- Cháu tên gì? – bà nội tôi hỏi
- Dạ, cháu là Linh Nga bà ạ!
- Hả, Nga á, có phải là cái con bé ngày xưa yêu thằng Tùng phải ko – bà nội tôi đổi giọng, có vẻ không thích
- Không đâu bà ơi, kia là Quỳnh Nga, còn đây là Linh Nga – tôi nói đỡ
- Thế à, thế mà bà cứ tưởng. Nó mà dẫn con bé kia về đây bà tống cổ nó đi ngay.
- Bà, sao lại nói thế!
- Chả thế thì sao, thôi lại đây ngồi với bà.
Bà nội kéo tay Linh Nga lại giường ngồi với bà nội, còn tôi ngồi ở salon với các bác và các chú. Nhà ở nông thôn thường có 3 gian, 1 gian giữa là kê bàn ghế và thợ phụng, còn 2 gian 2 bên là kê 2 cái giường, thường là như thế.
- Đợt này về mấy ngày con – ông nội tôi hỏi
- Con về chắc mai đi luôn ông ạ
- Ừ, nhiều việc lắm hả
- Vâng.
- Con xin phép ông bà, các bác con xuống phụ các bác các cô nấu cơm ạ - Linh Nga đứng dậy xin phép
- Vừa đi về mệt, cứ ngồi đây với bà
- Dạ ko sao đâu ạ, con xin phép.
Ông nội với mọi người cũng gật đầu. Bác cả tôi lên tiếng
- Con bé khéo ăn khéo nói đấy. Nó làm cái gì rồi
- Bạn cháu vừa ra trường, đang đợi tìm việc
- Thế nó học trường nào? – chú út tôi hỏi
- Học viện ngân hàng chú ạ
- Thế à, cũng giỏi đấy chứ. Thằng này thế mà khá. Hơn đứt cái con bé lần trước.
- Có gì đâu ạ
- Thế 2 đứa tính bao giờ cưới- ông nội tôi lại hỏi
- Con cũng chưa biết
- Ô hay, người yêu có rồi, con bé cũng ra trường rồi. 2 bố con về bàn bạc đi rồi ông còn đi nói chuyện người nhớn cho chứ.
- Ông cứ để con! Thằng này là phải ép – bố tôi nói câu mà làm tôi phì cười
- Thôi thôi được rồi, thư thư cho con giãn việc ra đã, rồi đâu có đó.
Để ông và mọi người ngồi nói chuyện. Tôi chạy xuống bếp thấy Linh Nga đang ngồi cuộn nem rán với mấy cô và bác gái cả.
- Cháu chào bác, cháu chào các cô
- Thỏ đấy à, dạo này có người yêu trông béo tốt hẳn ra nhỉ.- bác gái tôi nói
- Ơ... - tôi giật mình
- Ngại à, có gì mà phải ngại. Người yêu chứ có phải người ngoài đâu mà ngại.
- Bác tự nhiên lại nói biệt danh cháu ra làm gì, mất hết hình tượng
Linh Nga thì cũng hơi ngạc nhiên quay sang hỏi:
- Ở nhà mọi người gọi anh Tùng là Thỏ à bác
- Ngày xưa nó tên là Thỏa, nhưng mà gọi tên nó khó, mọi người toàn gọi là Thỏ thôi, giờ cả xóm vẫn gọi nó là Thỏ mà. Sau này mẹ nó mới đổi tên thành Tùng đấy! - bác tôi cười
Cô ấy nghe thấy vậy thì cứ tủm tỉm cười. Thêm 1 bí mật lại bị tiết lộ với cô ấy.
- Chỗ này chỗ đàn bà con gái, đi lên nhà đi Thỏ - mấy cô giục tôi
- Ơ,sao đuổi cháu đi ạ
- Ở đây vướng chân vướng tay có làm được cái gì đâu, muốn gần người yêu hả. Lúc khác đi, quấn nhau cả ngày rồi vẫn còn nhớ à
- Cháu thèm vào – tôi ngúng nguẩy bỏ lên trên nhà ngồi chơi với mấy đứa em con nhà chú. Tôi thích trẻ con lắm, toàn lũ 4, 5 tuổi dễ thương lắm.
Buổi về ăn giỗ với ra mắt cũng thành công, mọi người cũng có vẻ ủng hộ lắm. Đến bữa ăn cơm ông nội tôi nói:
- Anh Tùng nhà ta hôm nay dẫn người yêu về, ông mừng lắm. 2 đứa mau tính chuyện cưới xin đi nhé. Lâu lắm ko có bữa giỗ mà đông đủ mọi người như thế này.
Linh Nga thì ngượng đỏ mặt, còn tôi thì chỉ biết cười. Mà làm gì có ai biết bên trong nó bùng nhùng như tơ vò thế nào đâu. Tôi còn chưa kịp tỏ tình với cô ấy nữa.
- Đấy, nghe thấy chưa, ông nội giục rồi đấy, mau mau đi cho các bác các cô ăn cỗ. – mấy cô mấy bác hùa vào nói.
Thực ra thì cái chuyện của Linh Nga nằm ngoài ý muốn của tôi ngay từ đầu. Tôi thích cô ấy, nhưng thật sự tôi ko đành lòng để Linh Nga phải chịu đựng như vậy. Chẳng biết rồi sau vụ ra mắt này mọi chuyện sẽ đi đến đâu nữa. Bữa cơm diễn ra suôn sẻ. Linh Nga là con người khéo léo, ngoan ngoãn nên mọi người có vẻ ưng lắm, chẳng ai phàn nàn gì. Ăn xong tôi lên giường ngủ, để Linh Nga đi rửa bát và thu dọn. Lúc tôi dậy thì thấy cô ấy đang ngồi Ϧóþ tay Ϧóþ chân cho bà tôi ở cái giường gian trái nhà. 2 bà cháu nói chuyện vui vẻ mà trông bà mãn nguyện lắm.
- Dậy rồi đấy à con!
- Vâng, mọi người đi đâu hết rồi bà
- Mọi người về hết rồi. Thôi ko cần Ϧóþ chân tay cho bà nữa đâu....Ϧóþ vai đi – bà tôi nói với Linh Nga
- Vâng ạ
- Sao bà để người lạ Ϧóþ vai cho bà thế, để con – tôi lanh tranh nhảy lên giường
- Thôi ông tướng, thích lại gần người yêu thì nói, lại còn bày đặt! Mà 2 đứa về đi, chiều rồi, về xem nhà có việc gì giúp đỡ bố mẹ thì làm. Linh Nga này, tối sang ngủ với bà nhé
- Hả, con để cho ai đây bà
- Sang ngủ với ông- bà tôi cười
- Vâng, để con về xin 2 bác đã ạ, được thì con qua ngủ với bà
- Ui cha, được cháu dâu đấm Ϧóþ cho tí mà khỏe hết cả người. Thôi 2 đứa dắt nhau về đi.
Chào bà tôi và Linh Nga về. Nhà ông bà cách đó có mấy bước chân nên tôi với cô ấy đi bộ về
- Anh Thỏ
- Hả - tôi tròn mắt
- Vậy đúng là thỏ rồi, con trai mà biệt danh là thỏ thì yếu đuối lắm. E đoán không sai mà. Hí hí
- Này, đừng có cơ hội nha, nhưng biệt danh của anh thì ít người con trai nào có đâu
- E biết thừa, bác gái còn nói hồi nhỏ anh nhát ૮ɦếƭ lắm, cái gì cũng sợ. Nên mọi người gọi anh là Thỏ Đế nữa. – cười tít mắt
- Trời, bác ơi là bác!
- Anh giấu làm gì, kiểu gì e chẳng biết.Từ nay đến mai chắc là còn biết nhiều điều hay ho từ anh lắm đây. Với lại lúc nào tiện thì e gọi anh là Thỏ nhé, đáng yêu mà. Hì
- To đầu bằng này rồi còn đáng yêu, cái tên Thỏ nghe nữ tính quá
- E thích thế. Ai bảo anh gọi e là đầu thạch cao cơ, e gọi là thỏ đế cho bớt nữ tính là được chứ gì.
- Thôi, kệ e!
- Ơ kìa, anh mà cũng biết giận à, mọi hôm toàn chọc e, hôm nay e mới trêu có tí đã dỗi rồi.
- Ai thèm dỗi, đấy là người lớn không chấp trẻ con. Nhá
Tôi với Linh Nga vừa đi vừa cười vui vẻ với nhau, về tới nhà thì thấy bố tôi đang ngồi cắm cúi vào cái máy tính bảng, mẹ tôi thì đang gọt hoa quả.
- 2 đứa về rồi đấy à
- Dạ - Linh Nga nhỏ nhẹ
- Ngồi ăn hoa quả đi, mẹ gọt xong rồi
- Vâng, ngồi đây em – tôi kéo tay Linh Nga ngồi xuống bên cạnh tôi
- Sao, về quê 2 bác có thoải mái không? – mẹ tôi hỏi Linh Nga
- Dạ thoải mái ạ
- Lại còn không, Linh Nga thân thiết với bà nội lắm rồi, mới về ra mắt mà đã Ϧóþ tay Ϧóþ chân cho bà, máu gớm
- Mày, cái mồm, ăn với chả nói. Mà Linh Nga này, 2 đứa tính sao chuyện cưới xin, hôm nay ông nội giục rồi đó
- Dạ, cháu....cháu
- Mẹ, Linh Nga còn công việc, đã đâu vào đâu đâu. Đợi xin được việc ổn định đã, với lại con đã về nhà Linh Nga đâu.
- Ừ, nhưng mà 2 đứa bố trí về quê Linh Nga, rồi xem ý ông bà bên đó thế nào để bố mẹ biết đường
- Dạ, 2 bác thư thư cho cháu vài bữa – Linh Nga bối rối
- Ừ, con về đây rồi, 2 bác cũng coi con như người trong nhà luôn rồi. Có gì khúc mắc con cứ nói – bố tôi nói. Mà sao đang bác cháu tự nhiên lại chuyển sang con với bác luôn nhỉ.
- Bác trai nói đúng đấy, các con cưới nhau sớm, rồi sinh con đẻ cái ổn định công việc sau này đỡ vất cả con ạ
- Vâng, con biết rồi – tôi lại tặc lưỡi
Tôi với Linh Nga ngồi cạnh nhau mà 2 đứa cứ run run, tay tôi nắm chặt lấy tay Linh Nga từ bao giờ. Tại thấy bố mẹ tôi nghiêm túc quá..
- Linh Nga, đi mua với bác ít đồ đi con.
- Mẹ không để cô ấy nghỉ à, sáng đi xe về mệt đã nấu cơm, xong rồi rửa bát, nãy còn đấm Ϧóþ cho bà nữa.
- Dạ, con không sao đâu bác.
- Đấy, Linh Nga nó ko như mày đâu, đàn ông đàn ang suốt ngày nằm ườn ra đấy.
- Vâng
- Vâng lại cứ để đấy, đứng dậy xem đi rửa cốc chén rồi quét nhà đi. Bố con nhà mày ở nhà chả giúp được cái gì
- Tôi vẫn đi chợ nấu cơm rửa bát còn gì. Vậy mà suốt ngày kêu – bố tôi nói
- Thôi, để con làm – Cơ mà thỉnh thoảng bố tôi cứ làm 1 câu giật hết cả nảy. Buồn cười mà ko dám cười.
Linh Nga lai mẹ tôi đi đâu tôi cũng chẳng rõ, còn mỗi 2 bố con ở nhà
- Tùng, chuyện con bé Trang thế nào rồi
- Dạ, con cũng chưa có cơ hội nói với Trang, giờ con mà nói ra không biết sẽ thế nào
- Bố thì nghe qua qua thôi, bảo ngày xưa con giúp nó nhiều, mà nó thích con, nó không dám nói ra đúng không?
- Vâng
- Với cá tính của con bé thì cũng khó đấy, phải khéo ko con bé nó sốc
- Con đang tính vài hôm nữa sẽ nói chuyện với Trang. Chứ như thế này con bối rối lắm. Con quý Trang lắm, như e gái vậy.
- Bây giờ có Linh Nga nữa, nên phải khéo léo cả đôi đường, không Linh Nga nó lại tủi thân. Cái giống đàn bà nó hâm hâm dở dở lắm. Nhớ lấy nha, nhu cương đúng lúc vào. Mình là phải tâm lý con ạ. Chơi đòn tâm lí đàn bà nó mới sợ
- Bố, giờ bố đi tán gái được đấy, tâm lí thế
- Cái thằng, bố nói vậy thôi, có người yêu, có vợ thì phải giữ. Linh Nga nó xinh thế, thế nào cũng bao nhiêu thằng dòm ngó. Cho nên lúc nào cũng phải hâm nóng tình cảm 2 đứa, nghe chưa. Bố ngày xưa yêu mẹ bố biết rồi!
- Hề, bố ko phải lo. Cái đó con biết mà
- Đấy là bố cứ nói thế, không thừa đâu
Bố tôi cũng thuộc dạng tâm lý, còn chỉ tận tình cho tôi phải làm như thế nào. Kể cũng đúng, tâm lý phụ nữ mà nắm bắt được thì mình rất có lợi. Lâu lắm rồi về nhà mà cảm thấy thoải mái lạ lùng thế này. Tôi đi thu dọn nhà cửa, 1 lát sau thì mẹ tôi với Linh Nga về. Tay xách nách mang chả biết mua cái gì?
- Mẹ mua cái gì thế?
- Đây, 2 cái quần xì, 2 cái áo ngắn tay mặc đi chơi với 2 cái quần ngố.
- Cái gì vậy mẹ, con có bảo mẹ mua đâu - tôi ngượng chin mặt
- Gớm, mọi lần toàn mẹ mua còn gì, ngại cái gì mà ngại. Người yêu chứ có phải người ngoài đâu.
Linh Nga thì cứ đứng tủm tỉm cười. Tôi cầm bộ quần áo chạy tọt vào bên trong cất đi. Mẹ tôi định làm cái gì không biết nữa. Cất đồ xong ra ngoài thấy mẹ tôi và Linh Nga lỉnh kỉnh xách đồ ăn với vài thứ linh tinh, chủ yếu là đồ ăn.
Buổi tối ăn cơm xong, Linh Nga xin phép
- Bác ơi, lúc chiều bà nội anh Thỏ...ơ... anh Tùng nói tối con sang ngủ với bà
- Thế à, vậy thì con sang ngủ với bà đi cũng được. Tùng, dẫn Linh Nga sang bà, mà mày ngủ luôn đấy với ông đi, sáng mai về. Lâu lắm mẹ không thấy mày ngủ với ông rồi – mẹ tôi cười
- Vâng
Tôi dẫn Linh Nga sang bên nhà ông bà. Sang đến nơi ông bà vẫn còn để cửa
- 2 đứa sang đấy à – ông bà
- Vâng, con đây.
- Con chào ông bà – Linh Nga nói
- May quá, Tùng, Linh Nga đi theo bà, bà có cái này cho thằng Tùng.
Tôi và Linh Nga lẽo đẽo đi theo bà xuống bếp, bà bật điện rồi lấy cái que dẽ phủi tro ở trên 1 cái xong đang vùi bên dưới.
- Cái gì thế bà
- Cá trê đấy
- Thật á bà, bà bỏ ra nhanh đi con cạo nồi – tôi hào hứng
- Từ đã
- Cạo nồi là gì vậy bà
- Ngày xưa nó thích món này lắm đó, tí rồi con biết – bà tôi nói với Linh Nga
Bà tôi lấy đũa gắp ra đừng miếng cá kho ở trong nồi. Còn lại cháy ở bên dưới, tôi chạy ra ngoài lấy cái thìa cạo cạo ở đít xoong miếng cá còn dính lại. Tôi cho lên miệng ăn ngon lành
- Sao, có mặn không? – bà tôi hỏi
- Không bà ạ, ngon lắm. E ăn không, há mồm anh đút cho – tôi quay sang Linh Nga rồi đưa cái thìa lên miệng đút cho cô ấy
- Ư...m...thơm thế bà ơi – Linh Nga cười
- Ừ, nó thích món này lắm. Ngày xưa nó còn nhỏ, mỗi lần bà kho cá là nó chỉ đợi đến tầm này cá nó nhừ, chăm chăm vét xoong thôi. Bà kho bằng củi, phải vùi nó xuống mấy tiếng nó mới nhừ mà cá không bị ướt
- E ăn nữa không nè – tôi chăm chú cạo xoong rồi ngẩng mặt lên đút cho Linh Nga miếng nữa làm cô ấy bật cười
- Ngày xưa nó ở với ông bà, bố mẹ nó bận làm ăn, nhà thì nghèo. Thỉnh thoảng mới được bữa cá. Khổ thân cháu tôi – bà tôi và Linh Nga cứ ngồi nhìn tôi ăn.
Ăn xong tôi liếm mép 1 cái
- Xong rồi bà ơi, để con đem xoong đi ngâm.
Tôi đứng dậy, bà với Linh Nga đi lên nhà. 1 lát sau thì Linh Nga đấm lưng cho bà. Ông nội thì ngủ lúc nào không biết, tôi pha ấm nước chè đem ra hiên ngồi hóng gió. 1 lát sau Linh Nga đi ra
- Anh không vào ngủ à
- Còn sớm mà e, bà ngủ rồi hả
- Vâng, ông bà anh dễ tính nhỉ
- Ừ - tôi cười
- E không ngờ anh lại như vậy đấy
- Anh làm sao?
- Thì nhìn anh ăn cá cháy ấy, lúc anh ăn nhìn đáng yêu lắm anh Thỏ ạ - cười
- Ơ...
- Thỏ đế, thỏ đế. Hì hì.
- E mà cứ gọi anh như thế anh cho e biết tay đấy
- E thích biệt danh của anh mà. Anh có vẻ thân thiết với ông bà nhỉ?
- Ừ, bố mẹ bận, anh ở với ông bà cho đến hết lớp 5. Ông bà cho anh nhiều kỉ niệm lắm, ông bà thương anh nữa
- E cũng thấy thế, giá như e còn ông bà, nhưng ông bà e mất từ lúc e còn bé xíu. – Linh Nga thở dài
- Về làm cháu dâu của ông bà anh đi! – tôi cười
- Anh này, lại đùa- Linh Nga ngượng ngùng.
- Anh không đùa đâu – tôi nói giọng nghiêm túc và quay sang Linh Nga.