Lăng Trác cùng Đàm Trạch Dương đến quán bar uống rượu. Bên trong gian phòng VIP, sau khi người phục vụ mang rượu vào, Lăng Trác đột nhiên lao vào uống rượu không ngừng nghỉ. Ngoài kia tiếng nhạc sôi động ồn ào, nhưng Lăng Trác dường như bị chìm trong không gian của riêng mình, Đàm Trạch Dương khó hiểu, lên tiếng hỏi:
" Này, rõ ràng cậu rủ tôi uống rượu, rồi tự dưng ngồi đây uống một mình là sao? "
"...."
Lăng Trác không trả lời, anh lại tiếp tục đưa ly rượu lên môi, một hơi uống cạn. Chiếc áo sơ mi đen anh đang mặc bị cởi hai núc, khuôn иgự¢ săn chắc màu đồng hờ hững lộ ra. Mấy ngày qua, Lăng Trác anh đã chịu rất nhiều áp lực từ phía công ty, rồi đến chuyện anh không thể tìm ra tung tích của Hạ Anh, anh luôn thầm cầu xin, chỉ cần cho anh biết rốt cuộc cô đang ở đâu, cô có đang sống tốt không là được rồi, nếu cô không muốn gặp anh, anh cũng sẽ không đến làm phiền cô.
Nhưng anh hoàn toàn không biết cô bây giờ đang ở đâu..
Đột nhiên hôm nay anh muốn say, muốn bản thân mình thật say, anh muốn buông xuôi tất cả, để bản thân có thể may mắn gặp Hạ Anh trong mơ, vì hầu như mấy ngày qua, anh không khi nào chợp mắt được. Đêm nay, anh cũng không muốn về nhà, sự lạnh lẽo, cô đơn trong căn nhà ấy luôn khiến anh dằn vặt. Có lúc anh thầm ước, khi vừa mở cửa ra, sẽ thấy căn nhà sáng đèn, sẽ được thấy bóng dáng Hạ Anh nơi nhà bếp.
Nhưng hầu như lần nào anh trở về, điều đó đều không xảy ra.
Thấy Lăng Trác cứ liên tục uống rượu, Đàm Trạch Dương bèn phải tiến lên giựt lấy ly rượu từ tay anh, đặt lên bàn. Đàm Trạch Dương nhíu mày, giọng nói có phần hơi mất bình tĩnh, anh ấy khẽ quát:
" Cậu thôi uống đi nào, cậu uống nãy giờ khá nhiều rồi đấy !"
" Đến đây không uống thì làm gì? "
" Nhưng không phải uống một cách mất lí trí như cậu. Ngoài chuyện công ty còn có chuyện gì khác xảy ra à? "
" Có chuyện gì thì cũng là do tôi một tay gây ra "
" Để tôi đoán nhé? "
"...."
" Là chuyện liên quan đến Hạ phu nhân, vợ cậu à? "
"....." Lăng Trác cầm ly rượu, nhưng không uống, anh cũng không nói gì.
" Thế là tôi nói đúng à? "
" Cậu hỏi nhiều quá, đừng để việc mời cậu đi uống rượu là một sai lầm "
" Cậu còn nhớ là cậu mời tôi đi uống rượu à? Đúng là nói không biết ngượng miệng mà. Nãy giờ toàn cậu uống một mình, tôi còn tưởng tôi tan thành không khí rồi cơ !"
"....."
" Sao, kể tôi nghe được không? "
Lăng Trác kể lại mọi chuyện cho cậu bạn thân Đàm Trạch Dương nghe. Anh ấy nghe xong, đâu đó trong lòng cũng nổi lên cảm xúc phẫn nộ về Lăng Trác. Nhưng mà một phần cũng là do Lăng Trác anh bị đánh lừa bởi cô gái tên là Linh Lung kia.
" Rồi cậu định thế nào? "
" Sau khi tiến hành bán Lăng thị cho Kiến thị, thủ tục ly hôn của tôi và cô ấy chắc cũng xong rồi "
Đã có một giây nào đó, ánh mắt Lăng Trác dừng lại ở ngoài cửa.
" Ly hôn? Nghiêm trọng vậy à? "
" Không ly hôn thì biết làm sao nữa, bao nhiêu chuyện tôi khiến cô ấy tổn thương. Con của tôi, cũng bị tôi hại mà mất, tôi còn đáng được tha thứ không? Hơn nữa, tôi sắp thành kẻ trắng tay rồi, làm sao có thể lo cho cô ấy. Cô ấy còn trẻ, chỉ mong rằng cô ấy sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn "
" Thật ra.. tôi cũng có chuyện nói với cậu. Tôi đã từng gặp vợ cậu, trước cả buổi tiệc kỉ niệm lần đó "
" Cậu gặp cô ấy khi nào? "
" Đêm đó tôi cùng trợ lí lái xe từ sân bay để tham dự một cuộc họp thì vợ cậu đột nhiên lao xuống đường, may mà trợ lí tôi thắng kịp. Trông cô ấy có vẻ khác thường, cô ấy còn khóc nữa "
" Cậu nói sao? Là hôm nào chứ? Sao tôi không biết? Cậu còn nhớ là nào không? "
" Là ngày 15/3 "
Lăng Trác sực nhớ, đêm đó đúng là đêm Hạ Anh đột nhiên đi đâu không trở về nhà. Đêm đó, anh đã đến nhà Linh Lung, nhưng anh cũng chỉ nói chuyện với cô ta vài câu rồi rời đi, Linh Lung đã định níu kéo anh ở lại, anh và cô ta có hôn nhau, nhưng không hề có chuyện gì xảy ra cả.
Có khi nào Hạ Anh đã đi theo anh, rồi vô tình nhìn thấy anh và Linh Lung..
" ૮ɦếƭ tiệt !" anh khẽ gầm.
" Đừng nói với tôi là lại bị cô gái kia chơi khăm đấy "
" Có lẽ Hạ Anh đã đi theo tôi, rồi nhìn thấy tôi và cô ta tình cảm. Nhưng thực sự.. tôi và cô ta không hề làm gì cả "
" Cậu đúng là, trong công việc mưu trí bao nhiêu thì trong chuyện tình yêu lại.. cậu uống khá nhiều rồi đấy. Về thôi "
Trong lúc Lăng Trác thanh toán tiền, anh lấy ví tiền từ trong túi quần, ngay khi vừa mở ví tiền ra, nhìn thấy thứ bên trong nó, bao nhiêu cảm xúc ùa về, anh đột nhiên thấy sống mũi mình cay cay.
Đó là tấm hình siêu âm hồi tiểu Thịt viên được ba tháng.
Lúc Hạ Anh đưa tấm hình siêu âm cho anh coi, cái tên tiểu Thịt viên này cũng từ anh mà ra.
Anh không biết nó ở trong ví tiền anh từ lúc nào.
Có là do Hạ Anh đã bỏ vào.
Thời gian như ngưng đọng lại, ngay bây giờ bức hình này đối với anh thật quý giá biết bao. Anh thật nhớ Hạ Anh, nhớ cô đến điên cuồng. Ngay cả khi đã lên xe, ánh mắt Lăng Trác cũng chỉ dán mãi vào tấm hình ấy.
" Cậu nhìn gì vậy? " Đàm Trạch Dương tò mò.
" Cậu xem, con gái của tôi đấy !"
Đàm Trạch Dương đang lái xe đột nhiên ngẩn người. Đây có còn là Lăng Trác lạnh lùng kiêu ngạo không? Không ngờ chỉ với một tấm hình bé tí bằng ba ngón tay đã lập tức khiến anh thay đổi tâm trạng.
[..............]
Tại nhà của Linh Lung, trong căn phòng, sự nồng nhiệt đột nhiên bị ngắt quãng, Kiến Cung hắn ta ra ngoài nghe điện thoại, ngay khi trở về phòng, vẻ mặt hắn ta liền trở nên phơi phới hơn bao giờ hết.
Linh Lung lấy chăn che đi cơ thể trần như nhộng, thấy hắn ta có vẻ phấn khích, cô ta hỏi:
" Có chuyện gì vậy? "
" Lăng Trác hắn ta đã đồng ý bán Lăng thị cho Kiến thị "
" Thật sao? " cô ta ngỡ ngàng.
" Thật, Lăng Trác hắn ta dường như đang rất tuyệt vọng. Hôm nay đàn em của tôi đã thấy hắn ta đang ở quán bar uống rượu điên cuồng. Nó còn nghe được, Lăng Trác cùng vợ của hắn ta sắp ly hôn rồi "
"....." Linh Lung khẽ nhếch môi, một tia vui mừng dấy lên trong lòng cô ta.
" Em có muốn đi cùng tôi không? "
" Đi đâu? "
" Đến Lăng thị, chứng kiến cảnh Lăng Trác kí đơn bán công ty, trở thành kẻ trắng tay? "