EM TRAI CŨNG THỰC PHÚC HẮC
Buổi sáng ngày kế tiếp, yêu nghiệt ngồi ở phía trên bàn công tác rất lớn. cô cũng ngồi ở bên cạnh yêu nghiệt, sau đó nhìn ánh mắt khác nhau của các loạt nhân viên ở phía dưới.
“Như các vị đã nhìn thấy, vị này là bạn gái duy nhất của tôi.” Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ bàn công tác, yêu nghiệt thản nhiên nói.
Yêu nghiệt vừa nói xong, cô liền cảm giác được các loại ánh mắt ở phía dưới càng thêm trong suốt lóe sáng .
“Lão đại, đây chính là người mà anh nói cái kia cái kia đó sao?” Một người đàn ông tuấn tú khí thế lịch thiệp, ánh mắt sáng lấp lánh hìn cô, nói: “Hiện tại nhìn kỹ xem, thật sự rất cái đó, cái đó nhỉ.” Nói xong, lại còn khẳng định gật gật đầu.
“…” Cô nghi hoặc khó hiểu, nhìn người kia hỏi: “Anh nói cái kia cái kia là chỉ cái gì?”
Người đàn ông kia đưa ánh mắt không đứng đắn liếc mắt nhìn Lục Cẩm một cái, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Cúc hoa.”
“Cúc… Cúc hoa?” Cô mở to hai mắt, cả kinh nói: “Ý anh là nói bộ dạng tôi giống cúc hoa sao?”
“Ha ha ha.” Cô vừa nói xong, người ở phía dưới liền phát ra một trận chợt cười, nhất là Người đàn ông mặc Âu phục mới vừa rồi, cười đến càng khoa trương. Ngay cả đồng phạm là yêu nghiệt ở bên cạnh, cũng hé miệng cười cười.
Xem tư thế này, xem ra cô nói là nói sai rồi … 囧.
Đợi phía dưới người cười đủ, người đàn ông mặc Âu phục kia thế này mới chậm rãi giải thích nói: “Không… Tôi không phải là có ý đó, tôi chỉ là nói cô thích uống trà hoa cúc mà thôi.”
Choáng váng, vậy anh cũng không cần nói hàm súc như vậy được không?! Trong lòng cô điên cuồng hét lên.
“Nhưng mà…” Người đàn ông mặc Âu phục kia đưa mắt liếc trên người cô cùng yêu nghiệt đảo quanh, nói: “Tôi thấy khí sắc hai người hôm nay thật hồng nhuận, xem ra tối hôm qua các người thật sự hạnh phúc.”
Người đàn ông mặc Âu phục kia nói xong, phía dưới lại là một trận cười trộm.
Khóe miệng cô run rẩy một chút, đây… Đây đều là một đám người nào a, quả nhiên có cấp trên không đứng đắn tất nhiên sẽ có cấp dưới không đứng đắn mà!
Cô quyết định, không thể lại ở trong này nữa, bằng không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi. Vì thế, cô nhìn về hướng yêu nghiệt nói: “Lục Cẩm, tôi muốn đi làm .”
“Ừm, anh về với em.” Lục Cẩm thần kỳ không có phản đối, đứng lên kéo tay của cô, ngay lúc hắn vừa đứng lên thì tất cả nhân viên phía dưới cũng đều đứng lên.
“Anh cũng muốn đi về?” Cô khó hiểu nhìn yêu nghiệt kia, một bên bị yêu nghiệt nắm đi một bên hỏi: “Thân thể anh không phải không có vấn đề gì? Còn muốn trở về bệnh viện làm sao?”
“Nếu không em tới công ty tôi làm việc đi.” Yêu nghiệt đề nghị nói.
“NO.” Cô kiên định lắc đầu, cô làm sao có thể bỏ được rời khỏi nhóm dở hơi trong văn phòng kia chứ? Huống hồ công việc hiện tại của cô tiền lương cao như vậy, sống lại không phiền lụy. Nghĩ vậy, trong lòng cô cười gian một chút.
“Tôi trả tiền lương cho em gấp đôi.” Yêu nghiệt dụ dỗ nói.
“NO…” Cô suy nghĩ một chút, vẫn là lựa chọn cự tuyệt, nhưng nội tâm cảm thấy có chút dao động, bởi vì là tiền lương gấp đôi, gấp đôi đó…
“Em có thể không cần làm gì cả, chỉ cần ở bên cạnh anh là được.” Yêu nghiệt tiếp tục dụ dỗ.
“NONO.” Nghe được lời nói của yêu nghiệt, cô thập phần kiên định lắc lắc đầu. Bởi vì dựa theo bản tính yêu nghiệt làm sao có thể để cô yên ở bên cạnh hắn mà không làm gì hết cả chứ? Như vậy thì heo mẹ cùng biết leo cây, cô mới không có ngốc như vậy đâu!
“Vậy em nói xem tôi có thể không đến bệnh viện hay không?” Yêu nghiệt vẻ mặt ngu ngốc nhìn cô.
Cô cũng vẻ mặt ngu ngốc nhìn hắn, “Anh cũng đâu có bệnh, cứ chạy đến bệnh viện mãi làm gì?”
“Bởi vì em ở đó.” Yêu nghiệt trả lời đương nhiên, lập tức cắn răng, “Đương nhiên, còn có một tiểu bạch kiểm đang có ý định muốn ςướק em cũng ở đó.”
囧, tiểu bạch kiểm? Người ta rõ ràng chính là em trai trẻ trung mà Cô sợ hãi thấp đầu, đã không còn sức để tranh cãi với yêu nghiệt này.
Vừa trở lại văn phòng, liền nhìn thấy lão đại Trịnh Phi Diễm cầm cây kim thật to chạy vội về hướng cô, cô ngay lập tức lui ra phía sau vài bước, lớn tiếng nói: “Chị đừng kích động, cái gì em cũng khai mà!”
“Vậy em ngoan ngoãn kể thật cho chị biết, nếu để chị biết em nói láo thì, hắc hắc.” Trịnh Phi Diễm nheo lại mắt phượng, cây kim to đùng ở trước mặt cô giơ giơ lên, tuyên thệ uy nghiêm lão đại, “Biết rồi chứ?”
“Vâng, vâng ạ.” Cô gật mạnh đầu, chút không dám phản kháng, bởi vì ở phía sau lão đại còn đứng một loạt cầm thú .
“Thứ nhất, có phải em đã cùng Lục Cẩm XXOO?” Trịnh Phi Diễm hỏi.
Lau mồ hôi, câu hỏi đầu tiên đã nói trắng trợn như thế rồi, , cô nhìn lão đại chậm rãi gật đầu, “Vâng.” Nhất thời, nhóm cầm thú phía sau phát ra một trận kinh hô.
Nghe được cô nói như vậy, khóe miệng Trịnh Phi Diễm hiện lên một nụ cười gian trá, khuôn mặt tươi cười hỏi cô: “Có phải anh ta thuộc dạng sói đói một đêm bảy lần như trong truyền thuyết hay không?”
”Phốc…” Cô ngay lập tức lắc đầu, “Không đúng, không đúng.” Lão đại suy nghĩ của chị cũng quá khoa trương đi, nếu yêu nghiệt háo sắc kia là sói đói một đêm bảy lần lang như chị lời nói, cô còn có mạng trở về gặp các người sao?
“Ai.” Trong mắt Trịnh Phi Diễm hiện lên một tia tiếc hận, nói: “Không nghĩ tới nam nhân của em không còn dùng được như vậy.” Lập tức nhìn chằm chằm vào mắt cô, “Ly Vũ Vũ, em phải chăm sóc bồi bổ nam nhân của em, nếu không sẽ tụt hậu hơn so với bạn đồng trang lứa đó.”
“Đồng ý đồng ý.” Đám cầm thú cũng cùng nhau phụ họa nói.
“Em… Em… Em…” Cô còn thật sự không biết nói như thế nào nói mới tốt, bởi vì cô làm sao có thể bồi dưỡng tên yêu nghiệt háo sắc kia, huống chi hắn căn bản cũng không cô bồi dưỡng đâu, 囧.
“Nên bồi dưỡng như thế nào mới tốt đây?” Trịnh Phi Diễm nhíu mày, nghĩ nghĩ, sau đó nhìn cô hưng phấn nói: “Không bằng cho hắn uống thuốc tráng dương đi, như vậy chắc em có thể thể nghiệm cảm nhận bị sói đói một đêm bảy lần, nga HOHO~ “
“Lão đại…” Cô nhất thời vẻ mặt cầu xin, nhìn Trịnh Phi Diễm nói: “Đại nhân…. Làm ơn tha cho tiểu nhân đi.”
truyen full
“Tha cho em? Nằm mơ đi!” Trịnh Phi Diễm lắc lắc cây kim thật to trong tay, nói: “Chị vẫn chưa hỏi xong mà. Câu hỏi thứ hai, khụ khụ, câu hỏi này hơi có chút tà ác, em có bị hắn bạo cúc hoa chưa?”
“Không có.” Cô sắc mặt trắng xanh, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Trịnh Phi Diễm. Trong lòng lệ rơi đầy mặt. Trời ơi, tư tưởng của lão đại sao lại thế này, nào có ai lần đầu tiên liền cái kia , tuy rằng cô cùng hắn không chỉ một lần .
“Quá lạc hậu .” Vẻ mặt Trịnh Phi Diễm chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn cô.
Là chị quá tương lai, lão đại! Cô vẻ mặt ai oán nhìn cô ấy.
Lúc này, cửa phách một tiếng mở ra.
Nghe tiếng nhìn lại, đứng ở cửa lại là em trai kia?!
Cậu bé kia vẻ mặt ủy khuất nhìn cô, ánh mắt nước mắt lưng tròng .
Vì thế, luôn luôn đối em trai đẹp có hảo cảm, Dương Nhuệ Quyên nhanh chóng vọt qua, ngồi xuống nhìn em trai, ôn nhu nói: “Em trai, em làm sao vậy? Ai khi dễ em thế?”
Nhìn em trai kia vươn ngón tay chỉ về hướng cô, trong lòng cô thầm than một tiếng, cô đã biết là sẽ như vậy mà. Nhưng tại trước mặt nhiều cầm thú như vậy, cô cũng không thể làm gì em trai đáng giận lừa gạt ánh mắt mọi người này! Cô cũng ủy khuất không kém nhìn em trai kia, nói: “Em trai, em không thể đổ oan cho chị.” Bẳng không chị đây ૮ɦếƭ thực thảm trong tay các vị cầm thú này!
” Tôi đau có đổ oan. Tôi đối xử với em tốt như vậy, em lại bỏ rơi tôi.” Nói xong, em trai kia đưa hai tay dụi mắt, khóe mắt thế nhưng tràn ra một giọt?!
“Ly Vũ Vũ.” Phía sau nhất thời truyền đến gầm lên giận dữ, sau đó đầu của cô đã bị người ta dung sức vỗ mạnh một cái.
“Đau.” Cô ôm đầu, nhìn Trịnh Phi Diễm vừa cư xử bạo wljc với cô
Trịnh Phi Diễm trừng mắt liếc cô một cái, sau đó cũng đi đến bên người em trai kia, vẻ mặt ôn nhu hiếm có, : “Em trai, em nói xem, cô gái này khi dễ em như thế nào.”
“囧, lão đại, vì sao nghe giọng của chị giống như muốn từ miệng cậu bé này nghe tin giật gân vậy?!”
“Hu oaaaaa.” Vị em trai kia đầu tiên là khóc một tiếng, sau đó ánh mắt đỏ ửng nhìn Trịnh Phi Diễm nói: “Chị…. Cô gái này đã xem hết thân thể em, nhưng lại không chịu trách nhiệm….”
Choáng váng, biết cậu sẽ nói câu này mà.
“Hơn nữa, quan trọng nhất là, cô gái kia lại đã nhanh như vậy liền thông đồng yêu nam nhân khác , không muốn em.”
Nói xong, trên mặt em trai kia thế nhưng xuất hiện khí thế muốn khóc lớn.
Dương Nhuệ Quyên ở một bên thấy thế, vội vàng trấn an nói: “Đừng khóc đừng khóc mà, để chị dạy dỗ cô ấy giùm em.”
“Đúng vậy, em trai đừng khóc nga.” Nói xong, Trịnh Phi Diễm đứng lên, từng bước một đi đến trước mặt cô, trên mặt mang theo nụ cười không có hảo ý, hỏi: ” Bạn Ly Vũ Vũ, em trai kia nói có thật không? !”
” Em… Em…” Nhìn khí thế, cô bỗng nhiên có loại dự cảm, nếu cô không tự nói ra lời, cô đây cũng đừng mong chạy ra khỏi văn phòng này!
” Em nói tiếp đi.” Cầm thú còn lại cũng đi theo Trịnh Phi Diễm đem cô vây ở bên trong, trong mắt từng cầm thú đều phát sáng phát sang lấp lánh tia nhiều chuyện.
Cô vẫn chưa kịp mở miệng giải thích, thanh âm ủy khuất của em trai lại truyền đến, “Mấy chị xinh đẹp không nên làm khó cô ấy nói đến đây cũng là em không tốt. Em không đủ cường tráng, không đủ tuấn tú, nên cô ấy không cần em là đúng mà, thực xin lỗi.”
Khóe miệng cô co giật, em trai, câu đó của em là xin lỗi sao?! Rõ ràng là đổ thêm dầu vào lửa!
“Không không, đây không phải lỗi của em.” Dương Nhuệ Quyên vội vàng rút ra khăn tay lau nước mắt trên mặt em trai, sau đó trừng mắt nhìn cô nói: “Đây đều là lỗi của nữ nhân hoa tâm Ly Vũ Vũ.”
“Đúng.” Chúng cầm thú đồng loạt hô.
Cô oan a…
“Ly Vũ Vũ, em thành thật trả lời chị, cho tới bây giờ, em rốt cuộc đã qnhúng chàm bao nhiêu nam nhân tốt?!” Lão đại Trịnh Phi Diễm lại cầm lấy cây kim thật lớn vô cùng lớn, uy Hi*p cô nói.
“Không a…” Cô cảm giác khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sắp nahwn đến mức có thể kẹp ૮ɦếƭ ruồi, trông mong nhìn Trịnh Phi Diễm nói: “Lão đại, chị phải tin em, ngoài yêu nghiệt háo sắc kia ra, em thật sự chưa từng nhùng chàm ai cả.” Nhưng lại là yêu nghiệt háo sắc đó nhúng chàm cô, không phải cô nhúng chàm hắn!
” Em hãy thừa nhận đi.” Đúng lúc này, vị em trai kia chậm rãi đi đến bên người cô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, vẻ mặt ôn nhu nhìn cô nói: “Tôi cam đoan với em, tôi sẽ đối xử với em thật tốt, hơn nữa cố gắng trở nên cường tráng giống như Lục Cẩm. Em đừng vứt bỏ tôi, được không?”
Trời thương a! Cô đây đã tạo cái nghiệt gì a. Nhìn ánh mắt các vị cầm thú càng phát ra không tốt, cô kịp thời lập tức hành quyết dắt tay em trai kia, vừa chạy về hướng cửa vừa nói: “Em trai, việc này chúng ta nên đến nơi riêng tư giải quyết đi, trước mặt nhiều chị như vậy tôi ngượng ngùng a.”
Không nghĩ tới em trai kia cũng không hề phản kháng, cứ như vậy tùy ý cô nắm tay lôi ra ngoài.
Vì thế, cô cố nén nhẫn chịu đựng những loại ánh mắt bắn phá của nhóm cầm thú phía sau, một tay nắm em trai, hai chân run rẩy cố gắng chạy về hướng cửa
Một lát sau, sau khi tự mình xác định đã đi đến vị trí an toàn, cô lập tức bỏ tay em trai ra, hung tợn nói với hắn: “Nói, giở trò khỉ gì? Đừng cho là tôi không thấy được trong mắt cậu vừa rồi thường thường hiện lên ánh mắt âm hiểm nhé!”
Em trai kia cũng không tiếp tục ngụy trang, nháy mắt từ biểu tình ủy khuất vừa rồi biến thành vẻ mặt tối tăm hiện tại, em trai lạnh lùng nói: “Chị, nói đi, sao lại bỏ rơi tôi?”
“Trời ạ, cậu còn giả vờ a.” Cô nhịn không được tức giận kêu lên, “Bà có quan hệ với cậu lúc nào?!”
“Bắt đầu từ ngày cô xem hết thân mình tôi.” Em trai nhìn bộ dáng sốt ruột của cô, hắn ngược lại vẻ mặt mỉm cười nhìn cô.
“Trời ơi, cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa. tôi hoàn toàn không hề nhìn qua thân mình của cậu, ngày đó cậu trần trụi sao? Hả, hả? !” Cô thật sự có chút phát điên, em trai này sao lại có thể vặn vẹo sự thật như vậy chứ?!
“Tuy rằng ngày đó tôi mặc quần áo, nhưng tôi biết.” Em trai hướng cô cười cười, nói: “Tôi vào lúc đó, ở trong mắt cô là trần trụi !”
Nhìn ánh mắt em trai vô cùng chắc chắn, cô nhất thời không nói gì, cô ở trong mắt cậu ta không đứng đắn đến như vậy sao? Hơn nữa ngày đó mấy nguwoif là nam đang ăn nam a!
“Thế nào, bị tôi đoán trúng tâm tư sao?” Thấy cô không nói lời nào, em trai càng thêm đắc ý nói.
Giờ này khắc này, cô cảm thấy khí lực toàn than của chính mình đều bị em trai tự tin cùng tự kỷ trước mắt này rút hết. Vì thế, cô quyết định không hề tranh cãi, từng bước một đi về phía trước, “Đúng, cậu đoán đúng.”
”Yêu tôi sao?” Em trai kia cũng đi theo bên cạnh cô, từng bước một đi tới.
“Không, cậu đã nghĩ quá nhiều.” Cô hữu khí vô lực đáp.
“Cô…” Nghe được cô nói như vậy, em trai sửng sốt một chút, nói: “Vậy sao cô không phản bác ?”
“Bởi vì tôi cảm thấy phản bác vô dụng.” Cô tiếp tục hữu khí vô lực đáp .
“Không được, cô phải phản bác.” Ai ngờ, em trai kia lại còn không muốn.
“Em trai, em buông tha cho chị đi.” Cô lệ rơi đầy mặt nói, trong lòng ai thán, cô rốt cuộc tạo cái nghiệt gì a, lại gặp phải một tiểu thiếu gia như vậy. Xem ra về sau gặp được nam nam , phải trốn xa một chút mới được!
“Buông tha cô cũng được, chỉ cần cô đáp ứng làm bạn gái của tôi!” Em trai thập phần hào khí nói.
“…” Trời, trời đất, nếu thế yêu nghiệt háo sắc còn không Gi*t cô à!
Thấy em trai kia vẫn đi theo bước chân của cô không chịu rời đi, cô quyết định, rất nhanh chóng thoát khỏi em trai bám người này mới được!
Vì thế, cô hít sâu một hơi, bắt đầu từ lúc cô chào đời tới nay đây là lần đầu tiên cô chạy có tốc độ nhanh nhất!
Chạy a!!
Em trai kia thấy thế, bước chân cũng tăng tốc, nhanh chóng đi theo phía sau cô, một chút cũng không tính buông tha cô!
Khóc!
Sau đó, vào thời điểm cô vọt tới một nửa, cô đột nhiên dừng lại đột ngột.
Bởi vì, cô nhìn thấy yêu nghiệt mới từ trong thang máy đi ra!