Hai người chia tay hơn nửa năm, đều hiểu rõ khát vọng cần phải giải toả, bọn họ tựa như dã thú không biết mệt mỏi, điên cuồng nhiệt tình mà dây dưa với nhau đến tận khi bầu trời tối đen.
Nghỉ một lúc lâu hai người mới đứng lên tắm rửa, Giản Tuỳ Anh đạp ௱ôЛƓ Lý Ngọc giục hắn đi dọn lại giường với nấu cơm.
Từ nhỏ đến lớn Giản đại thiếu gia chưa bao giờ chạm vào mấy việc vặt này, hắn nằm thẳng cẳng trên sô pha ăn nho, nhìn Lý Ngọc bận rộn.
Lý Ngọc làm đơn giản hai món mặn một món canh, hai người cùng ngồi ăn bữa cơm nóng hổi. Cơm nước xong hai người dựa vào nhau cùng xem TV chơi trò chơi, mấy gói đồ ăn vặt với bia ném ở bên cạnh.
Trước kia hầu hết thời gian chỉ có quan hệ trên giường, hiện tại hai người mới giống một đôi tình nhân, hưởng thụ chia sẻ thời gian, niềm vui cùng nhau.
Lý Ngọc cũng không ở qua đêm, đến mười giờ hơn cậu quay về trường. Giản Tuỳ Anh vốn không muốn cậu đi, nhưng cậu nói phải về trường nghỉ, ngày mai có việc phải giải quyết, hơn nữa buổi chiều còn đến công ty, Giản Tuỳ Anh lúc này mới đồng ý thả người đi.
Bởi vì đã nhiều ngày không đi làm, ở công ty đã dồn cả đống việc, Giản Tuỳ Anh vừa ngồi xuống ghế đã dính chặt ௱ôЛƓ từ sáng cho đến giữa trưa.
Qua giờ nghỉ trưa, Tiểu Lâm đến, vẻ mặt có chút trầm trọng.
Giản Tuỳ Anh ngẩng đầu liếc một cái, tiếp tục cúi đầu xem giấy tờ, thuận miệng hỏi: “Làm sao vậy.”
“Anh, hôm qua em liên hệ với vợ chồng xây dựng nhà máy thức ăn chăn nuôi kia, giục bọn họ nhanh đem bản thiết kế mới nhất đến, kết quả bọn họ nói…”
Giản Tuỳ Anh nói: “Nói cái gì.”
“Bọn họ nói bọn họ không muốn hợp tác nữa.”
Giản Tuỳ Anh hơi nắm tay, chậm rãi ngẩng đầu, híp mắt hỏi lần nữa: “Bọn họ nói cái gì?”
“Bọn họ nói bọn họ không muốn hợp tác nữa.”
Giản Tuỳ Anh trăm nghìn lần cũng không nghĩ tới sẽ nghe được thông tin như vậy, chuyện này đều có lợi cho cả hai kể cả chi phí cũng đều là chuyện có thể chấp nhận được, thế mà bọn họ lại không làm nữa?
“Vì cái gì?”
“Nghe nói có một công ty phiêu lưu đồng ý đầu tư bỏ vốn hai ngàn vạn, nên bọn họ không muốn hợp tác với chúng ta nữa.”
“Con mẹ nó.” Giản Tuỳ Anh giận dữ chửi một câu, tức giận đập bàn: “Hai kẻ ngốc đó đang đùa anh mày sao!”
Dự án thức ăn gia súc kia bởi vì không có tài chính nên mới không thể triển khai được, cho dù miếng đất được miễn phí thì vẫn là sở hữu của Giản Tuỳ Anh. Hơn nữa cho dù đã có đất để xây dựng, thì một là cần thời gian, hai là tài chính vẫn nằm trong tay Giản Tuỳ Anh, bọn họ không khỏi là người bị động, nếu có người đồng ý lấy bạc đi đầu tư cho bọn họ, thì tất nhiên so với Giản Tuỳ Anh bọn họ theo bên kia sẽ có lợi hơn rất nhiều.
Thế mà Giản Tuỳ Anh vất vả ngược xuôi để chuẩn bị mấy chục vạn mới có miếng đất tới tay, kết quả hai người cho một cú nói mặc kệ, đây không chỉ là vấn đề lãng phí thời gian cùng tiền của hắn, hắn còn phải làm như thế nào với Lý Huyền đã giúp đỡ hắn, còn có lãng đạo của Bắc Hải, mẹ nó một đống phiền toái.
Giản Tuỳ Anh thật chỉ muốn Gi*t ૮ɦếƭ bọn họ.
Hắn cầm điện thoại gọi cho người đàn ông kia, thế mà ông ta không tiếp điện thoại. Lại càng làm cho Giản Tuỳ Anh thêm tức giận, sau đó lại gọi cho người quen đã giới thiệu hai người kia cho hắn, hướng miệng vào loa chửi thậm tệ.
Người quen kia cũng là một người tính tình ngay thẳng, vừa nghe ngọn nguồn sự việc, đã biết là vợ chồng bên em vợ đã sai, ấp a ấp úng nói đã có lỗi, sau còn theo Giản Tuỳ Anh mắng hai người kia.
Giản Tuỳ Anh chửi hai câu, cũng không thể không biết xấu hổ mà làm khó người ta, người quen này cũng đã đủ xui xẻo, vốn là muốn bắc cầu giúp người, kết quả lại biến thành người có lỗi.
Cúp điện thoại được một lúc vẫn còn rất bực mình, tưởng tượng đến mọi cố gắng của hắn đều bị nước cuốn đi mất, miếng đất tới tay cũng bay luôn, hắn không thể nào bình tĩnh nổi.
Sớm biết như thế, chính hắn tự đứng tên công ty, làm chút đồ sinh vật lừa đảo, so với hợp tác hai người ngu ngốc kia còn sung sướng hơn.
Giản Tuỳ Lâm đứng thẳng tắp ở bên cạnh, nghe hắn chửi rồi gõ gõ, không nói được một lời.
Giản Tuỳ Anh là kiểu người bực tức là giận chó đánh mèo, lúc này tìm không ra đối tượng phát hoả, cứ tự nhiên mà vơ lấy Tiểu lâm chửi: “Giản Tuỳ Lâm, cậu mẹ nó có phải là có sở trường chặn việc của anh, chỉ cần chuyện nào qua tay cậu cũng thế, ba căn phòng kia, giờ đến miếng đất này, đều bị nước cuốn hết rồi.”
Giản Tuỳ Lâm cúi đầu không nói lời nào, nhiều năm như vậy đã hình thành thói quen nhẫn nhục chịu đựng lúc Giản Tuỳ Anh giận dữ.
Hắn đang nói thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, lời khó nghe đến miệng rồi cũng phải rút lại, hắn ổn định hơi thở một chút: “Vào đi.”
Người vào là Lý Ngọc.
Sắc mặt của Giản Tuỳ Anh rất trầm trọng, là ai cũng đều nhìn ra được có chuyện.
Giản Tuỳ Anh nhìn hắn, lại nhìn nhìn Giản Tuỳ Lâm, hỏi: “Làm sao vậy.”
Giản Tuỳ Anh nhìn Tiểu lâm nói: “Cậu nói đi.”
Giản Tuỳ Lâm nói lại sự việc một lần nữa.
Lý Ngọc không thể hiện ra biểu cảm gì là ngoài ý muốn, mà trầm ngâm một lát, rồi nói: “Chuyện này, anh nói với anh em cũng không tốt lắm, để em nói với anh ấy.”
Giản Tuỳ Anh cũng đã rất đau đầu với lãnh đạo bên Bắc Hải, chuyện của Lý Huyền, chỉ có thể để cho Lý Ngọc nói, bây giờ Lý Ngọc xung phong nhận việc đúng là tốt nhất, giúp hắn giải quyết một chuyện phiền toái.
Hắn thật sự không biết phải mở miệng nói rõ với Lý Huyền như thế nào, cố gắng lâu như vậy lại bị ngâm nước nóng, mấy tên não tàn cứ thế mà phủi tay nói mặc kệ.
Giản Tuỳ Anh đối với chuyện n ày sẽ ôm hận rất lâu, hắn còn muốn Giản Tuỳ Lâm đi điều tra công ty đầu tư kia, sau đó sẽ ngáng chân hai người kia.
Nhưng lại lo lắng quan hệ của người quen kia với hai người đó, đến lúc đó lại biến thành người độc ác đi gây chuyện. Cũng chưa qua được bao lâu, người quen kia đã gọi lại cho hắn, nói đã mắng hai ngời kia một trận, sẽ bắt bọn họ đến tận nhà xin lỗi, hơn nữa còn phỉa bồi thường tất cả tài chính ban đầu của dự án này cho Giản Tuỳ Anh.
Giản Tuỳ Anh tuy rằng nén giận, thật ra miếng đất tốt như vậy, tất nhiên không thể cam lòng, nhưng biết chuyện này chỉ có thể dừng lại ở đây.
Không nghĩ tới mới ngày đầu quay lại làm việc mà lại nhận được thông tin khiến người ta nín thở như vậy, tâm tình tốt đẹp cả ngày của Giản Tuỳ Anh đều tụt dốc.
Hắn bảo hai người ngồi xuống, thương lượng với Lý Ngọc chuyện nói như thế nào với Lý Huyền mới không xảy ra chuyện quá tiêu cực.
Ba người nói đến một giờ, cuối cùng cũng đưa ra được thống nhất.
Giản Tuỳ Anh không muốn nói đến chuyện xui xẻo này nữa, liền hỏi về công việc khác.
Trong tay Giản Tuỳ Lâm cầm một tập tài liệu, lúc này mới nhớ mà đưa ra: “Đây là lần trước ăn cơm cùng Dương tổng, ông ta có nhắc tới một miếng đất, ngay trên đường Lục Hoàn Biên, anh bảo thấy hứng thú, nên em cùng ông ta trao đổi một chút.”
Giản Tuỳ Anh lấy lại nhìn nhìn: “Cậu rảnh thì gọi cho Dương tổng, bảo Dương tổng liên hệ miếng đất đó, chúng ta tới xem.”
“Được.”
Giản Tuỳ Anh thở dài, mệt mỏi sờ ấn đường: “Được rồi, cậu đi nhanh đi.”
Giản Tuỳ Lâm chào một tiếng rồi đi ra ngoài, chỉ còn Lý Ngọc ngồi đối diện với hắn trên sô pha.
Giản Tuỳ Anh đi qua, xiên vẹo ngã vào người cậu, mệt đến thở một hơi dài.
Lý Ngọc nhu nhu thái dương cho hắn.
Giản Tuỳ Anh thở than nói: “Lý Ngọc à, cậu xem, anh kiếm tiền thật không dễ, cả ngày ᴆụng phải một đám người dựa vào quen biết làm nhạc đệm, tốn thời gian công sức còn không nói, lại còn phải nén giận, fuck.”
Lý Ngọc nhìn khuôn mặt mệt mỏi của hắn, đột nhiên thấy người đàn ông này hoá ra cũng có lúc yếu ớt như vậy, cậu muốn nói an ủi một chút, nhưng yết hầu dường như bị chặn lại, lời thế nào cũng không thể nói ra.