" Tôi không cần !"
Linh Lung đột nhiên quát lớn, hai tay cô ta siết chặt lại, ánh mắt hiện rõ sự tức giận. Người tài xế vô bất ngờ trước lời nói của cô ta, nhưng sau đó liền thở dài lái xe đi. Linh Lung nhìn theo chiếc xe dần xa, sự căm ghét Hạ Anh ngày càng lên đến đỉnh điểm.
Chỉ một chút nữa thôi, cô ta đã có thể đặt chân vào Lăng gia. Nhưng chính Hạ Anh, đã khiến bao nỗ lực của cô ta tan thành mây khói. Cái cuộc sống nghèo khổ này khiến cô ta căm hận muốn phát điên lên.
" Hạ Anh, tôi căm ghét cô "
Hạ Anh sau khi được xuất viện, tinh thần cũng thoải mái hơn. Mùi ở bệnh viện thật sự làm cô ám ảnh. Những ngày này, Lăng Trác chăm sóc cô rất chu đáo, điều đó thực sự khiến cô bất ngờ. Mỗi tối, cô đã không còn phải ngồi ăn cơm một mình nữa, đối diện cô bây giờ là Lăng Trác.
" Tôi nghe nói, ăn mướp đắng rất tốt cho gan, em ăn nhiều vào " anh nói rồi múc cho cô một môi canh vào bát.
" Tôi sợ nhất là mướp đắng "
" Tôi biết nó hơi khó ăn, nhưng em ráng ăn đi, nó tốt cho em "
" Là anh đã nấu tất cả những món này, canh mướp đắng, cá hấp, còn cả cháo đậu xanh? "
" Đúng vậy, sao thế? Có phải không ngon không? "
" Tôi không biết, anh còn có tài nấu ăn ngon như vậy "
" Nếu vậy em ăn nhiều vào "
" À anh.. " cô định hỏi anh.
" Sao thế? "
" Không có gì "
Dứt lời, cô lại cúi gằm mặt ăn canh, cô định hỏi, anh đã từng nấu canh cho cô ấy chưa? Nhưng cô lại thấy câu ấy thừa thãi quá, sao anh có thể chưa từng nấu ăn cho cô ấy chứ.
Hạ Anh cô thấy.. thật ghen tị với Linh Lung.
Thấy cô ăn, Lăng Trác thở phào, đây là lần đầu tiên anh vào bếp, lúc nãy anh cứ sợ cô sẽ chê dở. Thì ra, anh nấu ăn cũng được đấy chứ?
[..............]
Cả hai vẫn cứ tốt đẹp như thế, Lăng Trác anh đã không còn bài xích Hạ Anh nữa, anh thấy thật ra cô rất tốt, ấy vậy mà trước đây anh đã luôn nghĩ xấu cho cô. Quả thực, mấy ngày qua cảm xúc của anh đối với cô đột nhiên khác lạ.
Tối hôm đó, Hạ Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn hơi ướt. Sau khi sấy khô tóc, cô ra ngoài định sẽ uống một ly nước rồi đi ngủ. Cô vào nhà bếp rót nước, cùng lúc đó Lăng Trác cũng bất ngờ tiến vào.
Anh hơi khựng lại, nhất thời bất động. Hạ Anh trong chiếc váy ngủ màu hồng phấn, mái tóc thẳng mượt để xõa ngang lưng, làn da cô trắng mướt, khác với sự quyến rũ của cơ thể, khuôn mặt cô lại vô cùng đáng yêu, một bên má phúng phính lộ ra qua góc nghiêng càng khiến anh bị thu hút, đâu đó hương thơm trên người cô tỏa ra, yết hầu Lăng Trác khẽ di chuyển.
Hạ Anh đảo mắt, bất chợt nhìn thấy Lăng Trác đứng sừng sững ở đó, cô giật mình, làm rơi cả ly nước xuống sàn.
" Aaaaa.. "
" Có sao không? " lúc này anh mới hoàn hồn.
" Tự nhiên nửa đêm anh đứng đó, làm em sợ ૮ɦếƭ khi*p !"
Cô nhìn chiếc ly bị vỡ tan thành dưới chân mình, thở dài, ngay khi cô định cúi xuống nhặt những mảnh thủy tinh thì Lăng Trác đột nhiên kêu lên, ngay sau đó anh cũng khom người cùng cô.
" Đừng động vào, để anh "
" Không sao đâu, tôi tự làm được "
Cô cứng đầu, bàn tay vừa chạm vào mảnh thủy tinh đã bị nó cứa một đường nhỏ ở đầu ngón tay, không phải cô hậu đậu đâu, mà tự nhiên tay cô lại run lên một cách khó hiểu.
" Hạ Anh, em bị đứt tay rồi "
" Vết thương nhỏ như vậy, không ૮ɦếƭ được "
Lăng Trác cầm lấy tay cô, quan sát vết thương, sau đó lôi cô ra sofa ngồi, cẩn thận băng lại. Lúc thế này, trông anh thật ôn hòa, Hạ Anh nhìn anh, trong lòng bỗng nổi lên một trận ấm áp.
Băng xong, anh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của cô, cả hai nhìn nhau, nhất thời có phần lúng túng. Có lẽ, cả anh và cô đều đã hiểu lầm rồi.
Giữa họ, tình yêu thực sự có thể nảy mầm.
Lăng Trác khẽ cử động, dần dần ngả đầu về phía cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi ấy. Ngay khoảnh khắc ấy, cảm xúc trong hai người dường như bùng nổ.
Thấy cô không phản kháng, anh càng trở nên mạnh mẽ. Ngay lập tức bế ngang cô lên, tiến về phòng ngủ..
-----------
Sau đêm đó, mối quan hệ của cả hai trở nên rất tốt. Thế nhưng, trong lòng cô vẫn có một nút thắt, cô không biết anh đối với cô có cảm xúc nào không? Hay đó chỉ là bản năng của một người đàn ông.
Cô sợ..
Rất sợ sẽ phải chịu thêm đau đớn.
Cô sợ mọi thứ chỉ là cô tưởng bở, tưởng bở anh sẽ yêu cô.
Ngày hôm đó, sau khi kết thúc bữa tối, cô đang rửa bát thì thấy anh vội vã mặc áo vest bước xuống cầu thang. Cô lấy làm lạ, hỏi anh.
" Tối rồi, anh còn đi đâu vậy? "
" Anh ra ngoài một lát, em ở nhà, cứ ngủ trước đi nhé "
" Vâng.. anh đi cẩn thận "
Lăng Trác quay người định đi, nhưng anh hơi khựng lại, sau đó quay người tiến lại gần Hạ Anh, hôn nhẹ lên trán cô.
Hạ Anh mở to mắt, hoàn toàn ngỡ ngàng.
" Anh đi đây !"
Sau khi anh đi, cô cũng quay lại rửa bát, nhưng trong lòng đột nhiên không yên tâm, ngay sau đó cô cũng vội vã rời khỏi nhà.