" Trác, em sẽ để anh và cô ấy được ở bên nhau. Em muốn ly hôn !"
Lăng Trác chợt sững người. Cảm xúc trong anh lúc này bỗng trở nên hỗn loạn. Đây chẳng phải điều anh luôn mong muốn sao? Nhưng khi nó được cô nói ra, được cô đồng ý, anh lại cảm thấy trống rỗng.
Hạ Anh thấy anh im lặng, cô nói tiếp, ánh mắt nhìn lên trần nhà một các vô định.
" Em và anh, định sẵn sẽ chẳng có kết quả gì, dây dưa mãi, anh khổ, em khổ, cô ấy cũng khổ. Là em đã xen vào tình cảm của anh và cô ấy, anh luôn nói cuộc hôn nhân này khiến anh thấy gò bó, mệt mỏi. Giờ em sẽ buông tay, để anh được thoải mái hơn.. "
" Hạ Anh, tôi.. "
Cô ngắt lời anh, nói tiếp.
" Anh đừng nghĩ rằng em cao thượng, em không hề cao thượng. Nhưng những thứ gì là của mình thì sẽ là của mình, còn nếu không, dù có cố gắng đến đâu, cũng chẳng được gì "
Dứt lời, cô nghiêng đầu nhìn anh, thực sự bây giờ cô mới có đủ dũng khí để nhìn vào ánh mắt ấy. Có lúc, khi ngồi ăn cơm một mình, cô khóc, rồi lại cười, bởi mẹ cô từng nói:
" Khóc và cười, đều là cùng cảm xúc, vậy thì vì sao ta không chọn cười chứ? "
Chính câu nói ấy, đã giúp cô đối chọi được với cuộc hôn nhân không hạnh phúc này. Lăng Trác, người đàn ông này có thể không yêu cô, nhưng chỉ cần mỗi ngày được nhìn thấy anh, không lâu cũng được, cô cũng thấy rất vui.
Nhưng bây giờ, cô nghĩ mình nên sống cho bản thân rồi. Đến một nơi mới, sau đó thực hiện ước mơ trở thành nhà thiết kế thời trang còn dang dở.
" À, nếu anh còn lo lắng chuyện mẹ không đồng ý thì chúng ta có thể ly hôn trong im lặng. Sau đó, em sẽ đích thân giải thích cho bà hiểu "
" Hạ Anh, trong thời gian này em cứ yên tâm tịnh dưỡng. Chuyện đó nói sau đi !"
" Chẳng phải anh luôn muốn kết thúc cuộc hôn nhân này một cách nhanh chóng sao? "
" Chẳng có chuyện gì có thể qua mắt được mẹ đâu. Cứ để nói sau đi "
Anh nói rồi quay lưng bỏ ra ngoài.
" Anh.. " cô khó hiểu, nhìn theo bóng lưng anh.
[...............]
Sau khoảng thời gian hai tuần tịnh dưỡng, vết thương đã bình phục, cô không còn đau nữa, bác sĩ nói cô có thể xuất viện nên từ sớm, xe của Lăng gia đã đậu sẵn ở trước cổng bệnh viện.
Hạ Anh được bà Lăng dìu ra xe, khi cô chưa kịp bước lên xe thì từ phía trước đột nhiên xuất hiện một chiếc ô tô màu trắng dừng lại trước đầu xe của Lăng gia.
Mọi người có thể không biết xe đó là của ai. Nhưng Hạ Anh cô thì biết rất rõ. Đó là xe của Hạ gia, hơn nữa, còn là của mẹ ruột cô.
Đúng như cô nghĩ, lúc bà Lăng và Lăng Trác còn đang bất ngờ thì từ trên xe, một người phụ nữ ăn mặc sang trọng và lịch sự bước xuống.
Khi nhìn thấy người phụ nữ ấy, cả bà Lăng và Lăng Trác ngỡ ngàng, đâu đó tâm tình bà Lăng có một chút lo lắng thoáng qua.
" Mẹ, sao mẹ lại ở đây? " cô hỏi.
" Lăng Trác, cậu được lắm, cậu dám lợi dụng con gái tôi để nó hiến gan cho tình nhân của cậu "
" Hạ phu nhân, có gì chúng ta từ từ nói.. "
" Bà Lăng, nếu không vì mấy ngày nay tôi không gọi được cho tiểu Hạ, tôi đã không biết chuyện động trời này. Bà gói ghém chuyện này suýt nữa là hoàn hảo rồi "
" Bà Hạ à, tôi xin lỗi.. "
" Lăng Trác, chuyện này tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu " bà cao giọng nói.
" Mẹ, con không sao mà "
" Từ ngày mai, con dọn về Hạ gia ở cho mẹ "
" Mẹ.. "
" Bà Hạ à, tôi biết tôi có lỗi, tôi đã rất thất vọng về Lăng Trác, nhưng mong chị có thể để tôi chăm sóc con bé không? "
" Không thể. Nhà họ Lăng các người làm tôi quá thất vọng "
Lúc này, Lăng Trác mới lên tiếng.
" Thưa mẹ, con biết mình có lỗi, xin mẹ cho con được chăm sóc cho Hạ Anh đến khi cô ấy hoàn toàn bình phục "
Cô ngỡ ngàng, quay đầu nhìn anh.
" Cậu chăm sóc nó, hay là hại nó, tôi thật không dám tin "
" Xin mẹ tin tưởng con lần này "
" Được, coi như tôi tạm tin tưởng cậu. Nếu Hạ Anh còn xảy ra chuyện gì nữa, Hạ gia tôi sẽ không bỏ qua cho cậu và cả cái công ty của cậu "
Ở đâu đó gần sảnh bệnh viện, Linh Lung đứng đó quan sát, nghe rõ từng lời anh nói, trong lòng bỗng nổi cơn thịnh nộ, hai tay cô ta siết chặt. Hôm nay, cô ta cũng xuất viện.
Sau khi xe của Lăng gia và Hạ gia rời đi, cùng lúc đó một chiếc xe ô tô dừng lại, người tài xế bước xuống, nói.
" Cô Linh Lung, chủ tịch Lăng bảo tôi đến đón cô "
Linh Lung nhìn chiếc xe, rồi lại nhớ đến cảnh tượng lúc nãy.
Đáng lí ra, cô ta phải là người được ngồi lên chiếc xe sang trọng của Lăng gia mới phải.
" Tôi không cần !"
Linh Lung đột nhiên quát lên.