Yêu Một Đời, Thương Một Kiếp - Chương 10

Tác giả: Tiểu Đào

Tôi hôm nay được nghỉ 1 ngày vì công ty kỉ niệm 15 năm thành lập và tối tôi phải đi dại hội. Tôi cũng ngỏ lời gọi thầy đi cùng tôi nhưng tối đó thầy có việc soạn giáo án. Nên đành phải đi 1 mình tôi nói “ Em đi 1 mình lẻ loi cô đơn một mình gái có chồng cứ như không chồng một mình đón taxi để đi rồi trong công ty có nhiều thực tập mới đến đẹp trai cực kì.”
“ Thầy đi thầy đi được chưa.. “
Thầy năm dậy thay đồ rồi đi cùng tôi. Khi vừa bước vào thì bao nhiêu người cùng đồng loạt chào “ Chào Thầy Tôn… Phó Hiệu Trưởng Tôn…”
Tôi cũng hãnh diện lắm hihi. Thích thật đấy.
2. Tôi cảm thấy dạo này ăn uống thất thường và còn buồn nôn, đi khám thì phát hiện có thai được 3 tuần rồi. Tôi vừa mừng vừa hồi hộp cầm giấy khám về nhà.
“ Thầy ơi… anh ơi…”
Thầy tôi không có ở nhà nên vội vàng đến trường thấy thầy đang nhận chức hiệu trưởng. Vậy niềm vui nhân đôi rồi. Tôi ngồi xuống ghế, thầy đang phát biểu diễn văn… nhìn bề ngoài không ai nhận ra thầy 36 tuổi, nhìn thầy còn trẻ lắm đấy chớ. Áo sơ mi trắng, quần đen, giày nâu bình thường, kèm theo cà vạt màu vàng, mang cặp kính tròn màu bạc, trên túi có vài cây 乃út kèm theo dòng chữ thêu lên “ Tôn Mịch Kỳ Xuyên “ Hãnh diện thật!
Đọc xong diễn văn tôi đứng dậy vỗ tay,thầy nhìn tôi cười rạng rỡ.
“ Con có nghe không, mẹ vui lắm… mẹ từng là đứa học trò phiền phức nhất của ba con mà ba con vẫn chịu mẹ con đấy. Chẳng lẽ ba con chịu kiên nhẫn để yêu mẹ… hihi Con sau này phải thật thông minh giống ba con đó… “ tôi đặt tay lên bụng.
“ Em đang làm gì vậy Mịch Xuyên “
“ À … không có gì”
Thầy nắm tay tôi trước mặt bao nhiêu người rồi kéo tôi vào phòng.
“ Thầy… thầy nghe cho rõ nhé”
Thầy ngồi xuống khoang tay ngiêng người.
“ Thầy sắp làm ba rồi đó”
Thầy sửng người “ thật saoo? “
“ Vaangg “ tôi run tay đưa tờ giấy khám sức khỏe
“ … tốt quá.. “
Thầy ôm chầm lấy tôi…
3. Tôi về nhà với con người mệt rã rời, tôi thấy anh ấy đang ngồi soạn bài. Chạy nhào đến ôm rồi dúi đầu vào lòng " Anh ơi! Em không có năng lượng"
" Anh là pin mặt trời của em!"
" Chỉ thế thôi sao?"
" Là thầy giáo, là bác sĩ, là ông bố, là nội trợ, là bảo mẫu và là ông xã của em"
Lúc đó tôi đỏ mặt, quay mặt vào lòng anh không nói nên lời nào.
4. “ Thầy… con em có sao không? “
Thầy im lặng đi ra ngoài gặp bác sĩ.
___________3 ngày trước ___________
Tôi gặp Tào Mẫn ở công ty của tôi thì mới biết cậu ấy là thư kí của công ty đối tác bên tôi. Tôi cũng không khỏi ngạc nghiên, cậu ấy kêu tôi lên sân thượng nói chuyện. Tôi có lên và cầm theo 2 ly coffe, cậu ấy giờ chưa có chồng và cậu ấy hỏi tôi
“ Cậu có chồng rồi sao thấy nhẫn đính hôn của cậu tôi cũng đủ biết”
“ À chồng tôi… “
“ Tôi xin lỗi cậu nhé! “ Tôi không khỏi bất ngờ
“ Chuyện gì? “
“ Chuyện năm đó tôi ghét cậu, cho cậu thi chạy khi biết cậu đang bị thương. Còn hoán đổi vở của cậu để cậu phạt quỳ ở hành lang…. xin lỗi”
“ Sao cậu lại ghét tớ? “Tôi uống một ngụm coffe
“ Cậu cũng biết mà! Cậu thân với thầy Tôn Kỳ như thế … tớ..có cảm tình với thầy từ lúc thi học sinh giỏi cấp 2 rồi”
Tôi nghẹn ứng ở cổ họng, không nói nên lời.
“ Thầy Tôn lúc nào cũng ưng ý một mình cậu… Hôm qua tớ đến trường cũ gặp thầy ấy, tớ có bắt chuyện. Giống như lúc đầu gặp nhau vẫn thanh lịch như ngày nào. “
Tôi vội uống hết coffe và bảo “ Thôi… đến giờ tôi làm rồi. Mà mấy chuyện đó cậu không cần xin lỗi nữa đâu… tớ bỏ qua hết đấy!.”
Tôi vội xuống bàn làm việc. Nếu cậu ấy biết tôi với thầy Tôn Kỳ cưới nhau mà còn có con nữa thì cậu ấy sẽ…. “ Mịch Xuyên, chồng cô tìm kìa!”
Tôi hoảng hồn, đứng dậy thì thấy thầy Tôn đưa cơm cho tôi. Thầy kéo tôi lên sân thượng nhưng tôi cứ bảo đừng rồi lôi kéo đến cantin của công ty mà ăn. Lúc lấy cơm thầy Tào Mẫn.
“ Lại gặp em rồi Tào Mẫn”
“ Thầy làm gì ở đây?” Tào Mẫn ngạc nhiên rồi nhìn tôi.
“ Thầy với Mịch Xuyên ngồi với em được chớ?”
“ Dạ được ạ!”
Thầy ngồi xuống rồi Tào Mẫn hỏi “ Hai người…”
“ À thầy tiện thể nói luôn. * nắm tay tôi* Mịch Xuyên là vợ thầy, đám cưới 6 tháng trước, nhưng do mất liên lạc với em nên không mời em đến dự được. “
“ Sao? Mịch Xuyên là vợ thầy sao? “
“ Em đừng quá bất ngờ. Thầy và em ấy yêu nhau từ lúc em ấy năm lớp 11 rồi.”
Lúc đó tôi thấy Tào Mẫn gần như đơ mặt. Cậu ấy vội cầm điện thoại giả vờ như nhận một cuộc gọi rồi đi ngay. Thầy cũng níu kéo lại nhưng bạn ấy cứ bảo có việc bận.
Sao tôi có thể biết cậu ấy thích thầy trước mình được chớ?
Trên đời này có một số người cứ khiến mình cảm thấy là kẻ ngăn chặn đường mình đang đi nhưng mãi về sau mình mới biết mình mới là kẻ chặn đường của họ đang đi.Thật khó xử!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc