Quãng đường về hơn mười lăm cây số đã xa nay lại còn xa thêm, 6 chiếc xe đạp, chiếc nào cũng có đôi có cặp, và chỉ mỗi tôi là nhẹ bẫng đi với cái yên xe trống không phía sau. Tôi thấy trong lòng hoàn toàn trống rỗng, những câu tự vấn không có câu trả lời cứ vụt đến rồi lại lọt thỏm vào khoảng không vô định.
- “ Tại sao vậy ? Sao lại đối xử với tôi như vậy chứ ? Nếu tôi có làm gì sai thì ít ra em cũng phải nói rõ với tôi chứ ? Khả Vy ? “
- “ Em nói em hiểu tôi mà, em biết con người tôi trọng nhất là danh dự mà ! Để rồi hôm nay em biến tôi thành một thằng hề chỉ biết làm trò mèo trong mắt mọi người, để rồi bây giờ ai nấy cũng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy đấy ! Ánh mắt mà tôi biết là họ đang cảm thông, nhưng với tôi lúc này nó chỉ là thương hại không hơn không kém ! “
- “ Tôi đã làm gì sai sao ? Tôi một lòng, toàn tâm toàn ý với em, để rồi giờ đây đổi lại những gì tôi nhận được là như vậy à ? Không, tôi thích em mà không hề mong đợi mình nhận được lại điều gì, chỉ đơn giản tôi thích em vì em thích tôi, cứ tưởng rằng chúng ta là hai mảnh ghép hoàn hảo ! “
- “ Em đâu biết vì em, tôi bỏ ngoài tai những lời dự đoán mà tôi cho là bố láo của bạn bè, khi bọn nó bảo rằng em có bạn trai khác. Em cũng đâu biết vì em mà tôi chạy thất thần suốt 1 tuần lễ chỉ để được tự tay mình làm món quà tặng em, vì em mà tôi cam chịu bị trẹo hông lúc nhảy sào, vì em mà dẫu có đến ૮ɦếƭ tôi cũng cố cắn răng nén đau, chỉ bởi tôi muốn bạn trai em phải là người có phong thái và khí khái nhất định, có thể làm em hãnh diện ! “
- “ Và tệ hại hơn, em đâu biết rằng vì em mà tôi nhẫn tâm bỏ rơi người con gái khác trong đêm mưa lạnh lẽo, và khi đó em ngủ thật ngon ở nhà. Người ấy lo lắng cho tôi còn nhiều hơn bất cứ những gì tôi có thể nghĩ ra ở một cô gái lứa tuổi như vậy có thể làm được. Để rồi người ta nhận được gì, em đâu biết cái cảm giác một người con gái nhận dạy guitar cho người con trai mình thích chỉ để anh ta đàn cho người con gái khác nghe. Tôi biết, tôi hiểu, nhưng vì em, tôi sẵn sàng làm ngơ tất cả, chỉ bởi vì một khi tôi đã yêu mến ai, chỉ cần người đó không làm gì lầm lỗi với tôi thì dù trời có sập, tôi vạn kiếp thiên thu cũng vẫn chỉ biết có người tôi yêu ! “
- “ Bây giờ đổi lại em đang đối xử với tôi ra sao đây ? “
Tôi hoàn toàn chìm đắm vào những suy nghĩ của bản thân, và có lẽ sẽ mãi chỉ vậy nếu như bọn hai thằng Dũng xoắn và Tuấn rách không trờ xe đến :
- Ê Nam !
- Ê !
- Hở… sao ? – Tôi giật thót người.
- Này, hai đứa mày… vậy à ? – Tuấn rách trầm trầm hỏi.
- Không…. ! – Tôi chối phắt đi theo bản năng và rồi lại nói tiếp - … Ừm…chẳng biết !
- Bảo rồi mày không nghe ! – Thằng Dũng thở hắt ra.
Tôi lắc đầu cười buồn, cố ra vẻ mình vẫn bình thường, thế nhưng tôi không bình thường thêm được nữa khi mà đến lượt thằng Luân cùng thằng Quý chạy sát sườn, chỉ có mỗi thằng Chiến chở Khả Vy và Khang mập chở nhỏ Huyền là chạy phía trước.
- Sao vậy ? Chuyện gì vậy ? – Yên ù hỏi dồn dập.
- Ông Nam, nói ông nghe, hôm bữa lúc đi nhà sách, tui thấy nhỏ Vy đi chung với người khác đó ! – Nhỏ Phương vô tình lặp lại đúng ý của thằng Dũng xoắn hôm bữa.
- Ơ, bà cũng vậy à ? – Thằng Dũng ngạc nhiên.
- Ừm….ờ ! – Nhỏ Phương định nói tiếp, nhưng nhìn vẻ mặt của tôi rồi lại thôi.
Tôi lúc này bị giằng xé giữa hai tâm trạng, nửa muốn nói chuyện để chia nhẹ bớt nỗi lòng, nửa muốn chỉ mỗi mình tôi gặm nhấm cái tâm trạng nửa vời này. Con người tôi trọng nhất là danh dự bản thân, nhưng bây giờ thì mọi người lại túm tụm xung quanh bàn tán về ai ? Về tôi, cứ như là đang thương hại tôi vậy, và tôi thì không muốn điều đó !
Thế nhưng khi mọi người nhìn tôi và biết ý tách riêng ra, thì tôi lại cảm thấy mình lẻ loi như bị bỏ rơi, vô tình lại càng đáng tội nghiệp hơn nữa !
Lúc này, tôi chỉ cần một người có thể đi sóng đôi cùng tôi, và đừng nói chuyện, chỉ đơn giản để cho người khác biết rằng, hay chính là để tôi biết rằng cạnh tôi vẫn còn có một ai đó, để tôi có thể tỏ ra là mình vẫn bình thường. Nhưng cũng đừng túm tụm cả nhóm lại như vậy, tôi không muốn là người bị thương hại, bị tội nghiệp !
Thế nhưng suy nghĩ này của tôi thì làm gì có ai biết được chứ ? Thành thử ra tôi cứ lần lữa mãi, và cuối cùng chạy tuột lại phía sau, trước mặt là nhóm của Luân, và ở đằng xa tít tắp kia, là Khả Vy đang cười tươi bắt chuyện với nhỏ Huyền.
Bầu trời dần về chiều, từng áng mây trôi lãng đãng đằng xa, nhẹ nhàng và hững hờ như cách Vy đang đối xử với tôi, và mặt trời dần khuất về sau, đưa ánh sáng yếu ớt như vẫn luyến tiếc một buổi ban ngày, như chính tôi lúc này đang luyến tiếc về những điều mơ hồ từ lâu.
- Nam, về, quẹo nè ! – Giọng Khang mập làm tôi bừng tỉnh.
- Ừm, vậy à ? – Tôi quay lại.
- Mày… nãy giờ có đang chạy xe không đấy ? – Nó nhìn tôi sửng sốt.
- Có… chứ ! – Tôi gật đầu một cách vô hồn.
- Trời đất, chứ sao mày đi từ nội thằng Chiến đến nhà em Huyền, giờ đến gần nhà tao mà mày cũng không nhận ra à ? – Nó chưng hửng.
- Đâu… mà tao về đây ! – Tôi nói rồi quay xe đạp về, mặc cho Khang mập hãy còn đang ngơ ngác.
Tối hôm đó, tôi nuốt cơm không vô, uống nước cũng không thấy cảm giác, cứ lơ ngơ đến tận khi đóng cửa vào phòng, yên lặng tắt đèn và thẫn thờ tựa người vào tường, có lẽ bây giờ tôi lại đâm ra thích cảm giác một mình gặm nhấm nỗi đau không thành tên này.
Không thể nghĩ được gì, không thể nói được gì, mọi thứ xảy ra quá nhanh và dồn dập, tôi không hiểu và cũng không muốn biết, cũng không muốn tin.
- “ Tao với thằng Khang thấy em Vy của mày đi với tên khác rồi ! “
Tao không tin, tụi mày đã nhầm người rồi, chắc chắn !
- “ Hôm bữa đi nhà sách, tui thấy Vy đi chung với người khác kìa ! “
Vô lí, tui không tin, nhầm rồi Phương à !
Thế nhưng mày lấy cơ sở gì để không tin hả Nam ? Những gì của ngày hôm nay vẫn chưa đủ hay sao vậy ? Bạn bè họ dối mày để được cái gì đâu ?
Nhưng như vậy thì Vy đối với tao vậy cũng có được gì đâu ? Không thể có chuyện một người chỉ mới hơn tháng mà thay đổi đến như vậy được !
Tôi tựa người vào tường, có lúc uất nghẹn, có lúc trống rỗng, đau nỗi đau không thể diễn tả, không thể chia sẻ với ai.
Cái tôi của mày quá cao Nam à, bạn bè nói gì mày cũng không nghe, họ nói chuyện mày cũng không tiếp, giờ thì lấy ai ra mà sẻ chia ?
Chính vì tao có lòng tự tôn, nên một khi tao đã yêu, tao cố hết sức để không bị tổn thương, tao cố toàn tâm toàn ý rồi đấy thôi !
Mày gọi đó là tình yêu ? Đã biết gì chưa thằng ngu ?
Tao………. !
Tình là như thế đấy, không yêu không đau, nhói buốt trái tim, gọi là tình yêu !
Trong đêm, có một thằng Nam liên tục tự xỉ vả chính mình, và một thằng Nam khác chống chế yếu ớt rằng những gì nó làm là đúng. Để rồi cuối cùng, cả hai thằng đều nhận ra nó chẳng hơn gì ai, nó cũng chẳng biết gì cả, chỉ đơn giản từ trước đến giờ cuộc sống của nó toàn màu hồng, và giờ đây có lẽ sẽ có thêm những màu sắc khác nữa rồi.
Tôi mệt mỏi nằm xuống giường, nhắm mắt lại và dần ngủ đi lúc nào không hay, khi mà một câu hỏi vẫn cứ treo lơ lửng trước mặt như một hình chiếu bản thân, hiện hữu và rõ mồn một :
- “ Tại sao vậy ? “
Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy, tự mong rằng ngày hôm qua chỉ là mơ, hoặc cả mùa hè vừa qua chỉ là mơ càng tốt. Để tôi sẽ giữ cho Vy đừng đi Đà Lạt, giữ cho tôi đừng về Phan Rang nữa, thế nhưng tôi cười buồn chấp nhận rằng cái ước muốn mọi thứ đều là mơ chỉ là một suy nghĩ trẻ con đầy ngốc nghếch.
Vậy bây giờ phải làm sao đây, hở quý ngài Người lớn khôn ngoan ?
Tôi tần ngần đứng trước bàn điện thoại, hai phần muốn gọi điện hỏi cho rõ mọi chuyện rồi ra sao thì ra, và tám phần còn lại chỉ đơn giản là gọi đến nhà Vy, để hỏi rằng…
- Tối nay Vy có học Toán không ?
- Ừ, có !
- Ừm…, thế tối mình qua !
- ……… … !
Tôi không thể trốn tránh việc gặp Vy được, hay đúng hơn là tôi không thể không gặp em ấy. Tôi một mặt vẫn đang cố tỏ ra là mình chả có chuyện gì sau ngày hôm qua, một mặt vẫn mong chờ một điều gì đó mơ hồ và đầy hi vọng, và nó cũng mơ hồ không kém những gì đang xảy ra lúc này vậy !
Buổi tối của ngày hôm ấy, trời đêm lất phất mưa, tôi bỏ cặp xách vào giỏ xe, lần đầu tiên cảm nhận rõ mình phải làm những gì, phải nói những gì !