Trong mấy ngày Giản Tùy Anh ở đảo Tần Hoàng, họ hàng chạy đến chúc Tết cho ông cụ không ngớt, nhưng không hề có gia đình của ba hắn. Hắn bèn hỏi ông cụ tại sao họ không đến, ông cụ trừng mắt, quát: "Nó dám đến? Ông còn không đánh cho chúng chạy mất dép!"
Giản Tùy Anh tự tưởng tượng ra cảnh ông cụ đánh ba hắn chạy tán loạn khắp phòng, bèn bật cười ha ha. Vừa buồn cười, hắn vừa không khỏi thở dài.
Hắn biết mối quan hệ giữa ông cụ và ba hắn, e là đời này khó có thể hàn gắn. Vất vả lắm hai người mới có thể ngồi chung trong một căn phòng, nói dăm ba câu thì lại lòi ra trò hề giữa hắn và Giản Tùy Lâm, rốt cuộc ông cụ cũng không tha thứ cho đứa con trai này được nữa, hắn cũng không muốn đối mặt với ba mình.
Hắn lắc đầu, nhìn người giúp việc cất quần áo của hắn vào vali.
"Hôm nay về à?" Ông cụ hỏi.
"Vâng, nó cũng phải về bộ đội, xuất phát từ Bắc Kinh." Giản Tùy Anh hất cằm về phía Bạch Tân Vũ.
Bạch Tân Vũ thở dài, "Lại phải về cái nơi chim còn cóc thèm ị đó nữa rồi." Tuy nói với vẻ lòng không cam tình không nguyện, song Giản Tùy Anh thấy hình như cậu ta cũng chẳng có ý kháng cự, trái lại còn không giấu nổi ý cười trên mặt.
Giản Tùy Anh ghẹo: "Anh thấy có vẻ cậu rất muốn đi đến đó mà, sao vậy, thím ở căn tin đẹp lắm hả?"
"Anh cứ nói lung tung, căn tin có thím nào đâu, em đi lâu thế mà chỉ thấy heo nái thôi." Bạch Tân Vũ bĩu môi hờn dỗi, "Thế mà em còn cho nó ăn hơn một tháng, đù má."
Giản Tùy Anh trợn mắt khinh khỉnh, "Vậy cậu cười gì? Người không biết chuyện còn tưởng cậu muốn đến trung tâm massage đó."
Bạch Tân Vũ sờ mặt mình, than thở, "Ai cười chứ... Đi mau đi, em còn phải về dọn đồ đạc nữa."
Hai người ăn cơm trưa xong thì lái xe về Bắc Kinh.
Sau khi Bạch Tân Vũ về nhà, Giản Tùy Anh cũng về khu chung cư.
Hắn không ngờ Tiểu Chu vẫn chưa về, gọi cho cậu ta thì biết vé máy bay của cậu ta là ngày mai.
Giản Tùy Anh không chịu được việc sống một mình một căn, suy nghĩ mãi bèn lái xe về nhà chính.
Từ sau khi ba người nọ chuyển đi, nơi này lạnh lẽo hơn nhiều, những người giúp việc đã làm việc lâu ở nhà họ đều ở lại, còn những kẻ khác thì dọn đi cùng ba hắn.
Dọc đường, Giản Tùy Anh cứ nghĩ, phải sửa sang lại phòng ốc, xóa sổ dấu vết của người đàn bà đó và Giản Tùy Lâm.
Hắn đỗ xe trong sân, khoác áo bành tô đi vào nhà.
Giúp việc nghe thấy tiếng xe hắn bèn mở cửa ra từ bên trong cho hắn, sắc mặt hơi hoảng hốt.
Giản Tùy Anh nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
Giúp việc trưng vẻ mặt khó xử, "Đại thiếu gia..."
"Làm sao?" Hắn đẩy cửa vào nhà, vừa quét mắt đã bắt gặp Triệu Nghiên đứng trong phòng, đương chỉ huy hai người thợ đặt một món đồ sứ xuống.
Triệu Nghiên xoay đầu thì thấy hắn, sắc mặt tức thì tái nhợt.
Giản Tùy Anh híp mắt, giọng lạnh lùng: "Chẳng phải tôi đã nói là không cho phép bà bước chân vào nơi này nữa hay sao."
Môi Triệu Nghiên khe khẽ run.
Giản Tùy Anh chỉ vào cửa chính, "Cút."
Triệu Nghiên nhìn xung quanh, ở đây không có người chồng mà bà ta có thể ỷ lại, cũng không có con trai mình, chỉ có mỗi đại thiếu gia nhà họ Giản mà bà sợ hãi sâu sắc, và một tốp người hầu đã nhận ân huệ từ cố phu nhân nhà họ Giản, nhìn Giản Tùy Anh lớn lên từ nhỏ.
Lồng иgự¢ bà nghẹn tức, cố lấy dũng khí, cắn răng hỏi: "Tùy Lâm vẫn đang nằm bệnh đấy, nó bảo nó gặp phải bọn ςướק chặn đường, tôi, tôi không tin, có phải do cậu làm không."
Giản Tùy Anh siết chặt nắm tay, nếu người đứng trước mặt hắn không phải phụ nữ thì hắn nhất định sẽ động thủ, sẽ đánh nhừ tử người khiến hắn căm hận khôn cùng này.
Giản Tùy Anh buông lời ác ý: "Đúng, là tôi, mà sao, nó vẫn chưa ૮ɦếƭ à?"
Cơ thể Triệu Nghiên tức run không chịu nổi, hốc mắt bà rưng rưng, nhìn hắn đầy dữ dằn, há miệng, song vẫn không dám thốt ra một chữ.
Giản Tùy Anh gằn giọng: "Cút! Bà và cái thằng tạp chủng đó, đều không được phép bước vào nơi này nửa bước! Đồ của bà, tôi sẽ đốt thay bà, bà tranh thủ ૮ɦếƭ sớm hơn đi, thế là sẽ nhận được nhanh thôi."
Triệu Nghiên cúi đầu, chạy ra khỏi cửa nhanh như bay.
Bà ta đi rồi, Giản Tùy Anh ngồi xuống sofa, mãi không đứng dậy.
Dẫu hiện giờ chỉ nghe thấy ba chữ Giản Tùy Lâm đó thôi mà đã khiến người hắn phát điên, nếu không phải còn nhớ dù gì Giản Tùy Lâm cũng là người nhà họ Giản bọn hắn, thì lúc đó hắn tuyệt đối sẽ không cản Lý Ngọc. Hắn ước gì có thể gán nỗi sỉ nhục bị ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ và tội nghiệt loạn luân lên đứa em người ta cho là của hắn biết bao, rồi có thể biến mất khỏi thế giới này.
Giản Tùy Anh đứng dậy, nói với người trong phòng: "Ngày mai làm gì thì cứ làm nấy, gọi công ty lắp đặt thiết bị đến, tôi muốn hủy phòng của họ. Sau này nếu Triệu Nghiên hoặc Giản Tùy Lâm có về thì không được cho họ vào cửa."
Hôm đó Giản Tùy Anh ngủ ở nhà một giấc, đã lâu rồi căn nhà này chưa khiến hắn an tâm đến vậy.
Chiều hôm sau, hắn đích thân ra sân bay đón Tiểu Chu.
Trong ấn tượng của hắn, Tiểu Chu vẫn là một người khá là nhát gan. Bình thường hai người cùng nhau ra ngoài, cậu ta cũng rất bận tâm đến ánh nhìn của người khác, sẽ không làm ra hành động gì thân mật với hắn.
Nhưng bây giờ, Tiểu Chu bước ra khỏi lối ra, trong khoảnh khắc trông thấy hắn, cậu ta đã chạy như bay qua, nhào vào Ⱡồ₦g иgự¢ hắn.
Giản Tùy Anh hơi ngạc nhiên cúi đầu nhìn, sau đó mỉm cười sờ đầu cậu ta.
Tiểu Chu lắp bắp, "Em, em, em cũng nhớ anh." Cậu ta rất hối hận về ngày hôm đó khi Giản Tùy Anh gọi đến đã không tiếp lời Giản Tùy Anh bằng câu này. Nếu khi đó nói ra, chắc hẳn cảm giác sẽ khác.
Tiếc thay Giản Tùy Anh đã quên mất cái câu nhớ nhung mà mình đã nói lúc ngã lòng rối trí, nhưng hắn vẫn rất vui trước sự nhiệt tình của Tiểu Chu, bèn chủ động xách vali giúp cậu ta.
Cả hai đi siêu thị mua một đống nguyên liệu nấu ăn trước, sau đó mới về chỗ của Tiểu Chu.
Tiểu Chu xách không ít đặc sản từ quê tới, đêm đó làm mấy món đặc sắc đậm mùi quê hương. Có rượu có thịt có tiểu mỹ nhân, rốt cuộc Giản Tùy Anh cũng thấy mình đã tìm về được chút khí phái.
Cơm nước xong, Tiểu Chu chủ động sáp lại gần, Giản Tùy Anh ôm cậu ta, đặt cậu ta xuống sofa hôn.
Cả người lẫn bầu không khí đều không có vấn đề gì, song Giản Tùy Anh vẫn cảm thấy mình không thể tập trung tin thần được. Hôn, tiếp xúc thể xác, tình dục, những thứ này...
Giản Tùy Anh chỉ cảm nhận trong đầu mình có một ánh sáng lóe lên, hình ảnh hắn bị đặt dưới người Giản Tùy Lâm mặc cậu ta tùy ý xâm phạm không ngừng hiện lên trong đầu hắn.
Giản Tùy Anh nhổm người dậy, lắc đầu, thấy mắt mình dần tối đen.
Tiểu Chu nhẹ giọng nói: "Sao vậy anh."
Giản Tùy Anh thở dài, bò dậy khỏi người cậu ta, tựa vào chỗ dựa của sofa, thở chầm chậm.
Tiểu Chu nhìn hắn đầy lo lắng, lấy tay thuận khí giúp hắn từng chút một, "Anh sao vậy?"
Giản Tùy Anh cất giọng khàn khàn: "Không có gì..."
Điện thoại đổ chuông, khiến hai người giật mình.
Tiểu Chu sửng sốt nửa giây, nhảy phắt người dậy lấy điện thoại qua cho Giản Tùy Anh.
Giản Tùy Anh cầm trong tay nhìn, trên màn hình hiện hai chữ "Lý Huyền".
Gân xanh trên trán Giản Tùy Anh nổi lên, trực giác thấy không phải chuyện gì tốt.