- Ngồi xuống – Huyền quát thằng Bin. Nó sợ quá nên cũng ngồi
- Xin lỗi ba Tùng mau – Thằng Vũ hắng thằng bé
- Ton xin lỗi ba – cái mặt thằng Bin mếu máo sợ sết trông rõ khổ
- Thôi, không sao, đằng nào nó cũng xé hộ tao rồi – tôi nói
- Mẹ đã nói không được vào phòng ba Tùng cơ mà, ai cho con vào, khoanh tay vào nhanh – Huyền cầm đôi đũa để dọa nó
Thằng Bin bắt đầu mếu máo, rồi nó tu lên khóc, nước mắt ngắn dài nhìn tội lắm.
- Nói, từ nay con không làm thế nữa – Vũ mớm cho nó nói
- Ton hứa, ton.. hông làm thế nữa ạ.
- Giờ lên ghế ngồi im xem phim, ko nghịch nữa nhé, ko là mẹ đánh đòn đấy
Huyền kéo nó lên salon phòng khách rồi bật phim hoạt hình cho thằng Bin xem.
- Đưa tao mượn cái bật lửa – tôi nói với thằng Vũ vì nó hút thuốc
- Làm gì thế mày ?
- Cứ đưa đây
Lấy bật lửa từ tay thằng Vũ, tôi đứng dậy cầm 2 mảnh bức ảnh ra ngoài ban công gần phòng khách và giơ lên đốt. Chẳng ai nói gì, tất cả ngồi im và nhìn theo hành động tôi làm. Uống chút bia vào nên tôi cũng hơi lâng lâng, hành động có thể bột phát nhưng tôi tin đây là điều tôi nên làm. Không do dự, đốt xong tôi cũng vứt đó chứ chẳng ngồi xem 2 mảnh nó cháy thế nào. Vào ngồi tiếp thì Vũ và thằng Quân cũng lảng lảng nói sang chuyện khác. Linh Nga và Huyền cũng vậy, nhưng tôi nhìn Linh Nga, cô ấy có vẻ buồn, dù cô ấy không nói ra.
- Thôi, uống đi chúng mày – tôi cầm cốc bia lên và nói
- Ừ, uống
3 thằng uống hết bỗng nhiên thằng Quân nói:
- Mày vẫn còn giữ ảnh nó à ? Thằng hâm
Vừa dứt câu thì thằng Vũ nháy nháy và ra hiệu cho thằng Quân , câu nói có vẻ hơi động chạm đến không khí vốn đã ảm đạm từ khi thằng cu Bin xé bức ảnh
- Ừ, chưa có thời gian đốt – tôi buông giọng
- Thôi nói chuyện khác đi, à mà hôm nào qua nhà tao, tao mới đặt được ít rượu nút lá chuối ngon lắm – thằng Vũ đẩy sang chuyện khác
- Thích thì tao xách lên cho vài chục lít, ông bà già ở nhà nấu đầy – Quân nó khoe
- Thôi, mày đừng đem cho nó, đem cho tao này, nó uống rượu như cất đi, bao nhiêu cho vừa – thằng νũ кнích bác
- Đợt tới về đem cho mỗi thằng ít. À quên, 2 chị em ăn đi, toàn thấy ngồi thế, mà Linh Nga này, làm sao e quen thằng Tùng « ẩm » này
- Hỏi làm gì – tôi vênh mặt
- Anh Tùng là chủ nợ của e, nhưng bây giờ anh Tùng lại thành con nợ của e anh ạ - Linh Nga cười
- Nói sao anh không hiểu ? – thằng Quân băn khoăn
- Nói lại đi nhé, ai nợ em – tôi nói với Linh Nga
- À, ai hứa là làm cho e 3 việc nhỉ - Linh Nga tủm tỉm
- Ừ thì…- tôi cũng ngậm họng chả biết nói sao, bởi vì say say lại bị gái xoắn nên cũng im
- Ngày xưa chả đứa con gái nào xoắn được nó, giờ lại bị Linh Nga bắt thóp. Kể cũng hay – thằng Vũ chêm nào
- Haha, thanh niên mọi hôm cứng lắm cơ mà, chủ động lắm cơ mà, hôm nay bóng bay bị châm kim rồi – lại được thằng Quân cũng kích theo.
- Thôi, tao xin 2 thằng mày. Thằng Quân, để xem lúc mày có người yêu thế nào, ngồi đấy mà mạnh mồm.
Ngồi bàn chuyện công việc, gia đình 1 lúc , tỉn hết thùng bia với 1 lít rượu nên 3 thằng cũng ngà ngà say. Linh Nga và Huyền đi dọn cái đống đổ nát sau bữa nhậu, ba thằng bọn tôi ra ngoài phòng khách ngồi.
- Bin, lại đây ba bế tí – tôi gọi
- Bế là có phí đấy – Thằng Vũ trêu
- Bin có yêu ba hông
- Có ạ - nó leo lên lòng tôi ngồi, dù nó hơi nghịch tí nhưng được cái dễ bảo
- Thơm ba cái nào, thơm 2 má nhé
Thế là nó thơm lên 2 má tôi
- Sao chẳng thấy kêu gì vậy – tôi trêu – thơm lại nào
- Bảo ba Tùng lấy vợ đi con thơm lại – thằng Quân lại chen vào, vừa nói vừa cười
Thằng Bin lại thơm 2 bên má tôi, khổ nỗi nó không biết chụm cái mồm vào. Thơm thì rõ kêu, xong 2 bên má tôi đầy nước bọt của thằng bé.
- Thôi thôi, ba ghi nhận, con đừng phun nước tiên vào má ba nữa – tôi cười
Thằng bé tròn mắt không hiểu chuyện gì. Còn 2 thằng bạn đểu cứ ngồi cười
- Ai bảo nó thơm ra tiếng cơ- thằng Vũ khiêu khích
Lát sau Huyền và Linh Nga thu dọn xong, cũng ra ngoài phòng khách và bê theo đĩa hoa quả ngồi uống nước cùng, 2 chị em thì cứ ngồi tâm sự với nhau, chẳng biết nói gì mà tiếng to tiếng nhỏ từ nãy đến giờ.
- Dạo này làm ăn được chứ, Huyền – tôi hỏi
- Vâng, từ hồi có Linh Nga về phụ e cũng nhàn anh ạ, sổ sách kế toán các thứ e cũng bớt đau đầu, có người trong ngành nên e nhàn lắm
- Chị cứ nói thế, e giúp được mấy đâu, mà lương anh chị lại trả em cao nữa.
Nói đến lương tôi và vợ chồng thằng Vũ quay sang nhìn nhau với ánh mắt ái ngại. Linh Nga vẫn chưa biết là tôi cũng góp tiền với thằng Vũ để trả cô ấy.
- Có gì đâu, chỗ người quen, xê dịch đáng mấy đồng, sắp tới chị mở thêm cửa hàng nho nhỏ nữa, đang định bàn với e và anh Tùng để quản lí giúp chị cửa hàng mới.
- Sao thế được ạ, e mới làm cho anh chị mà
- Đấy là anh chị tin tưởng chỗ người quen, chứ người không quen anh chị có dám giao đâu- Huyền thuyết phục
- Em, em cứ nhận đi, ông bà trả Linh Nga gấp đôi tiền lương hiện tại, tôi đồng ý ngay – tôi trêu
- Cái đó cứ tính sau đi chị ạ, với lại e cũng muốn làm 1 thời gian rồi kiếm 1 chỗ làm đúng ngành, chứ bán hàng nhiều khi đi sớm về muộn, sau này còn thời gian chăm sóc chồng con nữa
- Hả, chưa gì đã tính chuyện chồng con rồi à , hay thằng Tùng « ẩm » nó giục - thằng Vũ hỏi
- Dạ không, đấy là e nghĩ thế thôi , hì – Linh Nga cười
- Thôi, cái đó tính sau, e cứ bàn với thằng dở hơi kia đi, anh chị phải tháng sau mới bắt đầu mở thêm , giờ còn đang tìm mặt bằng.
- Dạ, vâng
Sau buổi nói chuyện, ăn uống xong thì thằng Vũ đưa Huyền và Bin về. Còn thằng Quân cũng chui vào phòng ngủ. Còn lại tôi và Linh Nga vẫn ngồi ở phòng khách. Ngả lưng xuống ghế thì Linh Nga lại ngồi cùng và nói
- Anh
- Ơi, gì thế e
- Anh có say không đấy, say thì vào phòng nằm ngủ đi
Tôi lắc đầu và nhìn chằm chằm vào Linh Nga. Hôm nay cô ấy để tóc dài, mặc cái áo tím, vài sợi tóc lơ thơ bay bay bên tai và trước mái tóc cô ấy. Tôi bất chợt thổi phù 1 cái lên trán Linh Nga
- Ơ… anh làm gì thế
- Thổi xem lúc tóc bay em đẹp cỡ nào – tôi cười
- Đừng trêu e nữa – Linh Nga có vẻ ngượng ngùng
- Chồng sắp cưới trêu mà cũng ngượng à – nháy mắt
- Ai đã nhận làm vợ anh đâu mà anh nói là chồng sắp cưới – Linh Nga cười
- Ủa mà thế anh phải làm gì để em làm vợ anh bây giờ ?
- Đơn giản thôi, cầu hôn e đi – Linh Nga lấy tay bụm miệng
- Nhưng mà ở đây không có nhẫn, đợi anh chạy đi mua đã nhé – mắt tôi sáng lên và giả vờ đứng dậy
- Thôi, ngồi xuống đây với e, e đùa thôi
- Nhưng mà anh thích cầu hônnnnn…..
- Suỵt – Linh Nga bất ngờ nói và đôi môi cô ấy chạm vào đôi môi của tôi. Cơ thể tôi theo phản xạ như có dòng điện chạy qua. Cô ấy hôn tôi tầm vài giây rồi buông ra. Trong khi đó mắt tôi vẫn còn đang tròn xoe chưa định hình được chuyện gì đã xảy ra vì nó quá nhanh và quá bất ngờ.
- Ơ.. ơ… - tôi ú ớ - Hay nhỉ ?
- Anh định chạy đi mua nhẫn thật đấy à ? E không cho anh đi đâu
- Ừ, đỡ tốn tiền – tôi nhe răng ra cười.
- Mà anh này – Linh Nga ngả đầu vào vai tôi và nói – sao anh lại đốt tấm ảnh đi
- Đốt đi chứ để làm gì?
- Anh còn nghĩ đến chị ấy không
- Ngốc ạ, từ khi có e anh chẳng còn quan tâm và để ý đến cô gái nào khác . Thề luôn – tôi giơ tay lên và thể hiện khuôn mặt nghiêm túc
- Cái này thì e tin – Linh Nga mỉm cười – Nhưng có những cái anh cần giữ cho riêng mình, cũng đừng vì e mà anh vứt bỏ những gì mà anh ko đành lòng. Ai cũng có 1 góc của riêng mình mà. E tôn trọng điều đó
- Anh nói này, bây giờ anh là người yêu em đúng không?
- Vâng
- Em có yêu anh không?
- Có – Linh Nga lí nhí trong cổ họng
- Thế giờ e có muốn anh với em hạnh phúc không?
- Có
- Vậy em có muốn anh buồn không?
Linh Nga lắc đầu
- Thì anh cũng không muốn e buồn, cho nên cái gì nên làm anh sẽ làm. Anh sẽ không làm e phải buồn, được chưa. Còn giờ thì gạt chuyện đó qua 1 bên. Đừng để ý nữa, e nghĩ nhiều hơn cả anh đấy.
- Vâng
Tôi khoác tay qua vai và ôm lấy Linh Nga. Dựa vào ghế nằm nghỉ 1 lát thì tôi ngủ quên mất. Lúc tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên ghế, trên đắp chăn. Còn Linh Nga thì chẳng thấy đâu cả. Tôi dụi mắt nhìn đồng hồ đã 6h chiều. Đứng dậy đi vào coi xem thằng Quân nó dậy chưa thì vẫn thấy nó nằm chỏng vó ngáy khò khò bên trong giường. Vào bếp thì thấy Linh Nga đang hì hụi nấu nướng
- E nấu gì đấy?
- Anh dậy rồi à, anh đi tắm đi cho tỉnh, rồi gọi anh Quân dậy ăn cơm luôn. E nấu bát canh thôi
- Ừ, mà trưa e không nghỉ à
- E có, e vào phòng anh nằm mà , định bế anh vào ngủ cùng nhưng anh nặng quá nên chịu – Linh Nga vừa cười vừa nói với ánh mắt đầy khiêu khích
- Á à, ai cho vào phòng anh ngủ khi chưa được sự cho phép của anh – tôi giả vờ nghiêm túc
- Ai bảo anh không khóa cửa phòng, e không có chỗ nằm nên phải vào đó – Linh Nga mặt xị xuống
- Anh đùa thôi, anh đi tắm đây – tôi cười – à quên thơm cái
Tôi nhanh nhảu hôn vào má Linh Nga rồi tung tăng đi lấy quần áo, chân tay múa may loạn xạ như trẻ con. Vào gọi thằng Quân dậy ăn cơm, xong xuôi tôi đưa Linh Nga về trên con wave rs vàng khè của tôi.
- E này, tuần sau chúng mình đi chơi nhé.
- Lúc nào anh rảnh đi cũng được mà
- Anh muốn dành trọn 1 ngày ở cạnh em cơ, chứ tối đến nhiều khi anh cũng bận công việc, à hay giờ đi xem phim đi, còn sớm mà
- Vào rạp chiếu phim để cho anh ngủ à – Linh Nga cười và ôm lấy tôi từ phía sau
- Thế giờ em muốn đi đâu nào?
- Em chẳng muốn đi đâu cả, à không phải, anh cứ chở em đi long nhong trên đường để em ôm anh lâu hơn 1 tí nữa là được rồi. – cười
- Đơn giản vậy thôi á, tiền xăng e trả nha – tôi trêu
- Quá đơn giản , hì hì
Tôi lượn lờ mua đường, thêm 1 lúc rồi đưa Linh Nga về nhà trọ cô ấy. Vừa về đến ngõ thì thấy bóng dáng 2 người quen quen. Hóa ra là thằng Nhật và em Ngọc. 2 đứa đang giằng co không biết có chuyện gì. Mặt em Ngọc thì có vẻ tức giận, còn thằng Nhật thì trông mặt nó như vừa ăn phải quả bơ thối, trông tội tội. Đến nơi tôi tắt máy hỏi
- Sao, có chuyện gì, nhà có sao không vào nhà. Ở ngoài này bán máu cho muỗi à?
- Dạ, không có gì đâu anh – Ngọc nói
- Không có gì mà đứng ngoài này à, lại giận nhau hả - Linh Nga lên tiếng
- Vâng, tại Ngọc ghen chị ạ – thằng Nhật cúi mặt xuống và nói với giọng như để cầu cứu sự thương hại đồng cảm từ tôi và Linh Nga
- Ghen cái gì mà ghen – vừa nói giọng giận dỗi Ngọc vừa đánh vào vai thằng Nhật
- Ơ hay 2 cái đứa này, yêu cho lắm vào. Đi vào nhà – tôi quát
Thế là 4 người vào trong nhà tôi hỏi
- 2 đứa ngồi xuống giường đi
- Làm gì vậy anh- thằng Nhật hỏi
- Bảo ngồi thì cứ ngồi đi.
Linh Nga thì tranh thủ đi thay quần áo, còn tôi lấy ghế ngồi đối diện 2 đứa
- Anh không biết có chuyện gì, mà anh cũng ko quan tâm làm sao 2 đứa cãi nhau. Nhưng mà cái việc đứng ở ngoài đường ngoài ngõ mà giằng co rồi giận dỗi nhau là anh không đồng ý đâu
- Vâng – Ngọc cúi mặt xuống lí nhí
- Tất nhiên là yêu nhau ko tránh nổi va chạm, cãi nhau, có thế tình yêu nó mới ko bị nhàm chán.
- Em cũng nghĩ thế đấy anh ạ - thằng Nhật chen vào
- Mày ngồi im, anh đang nói mà cứ chen vào là thế nào. Thôi, giờ vào nhà rồi, yêu kiểu gì thì yêu, nhẹ nhàng mà bảo nhau. Thằng Nhật có nhìn hay liếc con nào hay à ơi con nào thì cứ bảo anh, anh điều trị. Còn Ngọc nó yêu mày thì nó mới ghen. 2 đứa tự giải quyết đi.
- Thôi, ông cụ non, giáo huấn chúng nó vừa thôi, anh nói 1 lúc nữa là chúng nó nghe lọt lỗ tay bên này chạy sang lỗ tai bên kia đấy. – Linh Nga đi ra và nói
- Ừ, đấy, 2 đứa giải quyết vấn đề đi. Ngồi đây mát mẻ có quạt, lại kín đáo không thích à. Em đi ra đây với anh – tôi gọi Linh Nga đi ra ngoài cùng tôi
- Vâng
Tôi cùng Linh Nga đi ra ngoài
- Đi đâu thế anh
- Đi ra đầu ngõ
- Ơ, anh vừa bảo chúng nó ko được đứng ngoài đường giờ mình lại ra đấy à
- Anh đã nói xong đầu, ra đầu ngõ to ngoài Bạch Mai kia kìa, đi ăn chè đi. Lâu lắm anh không ăn, đi bộ cho khỏe chân
- Vâng, hì, làm e cứ tưởng…
Tôi cùng Linh Nga đi ăn chè, khoảng nửa tiếng sau về thấy 2 đứa đang chí chóe. Chắc trở lại bình thường rồi
- Xong rồi à, anh bảo rồi, 2 đứa hay cãi nhau ấy, từ mai thảo ra 1 cái hợp đồng, kí vào đấy. Xong thêm cái điều khoản là chỉ được giận nhau 15 phút thôi, không được giận nhau quá 15 phút.
Cả 2 đứa đều cười ngượng
- Thôi, anh đi về đây. Nhật, đứng dậy đi về luôn còn gì nữa, lưu luyến gì thì nhanh lên. Về đi cho chị em ngủ
- Vâng, thôi, e về nha chị Linh Nga, anh về đây, tí anh nhắn tin cho – nó nhăn nhở
- Ừ, 2 anh em về cẩn thận nhé.
- Em chào anh
Tôi và thằng Nhật ra về, mỗi thằng đi 1 xe, đi về được nửa đường thì thằng Nhật có điện thoại
- Alo – nó nghe máy. – Vâng, e đang đi đường, sao thế ạ - Chị đang ở đâu thế - Chị đi với ai – Chị ngồi yên đấy e đến luôn - ở yên đó nha!
Thằng Nhật cúp máy, tôi quay sang hỏi
- Ai thế
- Chị Trang anh ạ
- Có chuyện gì à?
- Chị í đang ở quán Nhắng, chị ấy gọi e đến uống cùng
- Cái gì, giờ này còn đi uống rượu á. Đi
Tôi và nó cùng phi đến. Vào trong thì thấy cô bé đang ngồi 1 mình 1 góc, trông khuôn mặt thảm hại, 1 mình 1 chai rượu, đối diện cô bé là 1 cái bát, 1 đôi đũa xếp ngay ngắn, 1 chén rượu đã rót sẵn. Tôi xồng xộc bước đến, cô bé cũng tỏ vẻ không ngạc nhiên cho lắm
- Ai đây? – Trang chỉ tay vào người tôi rồi quay sang hỏi thằng Nhật
- Ơ, anh Tùng đấy chị, chị say à
- À, ừ chị nhớ rồi, nhớ rồi. Tùng cắc – Trang lè nhè.