủ định bản thân, không dám phủ định tình cảm của mình để có thể quay ngược lại quá khứ ? Không, lúc này tôi vẫn chỉ đang đối xử với Tiểu Mai như một người bạn tâm giao, không thể khác được từ tận tâm can, mà tôi tin chắc rằng bất cứ đứa con trai nào khác trong hoàn cảnh này cũng đều làm vậy, thằng T, thằng K, thằng L hay bất cứ ai, chỉ cần đó là con trai.
Nhưng liệu có phải với bất kỳ người con trai nào thì Tiểu Mai cũng có thể khóc chăng?
Đêm giáng sinh, bầu trời khuya tĩnh lặng với ánh trăng và ngàn sao lấp lánh, gió thốc mát lạnh từng cơn thổi cây lá khẽ xào xạc, thời gian chầm chậm trôi…
Tôi ngồi cạnh Tiểu Mai ở băng ghế trước nhà, nàng đã tĩnh tâm trở lại, ngượng ngùng giữ khoảng cách ngồi với tôi.
- Ba Mai là bác sĩ ngoại khoa và cũng là chuyên viên tâm lý, nhưng lại ko làm ở bệnh viện, tính ông thích ngao du đây đó không bị bó buộc về khuôn khổ hay địa điểm, thế nên ông đã làm bác sĩ trên thuyền của một người bạn hồi đại học… Nên ba hay đi công tác, cũng ít khi về nhà lắm, hoạ hoằn một năm về được vài ba lần rồi lại đi.. – Tiểu Mai giọng đượm buồn kể. – Còn mẹ thì vì công việc và nhà ngoại nhất quyết ở lại Nhật Bản, và Mai cảm thấy ko hợp với cuộc sống luôn diễn ra quá nhanh ở Nhật, nên mới quyết định về quê nội là ở đây sống với cô gọi ba Mai bằng anh hai. Mình được ở nhà riêng, thỉnh thoảng gia đình cô lại ghé qua chơi hỏi thăm rồi về, có gì cần thì gọi cho cô, tiền sinh hoạt thì ba Mai gửi trong tài khoản ngân hàng, nói chung sống tự lập cũng quen dần, hì !
- Vậy…Mai ko nhớ mẹ à ? – Tôi lại hỏi ngu lần nữa.
- Cũng…có chứ, nhưng hè về là Mai lại sang Nhật thăm mẹ vài tháng rồi mới về lại ! – Nàng gượng cười.
- Ừ…, cũng buồn ha, gặp N chắc ko chịu nổi rồi ! – Tôi gãi đầu.
- N là con trai mà, chắc ổn hơn, hì ! – Tiểu Mai vén tóc mai đáp.
Lại im lặng với nhau, có lẽ chúng tôi vẫn còn cảm thấy ngượng vì lúc vừa nãy, giờ ngồi đây mãi cũng ko biết làm gì, nhưng về nhà để Tiểu Mai một mình thì tôi lại không đành, nhìn đồng hồ đã hơn 11h đêm, tôi thu nắm tay lại, đứng dậy quyết định.
- Vào nhà chút đi Mai ! – Tôi hít 1 hơi dài nói.
- Nhưng khuya rồi, N ko về gia đình lo sao ? – Nàng ngước mắt nhìn tôi.
- Chẳng sao, vào nhà cho N mượn điện thoại chút ! – Tôi cười trấn an.
- Ừa, N ko dắt xe vào à ? – Tiểu Mai nhìn ra sau.
- Cứ để đó ! – Tôi khoát tay.
Tay cầm điện thoại, tay bấm số nhà, tôi có đôi phần chột dạ, thôi kệ, lỡ đâm lao rồi phải theo lao tới cùng.
- Mẹ hả ? Con nè ! – Tôi làm giọng tỉnh queo.
- Gì đấy ? Sắp về chưa ? – Mẹ tôi hỏi.
- Chắc chưa đâu mẹ, lễ nhà thờ 12 giờ mới xong mà ! – Tôi gãi đầu.
- 12 giờ khuya quá, hay giờ về đi, mẹ còn đợi được, chứ chút buồn ngủ là con khỏi vô nhà luôn đấy ! – Mẹ tôi doạ, nhưng giọng nghe vẫn hiền từ lắm.
- Dạ thì ý con là đi chơi về con ngủ nhà thằng K mập luôn, rồi sáng mai về sớm, mẹ ngủ cho khoẻ chứ đừng đợi con nha ! – Tôi hồi hộp chờ phán quyết.
- Đi chơi cho cố đi, mẹ méc ba mầy đấy ! – Mẹ tôi nói.
- Dạ hì hì, lâu lâu con mới đi mà, à con lấy xấp vải bên nhà cô Hai rồi, sáng mai con đem về ! – Tôi thở phào nhẹ nhõm.
- Ừ, đi đường cẩn thận đấy ! – Rồi mẹ tôi gác máy.
Tôi cười ú tim, vậy là đã thông quan thuận lợi, nhìn sang thì thấy Tiểu Mai nhìn tôi vừa cảm kích vừa… đỏ mặt ngạc nhiên.
- Rồi…tối N ngủ ở đâu ? – Nàng cắn môi hỏi.
- Khỏi ngủ, hai đứa ra ngoài chơi Noel, chán thì thôi, hén ? – Tôi nháy mắt .
- Ừ… ừa, hì ! – Tiểu Mai hấp háy mắt cười thật tươi. – Vậy N đợi mình thay đồ chút nha !
- Ừ, khoác thêm áo vào nhé, trời đêm lạnh đấy ! – Tôi gật đầu.
Đoạn rồi tôi ra trước ngồi trên xe đợi, nghĩ đến Vy tôi lại tự hỏi không biết mình làm như vầy là đúng hay sai.
“ Tuỳ N, Vy ko quản được, chỉ cần…! “ – Tôi nhớ lại câu này của em nó, đúng rồi, chỉ cần mình vẫn một lòng với em ấy, vẫn xem Tiểu Mai là bạn thì chẳng sao cả, nghĩ bụng thế nên tôi cười trấn an mình.
11 giờ 25 phút khuya, ngày 24 tháng 12 năm 2005…