" Ngay ngày hôm nay, các cổ đông sẽ đồng loạt rút vốn. Không còn Hạ thị, Lăng thị coi như tàn. Đến lúc đó, Kiến thị sẽ nhảy vào để tiến hành thu mua Lăng thị !"
Kiến Cung nói xong, hắn ta nâng ly rượu vang lên, chạm ly với Linh Lung rồi một hơi uống cạn trong cơn thỏa mãn. Linh Lung cô ta không uống ngay, cứ nghĩ đến bây giờ Lăng Trác và Hạ Anh đang đau khổ, cô ta lại không thể kìm nén được sự sung sướng. Xem ra, tên Kiến Cung này cũng không tồi.
Thế nhưng, cô ta vẫn chưa thể thực sự tin tưởng Kiến Cung, nếu như kế hoạch này thành công giống như lời hắn nói, vậy đến khi hắn thu mua được tập đoàn Lăng thị liệu hắn có một chân đá cô ta đi không? Đã tới nước này rồi, cô ta đã không còn đường lui, đành phải cố gắng bám víu vào Kiến Cung thật lâu.
" Em sao vậy? Đang suy nghĩ điều gì? "
" À không, không có gì.. "
" Để tôi đoán nhé? Có phải em đang lo sẽ bị tôi đá không? "
"...." cô ta bất ngờ, trừng mắt.
" Thế là tôi đoán đúng à? Tôi đã bảo tôi vẫn đang còn hứng thú với em. Vả lại, nếu không có em, kế hoạch này cũng không suôn sẻ đến vậy. Nếy như kế hoạch này thành công, tôi sẽ chia em một nửa "
" Thật không? "
" Tôi cần phải lừa dối em sao? "
" Làm sao tôi tin anh được đây? Anh cũng từng đá tôi rồi mà "
Kiến Cung khẽ nhếch môi, sau đó hắn cầm lấy điện thoại trên bàn, bàn tay linh hoạt mở thứ gì đó trong điện thoại. Xong xuôi, hắn ta nhìn Linh Lung, cười khẽ.
Cô ta không hiểu nụ cười của anh có ý gì, đột nhiên, điện thoại của cô ta chợt rung lên, trên màn hình xuất hiện một tin nhắn. Cô ta trượt ngón tay, tin nhắn hiện ra, sau khi nhìn rõ nội dung của tin nhắn trong điện thoại, ánh mắt cô ta chợt trở nên ngỡ ngàng.
Kiến Cung đã chuyển năm trăm triệu vào tài khoản của cô ta.
" Anh.. "
" Đây là phần thưởng của em "
" Tại sao anh lại tốt với tôi vậy? "
" Không vì sao cả, có qua có lại thôi "
" Cảm ơn anh "
Ngày hôm sau, Lăng Trác lại đến bệnh viện An Lạc. Ngay lúc này anh thật sự chỉ muốn gặp Hạ Anh mà thôi, anh không mong cô sẽ tha thứ cho mình, chỉ cần cô chịu gặp anh, cô bắt anh làm gì anh cũng sẽ làm. Cả đêm qua, anh không tài nào chợp mắt, cứ nghĩ đến tiểu Thịt viên, đứa con của cô và anh đã... trong lòng anh lại dậy sóng, lòng đau như cắt.
Khi Lăng Trác đến phòng bệnh của Hạ Anh, anh đưa tay gõ cửa, chuẩn bị tâm trạng sẽ lại bị bà Hạ chỉ trích, thế nhưng, khi cánh cửa mở ra, người đó hoàn toàn không phải là bà Hạ mà là một người phụ nữ trung niên lạ mặt.
" Cậu là ai? "
" Cho hỏi người nằm phòng bệnh này ngày hôm qua đi đâu rồi? "
" Tôi không biết, con trai tôi mới chuyển vào đây sáng nay "
" Vậy sao? Xin lỗi vì đã làm phiền "
Cánh cửa đóng lại, Lăng Trác khẽ thở dài. Sau một hồi đi tìm hiểu, y tá mới báo với anh rằng Hạ phu nhân đã xin chuyển viện cho Hạ Anh, còn về việc chuyển đi đâu, thì đây là trách nhiệm bảo mật của bệnh viện, cô ta không có quyền được thông báo.
Cảm giác không tìm ra Hạ Anh thật tồi tệ. Lăng Trác đến Hạ gia càng không thể tìm ra chút manh mối nào về cô. Hạ gia đã quyết định cắt đứt mọi quan hệ với Lăng gia. Có lẽ quả báo của anh đang tới rồi, quả báo cho tất cả những gì anh gây ra cho Hạ Anh.
Trước mặt anh bây giờ là cánh cổng lớn của Hạ gia, đứng trầm ngâm một hồi, anh đành quay lưng rời đi. Cùng lúc đó điện thoại anh chợt reo, anh lấy ra, sau đó nhận máy.
" Alo? Thừa Minh, có chuyện gì? "
" Chủ tịch, anh mau về công ty gấp, các cổ đông đang đồng loạt rút rốn !"
" Cậu nói cái gì? "
" Các cổ đông bọn họ đang đồng loạt rút vốn, Lăng thị không xong rồi !!"
Nghe xong, Lăng Trác gấp gáp lên xe rời đi. Từ trên lầu, nơi căn phòng của Hạ gia, qua cửa kính, bóng hình người con gái đã đứng đó nhìn anh rất lâu. Đôi mắt thê lương.
[..............]
Khi anh trở về công ty, mọi chuyện đã xong xuôi. Giá cổ phiếu của Lăng thị tụt xuống mức thấp nhất từ trước đến nay. Các cổ đông bọn họ đã tự chừa đường lui cho mình, bỏ mặc công ty đã từng giúp họ vực dậy trong cơn hoạn nạn.
Lăng Trác ngồi sụp xuống sofa, hàng lông mày liên tục nhíu chặt, hai tay anh đặt trên đầy gối siết chặt lại. Đám cổ đông đó đều là những kẻ ăn cháo đá bát, họ quên mất khi xưa Lăng thị đã từng giúp đỡ họ thế nào, cũng quên đi tình nghĩa bạn bè với người ba đã khuất của anh.
Những ngày tháng sắp tới đây, có lẽ Lăng thị sẽ rất khó khăn.
Anh nhìn Thừa Minh, buông một câu nửa đùa nửa thật:
" Thừa Minh, cậu cũng nên nộp đơn xin nghỉ việc rồi "
" Chủ tịch, anh ở đâu thì tôi ở đó "
Tối đó, Lăng Trác trở về nhà, căn nhà tối om, mang theo chút lạnh lẽo. Anh thả mình xuống ghế sofa, áo sơ mi bị cởi hai núc, trông anh mệt mỏi vô cùng. Đột nhiên anh muốn gọi cho cô, muốn được nghe giọng nói của cô.
Nhưng anh sợ, cô sẽ không bắt máy.
Sau một hồi đấu tranh, anh cũng đánh liều gọi cho cô. Nhưng ngoài giọng nói của tổng đài, hoàn toàn anh không nghe được giọng nói của cô.
Anh nhớ cô quá!
Nhưng lại chẳng có cách nào liên lạc được với cô. Anh bây giờ, chắc cũng được coi là kẻ trắng tay rồi nhỉ? Nếu cứ tình hình này, Lăng thị nguy cơ sẽ phá sản, hoặc có thể sẽ bị một công ty khác thu mua, cùng với một số khoản nợ phát sinh, Lăng Trác anh từ chức chủ tịch sẽ phải quay về trở thành một kẻ làm công ăn lương nếu muốn tiếp tục trong giới kinh doanh.
Đến lúc đó, làm sao anh có thể lo cho Hạ Anh một cuộc sống hạnh phúc đây?
Lăng Trác chợt nhớ ra một thứ, anh ngồi thẳng dậy, kéo hộc tủ ra từ chiếc bàn uống nước, lấy ra một tờ giấy.
Đó là tờ đơn ly hôn mà Hạ Anh đã từng đưa cho anh lúc trước. Bên trong đã có sẵn chữ kí của cô. Bây giờ, đến cả chữ kí của cô cũng mang đến cho anh cảm giác nhung nhớ.
Lăng Trác khẽ cười sau đó lấy ra từ trong chiếc áo vest một cây 乃út bi được thiết kế tinh xảo, ngòi 乃út bi sắc lẹm giờ đây đang được đặt vào ô chữ kí còn trống. Anh chần chừ, có chút không nỡ cùng đau đớn.
Nhưng rồi chỉ với vài nét đơn giản, chữ kí của anh đã có trong tờ đơn ly hôn.
Anh cầm lấy điện thoại, gọi cho ai đó:
" Luật sư Triệu, phiền ông giải quyết giúp tôi đơn ly hôn !"
" Vâng, ngày mai tôi sẽ đến lấy đơn "
Cuộc điện thoại ngắn ngủi kết thúc, Lăng Trác dựa lưng vào sofa, giọt nước mắt đàn ông khẽ rơi.