Sau khi kết thúc, Linh Lung dựa vào người Kiến Cung, ánh mắt đăm chiêu như đang tính toán chuyện gì đó. Còn Kiến Cung hắn ta dựa vào thành giường hút thuốc. Dưới lớp chăn mỏng trắng tinh là hai cơ thể trần trụi không một mảnh vải.
Kiến Cung cúi nhìn người con gái trong lòng. Hắn ta biết Linh Lung là một người tham vọng, người con gái này đích thực có nọc độc trong người. Khi gặp lại cô ta, hắn cũng chỉ muốn vui chơi qua đường vài hôm, còn về việc giúp cô ta trả thù Lăng Trác..
Chẳng qua cô ta cùng hắn cùng có chung một mục tiêu trả thù nên hắn mới cố tình dây dưa thêm. Còn cả cơ thể của Linh Lung đích thực khiến hắn say đắm. Nhưng chung quy lại, người như Linh Lung không nên để lâu bên mình. Nếu không cũng có ngày, cô ta cũng quay lại cắn anh một nhát.
" Đang nghĩ gì vậy? " hắn cất giọng trầm khàn.
" Đang nghĩ khi nào thì anh sẽ vứt bỏ tôi giống lúc trước? "
Hắn ta bỗng chột dạ, Linh Lung cô ta cứ như đi guốc trong bụng hắn vậy. Thấy Kiến Cung im lặng, cô ta ngẩng đầu nhìn hắn, sau có cười nhếch, kể ra cô ta cũng không lo xa nhỉ? Sớm muộn gì hắn ta cũng tống cổ cô ta đi, nhưng mà trước khi đi, cô ta nhất định phải kiếm được một vố tiền lớn.
Thật ra Kiến Cung hắn ta là một tên bất bài nhưng lại rất háu thắng.
Là một kẻ không biết tự lượng sức mình.
Nếu không phải vì hắn ta có thế lực Kiến thị đằng sau chống lưng, còn lâu Linh Lung này mới chịu hiến thân cho hắn.
" Làm gì có chuyện tôi sẽ bỏ em chứ? Em nghĩ nhiều rồi "
" Vậy sao..? "
" Tất nhiên !"
" Vậy anh nói cho tôi biết lí do vì sao anh lại muốn dây dưa với tôi, còn muốn giúp tôi hại Lăng Trác? "
" Vì chính em đã khơi lên lòng trả thù của tôi đối với Lăng Trác. Một mình tôi thì không thể hạ được hắn cùng tập đoàn Lăng thị to lớn kia. Nhưng vì em biết được điểm yếu của Lăng Trác bây giờ là Hạ Anh và đứa bé, mọi chuyện đã trở nên suôn sẻ hơn "
" Đúng vậy, Hạ Anh cô ta đang mang thai, cái tôi muốn chính là cả Lăng Trác và Hạ Anh, hai người họ đều không được hạnh phúc "
" Vậy em định làm gì? "
" Anh chỉ cần ở đằng sau hỗ trợ tôi thôi "
" Được, tôi sẵn sàng "
[.............]
Hôm đó ở Lăng thị, Lăng Trác vừa triệu tập cuộc họp cổ đông. Sau khi họp xong, anh trở lại bàn làm việc, thả mình xuống chiếc ghế chủ tịch, hai mắt anh nhắm nghiền, hàng lông mày hơi nhíu lại. Công ty đang bị tổn thất nặng về về vốn.
Ở bên ngoài Lăng thị được bảo hộ bởi một lớp áo giáp vững chắc, nhưng họ đâu biết rằng nội bộ công ty đang xảy ra lục ᴆục. Anh cảm nhận có kẻ muốn tạo phản, có một thế lực ngầm nào đó đang cố ý hãm hại anh và công ty.
Rốt cuộc, kẻ đó là ai?
Lăng Trác đang bị đắm chìm trong những suy tính thì điện thoại di động trên bàn của anh chợt reo. Người gọi là Hạ Anh, anh khẽ ngồi lại ngay ngắn, hít một hơi sau đó điều chỉnh lại giọng nói để trông có phần phấn khởi hơn.
" Anh nghe đây "
" Xin lỗi anh Lăng Trác, em lại làm phiền anh. Thật ra em với mẹ định đến siêu thị nên muốn hỏi anh, tối nay anh có về sớm không? "
" Hôm nay sao? " anh nói rồi nhìn đồng hồ trên tay.
"...."
" Hôm nay anh về được "
" Vậy thì em sẽ nấu vài món mà anh thích "
" Em đừng ra ngoài, nguy hiểm lắm, khi nào xong việc anh đến siêu thị mua cũng được "
" Sao được chứ? Anh bận mà, với cả anh đẹp trai như vậy, đến đó mới nguy hiểm đấy. Tạm biệt !"
Chưa để anh định tiếp lời cô đã cúp máy, anh còn nghe được tiếng cười khúc khích của cô trước khi điện thoại hoàn toàn ngắt kết nối, nghe xong anh cũng không tự chủ mà bật cười. Cô đã làm mẹ rồi mà vẫn còn trẻ con thế đấy, cơ mà anh lại đặc biệt thích cô như thế.
Lăng Trác toan định xem lại tài liệu thì chiếc điện thoại bất chợt lại rung lên. Anh cầm lấy, là một dòng số lạ nhưng lại hơi có phần quen mắt, anh bắt máy, ngay lập tức bên kia truyền đến giọng nói quen thuộc.
" Trác, là em, Linh Lung " giọng Linh Lung khác lạ.
" Em gọi anh có chuyện gì? "
" Trác, em thấy.. mệt quá !"
" Em làm sao vậy? "
" Em bị sốt, người rất nóng, rất mệt mỏi, nhà em thì không có ai, anh có thể mua thuốc rồi mang tới giúp em không? "
"...."
" Em biết anh bận, nhưng thực sự em không biết nhờ ai ngoài anh. Nếu không tiện, vậy em xin lỗi, em tự đi mua cũng được "
Giọng Linh Lung thều thào đến đáng thương, anh nghĩ chắc cô ta thực sự bị sốt nặng. Anh chợt suy nghĩ, trước đây anh và cô ta cũng có một khoảng thời gian bên nhau, có lẽ giúp một người đang bị sốt mua thuốc, cũng không mất quá nhiều thời gian.
" Được "
" Trác, cảm ơn anh, em đợi anh !"
Một lúc sau, cửa nhà Linh Lung truyền đến tiếng chuông cửa, cô ta làm khuôn mặt mệt mỏi, trước khi ra mở cửa còn nhìn bản thân mình trong gương đã trông giống với vẻ mặt của người bị bệnh chưa. Sau đó cô ta đi đến bên cửa.
" Trác, anh.. "
Ngay lập tức khuôn mặt Linh Lung chợt biến sắc.