Trong tiềm thức, mắt tôi nhìn, tay tôi Ϧóþ thắng, chiếc xe đạp màu đen cùng một thằng con trai dừng lại trước ngôi nhà của hắn :
- “ Đến nhà rồi kia à ? “ – Tôi đưa đôi mắt vô hồn nhìn vào cánh cổng sắt.
Chầm chậm đẩy cửa, tôi thẫn thờ dắt xe vào trong nhà. Dưới bếp, mẹ tôi đang lúi húi nấu ăn với rổ rau trên tay.
- “ Ừ nhỉ, trời gần tối rồi, mẹ phải ở nhà nấu cơm thôi ! “ – Là một ai đó nói hộ từ trong đầu dùm tôi, nghe xa xăm và lạ lẫm.
- Về rồi à con ? Biết gì chưa ? – Mẹ tôi tươi cười rạng rỡ.
- Dạ ? – Tôi ngước mắt nhìn.
- Anh mày đậu Bách khoa rồi, 21 điểm mà trường chỉ lấy có 18 điểm, vậy là xem như xong khối A, giờ chỉ còn đợi Y Dược khối B nữa thôi ! – Ánh mắt mẹ không giấu nổi vẻ hân hoan.
- Dạ, may ghê ha ! – Tôi gượng cười, cố sao cho thật tự nhiên.
- Ừm, nó vừa gọi điện báo về, chắc giờ ngoài Phan Rang mấy cô chú tập trung lại làm tiệc đấy !
- Hì….. !
- Đợi anh mày đậu luôn trường Y rồi thì nhà mình cũng mở tiệc !
- Dạ…hì hì, hẳn rồi !
- Mày cũng liệu mà cố học cho bằng anh đấy con, thôi tắm rửa rồi xuống ăn cơm !
- Dạ….. !
Tôi cố dạ vâng rõ to để giấu đi sự bất thường của mình rồi bỏ đi lên nhà trên :
- “ Học ư… ? Liệu rằng học có phải là quan trọng nhất ?.... Sao lúc nào mọi người cũng chỉ bắt con học vậy ? Sao ai cũng bảo con phải giỏi như ông anh chứ…. ? Cảm giác là cái bóng của một người, có ai đã từng biết qua chưa….. ? “
Cũng thật trớ trêu, ngày ông anh tôi đậu đại học Bách Khoa thì tôi lại chẳng thể thành tâm mà gọi điện chúc mừng ổng, bởi vì chiều hôm nay…..
Thất thểu vào phòng, tôi đóng cửa lại rồi tựa người vào tường, ngồi phịch xuống sàn.
Từng giây đồng hồ chầm chậm trôi qua theo tiếng tíc tắc của kim giây kêu rõ đều đặn trong phòng, tôi vẫn lặng yên ngồi bất động.
Tại sao lại như vậy chứ ? Mình phải nổi giận vì vừa chứng kiến một sự thật phũ phàng ư ? Hay phải thật buồn vì hôm nay đã chính thức trở thành một kẻ… bị bỏ rơi ?
Ừ, trước khi về nhà, tôi đã cố kìm nén mọi cảm xúc, và đợi đến lúc ở trong phòng một mình, tôi mới có thể phát tiết nó ra ngoài. Tôi cứ tưởng về đến nhà, tôi sẽ nổi giận, sẽ quẳng đồ đạc đi như một kẻ điên vì thất tình, hay sẽ buồn rầu đến suy sụp như một người bi luỵ vì tình.
Nhưng không, tất cả đều vô hồn… và trống rỗng !
Tôi không hề cảm thấy gì cả, một chút tức tối cũng không, một chút buồn rầu cũng không, chỉ đơn giản là những suy nghĩ và câu hỏi luôn đứt quãng giữa chừng vì không có hồi đáp.
- “ Tại sao vậy ? “
- “ Vừa rồi là sự thật mà, phải không ? “
- “ Mình đợi bao ngày, rốt cuộc điều cần biết cũng đã biết rồi đấy thôi ? “
- “ Nhưng sao…. ? “
Ừ, có lẽ nơi này không hợp ! Đúng rồi, căn phòng này không đủ rộng, hồi nhỏ mỗi lần buồn, chẳng phải mình hay ra biển để thét thật to cho vơi nỗi lòng đó sao ? Ừm, hẳn là vậy rồi, mình hiện giờ chưa cảm thấy gì cả là do không gian nơi này quá chật hẹp. Mình phải giữ nguyên cảm xúc này, để ngày mai ra đến biển mình sẽ tha hồ mà… gì nhỉ ? À, gặm nhấm nỗi đau này chứ, hay thật, tự dưng bây giờ mình lại trở thành một thằng thích thưởng thức cái cảm giác này ?
Gọi nó là gì nhỉ ? Bị phản bội ư ? Hay phụ tình ? Hay là… quả báo ? Nhưng… mình đã làm gì để bị quả báo ?
- Nam ơi, xuống ăn cơm ! – Tiếng mẹ tôi vọng lên từ dưới nhà.
Tôi giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ dài miên man bất tận, vội đứng dậy nói :
- Ư….m……….. !
Gì vậy ? Sao tôi không thể nói thành lời được ? Một cảm giác nghẹn ứ và đông đặc nơi cổ họng, tưởng chừng nếu cứ cố nói ra một điều gì đó, thì tôi sẽ thở nấc lên thành tiếng.
- Dạ……. ! – Và cố gắng lắm, tôi cũng chỉ phát ra được một từ gọn lỏn, nói mà như không nói.
- Có nghe không Nam ? – Mẹ tôi lại gọi, giọng bà đã sốt ruột.
Không nói được, tôi vội đứng dậy rồi mở cửa phòng cố tạo âm thanh thật to để mẹ tôi biết là tôi đang mở cửa, cố giẫm chân mạnh xuống sàn để bà biết là tôi đang bước xuống.
Tôi im thin thít, chỉ đưa đũa gắp thức ăn rồi và cơm vào miệng qua loa cho có lệ, vẫn không nhìn ai và cũng chẳng nói gì.
- Mày sao thế con ? Sao mắt đỏ nữa rồi ? – Mẹ tôi ngạc nhiên.
- Dạ…lúc nãy ngoài đường có bụi, con dụi mắt nhiều nên vậy ! – Tôi cố giấu vẻ bối rối, mặt thản nhiên đáp.
- Tí nữa lên nằm nghỉ đi, đừng xem tivi nữa ! – Mẹ tôi dặn.
- ……….. ! – Tôi vẫn cắm cúi ăn.
- “ Gì nữa thế ? Chỉ khi nào xúc động mạnh thì mắt mình mới đỏ mà ? Nãy giờ mình có cảm giác gì đâu mà lại như vậy ? Buồn cũng không, tức giận cũn không mà ! “
Sau bữa tối, viện lí do mắt đỏ cần nghỉ sớm, tôi nói với mẹ rồi lên trên lầu, đóng cửa phòng lại và tắt đèn. Thả người xuống giường, nằm vắt tay lên trán :
- “ Mình bị sao thế này ? Sao đầu óc cứ trống rỗng, chẳng hề có gì thế này ? “
Không biết là đã bao lâu trôi qua, nhưng tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ nhỏ trên bàn đã trở thành một thứ âm thanh mà tôi tưởng chừng như cứ mỗi một lần nó vang lên, là đã 1 ngày hay thậm chí là 1 năm. Và cũng không biết bao nhiêu lần, tôi từ đang nằm lại trở dậy và ngồi bó gối, có khi tôi tựa hẳn người vào tường, có khi tôi úp mặt thê lương, và cũng có khi… tôi thẫn thờ nhìn vào bóng đêm dày đặc trước mắt.
- “ Đã 2 giờ đêm rồi ư ? “ – Tôi nhìn vào kim dạ quang của đồng hồ.
Thật khẽ khàng và chậm chạp, tôi rón rén mở cửa ban công và trèo lên sân thượng. Bầu trời đêm khuya của một ngày hè không mưa trở nên quang đãng đến lạ thường, cao vợi và thoáng mát, ngàn ánh sao sáng lấp lánh giữa tầng không. Từng làn gió nhẹ đưa hương hoa sữa từ nhà kế bên sang, tôi nghe tiếng xào xạc lá của những cây dừa nước được trồng bên dưới.
Gì nhỉ ? Tôi ra đây làm gì nhỉ ?
À, phải rồi, chiều nay, tôi thấy Vy đi với tên con trai khác. Vậy là bọn thằng Khang không có nói sai, hì, vậy mà lúc trước mình lại đi không tin tụi nó, ngớ ngẩn thiệt, bạn bè chơi thân thì cần gì phải lừa nhau đâu chứ ! Mà Phan Thiết thì nhỏ xíu, chắc là Vy với tên ấy cũng….. !
Tôi trở mình dậy, thở hắt ra và cười một mình.
Chắc là Vy và tên ấy cũng đi với nhau nhiều lần rồi, đến cả nhỏ Phương cũng còn thấy kia mà. Ừm, vậy là chỉ trong có hơn 1 tháng mà nhiều chuyện xảy ra quá, nào là so tài với A Lý, lần đầu tiên bị đá thật lực vào hông này. Rồi thằng Luân tán tỉnh bà chị lớp trên, à, cái thằng Chiến dám chơi xỏ mình lần hai, rủ lên nhà gì mà gà thì gà tây, cá thì không được câu, hừm…hì hì, mà cũng vui chứ đâu có sao…gì nữa nhỉ ?
À… lần đầu tiên bị quê giữa đám bạn, quê thiệt… sao Vy nói hiểu tôi mà lại vậy nhỉ ? Chắc hẳn là lúc ở bờ suối em ấy cũng thấy tôi chìa tay ra chứ, tụi bạn ai cũng thấy cả mà. Rồi lại còn lúc đi về nữa chứ, thật là…. Mọi ngày đã lạnh lùng với tôi rồi, thôi thì có gì cứ nói thẳng ra đi chứ, mập mờ hoài vậy thì tôi biết gì được đâu.
Em cứ nói thẳng ra là…. Cứ nói thẳng ra là em có bạn trai khác rồi đi, đâu cần phải im lặng đến như vậy ? Im lặng và từ từ xa lánh là cách em đã chọn để bỏ rơi một người hay sao ? Cách đó không hay chút nào đâu, thật đấy Vy à !
Em biết ngày hôm nay, tôi… ừ, tôi buồn thật đấy, giờ tôi mới nghĩ là mình đang buồn. Nhưng không phải là vì em đã có bạn trai khác, mà là vì….
Bạn bè ai cũng nói rằng em đi với người con trai khác mà tôi đâu có tin, không, không phải là tôi không tin họ. Chỉ riêng tôi, riêng những ngày vừa rồi ở cạnh em, tôi đã có dự cảm về điều đó rồi. Chỉ là… tôi đợi em, tôi đợi chính em nói lời chia tay kìa, và tôi… hẳn rồi, tôi sẽ rút lui mà chúc phúc cho em. Nhưng không, em không nói gì, và cũng không làm gì, chỉ đơn thuần vì cách em chọ là im lặng và xa lánh.
Thế là ngày ngày tôi đợi, tôi đợi một sự xác nhận mơ hồ mà chính tôi cũng không biết đó là gì, nhưng tôi vẫn biết mình phải đợi. Ừm, giờ thì tôi biết rồi đấy, tôi đợi khoảnh khắc tôi thấy em cùng người khác vui cười cùng nhau, và hôm nay tôi cuối cùng đã được như ý nguyện rồi !
Nhưng em biết không ? Tôi không buồn vì điều đó, mà tôi… tôi buồn, tôi đau vì giây phút em nhìn tôi, nó rất ngắn ngủi, rồi em lại quay đi như chưa hề nhìn thấy tôi, như hai ta chưa từng quen biết. Tôi đau vì điều đó, đau lắm, tim tôi như thắt lại rồi vỡ vụn. Thà rằng em nói một lời thẳng thừng thì có lẽ tôi sẽ không đau như bây giờ, đằng này….
Cũng không biết là đã bao lâu trôi qua, khi cảm thấy hơi lạnh của sương đêm đang ngấm dần vào da thịt, tôi thẫn thờ gượng người đứng dậy rồi quay trở vào trong phòng. Đặt mình xuống giường, tôi lại thở nấc một lần nữa, vẫn là cái cảm giác nghẹn ứ, đông đặc trong đêm.
….Tic….tac…..
Ừm, vậy là hết rồi đấy !
….Tic…..tac…..tic…….
Tình đầu bao giờ cũng đẹp…nhưng buồn… !