Cuối cùng Giản Tuỳ Anh cũng đã khuyên được Lý Ngọc dịu hơn một chút, mới tránh phát sinh bạo lực ở bãi đỗ xe này.
Hai người chuẩn bị lên xe đi về.
Lý Ngọc ngồi vào ghế lái, Giản Tuỳ Anh đi vòng qua thân xe định ngồi ghế phụ, ngay sau đó có một chiếc xe thể thao mui trần màu đen tuyền quẹo vào trong bãi.
Từ nhỏ Giản Tuỳ Anh đã yêu xe, lúc này theo thói quen nghía qua một cái xem là loại xe gì, kết quả nhìn đến người lái xe thì hai mắt liền bốc hoả.
Cái tên tóc vàng kia, không phải là tên Bạch Tân Vũ hại hắn, lừa tiền rồi chạy trốn đi chỗ nào đấy sao.
Giản Tuỳ Anh tức giận đập lên cửa xe, hét một tiếng: “Bạch Tân Vũ”.
Trên xe Bạch Tân Vũ còn có một người đẹp nóng bỏng, lắc eo thon bước xuống xe, đứng chờ Bạch Tân Vũ, tiếng hét kia ngay lập tức vang khắp cả bãi đỗ xe, khiến hai người kia giật nảy mình.
Bạch Tân Vũ vừa quay đầu lại thì thấy Giản Tuỳ Anh đang giận dữ nhìn về phía này.
Tên nhóc này sợ đến mức hồn bay phách tán, tay run rẩy tra chìa khoá vào ổ, khởi động xe, nhấn ga phóng vèo một phát ra ngoài, chạy.
Cả quá trình xảy ra chỉ có vài giây, chờ Lý Ngọc ra khỏi xe, đã chẳng thấy bóng dáng xe Bạch Tân Vũ đâu nữa.
Bãi đỗ xe giờ chỉ còn lại Giản Tuỳ Anh với vẻ mặt giận dữ, Lý Ngọc với vẻ mặt hoài nghi với cô em xinh đẹp cùng vẻ mặt mê mang.
Giản Tuỳ Anh đi đến bên người đẹp kia hỏi: “Cô quen tên đó khi nào?”
Người đẹp nhìn hắn một cái, có chút đề phòng: “Anh là ai.”
Giản Tuỳ Anh nghiến răng nghiến lợi đáp: “Tôi là anh nó.”
Cô gái kia nửa tin nửa ngờ, lại đang tức với tên Bạch tân Vũ để người lại rồi bỏ chạy, bực mình nói: “Biết từ lâu rồi.”
“Không phải nó xuất ngoại sao? Trở về lúc nào thế?”
Người đẹp ngập ngừng: “Anh hỏi chuyện này làm gì.”
Giản Tuỳ Anh đang bực hết cả mình, giọng điệu chẳng tốt đẹp gì: “Cô quản làm cái gì, nói!”
Người đẹp bị doạ, lui về phía sau vài bước, nhìn hắn đề phòng: “Cuối tuần trước mới về, khoảng thứ sáu thì pải.”
Giản Tuỳ Anh chẳng thèm quan tâm nữa, xoay người đi về phía xe.
Lý Ngọc cũng không khởi động xe luôn, mà lẳng lặng chờ hắn lui cơn giận.
Giản Tuỳ Anh chửi: “Tên phá hoại, cuối cùng cũng dám về. Mới nhìn thấy anh đã bỏ chạy, đúng là mẹ nó đéo có gan, nếu anh mà bắt được chắc chắn phải đập cho nó một trận tơi tả.”
Lý Ngọc đăm chiêu nhìn theo hướng chiếc xe của Bạch Tân Vũ vừa biến mất: “Phòng đã bị nó bán, cho dù anh có bắt được nó thì làm được cái gì.”
Lời này đúng là đặt ra câu hỏi cho Giản Tuỳ Anh.
Hắn mới nghĩ đến khi bắt được Bạch Tân Vũ thì dằn mặt một chút, về phần sau đó, đúng thật chưa nghĩ ra.
Bắt nó nhổ ra tiền mấy căn phòng kia ra là không có khả năng, chắc chắn đã tiêu hết từ lâu, có Gi*t nó cũng chẳng phun ra được đồng nào. Nói cho cùng tính toán lại cẩn thận thì phí tổn ba phòng ở cũng không nhiều, Giản Tuỳ Anh không phải vì chuyện đó mà đến mức muốn Gi*t nó.
Chính là không giáo huấn tên nhóc Bạch Tân Vũ này một trận nên thân, Giản Tuỳ Anh sẽ không thể hả dạ.
Giản Tuỳ Anh nói: “Đầu tiên cứ phải chỉnh cho một trận đã… đúng rồi, anh phải nói với dì anh, bắt nó vào bộ đội.”
Ngày trước tên nhóc này thi không đậu đại học, ba nó đã định bắt đi nhập ngũ, quản giáo nó để bớt chơi bời lêu lổng đi. Nhưng nó sợ khổ, khóc đến muốn ૮ɦếƭ đi sống lại cũng không chịu đi, cha mẹ nào chẳng đau lòng, mất luôn suy nghĩ đó. Bây giờ nghĩ lại, đúng là nên đưa nó vào bộ đội rèn luyện, uốn nắn hai năm, lúc ra có khi lại có chút bộ dáng của đàn ông.
Hắn với ba mấy năm nay giúp nhà nó không ít, hắn nói chuyện gì cả dì cùng chồng dì đều rất nghe lời, chuyện này là muốn tốt cho Bạch tân Vũ, cũng là thay hắn giáo huấn một chút, xả giận cho mình.
Lý Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh quá coi thường rồi.”
Đem một cậu ấm lười biếng sống an nhàn từ nhỏ đến chỗ bộ đội kỷ cương nghiêm khắc buồn tẻ chán ngắt kia, gian nan thống khổ gì không cần nói, có khi Bạch Tân Vũ còn mỗi ngày khóc đến ngất đi, chỉ cần nửa tháng là có thể được trả về.
Giản Tuỳ Anh cười lạnh: “Anh phải xem nó còn tính kế được với anh không, ông đây sẽ nghiêm túc mà trừng trị nó.”
Vốn đã là một buổi tối lãng mạn, nhưng chỉ vì đầu tiên là cú điện thoại của Tiểu Chu, sau là sự xuất hiện của Bạch Tân Vũ, khiến hai người đều bực mình.
Kế hoạch ban đầu của Giản Tuỳ Anh là tìm một khách sạn tốt cùng nhau triền miên một trận, nhưng bây giờ chẳng còn tâm tình nào.
Hai người câu được câu không trò chuyện, Lý Ngọc lái xe vào bãi đỗ ngầm, dừng lại bên cạnh xe Giản Tuỳ Anh.
Giản Tuỳ Anh sờ sờ túi, lúc này mới nhớ ra chìa khoá còn chưa đưa cho cậu, hắn nhanh tay lấy ra, cười cười đưa cho cậu.
Lý Ngọc ngẩn người, nhìn hộp nhung nhỏ kia, lại có chút do dự.
Giản Tuỳ Anh nhìn vẻ mặt của cậu, đột nhiên nháy mắt hỏi: “Em tưởng là nhẫn sao.”
Lý Ngọc hơi xấu hổ, không nói là phải hay không phải.
Giản Tuỳ Anh biết cậu hiểu lầm, chính hắn cũng có chút dở khóc dở cười.
Hắn mở hộp ra, bên trong là chiếc chìa khoá nhà đang nằm im lặng: “Anh nghĩ bỏ vào trong đây rất đẹp….”
Lý Ngọc cầm lấy chìa khoá, nắm trong lòng bàn tay suy nghĩ một chút, không biết vì sao, lần thứ hai cầm đồ vật này của Giản Tuỳ Anh, cậu lại cảm thấy cực kỳ khác thường.
“Anh biết bảo em đến đây ở là không thể, thôi thì em cứ cầm lấy chìa khoá, coi như là nhà của mình, lúc nào muốn đến thì cứ đến.”
Lý Ngọc nhanh chóng cất chìa khoá vào túi, cười nói: “Được.”
Giản Tuỳ Anh nghiêng mình, ôm lấy gáy cậu hôn một chút: “Aiz, nói thật, khi nào đến, anh sẽ bảo người ta dọn dẹp bể bơi, thay nước…”
“A, bên trên anh còn có bể bơi sao.”
“Đúng vậy, nhưng anh phát hiện mấy thứ đó đúng là lãng phí tiền bạc, anh đây cũng mới chỉ sử dụng mấy lần, nhưng mà…” Giản Tuỳ Anh liếm môi cậu: “Chúng là làm trong nước một lần nhé?”
Hơi thở Lý Ngọc trở nên có chút dồn dập, cậu nhẹ nhàng cắn môi Giản Tuỳ Anh. cũng không biết là nói cho ai nghe: “Em phải về nàh.”
Giản Tuỳ Anh hừ một tiếng, cười nói: “Anh biết, em về đi, anh cũng đâu bảo là hôm nay.”
Lý Ngọc bực mình nói: “Vậy anh mời gọi em làm gì.”
Giản Tuỳ Anh cười hi hi không ngừng: “Sao anh lại phải mời gọi em chứ.” Hắn vừa nói bảo không thèm, mà tay đã chui vào trong quần áo cậu.
Lý Ngọc bị hắn trêu đùa suýt thì không ngồi nổi trên ghế, cậu phải cố gắng tự điều chỉnh, chậm rãi đẩy hắn ra: “Giản ca, em thật sự muốn về nhà, trong nhà còn có việc.”
Giản Tuỳ Anh có chút thất vọng, vỗ vỗ má cậu: “Được rồi, em về đi.” Nói xong thì xuống xe.
Lý Ngọc ôm lấy bờ vai hắn đặt lên cửa, áp mình lên ngăn chặn bờ môi hắn, triềm miên mà hôn, trao nhau tình cảm nồng cháy.
Lý Ngọc mơ hồ nói: “Ngày kia, ngày kia em đến.”
“Được…. Để anh cho em xem quần bơi anh mới mua, ha ha.”
Lý Ngọc lưu luyến không muốn buông hắn, ấn khoá cửa xe.
Giản Tuỳ Anh hôn cậu thêm chút nữa, mới mở cửa chuẩn bị xuống xe, nhưng đang định đóng cửa xe thì trong nháy mắt tay hắn đột nhiên ngừng lại.
Lý Ngọc quay đầu nhìn hắn.
Giản Tuỳ Anh cúi người xuống, trong mắt đều là ý cười, nhìn Lý Ngọc: “Tiểu Lý à, có phải em nghĩ là anh tặng nhẫn cho em không?”
Lý Ngọc nhìn vào ánh mắt tràn ngập tình yêu của hắn, trái tim liền đập nhanh đến mức đau đớn, tay cầm vô lăng hơi run rẩy, há miệng thở dốc, không biết phải trả lời như thế nào.
Giản Tuỳ Anh nghiêng đầu cười: “Anh tặng em thứ cực kỳ giá trị, hay là cần thứ đồ trắng kia.”
Lý Ngọc miễn cưỡng đùa lại: “Anh xem em là phụ nữ sao.”
Giản Tuỳ Anh bĩu môi: “Sao lại có thể như vậy, nếu em không có đồ chơi kia, anh đây cũng chả thèm để ý từ đầu.” Hắn phát hiện ra Lý Ngọc có hơi cứng ngắc, không biết vấn đề này có khiến cậu áp lực hay không.
Tặng nhẫn sẽ nghĩ đến cầu hôn hay vân vân gì đấy, hắn không muốn làm cái việc ngu ngốc đó, hắn chỉ nghĩ nếu hai người yêu nhau, như vậy là không tồi rồi.
Giống như là một loại khế ước, tượng trưng cho sự ràng buộc lẫn nhau, cảm giác rất kỳ diệu, tóm lại là hắn rất muốn thử xem thế nào.
Giản Tuỳ Anh đứng thẳng dậy, không muốn nhìn khuôn mặt xấu hổ của Lý Ngọc nữa, lại khiến hắn cảm thấy mình cực kỳ ngu ngốc.
Hắn nói: “Đùa em chút thôi, anh lên đây, hẹn gặp lại.”
Tuy rằng Lý Ngọc không thể hiện ra điều gì, nhưng hình như không thích, mà Giản Tuỳ Anh lại là một tên thô lỗ, khiến hắn vì chuyện nhẫn này mà lòng như có cây tiên nhân, có việc cũng đâm hắn một cái, mà không có việc gì cũng đâm hắn một cái. Tóm lại là hắn để tâm, không quên được, hắn còn tưởng tượng đến việc mình với Lý Ngọc cùng đeo một đôi nhẫn thì sẽ như thế nào.
Vì thế hôm sau xong hết giờ làm việc, hắn lái xe đến Lufthansa, rồi đi vào chọn nhẫn kim cương.
Nhìn một vòng chẳng có cái nào hắn vừa lòng, trên đường về nhà gọi điện cho bạn có vợ làm về đồ trang sức, đặt làm hai chiếc nhẫn kim cương đều của nam giới.
Bạn hắn ở trong điện thoại còn cười nhạo hắn một trận, sau đó còn cố ý móc mỉa hắn: “Nhẫn kim cương của nam này quá ít kim cương, vợ của anh chắc chắn không muốn nhận đâu.”
Giản Tuỳ Anh cười chửi: “Con mẹ nó, phải to bằng cái nắm cửa anh mới làm hả, tôi nói cho anh biết, việc này giao cho anh, nếu làm khiến tôi không hài lòng, tôi tìm anh tính sổ.”
“Ài, anh không hiểu gì cả, chuyện ngài hài lòng hay không có quan trọng sao, vấn đề là tiểu tình nhân của anh có hài lòng không kìa.”
“Anh quản sâu thế làm gì, mắt nhìn tôi tốt hơn nhiều, cứ làm vừa lòng tôi trước rồi tính sau.” Tên nhóc Lý Ngọc kia, cả ngày chỉ mặc đồ thể thao hoặc quần bò, chẳng biết ăn mặc chút nào, Giản Tuỳ Anh thấy cậu chắc chẵn cũng chẳng biết đẹp hay xấu.
“Gớm, mắt nhìn anh tốt, vậy anh coi trọng tên đó ở chỗ nào thế, có phải cực kỳ đẹp trai không? Ài, Tuỳ Anh à, anh nói chút xem nào, đến tột cùng là ai mà khiến cho anh phải đi mua cả nhẫn kim cương vậy.”
“Vòng vo nửa ngày hoá ra tên ૮ɦếƭ tiệt nhà anh cũng chỉ muốn tôi nói ra, tôi nói cho anh biết người kia là ai, thật đúng là không thể nói. Hơn nữa mua đôi nhẫn cũng chỉ là muốn vui vẻ một chút, cũng không phải đi cầu hôn, anh nghĩ ai thì nghĩ.”
“Anh đi ૮ɦếƭ đi, nếu anh chỉ đặt một chiếc nhẫn, tôi sẽ không tò mò, anh nói tôi biết đi, thoã mãn tôi một chút thôi mà.”
“Không được, không thể nói.”
“Anh đúng là xong rồi Giản Tuỳ Anh ạ.”
Giản Tuỳ Anh nửa nghiêm túc nửa đùa nói: “Thật là không thể nói, hơn nữa anh cũng đừng nói ra, chuyện này không thể cho người khác biết.”
Người anh em kia nghe hắn nói nghiêm túc như vậy, cũng là người thức thời, nên sẽ không hỏi lại, đồng ý sẽ tìm ngơời thiết kế nhẫn đẹp nhất, khiến hắn hài lòng.
Giản Tuỳ Anh vui vẻ cúp điện thoại, có chút chờ mong phản ứng của Lý Ngọc khi nhận được nhẫn.
Hắn đã chuẩn bị tốt, nhọc lòng vì cậu như vậy, tên nhóc Lý Ngọc kia dám không nhận, hắn sẽ bắt cậu ăn luôn nhẫn.