Sáng hôm sau tỉnh lại, Vương Tiêu Lăng phát hiện mình nằm trong phòng ngủ, chỉ là người bên cạnh sớm đã chẳng biết đi đâu, ảo não hơn nữa là cả người nàng xìu như cọng 乃ún.
Bọn họ lại làm.Cơ thể nàng đã trực tiếp chứng minh điều đó, giờ phút này nó giống như vòng kim cô đang niệm chú khiến người khác đau cả đầu.
Sao lại làm chuyện này chứ? Nàng rõ ràng không hề có ý định này mà…
MỘt lần nữa nhớ lại tình huống đêm qua, nàng vụm trộm tiến vào thư phòng của hắn, chưa kịp tìm thấy đã bị hắn bắt tại trận. Sau đó nàng không khống chế được cơn giận, hắn lại một mực không phủ nhận, cuối cùng.. bắt đầu đánh nhau.
A a a a a……. Nàng điên rồi, nàng rốt cuộc làm cái gì thế này/
Chuyện băng ghi âm bị hắn làm cho hồ đồ mà cho qua, đã vậy nàng còn bị hắn biến thành bữa ăn đêm ngon lành một cách dễ dàng, đáng kinh dị hơn là, giữa đoạn nàng còn giãy dụa nhưng đến cuối cùng lại hưởng thụ sung sướng.
Càng nghĩ càng cảm thấy mình vô dụng, nàng đúng ra phải dứt khoát dùng đầu gối đá vào Nghiêm Tử Hiếu cho hã giận.
Nghiêm Tử Hiếu đáng ghét!! Nghiêm Tử Hiếu thối tha!! Sao cái mũi của hắn không dài ra thêm một tí hay lùn bớt đi một tí, nếu không đầu óc cũng đừng thông minh như thế, ưu điểm nhiều như vậy hỏi sao nàng không sắp biến thành hoa si chứ!!
Nàng đập đầu vào gối, cuối cùng trong đầu lóe lên một ý niệm làm cho sắc mặt của nàng trở nên thật khó coi, rồi cái gối lót đầu ngơ ngác bị nàng đánh cho ngừ tử.
Nàng đâu phải người háo sắc, nàng cũng không phải Lâm Hiểu Phân, cho nên sự xuất hiện của hắn cùng căn bệnh háo sắc này chẳng qua chứng tỏ… nàng thật sự yêu mến hắn. Hoặc chính xác mà nói, nàng có thể rất không may đã yêu hắn…?
Oh My God!! Không… không thể nào.!!
Vương Tiêu Lăng vẫn còn giam mình trong cảnh mới lĩnh ngộ được một sự thật quan trọng, vẻ mặt mờ mịt đi xuống lầu, hai cha mẹ Nghiêm gia, cùng Nghiêm Tử Hiếu sớm đã yên vị trên bàn ăn.
Cha mẹ Nghiêm Tử Hiếu thấy nàng khoan thai đi chậm xuống lầu, cũng không hỏi nguyên nhân, cả hai đều có chút xấu hổ dùng ánh mắt tức giận nhìn con trai nhà mình.
Nghiêm Tử Hiếu hoàn toàn không để ý, sau khi nàng xuống lầu liền giúp nàng chuẩn bị bữa sáng trong đó có món nàng thích ăn nhất là chân giò hun khói, bánh mì trứng nướng đặt ở vị trí bên cạnh chỗ ngồi của hắn. Chờ con mèo lười lấy lại tinh thần mới nói.
“Sao không ngủ tới chiều”
Vương Tiêu Lăng không cần nghĩ cũng biết câu nói cay nghiệt này phát ra từ miệng ai, nếu bình thường nàng nhất định sẽ tức giận cùng hắn khẩu chiến vài hiệp nhưng hiện giờ… hiện giờ nàng vừa mới bị đả kích quá lớn.
Thấy người bị mình làm khó làm dễ không chút phản ứng, cha mẹ Nghiêm Tử Hiếu lại nói ra suy nghĩ của mình
“Tử Hiếu, sao con có thể nói như thế với Tiêu Lăng? Mệt thì ngủ nhiều một tí có sao đâu”- Nghiêm Mẫu mở miệng trách mắng con trai mình.
“Ừ, mẹ con không có nói sai!!”- Dù sao cũng tại con trai mình mà nữ hài tử mới mệt như thế, ngủ nhiều một chút không sao, tiện thể dạy cho đứa con trai này biết thương hoa tiếc ngọc chứ.
Nghiêm Tử Hiếu nghe vậy nhíu mày, vẻ mặt sâu xa nhìn cha mẹ mình, tựa hồ muốn từ trên mặt hai người nhìn ra ít đầu mối.
Không đúng, nếu như là trước đây, hai đại nhân xem hai đứa đấu võ mồm cùng lắm là cười không nói thêm gì cả, sao hôm nay lại khác thường bao nhiêu đầu tiễn đều chỉa về hướng hắn. Chẳng lẽ lại là… hắn trong lòng trầm ngâm suy nghĩ nữa ngày, trong đầu đã có lời giải thích.
“Cha mẹ, con có chuyện muốn nói”- Nghiêm Tử Hiếu ưu nhã cầm lấy khăn lau miệng, sau đó dùng vẻ mặt đứng đắn nhìn hai vị đại nhân.
Nghe giọng nói của con trai như thế, cha mẹ Ngiêm gia cũng biết rõ con trai chắc chắn có chuyện cần nói không phải để bàn luận, căn bản đứa con này đã quyết định sẵn trong lòng bây giờ chỉ báo cáo cho hợp lẽ.
Bởi vì trước khi nói hắn đã quyết định trước hết rồi. Lần gần đây nhất là lần từ Vương gia trở về, hắn đêm đó mượn cớ muốn lấy lòng người bạn thuở nhỏ kế bên nhà liền đem con gái người ta mang về nhà. Biết rõ càng chống đối càng kích động, cha mẹ Nghiêm gia ai cũng thận trọng, buông đồ ăn xuống chờ con trai mở miệng.
“Con sẽ về Mỹ”
Ah!! Trở về Mỹ!! Không phải chuyện rất nghiêm trọng sao!! Hay thật, hai người đều sốc mà kêu lên.
“Tiêu Lăng cũng muốn theo con sang đó”- hắn quăng trái bom có sức ông phá lớn nhất ra.
“Sao chứ?”- Cha mẹ Nghiêm gia hét lên, hoàn toàn không thể tin được con trai mình cùng con gái nhà bên cạnh đã ăn sạch người ta còn chưa nói, bây giờ còn muốn đem con gái người ta lừa gạt sang Mỹ.
“Con đã giúp em ấy làm một vài thủ tục nhập học bên đó, cho nên không cần lo lắng”- Hắn đối với vẻ mặt khi*p sợ của hai vị đại nhân xem như không thấy, chỉ ôn nhu cầm lấy khăn giúp Vương Tiêu Lăng lau miệng.
Vấn đề không phải là lo lắng hay không!!>
“Đương nhiên đầu tiên con phải được cha mẹ Vương Tiêu Lăng đồng ý”- Trên thực tế, hắn sớm đã cùng cha mẹ nàng thương lượng, chỉ có chút nói dối tránh để người khác phát giác hắn sớm đã mưu đồ từ lâu.
Cả bàn đột nhiên trở nên yên tĩnh, nàng vẫn còn mải miết trong suy nghĩ, Vương Tiêu Lăng rốt cuộc cũng phát hiện sự kì lạ, nàng sững sờ nhìn cha mẹ Nghiêm gia rồi nhìn lại Nghiêm Tử Hiếu: “ách, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Cái gì? Muốn dẫn em qua Mỹ!! Em không muốn!!”- Xác nhận lại được chủ đề phản ứng đầu tiên của Vương Tiêu Lăng nhảy xa ba thước, khi*p sợ hét to..
Nàng van hắn!! Hắn trở về Mỹ là chuyện của hắn!! Vì sao nàng phải cùng hắn trở về Mỹ chứ?
Huống chi nàng đang ở Đài Loan rất tốt, tại sao phải sang Mỹ để học? Hắn rõ ràng biết trình độ anh văn của nàng chỉ so với “chó cắn trư” tốt hơn một chút.
“Không thể nói không muốn/”- Nghiêm Tử Hiếu không để ý tới nàng hét to, tự động lật cuốn tạp chí khoa học mới nhất để xem. “Trừ khi em cho anh một lí do”
Lý do không tểh đi Mỹ nàng có nhiều mà!!
“ba mẹ tuyệt đối không đáp ứng”- Vương Tiêu Lăng lời thề son sắt nói
Lần đầu tiên bị ba mẹ thẩm vấn đã lộ ra chân tướng nàng bị Nghiêm Tử Hiếu ức Hi*p, nàng cũng không tin hắn đưa ra yêu cầu này ba mẹ nàng sẽ đáp ứng. Nhưng thật đáng tiếc, lần này nàng tính sai rồi!.
“Họ đã đồng ý”- Nghiêm Tử Hiếu mặt không ngẩng lên, trực tiếp xóa sạch hy vọng của nàng. “Hơn nữa họ còn rất vui khi em có thể đạt được bằng cấp nước ngoài, còn nói sẽ giúp em chi trả học phí.
Trên thực tế, khi hắn đưa ra yêu cầu này với cha mẹ nàng, cha mẹ vương gia có thể nói là vui mừng đến phát khóc, còn cầu xin hắn chăm sóc tốt cho nàng, thậm chí còn cảm kích hắn vạn phần vì đã lo lắng cho tương lai nàng thật chu đáo, vì nàng tương lai khả năng thi đậu không cao, thi rớt thì phải chuẩn bị đường khác mà đi.
Bất quá lời nói làm tổn thương lòng tự trọng này.. hắn sẽ lược bớt tránh để nàng tức giận.
Cái gì? Ba mẹ cũng đồng ý sao!! Quả thực là tổn hại nhân quyền của nàng mà. Tính. Nàng còn có những lý do khác, cũng không tin sẽ không thuyết phục nổi hắn.
“Bạn tốt của em đều ở đây, nếu như em đi nói như vậy… họ chắc chắn sẽ rất buồn”- Lý do này tuy lạ nhưng cũng là lí lẽ hào hùng.
Hắn lần này hơi phân tâm ngẩng đầu nhìn nàng đang mỉm cười tự đắc làm cho hắn thầm nghĩ: “Nếu như em lo lắng chuyện này, vậy thì đừng nói”
“Tại sao?”- Nàng tuy không dám nói trong trường mình là nhân vật vĩ đại, nhưng dù sao nàng cũng cần chúc phúc.
“Bởi vì căn cứ theo những gì anh biết, chỉ cần anh tùy tiện để lộ thiệp cưới ở trường học, chắc chắn bạn em sẽ giảm đi một nửa, một nửa còn lại sẽ vui vẻ để em ra đi”- Hắn tin tưởng mười phần, ở trong gian phòng này lời nói của ai có phân lượng hơn thì hoàn toàn minh bạch.
Đáng giận!! Cả chuyện này hắn cũng tính tới!! Vương Tiêu Lăng nghiến răng nghiến lợi nghĩ. Chẳng lẽ không còn lý do gì khác để đánh bại hắn? Chẳng lẽ cứ như lời hắn nói…. Nàng sẽ phải sang Mỹ dù muốn hay không muốn…
Trong lúc này, linh quang lại lóe lên, nàng lại nghĩ đến cao nhân có một không hai trong trường chính là đám nữ nhân khó chơi, nàng nhịn không được bật cười ha hả.
Đúng vậy!! Còn có các nàng mà!! Mỗi lần nàng tổ chức hoạt động đều tận tâm giúp đỡ, các nàng ấy vẻ tỏ chút tâm ý với nàng.
“Sao lại không nói gì cả?”- Hắn đã đọc xong cuốn tạp chí khoa học, Nghiêm Tử Hiếu chờ đợi, thấy nàng đột nhiên không có phản ứng chỉ cười ngây ngô, khiến hắn nhịn không được thúc giục hỏi.
“Có!! Em còn một lý do”- Nàng vừa nghe thấy giọng nói của hắn vội vàng hồi phục tinh thần, lớn tiếng nói
“A?”- Còn sao, quả thật ngoài dự liệu của hắn.
Nàng cười trộm nhìn về phía hắn. “Thì là….”- Đây là νũ кнí bí mật cuối cùng.
“Chuyện gì..?”- Hai tai của hắn vểnh lên chuẩn bị nghe lời giãy dụa cuối cùng của nàng.
“Em là thuộc hội học sinh nên không thể tùy tiện mà đi được”
“Ừ! Cho nên?”
“Cho nên trừ khi được phó hội trưởng đồng ý, nếu không em phải ở lại Đài Loan rồi”
Sau khi tan học, học sinh trong trường cũng thưa thớt, mặt trời chậm rãi lặn về phía tây, đêm tối chậm rãi bao phủ xuống. Ngoại trừ văn phòng trung tâm của hội học sinh thì không còn nơi nào sáng đèn.
Trên chiếc bàn hội nghị dài chia rõ làm 2 bên, một bên là vị khách không mời mà tới sắc mặt âm trầm, bên kia là toàn bộ thành viên hội học sinh. Muốn biết tại sao không khí giờ phút này lại nặng nề như thế thì hãy quay lại một giờ trước.
Hội học sinh ngoại trừ Vương Tiêu Lăng thì toàn bộ thành viên đều có mặt đầy đủ ngồi ở bên cạnh chiếc bàn dài, đối diện sang kia là vẻ mặt bình thản của Nghiêm Tử Hiếu.
“Bạn học Nghiêm, cậu hôm nay đặc biệt mời chúng tôi tới đông đủ hẳn không phải chỉ để uống trà thô”- Phổ Tư nam nhẹ nhàng ôn nhu nói, vẻ mặt cười yếu ớt không nhìn ra thần sắc.
“Thật sự là quá khách sáo rồi”- Hắn đặt ly trà xuống, cũng mỉm cười lại.- “Quán quân trà năm nay lại xem đây là trà thô… thì thật không biết muốn uống loại nào”
“Cho nên hôm nay có chuyện gì xin hãy nói ra?”- Hiền Vũ Tây cũng chẳng muốn dây dưa, gọn gàng dứt khoát hỏi.
“Tôi muốn mang Tiêu Lăng sang Mỹ, cho nên muốn nhờ các bạn tìm cao minh khác thay thế vị trí của bạn ấy trước mắt”
“Không có khả năng”- Hiền Vũ Tây làm mặt lạnh, trực tiếp chối bỏ yêu cầu của hắn.
“Tại sao? Vị trí của Tiêu Lăng bất kì ai cũng có thể thay thế”- Rất khó để chấp nhận lời cự tuyệt, hắn nhàn nhạt hỏi muốn biết lý do.
“Tôi cũng muốn đáp ứng cậu”- Phổ Tư Nam khẽ nhấp ngụm trà, nhìn dáng vẻ vội vã của hắn từ từ đáp lại: “Nhưng thật xin lỗi, đành phải cho cậu đáp án là không thể”
“Cho tôi một lý do”- Sắc mặt của hắn lúc này chỉ thể dùng chữ âm trầm để hình dung.
Hắn xem ra đã đánh giá sai đám nữ nhân được ca tụng ở học viện rồi. Tưởng rằng sẽ không uổng phí chút sức lực nào để thuyết phục, hiện tại xem ra đây là cửa ải khó khăn nhất.
“Hội học sinh không thể tùy tiện thay người, cậu muốn đưa Tiêu Lăng đi thì sẽ để lại cho chúng tôi một đống vấn đề phức tạp”- Phổ Tư Nam khéo léo nói, trong giọng nói mang sự chân thành rất lớn.
Nhưng Nghiêm Tử Hiếu cũng không vì vậy mà từ bỏ dễ dàng, dù sao đây cũng chỉ là một lý do qua loa.
“Tôi không muốn nghe những điều đó”- Hắn khẩu khí lạnh lùng “Tôi muốn nghe lý do chính thức”
“Cũng chẳng có lý do gì, bởi vì bạn gái cậu đã tự ký văn bản bán mình cho chúng tôi cho nên cậu ấy không thể đi”- Hiền Vũ Tây “ném đá xuống giếng” cười nhạo một tiếng, thuận tiện bảo Ngạc Xuân Dương đưa cho hắn tờ giấy chứng minh lời nàng nói không phải giả.
Nhìn tờ văn kiện ghi chi chít chữ, Nghiêm Tử Hiếu lật từng tờ một mà coi, quả nhiên nhìn thấy bản hiệp ước, nữ nhân ngốc nghếch kia lại thoải mái kí tên vào bản hợp đồng mà nó chính là bản hợp đồng tự bán mình.
“Đã hiểu rõ rồi chứ?”- Cầm lấy phần khác của bản hợp đồng, Hiền Vũ Tây đọc lớn: “Lúc nhận chức vụ sẽ được hưởng quyền lực nhưng duy chỉ có một điều là không được tự ý từ chức, nếu không sẽ bị hội học sinh nghiêm khắc xử phạt.
“tôi hiểu, nhưng tờ giấy hiệp ước này chắc chắn còn có vai trò khác nữa?”- Hắn nhíu mày hỏi.
“Nghiêm đồng học không hổ là Nghiêm đồng học, ngay cả chút thủ đoạn nho nhỏ ấy cũng không cách nào trước mặt cậu giấu giếm”- Phổ Tư Nam tán thưởng nói.
Dối trá!! Nhân tài này rõ ràng có tâm cơ, hắn trong lòng thầm nghĩ nhưng không biểu hiện ra ngoài.
“Không dám, so với ai đó… tôi xem ra còn kém xa lắm”- nếu không hiện tại cũng không lâm vào cảnh túng quẫn thế này.
Người nào đó bị châm chọc có chút lơ đễnh sau đó cười ha ha không người. “Cậu cho dù có khen tôi, tôi cũng không thể cho cậu mang bản khế ước đi”
“Tôi biết, cho nên hẳn phải có cách nào xử lý… như trao đổi điều kiện chẳng hạn?”
Tuy giọng điệu như thăm hỏi, nhưng ai cũng nhận ra, muốn có được bản khế ước này chắc chắn trả giá không nhỏ.
“Kỳ thật cũng không có gì”
Nàng nói câu này như là lời an ủi, nhưng đã không an ủi được hắn ngược lại còn khiến hắn cẩn thận chờ đợi câu nói tiếp theo của nàng.
Đi một vòng lớn như thế, kết quả trao đổi có lớn hay không cũng tùy thuộc vào lời nói này… ngoại trừ trong đó có chút dối trá, hắn cũng không biết còn nguyên nhân nào khác.
“Điều kiện đơn giản”- Nàng cười duỗi ngón tay về hướng hắn. “Dùng người thay người, dùng thân thể của cậu để đổi”
“Cái gì?”
Quay trở lại hiện tại, cả hai bên đều không ai chủ động nói tiếp, chủ tiếp tục gác tay lên chân tĩnh lặng, cuối cùng Nghiêm Tử Hiếu cũng nói.
“Cậu muốn tôi tiếp nhận thay Tiêu Lăng vị trí này?”
“Đương nhiên không phải, việc tổ chức hoạt động cũng chỉ tạm thời, để cho một người có học vị tiến sĩ tin học thậm chí còn có phòng nghiên cứu riêng mà đi đảm nhiệm công việc này không khỏi có chút tiểu dụng nhân tài”
“Tôi không hiểu điều kiện cậu đưa ra có ý gì?”
“Rất đơn giản”- Hiền Vũ Tây chủ động mở miệng. “Ví dụ như về máy tính chẳng hạn, hội học sinh nhiều lắm cũng chỉ biết làm websites, cho nên chúng tôi rút được kinh nghiệm xương máu quyết tâm không để một người ưu tú như Nghiêm đồng học ra đi như thế, cho nên đặc biệt thành lập thêm một bộ phận thông tin, mà trưởng bộ phận đó dĩ nhiên là ưu tiên giữ lại cho cậu”
“Nếu tôi không đáp ứng?”- Cắn chặt răng, Nghiêm Tử Hiếu kiềm chế bản thân không nổi giận mà vù vù bỏ ra ngoài.
Đám nữ nhân này rốt cuộc muốn gì? Thoạt nhìn thì như thiên kim tiểu thư, ᴆụng đến việc lại như cá mập trắng muốn ăn tươi nuốt sống người khác ngay cả chút cặn bã cũng không tha
“Nếu vậy tôi tin rằng trong tương lai cậu sẽ trở thành một khách vip của hãng hàng không Đài Loan- Mỹ”- Phổ Tư Nam hảo tâm nhắc nhở…
Ý là nếu không ngoan ngoãn nghe lời… không chỉ không thể mang nàng đi, mà còn phải chạy qua chạy lại giữa Đài Loan và Mỹ, mới không thể để tiểu yêu tinh hoạt bát ngốc nghếch kia bị người khác thừa cơ cuỗm mất.
Cho nên họ không chỉ đơn giản nói điều kiện mà là trực tiếp vơ vét tài sản. Đôi mắt của Nghiêm Tử Hiếu đằng sua lớp kính hung hăng trừng mắt nhìn đám nữ sinh tuổi còn non nớt, sau đó tức giận rút cây 乃út mang theo bên người, lập tức kí vào tờ hiệp ước tương tự.
Sua khi chấp nhận tờ hiệp ước bất bình đẳng, Hiền Vũ Tây mở ra xem, xác định đúng như vậy mang đến cho Phổ Tư Nam coi.
Nhận lấy bản hiệp ước, Phổ Tư Nam không hề nhìn, trực tiếp giao cho Ngạc Xuân Dươn\\ cất vào hòm sắt bảo tồn: “Nghiêm đồng học, tôi tin rằng từ này chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.”
“Phải không?”- hắn cười thành một vòng tròn, khiêu khích nhìn nụ cười của nàng: “Có lẽ trước đó thì về Đài Loan nhưng sau này thì không biết”
Hắn ký thì ký, nhưng nếu hắn không về trở Đài Loan… các nàng làm sao có thể cầm chân hắn?
Phổ Tư Nam và Hiền Vũ Tây không chút khi*p sợ, ngược lại vẻ mặt như đã đoán trước, Ngạc Xuân Dương rút vé máy bay ra.
“Tuy nhiên chúng tôi cũng biết Nghiêm đồng học vì sao mà chạy về nước, càng khắc sâu hơn là Tiêu Lăng rất nhớ Đài Loan, nên sớm đã chuẩn bị vé máy bay, làm cho Vương Tiêu Lăng bất cứ lúc nào cũng có thể trở về thăm bạn học.
Hắn rất nhanh bị chọc giận, Hiền Vũ Tây không quên bổ sung: “Đương nhiên nếu bên ngoài có quan hệ hữu nghị, hoặc cần xã giao.. chúng tôi cũng có thể mời cậu ấy đi tiếp khách, gặp mặt..”
“Đủ rồi!! Tôi thua”- Hắn lạnh lùng cắt đứt lời nói “Nếu có chuyện gì có thể trực tiếp tìm chuyên cơ tôi sẽ lập tức quay về tận lực làm việc như thế được chứ?”
“Đương nhiên là được”
“Có thể đi rồi chứ”- Hắn ngay cả một giây cũng không muốn tiếp túc đứng ở nơi yêu ma quỷ quái này nữa.
“Đương nhiên”- Phổ Tư Nam mỉm cười, không lên tiếng đứng dậy.
“Cảm ơn Nghiêm đồng học đã gia nhập”- Lâu Bái Đông mơ mơ màng mở mắt, nhìn thấy ám hiệu liền lập tức hô khẩu hiệu quen thuộc, lưng cong xuống 90 độ về phía cửa.
Lại còn có kiểu tiễn khách không giống ai, làm cho lửa giận Nghiêm Tử Hiếu đẩy lên cao nhất
“Không cần cám ơn”- Hắn quay đầu bỏ đi, phong thái ưu nhã phong độ hoàn toàn biến mất.
Không lâu sau, ở cuối hành lang truyền đến tiếng nổ, thùng rác hung hăng bị đập nát, trong phòng hội học sinh ai cũng mỉm cười đắc ý.
Chỉ có tên Lâu Bái Đông ngây ngốc không hiểu đã xảy ra chuyện gì: “Có chuyện gì đang xảy ra đây?”
“Không có gì”
“Ah” Lâu Bái Đông gãi gãi đầu, tuy hoài nghi, nhưng vẫn tiếp nhận thuyết pháp
Dù sao cũng không liên quan đến mình thì đừng hỏi nhiều, xem hai người đang cười quỷ dị kia đã thu phục được một kẻ khó khăn nhất vào hội học sinh.
Ai!! Cái thế gian này á, quan trọng nhất là cứ bo bo giữ mình trước.