PHIÊN NGOẠI LỤC CẨM
Năm hắn năm tuổi, gia tộc hắn bị tiểu nhân hãm hại, lâm vào cảnh vô cùng khó khăn, tài chính bị xuống dốc.
Năm ấy, gia gia nắm chặt lấy bả vai của hắn, trong mắt tràn đầy không cam lòng, lạnh lùng nói: “Lục Cẩm, Lục gia chúng ta có thể phục hưng, hiện tại chính là vấn đề thời gian mà thôi. Nhưng con thân là con cháu Lục gia, tuyệt đối không thể bởi vì trong nhà tạm thời xuống dốc mà nản lòng thoái chí; hiện tại chỉ là tạm thời đưa mẹ con con ra ngoài lánh nạn, trong thời gian đó con cũng phải cố gắng học tập thật tốt, tương lai mới có thể trở thành người đứng đầu, biết không?!”
“Vâng.” Nhìn khuôn mặt gia gia vốn không bao giờ thay đổi nay lại lộ ra nhàn nhạt phẫn nộ, hắn gật đầu thật mạnh, nói: “Gia gia, con nhất định làm theo lời người nói.”
“Tốt.” gia gia rút tay lại, cho tìm một chiếc xe cực kì bình thường, nhìn hắn cùng mẹ nói: “Các con lên xe đi.”
“Đi đến bên kia nhất định phải cẩn thận.” Lúc này, ba ba vẫn đứng ở bên cạnh không nói gì , trong mắt mang theo ánh nhìn không nỡ, gắt gao nhìn hắn cùng mẹ.
“Yên tâm đi.” mẹ cũng gắt gao nhìn chằm chằm ba ba, ôn nhu nói: “Em sẽ chăm sóc con của chúng ta thật tốt.”
“Nhanh lên xe.” Gia gia nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia sắc bén, lớn tiếng hạ mệnh lệnh.
Hắn cùng mẹ một chút cũng không dám chậm trễ, lập tức chui vào bên trong xe, bởi vì họ đều biết, tia sắc bén hiện trong mắt gia gia lúc đó biểu hiện cho cái gì.
Chiếc xe đưa hai người bọn họ đến một thôn nhỏ ở trong núi, hắn nhìn ven đường hết sức hoang vu, thì ra đây là một sơn thôn.
Vì thế, hắn cùng mẹ sống tại một ngôi nhà đơn sơ .
Từ đó về sau, hắn cố gắng học hành, vì sự nghiệp sau này mà không ngừng cố gắng.
Hắn nghĩ đến, hắn hăng hái mong ngày qua ngày nhanh chóng trôi qua, cho đến tương lai.
Nhưng vào một ngày nào đó.
Có tiếng người nhẹ nhàng gõ cửa nhà hắn, hắn đang cắn đầu 乃út suy nghĩ vài vấn đề, cũng không để ý tới, bởi vì từ khi hắn đến nơi đây, có rất nhiều đứa trẻ thích trò đùa dai, đến nơi nhà hắn gõ cửa, khi hắn đi mở cửa lại phát hiện ngoài cửa không có một người.
Nhưng mà lần này, tiếng đập cửa kia lại không ngừng vang lên, giống như hắn không ra mở cửa người đó sẽ gõ như vậy không ngừng.
Hắn nhíu nhíu mày, buông 乃út trong tay xuống, đi về phía cửa, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ là trước kia hắn quá rộng lượng tha thứ? Làm cho lũ nhóc ngày càng càn rỡ.
Cánh cửa trong nháy mắt bị hắn mở ra, nhưng mà, đứng ở bên ngoài lại là một cô bé với mái tóc thắt bím. Hắn không khỏi nghi hoặc, nhìn cô không nói.
“Chào anh, em là người ở bên cạnh nhà anh, đến giờ mới đến chào hỏi anh thật sự rất ngại, bởi vì trước đó không có dịp nào …, nhưng mà….”
“Nhưng mà….., ” Cô bé cầm trong tay một cái bát nóng đột ngột nâng đến trước mặt hắn, cười tủm tỉm nói: “Hôm nay mẹ em làm canh thịt, anhcũng nếm thử đi, uống tốt lắm .”
Hắn nhìn cô bé kia đang tươi cười như ánh mặt trời, trong lòng càng phát ra nghi hoặc: vì sao nụ cười của cô lại tự nhiên như vậy, không giống hắn trước kia tiếp xúc với những đứa nhỏ hào môn thế gia hoặc là con của gia đình quan lại , hắn cười mà bên trong tràn ngập chua xót cùng dối trá; cũng không giống lúc hắn vừa đến chỗ này , mấy đứa nhỏ tươi cười mà hàm ý bên trong chế giễu cùng ghét bỏ.
“Anh uống nhanh đi, bằng không để cho lạnh lại uống sẽ bị tiêu chảy.” Cô bé cầm cái bát trong tay đưa tới hắn càng gần, mở to hai mắt nhìn hắn.
Hắn mặt không chút thay đổi nhìn cô, hàng năm những quy định đến vô cùng khắc nghiệt của gia tộc nhắc nhở hắn, tuyệt đối không thể uống đồ ăn xa lạ; hắn lắc đầu, tỏ vẻ cự tuyệt uống canh.
“Vì sao thế ạ?” Trong mắt cô bé toát ra khó hiểu, nghiêng đầu nhìn hắn, nói: “Đại ca ca, anh sợ canh này uống không ngon sao? Anh yên tâm đi, mẹ em làm canh là uống ngon nhất đó, uống nhanh đi.” Nói xong, cô bé lại cầm canh nóng trong tay đưa đến càng gần hắn hơn.
Hắn lui ra phía sau một bước tránh đi, trong mắt bắt đầu có một tia không kiên nhẫn, sao người này tuyệt nhiên không biết hắn nghĩ muốn biểu đạt ý tứ gì thế này? Nếu như vậy, vậy… Hắn nhìn cô bé, lạnh lùng nói: “Thực xin lỗi, tôi không uống canh của người xa lạ .” Nói như vậy, cô bé này hẳn là biết?
“Người xa lạ?” Ai ngờ, cô bé trợn đôi mắt to, lập tức cong khóe miệng lên nở nụ cười, nhìn hắn nói: “Ai nói chúng ta là người xa lạ? Chúng ta là hàng xóm nha, hàng xóm là có thể giúp đỡ lẫn nhau nha.”
Đang lúc hắn chuẩn bị mở miệng , ngoài ý muốn phát hiện mẹ được người lạ nâng đỡ khập khiễng đi về hướng bên này. Hắn lập tức vọt tới bên cạnh mẹ , vẻ mặt lo lắng nhìn mẹ hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại biến thành như vậy?”
“Được rồi, đừng lo lắng, ” lúc này, một người phụ nữ một bên giúp đỡ mẹ hắn mở miệng nói, “Mẹ con khi hái quả rừng không cẩn thận bị té, chân hình như bị trật khớp, để bác về nhà lấy rượu xoa Ϧóþ giúp mẹ con thì không sao nữa.”
“Mẹ, ” không biết từ khi nào, cô bé kia cũng chạy đến, nhìn người kia cô bé hô: “Mẹ, mẹ cũng đi hái quả rừng sao?”
“Đúng vậy, nhờ có vị này đây , bằng không mẹ vẫn còn ngồi ở trên núi kia, “ phụ nhân kia cười nói, sau đó nhìn hắn, “Con đi lấy rượu thuốc, rồi đỡ mẹ con vào nhà đi.”
Hắn thần sắc phức tạp nhìn người phụ nữ kia, nhẹ nhàng gật đầu, thì ra cô kia là mẹ cô bé .
“Vũ Vũ, chúng ta cùng đi lấy rượu thuốc được không? Còn nhớ rượu thuốc để ở chỗ nào không?” Phụ nhân vẻ mặt sủng ái nhìn cô bé kia hỏi.
“Đương nhiên biết, nhưng bát canh này….Cô bé nhìn canh trong tay , rồi lại nhìn hắn, biểu tình lập tức khó xử lại rối rắm.
Người phụ nữ hiển nhiên cũng hiểu được cô bé này vì sao mà khó xử , vì thế cười nói: “Vũ Vũ, canh này hẳn là đã lạnh , chúng ta lấy rượu thuốc thuận tiện đem canh hâm nóng một chút .”
“Đúng rồi, “ cô bé kia gật đầu nhìn người phụ nữ, vui vẻ cười nói: “Mẹ , chúng chúng ta mau đi thôi.”
“Ừ, đi thôi.” Người đàn bà khoác tay cô bé đi,còn hắn dìu mẹ hắn vào trong nhà.
Hắn nhẹ nhàng quét mắt qua hai người một cái, sau đó , từng bước một đi vào phòng.
“A Cẩm, ” mẹ vỗ nhẹ nhẹ lên tay của hắn, trên mặt hiển nhiên rất thống khổ, nhìn hắn nói nói: “Con biết không? Lúc mẹ bị ngã, có rất nhiều người ở bên cạnh, nhưng đều là không ai vươn tay ra giúp.”
Hắn nghe đến đó, khẽ nhăn mặt một chốc rồi xả ra một tia mỉm cười nói: “Mẹ, không có việc gì , về sau con sẽ ở cạnh mẹ.”
“Nhưng vừa rồi là người kia đã giúp đỡ mẹ, hơn nữa lúc bà ấy cõng mẹ xuống núi mẹ sợ bà ấy quá mệt mỏi , cho nên mới kiên quyết không cho bà ấy cõng mẹ trên lưng .” Mẹ hắn đẩy cửa ra, gồi ở ghế trên mà hắn vừa chuẩn bị, vừa ngồi xuống, hai người kia liền đi đến.
Người phụ nữ trong tay cầm một lọ rượu thuốc, đi đến trước mặt mẹ hắn, mở bình ra rồi cuốn cao ống quần mẹ hắn, nhất thời đau lòng nói: “Chậc chậc, nhìn xem cô lại không cẩn thận, làm chân mình bị đau như vậy.” Nói xong, đem rượu thuốc đổ ở trong tay bắt đầu xoa xoa chân mẹ hắn.
truyen full
“Dì, đại ca ca, hai người nếm thử bát canh thịt này đi, thật sự uống ngon lắm đó.” trong tay cô bé cầm hai chén canh, thật cẩn thận đi đến trước mặt mẹ hắn và hắn, đem một chén đưa cho mẹ hắn .
Mẹ hắn không hề nghĩ ngợi, cầm lấy bát canh liền uống một ngụm, hắn há miệng thở dốc, muốn nói gì, nhưng vẫn còn chưa mở miệng thì…
“Đại ca ca, ca ca cũng nếm thử thôi.” cô bé vẻ mặt chờ mong nhìn hắn, đem một bát canh khác đưa tới trước mặt hắn.
Hắn quay đầu nhìn mẹ, theo ánh mắt hắn của mẹ có thể biết là bà hy vọng hắn uống bát canh này ; hắn thở dài một hơi, nhìn trong ánh mắt tỏ vẻ vui mừng của cô bé kia, rồi chậm rãi uống xong bát canh, hình như, cũng không tệ lắm.
Khi hai người kia đi rồi, mẹ nói với hắn: “A Cẩm, tuy rằng phòng bị là tốt, nhưng chính con cũng cần phải biết hai chữ tin tưởng viết như thế nào!
Hắn cười cười, không nói gì.
Nhưng sau đó, hắn tựa hồ, bắt đầu chú ý cô bé kia; nhìn cô lúc cùng cô gái khác đá cầu , có cô gái đùa dai dường như nhiều lần đem quả cầu đá đến trên mặt của cô , nhưng cô lại không hề tức giận, còn ngốc nghếch cười với cô gái kia.
Chuyện này, hắn cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ cô không nhìn ra cô gái kia là cố ý sao? Bởi vì cô gái kia có gương mặt không đẹp bằng cô. Một lúc sau, hắn đi đến trước mặt cô đang múc nước ở giếng , hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, em luôn ngu như vậy sao?”
Nhưng một lát sau, cô bé mới chậm rãi xoay người, trái phải nhìn thoáng qua sau đó dùng ngón tay chỉ vào chính cô, không xác định hỏi: “Ca ca vừa rồi là hỏi em sao ?”
“Bằng không thì hỏi ai ?” Hắn có chút không biết nên nói gì.
“À, ” cô bé buông gáo nước, khó hiểu nhìn hắn hỏi: “Vì sao nói em ngốc? Còn nữa, em tên là Ly Vũ Vũ
, về sau ca ca muốn hỏi em chuyện gì thì phải kêu tên của em , như vậy em mới biết là ca ca đang hỏi em .”
Hắn sửng sốt một chút, sau đó bằng nhiều năm tích lũy kinh nghiệm bắt đầu tra hỏi, không tha con tin , hắn trầm giọng nói: “Trả lời câu hỏi của tôi.”
“Nhưng em không biết anh muốn hỏi gì mà.” cô bé thập phần khó hiểu nhìn hắn.
Một tia quẫn bách chợt lóe qua, hắn giả vờ ho khan một chút, có chút mất tự nhiên giải thích nói: “Chính là đá cầu ngày hôm qua đó, chẳng lẽ em không nhìn ra cô gái kia là cố ý đá cầu vào mặt em sao?”
“Như vậy sao?” Ly Vũ Vũ mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.
Hắn nhìn thấy loại vẻ mặt này của cô, trong lòng âm thầm nói:
quả nhiên là ngu ngốc .
Từ sau lần đó hắn quyết định thường xuyên chú ý Ly Vũ Vũ kia, bởi vì hắn cảm thấy óc của cô bên trong ngu đần, làm cho cuộc sống buồn tẻ của hắn gia tăng một chút lạc thú.
Nhưng, sự chú ý tăng dần theo từng năm, tâm của hắn lại cũng bắt đầu có
chút biến hóa.
Nhìn Ly Vũ Vũ vẫn bị người kia đem quả cầu đá vào mặt cô, mà cô thì cười hề hề
Nhìn Ly Vũ Vũ mỗi ngày đến trường tan học, trên mặt lộ ra nụ cười tươi như ánh mặt trời;
Nhìn Ly Vũ Vũ mỗi ngày đi ra giếng nước múc nước ;
Nhìn Ly Vũ Vũ cao hứng mình cũng cao hứng theo.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mặt của Ly Vũ Vũ nhăn cùng một chỗ, mình cũng lo lắng theo;
Nhìn Ly Vũ Vũ quỳ gối trước mộ phần ba cô cất tiếng khóc lớn, trong lòng chính mình cũng hơi hơi xúc động;
Nhìn Ly Vũ Vũ…
Ly Vũ Vũ, mỗi ngày đều là Ly Vũ Vũ, khi nào thì mình lại chú ý tất cả những gì liên quan đến Ly Vũ Vũ như thế?
Nghĩ vậy, lòng hắn tràn đầy kinh hãi, đây là chuyện tốt? Hay là chuyện xấu?
Nhưng hắn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, nhìn một người đeo ba lô nhỏ trước sau như một, trên mặt mang theo nụ cười tươi tựa như ánh mặt trời ,Ly Vũ Vũ từng bước một hướng đi về nhà cô, hắn bỗng nhiên cảm thấy, đây là chuyện tốt.
Hơn nữa, đây có phải là thích mà mọi người thường nói không?
Hẳn là …..
Nghĩ vậy,
Khóe miệng hắn hơi cong lên, vì ý tưởng này mà cao hứng, nếu thích , như gia gia thường nói đánh giặc như vậy thì phải dùng một trận chiến kết thúc mau đi.
Vì thế, hắn bắt đầu cố ý làm như vô tình xuất hiện bên người cô; nhớ rõ có một lần, hắn ở bên cửa sổ nhà cô , trong lúc đó vô tình nghe được cô nói: Thật rất muốn mặc kimônô nga, không biết như thế sẽ là cảm giác gì nhỉ?
Hắn kỳ quái nhìn về phía cửa sổ, thì ra cô đang xem Chi-bi Maruko. Cười cười, trong lòng âm thầm nhớ kỹ những lời này.
Nhưng những điều vui vẻ đều không kéo dài được.
Khi hắn nhận được điện thoại của gia gia , hắn liền biết, hắn phải lập tức rời khỏi nơi này . Nhưng hắn tuyệt không khổ sở, thậm chí có chút vui mừng, bởi vì chỉ có ra đến bên ngoài hắn mới có thể tận tình bày ra tài hoa của chính mình , mới có thể đi bước một đi lên ngôi vị cao nhất, mới có thể để cho Ly Vũ Vũ ở cùng với hắn, có thể đạt được một cuộc sống hạnh phúc.
Bởi vì hắn hiện tại , căn bản không có tư cách gì nói với cô hắn thích cô. Bởi vì hắn chính là một thiếu gia, tuy rằng thành tích vĩ đại, nhưng vẫn chỉ là thiếu gia, không có gì trong tay để bào đảm kinh tế , làm thế nào có thể làm cho chính mình cùng người yêu hạnh phúc?
Cho nên, hắn đem tình yêu của mình yên lặng đặt ở trong lòng, chờ sau khi hắn thành công mới nói với cô câu nói kia: Hắn yêu cô.
Ngày đó hắn rời đi , Ly Vũ Vũ đứng ở trước mặt hắn, hắn nhìn ra được trong lòng cô có chút không vui, hắn cười cười với cô, nói: “Chờ anh.”
Ly Vũ Vũ nghe vậy, vẻ mặt lại lộ ra thập phần khó hiểu như trước.
Hắn không nói them gì nữa, quay đầu nhìn Ly Vũ Vũ thật sâu , thấy mẹ liếc mắt nhìn, hắn mới cúi đầu, sau đó chui vào bên trong xe.
Năm năm sau.
Cố gắng của hắn cũng không uổng phí, gia tộc khôi phục hưng thịnh như xưa, hắn cũng sáng lập XL, đang đứng ở trên đỉnh cao ; tuy rằng hiện tại tạm thời tài chính quay vòng khó khăn, nhưng hắn tin tưởng tương lai không xa, hắn sẽ làm được xuất sắc gấp một trăm lần so với hiện tại.
Nhưng mà, vận mệnh tựa hồ thích đùa giỡn với hắn.
Ngay tại thời khắc trọng yếu nhất, lại truyền đến tin Ly Vũ Vũ không có tin tức: Ly Vũ Vũ và mẹ xảy ra tai nạn xe cộ đã tử vong, mà bởi vì lúc mẹ cô xảy ra tai nạn xe cộ cô đã ở hiện trường, cô đã ngất đi, sau khi đưa vào bệnh viện được bác sĩ báo cho biết, bởi vì bị cú shock quá lớn, làm cho mất trí nhớ.
Thời điểm hắn nghe được tin tức này , trong lòng đau vô cùng; tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy? ! Không được, hắn nhất định phải đi tìm cô, nhất định phải đi tìm cô.
Lúc này, gia gia với vẻ mặt nghiêm túc đi đến trước mặt hắn , nhìn hắn, nói với hắn : ” Con nhất thời xúc động muốn đi đến bên cạnh cô gái kia, sau đó các con sẽ phải trải qua cuộc sống gian nan;Vậy nên vẫn là tiếp tục chuyên nghiệp của mình để tương lai không phải lo lắng gánh nặng áo cơm”
Hai câu nói này của gia gia đã kéo hắn đứng lại. Đúng vậy, hiện tại hắn cố gắng như vậy là vì cái gì? Không phải vì về sau hắn có thể cùng cô hạnh phúc mãi mãi? Cùng nhau sống đến răng long đầu bạc hay sao?
Vì thế, hắn yên lặng xoay người, từng bước một đi đến bàn làm việc của mình, ngồi xuống nơi đó; tâm tư vô cùng rối rắm, cũng vô cùng kiên định, từ hôm nay trở đi, hắn sẽ càng thêm cố gắng!
Mười năm sau.
XL mà hắn sáng tạo rốt cục tiến vào vị trí năm tập đoàn lớn nhất thế giới, gia tộc cũng ngày càng cường đại.
Hắn ngồi ở ghế chủ tịch xa hoa , nhìn cửa sổ thuỷ tinh, nhìn người đến người đi, nội tâm vô cùng vui vẻ:
Vũ Vũ, thực xin lỗi, lúc mẹ em rời đi anh lại để cho em cô đơn vượt qua một mình;
Nhưng từ hôm nay trở đi, và những ngày sau này, anh sẽ bảo hộ cho em .
Bởi vì thành công của hắn hôm nay , đều là vì cô.
Vũ Vũ, anh đến đây.