Tình trạng bây giờ của Giản Tuỳ Anh cũng không thể quay về Bắc Kinh ngay được, thực tế với khuôn mặt hiện giờ của hắn, đến cửa hắn cũng không muốn bước ra.
Lý Ngọc sắp xếp cho hắn nghỉ ở khách sản Hải Cảnh, bởi vì Giản Tuỳ Anh đã “bỏ mìn” thông báo qua điện thoại là hắn đã quay về Bắc Kinh nên không thể lộ mặt, đành ở lại khách sạn này.
Mười một ngày nghỉ mà chỉ còn lại vài ngày, Giản Tuỳ Anh đã tính phải trùng tu lại khuôn mặt không doạ người nữa mới trở về.
Giản Tuỳ Anh đến khách sạn, sai Lý Ngọc đi tìm bác sĩ, sau đó ngồi nghịch điện thoại đến ngẩn người.
Bình thường hắn gửi tin cho Tiểu Lâm rất nhanh sẽ nhận được hồi âm, chưa bao giờ hắn phải chờ lâu như giờ, chẳng lẽ một màn hôm qua đã doạ cậu đến choáng váng?
Cũng không thể vậy được, cả nhà chẳng còn ai không biết hắn là Gay mà nhỉ? Hắn nhớ cái hồi bằng tuổi Tiểu Lâm bây giờ, đem bạn học về nhà làm không cẩn thận bị ba hắn bắt được, ba hắn còn tẩn cho hắn một trận, còn chuyện kia kích thích đến vậy sao, hắn cũng cảm thấy chẳng có gì quá đáng cả.
Chẳng lẽ bởi vì người kia là Lý Ngọc bạn của nó, nên không thể chấp nhận?
Giản Tuỳ Anh suy nghĩ một lúc lâu, dù sao vẫn thấy chột dạ. Tuy rằng hắn không ưa đứa em trai này, nhưng hắn biết hắn đã đi trên con đường không thể quay đầu, Giản gia chỉ còn nhờ vào đứa em này để nối dõi tông đường, lúc trước đánh nó cũng chỉ vì sợ nó làm theo, đi theo còn đường không tốt này. Nếu mà có chuyện gì xảy ra hắn thật có lỗi với liệt tổ liệt tông, nếu làm hại đến em trai, chỉ sợ tổ tông họ hàng lôi hắn ra mà chém ૮ɦếƭ. Cho nên từ đó trở đi Giản Tuỳ Anh không bao giờ dẫn người về nhà nữa, cũng chưa bao giờ để Giản Tuỳ Lâm thấy được những chuyện thân mật lộn xộn của hắn, cái gì hắn cũng muốn Giản Tuỳ Lâm cố gắng học hỏi ở hắn, nhưng duy chỉ có chuyện này là không được.
Nghĩ tới nghĩ lui hắn vẫn mở điện thoại, phải gọi để giáo dục nó.
Điện thoại vang một lúc lâu mới kết nối, đầu dây bên kia truyền đến âm thanh mệt mỏi của Giản Tuỳ Lâm: “Anh…”
“Ừ? Sao thế, chưa tỉnh ngủ hả?”
“Uống chút rượu.”
Giản Tuỳ Anh đảo mắt: “Uống với Lý Ngọc?”
Giản Tuỳ Lâm im lặng.
Giản Tuỳ Anh “hừ” một tiếng: “Chuyện ngày hôm qua…”
“Anh…” Giản Tuỳ Lâm xen lời hắn: “Anh thật sự thích Lý Ngọc sao?”
Hiện tại, có đánh ૮ɦếƭ hắn, hắn cũng không nói nổi hắn thích Lý Ngọc, tuy rằng trước kia hắn rất thích cậu, nhưng hiện tại hắn không có cách nào biểu đạt tình yêu và thù hận của hắn và Lý Ngọc, chỉ có thể úp mở nói: “Anh là kiểu người gì cậu cũng biết rồi đó, nhưng đây là chuyện của anh, cậu không cần nghĩ nhiều đâu.”
Giản Tuỳ Lâm đột nhiên có chút kích động nói: “Nhưng anh à, Lý Ngọc không thích anh.”
Lời này đã chạm đến chỗ đau của Giản Tuỳ Anh, hắn thô lỗ nói: “Cũng chỉ có mấy thằng nhóc vắt mũi chưa sạch như các cậu mới cả ngày nói thích này thích nọ, anh đây… Thôi quên đi, nói cậu cũng không hiểu. Chuyện ngày hôm qua anh cũng quên rồi, cũng chẳng phải chuyện gì quá đáng cả.”
Giản Tuỳ Lâm im lặng một chút: “Anh, ý của anh là anh không hề nghiêm túc phải không.”
Giản Tuỳ Anh bị hỏi đến phát phiền. Hiện tại cứ nhắc đến Lý Ngọc là hắn bực mình, cũng chả muốn già mồm cãi láo với cái đứa ngốc không biết rõ chuyện, hắn nào còn tâm tình mà nghĩ nhiều.
“Anh nói cậu xem lời anh như gió thoảng bên tai hả, lần trước anh đã bảo cậu đừng có học đòi người ta uống rượu, cậu xem cậu còn uống đến mức dài dòng như vậy. Chuyện của anh không cần cậu chõ mồm vào.”
Giản Tuỳ Lâm nghe khẩu khí của hắn đã tỉnh táo hơn nhiều, lập tức nói: “Anh, anh đừng giận, em chỉ cảm thấy hai người không hợp nhau, Lý Ngọc cậu ấy…”
“Mày còn nói!”
Tiểu Lâm lập tức im bặt: “Anh, đừng giận, giọng anh bị sao vậy, uống nhiều rượu quá sao….”
Giản Tuỳ Anh nghĩ kỹ lại một chút, Tiểu Lâm đã lâu chưa có phiền muộn như vậy, hắn bực bội nói: “Cậu xem có mỗi cái chuyện nhỏ này mà cậu cũng xem như chuyện to tát mà cằn nhằn như vậy, cậu chưa từng thấy người ta hôn nhau hả.”
Giản Tuỳ Lâm quanh co nói: “Anh, đừng giận mà, anh đang bực sao.”
Giản Tuỳ Anh hừ một tiếng từ mũi: “Cậu không nhìn thấy tin nhắn anh gửi hả.”
“Dạ, có.”
“Thấy cũng không nhắn lấy một tin lại.”
“Đang định nhắn thì anh gọi đến.”
“Thối lắm, cậu nghĩ anh là thằng ngu.”
Giản Tuỳ Lâm oan ức nói: “Em thật sự đang nhắn lại mà, nào dám không trả lời tin nhắn của anh chứ.”
“Ừ, cậu sửa soạn một chút rồi tự liên hệ với Lý Huyền nhé, đi khảo sát miếng đất kia, chụp ảnh nhiều một chút rồi trở về báo cáo cho anh.”
“Dạ.”
“Cứ vậy đi, thích khi nào về thì về khi ấy.”
“….Anh, anh đưa Lý Ngọc về Bắc Kinh thật sao? Giờ hai người ở cùng nhau không sao chứ?”
“Cậu mẹ nó có để yên không hả.”
Giản Tuỳ Lâm không dám nói tiếp nữa.
Giản Tuỳ Anh cúp điện thoại, tâm tình lại càng thêm phiền muộn.
Nói có mấy câu thôi mà sao lại mệt đến vậy chứ. Hiện tại ngay cả Tiểu Lâm cũng biết Lý Ngọc không thích hắn, thật sự là mất mặt, Giản Tuỳ Anh nghĩ đến chuyện xảy ra hai ngày này, trừ bỏ xấu hổ mất mặt ra thì không thể tìm nổi từ nào thay thế được.
Cuộc đời thật mẹ nó đáng fuck!
Giản Tuỳ Anh không thể ra cửa, cả người thì đau đến không thể cựa quậy, đành nằm trên giường bắt đầu suy nghĩ xấu xa.
Suy nghĩ một lúc, hắn cầm điện thoại chuẩn bị gọi điện, lát nữa phải gọi đồ thật ngon rượu thật tốt, ăn uống xong xuôi phải gọi người đến mát xa, tóm lại là phải hưởng hết tất cả mọi dịch vụ đắt đỏ của khách sạn năm sao này.
Hắn biết tiểu tử Lý Ngọc kia không thiếu tiền tiêu vặt, nhưng dù sao cũng chỉ là một thằng nhóc mới lớn, nhiều cũng không biết tiêu chỗ nào, hắn ở lại mấy ngày này nhất định phải tiêu khiến cho cậu nôn ra máu luôn.
Lăn qua lăn lại xong, mặt trời cũng đã lặn, Giản Tuỳ Anh chán muốn ૮ɦếƭ nghiêng đầu ngủ.
Vừa mơ vừa tỉnh, đột nhiên hắn cảm giác có người gọi hắn.
Hắn mê man mở mắt, nhìn thấy Lý Ngọc đang đứng trước giường.
“Làm gì.”
Sắc mặt Lý Ngọc không tốt: “Mới vài giờ mà anh đã ngủ thành như vậy, người ở đảo Tần Hoàng gọi điện cho anh nhưng không được nên gọi cho tôi.”
Giản Tuỳ Anh ngáp một cái, cầm di động thì thấy đã tám giờ tối, trên màn hình hiện lên hai cuộc gọi nhỡ, hắn thế mà ngủ như ૮ɦếƭ, không hề nghe thấy cái gì.
“Nói rõ tình hình một chút.”
“Ông ta nói có tiến triển, bây giờ chỉ cần anh cung cấp thêm một ít tài liệu, sau đó có thể chuyển dự án này đến tay những người khác.”
Suy nghĩ của Giản Tuỳ Anh nhanh chóng tỉnh táo, cầm điện thoại gọi điện lại.
Hai người nói chuyện qua điện thoại đến tầm mười phút, Giản Tuỳ Anh cực kỳ hài lòng cúp điện thoại, sau đó cứ tự nhiên mà sai Lý Ngọc: “Cậu cũng đã từng xem qua, đi chuẩn bị tài liệu đi.”
Lý Ngọc cau mày: “Khi nào cần.”
“Càng nhanh càng tốt.”
“Hiện tại các ban ngành đều nghỉ lễ, mấy thứ này chỉ có thể sau lễ mới làm xong.”
Giản Tuỳ Anh trừng mắt liếc hắn một cái: “Chẳng lẽ tôi không biết sau lễ mới làm xong sao, kết thúc nghĩ lễ thì xong càng nhanh càng tốt.”
Mặt Lý Ngọc đen xì, xoay người muốn đi.
“Cậu đi đâu.”
“Đi đâu còn phải báo cáo anh hả?”
“Cậu đưa tôi ném tôi đến đây, xong rồi thì vứt luôn?”
“Vậy anh muốn thế nào, không phải anh đã tiêu tiền đến khoái chí sao.”
Giản Tuỳ Anh cười lạnh nói: “Sao nào, đau lòng hả, cậu cho là làm xong mà không cần trả tiền.”
Mỗi lần Giản Tuỳ Anh nói mấy chuyện này đều khiến cả người cậu khó chịu, trừng mắt nói: “Anh nghĩ anh được mua? Tự anh nói đấy.”
“Cho dù là được mua cũng là do tôi tình nguyện, so với việc bị cậu cưỡng gian còn có lời hơn. Tôi nói cho cậu biết nếu ra ngoài kia mà gặp được người khách như tôi mua thì thật sự miễn bàn đến chuyện vừa lòng, vừa thích lại vừa được tiền, gặp phải loại tiểu xử nam như cậu chẳng có kỹ thuật gì, thật đúng là xui tám kiếp.”
Mặt Lý Ngọc hết trắng lại xanh, run giọng nói: “Giản Tuỳ Anh, anh thật đúng là đồ không có mặt mũi.”
“Tôi sao lại không có mặt mũi, nhân cách so với cậu còn cao….”
“Đủ rồi!” Lý Ngọc giận giữ nói: “Anh nói tiếp xem, tôi….”
“Nhân cách tôi so với loại phậm tội cưỡng gian còn tốt hơn đấy, thế nào, tôi nói tiếp đấy, cậu định làm tiếp sao?”
Lý Ngọc dồn sức ấn hắn xuống giường, từ trên cao hung ác nhìn xuống hắn.
Giản Tuỳ Anh cố gắng giả bộ bình tĩnh, trừng mắt nhìn đối diện cậu.
Từ lúc xảy ra chuyện ngày hôm qua, không khí xung quanh hai luôn rất quỷ dị, lúc nào cũng dày đặc mùi thuốc súng nhưng lại mập mờ không thể nói rõ.
Lý Ngọc có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Giản Tuỳ Anh quanh quẩn ở chóp mũi cậu, ánh mắt Giản Tuỳ Anh dường như cũng có lửa, làm cho thân thể cậu tự nhiên nóng lên.
Không thể như vậy!
Lý Ngọc cố gắng chống đỡ loại phản ứng khó thể khống chế này của bản thân.
Cho dù cậu chán ghét Giản Tuỳ Anh như thế nào nhưng cũng không thể thừa nhận, Giản Tuỳ Anh là người đàn ông cực kỳ hấp dẫn. Cứ như vậy mà chiếm cứ cảm giác của người khác, tựa như thuốc phiện khiến cho người ta nghiện.
Cả ngày cậu đã cố gắng không suy nghĩ đến cơn chiếm đoạt điên cuồng ấy, cuộc chinh phục tình dục quá mức vụng về đó không thể xảy ra lần nữa.
Loại khoái cảm ℓàм тìин khiến người ta cảm thấy run rẩy, cùng cảm giác chinh phục kẻ tự cho là hơn người đó, gọi là……. cho dù gọi như thế nào thì cũng không thể quên được.
Ngay tại lúc cậu đang khẩn trương đến mức môi run rẩy thì Giản Tuỳ Anh đột nhiên ôm lấy cổ, ngậm lấy bờ môi cậu.
Lý Ngọc cảm thấy đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Giản Tuỳ Anh hôn một lúc, thấy đủ rồi mới cắn đầu lưỡi cậu một cái.
Bị đau đã khiến Lý Ngọc tỉnh lại, cậu lau miệng đang sưng đỏ, vừa xấu hổ vừa giận dữ trừng mắt nhìn Giản Tuỳ Anh.
Giản Tuỳ Anh miễn cưỡng nói: “Cút đi.”
Lý Ngọc thật sự muốn đấm cho hắn vài cú ૮ɦếƭ tươi, nhưng lại nhịn xuống.
“Chưa cút còn muốn gì? Không đủ phải không? Cậu ૮ởเ φµầɳ ra, tôi bao cậu thoả mãn.”
Lý Ngọc cầm lấy cánh tay hắn vặn một cái, khiến cả người hắn xoay lại, mặt úp trên mặt giường.
Giản Tuỳ Anh với tư thế này rất lo sợ, lập tức hét lên: “Cậu muốn làm gì, đệch mẹ, cậu còn dám tới.”
Lý Ngọc sát lại gần hắn, иgự¢ cậu gần như dán sát lên lưng Giản Tuỳ Anh.
Giản Tuỳ Anh có thể cảm nhận được hô hấp dồn dập của cậu, иgự¢ phập phồng kịch liệt, dường như đang cố gắng chịu đựng tức giận, hắn nghe Lý Ngọc chậm rãi nói: “Giản Tuỳ Anh, tôi cảnh cáo anh, đây là lần cuối cùng, đừng làm tôi phải bực mình.”
Giản Tuỳ Anh còn muốn chửi cậu nhưng vừa mới hé miệng, Lý Ngọc đã nhanh chóng túm hộp giấy ăn ở đầu giường rút giấy ra nhét vào miệng hắn, sau đó ném hắn xuống rồi nghênh ngang rời đi.
Giản Tuỳ Anh nhìn bóng dáng dời đi của cậu, ánh mắt hiện lên tia ngoan độc.